Hoàng Cung Version 1
|
|
Minh Ngọc không thể nói thành lời được, lại càng không thể giải thích cho hành động nông nỗi của mình. Chỉ biết rằng nếu có cơ hội làm lại, Minh Ngọc vẫn sẽ chọn biện pháp cứu lấy mạng sống của Ngân phi và đứa nhỏ trong bụng nàng.
Hoàng thượng lãnh khốc nhìn ái nhân của mình đang cố rời khỏi lòng mình mà quỳ xuống dưới. Hiển nhiên tay ngài vẫn giữ chặt lấy người y tránh để y giãy dụa mà thoát khỏi được ma trảo.
- Ám vệ báo lại rằng lúc đó Ngân phi có rủ ngươi cùng trốn khỏi đây nhưng ngươi đã từ chối…
- Minh Ngọc không muốn để hoàng thượng về kinh lại không thấy Minh Ngọc…. Lại càng không muốn để người vì Minh Ngọc mà phải lao tâm khổ lực tìm kiếm….
Minh Ngọc hai hàng nước mắt khẽ rơi xuống. Vốn dĩ ba ngày trước khi hoàng đế trở về đã nghe tin Ngân quý phi đột ngột qua đời. Trong lòng người đã có sự nghi ngờ vì sao sự việc lại diễn ra trước khi ngài kịp trở về và hạ sắc lệnh ban rượu độc cho Ngân phi. Để rồi đến hôm nay người đã tra khảo tất cả các ngự y đã chẩn mạch cho quý phi và biết được rằng, hoàng hậu đã có nhún tay vào chuyện này. Chỉ là, ngọn ngành ra sao, ngài cần phải tra vấn trực tiếp hoàng hậu mới có thể hiểu thấu được.
“Trước khi quyết định giúp nàng ấy, ta cũng đã suy đi tính lại nhiều lần. Ta biết rằng sinh mệnh người là quan trọng, nhưng ta cũng biết rằng nếu giúp nàng, ta sẽ chỉ có con đường chết… Nhưng ta đã nguyện ý làm. Ta thương xót cho hai kẻ yêu nhau mà không thể đến được với nhau.…..”
Minh Ngọc không nói tiếp nữa, chỉ còn chờ đến khi hoàng thượng ban lệnh phán xét.
- Người đâu, mang rượu vào đây.
Hoàng đế khẽ nhếch môi tạo thành một nụ cười.
- Hoàng hậu, ngươi đã có công lao tâm khổ trí vì ta như vậy, coi như đây là phần thưởng của ngươi.
Vốn dĩ Minh Ngọc không phải là người am tường về rượu nhưng theo phán đoán của mình, Minh Ngọc biết rằng đây là chun rượu cuối cùng mà hoàng đế ban cho cậu. Cậu mỉm cười mà đón nhận lấy chun rượu quý do người ban. Rồi ngước cổ lên mà uống cạn nó.
- Đây là chun rượu đầu tiên ta ban cho mà ngươi đã uống cạn không chừa lại một giọt.
Hoàng đế giọng mang đầy tiếu ý.
- Phải.
Minh Ngọc cũng nhẹ mỉm cười mà dựa đầu vào vai người. Dù biết rằng đây là lần cuối cùng đi nữa thì cậu cũng muốn được ở cạnh người này.
“Cha ta nói đúng, ngay từ đầu khi ta quyết định sẽ vĩnh viễn ở lại đây đã là một sai lầm. Chỉ là… Do ta nguyện ý tự chọn lấy con đường của riêng mình.”
- Hoàng thượng… Một mình Minh Ngọc đền tội là đủ. Xin hoàng thượng tha cho phụ thân và….
Minh Ngọc chỉ nói được đến đó thì cơn xây xẩm kéo đến, cậu ngã người một lần nữa vào lòng hoàng thượng mà không biết rằng đó chẳng phải là do thuốc độc, mà là do thứ rượu ngự ban mà cậu uống vừa nãy.
- Thỏ ngốc, nghĩ rằng ta ban rượu độc cho ngươi sao?
- Ư……
Hai hàng mi khẽ động, đôi môi xinh hé nhẹ ra để đón lấy làn môi ẩm ướt đang ve vuốt lấy.
- Hoàng thượng…
- Chuyện gì?
Hoàng đế bực tức vì bữa ăn đang bày ra trước mắt bỗng chốc lại bị kẻ khác phá đám.
- Dạ…. đây là bánh do đích thân hoàng hậu chuẩn bị cho người. Hoàng hậu có dặn khi nào hấp xong liền đem đến đây cho người dùng thử.
- Mau đem lên đây.
