Người Ý Nghĩa
|
|
Chap 5: Sáng hôm sau, tôi thấy Mạnh đã đứng sẳn ở nhà xe chờ tui, thấy 3 đứa tôi đi tới Mạnh bèn chạy lại nắm tôi lôi đi để lại cho Lợi một sự ngạc nhiên, còn Huy thì bình thường vì nó dư biết là Mạnh dẫn tui đi là có chuyện gì mà. Mạnh: Sao rồi Tài? Lợi nói thế nào về tui? Tôi : nó nói ông là người khá tốt, đẹp trai lại còn vui tính nữa. Mạnh: vậy là mừng rồi Tôi: Vậy ông tìm cái dịp nào đó nói rõ cho nó biết đi. Mạnh: Tui biết rồi, tui biết là 2 tuần nữa sinh nhật Lợi, tui sẻ nói mà….cảm ơn Tài nha Tui nhe răng cười gật đầu Quay trở lại với Huy và Lợi, sau khi Mạnh kéo tui đi, Lợi nó khá ngạc nhiên, chuyện này tui biết là do Huy kể lại Lợi: ê thằng Mạnh dẫn thằng Tài đi đâu vậy m? Huy: Ai biết đâu à… Lợi: tao nghi hai đứa này quá hà. Cũng may là kúc đó tiếng chuông vào học vang lên phá tan suy nghỉ của Lợi. Nhưng sau sự việc hôm đó, tôi thấy Lợi ít thân thiết hơn với Mạnh, điều này khiến chàng ta cảm thấy hơi buồn. Tui hy vọng Mạnh và Lợi là một đôi bởi vì tôi thấy Mạnh là người khá tốt rất xứng với Lợi Ngày sinh nhật Lợi cũng gần tới, trước đó hai ngày, tôi, Mạnh, Huy có bàn trước với nhau một kế hoạch, nhưng tôi thấy Mạnh tỏ vẻ lo lắng và rất không tập trung Huy: Mạnh, ông sao vậy? không tập trung gì hết. Mạnh: Tôi hơi lo lắng, tôi run qá hà, mà không biết có chuyện gì sao dạo này Lợi ít nói chuyện với tui qá hà, tui có làm sai gì không ta? Tôi: ông yên tâm đi, không có gì phải lo cả, cố gắng chuẩn bị cho tốt thôi Mạnh: tui biết rồi ông ….(nhe răng cười).
|
Chap 5: Sáng hôm sau, tôi thấy Mạnh đã đứng sẳn ở nhà xe chờ tui, thấy 3 đứa tôi đi tới Mạnh bèn chạy lại nắm tôi lôi đi để lại cho Lợi một sự ngạc nhiên, còn Huy thì bình thường vì nó dư biết là Mạnh dẫn tui đi là có chuyện gì mà. Mạnh: Sao rồi Tài? Lợi nói thế nào về tui? Tôi : nó nói ông là người khá tốt, đẹp trai lại còn vui tính nữa. Mạnh: vậy là mừng rồi Tôi: Vậy ông tìm cái dịp nào đó nói rõ cho nó biết đi. Mạnh: Tui biết rồi, tui biết là 2 tuần nữa sinh nhật Lợi, tui sẻ nói mà….cảm ơn Tài nha Tui nhe răng cười gật đầu Quay trở lại với Huy và Lợi, sau khi Mạnh kéo tui đi, Lợi nó khá ngạc nhiên, chuyện này tui biết là do Huy kể lại Lợi: ê thằng Mạnh dẫn thằng Tài đi đâu vậy m? Huy: Ai biết đâu à… Lợi: tao nghi hai đứa này quá hà. Cũng may là kúc đó tiếng chuông vào học vang lên phá tan suy nghỉ của Lợi. Nhưng sau sự việc hôm đó, tôi thấy Lợi ít thân thiết hơn với Mạnh, điều này khiến chàng ta cảm thấy hơi buồn. Tui hy vọng Mạnh và Lợi là một đôi bởi vì tôi thấy Mạnh là người khá tốt rất xứng với Lợi Ngày sinh nhật Lợi cũng gần tới, trước đó hai ngày, tôi, Mạnh, Huy có bàn trước với nhau một kế hoạch, nhưng tôi thấy Mạnh tỏ vẻ lo lắng và rất không tập trung Huy: Mạnh, ông sao vậy? không tập trung gì hết. Mạnh: Tôi hơi lo lắng, tôi run qá hà, mà không biết có chuyện gì sao dạo này Lợi ít nói chuyện với tui qá hà, tui có làm sai gì không ta? Tôi: ông yên tâm đi, không có gì phải lo cả, cố gắng chuẩn bị cho tốt thôi Mạnh: tui biết rồi ông ….(nhe răng cười).
