Chuyện Tình Quê
|
|
Chuyện Tình Quê Tác giả: hoanggiangst ★ Truyện được đăng tại website kenhtruyen.com ★ Bìa truyện được thiết kế độc quyền bởi Nhóm Tác giả kenhtruyen.com
Part 01 Đêm nay nó và anh ngồi bên nhau cùng ngắm dòng sông Tiền lặng lẽ. Đã hơn một tháng anh và nó chính thức quen nhau và cũng chưa có gì gọi là đi quá xa với nhau ngoài những vòng tay siết chặt trong những đêm đông dài lạnh giá hay những nụ hôn ngọt ngào làm ấm môi lúc chiều tàn. Vậy là mùa đông năm nay cuộc đời nó có một sự thay đổi lớn, nó đã gỡ bỏ được cái tem mà đám bạn thân chứng nhận là độc thân vô đối. Khi bên anh nó hay cười một mình làm anh thấy khó hiểu rồi anh nheo nheo đôi mắt nhìn nó. Những lúc này nó chỉ biết nhe răng mà cười trừ hay quay mặt đi để tránh đôi mắt của anh đang nhìn thẳng vào nó... - Ê, nhóc chưa đưa vé ! Một giọng nói phát ra từ phía sau lưng làm nó chợt nhớ ra là nó chưa đưa vé để qua phà. Nó nhảy xuống khỏi chiếc air-blade màu đen của thằng Trung rồi đi lại đưa tờ vé cho một anh đẹp trai đang làm nhiệm vụ thu vé phà. Nó đứng hình vài giây trước gương mặt baby và đôi môi nhỏ xíu ấy. Nó thầm nghĩ trong đầu ai mà dễ thương dữ vậy chàiz...trước giờ mình có thấy đâu ta. - Em xin lỗi nha ! Tại em gấp quá nên quên - Nó nói. Nó đưa cho anh tờ vé rồi quay mặt đi thật nhanh...và nó cũng kịp địa cái bảng tên trên ngực áo của anh. Nó đọc thầm tên anh Tiến Đạt...sao nghe dễ thương thế ! - Má...mày làm cái gì mò mò như con gái vậy ? Trễ phà là tao quăng mày xuống sông Tiền luôn à - Thằng Trung nói. - Mày hay quá, tao cắt cu mày à ! Tối ngày chỉ giỏi ăn hiếp tao. Mấy con bánh bèo ăn hiếp mày sao mày không ngon mà chửi nó đi. - Tao đâu có ngu...hehe. Thằng Trung nó là straight nhưng nó vẫn chơi thân với thằng Hoàng vì tính tình của hai thằng khá hợp với nhau. Lần thứ hai nó gặp anh là vào một buổi sáng...nó đang bị trễ học và... - Á...! Em xin lỗi ! Nó ngước mặt lên và nhìn thấy anh Đạt..at..t..t.. Do buổi sáng phà khá đông, học sinh, siên viên, người đi làm chen lấn nhau xuống phà...do nó đứng sát phía ngoài nên bị đẩy té về phía trước trong lúc đó nó hoảng quá nên ôm đại một người... Cũng may là anh nắm chặt tay vào thanh sắt nên cả hai đều không sao... Nếu không anh và nó đều rớt xuống sông rồi... Nó buông tay ra khỏi người anh rồi xin lỗi rối rít và chạy biếng đi mất...mặt nó đỏ bừng khi gặp lại anh trong một tình huống oái oăm như thế. Lúc đó nó cảm nhận trái tim mình đập nhanh hơn và...sao mà ấm áp quá...cũng may anh không chửi cho nó một trận mà chỉ nhìn nó với một ánh