Hoàng Cung Version 1
|
|
Title: Hoàng Cung
Author: Coco Genre: SA, yaoi, dã sử, cung đình, công bá đạo Rating: +14 Warning: yaoi, những đoạn như vậy sẽ được cảnh báo trước[/color]
Summary: Theo lịch sử Trung Quốc, nhà Nguyên nối tiếp sau nhà Tống (960-1279), đây là một đế chế hùng mạnh trải dài từ Đông Âu đến Trung Đông và Nga… Tuy nhiên các vua cai trị Mông Cổ về sau chỉ quan tâm đến Trung Quốc và họ không còn chú ý đến những phần khác thuộc đế quốc Mông Cổ nữa. Những vị vua kế tục sau này thậm chí không còn lấy danh hiệu Khakhan (Khả Hãn) mà tự coi mình là hoàng đế Trung Quốc…
Nguyên Thành Tông hay đại hãn Thiết Mộc Nhĩ là vị hoàng đế thứ hai của nhà Nguyên. Ông làm hoàng đế Trung Hoa từ năm 1294 đến năm 1307, đồng thời là Đại Hãn trên danh nghĩa của đế quốc Mông Cổ. Ông là con trai thứ ba của hoàng thái tử Chân Kim và là cháu nội của Đại Hãn Hốt Tất Liệt.
Thiết Mộc Nhĩ là một vị hoàng đế tài ba của nhà Nguyên. Ông giữ đế chế này theo cách mà Hốt Tất Liệt đã thực hiện. Ngoài ra ông còn tiếp tục nhiều cải cách kinh tế, duy trì hòa bình với các hãn quốc phía tây và các nước láng giềng như Đại Việt và Chiêm Thành, những quốc gia công nhận quyền tối cao của ông trên danh nghĩa.
Tuy nhiên vào giai đoạn ông lên ngôi cũng đã xảy ra nhiều sự kiện gây kinh động nhất lịch sử của triều đại nhà Nguyên. Đồng thời ông cũng là vị vua bị ám sát nhiều nhất trong lịch sử các triều vua chúa của Trung Quốc.
|
Thiết Mộc Nhĩ là một vị hoàng đế tài ba của nhà Nguyên. Ông giữ đế chế này theo cách mà Hốt Tất Liệt đã thực hiện. Ngoài ra ông còn tiếp tục nhiều cải cách kinh tế, duy trì hòa bình với các hãn quốc phía tây và các nước láng giềng như Đại Việt và Chiêm Thành, những quốc gia công nhận quyền tối cao của ông trên danh nghĩa.
Tuy nhiên vào giai đoạn ông lên ngôi cũng đã xảy ra nhiều sự kiện gây kinh động nhất lịch sử của triều đại nhà Nguyên. Đồng thời ông cũng là vị vua bị ám sát nhiều nhất trong lịch sử các triều vua chúa của Trung Quốc.
Tiết đông chí vào mùa xuân năm Nguyên Thành Tông thứ ba.
- Thưa cha, nếu chúng ta dùng kim mộc hoa kết hợp với linh sơn tuyết liên sẽ có thể chữa lành chứng bệnh này.
Vị đại phu già gật gù mỉm cười trước tài năng của chàng trai trẻ.
- Thái thái cứ đem những thứ này về dùng.
- Đa tạ Hạ đại phu, đa tạ Hạ công tử. Hai vị thật đúng là bồ tát tái sinh. Nếu không có hai vị có lẽ dân nghèo chúng tôi đã phải chịu chết vì dịch bệnh hoành hành rồi.
Bà cụ chắp tay vái lạy hai cha con vị đại phu. Nhưng Hạ công tử kính cẩn đỡ lấy tay vị thái thái ấy mà nói.
- Xin thái thái đừng bận lòng. Y học phải dùng để cứu người, đó là lời thề danh dự của dòng họ chúng tôi.
- Hạ công tử thật giàu lòng nhân từ.
