Công Tử Và Kẻ Lang Thang
|
|
Cà nhắc đi theo phái đoàn mafia, Jaejoong mắc cỡ không biết phải chui vào đâu. Các sinh viên khác khoa cũng nhìn cậu bằng ánh mắt không rõ ngưỡng mộ, ghen tỵ hay sợ hãi. Ngay khi Jaejoong âm mưu cứ đi sau chót cho có vẻ chỉ - tình – cờ - đi – chung thì Bear Jung gọi lớn:
"Jaejoongie ah!!"
"Dạ." – Kế hoạch thế là tiêu tan. Thậm chí Bear Jung còn gọi cậu là "Jaejoongie" trước mặt cả đống người nữa. Cà nhắc đến gần ông, Jaejoong thiểu não nói: -"Bear gọi cháu có việc gì thế?"
"A ha!" – Bear Jung vỗ đôm đốp vào vai Jaejoong. –"Hôm nay bắt chước Su Su gọi ta là Bear chứ không phải chú Bear nữa à?"
"Dạ, cháu..." – Jaejoong lúng túng chẳng biết đáp sao, bấy giờ còn không nhớ lúc nãy mình vừa nói gì.
"Tốt!" – Bear Jung cười khà khà. –"Mai mốt cứ gọi thế nhé."
"Dạ, Bear." – Jaejoong chính thức bỏ cuộc khi nhận được cả đống ánh mắt ngưỡng mộ "người nhà" họ Jung hướng về cậu. –"Bear gọi cháu có việc gì thế?"
"À, hôm qua Yunho bảo Jaejoongie một mình trang trí cổng trường. Đâu, cổng trường nào đâu?"
Sau câu hỏi của ông, cả Su Su, cả Park quản gia cũng quay về hướng cổng trường như để tìm kiếm. Kéo theo họ là cả "tập đoàn người nhà họ Jung".
"Dạ, cổng phụ bên hông thôi, Bear." – Jaejoong không biết mình nên bay lên trời hay nên vùi xuống hố để giấu cho hết nỗi xấu hổ này.
Lẽ ra cậu đã im phăng phắc nhưng vì ngờ rằng Bear Jung sẽ bắt mình dẫn đi xem cổng phụ bên hông nên Jaejoong đành nuốt nỗi xấu hổ vào lòng rồi vội vã nói thêm:
"Gần đến giờ hội thao rồi, chúng ta tìm góc trường nào vắng vắng cùng ngồi xuống đi, Bear. Còn bày đồ ăn ra nữa."
Thấy Jaejoong nhiệt tình gọi mình là Bear, ông Jung mất cảnh giác nên vội khoát tay, quyết định:
"Yoochun, chúng ta làm theo lời Jaejoongie, tìm chỗ nào ngồi. Lát nữa còn thay phiên nhau đi xem Yunho chạy hai người ba chân, nhảy bao bố và bịt mắt vật nhau nữa." – Vừa nói, ông vừa xốc Su Su lên lưng rồi hào hứng đi theo Park quản gia. Tiếp đó là tướng lết thảm hại của Jaejoong. Kat đi ngay sau cậu còn Kumiko tuột về phía sau một chút để nói chuyện với Yunho.
"Đại ca chưa nói với lão gia chuyện hôm qua sao?" – Cô lo lắng hỏi.
"Sau hôm nay sẽ nói ngay." – Yunho trầm giọng. –"Dù vô tình thì với lực lượng đông đúc ở đây, gã đó cũng sẽ không dám làm gì đâu."
"Kumiko hiểu rồi." – Đáp xong, cô lập tức bước nhanh, bắt kịp Kat để bà khỏi nghi ngờ.
...
Chỗ Park quản gia tìm được quả thật là một chỗ rất tốt. Vừa khuất sau một cây đại thụ vừa có thảm cỏ êm lại mát mẻ. "Cả nhà" cứ thế ngồi xuống, bày đồ ăn, thức uống hào hứng như đi cắm trại ở ngoại thành.