mắt hơi khó hiểu. Cơ thể của anh hấp dẫn quá càng suy nghĩ về anh nó lại tự cười một mình như một đứa bị hâm ấy... Và mỗi khi đi qua bến Bắc nó thường ngồi chờ những chuyến phà nào có anh trên đó nó mới đi. Nó thích ngắm anh trên phà khi đang giữa dòng sông Tiền lúc chiều về thật êm ả...và nó hay nhìn trộm anh... Cái đôi mắt đen láy ấy đã đi sâu vào trái tim của nó tự bao giờ... - Hoàng nè, tối thứ 7 tuần này bạn rãnh không ? - Nhỏ Linh trong lớp nói. - Có gì không Linh ? - Ờ thì sinh nhật của Linh, Linh muốn mời Hoàng tới tham gia cho vui !, - Ồh, thế à ! Um, Hoàng sẽ đến mà ! Rồi nó đứng im lặng nhìn về phía xa xa từ trên lầu 5 của trường ĐHĐT... Ở đây không như ở quê nó, không khí mát mẽ hơn và không gian mênh mông...rồi nó chợt nhớ đến anh. Lúc anh mặc bộ đồng phục trông thật đẹp màu xanh nước biển và cái mũ màu xanh thẫm... Nó đứng cao hơn anh một cái đầu, anh khá nhỏ con nhưng lại có ưu thế là làn da mịn và sáng cùng với gương mặt rất baby dễ thương. Tối thứ 7 nó diện bộ đồ đi chơi theo đúng phong cách trắng và đen của nó. Quần jean đen bó sát và áo thun trắng cổ tròn... - Alo, sinh nhật tổ chức ở đâu vậy Linh ? - Nó hỏi. - Mộng Yến ! Phòng 24... - Ok, Hoàng tới liền... Rồi nó phóng cái vèo tới nơi...mà không quên mang theo hộp quà cho nhỏ Linh. Nó đẩy cửa bước vào nhẹ nhàng thì thấy nhỏ Linh đang đứng hát karaoke. - Chúc Linh sinh nhật vui vẻ ! Quà của Linh nè... - Hihi...cảm ơn Hoàng nha ! Rồi nó ngồi xuống rồi làm quen với mấy người bạn của nhỏ Linh và cùng nâng ly để chào xã giao một lượt với bạn của Linh. Vừa đặt ly bia xuống bàn thì...OMG ! Sao anh ấy lại ở đây ? Có lẽ nó và anh ấy có duyên với nhau...hay đó là một trò đùa của số phận mà sau này nó sẽ đau khổ...?! Nó vội lấy cuốn catalog bài hát rồi lật lật chăm chú. Tiếng bước chân lại gần rồi ngồi xuống bên cạnh nó. Nó biết anh đang nhìn nó rồi... - Hình như mình gặp bạn ở đâu rồi thì phải nhìn quen quen..! Lúc này thì nó mới ngước mặt lên nhìn về phía anh. - Em cũng nghĩ là như vậy !, Anh và nó cùng nhìn nhau dưới cái ánh sáng đèn màu yếu ớt nhưng cũng đủ để nhận ra nhau và đứng hình vài giây. Do nó ngại quá hay do có uống tí bia rồi nên hai má đỏ ửng lên. Anh thì nheo nheo hai chân mài ra vẻ đang suy nghĩ rồi: - Em là người xém tí xíu nữa làm anh rớt xuống sông phải không ? Nó trả lời lí nhí: - Dạ, em đó anh ! Em xin lỗi anh Đạt nha bữa đó em không có cố ý đâu do người khác chen lấn nên...may mà có anh hehe.. - Mà sao em biết anh tên Đạt ? - Hì, thì anh có mang thẻ lúc đi làm mà. - Um hén...anh quên.