|
Chap 6: Hôm sinh nhật Lợi đã đến, không biết thằng này là người ăn ở sao á mà đến trời cũng không thương, ngày sinh nhật gì mà mưa tầm tả.Tôi biết Mạnh đã chuẩn bị cho Lợi một món qà rất bất ngờ, đó chính là một cặp nhẫn đôi khá là đẹp. Tui và Huy thì bánh kem và hoa, hy vọng mọi chuyện sẻ diễn ra thuận lợi và Mạnh sẻ thành công. Vậy mà trời không thương nữa, sau vụ Mạnh kéo tay tôi đi, Lợi đã có ý dè chừng Mạnh, mà hôm nay sinh nhật Mạnh lại đến trể, Lợi nó không quạo lên mới lạ Lợi: Mưa thế này rồi, chắc nó không đến đâu, vào nhà ăn uống đi bây. Hôm nay mamy tao đi công tác nên chỉ chuẩn bị có một bửa tiệc nhỏ thôi hà Huy: Mầy ham ăn qá hà, chưa gì trơn là ăn ăn, đợi thêm chút nữa đi má Tôi: Đúng rồi đó mầy, không chừng chút mưa tạnh thằng Mạnh tới Lơi: Sao cũng được tuỳ bây Nó nói cái giọng hậm hực rất bực bội, nhưng đuối lý với tui và Huy , hai đứa tui không chịu nhập tiệc, không lẽ nó vào ăn mình ên .. Đợi được một lúc trời mưa còn to hơn nữa, vậy mà từ trong bóng đêm kia, Mạnh lù lù xuất hiện, ướt hết cả người, nhưng trông anh ta ướt thế có vẻ đẹp trai hơn ấy chứ, Huy: Ui Mạnh, vô nhà đo ông, ướt hết rồi, lạnh lắm Tui: Lợi mầy lấy cái khăn coi Lợi đang bất ngờ, vì nó không nghỉ là Mạnh sẻ đến và trong tình trạng như thế này, nó vội chạy lên lầu lấy một chiếc khăn đưa cho Mạnh lau và đưa đồ cho Mạnh thay. Mạnh hơn lớn hơn một chút nên mặc đồ hơi chật. Vào bàn tiệc, tôi đốt nến, tắt đèn, Huy thì chuẩn bị nước ngọt. Lợi là nhân vật cbính mà nên đâu có làm gì đâu. Bổng nhiên đèn tắt, Huy ôm ra cái bánh kem, ba đứa tôi vừa đi vừa hát “Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday, happy birth day, happy birthday to you” Chúc mừng sinh nhật Lợi. Chúng tui cùng vỗ tay, Huy bảo Lợi cầu nguyện và nhắm mắt lại, Khi Lợi nhắm mắt lại, tui nháy mắt với Mạnh bảo bạn ấy chuẩn bị tỏ tình. Lợi mở mắt ra, đã thấy Mạnh quỳ trớc mặt tay cầm nhẫn. CÓ vẻ Lợi không hiểu chuyện gì xảy ra nên Mạnh nói: Mạnh: Lợi, em có thể làm người yêu của anh không? Lợi: *tròn mắt* gì vậy chời, sao tự nhiên ông nói vậy Mạnh: Thật ra anh thích em đã lâu lắm rồi, mà anh không dám nói, rồi anh được Huy và Tài giúp đỡ, nay anh mới dám nói ra, mong em nhận tấm long của anh, để cho anh được chăm sóc, bảo vệ em. Tôi: Đúng rồi đó m, t cũng biết là m có ý với Mạnh đúng không? Lợi: Nhưng mà không phải m với Mạnh là một đôi sao? Mạnh đứng lên và tiến gần hơn với Lợi Mạnh: Anh chỉ nhờ Tài giúp đỡ, chứ anh với Tài không có gì hết, em đừng nghỉ bậy Huy: Đúng rồi đó m ơi, hổm tao nói vậy là coi mầy có ghen không, m có ghen tất nhiên là mầy có thích Mạnh rồi Tôi: Đúng vậy đó mầy. Lợi: *Xúc động, rung rung* (ôm chầm lấy Mạnh) Em yêu anh lắm Mạnh vui mừng ôm chầm lấy Lợi, tui và Huy cũng vui vì bạn mình đã tìm được một đối tượng tốt, đó, bắt đầu từ giây phút đó, Huy và Tôi đã cùng chứng kiến một mối tình nảy nở giữa hai người bạn, Thế nhưng chuyện tình cảm nào mà không có sóng gió phong ba, Mạnh và Lợi trãi qua rất nhiều việc tưởng chừng như sẻ đổ vỡ, không còn có thể hàn gắng lại với nhau, nhưng hai người rất yêu nhau, tình yêu của họ qá lớn để vị tha cho nhau, có thể gọi đó là một tình yêu đẹp. Tuỳ thuộc vào mọi người suy nghỉ gì, chỉ trỏ, bàn tán như thế nào, Mạnh và Lợi vẫn yêu nhau theo cách của riêng họ. Có lẻ trái tim học chỉ hướng về một nơi thôi.
