Thế Bất Khả Đáng
|
|
Mẹ kiếp nó, hắn lại tới?
Lúc này, Viên Tung đã mang theo nhiều đồ đi vào trong. Tới Hạ gia vô số lần, đây là lần đầu tiên Viên Tung quang minh chính đại đi vào từ cửa chính. Mẹ Hạ mở cửa đối mặt Viên Tung, thấy hắn phản xạ liền lùi một bước. "Cậu là..." Viên Tung cố gắng điều chỉnh biểu cảm gương mặt ôn hòa một chút, "Cháu và Hạ Diệu là bạn thân, nghe nói cậu ta không khỏe, cố ý tới xem cậu ta một chút ." "Không được khỏe?" Mẹ Hạ vô cùng kinh ngạc, "Mới vừa rồi còn hoạt bính loạn khiêu (náo loạn) mà." Viên Tung sắc mặt thay đổi, bất quá không hỏi nhiều, đem đồ dùng đặt xuống kính biếu, tiện thể nói câu "A...dì à..., tân niên may mắn." Mẹ Hạ lúc này mới thôi cảnh giác, vẻ mặt tươi cười với Viên Tung nói: "Mau vào đi." Lúc này, Hạ Diệu đang ở phòng vội vàng xả khí con búp bê ra ngoài. Bởi vì thân hình búp bê quá lớn, không xả khí thì đặt ở đâu cũng không ổn. Kết quả sốt sắn không tìm được lỗ xả khí, gấp đến mức trán đầy mồ hôi. Trời ơi? Mình vừa từ chỗ nào mà bơm khí vào vậy? A....a....., ở đây, ở đây... Viên Tung không hổ danh là từng làm qua bộ đội đặc chủng , kỹ thuật ngụy trang bậc nhất, rõ ràng hợp lại hai mắt đã có thể tìm tới phòng của Hạ Diệu,vẫn cứ chờ mẹ Hạ chỉ hướng cho hắn. "Ngay căn phòng kia." Mẹ Hạ nói xong, xoay người đi pha trà cho Viên Tung. Hạ Diệu nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, ngực kêu to cứu mạng. May mà nhà hắn gian phòng khá lớn, từ phòng khách đến phòng ngủ còn phải đi một đoạn rất dài, cũng đủ cho cậu ta xả khí từ con búp bê ra, tôi áp tôi đè tôi đè đè đè..., vì sao lỗ thoát hơi lại nhỏ như vây? Hận không thể một cước trực tiếp đạp nổ. Rốt cục, khí thả ra coi như hết, Hạ Diệu cấp tốc đem búp bê tình dục nhét vào trong rương, lấy nắp đóng lại. Cửa mở. Không khí phút chốc theo mồ hôi hột của Hạ Diệu mà đọng lại. Thân hình cao lớn của Viên Tung hầu như lấp khuất toàn bộ cánh cửa, làm Hạ Diệu nhìn không thấy một chút hy vọng chạy thoát. Cậu ta cứ như vậy mặt đỏ tới mang tai, mồ hôi đầm đìa ngồi chồm hổm dưới đất. "Tôi..." Hạ Diệu kích động đứng lên, cái điều khiển từ xa của máy rung đang ở đáy quần nằm rơi bên ngoài. Vô cùng thê thảm! Bốn chữ này thực sự là vẽ lên trước mặt của Hạ Diệu. Nếu như hắn không hoảng hốt, thoải mái thừa nhận: "Đây là tôi vừa mới mua được, nào nào nào, tôi cho anh biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra, đảm bảo anh vui tới chết," thì tình hình có lẽ sẽ khá hơn một chút. Nhưng Hạ Diệu hết lần này tới lần khác là một bộ dạng chạy tội biểu hiện của người bị người ta bắt về tuyên án, không thể nào dùng gương mặt này mà nhận tội.