|
Nói xong anh để tay lên ngang vai nó rồi mời nó một ly bia xem như ra mắt làm quen chính thức. - À, mà anh chưa biết tên em là gì ? - Hihi...em tên Thanh Hoàng á... - Chà...tên đẹp nhỉ ?! - Nhưng em thích tên Tiến Đạt hơn... Anh hiểu ý nó nên cả hai cùng cười... Nó và anh nói chuyện cũng khá hợp tính với nhau, nó thấy anh là người khá vui tính nhưng khi làm việc thì anh lại nghiêm túc với gương mặt lạnh làm nó hơi sợ một chút. Một lúc sau Linh tới ngồi xuống cạnh anh Đạt. - Giới thiệu với anh đây là Hoàng bạn học chung lớp với em. - Linh nói. - Hai tụi anh biết nhau rồi. - Anh Đạt nói. - Ủa, vậy hả ?! Vậy anh với Hoàng hát một bài góp vui đi ! - Linh nói - Hoàng không biết hát mà Linh...huhu.. - Không biết cũng phải hát nữa...nếu không sẽ bị phạt uống bia đó nha. Rồi anh Đạt quay sang hỏi nó thích hát bài gì để anh chọn. Thật tình là nó không biết hát hay nó thẳng ra là giọng nó hát không được tốt nên nó luôn từ chối...nhưng vì có anh nên nó mới chịu hát song ca với anh. ...một mình anh lang thang trên phố nhớ mùa mưa qua và mình anh cô đơn nỗi nhớ những chiều mưa buồn... Giọng hát của anh làm nó phải bất ngờ thêm một lần nữa...anh hát hay làm nó cứng đơ ngây người ra... - Anh đẹp trai, dễ thương lại hát hay nữa chắc có nhiều bạn gái lắm hén ? - Nó hỏi anh. - Anh vẫn cô đơn đêm về nằm mình ênh à... - Chắc tại anh kén quá chứ gì ? - Anh không biết nữa...hihi Suốt buổi sinh nhật của nhỏ Linh nó và anh cứ nói hết chuyện này đến chuyện khác cứ y như là đã quen nhau từ lúc nào rồi. Nó uống bia kém lắm nhưng do hôm nay gặp được anh vui quá nên uống say khước...anh là dân Miền tây nên đâu có thấm gì so với anh. Gần 12h sao khi cả bọn kéo ra về... Nó loạng choạng bước đi ra khỏi phòng, đầu nó nặng rồi hai mắt tối dần...nó nghe bên tai là tiếng của ai đó như là anh Đạt. Cái gì mềm mềm mà ấm ấm dữ vậy ta ? Nó tự hỏi khi còn chưa mở mắt ra. Trời ơi...nó đang ở đâu vậy nè mà người nằm kế bên nó nữa là ai sao mà thấy quen quen... Đầu nó nhức kinh khủng và nó cố gắn mở thật to hai mắt ra để nhìn rõ thêm một lần nữa để nó, chắc rằng là mình không nằm mơ. Nó không thể tin đây là sự thật. Nó đang ôm anh và anh trên cơ thể anh lúc này chỉ còn duy nhất cái quần lót bé xíu đủ để che cái cái thằng bé bên trong. Nó cảm thấy cơ thể mình nóng rang lên nhưng không biết tại sao nữa... Nó vẫn đang ôm lấy cơ thể của anh từ phía sau...nó đang phải đấu tranh tư tưởng lý trí của nó thì muốn bỏ tay ra khỏi cơ thể anh nhưng trái tim của nó thì lại muốn ôm anh tiếp tục và cứ giả vờ như là đang nằm ngủ. Cuối cùng thì trái tim nó đã thắng...nó cứ ôm anh và nó đưa mũi lại gần sát cơ thể anh hơn để ngửi cái mùi cơ thể anh...nó cảm thấy thích nhưng mà chẳng lẽ cứ ôm anh như thế nào hoài sao. Nó trở mình dậy và lấy tay ra khỏi cơ thể của anh. Cũng vừa lúc anh mở mắt ra rồi quay qua nhìn nó. - Tối qua em nhậu say rồi quậy quá nha nhóc ! - Anh nói. - Sao em không nhớ gì hết á ! - Tối qua em say quá nên anh đưa em về phòng anh mà khó khăn lắm anh mới vào được do em nặng quá... - Hi, cho em xin lỗi nha ! Mà phòng này của anh hả ? - Phòng này của ông chú anh nhưng anh chỉ trả tiền điện, nước à, mà anh cũng ít ở nữa đa số là anh về nhà nhiều hơn. Mấy bữa trực đêm nhiều nên anh ở