|
Chap 7: Thế là họ đã bên nhau tròn một năm rồi nhưng số phận trêu người, ông trời không cho được viên mãn, một sóng gió lớn kéo đến, phủ lên đôi đầu xanh của hai bạn trẻ, Mạnh: Tài ơi, sao dạo này tui thấy Lợi sao á, lạnh nhạt với tui quá hà, tui nhắn tin cũng ít trả lời nữa Tui: ông có phạm sai lầm gì không? Mạnh: Tui không biết nữa, nhưng tui hỏi thì Lợi không nói, ông hỏi dùm tui nha Tui: ùm ông, để tui hỏi cho Tối đó, tui và Huy sang nhà Lợi, vì dạo này tui và Huy cũng cảm nhận được có điều gì lạ trog người Lợi chứ k chỉ vì riêng Mạnh. Dạo này nó ít nói hẳn ra, nó không còn tung tăng, vui tươi như trước. Không còn rủ chúng tui la cà, kem hay đồ ăn như trước nữa, lúc trước tui nghỉ chắc có lẽ năm nay cuối cấp phải thi tốt nghiệp với đại học nên nó điềm tĩnh lại chăm chỉ học hành để đạt kết quả cao. Thế nhưng nó khác , khác lắm, quả là một điều khó hiểu Vào đến nhà, thằng Huy nóng tánh nó không kềm được mình hỏi thẳng luôn Huy: Dạo này mầy sao vậy? t thấy m kỳ lắm, lạnh nhạt với chúng tao, kể cả với thằng Mạnh …mầy… Tui thấy Huy nóng quá nên ngăn lại Tui: Mầy có chuyện gì thì nói ra, chứ làm vậy kỳ lắm, cứ cạnh mặt nhau mà sống à? Cái mặt thằng Lợi cứ ngông ngông, không nói cũng chẳng trả lời, một hồi lâu sau Lợi: Tụi bây nói xong hết r hả? vậy về đi, để t còn ngủ, à, sẳn tiện nói với thằng Mạnh, tao giởn nhiêu là đủ rồi một năm dài qá, chia tay là vừa, Nói xong nó còn cười theo cái điệu đểu rất dễ ghét. Thằng Huy nhàu vô đánh cho nó một cái Huy: Mầy khùng hả m? mầy có bị gì không vậy? m có còn là Lợi của ngày xưa khi tụi tao quen biết không? Tao đã nhìn lầm mầy Lợi: Cứ coi là vậy, à mà nè, tụi bây nói dùm t với thằng Mạnh hay để t nói? Tui: Hạng như mầy không xứng với Mạnh, tao sẻ nói thay mầy Lợi: Ừ cảm ơn m, t biết chắc tụi bây cũng có tình cảm với thằng đó, giờ tao nhường cho hai đứa bây đó
Tui với Huy giận lắm, không hiểu sao nó lại thay đổi đáng sợ đến vậy Tui: Huy về mầy, coi như thằng Lợi ngày xưa đã chết rồi Chúng tôi quay lưg bỏ lại một thằng coi như là đồ rác rưởi Sáng hôm sau tại trường Mạnh: Sao rồi ông, Lợi nói thế nào? Tui: Ông nên từ bỏ nó đi, nó không xứng đáng đâu. Mạnh: ông nói vậy là sao, tui không hiểu Huy đi tới Huy: tất nhiên là thằng đó nó chỉ muốn đùa với ông, một năm là thời gian quá dài với nó chứ gì, nó chán ông rồi Mạnh có vẻ không tin Mạnh: không thể nào, không thể nào như vậy, tui không tin đâu Nhưng thú thật tui cũng không tin là Lợi nó thay đổi như vậy, tui ngỉ chắc phải có chuyện gì đó. Huy: ông không tin thì hỏi nó đi, tui thì không có muốn nói chuyện với thể loại đó, kìa nó đag dô kìa Tui thấy Lợi mới gởi xe đang đi vào lớp, Mạnh chạy lại nắm tay kéo đi chỗ khác. Một lát sau tui thấy Lợi vào lớp trước, Mạnh vào sau với vẻ mặt thất thần, còn thằng Lợi hý hửng, tui không thích cho lắm, chẳng lẻ chơi nhầm bạn?
