Công Tử Và Kẻ Lang Thang
|
|
"Lát nữa tôi sẽ lên học. Giờ đi gọi điện thoại cho appa đã... Ừm... mời ông đến xem tôi thi đấu hội thao."
Jaejoong nghe đến đây lập tức toét cười, dường như quên béng mất chuyện chiều nay. Điều làm cậu chú ý bấy giờ chỉ có một Jung Yunho đang ngượng ngập và có vẻ - muốn – làm – lành – với – cha.
"À, mà nghe bảo hội thao ở trường anh cũng cho phụ huynh đến tham dự phải không?"
"Ừ. Nhưng giờ thì tiêu tùng cả." – Jaejoong rầu rĩ nói. –"Chân bị thế này, chẳng thể thi đấu gì được. Học kỳ này tôi sẽ không có học bổng vì mất điểm rèn luyện. Nhưng chẳng sao đâu. Còn được đi học là tốt lắm rồi."
"Ừ." – Yunho nhếch cười. – "Để xem sao..."
***************************
Yunho đi xuống cầu thang, đến phòng khách và ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Kumiko. Cô gái lái xe – không rõ vì lý do gì – vẫn chưa về và đang ngồi đợi nó ở dãy ghế bành phòng khách.
"Đại tỷ không ngờ gì chứ, đại ca?" – Kumiko cất tiếng. Vừa nói, cô vừa nhìn lên hướng cầu thang, đề phòng Jaejoong bất chợt xuất hiện.
"Không." – Yunho lắc đầu. –"Đúng hơn là chưa."
"Vậy thì tốt rồi." – Kumiko thở ra nhè nhẹ.
"Chuyện này cũng nhờ cô đã nhanh trí nghĩ ra cách mua chiếc điện thoại khác thế vào, Kumiko." – Vừa nói Yunho vừa lấy ra từ túi quần một chiếc điện thoại đời cũ đã khóa nguồn.
Đây là – Kumiko thầm nghĩ. – ... kiểu điện thoại 5 năm trước cô Yunmi đã dùng. Thậm chí bài Forgotten Season cũng là nhạc chuông của cô ấy. Việc không ngờ là cả đại tỷ cũng thích bài hát này.
"Đại ca, thật ra kẻ nào đã đưa hộp quà này cho đại tỷ? Hắn còn đánh ngất hai thuộc hạ chúng ta cử đến bảo vệ đại tỷ nữa. Có ý gì đây?"
"Chưa biết." – Yunho bóp chặt chiếc điện thoại trên tay như muốn nghiền nát nó.
- "Nhưng từ giờ cho đến khi điều tra ra mọi việc, tuyệt đối không thể cho tay gia sư lằng nhằng đó biết chuyện này. Thà cứ để hắn tưởng mọi thứ chỉ là một trò đùa và giận tôi còn hơn."
"Đại tỷ không giận đại ca." – Kumiko tìm cách an ủi.
Yunho không hề lấy đó làm vui.
"Đó là vì hắn ngốc thôi." - Nói rồi, nó phẩy tay. - "Ở đây đã hết chuyện, cô về đi Kumiko. Giúp tôi hỏi thăm hai người bị đánh."
"Dạ."
"À!! Chuyện này đừng có mách lẻo đấy. Tôi tự biết cách nói với appa."
"Kumiko hiểu." – Cô gái gật đầu.
"Và mai đến sớm một chút."
"Vâng." - Đáp xong, Kumiko nhanh chóng ra về.
Khi còn lại một mình trong căn phòng khách, Yunho lại nhìn vào chiếc điện thoại đời cũ trên tay.
Đại tỷ không giận đại ca.
Đúng vậy, Jaejoong không giận. Kẻ đang giận là Yunho.
Tôi tha cho đấy.
Cậu đã tha thứ nhưng nó thì không.
Nếu có chuyện gì nghiêm trọng hơn xảy ra, có lẽ cả đời Yunho cũng không thể tự tha thứ cho mình được.