Bà cụ vừa bước lui vừa vái lạy tạ ơn. Khi bà cụ vừa ra khỏi cửa thì Hạ đại phu lên tiếng.
- Lượng dược thảo dự trữ của chúng ta gần hết rồi. Có lẽ cha phải đi kiếm thêm một ít.
- Xin cha cứ ở nhà nghỉ, sớm mai con sẽ lên núi hái thêm.
- Thật nhọc công cho con.
Hạ công tử khẽ lắc đầu.
- Không đâu thưa cha. Con yêu thích công việc này mà.
Hạ đại phu nhíu đôi mày ngài tỏ vẻ u uất.
- Hạ Trung Ân ta suốt đời tận trung báo quốc, hết lòng phục vụ y lý và nêu cao y đức. Vậy mà không ngờ lại có cái ngày này…
- Xin cha bớt đau lòng.
Hạ công tử vội vàng tìm cách an ủi cha già.
- Vốn dĩ thời thế thay đổi nên gia đình chúng ta mới gặp phải chuyện không may. Cả gia tộc ta trọn đời tận trung với Tống vương nay xã tắc lại rơi vào tay người Nguyên, âu cũng là đại cuộc. Thôi thì chúng ta an phận nghèo hèn, sống thanh bần ở làng quê hẻo lánh này cũng có cái thú vui của nó.
- Ta thì đã được trời ban cho cả nửa đời giàu sang phú quý nên ta cũng chẳng nuối tiếc gì khi thời thế thay đổi. Chỉ tội cho con và đại tỷ của con. Khi mới sinh ra đã phải sống trong cảnh bần hàn cơ cực. Ngay đến cả dược thảo cũng phải tự mình đi kiếm.
- Thưa cha, cha đã dạy chúng con từ bé là chỉ những cái gì do chính tay mình làm ra mình mới ngộ được giá trị thật của nó. Con luôn nghiền ngẫm câu đó hàng ngày và luôn thấy hoan hỉ vì cuộc sống thanh bần của mình.
Hạ đại phu mỉm cười gật đầu.
- Ta mừng vì ta đã có một đứa con thấu tình đạt lý như con.
- Thưa cha…
- Đại tỷ.
- Nhị đệ.
Hạ tiểu thư nhẹ đẩy cánh cửa bước vào. Hôm nay nàng khoác trên người bộ xiêm y khá lộng lẫy. Viền xung quanh đôi tà áo là hình đôi chim đang tung cánh chao lượn. Tất cả đều được thêu bằng những sợi tơ lụa thượng hạng. Vốn dĩ đây là xấp vải do nhà vua lúc trước ban tặng cho Hạ Trung Ân đại phu.
|
Gia tộc họ Hạ từ xưa vốn là những danh y của Tống triều. Những thành viên trong dòng họ Hạ thường được nhà vua đặc cách một số quyền như việc tự do đi lại trong cung cấm hay việc không cần quỳ bái trước mặt những cung phi mỹ nữ của vua.
Tuy vậy, vị danh y này chờ đến lúc về già mới thành gia lập thất, vì thế nên có cảnh cha già con mọn. Vốn dĩ nếu Tống triều không sụp đổ thì gia đình Hạ đại phu vẫn là một gia đình danh giá và quyền lực bậc nhất kinh thành. Chỉ tiếc là thời cuộc luôn thay đổi không theo ý muốn của con người.
Trở về với vị tiểu thư trẻ tuổi này đây. Nàng tên Hạ Minh Châu. Năm nay nàng vừa tròn đôi chín xuân xanh, có thể nói nàng có một nét đẹp đủ khiến cho hoa nhường nguyệt thẹn. Dáng đi, cách đứng và từng cử chỉ của nàng đều được Hạ đại phu chỉ dạy từ thửơ nhỏ nên dù xuất thân bần hàn nhưng cốt cách của nàng là cốt cách của một vị cung phi quý phái.
