Đúng Là Đồ Đáng Ghét, Khó Ưa Mà !!!
|
|
Hai tuần sau, Thiên Vũ, Song Thu chào ba mẹ rồi lên thành phố chuẩn bị nhập học, Thiên Vũ vào Đại Học Y MCM còn Song Thu vào Đại Học Mỹ Thuật TP. Thiên Vũ, Song Thu cùng sống ở nhà Thiên Minh vì trước khi đi ba mẹ Thiên Minh đã căn dặn Thiên Minh như thế tránh cho hai người họ gặp nhau, Thiên Minh đành nghe theo ba mẹ… Sau khi xong thủ tục nhập học ở trường, Thiên Vũ nhìn lại con đường mà cách đây hơn một tháng cậu vẫn thường đi, dẫn xe ra hướng về con đường ấy, chuông điện thoại vang lên - Anh hai gọi em có gì không? - Em xong chưa? - Dạ rồi - Vậy em sang rước Thu giúp anh nhé! - Dạ Thiên Minh tắt máy thở dài, Vũ quay đầu xe lại - Vũ…Vũ… - Tuyết Lam, Lệ Quyên, Thanh Tuấn gọi từ phía cổng trường - Mọi người khoẻ chứ? - Khoẻ, Vũ lên khi nào? - Mới hôm qua thôi…hẹn gặp mọi người sau nhé! Vũ phải đi đón Thu - Uhm chào Vũ Chiếc xe chạy đi, bên kia đường, kín chiếc xe BMW từ từ hạ xuống, đôi mắt nhìn theo chiếc xe Thiên Vũ từ từ khuất xa, miệng nở một nụ cười đau khổ - Xin lỗi! Trước cổng trường Đại Học Mỹ Thuật TP, một cô bé mồ hôi nhễ nhãi vì cái nắng gay gắt của Sài Gòn, miệng nở một nụ cười thật tươi khi nhìn thấy chiếc xe quen thuộc - Anh Bin, em ở đây – Tay vẫy vẫy, cố gọi to - Mệt không? Lên xe nào - Hihi – Song Thu lên xe, Thiên Vũ lên ga vọt đi trong nháy mắt Đến nhà, Song Thu bước xuống xe nhưng Thiên Vũ không vào - Anh Bin đi đâu nữa ah? - Uhm anh đi đây một lát - Bin em đi đâu đấy – Thiên Minh đi ra - Em… - Em tìm Nhất Anh đúng không? - Em đi một chút thôi - Nhưng mẹ có thể gọi điện lên bất cứ khi nào đấy - Anh cho em đi một chút em về ngay thôi mà - Anh Minh để anh Bin đi đi - Uhm em về sớm nhé! - Dạ Tin…toon…tin..toon…. - Ủa Thiên Vũ em lên khi nào? – Tuyết Nga mở cổng cho Thiên Vũ - Chị….sao chị lại ở đây? – Thiên Vũ ngạc nhiên - Ah…chị sang đây chơi ấy mà, em vào đi Thiên Vũ cùng Tuyết Nga đi vào, Nhất Anh ngồi trên ghế đang ăn trái cây một cách ngon lành - Nhất Anh – Thiên Vũ gọi làm trái tim Nhất Anh thổn thức, cố kiềm nén cảm xúc, Nhất Anh quay lại - Bin lên khi nào? - Vừa hôm qua thôi, Nhất Anh khoẻ chứ? - Uhm Nhất Anh khoẻ, ngày nào Tuyết Nga cũng sang đây trò chuyện với Nhất Anh, nấu cơm cho Nhất Anh nữa, Tuyết Nga nấu ăn rất ngon – Nhất Anh nhìn Tuyết Ngã vui vẻ nói - Vậy à - Em ngồi nói chuyện với anh Nhất Anh nha, chị đang nấu dỡ trong bếp - Dạ Tuyết Nga nhìn hai người họ lần nữa, thở dài đi vào trong. Hai người ngồi đó hồi lâu không ai nói với ai lời nào, Nhất Anh thì chăm chú vào cái TV, còn Thiên Vũ nhìn Nhất Anh không hiểu Nhất Anh đang định bày trò gì mà cư xử xa lạ với cậu như thế? - Bin ăn trái cây đi, trái cây Tuyết Nga