lại trên này. - Um, mà anh ở đây lâu chưa ? - Cũng vài tháng à ! Vừa nói chuyện với anh mà hai con mắt nó cứ dán vào chổ cục u ngay trên quần lót của anh hoài, sao kì ghê ! - Anh ngủ không có mặc áo hả ? - Nó hỏi. - À, tại tối qua có em nên anh còn mặc vậy chứ anh ngủ một mình là không có mặc gì hết quen rồi ! Nó mở hai đôi mắt tròn xoe lên rồi nhìn anh ra vẻ kinh ngạc lắm trước điều anh vừa nói. - Sao nhìn anh dữ vậy nhóc ? Có gì không ? - À... không, không có gì. Mà tối qua em uống say quá không biết có làm gì bậy không vậy anh, thiệt tình là em không có nhớ một chút gì luôn đó ? - Có, em cướp đời trai của anh rồi còn ngủ đè anh và gác chân lên người anh nữa đó... - Hả...@_@ gì... gì... mà ghê dữ vậy hả trời...huhu. - Giờ nhóc tính giải quyết sao đây ? - Em không biết nữa... Mặt của nó lúc này mới thộn ra và ngu ngơ làm sao ấy pha thêm chút đáng iu nữa. Anh bất ngờ ngồi phắt dậy và lấy tay bẹo vào má nó một cái. - Người ta lớn rồi nha ! - Nó hét lên. - Vậy trả lại đời trai cho anh đi...nhóc., Nó chưa kịp trả lời gì hết thì anh đã đi vào nhà tắm mất rồi. Nó ngồi đó xếp lại gọn gàng đống mùng và chăn, gối. Sau khi đã dọn dẹp lại ngăn nắp đâu vào đó thì nó ngồi nhìn ra hướng cửa sổ những tia nắng buổi sớm và bầu trời xanh trong veo làm cho nó thẫn thờ suy nghĩ những chuyện đã xảy ra quá nhanh với nó cứ y như là một giấc mơ...,tự nhiên nó thấy sợ một cái gì đó mà nó không thể trả lời được. Đang thẫn thờ thì anh cắt ngan những dòng suy nghĩ của nó: - Hoàng ơi, lấy dùm anh cái khăn đi, lúc nảy anh quên đem vào rồi ! - Dạ, cái khăn anh để ở đâu vậy anh ? - Trên sào ấy, cái khăn màu trắng...
|
- À, em thấy rồi ! - Em lấy cho anh đi ! Anh chỉ mở hé cánh cửa ra rồi lấy cái khăn trên tay của nó. Tắm xong anh bước ra ngoài rồi đưa cho nó một cái bàn chảy đánh răng mới tinh... Nó nhìn xung quanh nhà tắm của anh thấy ngăn nắp ghê không có gì bề bộn hết... Anh và nó đi ăn sáng xong thì nó xin phép về nhà trước. Khi về tới phòng nó cảm thấy hơi mệt và buồn ngủ thế là nó lại nằm lăn đùng ra đánh chén một giấc ngon lành đến trưa. Rồi anh và nó cũng dần thân nhau hơn, những lúc nó có việc đi qua bến Bắc thì anh lại trò chuyện cùng nó...hay những lúc buồn nó tìm anh để chia sẽ...rồi đến một ngày nó không tìm thấy anh đâu nữa, gọi điện cho anh thì máy báo không liên lạc được. Nó đến nhà trọ tìm anh cũng không thấy rồi nó lang thang ra bến Bắc cũng không tìm thấy anh nơi đâu. Nó thất vọng rồi ngồi xuống bên bờ sông Tiền mặc cho những tia nắng gay gắt của buổi chiều đang xuyên thẳng qua gương mặt đầy vẻ u sầu của nó. Trong đầu nó đang rất hỗn loạn với rất nhiều câu hỏi tại sao ? Có phải nó đã làm gì cho anh ghét nó và anh muốn tránh mặt nó. Không lẽ nó đáng ghét đến như vậy sao ? Rồi nó lủi thủi đi về...mà cũng phải nó đâu có là gì của anh đâu, chẳng phải người yêu cũng không là người tình đơn giản là anh xem nó như một đứa em trai hay bạn...tại nó quá mơ mộng hay suy nghĩ lung tung nên mới suy tư như thế này nhưng nó vẫn hy vọng rồi một lúc nào đó anh sẽ hiểu được tình cảm của nó dành cho anh. Suốt một tuần sau đó nó mất tập trung trong mọi công việc...sang tuần thứ hai dường như nó đã quen dần với cái cảm giác một mình thì anh lại xuất hiện vào một chiều