|
Viên Tung yên lặng liếc mắt nhìn Hạ Diệu , không nói gì, xoay người đi. Nghe săm xe ma sát bén nhọn đâm trên mặt đất, Hạ Diệu có thể cảm giác được ở trong đó chứa đựng ít nhiều sự nổi giận ngấm ngầm không phát ra. Ân hận đập một quyền vào cái rương, Hạ Diệu trong đầu thì tự chửi—— tôi tiêu rồi. Mẹ Hạ pha trà xong, đi tới phòng Hạ Diệu vừa nhìn, người đâu? "Đi rồi." Hạ Diệu nói. "Nhanh như vậy? Cả nước bọt còn chưa chạm tách đã đi?" Hạ Diệu không nói chuyện, cố lết tới ban công hút thuốc. Nói thật, nếu như vừa rồi Hạ Diệu trực tiếp đuổi theo, thống khoái giải thích một phen, mọi chuyện liền ổn thỏa, nhưng lại biểu hiện cái gương mặt đó không ít lần. Một mặt là bởi vì cậu ta quả thực chả làm gì sai, một mặt khác là bởi vì hắn không biết dùng vị trí và thân phận gì để giải thích chuyện này. Mặc dù Hạ Diệu miệng thì đã chính thừa nhận tầm quan trọng của Viên Tung đối với mình, nhưng hai người vẫn chưa xác định quan hệ. Nói cách khác cả hai người đều trong lòng biết rõ, nhưng người nào cũng chưa cho đối phương biết mức độ. Chỉ là dựa vào cảm giác thân mật mà ở chung cùng một chỗ, muốn thân thiết thì thân thiết, muốn ghen tuông thì ghen tuông, cũng không nghĩ sâu trong đó có ý nghĩa gì to lớn. Vì vậy Hạ Diệu đã nghĩ : mấy thứ đồ đó không phải là do nhu cầu tạo thành sao? người khác dù nam hay nữ đều có lúc dùng loại đồ chơi này, người ta dùng cũng không sao, anh dựa vào cái gì so đo với tôi? Đừng nói là không chính thức cùng anh ở cùng một chỗ, dù cho chính thức cùng anh ở cùng một chỗ, lão tử đây cứ dùng thứ đồ chơi này thì thế nào? Nghĩ như vậy, Hạ Diệu trong lòng thoát đạt, cùng hắn không chấp nhặt! Sẽ một mạch trực tiếp đi tới công ty, sẽ nói những thứ cần nói, sẽ pha trò, tôi không tin anh là một gã không biết xấu hổ, lòng dạ hẹp hòi. Buổi tối, Hạ Diệu đem con búp bê tình dục "tri kỷ" kia niêm phong lại, đặt vào trên xe Hạ Nhâm Trọng. "Hiếu kính ngài ." Hạ Diệu lời nói bất minh , chỉ là cười hắc hắc, tự mình nghĩ rằng phụ tử tương thông (cha con hiểu ý nhau) nên nở một nụ cười gian tà. Thông thường con trai sẽ thân với mẹ, nên phụ thân đối với con trai lại nghiêm khắc một chút. Nhà của Hạ Diệu lại trái ngược, điển hình của "nghiêm mẫu từ phụ" (mẹ nghiêm khắc ba hiền từ), Hạ Nhâm Trọng đối với Hạ Diệu đặc biệt sủng ái, quan hệ hai cha con vẫn đặc biệt tốt. Sáng sớm hôm sau, Hạ Nhâm Trọng thu xếp xong đồ đạc, lại phải quay về nơi công tác. Trước khi đi Hạ Nhâm Trọng hướng về Hạ Diệu nói: "Nếu như lễ mừng năm mới năm sau bố về nhà, con còn không có bạn gái, bố sẽ dùng ít biện pháp đấy ." Hạ Diệu hắc hắc vui một chút, hoàn toàn không để ở trong lòng. Hạ Nhâm Trọng đi rời không bao lâu, Hạ Diệu thì lái xe đi đến công ty Viên Tung. Sau khi tới nơi, Hạ Diệu giống như không có chuyện gì xảy ra, thoải mái đi vào phòng làm việc của Viên Tung . Từ lúc cậu ta và Viên Tung quan hệ gần gũi, thay đồ cũng không vào phòng thay nữa, trực tiếp ở ngay phòng làm việc Viên Tung liền đem chuyện này làm. Rõ ràng trang phục huấn luyện