mua đấy, ngon lắm - Anh thôi đi có được không….mở miệng ra là Tuyết Nga Tuyết Nga, anh xem em là gì thế hả? - Bin sao thế? - Em hỏi anh làm sao mới đúng? - Anh làm sao, anh vẫn thế? – Nhất Anh nhúng vai tỏ vẻ mình vẫn bình thường - Anh… Tuyết Nga thấy hai người họ cãi nhau, đi ra - Em nấu xong rồi, hai người vào ăn thử xem - Uhm anh vào ngay – Nhất Anh nhìn Thiên Vũ – Em vào cùng ăn với tụi anh cho vui - “Em vào cùng ăn với tụi anh cho vui” “Khi nào mình bị tách ra là người ngoài thế này?” – Thiên Vũ nhìn Nhất Anh – Uhm anh vào đi, em vào ngay Nhất Anh đi vào trong, Tuyết Nga gắp thức ăn vào chén cho Nhất Anh, Nhất Anh vui vẻ đón lấy, gắp thức ăn đúc cho Tuyết Nga, Thiên Vũ đi vào thấy cảnh tượng trước mắt, cổ họng nghẹn đắng - Vũ ăn đi – Tuyết Nga gắp cho Thiên Vũ - Cám ơn chị Thiên Vũ nhìn thức ăn trong chén mình, nhìn cảnh tượng hai người họ đang vui vẻ với nhau cảm giác mình là người thừa, thức ăn dù ngon đến cỡ nào Thiên Vũ cũng nuốt không trôi - Kìa Bin ăn đi chứ - Nhất Anh - Em có việc em đi trước, hai người ăn cơm vui vẻ nhé!
|
Thiên Vũ bước ra không thèm ngoảnh lại. Cánh cổng dần khép lại cũng là lúc nước mắt Nhất Anh trực trào - Anh không sao đấy chứ? - Anh không sao, cám ơn em Thiên Vũ chạy xe với tốc độ thật nhanh, lòng luôn hỏi tại sao? Tại sao? Và tại sao? Chiếc xe đậu trước nhà, Thiên Vũ với gương mặt hầm hầm đi thẳng lên phòng - Anh Bin – Thu gọi nhưng Thiên Vũ chẳng thèm trả lời - Bin sao vậy Thu - Em không biết nữa Rầm…cánh cửa được đóng một cách thô bạo, Song Thu, Thiên Minh gật thót tim - Tại sao chứ? Nhất Anh rút cuộc là chuyện gì xảy ra? Nhất Anh lừa gạt Bin hay sao? Đập phá đồ đạt trong phòng đến không còn gì để đập nữa Thiên Vũ ngồi gục xuống nền. Thiên Minh cùng Song Thu bước vào - Bin đã xảy ra chuyện gì thế? – Thiên Minh - Nhất Anh…gạt em… - Gạt anh…ý anh là sao? – Song Thu - Không có gì…anh với Thu về phòng đi, em muốn nghỉ ngơi Nhìn thấy Thiên Vũ như thế hai người họ cũng thôi không hỏi gì thêm. Đóng cửa phòng Thiên Vũ, Thiên Minh đi xuống gọi điện thoại ngay cho Nhất Anh - Cậu với Bin có chuyện gì thế hả? Nó nói cậu gạt nó thế là thế nào? - Bin về nhà rồi à - Cậu mau trả lời tớ đi – Thiên Minh gắt - Chẳng có gì cả, cậu nhắn lại với Bin chiều nay 5h ra công viên cậu với tớ thường đến tớ có chuyện muốn nói với Bin - Được rồi, tớ sẽ nhắn lại nó - Cám ơn cậu, thôi chào cậu mình cần nghỉ ngơi Tắt điện thoại, Nhất Anh ngã lưng ra ghế, Tuyết Nga lên tiếng - Anh đã suy nghĩ kỹ chưa? - Uhm anh đã quyết định rồi - Suy nghĩ thật kỹ nếu không anh sẽ hối hận đấy - Không đâu, cám ơn em, giúp anh lần cuối nhé - Vâng Thiên Vũ vui mừng khi nghe Thiên Minh nhắn lại, Thiên Vũ nghĩ thế nào Nhất Anh cũng giải thích rõ mọi chuyện cho mình biết, đó chỉ là hiểu lầm mà thôi. Nôn nóng cho thời gian qua thật nhanh để cậu đến gặp Nhất Anh để nghe Nhất Anh giải thích tất cả…3h không thể chờ đợi thêm phút giây nào, Thiên Vũ lấy xe ra khỏi nhà chạy thẳng đến công viên. 4h cậu đã có mặt, nhìn xung quanh nơi này khá vắng, chắc là giờ vẫn còn sớm, Thiên Vũ đi xung quanh nhìn thấy một cửa hàng trang sức Thiên Vũ bước vào. Tìm kiếm, đây rồi cặp nhẫn lọt vào mắt xanh của Thiên Vũ tuy không cầu kỳ nhưng nó mang lại cho Thiên Vũ sự nhẹ nhàng như những gì Thiên Vũ mong muốn chỉ cần họ được ở cạnh nhau như thế là đủ, miễm cười, Thiên Vũ mua nó. Cô gái bỏ vào chiếc hộp rồi đưa cho Thiên Vũ. Bước ra khỏi cửa hàng, Thiên Vũ dạo thêm một vòng quanh bờ sông…bước chân khựng lại, trái tim đau nhói, ánh mắt trân trân nhìn về phía trước, nhìn về phía một đôi trai gái đang ôm nhau hôn nhau thắm thiết như không gian hoàn toàn chỉ có hai người họ. Thiên Vũ bước thật nhanh đến trước họ - Nhất Anh – Thiên Vũ gọi gần như thét lên, Nhất Anh Tuyết Nga buông nhau ra - Bin Bốp, Thiên Vũ tát vào mặt Nhất Anh - Anh có sao không? – Tuyêt Nga sờ vào má Nhất Anh - Anh không sao – Quẹt đi vệt máu trên miệng Nhất Anh nói tiếp - Em thấy rồi thì anh cũng không dấu em làm gì nữa, anh và Tuyết Nga yêu nhau do lúc đó anh đang tìm cảm hứng cho bộ sưu tập ảnh của mình về thế giới thứ 3 nên anh…anh xin lỗi! Cái hộp trên tay rơi xuống bãi cỏ, Thiên Vũ nhếch mép - Anh đối với tôi chỉ có thế thôi sao? - Thiên Vũ - Chị im đi - Bin không được như thế với Tuyết Nga – Nhất Anh lớn tiếng - Được, được… Thiên Vũ xoay người, bước đi, bước chân càng lúc càng nhanh càng lúc càng nhanh...Nhất Anh nhìn theo Thiên Vũ muốn chạy lại ôm lấy Thiên Vũ, nói cho Thên Vũ nghe tất cả…tất cả đều không phải…lời nói đó chỉ là giả dối, Nhất Anh thật sự rất yêu Thiên Vũ….nhưng Nhất Anh không thể bước đi, Nhất Anh khuỵ ngay bãi cỏ, đôi mắt cậu nhoè đi - Anh Nhất Anh – Tuyết Nga đặt tay trên vai Nhất Anh muốn cậu đừng gục ngã - Anh không sao, anh ổn mà…cám ơn em – Nhất Anh nhặt lấy cái hộp, mở ra bên trong là hai chiếc nhẫn, miệng cười đắng môi – Hết rồi…hết rồi…hết thật rồi… Nhất Anh cầm chặc chiếc hộp trong tay chạy đi chạy thật nhanh, chạy trốn tất cả, chạy trốn cả chính bản thân mình. Nhất Anh căm ghét bản thân mình tại sao lại làm Thiên Vũ đau đến thế, Thiên Vũ đau cậu còn đau gấp nhiều lần…tại sao ông trời không công bằng với họ, cũng là con người như nhau, cũng biết yêu thương, giận hờn, ghen ghét nhưng tại sao tình yêu của họ không được chấp nhận…họ đã làm gì sai? Tuyết Nga đứng đó gọi Nhất Anh nhưng Nhất Anh đã khuất xa, cô cũng khóc nhiều