Còn về Hạ Minh Ngọc công tử thì khỏi cần bàn thêm. Tất cả con người chàng đúng với cái tên Minh Ngọc của mình. Với làn da khá sáng kèm với đôi mày cong cong tựa liễu rũ. Đôi mắt chàng tựa như hai viên ngọc tích trữ nước hồ thu. Tuy vậy nhưng vầng trán cao của chàng biểu lộ rõ nét khẳng khái và sự thông tuệ mà chàng có được từ người cha giàu lòng nhân ái của mình. Chàng tựa như hiện thân của một đóa bạch mai. Tuy yếu ớt nhưng vẫn kiên cường bất khuất trước bạo quyền.
- Hôm nay sao con ăn vận có phần trau chuốt thế?
- Thưa cha, hôm nay triều đình có mở cuộc tuyển chọn tài nhân vào cung. Con muốn xin phép cha cho con được thử sức…
- Không được.
Hạ đại phu lập tức khoát tay.
- Ta cấm con đi tham dự vào chỗ đó. Con có biết đó mang danh là cuộc thi nhưng thật ra là một cái chợ người, còn con là một món hàng để họ định giá. Vốn dĩ nếu được làm cung phi thì cả dòng tộc sẽ sung sướng. Nhưng có mấy người có cơ may được tiếp xúc với vua và được vua ân sủng? Vốn dĩ con là con cháu của Tống triều mà lại phải đi cầu cạnh tên cẩu hoàng đế của Khiết Đan sao?
- Thưa cha xin cha biết rõ thời cuộc. Ngày nay vị hoàng đế trẻ lên ngôi, khắp nơi thiên hạ thái bình, dân chúng an cư lạc nghiệp, ai ai cũng được cơm no áo ấm. Há chẳng phải đó là một vị vua anh minh sao? Vậy tại sao người Hán chúng ta cứ khư khư cho rằng mình đúng? Thưa cha, con cho rằng người Hán chúng ta mất nước là do chính chúng ta đã quá tự phụ và đề cao chính bản thân mình.
Hạ tiểu thư gây gắt cãi lại. Lúc này Hạ công tử mới mạn phép chen ngang vào.
- Thưa cha, con thấy tỷ tỷ nói cũng đúng, vì người Hán chúng ta không chịu nhìn nhận những khiếm khuyết của mình nên mới dẫn đến tình trạng vong quốc. Âu đó cũng là do chính chúng ta gây ra.
- Đệ cũng tán thành cho tỷ đi sao?
- Đệ không phản đối. Nhưng ở gần vua như ở gần cọp, mà nhất là trong cung có biết bao cung tần mỹ nữ xinh đẹp, nếu mỗi đêm vua chỉ ân sủng một người thôi thì cả đời ông ta cũng không đi hết cả hậu cung nữa. Vậy liệu tỷ vẫn muốn vào ở chiếc lồng son ấy sao?
- Dù biết là như vậy, nhưng ta không cam tâm đi hầu hạ một kẻ thất phu. Chẳng thà ở trong chiếc lồng son mà cả đời vinh hiển, còn hơn sống trọn kiếp tại chốn thâm sơn này.
Nói rồi nàng quay sang cha năn nỉ.
- Cha đồng ý cho con đi mà. Đi nha cha nha.
Nàng lắc tay áo của Hạ đại phu liên hồi.
- Thôi thôi được rồi. Nha đầu muốn làm gì thì làm, nhưng nhớ lỡ có thất bại thì cũng đừng có về khóc đấy.
- Vâng. Con biết rồi.
Minh Châu vui vẻ chạy như bay ra khỏi cổng. Chờ cho Minh Châu đi khuất, Minh Ngọc quay lại hỏi cha.
- Thưa cha, cha cho đại tỷ đi thật sao ạ?
- Hahaha vì ta biết trước kết quả rồi nên ta mới cho nó đi chứ.