Tiểu thái giám liền bê dĩa bánh đến, phía dưới dĩa bánh có một bức thư với thủ bút của chính đương kim hoàng hậu.
“Hoàng thượng… Ta biết là do ta có lỗi với người. Chính ta đã phản bội lại sự tin tưởng của người mà tự ý thả Ngân phi rời khỏi… Ta biết tội lỗi của ta rồi cũng sẽ bị xử lý, chỉ là… Ta đã từng hứa là sẽ đích thân làm một món gì đó để mừng người đi săn trở về.
Mong rằng người sẽ thôi không vì Minh Ngọc mà bực tức, như vậy sẽ rất có hại cho long thể... Ta cũng tin rằng rồi đây sẽ có một quý phi khác xứng đáng hơn ta để được đón nhận những ân sủng của người.
Có lẽ khi người thấy bức thư này cũng là lúc ta đã rời khỏi. Nhưng chỉ cần nó đến được với người là ta đã vui mừng lắm rồi.
Đa tạ người từ bấy lâu nay đã luôn yêu quý và tin tưởng ta. Xin người tha lỗi cho ta vì ta đã không thể ở cạnh người đến cuối đời như đã hứa.
Kiếp sau nếu gặp lại Minh Ngọc vẫn hi vọng có thể báo đáp ân tình này…
Minh Ngọc lưu bút.”
“Ngốc tử, ngươi nghĩ ta dễ dàng để ngươi bỏ trốn vậy sao? Lại còn dùng phụng ấn để tạo hình cho chiếc bánh in này nữa. Rõ thật to gan mà. Con thỏ ngốc này nhất định phải bị trừng phạt thật nặng…”
…………………………..
- Ư….
|
Lúc này Minh Ngọc nửa tỉnh nửa mê, chỉ cảm thấy trên thân người hoàn toàn trống trải. Cậu khẽ nhíu mày suy nghĩ…
“Liệu ta đang ở đâu? Địa ngục hay niết bàn?”
- Tỉnh rồi à?
Hoàng đế đang tiêu sái ngồi ở chiếc bàn gần đó, lúc này người đang ung dung nhìn ngắm chiếc bánh do chính tay Minh Ngọc nhào nặn tạo hình mà thành. Hiển nhiên do tiểu thố chỉ mới học nên việc nhân bánh lộ hết ra ngoài là điều rất đỗi bình thường. Nhưng dù chiếc bánh này có xấu xí đến đâu đi nữa thì đối với ngài đó cũng là chiếc bánh thơm ngon đặc biệt nhất.
- Hoàng thượng…
Hoàng đế tựa tiếu phi tiếu tiến đến chiếc long sàn của mỹ nhân. Rồi ngài giật tung chiếc mền được dệt bằng thứ vải gấm quý báu đang phủ trên người của ái thê...
- Người làm gì vậy?
- Trừng phạt, không lẽ mới đó mà tiểu Ngọc đã quên hết tội lỗi của mình rồi à?
- Thần……
Minh Ngọc bối rối quay người vào trong để rồi gương mặt xinh đẹp nhanh chóng bị bắt lấy.
- Vốn dĩ ta định hạ sát đôi cẩu nam nữ ấy một cách bí mật hòng tránh để chuyện xấu lan truyền ra ngoài. Nhưng ngươi đã thay ta giải quyết việc này… Tuy vẫn còn nhiều kẻ biết được nhưng rồi ta sẽ sớm giải quyết hết.
- Hoàng thượng... Người định sẽ hạ sát hết mọi người sao?
Nhìn ánh mắt Minh Ngọc đầy nét lo sợ lẫn van xin thật không khỏi khiến hoàng đế động dục tâm. Ngài ôn nhu cười nhưng Minh Ngọc vẫn cảm thấy một tia lạnh buốt đang chạy dọc sống lưng của mình.
- Cái đó còn tùy vào Minh Ngọc sắp tới này có ngoan ngoãn nghe lời ta không đã…
Thật ra thì từ đầu khi hoàng đế nghe kể về chuyện này đã sớm cho ám vệ đi giải quyết tất cả những kẻ có liên quan đến. Hiển nhiên với những kẻ biết giữ mồm giữ miệng thì mạng sống có thể được bảo giữ…
Đó cũng là cách để tiểu Ngọc của ngài thấy rằng ngài không phải là kẻ tàn nhẫn máu lạnh mà cậu phải sợ hãi né tránh…
- Ta hứa sẽ ngoan ngoãn… Nhưng còn…
Lời nói chưa kịp thốt ra khỏi môi đã bị chặn lại bởi một nụ hôn mạnh mẽ. Cậu chỉ có thể để cho chiếc lưỡi tham lam luồn sâu vào khoang miệng của mình mà chẳng thể nào phản ứng lại. Mùi rượu quá mạnh, kèm theo đó là mùi trầm hương có pha chút thôi tình tán khiến cho thần trí cậu trở nên phiêu bồng như đang tọa thiền trên mây.
