(FanFic HunHan) Hận và Yêu
|
|
“ Vâng” Giọng điệu của ông chủ càng bình tĩnh càng khiến người ta sợ hãi “ Cậu đi bên cạnh tôi lâu như vậy, cậu cảm thấy hắn sẽ có cơ hội đó sao?” “ Bẩm ông chủ, không có” Một PD nho nhỏ, đừng bảo là đến gần ông chủ, anh ta chỉ cần xuất hiện trong địa bàn của ông chủ phạm vi 5 cây số, sớm đã bị anh em giải quyết rồi. Điều hắn lo lắng không phải chuyện này, mà là hắn sợ sau khi hắn thoát khỏi sẽ có ngày phản công trở lại. Sehun làm việc luôn luôn gọn gàng nhanh nhẹn, cách làm duy nhất đối với kẻ địch chính là nhổ cỏ tận gốc, để cho bọn họ vĩnh viễn không thể trở mình. Nhưng hôm nay, vậy mà cậu chủ không hạ lệnh tiếp tục đuổi giết. Dù cho đối thủ có luyện thêm 100 năm nữa cũng không phải là đối thủ của cậu chủ bọn họ “không có?” Khóe miệng cong lên : “ Cậu cũng biết là không có, vậy sao còn hỏi?” Ném cái khăn sang một bên, thu súng lục vào bên hông, tốc độ nhanh đến mức khiến cho người ta không nhìn thấy rõ, xoay người đi về phía bên ngoài Kris nhìn chiếc khăn bị vứt bỏ, chưa điều chỉnh bước chân để đuổi theo cậu chủ., khuôn mặt từ xanh đến đen, tâm trạng phức tạp. Còn có một chuyện, anh không biết nên nói với cậu chủ như thế nào Một bên là anh kính trọng ông chủ, một bên anh biết ơn chủ nhân. Hai cha con này đều là người mà anh đã thề trung thành suốt đời, anh chưa bao giờ do dự. Bởi vì đây là lần đầu tiên, mệnh lệnh của ông Oh vô cùng đáng sợ “Kris” Ở cửa phòng súng. Rốt cuộc Sehun cũng dừng bước. Kris này, bình thường là người trung thành không ăn ở 2 lòng, nhưng hôm nay hắn tựa hồ có chuyện cất giấu trong lòng không dám nói, anh chỉ có thể trực tiếp mở lời “ông chủ, chủ nhân điện thoại gọi đến nói trong vòng 2 ngày ông chủ phải cho phu nhân câu trả lời thỏa đáng về chuyện của cậu chủ BaekHyun” Đây dĩ nhiên không phải là nguyên văn lời thoại của Ông Oh, Kris chần chừ một hồi, mới miễn cưỡng nói ra ý tứ trong lời của Ông Oh Nhưng lời này lại thành công khiến cho Sehun chần chờ một chút, cũng chỉ là một chút mà thôi : “Kris, bảo cậu ấy đến phòng sách gặp tôi” Sau khi nói xong câu đó, Sehun bước nhanh rời đi "Vâng"
LuHan chưa từng bao giờ nghĩ qua, cậu thậm chí có cơ hội tạm thời rời khỏi nhà tù khiến cho cậu hít thở không thông đó Hôm nay, sáng sớm dì Lee đi lên nói cho cậu biết, nói cậu có thể ra ngoài một chuyến, nhưng đến giữa trưa phải trở lại đại trạch LuHan không hỏi vì sao người đàn ông ấy lại trở nên tốt bụng để cho cậu có cơ hội hít thở. Nhà, nhất định không thể về được, thật ra, thì cậu cũng không có bao nhiêu mong muốn đi ra ngoài, trời đất bao la, dường như cậu không có chỗ để đi, cũng không có đường để đi Hơn nữa, còn có hai vệ sĩ đi theo bên người, cho dù cậu có muốn làm gì cũng không được. Bất quá cậu vẫn thay quần áo, dự định ra bên ngoài hóng mát một chút