đấy thôi, thương cho bọn họ, thương cho người bạn của mình và thương cho chính bản thân mình…. Thiên Vũ chạy đến đôi chân rả rời, Thiên Vũ dừng lại hét lớn - Tại sao? Tại sao lại đem tình cảm của tôi ra làm trò đùa…Tại sao? Thiên Vũ cứ hét chỉ có tiếng vọng lại không một tiếng trả lời cho câu hỏi của Thiên Vũ. Lấy xe, Thiên Vũ chạy với vận tốc hết cỡ, con đường này khá vắng nhưng khi chiếc xe nào thấy xa cậu chạy lên cũng đều tấp vào vì sợ…
|
38. Vì hạnh phúc của con Dừng xe tại một quán ven đường, Thiên Vũ vào làm bạn với cái vị mà người ta cho rằng khi uống vào sẽ quên tất cả. Nhưng sao càng uống lại càng nhớ….lại càng đau đến thế… - Anh hai gọi em có việc gì không? – Thiên Vũ lè nhè - Em đang uống rượu sao? Em đang ở đâu thế sao giờ này vẫn chưa về nhà? - Em đang ở đâu…em cũng chẳng biết em đang ở đâu nữa…anh hai ra đây uống với em đi - Em về nhà ngay đi, mẹ gọi anh hỏi em từ chiều giờ đấy - Dạ…chút nữa em về với mẹ anh hai yên tâm đi - Về…em định về nhà trong lúc say thế này ah? - Em say bao giờ…vậy nha anh hai – Thiên Vũ tắt máy, tắt nguồn - Alo…Bin… Thiên Minh bực mình gọi lại nhưng không được - Anh Bin đang ở đâu vậy anh Minh - Nó đang say, nó bảo sẽ về nhà - Sao được….bác sẽ… - Anh biết nhưng mà giờ không biết nó đang ở nơi nào cả, để anh gọi báo cho ba mẹ hay Thiên Minh gọi điện cho ba mẹ hay, hai người lo lắng đứng ngồi không yên cứ đi ra đi vào…Thiên Minh cũng lái xe đi về ngay sau khi kết thúc cuộc gọi Thiên Vũ lè nhè tính tiền rồi ra xe định hướng nào về nhà của mình rồi phóng đi. Gần một giờ sao, chiếc xe Thiên Vũ đã đậu trước nhà của mình - Bin con sao vậy nè, làm gì mà say thế này hả con – Ba mẹ Thiên Vũ ra đỡ Thiên Vũ vào nhà - Ba, mẹ…con không có say…con đau quá ba mẹ ơi…con lớn từng tuổi này rồi còn bị người ta lừa…con thật là ngu mà Để Thiên Vũ nằm tạm trên ghế, bà đi pha nước chanh cho Thiên Vũ giải rượu - Con uống cho giải rượu - Con không uống…con muốn say để quên đi tất cả…Nhất Anh tại sao lại lừa Bin, Nhất Anh có biết là Bin đau lắm không hả…đau lắm Nhất Anh có biết không? Ba mẹ Thiên Vũ như hiểu ra chuyện…cố cho Thiên Vũ uống nước nhưng Thiên Vũ chẳng chịu uống, miệng cứ gọi tên Nhất Anh. Ông bà cũng hết cách đành đem Thiên Vũ về phòng - Ba mẹ, Bin thế nào rồi ạ - Thiên Minh vừa về tới - Nó đã ngủ được một lúc rồi - Để con lên xem nó sao - Minh, có phải Bin nó gặp Nhất Anh đúng không? – Mẹ Thiên Vũ - Dạ…con xin lỗi - Thôi con lên phòng em đi - Dạ, ba mẹ cũng nghỉ sớm đi ạ - Uhm Thiên Minh lên phòng Thiên Vũ, ba mẹ Thiên Vũ cũng về phòng lòng hai ông bà nặng trĩu - Bây giờ bà tính thế nào? – Ba Thiên Vũ - Thế nào là thế nào…từ từ nó sẽ quên thôi - Nhưng mà nếu