đang treo trên tường, Hạ Diệu làm bộ nhìn không thấy, cố ý hỏi Viên Tung : "Này, anh đem quần áo huấn luyện của tôi để chỗ nào ?" Giọng điệu lạnh lùng như mọi ngày giống như người cầm cái thứ đồ chơi ấy ngày hôm qua không phải cậu ta. Đáng tiếc, Hạ Diệu chọn sai thời cơ, bây giờ trong con mắt thong dong của Viên Tung đều không phải là không thẹn với lương tâm, chỉ đơn thuần là muốn chuyện cũ qua đi không muốn nhắc tới. Hạ Diệu đợi nửa ngày không nghe được lời đáp, nhìn lướt qua Viên Tung trầm mặt, lòng hừ lạnh một tiếng, không để ý tới tôi, tôi tự đi tìm. Bình thường Hạ Diệu thay quần áo đều thay trong buồng, hôm nay hết lần này tới lần khác thay ở bên ngoài, không xem Viên Tung vào đâu, ở một tấm thủy tinh trong suốt đặt bên ngoài kia là thân ảnh của ai đó. Sau đó, đem áo khoác cởi ra treo lên kệ áo ở sau cửa. Ba một tiếng, vật gì rớt ra. Hạ Diệu nhặt lên vừa nhìn, mẹ kiếp, tôi thế nào lại đem cái đồ chơi này mà mang tới đây? Phải nhanh bỏ lại vào trong túi áo. Sau đó, đem bản thân cởi ra nhẵn bóng trần truồng, bình thường là cởi một ít mặc một ít , hôm nay đích thị là cởi toàn bộ. Thẳng đến phía sau chợt đem rèm che kéo xuống vang lên một âm thanh nặng nề., Hạ Diệu chậm rãi đem quần áo mặc vào. Vốn tưởng rằng quay người lại sẽ nghe được Viên Tung rống giận, kết quả là còn không thèm hé ra một tiếng, đóng chặt khóe môi. Còn không để ý đến tôi hả? Hạ Diệu tiếp tục tự quyết: "Tôi đi ra ngoài theo bọn họ huấn luyện." Bây giờ là thời điểm huấn luyện của kì cuối, từng học viên đều rất ra sức, bởi vì kết quả thành tích sẽ ảnh hưởng giấy chứng nhận đẳng cấp của bọn họ . Hạ Diệu thì không cần lo lắng những thứ này, hắn vốn cũng không phải là tham gia tập luyện để trở thành bảo tiêu, sở dĩ không cần tham gia cuộc thi. Vì vậy không cần bồi luyện nhiều, tự nguyện làm tấm bia "thịt" cho mọi người tập luyện. "Đến đi!" Bởi vì Hạ Diệu thân phận có điều cố kỵ, học viên không dám hạ thủ hung bạo, Hạ Diệu trước hết dùng ám chiêu khiêu khích, kích thích lên đối phương dục vọng chiến đấu, lại cam tâm tình nguyện bị người khác ngược đãi. Trong thời gian ngắn ngủi hơn mười phút đồng hồ, Hạ Diệu không biết bị đạp vào điểm yếu, quăng ngã bao nhiêu lần. Mỗi lần ngã xuống trong lòng đều là những câu nói oán trách, tôi không tin anh không để ý tới tôi. Rốt cục, thân hình Viên Tung sẳng giọng từ phòng làm việc xuất hiện. Một tiếng "tập hợp", không đến năm giây, toàn bộ học viên trở về vị trí cũ, đứng thẳng tắp. Viên Tung mắt sáng như đuốc, bên trong phụt ra ngọn lửa màu đen. Các học viên tất cả đều khó thở, có một loại cảm giác rằng cái chết đã đến nơi . Chưa từng thấy qua loại ánh mắt này của Viên tổng ! Đây như là muốn huyết nhục văng tung tóe, xác chết khắp nơi, điệu bộ không muốn chừa một mảnh giáp. Một lát sau, Viên Tung mở miệng. "Giải tán." Toàn bộ học viên còn chưa chuẩn bị kịp, giải tán? Tôi không nghe lầm chứ? Con mắt liền dò xét, hầu như không ai dám di chuyển. Viên Tung cứ thế mà tiếp tục nói một câu. "Hạ Diệu, cậu ở lại."
