|
|
XXIII *** Người ta vẫn thường hay nói,chờ đợi là hạnh phúc. Có đúng không?
Theo tôi nghĩ nó còn tùy vào hoàn cảnh nữa,không phải cứ đợi chờ là hạnh phúc.Đợi chờ người thương của mình khi họ đang ở nơi nào đó,thì có lẽ đó là hạnh phúc.Còn chờ người quan trọng nhất của mình đang tranh đấu từng phút giây với thần chết thì đó...là một nỗi đau vô tận.
Mười ngày qua Thiên Ân cứ lặng im mà ngủ,hằng đêm trong căn phòng tĩnh mịt điều nghe thấy tiếng la hét hoảng sợ của cậu.Trong cơn mơ Ân rất hoảng sợ,xung quanh cậu có rất nhiều máu.Nhưng mỗi khi gặp ác mộng bên cạnh lại luôn có một sức mạnh to lớn bao choàng lấy Ân.Cơn hoảng sợ lặp tức qua đi... “Nhóc con à đừng sợ anh vẫn ở đây với em mà”
Những ngày qua Thiên Tuấn trở nên trầm lặng,anh không hề mở miệng nói chuyện với bất cứ ai.Anh sơ xác phờ phạc vì luôn túc trực bên cạnh Ân.Mỗi khi cậu la hét anh như hoá điên,nhìn cậu nhóc anh yêu thương hoảng sợ mà anh chẳng làm gì được,cảm giác đau đớn ấy làm anh như ngạt thở mỗi lần như thế giọt nước mắt yếu đuối cứ tuông rơi.Anh rất sợ cậu nhóc này sẽ bỏ anh mà đi,thật sự anh sợ lắm.
Ngày thứ 11,12,13,14 Thiên Ân vẫn chưa tĩnh Lâm nhói lên khi nhìn Thiên Tuấn như người điên ôm chầm lấy Thiên Ân,những ngày qua không ai không lo lắng cho anh,họ nghĩ lỡ cậu Ân xảy ra chuyện gì không biết Thiên Tuấn sẽ trở thành gì nữa. -Chủ tịch Tuấn mệt mỏi nhìn Lâm -Ngày mai... -Tiếp tục,không được dừng lại -Dạ... Lâm lặng lẽ bước ra ngoài -Có nghe thấy không,ngày mai là ngày em mãi mãi thuộc về anh ngày mà em sẽ trở thành vợ của anh,chẳng phải em rất muốn tổ chức lễ cưới ở biển sao,nào mau tĩnh dậy đi. Thiên Tuấn lặng lẽ mặc bộ trang phục trắng đã được anh đặt thiết kế riêng từ lâu,khoác nó lên người anh gượng cười,cậu nhóc kia từng nói anh cười rất đẹp,nên anh sẽ cười cười thật nhiều cho cậu ngắm. “Anh thay đồ đẹp rồi nè,anh đang cười rất đẹp trai đấy chẳng phải rất thích ngắm anh cười sau,mau dậy đi” Thiên Tuấn ôm trọn cơ thể Ân vào lòng,nước mắt anh khẽ rơi Cậu nhóc này không thèm anh nữa rồi ‘Ân dậy đi em,người ta đang chờ em kìa,em thật hư ngủ lâu như vậy mà còn chưa chịu dậy,khi tĩnh lại anh phải đánh đòn em,dậy đi em”
Chút mạnh mẽ cuối cùng của Thiên Tuấn sụp đỗ,anh gục lên đầu Ân bật khóc nức nỡ “Tuấn thay đồ đẹp cho Ân”
|
XXIV *** Một chiếc du thuyền hiện đại bậc nhất đang đậu trên một tấm thảm xanh ngát của nước biển hoà lẫn với đó là những cánh hồng rực rỡ được hai chiếc trực thăng liên tục thả xuống,khung cảnh làm cho người khác phải thốt lên kinh ngạc.Những chiếc máy bay mang những vị khách giàu có liên tục đáp xuống.Họ không ngờ cuộc đời mình có thể dự một lễ cưới ở vùng biển đẹp nhất thế giới này,còn được máy bay đưa đón tận nơi,bây giờ họ mới thật sự nễ sự giàu có của Ngô Thiên Tuấn.