nó cứ như thế thì làm thế nào? - Ông để tôi tính…thôi ngủ đi Thiên Minh ngồi bên cạnh giường em mình, nhìn gương mặt nhăn nhó cậu thấy xót xa vô cùng, không biết làm sao để giúp em mình một bên là ba mẹ một bên là đứa em cậu hết mực thương yêu…làm sao để ba mẹ hiểu mà chấp nhận cho…. Nhất Anh lại tự nhốt mình trong phòng, giằng vặt dày vò bản thân…không cho phép mình được khóc vì chính bản thân cậu đã làm người cậu yêu thương phải đau khổ thì lấy quyền gì cậu khóc kia chứ…nén nỗi đau vào bên trong, không cho ai biết cũng không cho ai chạm tới vì bây giờ chỉ động nhẹ vào thôi nó sẽ rỉ máu ra mất. Một ngày, hai ngày, ba ngày trôi qua….Thiên Vũ vẫn nằm đó, không nói, không ăn không uống gì cả, ba mẹ có bảo thế nào, Thiên Minh có nói thế nào cũng thế thôi. Còn Nhất Anh lau đầu vào công việc đến không nghỉ ngơi, cả ngày lẫn đêm đến kiệt sức mà gục ngã trong phòng làm việc. Nhất Anh được đưa vào bệnh viện ngay lập tức.
|
Tại phòng cấp cứu - Bác sĩ con tôi nó thế nào rồi - Cậu ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi, chỉ là do lao lực quá sức không nghỉ ngơi nên dẫn đến suy nhược cơ thể. Người nhà cố gắng khuyên bảo cậu ấy. Chúng tôi đã chuyện cậu ấy sang phòng hồi sức, mọi người có thể vào thăm được rồi - Dạ, cám ơn bác sĩ Ba mẹ Nhất Anh bước vào nhìn thấy Tuyết Nga họ ngạc nhiên nhưng trông bộ đồng phục y tá, họ cảm thấy an tâm hơn nhiều vì Nga là bạn của Nhất Anh cô ấy sẽ chăm sóc Nhất Anh chu đáo hơn - Cháu chào hai bác - Uhm chào cháu, Nhất Anh thế nào rồi? - Dạ anh ấy sẽ khoẻ nhanh thôi ạ, hai bác ở đây, cháu xin phép Tuyết Nga ra ngoài, ba mẹ Nhất Anh ngồi bên cạnh nhìn đứa con của mình họ đau lòng, muốn biết Nhất Anh đã xảy ra chuyện gì nhưng….hỏi thế nào Nhất Anh cũng không trả lời, họ đành ngồi chờ Nhất Anh tỉnh lại Tuyết Nga cầm điện thoại trên tay không biết có nên gọi cho Thiên Vũ hay không? Cuối cùng cô đã bấm số gọi… Tiếng chuông điện thoại vang lên Thiên Vũ vẫn nằm đó không đá động gì tới cho đến khi cuộc gọi kết thúc. Tuyết Nga bấm số lần nữa cũng chẳng ai nghe máy…Tuyết Nga bấm số của Thiên Minh…đầu dây bên kia bắt máy - Anh Minh hả? Em là Tuyết Nga đây, anh Nhất Anh đang nhập viện anh mau báo cho Thiên Vũ biết nha…tất cả những gì Thiên Vũ thấy đều không đúng…Tut..tut…tut… Tuyết Nga chưa nói hết câu đầu dây bên kia đã tắt máy, Tuyết Nga bấm gọi lại nhưng vô ích vì đầu dây bên kia đã khoá máy - Ai gọi con vậy mẹ? - À Tuyết Nga, nó hỏi thăm con ấy mà - Dạ Thiên Minh thôi không thắc mắc nữa đi về phòng thu lấy đồ chuẩn bị về thành phố, mẹ Thiên Vũ đi về phòng, đứng trước phòng của Thiên Vũ, bà đẩy cửa bước vào - Bin, con ra ăn chút gì đi con - ….. - Bin, con thế này