|
CHƯƠNG 88: NHÓC CON, CHO CẬU KHIÊU KHÍCH NÀY! tRaNs+eDiT: Pinoneverdie (18+) Không biết các bạn đọc thấy sao chứ mình thấy chị Sài dùng từ ngữ hơi bị "dâm"...nghi án ai không dâm mà đọc truyện chị Sài xong cũng sẽ trở thành......... =,= Sân huấn luyện trong nháy mắt bị quét sạch, ngay cả nhân viên quản lý cũng tự giác rút lui, cả một sân lớn chỉ còn lại hai người. Hạ Diệu đột nhiên cảm giác một trận gió lạnh quét qua mặt. Viên Tung vẫn còn duy trì điệu bộ lúc ban nãy, hai con ngươi đen đậm trừng mắt nhìn Hạ Diệu, không nói một lời. Hạ Diệu kiên định lấy can đảm tiếp tục cùng Viên Tung bỡn cợt. "Ồ? Anh rốt cục cũng chịu để ý đến tôi? Tấm lòng thật to lớn làm sao!" Kỳ thực lúc này, Viên Tung đã thấy được sự sợ hãi từ trong mắt của Hạ Diệu, thâm tâm có chút không đành lòng. Thế nhưng thật sự là không có cách, cơn giận trong người đã đạt tới mức không thể tự tiêu hóa, đau lòng không chịu được, trong nháy mắt bộc phát ra điên cuồng. Chỉ cần vừa nghĩ tới việc Hạ Diệu nghich ngợm với cái đồ chơi kinh tởm kia, Viên Tung liền muốn kịch liệt thao hắn. "Anh làm gì? Đừng kéo tôi!" Hạ Diệu bị Viên Tung dùng một tay nhấc lên vai, trực tiếp khiêng vào căn phòng tối nhỏ. Sau khi đi vào không cho một chút nào phản kháng, hai tay bị bắt chéo siết sau lưng , mặt bị ép hướng vào vách tường huấn luyện. Hạ Diệu tốt xấu gì cũng là cảnh sát, chuyện mặt bị dán chặt vào tường kiểu này đó giờ toàn là của kẻ phạm tội, cậu ta chịu đựng được uất ức này? Trong chớp mắt gương mặt như bị xé rách, hướng vào Viên Tung gào thét. "Anh nha...thả tay ra!" Mặt tường này đã chứng kiến không ít người, mỗi người đều là tới đây bị đánh, một gậy xuống phía dưới ba ngày đều không có cách mà ngồi được. Viên Tung quả thực không thể ra tay với Hạ Diệu, khí tức hung hãn tới đâu cũng chỉ vỗ vào khối thịt mềm trên mông của cậu ta. Ở chỗ này dây thần kinh dày đặc, vừa vỗ vào không có cảm giác tàn nhẫn vừa đem lại thỏa mãn mãnh liệt. Hạ Diệu kêu la một tiếng, trong con ngươi tràn đầy oán hận. "Anh dựa vào cái gì đánh tôi?" Viên Tung nói: "Tôi là người huấn luyện viên của cậu, cậu lợi dụng dùng phương thức tham gia bồi luyện không thích hợp, tôi không nên phạt cậu sao? Vừa nói vừa ở chỗ đau của Hạ Diệu nhéo một cái, đau đến Hạ Diệu muốn khóc thét. "Anh đúng là quan báo tư thù!" Viên Tung xanh mặt chất vấn: "Vậy cậu nói thử một chút xem, tôi báo chính là báo thù gì?" Hạ Diệu không muốn nói đến chuyện ngày hôm qua, cũng không muốn giải thích, nhất định: dùng sức mà giãy giụa cùng phân cao thấp. Hậu quả chính là bị đụng trúng phần ở dưới, đau đến chửi thề liên tục. Sau đó mắng cũng không mắng nổi, ở đó một mình nói lẩm bẩm, nhìn rất thương tâm.