Hạ đại phu vuốt râu cười lớn. Lúc này Hạ thiếu gia ngẩn người ra, gương mặt cậu lộ rõ nét băng khoăng lo nghĩ. Tuy thế cậu cũng cúi đầu lạy cha một lạy rồi lẳng lặng rời khỏi phòng.
“Minh Châu ơi là Minh Châu, con có biết rằng tất cả những tài nhân được tuyển vào trong cung đều đã được quan tri huyện chọn lựa trước cả rồi. Đúng là con nha đầu ngốc…”
Đưa chén trà lên uống một ngụm rồi vị đại phu già tiếp tục cười thầm với những suy nghĩ của mình.
Chỉ tiếc là người tính không bao giờ bằng trời tính. Hạ Minh Châu lại đỗ làm tài nhân và được tuyển thẳng vào cung.
Lúc này cả gia đình họ Hạ đều xôn xao.
- Không thể được.
Hạ đại phu đập mạnh tay xuống bàn.
- Thưa cha, đây là lệnh vua, nếu con không vào cung tức sẽ mang tội kháng chỉ, sẽ bị tru di tam tộc.
Tuy thâm tâm rất muốn phản đối, nhưng rõ ràng điều mà Hạ tiểu thư nói là chí lý. Ông không ngờ ông chỉ đi sai một quân cờ thôi mà đã khiến cho thế trận bất lợi đến như vậy. Rõ ràng nhập cung không hẳn là một chuyện xấu, nhất là với một người tài sắc vẹn toàn như Minh Châu. Nhưng con cháu dòng họ Hạ cả đời tận trung với Tống triều thì làm sao lại có thể đi hầu một tên tặc tử? Hạ đại phu thở dài não ruột, trong đầu ông thầm mong mình sẽ nghĩ ra được một kế sách vẹn toàn.
- Con thiết nghĩ việc đại tỷ đậu tài nhân chưa hẳn là một chuyện không may.
- Cả con cũng nói vậy sao Minh Ngọc?
Hạ đại phu nhìn đứa con mình yêu thương bằng một ánh mắt thất vọng.
Hạ công tử nhìn cha cười rồi nói tiếp.
- Con đã nghĩ ra một ngu kế, đó là ta giả vờ thuận ưng chiếu chỉ nhập cung. Nhưng khi đi đến nửa đường thì tỷ tỷ sẽ làm bộ như bị thương và tất nhiên vết thương giả đó sẽ làm ảnh hưởng đến dung mạo, lúc đó chúng ta sẽ danh chính ngôn thuận được miễn chiếu chỉ này. Không biết cha thấy sao?
- Hahaha đúng là con trai ta. Rất sáng suốt ngay cả trong tình huống ngặt nghèo này.
- Con phản đối.
Minh Châu lên tiếng.
- Con không muốn phải làm theo sự sắp đặt của hai người. Con muốn nhập cung, con muốn làm hoàng hậu. Con không muốn sống mãi ở cái làng quê hẻo lánh này môt giây một phút nào nữa hết.
- Tỷ tỷ… Thật lòng đệ chỉ muốn giúp tỷ. Với nhan sắc trời ban của tỷ đệ tin việc tìm kiếm một lang quân như ý không hề khó chút nào, há tại sao lại phải cầu cạnh một người đàn ông có đến hàng trăm hàng ngàn những cung tần mỹ nữ bên cạnh?
- Tốt nhất đệ đừng xen vào chuyện của ta. Đó là quyết định của cá nhân ta. Ta mong đệ vẫn sẽ là đệ đệ tốt của ta và đừng cố ngăn trở ta nữa.
Hạ tiểu thư giận lên khiến cho nét ngọc như bị xóa mờ đi. Có vẻ như ngay cả với những con người xinh đẹp thì khi giận lên những đường nét quý phái cũng đều bị lu mờ hết chỉ chừa lại là một gương mặt của một người con gái dân dã bình thường.
- Con đúng là… Ta thật tức chết vì con.