|
Ngày đó, sau khi bất tỉnh ở thư phòng, cậu tỉnh lại lần nữa, sắc trời cũng đã dần rối, dì Lee chuẩn bị bữa tối mang lên cho cậu Mà sau ngày hôm đó, người đàn ông đó thế nhưng biến mất trước mặt cậu. Thật tốt, anh ta không có ở đây, hy vọng lần này anh ta ở ngoài lâu một chút. Tốt nhất vĩnh viễn đừng trở về. Cậu cũng có thể cảm thấy nhẹ nhõm được một lúc. Không ở cùng Sehun một ngày, cậu mới có thể miễn cưỡng bản thân bình tĩnh một chút “Tôi có thể đi toilet hay không?” Hai vệ sĩ kia lái xe đến trước cửa một siêu thị cách xa nội thành thì dừng lại, mặt không đổi sắc mời cậu xuống xe, nói cậu có thể ở trong đó nửa giờ, sau đó vẫn đi theo phía sau cậu, không nói lời nào Thì ra để cậu ra ngoài là muốn cậu tới đây mua đồ sao?. Tâm tư của anh ta tại sao lại có thể tinh tế như vậy?. Cho dù có, cũng sẽ không đối xử với cậu như thế, không phải sao?. Anh hận cậu đến mức ước gì có thề xé xác cậu ra “cậu chủ….” Bộ dáng của vệ sĩ dường như có chút khó khăn, toilet không phải chỗ bọn họ có thể tới, ngộ nhỡ cậu chủ xảy ra chuyện gì, bọn họ có 10 cái đầu cũng không đủ bồi thường a!. Mặc dù ông chủ chưa bao giờ hỏi thăm đến cậu chủ, nhưng dù sao cậu chủ cũng là người của ông chủ a! “Tôi sẽ rửa tay, sẽ không làm trễ thời gian, được không?” LuHan không biết lấy dũng khí ở đâu lại dám nói chuyện với họ, mặc dù trên người họ có cỗ khí lạnh lẽo, nhưng nếu như so với Sehun, căn bản không tính là gì. Thường thấy dáng vẻ âm trầm đáng sợ của Sehun, hai người vệ sĩ này ôn hòa hơn nhiều Không biết hai vị vệ sĩ kia nếu biết ở trong lòng LuHan nghĩ bọn họ ôn hòa sẽ nghĩ sao nữa? “cậu chủ, mời ở trong đó 2 phút, sau đó ra ngoài” Khẩn cầu tha thiết như vậy, ánh mắt bi thương như vậy, khiến cho hai vệ sĩ rốt cuộc cũng động lòng Không phải chỉ là một cậu trai nhỏ mới 10 mấy tuổi hay sao, dù thế nào cũng trốn không thoát đâu. end chapter 20
|
Trong phòng rửa tay, LuHan cũng không quên lời dặn dò của 2 vệ sĩ, vội vàng rửa tay và chỉnh sửa lại trang phục, trong gương trong suốt, chàng trai 18 tuổi thanh thuần động lòng người đã không còn nữa, còn lại chỉ là sắc mặt tái nhợt, cặp mắt vô hồn, ưu sầu nhàn nhạt giữa hàng lông mày làm cách nào cũng không xóa được, điểm duy nhất bình thường chỉ có cánh môi đỏ mọng mà thôi. Chỉ mấy tháng ngắn ngủi, giống như cậu đã đi hết 1 đời, 18 năm, những thứ nên nếm, không nên nếm cậu đều đã trải qua, sinh ly tử biệt, im hơi lặng tiếng, nén giận, sỉ nhục khó chịu….. Đau khổ và khó khăn nhiều như vậy, không cách nào nói hết được Cậu bây giờ, chỉ cần nhớ, chỉ cần người nhà có thể sống thật tốt, nếu như cả đời này, ông trời chỉ cho cậu một cơ hội, cậu nhất định sẽ rời khỏi người đàn ông này, cách anh thật xa, hoàn toàn thoát khỏi anh. Chỉ là bây giờ không được, vậy chỉ còn cách chịu đựng dù khó