Đúng Là Đồ Đáng Ghét, Khó Ưa Mà !!!
|
|
Nhất Anh cả ngày trong phòng không ăn uống gì cả, mẹ Nhất Anh lo lắng nhưng có bảo thế nào Nhất Anh cũng không chịu ăn, cậu nhốt mình trong phòng, Mẹ Nhất Anh mở cửa nhưng cậu cũng chẳng chịu ra ngoài, chẳng thèm ăn uống chỉ nằm thế thôi, bà lại sợ cậu có chuyện như lần trước vội gọi điện cho Tuyết Nga. Tuyết Nga hay tin liền sang nhà gặp Nhất Anh dù gì mà nói trong lòng Tuyết Nga vẫn còn tình cảm với Nhất Anh cố gắng chỉ xem Nhất Anh là bạn nhưng cô cũng cần có thời gian… - Bác, anh Nhất Anh thế nào rồi ạ? - Con lên phòng nó xem, nó chẳng chịu ăn uống gì cả cứ nằm trong phòng mãi bác sợ nó lại… - Không sao đâu bác, bác đừng quá lo lắng để cháu lên xem anh ấy thế nào - Uhm con lên với nó đi Tuyết Nga lên phòng Nhất Anh, nhìn Nhất Anh cô lại nhớ cảnh tượng ngày hôm đó, nén nước mắt Tuyết Nga đi lại gần Nhất Anh - Anh Nhất Anh, anh sao thế? Nhất Anh im lặng, mắt nhìn vào một khoảng trống, đang suy nghĩ điều gì đó. Tuyết Nga nắm lấy tay Nhất Anh - Tụi mình là bạn đúng không? Là bạn thì có chuyện gì cũng nên nói cho nhau nghe chứ? Ánh mắt hướng về Tuyết Nga, Tuyết Nga miễm cười - Anh không sao đâu, em đừng quá lo lắng - Vậy có chuyện gì anh nói em nghe đi - Sáng nay Bin có điện thoại muốn gặp anh nhưng mẹ không cho anh ra ngoài, anh có gọi điện cho Bin nhưng anh cảm giác Bin đang rất buồn, Bin có chuyện gì đó dấu anh thì phải - Vũ…ah Vũ không có chuyện gì đâu - Em biết chuyện gì đúng không? – Nhất Anh giật hai bả vai của Tuyết Nga làm cô đau buốt, gương mặt nhăn nhó - Anh làm em đau - Anh xin lỗi – Nhất Anh buông tay ra – Em biết điều gì đúng không? - Vũ…sắp đi du học - Em nói sao? Bin đi du học …..Khi nào? - Hai ngày nữa - Anh phải gặp Bin ngay bây giờ - Nhất Anh bước xuống giường, phóng ra cửa thì khựng lại - Con đứng lại đó cho mẹ - Mẹ con phải gặp Bin, mẹ đừng cản con - Con mà đi gặp nó mẹ chết ngay lập tức cho con xem – Bà xúc động, Tuyết Nga đỡ lấy bà - Mẹ…con… - Con vào phòng ngay Nhất Anh đành bước vào, bà cùng Tuyết Nga bước ra ngoài, khóa cửa lại, Tuyết Nga trừng mắt nhìn bà - Kìa bác…sao bác lại làm thế? - Bác không làm thế thì con bảo bác phải làm sao? Bà bỏ xuống phòng khách, lúc đó ba Nhất Anh vừa về - Cháu chào bác - Uhm chào con, Nhất Anh đâu rồi sao để con ở đây một mình - Dạ…anh ấy… - Tuyết Nga nhìn mẹ Nhất Anh - Tôi nhốt nó trong phòng rồi - Bà…bà làm cái gì vậy mau mở cửa cho nó ra - Tôi mở cửa đế nó đi gặp cái thằng ấy à - Bà này… - Ba Nhất Anh tức mình bỏ về phòng - Thái độ của ông như thế là thế nào chẳng lẽ ông lại đồng ý cho chúng nó… Ba Nhất Anh xoay lại - Tôi thấy bà càng ngày càng quá đáng, bà làm như thế con bà có vui không hay là nó đang rất buồn vì việc làm của bà, nó lớn rồi nó có cách nghĩ riêng của nó, tình cảm của nó thì nên cho nó tự quyết định bà làm như thế bà thấy nó có ngày nào được vui vẻ chưa? – Nói xong ông lên phòng đóng cửa lại chẳng muốn đôi co với bà ta nữa - Ông…ông… - Bác bác đừng quá xúc động không tốt cho sức khỏe của bác - Nếu Nhất Anh nó thương con thì tốt quá - Bác đừng nói thế chuyện tình cảm không thể nào gượng ép được tuy con có tình cảm với anh ấy nhưng con không muốn giữ lấy anh ấy cho riêng mình con vì con biết điều đó làm anh ấy không hạnh phúc. Chỉ có khi nhìn anh ấy được hạnh phúc bên cạnh người anh ấy yêu thì lúc đó con mới thấy vui được - Tuyết Nga rưng rưng nước mắt nhìn mẹ Nhất Anh Mẹ Nhất Anh nhìn Tuyết Nga, nghe Tuyết Nga nói trong lòng bà có nhiều mâu thuẩn, bà cần có thời gian để suy nghĩ - Thôi cũng muộn rồi con về nghỉ đi, bác cám ơn con nhiều lắm - Dạ, không sao ạ, con rất quý bác nếu con không có phúc phần làm con dâu của bác thì con có thể làm con gái của bác được không ạ? Mẹ Nhất Anh cảm động ôm Tuyết Nga vào lòng - Mẹ rất vui vì điều đó, con gái của mẹ ngoan lắm - Mẹ Tuyết Nga xúc động, ôm mẹ Nhất Anh vào lòng thúc thích gọi một tiếng “Mẹ” làm cho cả cô và bà cảm thấy ấm lòng hơn