đến bao giờ hả con? Con không thương mẹ hay sao? Thiên Vũ nghe mẹ khóc cậu cũng khóc theo, ôm chầm lấy mẹ, thúc thích như một đứa trẻ - Mẹ ơi…Nhất Anh gạt con…tất cả đều là gạt con… - Nín nào Bin…nói cho mẹ nghe nào - Nhất Anh chỉ giả vờ yêu con thực chất là tìm cảm xúc cho bộ sưu tập ảnh của mình, người Nhất Anh yêu chính là Tuyết Nga…con thật ngu mà…đáng ra con không nên làm mẹ phải buồn như thế…con xin lỗi mẹ!!! Nghe Thiên Vũ kể mà bà thấy mình có lỗi vô cùng “Chúng nó đâu làm gì xấu, chúng nó yêu nhau sao lại mình lại hành hạ chúng như thế? Chúng nó có tội tình gì đâu…mình đang làm chuyện gì thế này…một đứa đau khổ nhịn ăn cả mấy ngày, một đứa giờ phải nằm viện…có phải mình đã sai rồi không?” Suy nghĩ, bà vừa thương vừa tội cho số phận của cả hai, một người là con trai bà, một người là người mà con bà yêu…khẽ thở dài - Bin à, Nhất Anh không gạt con đâu - Mẹ nói sao ạ? - Do mẹ ép Nhất Anh nên nó mới làm như thế - Mẹ… - Nhất Anh đang trong bệnh viện con lên với nó đi - Sao ạ? Nhất Anh bị sao ạ? - Thiên Vũ lính quýnh - Mẹ vừa nghe Tuyết Nga điện thoại, con mau lên với nó đi - Mẹ…mẹ không cấm tụi con nữa sao ạ? - Mẹ nghĩ lại rồi mẹ không thể nào dồn ép hai đứa như thế, hai đứa không có lỗi gì cả, có trách thì trách ông trời đã không công bằng với con của mẹ - Bà vuốt mái tóc Thiên Vũ, thở dài - Mẹ…con cám ơn mẹ nhiều lắm – Thiên Vũ ôm mẹ mình rồi đứng dậy, loạng choạng Thiên Vũ không còn nhìn thấy gì cả, ngã xuống và ngất đi - Bin…con sao vậy nè, Bin… Nghe tiếng la Thiên Minh, ba Thiên Minh vội chạy sang, bế thóc Thiên Vũ ra xe đi thẳng đến bệnh viện gần nhất - Con tỉnh rồi sao Thiên Vũ hé mắt nhìn mọi người đang vây lấy giường bệnh, vội ngồi dậy - Bin con định làm gì thế, mau nằm xuống, con vẫn chưa khoẻ đâu - Con muốn gặp Nhất Anh - Đợi em khoẻ lại anh sẽ đưa em đi - Không em muốn đi ngay bây giờ - Được rồi sáng mai hãy đi giờ cũng trễ lắm rồi - Mẹ… - Không cãi nữa, con nằm nghỉ đi – Ba Thiên Vũ đẩy Thiên Vũ nằm xuống, Thiên Vũ đành đợi đến sáng ngày mai
|
39. Niềm vui chưa hết lại…. Nhất Anh dần tỉnh lại, Nhất Anh không muốn nằm viện nên một mực đòi về, ba mẹ Nhất Anh đành chìu theo ý con mình - Anh Nhất Anh, anh nằm nghỉ nha, bọn em về đây – Tuyết Nga, Tuyết Lam, Lệ Quyên, Thanh Tuấn sang thăm Nhất Anh - Uhm cám ơn mọi người, anh khoẻ rồi Tin…toon… Thiên Vũ xuống xe, tay liên tục bấm chuông, nhìn thấy mẹ Nhất Anh bước ra, Thiên Vũ không kiềm chế được cảm xúc - Anh Nhất Anh sao rồi bác? - Cháu vào nhà đi, nó khoẻ lại rồi – Mẹ Nhất Anh có một cảm giác kỳ lạ, tại sao Bin nó lại lo lắng đến thế? - Cháu chào bác – Thiên Minh - Uhm cháu vào đi Minh Thiên Vũ đã nhanh chân chạy vào, Thiên