khăn hơn nữa, khổ hơn nữa cũng phải nhịn “Bịch” là tiếng một vật nặng rơi xuống mặt đất, ngay sau đó là…. “Ưm….” Tiếng rên rỉ trầm thấp từ lúc mở cửa nhà cầu truyền đến, dọa cậu giật mình. Mắt cậu mở to, phản xạ trong gương rất rõ nét, cách dưới chân cậu không đến 2m có một khẩu súng Đó là một cây súng thật. Ở bên cạnh Sehun không lâu, nhưng thân ở trong hoàn cảnh như vậy, đối với súng thật súng giả, cậu nhìn một chút là có thể phân biệt được. Khẩu súng trong gương, đường cong lưu loát như vậy, màu sắc đen nhánh như vậy, là súng thứ thiệt có thể đưa người vào chỗ chết Có súng! Còn có người! Kinh ngạc quay đầu, một người đàn ông bị thương đang thở hổn hển ở cạnh cửa WC. Trời ạ, vì sao người đàn ông bị thương này lại xông vào toilet thay vì đi đến bệnh viện? Cả người mặc đồ đen, ánh đèn phía trên chiếu xuống, chiếu rọi bãi máu dưới thân của hắn, rất rõ ràng, hắn bị thương, là vết thương do đạn bắn, hơn nữa vết thương còn rất nghiêm trọng Súng ống, nói như vậy, người đàn ông này có liên quan đến xã hội đen, không sai, nhìn người đàn ông này cũng không giống cảnh sát, như vậy hắn…. Những vệ sĩ phía ngoài chẳng lẽ không phát hiện bên trong có tiếng động lớn như vậy sao? Bản thân cậu vốn đã khó bảo toàn, mau rời khỏi chỗ này mới là hành động sáng suốt, cậu vẫn nên tránh xa thì hơn Hơn nữa thời gian của cậu đã rất ít rồi, nếu như không đi ra ngoài, không chừng hai vệ sĩ kia sẽ xông vào LuHan tái mặt nắm chặt bọc nhỏ ở trước người, sau đó xoay người đi Khi thân thể của cậu đứng trước cửa, đột nhiên dưới bàn chân trắng noãn xuất hiện một bàn tay: "Cứu. . . . . . Khụ. . . . . . Cứu. . . . . ." Sau một giây, trống ngực đập nhanh đến quỷ dị, đôi mắt đen như nước ướt át, cậu xoay người nhìn về phía người đàn ông bị thương, vóc người cao lớn, khuôn mặt toàn là máu khiến cậu không nhìn rõ diện mạo của hắn, nhưng nghe giọng nói chắc không quá 30 tuổi. Ý tứ của hắn đã biểu đạt rất rõ ràng, hắn muốn cậu cứu hắn
|
Mà cậu, căn bản không có biện pháp đưa tay ra giúp đỡ hắn. Chỉ là, trong lòng vẫn còn một chút lương tâm, khiến cho cậu mở miệng nói : “Thật xin lỗi, tôi không giúp được anh. Nhưng, tôi có thể giúp anh gọi xe cứu thương” Đây là việc duy nhất cậu có thể làm. Gọi điện thoại rất nhanh. Nhưng, cậu còn chưa phản ứng kịp, đang cầm chiếc điện thoại khéo léo trên tay, thì một bàn tay đang nắm chân của cậu chợt tăng thêm sức "Không, không thể. . . . . ." Thanh âm yếu ớt phun ra, nhưng ý phản đối lại rất dày đặc.Gọi xe cứu thương. Không bằng trực tiếp giết chết hắn còn tốt hơn Bên ngoài, có biết bao nhiêu người đang muốn tìm hắn, muốn lấy mạng hắn. Tại sao người tiếp ứng hắn vẫn chưa tới? "Thật xin lỗi, tôi chỉ có thể làm như vậy." Nhanh chóng mở ra túi nhỏ trong tay mình, LuHan ném xuống thuốc và một ít bông băng