Trên một chiếc báy bay đặt biệt,bên ngoài nó được phủ một màu sơn đỏ thắm,dọc thân máy bay là,dòng chữ Thiên Tuấn&Thiên Ân được đính bằng hàng trăm viên kim cương lóng lánh. -Thật hư đễ anh chờ lâu như vậy Thiên Tuấn ôm chặc Ân vào lòng,anh không cho cậu ngồi một mình,đễ cậu lên người anh mà siếc chặc cậu vào lòng...Anh sợ cậu nhóc này bỏ anh mà đi mất -Ư ngộp Ân Thiên Ân yếu ớt chạm vào ngực anh -Anh xin lỗi,vợ anh có mệt không -Ưm Tuấn âu yếm hôn lên đôi môi khô ráp của Ân,lúc cậu tĩnh lại anh vỡ oà tong hạnh phúc,giọng nói nhỏ nhẹ của cậu như một liều thuốc thần kỳ mang anh trở lại với cuộc sống này. -Sắp tới chưa Tuấn -Một chút nữa là tới -Ưm Ân chạm lên gương mặt Thiên Tuấn,anh gầy hơn lúc trước rất nhiều,chắc là anh rất lo lắng cho cậu -Anh lo lắng cho em lắm hã Thiên Tuấn cọ gương mặt vào bàn tay nhỏ nhắn -Chỉ cần em tĩnh lại đó chẳng là gì cả,sau này anh nhất định không đễ vợ anh bị đau. -Tuấn -Gọi anh bằng chồng đi -Hưm chưa có làm lễ cưới mà bắt người ta kêu chồng,không đâu Ân giả vờ quay mặt Thiên Tuấn mĩm cười ôm cậu vào lòng Chiếc máy bay từ từ đáp xuống chiếc du thuyền,tất cả quan khách đang rất nóng lòng chờ hai nhân vật chính xuất hiện. Thiên Tuấn rạng rỡ ôm Thiên Ân xuống trong tiếng nhạc tiếng vỗ tay của mọi người.Anh bế cậu bước đi trên tấm thảm hoa hồng đỏ rực,trong anh bây giờ ngập tràn hạnh phúc,cậu nhóc này sắp trở thành vợ của anh mãi mãi ở bên anh
“Ngại ngùng em nhớ anh, đã yêu từ lâu lắm, chỉ biết lặng thầm nhìn. Đêm đêm lòng nguyện cầu: ”Mong sao suốt đời này được cùng anh hạnh phúc". Thật lòng anh nhớ em, đã yêu em say đắm. Ta yêu nhau nhé em! Ta bên nhau nhé em. Sẽ cùng xây hạnh phúc đôi ta đẹp thêm. Hãy hứa mãi mãi nhé yêu em chân thành, những nhịp đập con tim đầy thổn thức Hãy giữ mãi mãi nhé tình yêu ngọt ngào Rồi mình luôn bên nhau, trọn đời luôn bên nhau không cách xa.
I love you. I love you! Có anh cuộc đời em sáng tươi diệu kỳ. I love you. I love you! Cảm ơn em người đã cho anh một tình yêu. I love you. I love you! Chúng ta sẽ vì nhau, buồn vui luôn bên nhau. I love you. I love you! Dắt nhau đi tận cuối nơi chân trời tuyệt vời
Mai sau khi gian nan, khi sóng gió qua đây. Vẫn bên anh có một người cùng chia sớt Hãy tin vào khoảnh khắc này, giây phút này. Khi em thuộc về anh, khi ta thuộc về nhau.” (I Love you-Hồ Ngọc Hà&V.Music)
-Nào Trần Thiên Ân con có đồng ý lấy Ngô Thiên Tuấn làm chồng nguyện suốt đời yêu thương chăm sóc cho anh ấy dù nghèo khổ hay giàu sang ốm đau hay bệnh tật -Con,,, -ĐỒNG Ý,VẬY ĐƯỢC RỒI KHÔNG CẦN NHIỀU LỜI Thiên Ân giật mình,vị cha với vẻ mặt đầy bất ngờ,bên dưới các vị khách khẽ cười Thiên Tuấn mặc kệ anh không chờ đợi thêm nữa -Thật tự cao -Gì chứ,tiếp theo là đeo nhẫn có đúng không -Ờ ờ hai con mau đeo nhắ̃n cho nhau. Vị cha khẽ cười trước cặp đôi đặt biệt này Thiên Tuấn nhanh chóng đeo nhẫn vào tay Ân -Đeo cho chồng Ân lườm anh một cái rồi cũng nhẹ nhàng đeo nhẫn vào tay anh -Vậy ta tuyên bố Thiên Tuấn và Thiên Ân hai con chính thức trở thành vợ chồng,bây giờ còn có thể hôn vợ mình Thiên Tuấn ngay lặp tức cuối xuống nhẹ nhàng mà chiếm đoạt đôi môi vẫn còn khô ráp của Ân đối với anh đây là đôi môi mềm mại và ngọt ngào nhất Anh lưu luyến rời đôi môi của Ân,đôi mắt ngập tràn niềm hạnh phúc,cánh tay chắc khoẻ ôm trọn Ân vào lòng -Gọi chồng mau lên,anh sắp không chịu nỗi rồi -Ưm...Chồng yêu
Trên bầu trời hàng trăm chiếc bong bóng trái tim đang rơi xuống,tiếng vỗ tay chúc phúc vang dội cả một vùng biển êm ắng,hai trái tim một mạnh mẽ sắc đá,một mong manh và yếu mềm nhưng bây giờ chúng đang hoà làm một và cùng đập chung một nhịp đập. ***THE END***
|
hay quá truyện ko dài mà hay hay quá......hết thúc cóa hậu.tg cóa viết tiếp truyện khac ko mjh ủng hộ.
|