Còn nửa tiếng nữa hội thao mới chính thức bắt đầu nên Yunho cũng ngồi xuống, cho vào mồm vài miếng kimpad và không quên rủa xả môn bịt mắt vật nhau. Nhất là khi Jaejoong thành thật thú nhận cậu cũng không rõ môn thi kỳ lạ đó là gì. Thật ra rất oan cho Jaejoong, mấy hôm nay xoay như chong chóng với đủ thứ nghề: nào gia sư, nào đầu bếp, nào... đại tỷ, cậu không kiếm đâu ra chút thời gian lên trường tập.
Bear Jung một lần nữa cứu nguy cho Jaejoong khi xoay đề tài câu chuyện sang món kimpad và khen quản gia Park ngày càng khéo léo ra. Rồi ông trợn mắt (nhìn khá hung dữ) khi biết được tất cả những món này là do Jaejoong làm.
"Jaejoongie ah, cậu ở nhà họ Jung mãi mãi luôn đi." – Vừa vỗ vào vai cậu, Bear Jung vừa nói, chẳng rõ thật hay đùa. Su Su lập tức níu áo Jaejoong và lặp lại câu nói của Bear Jung bằng chất giọng bé con vừa nghèn nghẹt vừa láu lỉnh của nó:
"Jae hyung ở lại nhà họ Jung mãi mãi."
"Su ngoan!" – Jaejoong cạ mũi mình vào mũi thằng bé rồi toét cười. -"Thích Jaejoong hyung thật à?"
"Thích!! Jae hyung làm kimpad ngon." – Su Su hào hứng đập hai bàn tay nhỏ xíu của nó vào má cậu.
|
"Thế em thích Jaejoong hyung nhiều hơn hay kimpad nhiều hơn?"
"Kimpad."
Chọn lựa của Su Su không làm ai ngạc nhiên, kể cả Jaejoong. Cậu cười phá lên rồi lại cạ mũi với thằng bé thêm mấy lần nữa.
Ấy vậy mà vẫn có người đang bối rối. Yunho không hiểu mình vừa ăn trúng miếng kimpad wasabi nào mà cả người cứ thế nóng ran lên. (Thật ra Jaejoong không cho wasabi vào kimpad.) Bình thường có lẽ nó đã đứng dậy đá cho cậu vài cái dù biết vậy là hỗn hào.
Lần sau còn dám cạ mũi như thế nữa, tôi giết anh. – Yunho rít lên trong ý nghĩ. – Con trai 18 tuổi có ai làm vậy không chứ?
"Đại tỷ dễ thương ghê, Kat ha?" – Đúng lúc đó, giọng hào hứng của Kumiko vang lên như muốn châm thêm dầu vào lửa giận của nó. Nhận lấy cái nhìn sấm sét từ Yunho, cô gái lái xe đành gắp lấy một miếng kimpad, cho cả vào miệng như để tỏ ý:
"Sẽ - im – lặng, thưa đại ca."
Jaejoong ngồi giỡn với Bear Jung và Su Su được một lúc thì quên cả ngượng. Cậu nói cười thoải mái và ấm lòng nghĩ: đây quả thật là gia đình thứ hai của mình rồi. Ý nghĩ đó càng trở nên vững chắc hơn khi Jaejoong bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Park quản gia và hiểu được lời động viên của ông qua những cái gật nhẹ.
Thế cho nên, khi Hankyung, Siwon và Heechul tóm được Jaejoong thì cậu đã không chút mắc cỡ giới thiệu:
"Mọi người, đây là chú Bear – cha của Yunho cùng toàn bộ gia đình của cậu ấy. Bear, còn đây là ba người bạn thân nhất của cháu ở trường đại học: Heechul, Hankyung và Siwon."
"Jaejoong ." – Cúi chào lia lịa xong, Hankyung lập tức mở lời. –"Xin lỗi, hôm qua tụi này bậy quá, để cậu làm một mình."
"Tại kẹt xe mà." – Jaejoong đang vui nên không tiện xử lý bọn bạn. Chứ thật ra chiều hôm qua, cậu đã không tiếc lời nguyền rủa bọn ham mê ăn uống, bỏ bạn bè bị dọa cho chết khiếp ở cổng trường.