***************************
Lúc Kumiko gọi điện thoại báo tin: không thể liên lạc với hai thuộc hạ được phân công bảo vệ Jaejoong, Yunho đã hốt hoảng đến phát điên. Tự trách mình sao lại có thể tự mãn như thế. Nó cứ tưởng cuộc trả thù rầm rộ hôm qua là lời cảnh báo đủ giá trị gửi đến những băng đảng lăm le có ý đồ động vào đại tỷ mới của nhà họ Jung và Jaejoong sẽ được an toàn.
Nhưng có vẻ như nó đã lầm.
|
Lúc tìm thấy Jaejoong nằm bất tỉnh trên nền đất, chiếc thang tre đổ ngay bên cạnh, đầu óc Yunho tưởng chừng bị rỗng ra. Nó lao đến, xốc cậu lên và thở phào nhận ra tay gia sư lằng nhằng chỉ bị bất tỉnh. Đầu không chảy máu, cũng không có chấn thương nào quá nghiêm trọng. Văng vẳng bên cả hai lúc này vẫn là... giai điệu của bài Forgotten Seasons.
Để Jaejoong tựa vào người mình, Yunho với tay đến hộp quà thắt nơ tím, lấy ra từ đó chiếc điện thoại Sony đời cũ và bắt máy.
"Ai đó?" – Nó lạnh tanh.
"Chào Yunho." - Bên kia đầu dây là một giọng đã bị làm méo. – "Đến nơi rồi à? Sớm hơn ta nghĩ đấy."
"Là ai?" – Yunho nghiến răng.
"Xin lỗi nhé. Chỉ định tặng cho Jaejoong món quà nho nhỏ thôi, không ngờ lại làm cậu ta hoảng sợ đến ngã thang. Xem hộ ta Jaejoong có sao không?"
Vẫn siết lấy Jaejoong trong tay, Yunho đảo mắt một vòng. Không có ai – cũng không có cảm giác bị quan sát. Có lẽ kẻ gọi điện thoại đã không còn ở đây.
"Rút lại câu hỏi." – Yunho lạnh tanh nhả từng chữ vào điện thoại. –"Ta không cần biết ngươi là ai nữa."
"..."
"Dù là ai, chỉ cần đụng đến Kim Jaejoong một lần nữa, ta cũng sẽ giết ngươi."
Nói rồi, nó tắt nguồn chiếc điện thoại.
***************************
Giờ dạy kèm chấm dứt.
"Jaejoong - hyung này." – Yunho đột nhiên cất tiếng.
"Hả?" – Đang xếp lại mớ tập vở bừa bộn trên bàn, Jaejoong phải khựng lại. Cậu trố mắt nhìn tay học trò, cứ tưởng mình nghe nhầm hay nó nói nhầm gì đó. Gia sư họ Kim thậm chí còn ngoái đầu ra cửa xem Bear Jung có đột nhiên xuất hiện hay không.
"Quay vào đi." – Yunho nạt. – "Appa không có ở đây đâu."
"Thế sao tự nhiên lại gọi huyng?" – Jaejoong khẽ cau mày.
"Sao thế?" – Yunho nhếch cười. – "Không thích gọi hyung à?"
"Không quen." – Jaejoong thành thật đáp.
"Anh nói đấy nhé. Từ giờ về sau sẽ không bao giờ gọi nữa, kể cả trước mặt appa." – Yunho đắc thắng nhướn mày.
Bộ dạng đắc chí của nó làm Jaejoong chỉ biết thở dài. Nhưng không phủ nhận là cậu đã quen với Jaejoong, Jaejoong – ah hay gì cũng được, tuyệt đối không phải là Jaejoong hyung.
"Gọi tôi chi thế?"
"Chân bị vậy, chắc không làm gì được." – Yunho cười hiền. –"Nên ngày mai đi xem tôi thi đấu không?"
"Đi."
Jaejoong cứ thế lập tức đáp và gật đầu dù lẽ ra cậu phải nói:
"Không. Dù bị đau chân thì cũng phải lên trường điểm danh chứ."