Minh và mẹ Nhất Anh đi phía sau - Vũ đến rồi à – Tuyết Nga, Tuyết Lam - Anh Nhất Anh sao rồi? - Anh ấy trên phòng Vũ vào đi, bọn chị về trước đây – Tuyết Nga - Chị Nga, em xin lỗi Tuyết Nga không nói gì miễm cười rồi cùng mọi người ra về, Thiên Vũ chạy lên trước cửa phòng Nhất Anh, vui mừng, lo lắng vây lấy cậu, đưa tay mở cánh cửa ra, hai ánh nhìn chạm nhau, lo lắng, vui mừng….bao cảm xúc hổn tạp… - Bin sao em lại đến đây? Phớt lờ câu hỏi của Nhất Anh, Thiên Vũ gắt lên - Sao anh không biết tự chăm sóc bản thân mình thế? Sao để ra nông nổi này hả? - Sao em lại thế? Anh khoẻ rồi…Tuyết Nga chăm sóc anh rất chu đáo - Em biết cả rồi…anh đừng nói dối nữa – Thiên Vũ đi lại gần Nhất Anh - Em…anh nói dối gì chứ? - Em đã biết tất cả là do mẹ em ép anh phải như thế đúng không? - Anh… - Nhất Anh, không sao nữa rồi mẹ đã đồng ý cho chúng ta được bên cạnh nhau rồi – Thiên Vũ ôm Nhất Anh, nói - Thật…thật sao Bin - Thật…mẹ đã đồng ý rồi, từ nay chúng ta không phải xa nhau nữa đâu Nhất Anh - Nhất Anh…thế này là thế nào? Mẹ Nhất Anh hét lên, Thiên Minh lúc đó cũng muốn ngăn họ lại nhưng không làm được vì mẹ Nhất Anh ngăn cậu lại. Hai người họ quay về phía cánh cửa - Thưa bác, con và Nhất Anh thật lòng yêu nhau mong bác hãy chấp nhận cho chúng con – Thiên Vũ đi lại trước mặt mẹ của Nhất Anh cầu xin - Mẹ…xin hãy chấp nhận cho tụi con Mẹ Nhất Anh tức giận đến tái tím mặt mài, bà cảm thấy khó thở, bà ngã ngay tại chỗ Thiên Minh kịp đỡ bà, cả ba hoảng hốt đưa bà vào bệnh viện - Bác sĩ mẹ tôi thế nào rồi? – Nhất Anh lo lắng - Bà ấy bị tim, do kích động mạnh nên ảnh hưởng đến bệnh tình, gia đình nên tránh cho bà ấy kích động nếu không… - Nếu không thì sao ạ? - Bà ấy có thể ra đi bất cứ lúc này Vị bác sĩ bỏ đi, Nhất Anh lùng bùng cả tai, không thể đứng vững được nữa - Nhất Anh…không sao đâu đừng lo lắng quá – Thiên Vũ dìu Nhất Anh lại ghế ngồi - Mẹ con sao rồi Nhất Anh – Ba Nhất Anh vừa đến - Mẹ con… - Nhất Anh chạy vào phòng, nắm lấy tay mẹ miệng luôn nói xin lỗi - Mẹ…con xin lỗi mẹ mau tỉnh lại đi…mẹ… - Mẹ con tại sao lại thế? - Con… - Bà tỉnh rồi sao? – Ba Nhất Anh vui mừng khi thấy mẹ Nhất Anh mở mắt ra - Mẹ thấy trong người thế nào rồi ạ? - Bác… - Hai người mau đi ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy hai người - Kìa bà - Mau – Bà gắt lên, Nhất Anh và Thiên Vũ, Thiên Minh ra ngoài - Bà sao thế? Sao lại kích động đến thế? - Hai đứa chúng nó…yêu nhau đấy…còn muốn tôi cho chúng được ở bên nhau đấy…ông xem chuyện gì đang xảy ra với gia đình này thế? - Bà nói sao…làm sao có chuyện hoang đường đến thế - Mẹ Nhất Anh vì xúc động mạnh nên cảm thấy khó thở, Ba Nhất Anh liền gọi bác sĩ Mọi người ra