Riêng Yunho thì vẫn im lặng, cau mày suy nghĩ. Nó cho rằng: dù bằng cách này hay cách khác, "kẻ đó" cũng sẽ buộc Jaejoong lâm vào tình trạng ở một mình mà thôi.
Một kẻ kinh khủng đến mức biết cả loại điện thoại, bản nhạc chờ của mẹ. Biết lúc nào mình sẽ đến... Chắc chắn không phải hạng tầm thường.
"Hôm qua gọi điện nghe bảo chân cậu bị trặc." – Siwon nói bằng giọng hối lỗi. –"Vậy hôm nay không thi được rồi."
"Hay để tôi thi giùm cho." – Vừa xắn tay áo, Heechul vừa nhướn nhướn đôi mày thanh mảnh. –"Hồi ấy chẳng đăng ký môn nào cả nên bây giờ rảnh rỗi nè."
"Heechul ah." – Hankyung kéo áo bạn mình. –"Phải có giải mới có điểm đó. Cậu nhắm có đem về cho Jaejoong giải nào không?"
"Thi chỉ tổ mất công thôi." – Siwon kết luận.
Heechul há miệng toan phản đối nhưng Jaejoong đã nhanh chóng cắt đứt mọi tranh cãi bằng một câu ngắn gọn.
"Có người thi giùm mình rồi, mấy cậu khỏi lo." - Vừa đáp, Jaejoong vừa chỉ tay vào Yunho, bấy giờ đã đứng lên làm một vài động tác giãn gân cốt.
"Hả??" – Ba cái miệng cùng há hốc, ba cái đầu cũng cùng lúc quay sang Yunho.
"Xem nào, hình như môn thi đầu tiên là chạy cự ly ngắn." – Yunho nói với Jaejoong. Như thường khi, nó không thèm đoái hoài đến nhóm ba người đó. Nhưng rồi sực nhớ ra điều gì, Yunho vội nói thêm: -"Có điều tôi không biết từng môn thi đấu ở chỗ nào."
"Để tôi dẫn đường cho." – Jaejoong vừa định đứng dậy thì nhận phải một cái trừng mắt kinh khủng của Yunho nên đành ngồi xuống.
"Chân cẳng như thế mà còn định chen lấn vào đám đông à?" – Yunho nạt. Xong, nó quay sang nhóm Hankyung, nói giọng ngọt ngào – giả tạo. –"Thay vào đó mấy anh giúp tôi nhé?"
Hankyung và Siwon cứ thế gật gật. Heechul thì nhe răng cười:
"Được thôi."
"Khoan đã, Yunho." – Ngay khi Yunho vừa dợm bước theo nhóm Hankyung, Jaejoong bỗng gọi giật. Cậu chống tay đứng lên, quàng qua cổ nó tấm thẻ thi đấu rồi nói khẽ: -"Tôi đợi."
"Không bảo cố lên à?" – Yunho nhướn một bên mày.
"Tôi biết cậu sẽ cố hết sức mà." – Jaejoong vừa nói vừa toe toét cười.
Bình thường Yunho ghét cay ghét đắng kiểu cười "ta – đây - hiểu - rồi - nhé" hay "ta - đây - hạnh - phúc" này của Jaejoong. Nhưng chẳng biết sao hôm nay nó lại thấy nụ cười ấy rất đẹp. Dưới nắng sáng, gương mặt Jaejoong cứ thế bừng lên như một mặt trời nhỏ.
Dĩ nhiên là tôi sẽ cố rồi, đồ lằng nhằng.
|
Chuyện là, ai thắng nhất trong mỗi vòng đua sẽ nhận về một mảnh huy hiệu cài áo màu đỏ, khắc biểu tượng trường. Số huy hiệu bằng với số điểm nhà trường sẽ cộng cho sinh viên vào cuối học kỳ. Ai được 5 huy hiệu trở lên vào dịp hội thao này, xem như đã bỏ chắc học bổng năm học sau của nhà trường vào túi.
Không khí buổi hội thao càng lúc càng trở nên náo nhiệt. Những tiếng hô hào cổ vũ rộ lên khắp nơi. Rồi chỉ thoáng chốc, Hankyung – người lãnh trách nhiệm chạy qua chạy lại giữa những điểm thi và "nhóm cắm trại dã ngoại" – đã đem về cho Jaejoong 3 cái huy hiệu.