Nhưng có vẻ "lên trường điểm danh" và "đi xem Yunho thi đấu" khỏi cần đem lên bàn cân cũng biết cái nào nặng ký hơn cái nào. Và dù nụ cười của Yunho mỗi khi đột xuất dịu dàng như vậy thì chắc chắn sau đó chẳng thể có chuyện gì hay ho nhưng Jaejoong vẫn mặc kệ.
"Tôi xuống bếp chuẩn bị ít kimpad cho ngày mai." – Cậu hào hứng nói và cà nhắc ra khỏi phòng.
"Khoan đã. – Yunho gọi giật. Rồi nó cũng chống tay đứng dậy đi theo Jaejoong.
"..."
"Nhìn cái gì?" – Yunho nạt. –"Tôi đi theo vì định ăn mì khuya anh làm thôi, chẳng có lý do nào khác đâu."
"Thì tôi có nói gì đâu." – Jaejoong thừa biết cá tính của Yunho nên không thèm chấp.
"Mà Jaejoong này... làm thêm trứng cuộn nữa nhé."
"Cơm nắm nữa..."
"Bánh mì..."
"Xúc xích..."
"..."
Jaejoong len lén cười.
Hóa ra Yunho nói đúng, mùa hội thao năm nay đối với cậu mới thật sự thú vị đây.
|
Mùa hội thao năm nay, đối với Jaejoong có thú vị hay không còn chưa rõ. Chỉ biết là đối với Yunho, Bear Jung, Kumiko, Park quản gia rồi cả với Kat và Susu, nó mới thực là vô – cùng – thú – vị.
Sáng sớm hôm sau, khi Jaejoong thức dậy và cà nhắc xuống cầu thang trong một bộ quần áo bình thường, cậu nhanh chóng phát hiện ra: mình là kẻ lạc lõng nhất ở đây. Từ người lớn nhất đến người bé nhất của dòng họ Jung (Bear Jung và Su Su), ai nấy đều đang vận trang phục thể thao thật oách.
"Ah, Jaejoongie!" – Bear Jung tiến lên mấy bậc cầu thang và thiếu điều muốn nhấc bổng cậu xuống. – "Chưa thay đồ à? Hôm nay cả nhà đi xem Yunho thi đấu."
"Cả nhà ạ?" – Jaejoong cúi đầu chào Kat rồi lơ ngơ hỏi.
"Ừ. Lâu lâu có dịp thư giãn. Với lại mấy năm rồi Yunho có thi đấu gì đâu." – Ông Jung cười khà khà. –"À, mãi nói, quên chào buổi sáng Jaejoongie." – Nói rồi, ông giật lấy Jaejoong và cụng trán côm cốp.
"Bear! Su làm nữa." – Su Su tuột khỏi tay Kat và lúp xúp chạy đến chỗ Bear Jung.
Sau lưng Bear Jung, Yunho nhìn Jaejoong và nở một nụ cười nham hiểm. Thế là cậu lại thấy thấy đuôi cáo màu cam phe phẩy sau mông nó.
"Thế thì tôi cũng chào." – Quả nhiên, Yunho lập tức tiến đến và hôn lên trán Jaejoong.
Màn chào buổi sáng loạn xạ của cha con Yunho dường như không khiến ai ngạc nhiên. Kat quay sang Kumiko, nhún vai nhè nhẹ còn Park quản gia thì coi như không thấy. Ông lẳng lặng vào bếp lấy mớ thức ăn Jaejoong chuẩn bị sẵn và ra xe.
...
Thật ra, sự hiện diện của cả nhà họ Jung làm Jaejoong vui lắm. Cứ thế, ngồi trên chiếc Limousine, cậu hân hoan toét cười. Hân hoan mãi... cho đến khi cỗ xe không hiểu sao cứ theo lộ trình trường cậu mà chạy.
"Ủa?" – Jaejoong cười sượng ngắt. –"Tại sao lại đến trường cháu vậy chú, Bear? Cháu tưởng chúng ta đi xem Yunho thi đấu hội thao."