- Hoàng thượng….
Minh Ngọc khẽ rên lên sau khi gọi người. Để rồi người tùy tiện hưởng dụng lấy đôi môi ấy một lần nữa. Ngay khi tay người bắt đầu chạm nhẹ vào mật động phía dưới.
- A….
- Tội ngươi lớn lắm. Lớn nhất là dám nghi ngờ trẫm sẽ ban rượu độc cho ngươi…
Vừa nói hoàng đế vừa phấn khích nâng đôi chân ngọc lên cao. Lúc này trước mắt người bày ra những mỹ cảnh ưa thích. Người bắt đầu dùng thủ ve vuốt đôi thù du hòng kích thích cho kẻ cứng đầu này phải chịu khuất phục mà phát ra tiếng rên rỉ mê hồn.
- Ta…. Chẳng phải là ngươi giận ta sao?
- Phải, đáng giận nhất là tự ý hành động mà không báo cho trẫm biết.
- Ta rất muốn nói…. A….. Nhưng ta lo sợ ngươi sẽ cho quân đuổi theo giết họ nên ta đành chờ vài ngày sau để họ có thể đi xa hơn một chút sẽ nói….. cho ngươi biết.
- Vậy à? Vậy là do lo nghĩ cho kẻ khác nhiều hơn trẫm?
Vừa nói hoàng đế vừa tấn công vào vùng da nhạy cảm phía dưới. Từng ngón tay một bắt đầu xâm chiếm mật động và liên tục kích thích. Để rồi không thể chờ đợi lâu hơn được nữa, ngài nhanh chóng dang rộng đôi chân ấy ra đến cực điểm để rồi mạnh mẽ tấn công vào.
- A….. A…………..
- Hôm nay nhất định trẫm phải hảo dạy dỗ ngươi, để ngươi biết rằng ngươi chỉ có thể nghĩ đến duy nhất một mình trẫm…
- Ư….. ta….. Không có…….
- Không có nghĩ đến trẫm à?
Hoàng đế thở một hơi lạnh buốt và dùng sức đâm mạnh vào cơ thể yếu đuối phía dưới. Để rồi người chờ đợi câu trả lời.
- Ta lúc nào cũng nghĩ đến ngươi…… Ta chẳng thà bị ngươi giết cũng không rời bỏ ngươi….. Oa….. là ngươi bắt nạt ta…….
Nhìn mỹ nhân trong lòng do chịu quá nhiều kích thích nên đã bật khóc thật khiến tâm hoàng đế nhộn nhạo. Ngài liền hỏi tiếp.
- Ngoan, ngươi nghĩ ta sẽ giết ngươi sao?
- Ta….. Không biết…. Chỉ là ta không muốn xa ngươi…. Không muốn để ngươi đau khổ tìm kiếm ta….
- May mắn là ngươi không bỏ đi, còn bằng không cả nhà Ngân phi ta quyết không tha dù chỉ một mạng.
- Ngươi…… Độc ác….. Tàn nhẫn…………..
- Phải, ta còn rất tham lam nữa. Ta lúc nào cũng muốn Ngọc nhi bên cạnh ta và chỉ cần nghĩ đến ta là đủ.
- …….Ư…………
- Ngươi chỉ cần ở mãi bên cạnh ta thì tự khắc mọi người xung quanh sẽ có được cuộc sống an ổn.
Hoàng đế xấu xa trong lời nói.
- Ta không thèm yêu ngươi nữa…. Là ngươi xấu………. A…..
- Ngươi nỡ bỏ rơi tướng công sao?
- …….. Ta mặc kệ………
Minh Ngọc do chịu quá nhiều kích thích nên gương mặt lúc này phi thường đỏ, kèm với những lời nói tựa gió thổi vào tai ấy càng khiến cậu thêm phần bối rối hơn.
- Vậy từ đây sẽ không còn ai làm bánh cho ta ăn nữa…
Hoàng đế dùng chất giọng ủy khuất nói.
- Bánh……. Ngươi đã ăn?
Minh Ngọc cố gắng dùng hơi sức của mình mà gắng gượng hỏi.
- Chưa. Ta không nỡ.
- A……………… Là ngươi chê ta làm xấu phải không?
- Không…. Đó là chiếc bánh long phụng đẹp nhất ta từng thấy.