"Nhất chạy cự ly ngắn."
"Nhất chạy vượt rào."
"Nhất nhảy xa."
Jaejoong đón lấy mớ huy hiệu và hân hoan toét cười. Bên cạnh nó, Bear Jung, Park quản gia và Kumiko cũng vỗ tay tán thưởng đôm đốp.
Lúc này Jaejoong mới nhận ra: từ nãy giờ không ai trong gia đình họ Jung nhúc nhích khỏi "chỗ cắm trại". Bear Jung vẫn ngồi nói chuyện với Park quản gia. Kumiko giúp cả hai trông chừng Su Su còn Kat quản gia thì tách ra một góc, thầm thì nói chuyện một mình – trông đáng sợ khôn tả. Lúc nãy Jaejoong có hỏi Kumiko thì được cho biết: bà đang nói chuyện Jung phu nhân – người bạn thân thiết thuở sinh thời.
"Kat có thể nói chuyện với người chết?" – Jaejoong bất giác hạ giọng.
"Đúng vậy, thưa đại tỷ." – Kumiko cũng hạ giọng theo.
Đó là việc lúc nãy, còn bây giờ, Jaejoong ngạc nhiên cất tiếng:
"Không ai trong mọi người đi xem Yunho thi đấu sao?"
Bear Jung cười khà khà:
"Mấy môn này có gì vui đâu. Ta chỉ đợi xem chạy hai người ba chân, nhảy bao bố và bịt mắt vật nhau thôi."
Park quản gia gật đầu đồng ý. Kumiko chỉ tay vào Su Su như muốn nói cô phải trông thằng bé. Riêng Kat vẫn ngồi tách ra một góc và nói chuyện "cảm ứng tâm linh" với người chết.
Khi Hankyung đem về chiếc huy hiệu thứ 4 từ môn nhảy cao, Jaejoong níu áo anh lại và bảo:
"Cùng mình đi chỗ này một lúc."
Kumiko nghe đến đây lập tức nghiêm mặt. Cô đưa lại Su Su cho Park quản gia, bí mật ngoắt gọi thêm vài người và theo sát Jaejoong.
...
Giờ nghỉ trưa, Yunho quay về "chỗ cắm trại" trong tình trạng không – thể - nào – ướt – hơn – được – nữa. Mồ hôi tươm đầy áo nó, quệt với bùn đất lấm lem dính phải khi thi nhảy cao làm công tử nhà họ Jung bấy giờ thảm như tấm giẻ rách.
"Giỏi lắm, con trai." – Bear Jung hào phóng khen. Vừa vỗ vỗ vào vai Yunho, ông vừa đưa cho nó chai nước.
Sự quan tâm dịu dàng hiếm có của ông Jung làm Yunho đột nhiên cảm thấy ngường ngượng. Nhưng nó cũng đón lấy chai nước ướp đá từ tay ba mình và lí nhí trong họng:
"Cảm ơn appa."
Rồi chưa kịp uống, Yunho đã nhận ra điều – tối – quan – trọng.
"Jaejoong đâu rồi?" – Mặt nó thoáng chốc trở nên sa sầm.
"Nó cùng Hankyung đi đâu đó." – Bear Jung đáp. –"Có cả Kumiko đi theo."
Yunho nghe đến đây mới yên tâm một chút. Nhưng nó vẫn cau có, lầm bầm:
"Đi đâu vậy không biết! Tí về sẽ biết tay."
"Yunho ah, chừng nào mới đến môn chạy hai người ba chân, nhảy bao bố và bịt mắt vật nhau vậy?" – Lần này, người lên tiếng là Park quản gia.
Yunho nhìn Park Yoochun và ngờ rằng ánh lên từ đôi mắt nhỏ của ông là vô vàn những tia thích thú. Và nó quyết tâm dập tắt niềm vui "ác độc" ấy bằng giọng thản nhiên:
"Môn nhảy bao bố bị bỏ rồi. Vì lúc nãy tốp đầu quá nửa bị ngã đập trán xuống đất nên ban tổ chức quyết định hủy thi. Rõ là ngu. Chiều nay sẽ thi tiếp vật tay, chạy hai người ba chân và bịt mắt đấu vật. Theo tôi thấy thì hai môn kia cũng nên hủy cho rồi."