"Ừ, thì đi xem Yunho thi đấu." – Bear Jung vỗ vỗ vào vai Jaejoong.
"Nhưng có ai bảo thi ở trường tôi đâu?" - Ngồi bên cạnh ông, Yunho lại mọc đuôi cáo.
"Thế là đại tỷ yên tâm rồi nhé. Sẽ không bị trừ điểm rèn luyện." – Kumiko – lần đầu không phải lái xe – vui vẻ cất tiếng.
"Mà rốt cuộc Jaejoongie đăng ký những môn gì nhỉ? Để xem nào." – Kat giở sổ ghi chép ra và đọc vanh vách danh sách thi đấu của cậu.
Jaejoong xanh mặt nhìn trân trối những con người mà chỉ vài giây trước cậu vẫn còn nghĩ họ rất đáng yêu.
Chuyện gì đang xảy ra thế này??
|
Part 17.
"Chuyện gì đang xảy ra thế này?" – Yunho thét lên.
Kat nhìn nó thương hại. Bà nghĩ cuối cùng rồi cũng có một ngày Jung thiếu gia bị quả báo vì thói tự tiện quyết định của mình. List thi đấu của Jaejoong quả thật chỉ toàn những môn kinh hãi.
Khẽ liếc qua Bear Jung, quản gia biệt thự chính thở dài khi trông ông thậm chí còn hào hứng hơn lúc nãy. Đón lấy quyển sổ từ tay bà, Jung lão gia cứ thế vừa cười khà khà vừa đọc lớn lại những môn thi của Jaejoong, mặc cho mặt mũi con trai ông càng lúc càng trở nên xám chì.
...
Ngồi đối diện với Yunho – sắp – bùng – nổ bấy giờ là một Jaejoong vừa lo sợ vừa buồn cười. Nhưng rồi gia sư họ Kim không thể buồn cười được nữa khi "học trò Jung" nhìn thẳng vào cậu và khẽ nhếch mép.
"Jaejoong ah." – Nó ngọt ngào gọi.
"Tôi đây..." – Cậu run run đáp.
"Jaejoong ah." – Yunho tiếp tục ngọt ngào.
"Tôi đang nghe..." – Mặt Jaejoong càng lúc càng xanh xao.
"Jaejoong ah..." – Yunho cười hiền. - "Anh chắc bình thường khỏe khoắn lắm nhỉ?"
"Yunho ah, tôi..."
"Khỏe vậy mà chỉ thi "có mỗi" 11 môn thôi." – Yunho ngắt lời Jaejoong, giọng thoắt chuyển từ tông ngọt ngào sang lạnh ngắt. –"Sao không đăng ký thêm 1 môn nữa cho tròn tá?"
"Yunho ah, thật ra tôi..."
"Mà Jaejoong này." – Yunho tiếp tục ngắt lời Jaejoong. –"Anh thi nhảy xa, nhảy cao, nhảy dây, nhảy cóc, chạy 100 mét, chạy bền, chạy vượt rào, vật tay... gì gì đó tôi còn có thể tạm hiểu. Nhưng sao trong danh sách thi đấu có cả môn nhảy - bao - bố, chạy - hai - người - ba - chân và môn bịt – mắt – đấu – vật thế kia?"
"Ơ..."
"Thậm chí tôi còn không biết môn bịt mắt đấu vật là môn gì nữa." – Yunho vờ nhăn trán.
"Ta cũng không biết, Jaejoongie ah." – Bear Jung thích chí thêm vào.
"Đúng là các môn đó hơi kỳ lạ... Nhưng thật ra cậu đâu cần phải thi hộ tôi. Nếu không thấy thích nữa thì bỏ đi." – Không đoái hoài đến ông Jung, Jaejoong chỉ tập trung đối đáp với Yunho.