ngoại thương mới mua trong siêu thị, giơ chân lên dùng sức thoát khỏi bàn tay đã không còn bao nhiêu khí lực, chạy thật nhanh ra ngoài Đây chính là một bãi nước đục, cậu không muốn chìm vào. Những phiền toái xung quanh, cậu đã không cách nào giải quyết được, nào dám tự chuốc thêm phiền phức cho mình “Cậu…” Từ trong miệng của hắn phun ra một ngụm máu tươi, hắn thở gấp, càng thêm lợi hại, khiến cả người phát run Cái con người này, còn có thể làm người ta tức giận hơn nữa không?. Người mù không cần nhìn cũng biết, hắn bị thương do bị đạn bắn, vết thương của hắn rất nghiêm trọng, ngực vẫn đang chảy máu, cậu ta đúng là không có lương tâm, thế nhưng lại ném bông băng thuốc đỏ cho hắn Mẹ nó! Cậu đây là muốn cứu hắn sao?. Làm tức chết hắn thì có!. Sau khi LuHan chạy đi, thể lực của người đàn ông cuối cùng cũng cạn kiệt mà rơi vào hôn mê, đại khái là bị cậu làm cho tức mà ngất đi. Nếu để cho hắn có cơ hội gặp lại cậu, hắn nhất định hung hăng đánh cho cậu một trận. "Cậu chủ, đã xảy ra chuyện gì?" LuHan sắc mặt tái nhợt chạy đến, hai chân dường như vẫn còn phát run. Dựa vào vách tường mới có thể đứng thẳng. Hai vệ sĩ đứng ở cách cậu một mét hỏi Nếu như không phải là bị bất đắc dĩ, bọn họ sẽ không chạm vào người của cậu chủ, trừ phi bây giờ cậu ngất đi ngã xuống mặt đất “Không có gì, tôi chỉ hơi mệt một chút thôi” Hô hấp, lại hô hấp, ngàn vạn lần không thể để cho bọn họ phát hiện Hai vệ sĩ thấy cậu không có việc gì, lại không phục im lặng. Thôi, phải trở về thôi Phục hồi lại tinh thần, chân nâng lên đang muốn đi, thì điện thoại trong túi chợt vang lên, dọa cậu giật mình Điện thoại di động này, lấy trong tay anh ta ngày đó, vẫn chưa từng reo, cậu cũng không dám gọi. Đây là điện thoại của người đàn ông kia cho cậu, không có nói dùng để làm gì, không nói cậu nhất định phải mang theo bên người, nhưng cậu lại không dám không mang theo, chỉ sợ vạn nhất để cho anh ta bắt được thì phiền toái, nhưng anh ta đối với cậu còn cần có lý do sao?
|
Tay nhỏ bé lục lọi ở trong túi, tìm được chiếc điện thoại đang reo, trong thanh âm có mấy phần sợ hãi, nhẹ giọng đáp lại “ Alo” “Cậu chủ” Giọng nói lạnh nhạt nhưng lại ít đi một phần âm trầm đáng sợ, là Kris Thở phào nhẹ nhõm, thật may, may mắn không phải anh ta : “Có chuyện gì không?” LuHan nhỏ giọng dò hỏi, tại sao Kris lại điện thoại cho cậu?. Hắn không phải luôn đi theo Sehun như hình với bóng sao?. Chẳng lẽ….. "Cậu chủ muốn cậu lập tức trở về ." Cái gì?. Lòng của cậu mới vừa buông xuống lại lần nữa khó chịu. Thì ra là anh ta?. Anh ta trở về rồi sao?. Vội vã gọi cậu trở về là vì chuyện gì? “Được, tôi lập tức trở về” Cúp điện thoại, LuHan lại không dám có nửa phần chần chờ, chỉ sợ muộn nửa giây, người đàn ông đáng sợ kia sẽ dùng biện pháp gì để đối phó với cậu. end chapter 21.
|