"Cậu có lẽ khỏi cần thi nữa." – Vừa lúc đó, giọng Jaejoong bỗng vang lên ngay sau lưng Yunho.
Quay phắt lại, thiếu gia nhà họ Jung định há miệng quát nạt nhưng nó lập tức chuyển đề tài khi nhìn thấy trên ngực áo Jaejoong bấy giờ 5 chiếc huy hiệu đỏ chói:
"Sao lại là 5?"
"Tôi vừa chiến thắng ở môn vật tay rồi." – Jaejoong đáp tỉnh rụi. – "Ngồi một lúc mới nhớ ra môn này đâu cần chân nên cùng Hankyung đến thi."
"Anh thắng thật à?" – Yunho nhìn Jaejoong, nheo mắt nghi ngờ.
"Thật mà!" – Jaejoong ngồi xuống cạnh nó, gật đầu khẳng định. – "Xem vậy chứ hồi xưa tôi có tập thể hình đấy." – Vừa nói, cậu vừa vỗ vỗ vào bắp tay mình như để minh chứng thêm.
"Đâu, tôi xem thử coi." – Vừa nói, Yunho vừa xắn tay áo Jaejoong lên. Kumiko liền lấy tay che mắt Su Su còn Kat thì che miệng cười thầm.
"Này, mọi người làm gì thế?" – Yunho quát. Nó buông Jaejoong ra và gào lên. –"Còn như thế nữa tôi sẽ không thi hai môn kia bây giờ."
"Dù gì thì cũng không được thi." – Jaejoong nói chen vào, giọng không hiểu sao bỗng trở nên lạnh tanh.
|
Vừa nãy, Jaejoong cùng Hankyung đi thi vật tay, sẵn tiện cậu cũng được anh cho biết một chút về môn chạy hai người ba chân và môn bịt mắt đấu vật. Jaejoong đã lăn ra cười ngặt nghẽo khi Hankyung kể rằng Siwon đã vô cùng tiếc rẻ khi không được tham gia hai môn trên. Môn chạy hai người ba chân phải cột chân vào nhau, tay vịn qua eo, phối hợp nhuần nhuyễn, cử động nhịp nhàng. Riêng môn bịt mắt vật nhau mới càng khôi hài. Chỉ nghe là biết sẽ có một màn không – thấy – đường ôm ấp, lăn lộn loạn xạ trên sàn đấu.
Đang cười đến chảy nước mắt, chợt, Jaejoong sực nhớ ra một chuyện quan trọng, rất quan trọng, vô cùng quan trọng.
Yunho sắp phải thi hai môn này.
Nào là cột chân vào nhau, nào là vịn qua eo... nào là ôm nhau lăn lộn trên vòng đấu...
Càng nghĩ Jaejoong càng cảm thấy có gì đó không ổn. Nhưng nghĩ mãi vẫn không ra điểm không ổn đó là gì. Thế nên giờ đây, khi Yunho nhìn vào cậu và hỏi:
"Tại sao?"
Thì Jaejoong cũng chẳng biết đáp sao dù vừa nãy chính cậu chứ không ai khác đã hùng hồn ra quyết định:
"Dù gì cũng không được thi."
"Ừ, tại sao vậy, Jaejoongie?" – Bear Jung tiếc nuối hỏi. Ông đã muốn được nhìn thấy Yunho thi hai môn này biết bao.
"Dạ..." – Jaejoong càng bối rối hơn. Cậu vò đầu bứt tóc, thậm chí còn không biết vì sao mình lại quyết định như vậy chứ đừng nói gì đến giải thích cho mọi người nghe. Bí quá, Jaejoong đành nói bừa, trong lòng nghĩ gì thì tuôn ra hết:
"Vì... hai môn đó... Đụng chạm. Mà nhất là môn bịt mắt vật nhau... Không tốt. Đụng chạm. Rất nhiều."