Bear Jung bấy giờ liếc sang Kat quản gia. Ông nghĩ Jaejoong đã đâm quạu vì bị cha con ông tấn công tới tấp. Và dĩ nhiên là... ông đã lầm. Kat nhẹ lắc đầu còn Kumiko thì thoải mái nhoẻn cười. Ở bên cạnh Jaejoong được gần một tuần, cô hiểu rõ đại tỷ của mình là người ra sao. Quả nhiên, cậu nhẹ nhàng nói thêm khi thấy Yunho vẫn im phăng phắc.
"Tôi nói thật đấy, Yunho ah. Cậu đừng thi hộ nữa, mình quay xe về dự hội thao trường cậu..."
"Dĩ – nhiên – là – tôi – vẫn – thi." – Yunho cười gằn. Lẽ ra nó đã quát lên nếu không phải cố gắng giữ lịch sự trước mặt Bear Jung và Kat quản gia.
Kumiko thì lại đang lợi dụng sự có mặt của hai người đó để phát ra những tiếng "hức hức hức" mà không sợ bị quát nạt. Bắt chước Kumiko, Su Su dù chẳng hiểu gì cũng bật cười *** nẻ.
"Eu Kyang Kyang..."
Chuỗi cười giòn tan của Su Su càng làm Jaejoong cảm thấy ái ngại. Cậu cau mày, bối rối giải thích:
"Thật ra không phải hoàn toàn tại tôi đâu." – Jaejoong xua tay. –"Ừ, thì đúng là tôi có thích học bổng, ham điểm rèn luyện nên mới đăng ký nhiều môn như vậy. Nhưng..." – Càng giải thích, Jaejoong càng cảm thấy khí lạnh tỏa ra từ Yunho mỗi lúc một nhiều. Cố gắng lơ đi việc đó, gia sư họ Kim nói tiếp. –"Nhưng cậu thấy đó, list thi đấu nhà trường đưa ra có nhiều môn kỳ quái như vậy... mà lại bắt buộc mỗi lớp phải có ít nhất một người tham gia. Nên lớp tôi đã tiến hành bắt thăm."
"Thế..." – Yunho nheo mắt nhìn gia sư của mình. –"... có tổng cộng bao nhiêu "môn kỳ quái"?"
Jaejoong xòe ba ngón tay.
Yunho liếc lại danh sách thi đấu của cậu và gật gù ra ý hiểu.
"Còn lớp anh có bao nhiêu người?"
Jaejoong cụp xuống bớt hai ngón.
...
Cơ hồ có đến 3 giây im lặng. Đến giây thứ 4, Yunho không kìm chế được phải gào toáng lên:
"Lớp 100 người – 3 môn kỳ quái. Anh bắt thăm kiểu nào mà trúng hết cả 3 vậy??" – Đến nước này thì Yunho chẳng buồn giữ lịch sự nữa. Phụ họa theo cơn giận dữ của nó là tràng cười rũ rượi của Kumiko và Su Su. Bear Jung thì đưa ngón tay cái về phía Jaejoong và gật đầu thật mạnh.
"Jaejoongie đúng là người hiếm có."
"Sự xui xẻo của cậu ấy càng hiếm có hơn." – Kat nhẹ nhàng thêm vào.
"Ồ, nói đến chuyện này mới nhớ, bà không biết đâu, Kat..." – Ông Jung hào hứng kể về lần đầu tiên ông gặp Jaejoong và đã báo hại cậu bị đuổi việc như thế nào rồi cậu ngồi ngủ gục ngoài đường ra sao...
"Tóm lại là xui xẻo chưa từng có." – Kat gật gù ra ý hiểu. Rồi bà lạnh tanh kết tội. –"Mà cũng nhờ ông một phần lớn đó chứ, lão gia."
"À ờ..."
Bear Jung đánh trống lãng bằng cách giật lấy Su Su rồi chọc mớ râu xồm xoàm vào gò má hồng mũm mĩm của thằng bé. Bình thường Su Su ghét nhất Bear làm thế này nhưng hôm nay nó đang cơn hào hứng "cười hùa" theo Kumiko nên để mặc ông làm gì thì làm.