cuối tuần mưa rơi tầm tã... Hôm đó là một chiều thứ 7, suốt một tuần dài với những ngày đến lớp đầy mệt mỏi nên ngày thứ 7 nó tự thưởng cho mình một ngày ngủ vùi cho thoải mái. Bên ngoài trời vẫn mưa rã rít nó cố gắng cuộn thật chặt cơ thể của nó vào tấm chăn để tìm lấy sự ấm áp. Nó đang ngủ thì nghe tiếng gõ cửa và ai đó đang gọi tên của nó nhưng nó nghe không được rõ lắm...nó cố gắng trở mình ngồi dậy rồi đi mở cửa. Trước mặt nó lúc này là anh nó chợt ngớ người ra. Nó thấy anh đang ướt nhẹp và trên tay đang cầm một cái gì đó mà nó không rõ lắm. Thấy anh như thế nó vội kéo anh vào phòng rồi đưa cho anh cái khăn để lau người và một cái quần sọt với áo thun trắng của nó. Sau khi anh đã thay đồ và lau khô bước ra khỏi nhà tắm anh làm nó phải bật cười vì bộ đồ của nó anh mặc lại hơi rộng. Anh mặc mỗi cái áo thôi cũng đủ che luôn cả phần dưới rồi. - Làm gì nhìn anh mà cười vậy hả nhóc ? - Anh hỏi nó mà giọng run run. - Đâu có gì đâu, thấy anh giống con nít nên em mới cười..., Anh vừa nói chuyện với nó mà vừa nhảy tưng tưng. - Anh nhảy lên xuống làm gì cho mệt vậy ? - Nó hỏi. - Thì cho bớt lạnh ! - Em thấy như vậy không hiệu quả đâu, em cho anh mượn cái mềm nè lên giường mà trùm ! - Ờ, vậy cho anh mượn đi... Anh leo lên giường của nó rồi nó cũng lên nằm chung với anh. - Lạnh quá à ! - Anh nói. - Đắp mền của em rồi mà còn than lạnh nữa là sao ta ? - Ôm em mới ấm chứ ! - Em đâu phải người yêu của anh đâu mà ôm ! - Thì anh ôm em trai của anh có sao đâu ? - Ai mà thèm làm em của anh chứ... - Em nhớ nói vậy đó nha... Rồi nó im lặng không nói gì nữa mà quay qua ôm anh. Anh lại gỡ tay nó ra...làm nó bối rối...nhưng sau đó anh lại quay qua ôm nó vào lòng. Tuy anh hơi nhỏ con hơn nó nhưng anh lại mang nhiều nét phong trần hơn nó. - Sao anh đi đâu mất tiêu suốt hai tuần vậy ? - Anh xin nghỉ phép hai tuần lên Sài Gòn, mẹ anh trên đó bị bệnh em à. - Sao lúc đi anh không chịu nói trước với em một tiếng, em thấy anh mất tiêu em sợ không biết anh có sao hay không nữa... - Bữa đó anh đi gấp quá với lại điện thoại của anh bị hư rồi... Giọng của anh nghe trầm buồn... Ba mẹ của anh đã ly dị hơn 5 năm rồi lúc đó anh đang học lớp 12. Mẹ của anh thì ở trên thành phố, còn ba anh với đứa em gái thì ở nhà dưới Sađéc. Sau khi thi tốt nghiệp lớp 12 xong anh thi vào Đại học GTVT rồi sau này khi ra trường anh xin về dưới này làm...lâu lâu anh vẫn hay lên thành phố với mẹ. Nó chỉ có thể nắm lấy bàn tay anh mà siết chặt như đang truyền thêm sức mạnh cho anh và chia sẽ cùng anh. Nó không biết mình phải làm gì cho anh lúc này nữa...nó cảm thấy thương anh nhiều hơn. Bên ngoài bầu trời vẫn mưa và mây đen vẫn còn khá dày đặt...nó thầm nói vậy là tối nay không ra ngoài được rồi... Nó bước xuống giường kéo lại cái mền đắp cho anh rồi đi nấu bữa tối... Gần 7 tối nó mới đánh thức anh dậy. Vì nó thấy anh ngủ ngon quá nên để cho anh ngủ thêm một chút nữa. Nó ngồi bên cạnh nhìn anh, nó thấy anh ốm hơn trước và mệt mỏi. Nó cuối xuống hôn lên trán anh thì bị anh bắt được...anh và nó cùng đùa giỡn với nhau một chập...tuy anh hơi nhỏ con hơn nó nhưng nếu so về sức mạnh thì phải xem lại nó và anh cũng ngang ngữa với nhau. - Đi ăn cơm nè anh ku Đạt ! - Nó nói. - Á, dám gọi anh là ku hả ?