"Đại tỷ không muốn đại ca thi vì hai môn đó hóa ra đụng chạm rất nhiều." – Kumiko thản nhiên "dịch" lại trơn tru những câu chữ ngắt quãng của Jaejoong làm gương mặt cậu đang đỏ bừng bối rối thoắt tái xanh như sắp ngất đến nơi.
"Đụng chạm thì sao?" – Bear Jung cau mày suy nghĩ. –"Jaejoongie không thích đụng chạm à?"
"Không - thích - Yunho - đụng - chạm." – Park quản gia nhắc.
"Ra là ghen." – Kat bồi thêm cú chót làm Jaejoong chỉ còn biết ngồi đơ ra như tượng đá. Nếu có ai đó cho rằng người ta không thể vừa ngồi vừa ngất thì họ nên đến đây xem tình trạng của Jaejoong rồi hãy kết luận.
Yunho nhếch cười, bộ dạng trắng bệt cứng ngắt của Jaejoong làm nó không nỡ hùa theo mọi người chọc ghẹo cậu thêm nữa. Thay vào đó, Yunho nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Jaejoong và hôn phớt lên gò má cũng đang lạnh ngắt của cậu – một cách thản nhiên trước mặt cả đống người:
"Không thi... thì không thi. Đừng có nghĩ vớ vẩn nữa."
|
Part 18.
Buổi hội thao vẫn tiếp tục diễn ra trong không khí vui vẻ, náo nhiệt. Riêng với gia đình họ Jung và Jaejoong – người đã đạt năm huy hiệu đỏ chỉ trong một buổi sáng - thì "hội thao" từ đầu chí cuối vẫn là ngồi - tại - chỗ - ăn - uống rồi chuyện phiếm mà thôi.
Được một lát, Jaejoong rủ Kumiko cùng đi rửa dao để gọt trái cây. Dĩ nhiên, dù cậu không rủ cô cũng sẽ đi theo. Chỉ là... không hiểu sao ánh mắt của Jaejoong làm Kumiko cảm thấy có điều gì không ổn. Bí mật vẫy tay cho đám thuộc hạ, cô gái lái xe bước nhanh theo đại tỷ của mình – không bao giờ ngờ được cô lại một lần nữa bị ép vào tình thế phải phản bội Yunho.
Ở bồn rửa...
"Giờ không có ai rồi." – Jaejoong nhìn Kumiko và rút ra từ người chiếc điện thoại tối qua Yunho đã đưa cho cậu. – "Cô có thể cho tôi biết tại sao Yunho phải nói dối hay không?"
***************************
"Đại tỷ."
Kumiko cứ thế lùi lại vài bước cho đến khi lưng chạm vào thành bồn và buộc phải dừng lại. Cô đưa mắt xuống chân, tránh ánh nhìn của Jaejoong, đồng thời loay hoay tìm cách đánh trống lảng:
"Đại tỷ à, sao lại hỏi như thế? Thiếu gia có nói dối gì sao? Kumiko không biết."
"Kumiko!" – Jaejoong chợt trầm giọng. Cậu không làm gì ngoài việc gọi nhưng chất giọng đột nhiên trở nên nghiêm túc của "đại tỷ" cũng đủ làm cô gái lái xe sợ cuống cuồng.
"Dạ." – Cô đáp rồi im bặt, thôi ngay điệu bộ giả lả.
"Nhìn thẳng vào tôi đi!" – Jaejoong tiếp tục ra lệnh.
"Dạ." – Kumiko bấy giờ mới lấm lét nhìn lên.
"Kumiko ah." – Jaejoong vẫn từ tốn nói. –"Cô nghĩ có thể giấu được tôi bao lâu? Đáp ngay đi. Nếu không tôi sẽ đi hỏi thẳng Yunho đấy."
"Dạ." – Kumiko bất giác run lên. Bình thường, cô đã quen với một Jaejoong dịu dàng, dễ chịu. Người đang đứng trước mặt cô lúc này mày khẽ cau, đôi mắt hướng thẳng về phía trước ánh lên những tia cương quyết không dễ gì lay chuyển. Có vẻ như đại tỷ của cô sắp nổi giận.