Đã thế, nó còn nhái lại Kat bằng giọng còn chút ngọng nghịu:
"Xui xẻo. Xui xẻo."
Mặt Jaejoong trở nên đỏ nhừ vì bị cả nhà họ Jung trêu chọc. Yunho thấy thế cũng không nỡ quát nạt cậu thêm nữa. Thay vào đó, nó ngồi ngả người ra ghế, nói trống không:
"Nhưng dù gì thì vẫn thi giùm đấy. Đừng có lo."
Jaejoong nghe đến đây thì khẽ cười.
Lo? Ngay từ đầu cậu đã chẳng lo gì cả.
|
Thật ra, Jaejoong tự biết mình là một người không – may – mắn. Đó là nói giảm nói tránh, chứ từ lúc quen, bọn Hankyung đã chút không ngại ngần, hào phóng tặng luôn cho cậu danh hiệu thiên hạ đệ nhất xui xẻo.
Lên Seoul học đại học, ký túc xá không còn chỗ. Vừa thuê được nhà trọ tương đối rẻ tiền thì xảy ra hỏa hoạn, mất cả một số đồ dùng để rồi phải nhín nhịn mua lại. Việc làm thêm liên tục bị mất do quán ăn đổi chủ. Mới có lương thì khỏe khoắn vui tươi, tiền vừa hết là lăn ra ốm, đến cả thuốc cũng không mua nổi huống gì thức ăn. Đăng ký cùng lúc môn giáo dục thể chất, thế mà nhóm Hankyung nằm trong lớp A – học tại sân trường, cậu đứng đầu danh sách lớp B – bị xếp học tuốt tận một sân bay cũ nào đó, cách nhà trọ hơn 3 tuyến xe... Rồi vân vân và vân vân...
Tóm lại là xui xẻo đến mức nhiều lúc tưởng không thể nào xui hơn được.
Ấy vậy mà cuộc sống của Jaejoong không vì việc đó mà ảnh hưởng nhiều. Có lẽ cậu đã dần quen với sự xui xẻo ấy hoặc có lẽ, Jaejoong chưa bao giờ cảm thấy mình rơi vào đường cùng. Nhớ lại, chuyện kinh khủng nhất cậu từng trải qua chính là vào năm 15 tuổi, phát hiện ra mình không phải con ruột của bố mẹ.
Giờ nghĩ lại, Jaejoong lại cho đó chính là việc may mắn nhất trong đời. Nếu không phải bố mẹ tự cảm thấy cậu đủ trưởng thành để nói về chuyện đó thì có lẽ Jaejoong sẽ không bao giờ biết gia đình gồm bố mẹ và tám cô chị gái của cậu lại là những người hoàn toàn không cùng dòng máu. Họ đã yêu thương Kim Jaejoong đến dường nào. Như thể cậu không phải là đứa bé nhặt được ngoài gầm cầu mà là một thiên thần Chúa trời giáng ban.
Jaejoong nghĩ có lẽ nhờ có 10 con người kia mà cậu trở nên lạc quan như bây giờ. So với nhiều người đã là may mắn hơn nhiều lắm.
Nghĩ đến đây, gia sư họ Kim lẳng lặng nhìn ra phía cửa. Những cảnh vật bên ngoài loang loáng chạy lướt qua mắt cậu như một cuộn phim tua gấp. Jaejoong thậm chí không biết mình đang nhìn gì. Có lẽ chỉ là nhìn vậy thôi. Chẳng hiểu sao lòng cậu lúc này nửa hân hoan nửa lại mông lung, nhẹ hẫng.
Thỉnh thoảng, Jaejoong len lén liếc qua Yunho, bấy giờ đang chăm chú vào bảng danh sách và thời gian thi đấu của cậu. Vừa đọc, nó vừa xoay xoay cổ tay như đang khởi động trước. Nhìn lén Yunho được một lúc, Jaejoong lại khẽ cười. Cứ thế, cảm giác mông lung biến mất, chỉ còn lại niềm hân hoan.