- A……… A……..
|
Hoàng đế ôn nhu mỉm cười, để rồi ngài mạnh mẽ áp đảo thân hình ấy. Để rồi khi cơ thể tiểu thố đã hoàn toàn tiếp nhận ngài thì ngài liền xoay người mỹ nhân lại mà chuẩn bị tái công thành lần hai.
- Ngươi xấu….
- Ừ.
- A…. Đừng chạm vào nơi đó…..
- Khẩu thị tâm phi, như vậy là tiểu Ngọc không ngoan rồi….
- Ta………A………
Tiểu bạch thố bị người gắt gao ôm địa lấy, thân thể đều bị bạch tuộc trảo bám chặt khiến cho một cử động nhỏ cũng phải chiều theo người. Hai thân thể liên tục quấn lấy nhau tựa hồ như mãi mãi sẽ không có gì có thể tách rời họ được.
……………………
Cả hai trải qua đêm hoan ái đến tận lúc gần sáng.
Minh Ngọc sau nhiều lần phát tiết liền vô lực nằm gục trên người hoàng thượng, hai mắt lúc này chỉ còn thấy được mỗi nhân ảnh của ngài.
- Là…. người cố ý phải không?
- Cố ý chuyện gì?
Tay ve vuốt dọc từ sống lưng đến tận phía dưới cùng cơ thể. Lúc này Minh Ngọc đã không còn hơi sức đâu mà chống lại cánh tay của người.
- Cố ý hù dọa ta, để rồi dùng rượu chuốc say ta, để rồi tùy tiện hưởng dụng ta như vậy…..
Minh Ngọc đỏ mặt nói.
- Phải.
Hoàng đế tuy đang nhắm mắt nhưng vẫn mỉm cười vì cảm nhận được nhiệt độ đang tăng dần ở cơ thể của người bên cạnh.
- Ta làm tất cả điều này chỉ vì ta yêu ngươi. Không phải sủng, cũng không phải thương, mà là yêu. Từ khai thiên lập địa đến nay, những vị hoàng đế thật lòng yêu thương một ái thiếp chắc rằng chỉ đếm được trên đầu ngón tay…
- ………….
- Nhưng ta cũng là một trong số đó.
Minh Ngọc cảm động dụi đầu vào cổ người.
- Ta….. Người tha lỗi cho ta rồi sao?
- Tiểu thố ngốc nghếch.
Hoàng đế bật cười lớn, để rồi ngài xoay chuyển người lại để có thể thuận tiện ôm trọn tiểu thố vào lòng.
- Ta cũng yêu ngươi…. Mấy ngày nay ta luôn lo sợ rồi ngươi sẽ phát hiện ra, rồi ngươi sẽ không còn để ý đến ta nữa… Giữa việc ấy với việc ngươi ban rượu độc cho ta… Ta thà chọn uống thuốc độc.
- Ngốc nghếch.
Hoàng đế liền mở mắt nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn của tiểu thố.
- Lúc nào cũng nghi ngờ tình yêu mà ta dành cho ngươi. Thật có lẽ ta phải hảo dạy dỗ lại một lần nữa để ngươi ghi nhớ.
- Không……….
Tiểu thố liền ra tay thủ thế mà liều mình can ngăn.
- Muốn ta tha cho thì phải nói ra ba chữ mà ta muốn nghe nhất….
Hoàng đế cười một cách đầy gian xảo.
- Ta yêu ngươi….
- Cổ họng ngươi bị đau à?
- Không đau mới là lạ…. Tối qua chính ngươi khiến ta…………
Minh Ngọc do quá bực tức nên quên rằng chính mình lúc này đây là đang nhắm đến vấn đề có thể gây bất lợi cho mình.
- Vậy à? Vậy phải để ta hảo chữa trị cho tiểu thố đáng yêu của ta mới được.
Không cần sự cho phép của tiểu thố, hoàng đế nhẹ nhàng tiến đến hôn sâu vào đôi môi thuộc quyền sở hữu của ngài. Để rồi sau đó ngài nghe được tiếng van xin đáng yêu của tiểu thố.
- Ta yêu ngươi…. Tha ta đi mà hoàng đế đại nhân. Ngươi đã lưu lại rất nhiều thứ trên người ta…. Giờ đây ta thật không thể nào đi lại được nữa. Ta còn định sẽ học làm món bánh mới cho ngươi.
- Vậy à?
|
Hoàng đế phi thường cao hứng khi nghe được những lời từ tâm tư của tiểu con thỏ. Nhưng rồi người nghiêm giọng nói.