ngoài, ba Nhất Anh bực tức - Con thấy mình đã gây ra chuyện gì chưa? - Ba…con.. - Bác đừng la Nhất Anh, lỗi tại con – Thiên Vũ - Cả cậu nữa…hai người… - Bác đừng giận mà ảnh hưởng đến sức khoẻ - Thiên Minh - Cậu bảo xem tôi phải làm sao? Để cho chúng nó làm xằng làm bậy à? - Con… Cạch, cánh cửa phòng mở ra, mọi người vội chạy lại vị bác sĩ - Bà nhà tôi sao rồi bác sĩ - Tôi đã bảo mọi người nên để bà ấy tránh kích động mạnh rồi mà…cũng may không đến nỗi nguy kịch, mọi người vào tránh ồn ào, bà ấy cần nghỉ ngơi Bác sĩ bỏ đi, ba Nhất Anh quay lại nhìn Thiên Vũ Thiên Minh, nói: - Hai cậu về trước đi, hai cậu cũng nghe bác sĩ nói rồi đấy - Dạ…chúng cháu xin phép – Thiên Minh kéo tay Thiên Vũ đi, mắt Thiên Vũ vẫn nhìn Nhất Anh còn Nhất Anh thì cuối gầm mặt - Con nên nhớ những gì bác sĩ nói - Dạ, con nhớ rồi thưa ba Cả hai bước vào, nhìn mẹ mình nằm đó, khoé mắt Nhất Anh cay cay, cậu cảm thấy có lỗi với mẹ nhiều quá - Mẹ…mẹ mau tỉnh lại đi…con hứa không làm mẹ buồn nữa đâu - Bà nghe con nói gì không? Mau tỉnh lại nhìn ba con chúng tôi này Không một tiếng trả lời, không gian yên lặng hẳn chỉ còn hai người đàn ông ngồi đó trông chờ người trên giường bệnh mau tỉnh lại. Thiên Minh cùng Thiên Vũ trở về nhà, Song Thu vui mừng khi nhìn thấy họ - Anh Minh, Anh Bin hai người lên rồi à? - Uhm - Sao thế? Có chuyện gì thế anh Bin? - Em làm ơn đừng hỏi có được hay không? – Thiên Vũ bực, gắt lên - Bin sao lại như thế với Thu? - Không…không sao đâu anh Minh – Khoé mắt nhỏ cay cay nhưng cố gượng cười - Anh xin lỗi, anh hơi mệt – Thiên Vũ đi về phòng - Là chuyện của nó với Nhất Anh, mẹ anh đã bằng lòng - Thế thì tốt quá - Nhưng gia đình Nhất Anh không đồng ý chuyện này, mẹ Nhất Anh vì quá sốc nên đã ngất xỉu, bây giờ bác ấy vẫn trong bệnh viện chưa tỉnh lại - Thế anh Bin và anh Nhất Anh…làm sao bây giờ? Thiên Minh lắc đầu, thở dài đi vào trong, cả hai không nói thêm lời nào - Bác đã tỉnh chưa anh Nhất Anh – Tuyết Nga vào làm công việc của mình Lắc đầu, ba Nhất Anh không nói gì chỉ nhìn người vợ đang nằm đó… Tuyết Nga xin phép ra ngoài. Cựa mình, đôi mắt từ từ mở ra….Nhất Anh, ba Nhất Anh vui mừng… - Mẹ tỉnh rồi sao ạ? - Bà thấy trong người thế nào rồi? - Tôi chưa chết đâu - Kìa bà - Mẹ…con biết lỗi rồi, mẹ đừng như thế nữa - Vậy con sẽ nghe mẹ chứ? - Con… - Vậy thì thôi, mau ra ngoài đi - Con nghe…con nghe…mẹ đừng kích động như thế, không tốt cho sức khoẻ của mẹ Bà miễm cười, xoa đầu đứa con trai của mình, bà nghĩ cuối cùng nó cũng đã hiểu ra…ba Nhất Anh cũng hy vọng điều Nhất Anh nói là đúng còn Nhất Anh cậu không còn tâm trí nào để có thể suy nghĩ những điều mình đã nói ra, giờ có hối hận liệu có còn kịp không?
|