Đối với người bình thường, họ trân trọng may mắn của mình một. Còn đối với những người xui xẻo nói chung hay Kim Jaejoong nói riêng thì may mắn ấy sẽ được trân trọng mười.
Những may mắn Jaejoong hiếm hoi có được, luôn trân trọng và nâng niu là gia đình cậu, nhóm bạn vui tính Hankyung và giờ đây... là một may mắn khác, "dữ dội" hơn hai thứ trước gấp nhiều lần. Nếu kể cho người khác nghe, có lẽ họ sẽ sờ tay lên trán Jaejoong và nghi ngờ cậu gặp vấn đề khi định nghĩa thế nào là may mắn.
May mắn thứ ba trong đời Jaejoong... và cũng là may mắn rắc rối nhất – Jung Yunho – một thằng nhóc 15 tuổi, cao 1 mét 79, trẻ con, cộc tính, thích quát tháo, hay bắt nạt, cứ lăm le đuổi việc cậu và... là con trai trùm mafia ở Seoul.
Đó là chưa kể "may mắn" còn thường xuyên hỗn hào: nào là ôm, nào là hôn lén, hôn công khai cậu hết lần này đến lần khác.
Nhưng... dù có lắm điểm kinh khủng như vậy thì cậu vẫn biết: Jung Yunho mãi mãi là một trong những thứ may mắn nhất Kim Jaejoong từng gặp trong đời.
Không phải vì nó cho cậu một công việc tốt, lương cao lại bao cả chỗ ở. Cũng không phải vì Yunho và cả nhà họ Jung đối xử tốt và trân trọng cậu. Chỉ đơn giản là vì... ở bên cạnh "rắc rối – may mắn", Jaejoong thật sự cảm thấy vui vẻ, thoải mái và an toàn mà thôi. Cảm giác ấy, Yunho đã cho cậu trước cả khi Jaejoong kịp nhận ra nó bề ngoài hầm hố, dữ dằn chứ thật ra rất tinh ý và quan tâm.
Rồi dần dần, Jaejoong đã nhận ra...
Jung Yunho là một kẻ giàu tình cảm nhưng không thích biểu lộ, suy nghĩ chu đáo nhưng lại ghét bị người khác nhìn ra, cực kỳ khó chịu khi thấy cậu mỉm cười dù thật sự rất thích. Jaejoong hiểu hết. Hiểu hết và còn nhận ra một điều khác quan trọng hơn gấp nhiều lần. Heechul nói đúng.
Quả thật cậu đã thích mất rồi.
Jaejoong có lần tự hỏi: 1 tuần thật ra là ngắn hay dài? Bây giờ thì cậu đã có thể đáp. Nó không quá ngắn cũng chẳng quá dài. 1 tuần vừa đủ cho cậu hiểu và yêu.
Hôm nay là hạn chót ngày cược. Có lẽ Yunho vẫn chưa quên. Nhưng có lẽ cũng như cậu, nó không còn xem chuyện cá cược ấy là quan trọng nữa.
Trước mắt Jaejoong bấy giờ chỉ còn ngày hội thao chắc chắn sẽ rất náo nhiệt và vui vẻ cùng gia đình họ Jung.
***************************
Ngày hội thao quả thật vô cùng "vui vẻ", rộn rã và náo nhiệt. Jaejoong trố mắt ngó nghiêng một lúc rồi quay sang Yunho:
"Yunho ah, học kỳ trước nó không đông như vậy."
"Tôi biết." – Yunho cười khẩy.
"Sao cậu biết?" – Jaejoong càng lúc càng mơ hồ.
Kumiko thấy tội nghiệp gương mặt ngơ ngác của đại tỷ nên đành giải thích:
"Anh em đến xem đại ca thi đấu đó đại tỷ."
Như để minh họa cho câu nói của Kumiko, non nửa số người trong sân gập lưng cúi chào mỗi lần Bear Jung và "đoàn" của ông đi qua. Có người còn luôn miệng:
"Lão gia."
"Thiếu gia."
"Đại tỷ."
|