|
Part 02 - Ăn cơm nè anh ơi, giỡn lát nữa đói xỉu luôn quá ! - Chà...thơm quá, ai nấu mà thơm thế này ! - Em chứ ai. Cũng bình thường mà anh, em có thể nấu được nhiều món...trừ những món em không ăn ra thôi... - Anh thì không biết nấu nướng gì đâu, anh toàn đi ăn ở ngoài nếu ở nhà thì em gái anh nấu... Có anh bên cạnh không khí trong phòng trở nên khác đi, ấm áp hơn thì phải...có lẽ từ lâu rồi nó chưa có cảm nhận được cái cảm giác như thế này. Hàng ngày nó vẫn cứ đi học rồi về nhà nấu cơm rồi quét dọn...tất cả đều một mình. Cũng nhiều lần nó có ý định muốn tìm ai đó ở ghép nhưng lại có những bất tiện nên nó lại thôi... Có lẽ sự cô đơn đã gắn bó chặt với cuộc đời nó và số phận dường như không mỉm cười với nó...những mối tình vụng dại của nó mỏng manh và dễ tan vỡ như bong bóng xà phòng...cho đến khi gặp anh nó muốn có một cái gì đó thay đổi... - Em làm gì mà có vẻ thơ thẩn vậy Hoàng ? - Anh nói nhỏ bên tai nó. - Ờ, không có gì anh à ! Em đi học bài đây... Nói rồi nó bước lại cái đống sách vở rồi soạn ra mấy quyển sách dày cộm và ngồi xem...anh thấy vậy nên để cho nó học bài, anh đi lên giường nằm nghỉ lúc này bên ngoài trời tối đen như mực và trời vẫn còn mưa tí tách... Đọc mớ sách là hai mắt nó mỏi và buồn ngủ rồi nó ngáp một cái thật dài rõ chán...nó đứng dậy xoay người mấy cái rồi đi giăng mùng. Anh vẫn nằm ngủ ngon lành thì nó đã giăng mùng xong rồi. Nó đi đánh răng rồi kéo cửa sổ lại để khuya khỏi lạnh với lại để cửa sổ vào ban đêm nguy hiểm lắm. Nó tắt đèn đi để trả lại một không gian tối đen như mực và nó cũng không có thói quen để đèn ngủ. Nó hôn lên má anh một cái rồi nằm xuống ôm anh. Hơi ấm từ cơ thể anh lan toả làm cho nó thấy thật ấm áp. Thật sự trong lòng của nó lúc này đây nó vẫn chưa xác định được chính xác anh là gì của nó nữa...nhưng nó biết rằng anh đã nằm ở một nơi nào đó trong trái tim của nó và nó không muốn mất anh ! Mới 5h sáng nó đã nghe tiếng oai oái bên tai rồi thì ra là anh đã thức và đang kêu nó dậy tập thể dục với anh. - Có thêm cái vụ này nữa hả trời ! - Nó vừa nói vừa nhắm mắt ngủ tiếp. Mà cũng lâu rồi nó đâu có tập thể dục buổi sáng gì đâu mà cũng dễ hiểu thôi. Buổi tối nó hay thức khuya nên sáng ngủ dậy trễ, buổi sáng là thời gian để nó nướng nên đâu có tập thể dục... Nó xoay mình lại nằm úp mặt xuống gối và cuộn thật chặt trong cái mền. Anh thấy vậy nên lại kéo sốc nó dậy...tuy anh nhỏ con