- Dù cho có học cũng không được tự ý kéo tay áo lên, còn nữa, không được tùy tiện cho kẻ khác chạm vào cơ thể mình.
- Ngươi….
Nhìn ánh mắt mang đầy sát khí, kèm theo xung quanh đang có mùi dấm chua nên Minh Ngọc chỉ đành gật đầu.
- Có lẽ là kiếp trước ta đã làm nhiều điều ác nên kiếp này ta mới yêu một kẻ bá đạo đến vậy.
- Không chỉ có kiếp này, còn có kiếp sau và kiếp sau nữa. Ngươi chỉ có thể là người của trẫm.
- Phải, phải hoàng đế tướng công. Kiếp sau ta sẽ tìm cách bỏ trốn.
- Còn ta thì nhất định sẽ bắt ngươi về.
Đôi uyên ương đùa giỡn một lúc thì Minh Ngọc khẽ thở dài mà nói.
- Ta buồn ngủ lắm rồi.
- Vậy thì ngủ một chút đi, đến khi ngươi thức dậy liền thấy ta ở bên cạnh.
- Phải.
Minh Ngọc lười biếng dụi mặt vào lồng ngực rộng lớn của người mà ngủ một giấc thật sảng khoái.
Năm 1307 hoàng đế Thiết Mộc Nhĩ nhường ngôi cho thái tử điện hạ. Sau đó nghe nói rằng thái thượng hoàng đã ung dung tiêu sái dẫn thái hậu rời khỏi kinh đô mà vân du tứ hải. Bên cạnh họ còn có hai tâm phúc đại thần, họ đi đến đâu thì những quan lại tham ô hiếp đáp dân lành liền phải lần lượt cúi đầu nhận tội. Còn mọi việc hành tung của họ ra sao thì không ai được biết, chỉ là mỗi khi gặp phải nan đề gì khó giải thì vị vua trẻ liền vấn xin ý kiến phụ hoàng, chỉ vài ngày sau đó ám vệ sẽ đưa đến cho ngài câu trả lời…
Còn đây là những mẩu chuyện nhỏ được góp nhặt từ những lời đồn đại bên ngoài về các vị tuấn mỹ nam tử chuyên vân du tứ hải này….
“
- Có thể một lần cho ta ở trên không?
Cố gắng kiềm nén sự bối rối mà vấn.
- Có thể.
Tiêu sái cười. Để rồi sáng hôm sau.
- Xấu xa….. Sắc lang…. Tàn nhẫn……
- Ngoan, đừng giận ta nữa mà.
Có tiếng gõ cửa.
- Thưa hai vị chủ tử đã chuẩn bị xong chưa vì hôm nay theo lộ trình chúng ta sẽ rời khỏi trấn Thiên Hà này.
- Được rồi. Ngươi cứ chuẩn bị trước. Xong việc ta sẽ ra ngay.
- Dạ.
Hiển nhiên kẻ hầu ấy chỉ dám cười thầm trong bụng mà không dám để lộ tiếu ý ra ngoài.
- Ngoan, tiểu thố ngoan.
- Không….. Ta không thèm nghe mấy lời dụ dỗ của ngươi nữa….
………………………………..
………………………………..
- Sĩ Nghị huynh, huynh xuống đây tắm chung với ta luôn đi.
Có kẻ đang xoay lưng lại không dám nhìn về bờ suối mà chỉ chăm chỉ lo chuẩn bị sẵn củi lửa để nướng thức ăn.
- Tha cho ta đi Ngọc đệ. Ta thật không muốn đã chết mà xác còn bị đem đi cung hình đâu…..
Lắc đầu liên tục.
- Cung hình là gì vậy? Đệ có nghe Mộc Nhĩ nhắc đến mà đến giờ vẫn chưa có cơ hội hỏi người.
Ngơ ngác hỏi.
- Là…. Ách….. cắt đi ngọc hành….
Kẻ ngơ ngác ấy sau khi nghe xong lời giải thích liền đỏ mặt lên… Ngay sau đó kẻ ấy nhanh chóng bơi ra phía xa bờ...
Nhưng có vẻ không may lắm vì có người đi săn vừa về tới lại thấy được cảnh tượng này.
- MINH NGỌC…
- Hả?
- Ngươi thật muốn chọc tức ta mà…
Kẻ ấy liền phi thân xuống nước mà bế kẻ gây bao sóng gió ấy lên bờ. Hiển nhiên là trước đó đã dùng ngoại sam mà choàng kín người y lại. Còn chuyện sau đó thế nào thì không ai được biết cả… “
Toàn văn hoàn
|
trời ơi ! không có từ ngữ nào diễn tả được truyện này
|