|
Chap 8: ĐÃ gần nữa năm học 12 rồi, tình trạng này vẫn kéo dài tui rất khó chịu, Huy cũng vậy còn Mạnh thì học tập sa sút, tui không nghỉ Mạnh lại bị ảnh hưởng nặng nề vậy, chắc Mạnh yêu nó nhiều lắm, vậy mà nó lại làm vậy. Tôi càng giận nó hơn. Mà tui thấy nó dạo này cũng ít đi học, hay nghỉ Hôm nay nó có đi học, tui thấy bực nó quá, bèn rủ thằng Huy chơi nó một vố, ra chơi tụi tui ra nhà xe phá xe của nó. Hôm đó tan học, nó dắt xe ra với vẻ mặt bực bội, tui với thằng Huy thì hả hê lắm. Tui thấy nó dắt xe về, Mạnh chạy xe theo đòi chở về mà nó không cần. Thằng Mạnh nặng tình thật. Nhưng mà tui thấy dạo này Lợi hơi ốm thì phải. Trưa nắg chan chan thế này, nó dắt xe đi đoạn đường xa chắc mệt lắm, bổng nhiên tui cảm thấy có lỗi qá, nhưng mà thằng Huy kéo tui đi ăn chè, nên thôi không thèm quan tâm thằng Lợi nữa. Một lúc sau, tui với thằng Huy đi chơi về, thấy thằng Lợi dừng lại lúc lâu bên dãy đất trống xa nhà, nên tui với thằg Huy tấp vào theo dõi xem nó làm gì. Tui thấy nó vò vò vứt mãnh giấy gì đó, sau đó ôm mặt khóc. Đợi nó đi, tui với thằng Huy lại nhặt mãnh giấy đó lên và xem thử coi có phải thư tình của ghệ mới hay không thì ai ngờ trên mãnh giấy ghi rõ rang từng dòng chữ một: GIẤY XÉT NGHIỆM, bệnh nhân Dương Ngọc Lợi, tuổi 18, bị ung thư máu thời kỳ cuối . Trời ơi, tui với thằng Huy như điếng người, tim run lên bần bật, cứ mong cho nó là sự giả tạo cũng được, nhưng làm sao có thể là giả, tên nó, địa chỉ nhà nó, lại còn con dấu của bệh viện. Tui vơi thằng Huy cứ thế mà khóc, tại sao mình có thể làm như thế với nó, tại sao vậy, cái này mà gọi là bạn bè gì chứ? Chạy một mạch về nhà nó, chúng tui bấm chuông như cái chuông là kẻ thù truyền kiếp với chúng tui vậy, cái dáng mãnh khảnh của nó, nay lại còn gầy hơn nữa bước ra mở cửa, làm chúng tôi đau long hơn nữa, bao lâu rồi không gặp nó, bao lâu rồi không gần nó, bao lâu rồi không tiếp xúc với nó, không nói chuyện được với nó, không biết nó còn sống được bao lâu, nó còn gần chúng tôi được bao lâu. Tui và Huy chạy đến ôm chầm lấy nó, cứ sợ là ai đó sẻ cướp nó đi, nó đẩy chúng tui ra, tỏ vẻ cao ngạo Lợi: Chúng mầy đến đây làm gì? Về đi Tui: Chúng tao biết hết mọi chuyện rồi mầy ạ Lợi: biết gì? Huy: (đưa tờ giấy lên) m định giấu chúng tao đến bao giờ? Đến khi m ra đi mãi sao? Lợi: tao,….tao không muốn chúng mầy buồn, t không muốn chúng mầy lo lắng cho tao Huy: vậy cái mầy làm vậy à? M không coi chúng tao là bạn sao? Tui: Vậy là mầy làm vậy để Mạnh rời xa m sao? Lợi: ừ, t không muốn anh ấy phải đau khổ vì tao, tao muốn anh ấy hạnh phúc hơn. Chúng mày đừng nói cho ảnh biết nha Huy và tui cũng gật đầu, ôm nhau mà khóc. Bổng nhiên nó chảy máu cam, tui với Huy cuốn cuồn đưa nó vào nha, cầm máu, chúng tôi rất lo lắng như là có ai cướp nó đi vậy đó, căn bệnh này thật đáng sợ.
|