nhưng khá lực do anh có tập gym và nó đành phải chịu thua trước anh ! Nó đưa tay lên khung cửa sổ rồi kéo nhẹ tấm kính sang một bên, cái không khí se lạnh tràn vào phòng..., Ngoài trời vẫn còn mưa lất phất nó nhìn ra cái khoảng không gian vô định rồi lại khẽ lắc đầu ngao ngán...nó thầm nói: - Giống mưa phùn mùa xuân quá ! Anh gác nhẹ cằm lên bờ vai nó rồi một vòng tay thật ấm ôm lấy nó. - Nhóc đang quan sát gì thế ? - Anh hỏi nó. - Đâu có gì đâu anh ! Mà sáng nay anh làm phải không ? - Ừm, hôm nay anh làm cả ngày luôn ! Mà anh phải về chuẩn bị đi làm đây, em nhớ ăn sáng đó nha ! - Chủ nhật mà anh phải vất vả quá ! - Công việc mà em... Anh đang bước ra tới cửa thì nó chạy đến nhấc bổng anh lên... - Thả anh xuống đi nhóc. - Anh nói. - Hôm nay anh đi làm nên em tha cho anh đó... bữa trưa anh nhớ qua phòng em ăn cơm nhe, đừng ăn cơm bụi nữa...em chừa phần cho anh ! - Anh cảm ơn nhóc nha ! Nó bước ra trước cửa phòng rồi nhìn theo dáng anh cho đến khi khuất dần...nó ngáp một cái rõ dài chắc do trời lạnh nên làm nó muốn ngủ thêm một chút nữa đây mà. Nó chợt thấy thương anh nhiều hơn, trời lạnh mà anh chỉ mặc mỗi cái áo mỏng manh...
|
Cho đến phút giây này trái tim của nó vẫn chưa xác định được một lối đi...lối đi cho riêng nó và anh. Anh đứng trước cửa phòng nó và đang tháo đôi giày ra. Nó thấy người anh lấm tấm mồ hôi. - Anh cởi áo ra đi, để em hong khô lát nữa anh mặc ! - Nó nói với anh. - Um, anh thấy nóng quá ! Mới sáng còn mưa mà giờ lại nóng quá. Cầm cái áo của anh trên tay rồi nó lấy cái móc áo máng vào và đem ra sào phơi... Nó đưa mũi ngửi thử mùi mồ hôi trên áo của anh...nó có vẻ kích thích sao sao đó... Rồi nó nhanh chóng bước vào trong bật quạt xoay về phía anh và bữa cơm đã được chuẩn bị bắt đầu dọn ra, tất cả đều nóng hổi. - Hì...ước gì ngày nào cũng được có người nấu cho anh ăn thì hay biết mấy ! - Anh nói. - Anh lấy vợ đi, vợ anh nấu cho anh mỗi ngày...mà. Mà cũng hên xui nếu trúng lấy con vợ không biết nấu ăn thì anh nhịn đói ráng chịu...hehe. - Nếu em là con gái thì anh cưới về làm vợ anh liền...hihi. - Thôi, anh ăn nhanh đi rồi tranh thủ nằm nghỉ một chút còn đi làm tiếp nữa đó ! - Hôm nay chiều ra ca rồi anh làm luôn ca tối nên không ngủ với em được rồi. Nó nghe anh nói mà chợt thoáng buồn vào hồn, nỗi buồn không tên. Vậy là tối nay nó phải ngủ một mình nữa rồi, không ai để nó ôm nhưng cũng không sao nó quen rồi...
|