Hạ đại phu cầm chén trà dằn mạnh xuống mặt bàn. Hạ tiểu thư quay người bước nhanh ra ngoài, nhưng nàng vẫn nói vọng lại phía sau.
- Tốt nhất hai người đừng nghĩ ra trò gì ngăn cản con. Nếu không con sẽ trình báo quan phủ là cả hai đang âm mưu kháng chỉ. Lúc đó dù con có làm hoàng hậu cũng khó lòng mà xin tội được cho hai người.
- Ngươi…
Hạ tiểu thư lẳng lặng rời khỏi phòng, nàng bỏ lại sau lưng người cha già đang đau đớn vì đứa con bướng bỉnh không nghe lời. Nàng đâu biết rằng trong hai đứa con, nàng lại là người được cha nàng thương yêu nhất. Vậy mà giờ đây chính sự quyết định sai lầm của mình mà cha nàng đã đẩy nàng xa lìa gia đình…
*** Hai tháng sau, Hạ Minh Châu nhập cung làm tài nhân. Nhưng vì tố chất thông minh và nhan sắc trời ban nên chỉ trong một thời gian ngắn nàng đã có thể leo lên chức vị phi tần. Khâm phục, khâm phục thay.
Nhưng nào ai biết rằng sóng gió trên chiến trường gây gắt bao nhiêu thì sóng gió nơi hậu cung càng gây gắt hơn bấy nhiêu. Vốn dĩ hoàng đế chỉ có một nên các cung tần mĩ nữ đều cố cấu xé lẫn nhau chỉ mong có được một ánh nhìn từ vị đế vương ấy.
Hiển nhiên Minh Châu cũng không nằm ngoài vòng xoáy danh vọng đó.
|
Cung hoàng hậu.
- Con bé cung phi mới vào cung và được hoàng thượng sủng ái đó tên gì vậy?
- Dạ thưa hoàng hậu. Nàng ta tên là Hạ Minh Châu.
- Hạ Minh Châu à? Họ Hạ… Hình như ngày xưa dòng họ này đã từng làm quan cho triều đình nhà Tống.
- Dạ thưa bẩm hoàng hậu. Họ Hạ là một họ lớn của người Hán nên việc khẳng định như thế e là không chính xác.
Vốn dĩ Thất Liên Bát Nhĩ Đa là hiền đệ của đương kim hoàng hậu nên lời ngài nói cũng có chút giá trị hòng giúp cho Minh Châu thoát khỏi cảnh hiểm nghèo. Nhưng rồi hoàng hậu khẽ lắc đầu.
- Đám người Hán rất khó khuất phục, mà cho dù chúng có chịu khuất phục thì đó chưa hẳn là điều tốt. Chẳng sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, thôi thì hãy điều tra nhân thân của Minh Châu cho ta.
- Dạ.
Bát Nhĩ Đa đại nhân cúi đầu hành lễ, rồi ngài bước lui ra ngoài.
- Hoàng thượng… Người có biết thần làm tất cả những việc này là vì người không?
Từng giọt châu lăn dài trên gò má hồng đào. Làm phận nữ nhi thật khổ, mà khổ tâm nhất là khi phải chia sẻ người mình yêu thương cho một kẻ khác…
Tại ngự thư phòng.
- Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
- Miễn lễ. Bình thân.
- Tạ hoàng thượng.
- Chuyện trẫm dặn ngươi làm đã làm đến đâu rồi?
- Dạ thưa, đúng thật là Hạ Minh Châu là con của Hạ Trung Ân, người được mệnh danh là Hoa Đà tái thế.
- Là kẻ đã năm lần bảy lược từ chối lời mời của vương triều mà đi sống ẩn dật ở vùng thôn dã. Khá khen cho Hạ gia các ngươi… ***
- Bẩm hoàng hậu tới.
Tiếng vị tổng quản thái giám vang lên, nhưng rồi dù chưa được lệnh cho vào mà hoàng hậu đã ngang nhiên xông thẳng vào ngự thư phòng.
- Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
- Miễn. Hoàng hậu có việc gì à?
- Thưa hoàng thượng, thần thiếp được biết rằng Hạ Minh Châu có lai lịch bất minh. Rõ ràng nàng ta là con của một đại quan của Tống thất ngày xưa mà nay lại chịu vào cung hầu hạ hoàng thượng. Thần chỉ e là…
- Ở đâu khanh có tin đó?
Trên gương mặt vị vua trẻ vẫn là một ánh nhìn vô cảm lạnh lùng. Rõ ràng người đàn ông quyền lực nhất nước này là một con người khó đoán. Hay phải chăng ngài là người không có cảm xúc?
- Dạ bẩm thần thiếp…
- Bẩm hoàng thượng, vì hoàng hậu lo cho ngài nên đã sai thần đi điều tra xem mọi sự như thế nào…
Hoàng đế không nói gì, ngài chỉ thoáng cau mày lại. Có vẻ như hoàng hậu đã khiến cho long nhan nổi giận rồi.
- Xin hoàng thượng tha tội. Thần chỉ…
Hoàng hậu vội quỳ xuống dưới chân ngài mong hưởng sự khoan ân. Vốn dĩ Nguyên Thành Tông là một hoàng đế anh minh. Nhưng sự anh minh đó luôn đi kèm với sự hà khắc, không một vương triều nào mà hậu cung lại có thể yên ắng được như hậu cung của Nguyên Thành Tông. Không phải vì số lượng cung tần mĩ nữ ít nhưng là vì ngài đã ban lệnh: Chỉ cần ai vượt quá phận sự của mình mà gây rối trong cung thì cứ y lệnh xử tử. Ngài không muốn suốt ngày cứ phải dành thời gian ra để phân xử những cuộc cãi vã vô cớ của đám phụ nữ trong cung. Cho dù đó có là sủng phi đi chăng nữa thì nếu phạm tội cũng bị xử vào tội chết.
“Sủng phi”? Hai từ đó liệu có đúng với người đàn ông này không? Vì nếu giải thích theo lí lẽ thông thường thì sủng phi chính là người mà hoàng đế yêu thương và tin tưởng nhất.
Nhưng tiếc là người đàn ông này lại không đặt niềm tin vào bất cứ một ai, dù cho người đó có là con của tể tướng hay quốc cựu thì mọi thứ cũng vậy thôi. Vì thế nên chẳng bao giờ ngài ngủ lại qua đêm bên cạnh một phi tần nào cả, ngay với đương kim hoàng hậu cũng không.
Có lẽ người bạn đường trung thành duy nhất mà ngài có thể tin tưởng là thanh gươm ngài hay đeo bên người, và nó cũng được đặt ngay dưới gối của ngài mỗi khi ngài ngủ.
………..
- Thôi được rồi.
Hoàng đế tiếp tục nhìn vào tấu chương bằng một vẻ mặt lạnh lùng vô cảm.
- Dạ dạ thần đội ơn hoàng thượng.
Hoàng hậu dập đầu tạ ơn.
- Nếu không có việc gì thì khanh lui ra đi.
- Dạ thần xin phép cáo lui.
Nói rồi hoàng hậu cúi đầu lạy tạ rồi bước lùi ra ngoài. Ở trong này thừa tướng khẽ lắc đầu, vốn dĩ hoàng hậu là mẫu nghi của một nước nhưng khi đứng trước người đàn ông của mình vẫn phải khúm núm cúi đầu. Liệu có chăng cái gọi là nghĩa vợ chồng giữa chốn thâm cung này?
- Bát Nhĩ Đa, đã hết chuyện của khanh, khanh có thể ra ngoài.
- Dạ hoàng thượng.