|
Viên Tung nhìn cậu ta như vậy, giọng nói không tự chủ mềm nhũn ra. "Cậu không thể nói với tôi một câu thật tử tế? Cứ phải phát cáu với tôi?" Hạ Diệu con ngươi nhanh chóng nhìn một cái, đột nhiên một lần nữa tập hợp sức mạnh (như siêu nhân =]] ), thừa dịp Viên Tung mềm lòng, lập tức thoát khỏi sự giam giữ của hắn. Tiếp theo một cú xoay người tuyệt đẹp chân hướng đến đạp vào ngực Viên Tung , đáng tiếc lại đánh giá thấp khả năng phản vệ của hắn, Viên Tung cấp tốc đỡ một cú đá còn lại. Hạ Diệu dáng người bén nhọn bất thình lình di chuyển, giơ chân lên phía trước đánh lén vào sau vai của Viên Tung , bị Viên Tung trở tay ngăn cản. Cái chân kia còn chưa yên ổn rơi xuống đất, đã bị bàn tay to lớn của Viên Tung nắm kéo giật lên, một lần nữa ngã vào trong lòng Viên Tung. Không thành tâm nhận sai vẫn còn liên tiếp khiêu khích, mặt của Viên Tung ngày càng đen hơn. Hạ Diệu cảm giác bản thân đã bị chơi đùa như vậy là quá đủ , trong nháy mắt sử dụng đòn sát thủ. Ôm chặt cổ Viên Tung, gắt gao không thu tay lại. Sự thực chứng minh, chiêu này hiệu nghiệm. Viên Tung chỉ chặn lại một cú, không kéo tay Hạ Diệu xuống nữa, cảm thấy sẽ rất luyến tiếc nếu kéo xuống. Nơi cái cổ đang cứng đờ kia chính là gò má ấm áp của Hạ Diệu áp vào, ở phía trên dây thần kinh vẫn còn đang gấp gáp rung nảy. Vuốt tóc gáy mềm mại qua một bên đích thị là nhìn thấy gân xanh và huyết quản đang nhô lên, khí thở trong ngực từng điểm từng điểm bị tháo nước, chỉ còn lại lửa cháy tràn lan. Hạ Diệu cảm giác được Viên Tung bắp thịt buông lỏng, cánh tay đang giam cầm bả vai hắn cũng từ từ buông ra. Hai cái tay liền siết đầu của Viên Tung, yên lặng nhìn chăm chú vào mặt của hắn, lửa nóng từ môi rất nhanh ập tới. Trực giác của Viên Tung chính là tự đem mình chôn vùi trong biển lửa , ôm Hạ Diệu cuồng hôn một trận, chợt đưa hắn quật lên giường. "Cậu thật không hổ danh Hạ Diệu, cậu đưa cho tôi bao nhiêu thuốc nghiện, mới đem tai họa tới biến tôi thành đức hạnh như vầy? Viên Tung nói, thô lỗ xé rách quần áo của Hạ Diệu, ở trên người hắn cắn nghiến để lại vô số dấu răng. Hạ Diệu liên tục dùng chân đạp nhằm móc ra cái "máy rung." Hoàn toàn là điệu bộ bất chấp hậu quả. Tay của Viên Tung xẹt qua , đột nhiên lấy ra một cái máy rung khác, đúng lúc Hạ Diệu đang cố với lấy đem tới một cái như vậy. "Cái mẹ gì vậy? Anh thế nào mà lấy ra chi nữa... ạch..." Viên Tung trực tiếp đè xuống mở công tắc, đặt ở đầu vú Hạ Diệu bắt đầu mơn trớn. Hạ Diệu cảm giác một trận điện lưu truyền đến tầng tầng lớp lớp da thịt bên trong, thiêu đốt thần kinh của cậu ta, ngực bắt đầu không chịu được liền run rẩy kích dâm, làm vòng eo cũng vì vậy cũng rung lắc theo, tiếng rên rỉ bất ngờ không kịp tự chủ từ trong miệng trào ra.