Thế là cuối cùng... cô gái quyết định sử dụng lại chiêu bài cũ: đắc - tội - với - người - ít - đáng - sợ hơn, kèm với tuyệt chiêu xin – đừng – nói – cho – thiếu – gia – biết. Kết quả là khai tất tần tật mọi chuyện.
"Ra là vậy." – Jaejoong nghe xong thì khẽ bặm môi. Một lát sau, cậu nói tiếp, giọng như tiếng thở: – "Hình như việc này có liên quan đến chuyện 5 năm trước? Mẹ của Yunho..."
"Kumiko cũng nghĩ như đại tỷ." – Kumiko gật gật đầu. –"Nhưng thiếu gia thì im lặng nên tôi không biết cậu ấy đang suy tính điều gì nữa."
"Yunho cũng đang nghĩ. Và tôi chắc là cậu ấy sẽ nghĩ thông thôi. Mình quay về đi, rửa dao mất cả mười lăm phút rồi đấy." – Jaejoong nhẹ mỉm cười rồi dợm quay bước về chỗ cũ.
"Đại tỷ à, khoan đã." – Kumiko chợt gọi.
"Gì vậy, Kumiko?" – Jaejoong nghe thế thì lập tức dừng bước.
"Đại tỷ…" – Kumiko khẽ ngập ngừng. Cô nhăn mày nhíu mặt một lúc rồi sau đó nuốt nước bọt, nói nhanh. – "Đại tỷ có thể cho Kumiko biết… vì sao lại phát hiện ra chúng tôi nói dối không? Hay là ngay từ đầu, đại tỷ đã biết cả rồi?"
"À, không đâu." – Jaejoong toét cười. Cậu phẩy phẩy tay. –"Tôi đâu có được thông minh như vậy. Thật ra lúc tỉnh dậy trên xe… tôi có hơi hoảng." – Cậu gãi đầu gãi tai, xấu hổ thú nhận.
"Yunho bảo gì thì tôi tin đó thôi. Lúc ấy hoàn toàn không nghi ngờ gì cả. Nhưng sau đó... khi về phòng, tôi có chút ngờ ngợ. Thế nên đã cài lại bài Forgotten Seasons làm nhạc chuông. Nói sao nhỉ?" – Đến đây, Jaejoong ngưng một chút như để tìm lời giải thích. –"Tôi nhận ra đây không phải tiếng nhạc mình nghe vào lúc ngã thang."
Kumiko thở hắt ra. Cô đã cố tình lựa chọn kiểu điện thoại có âm chuông giống chiếc Sony cũ kia nhất nhưng cuối cùng cũng bị phát hiện.
Chung quy là mình và đại ca đều không nghĩ đại tỷ sẽ nghi ngờ.
Nghi ngờ.
À, mà tại sao nhỉ?
"Đại tỷ à!" – Kumiko lại gọi, quyết tâm tìm hiểu lý do kế hoạch bị thất bại đến cùng.- "Tại sao… đại tỷ cảm thấy nghi ngờ và đem bản nhạc ra thử vậy?"
Nghe xong câu hỏi này, Jaejoong lại nở nụ cười. Và lần này, nụ cười của cậu tươi tắn đến nỗi Kumiko không thể ngờ nó thuộc về người biết mình đang bị thế giới ngầm đe dọa.
"Vì trước đó, Yunho đã gọi cho tôi, gọi vào điện thoại cũ ấy. Tôi nói cậu ấy làm tôi giật mình suýt ngã thang. Nếu Yunho quả thật đang lén theo dõi tôi như đã nói, cậu ấy sẽ thấy điều đó. Tôi không nghĩ Yunho lại gọi thêm một lần nữa vào chiếc điện thoại trong hộp kia để làm tôi bị - ngã – thật - đâu."
Giờ thì Kumiko đã hoàn toàn hiểu. Và thế là lại đến lượt cô gái hân hoan toét cười. Cô nghĩ mình không chỉ đơn giản biết kế hoạch của cô bị thất bại ở đâu mà dường như còn biết Jung thiếu gia oai phong lẫm liệt kia đã bị hạ đo ván bằng cách nào.
|