Chờ cho Bát Nhĩ Đa đi khuất, thừa tướng khẽ bước lên và tấu cùng vua:
- Tâu hoàng thượng, hãn quốc Sát Hợp Đài có dấu hiệu bất phục chúng ta. Theo thần được biết thì khả hãn Cáp Lạp Hoà Lâm đã tỏ ý coi thường hoàng thượng trong bữa tiệc chiêu đãi các hãn quốc…
- Ta đã đọc bảng tấu chương của khanh rồi.
Hoàng đế nhếch môi cười.
- Bẩm nhưng nay Cáp Lạp Hòa Lâm lại muốn mời hoàng thượng đến Sát Hợp Đài. Thần e là…
- Nếu ta không đi, hắn sẽ cho ta là con rùa rụt cổ, còn nếu ta đồng ý đi, cũng có nghĩa ta đã tự chui đầu vào lưới. Theo ý khanh ta nên làm sao?
Hoàng đế nhẹ mỉm cười như đang thử dò ý của Bá Nhan thừa tướng.
- Thần nghĩ hoàng thượng chưa nên giáp mặt trực diện với bọn chúng. Thần chỉ e bọn chúng vẫn còn căm tức vì việc chúng ta đã thành lập một đế quốc riêng và ngày càng mở rộng lãnh thổ về bốn phía……
- Ngươi cho là ta chưa đủ tài đức để khuất phục bọn chúng sao?
- Dạ hạ thần không có ý đó.
Thừa tướng vội quỳ xuống, nhưng Nguyên Thành Tông mỉm cười và nói.
- Ta chỉ hỏi ngươi vậy thôi, nhưng thật sự trong đầu ta đã có kế sách rồi. Ngươi lại đây.
- Dạ.
Thừa tướng vội vã bước đến gần bệ rồng để chờ nghe chỉ dụ của vua…. - Dạ hoàng thượng anh minh. Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Thừa tướng hoan hỉ khôn xiết vội quỳ xuống tung hô.
- Thôi được rồi, khanh có thể lui. Nhớ chuẩn bị tất cả những thứ ta đã dặn, chúng ta không thể đến đó mà không có quà cho Sát Hợp Đài được.
Hoàng đế mỉm cười một cách lạnh lùng.
- Dạ. Xin hoàng thượng yên tâm giao việc ấy cho thần.
Sau khi hành lễ xong thì thừa tướng lui ra ngoài.
“Cáp Lạp Hoà Lâm ơi là Cáp Lạp Hòa Lâm, ngươi không biết cách nhìn người thì ngươi chết cũng đáng rồi. Rõ ràng vị hoàng đế trẻ tuổi này tài năng và cả sách lược không hề thua kém đại hãn ngày trước, vậy là đại hãn có thể nhắm mắt được rồi.”
Thừa tướng vừa đi vừa tự mỉm cười một mình. Vốn dĩ Nguyên Thành Tông không phải là lựa chọn ban đầu của Hốt Tất Liệt. Vì đại hãn đã lựa chọn con trai người, tức thái tử Chân Kim lên ngôi. Nhưng tiếc là thái tử mất sớm nên ông buộc phải lựa chọn giữa Nguyên Thành Tông (Thiết Mộc Nhĩ) và Cam Ma Lạt. Tuy vậy nhưng Nguyên Thành Tông lại được sự hậu thuẫn từ phía những quan lại trong triều, trong số đó có thừa tướng Bá Nhan…
Những quan lại cao cấp này đã bảo đảm cho việc lựa chọn của Hốt Tất Liệt trở thành sự thật sau cuộc tranh giành ngai vàng của người anh là Cam Ma Lạt.
Nhưng sau đó sóng gió trong hoàng triều vẫn tiếp tục nổ ra sau ngày vị vua trẻ lên ngôi. Tuy vậy nhưng vì Nguyên Thành Tông là một vị vua anh minh tài giỏi nên việc dẹp yên trong ngoài đã được diễn ra hết sức tốt đẹp. Ngài lại còn ban bố nhiều bộ luật mới khiến cho người Hán cũng dần có được những quyền lợi như người Mông.
|
up tiếp truyện này đi
|