|
"Nhột quaaa á..." Hạ Diệu đặc biệt buồn bực, cùng một vật, vì sao chính hắn dùng lúc đó không có cảm giác gì, đến tay Viên Tung lại có hiệu quả? Chẳng lẽ thủ dâm còn phải xem đối tượng sao? Viên Tung sau đó đe dọa Hạ Diệu, lão tử ta đây nhất định cho cậu xem tôi có bao nhiêu bản lĩnh. Máy rung chuyển dời đến bộ lông rập rạp của Hạ Diệu, va chạm vào cái đầu mềm của "tiểu Diệu tử", Hạ Diệu trong nháy mắt một tiếng thất thanh cầu xin tha thứ. "Đừng Đừng Đừng..." Ngoài miệng nói như vậy, nhưng hai cái đùi không ngừng banh ra, dễ dàng cho Viên Tung kích thích những vùng xung quanh thoáng đãng hơn. (dâm bỏ mợ mà bày đặt thanh tao =]] ) Viên Tung cố ý dùng khẩu khí bỡn cợt hỏi: "Chân dạng rộng như vậy để làm gì đấy?" (kết câu này của anh Tung quá bây ơi! =]] ) Sắc mặt Hạ Diệu rực đỏ, tay siết lấy ngăn cản công việc "mát xa" của Viên Tung , bực tức phải chửi Viên Tung một cách thô tục. "Anh là đồ thiếu thao!" Viên Tung rót vào trong tay thứ dầu trơn ướt đưa đến "cửa" của Hạ Diệu tra vào, mạnh mẽ xoa và lau ngay chỗ mật đạo. Máy rung ngay cửa huyệt nhạy cảm này bốn phía xoa bóp dày vò, dồn ép đến mức Hạ Diệu phải giãy dụa cầu xin buông tha, muốn ngừng mà không được, cứ như vậy mà đẩy vào bên trong. Mặc dù đã dùng rất nhiều dầu bôi trơn, Viên Tung vẫn cảm giác lực cản trở khá lớn, nhìn thấy cái thứ đồ chơi này được bao bọc kẹp chặt chuyển động như vậy trong hậu môn Hạ Diệu cảm giác bắt đầu truyền tới cự vật của Viên Tung, chỉ là ngẫm lại đã cảm thấy máu huyết trào ra. "Đau... lấy ra ngoài..." Hạ Diệu quằng quại liên tục rên rỉ và kêu đau. Viên Tung ngực vốn là có lửa, căn bản không thể thuận theo Hạ Diệu. Trong nháy mắt, đau đớn, chua xót, tê dại, căng trướng..." đủ loại cảm giác mới lạ tập kích cậu ta... Viên Tung dùng ngón tay lúc này đang bên ở bên trong không ngừng đưa đẩy, đột nhiên chạm được đến cái "điểm cực hạn", thích thú trong nháy mắt tăng vọt, như sóng lớn cuồn cuộn lao tới. Hạ Diệu chợt nắm nhéo tấm ra giường, mang theo âm thanh nức nở uất nghẹn phát ra từ dưới yết hầu, cùng bắp đùi run rẩy càng ngày càng mãnh liệt. "A a... Không chịu nổi..." Viên Tung đột nhiên đem Hạ Diệu trở mình, nằm xấp ở trên giường, dùng cả người đè lên. Hai cái tay gắt gao đè chặt cánh tay của Hạ Diệu , dáng vẻ cuồng bạo đỉnh đạc nói: "Nếu cậu chê tôi hầu hạ chưa đủ, thì tôi đây sẽ phục vụ cho cậu 'hàng thật' ". Hạ Diệu mắt trừng lên xém chút phun ra máu, lắc lắc cái cổ liều mạng phản kháng và cầu xin buông tha "Không được... Viên Tung... A a..." "Cây thương" của Viên Tung chỉ mới vừa cương cứng một chút, Hạ Diệu đã đau đến xanh cả mặt, thân thể đau đớn là chuyện nhỏ, quan trọng là ... đau lòng. Bản thân cậu ta hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý trước. Viên Tung liền ghé vào trên người Hạ Diệu , để có thể "chân chân thiết thiết" (một cách chân thực) cảm thụ được cái loại lo lắng hoảng sợ cực độ này của Hạ Diệu.
|