|
Nghe những gì mẹ nói Thiên Minh thật sự lo lắng cho em mình, cậu biết là nó đang tránh gặp Nhất Anh, nó đang nén chặt tình cảm của mình vì nó không muốn làm mẹ thêm buồn, không muốn vì nó mà Nhất Anh và mẹ Nhất Anh mâu thuẩn với nhau…sao cả nó và Nhất Anh phải khốn khổ thế??? - Anh Minh mình không báo cho mọi người biết sao anh? – Song Thu vào phòng của Thiên Minh vì nhỏ không ngủ được cứ suy nghĩ mãi - Bin nó muốn thế mình đành theo ý nó thôi, nếu không nó đi rồi không liên lạc gì về nhà nữa…anh sợ lúc đó nó có làm chuyện gì mình cũng không biết đâu - Tội anh ấy quá – Thu rưng rưng nước mắt, Thiên Minh ôm nhỏ vào lòng - Em đừng khóc, biết đâu thời gian qua đi nó và Nhất Anh sẽ không phải đau buồn nữa thì sao? - Dạ, em mong là như thế! Ngày hôm sau, mọi người trong nhà Thiên Vũ đã chuẩn bị mọi thứ cần thiết cho Thiên Vũ, mọi người bắt đầu ra xe đi đến sân bay - Con xin lỗi mọi người đợi con chút nha – Song Thu nhăn nhó chạy vào nhà vệ sinh - Con bé này, nhanh lên nha con không thôi trễ chuyến bay đó - Dạ, con biết rồi Cả ba người phì cười vì cái tính như con nít của Song Thu, Thiên Minh giúp em trai mình mang đồ ra xe. Song Thu chạy vào nhà vệ sinh, mắt nhìn ra ngoài rồi đóng cửa lại, đôi tay rung rẩy bấm số của Nhất Anh nhưng không gọi được, bấm số của Tuyết Nga thì Tuyết Nga không bắt máy cố gọi thêm lần nữa nhưng vô ích - Thu xong chưa con, trễ rồi - Dạ con ra ngay Bấm thêm một số nữa, đỗ chuông…. - Alo, Thu gọi chị có chuyện gì không? - Chị…anh Bin hôm nay sẽ bay lúc 8h…chị mau gọi cho anh Nhất Anh đến sân bay ngay đi nếu không sẽ không kịp nữa. - Em nói sao? Được rồi chị đi ngay Tuyết Lam tắt máy, rung rẫy bấm gọi cho Tuyết Nga nhưng Tuyết Nga chẳng bắt máy, Tuyết Lam gọi cho Lệ Quyên, Thanh Tuấn…cả ba đang trên đường đến sân bay. Tuyết Nga sau khi thây băng giúp cho bệnh nhân, mở điện thoại thì thấy 10 cuộc gọi nhỡ của Tuyết Lam và 2 cuộc gọi nhỡ của Song Thu. Tuyết Nga bấm gọi cho Tuyết Lam - Em gọi chị có chuyện gì không? - Chị mau gọi anh Nhất Anh đến sân bay ngay đi Thiên Vũ sắp bay rồi còn 30p nữa thôi chị đi nhanh đi chị, bọn em đang trên đường đến sân bay Chiếc điện thoại rơi xuống đất, Tuyết Nga bật khóc - Chị…chị…mau lên nhé! Nhặt chiếc điện thoại lên, Tuyết Nga chạy thật nhanh đến nhà của Nhất Anh - Nhất Anh con ra ăn sáng đi con – Mẹ Nhất Anh mở cửa phòng, Nhất Anh nằm đó với đôi mắt sưng tấy - ….. - Con giận mẹ sao? - ….. - Nhất Anh con đi tìm Bin đi – Nhất Anh nhìn mẹ mình để cố khẳng định một lần nữa - Mẹ…mẹ không cấm cản con nữa sao? - Uhm mẹ đã suy nghĩ rồi, nếu mẹ cứ cấm cản con như thế này con buồn đau mẹ cũng có vui gì….Con mau tìm Bin đi - Mẹ…con cám ơn mẹ nhiều lắm, Bin mà biết mẹ đồng ý Bin sẽ rất vui, con cám ơn mẹ nhiều lắm – Nhất Anh vui mừng cười nhưng nước mắt vẫn rơi, cậu vui đến mức muốn hét thật to cho mọi người biết cậu đang rất hạnh phúc Tiếng chuông in ỏi làm mẹ Nhất Anh và cả Nhất Anh đều giật mình - Con rửa mặt rồi xuống ăn cơm, để mẹ mở cổng cho - Dạ… - Nhất Anh vào rửa mặt thật nhanh để xuống đi gặp Thiên Vũ ngay Bà ra mở cổng thấy Tuyết Nga bà miễm cười - Con gái sáng sớm đã đến thăm mẹ rồi sao? - Mẹ…anh Nhất Anh đâu rồi ạ - Nó trong nhà ấy. Có chuyện gì mà con khẩn trương thế? Bỏ qua câu hỏi của bà Tuyết Nga vội chạy vào trong, miệng không ngừng gọi tên Nhất Anh, Nhất Anh nghe Tuyết Nga đến lau vội mặt - Con có chuyện gì thế Nga? – Mẹ Nhất Anh - Mẹ…Thiên Vũ sẽ bay vào 8h hôm nay con phải báo cho anh Nhất Anh biết ngay bây giờ nếu không sẽ không kịp nữa Chân Nhất Anh không còn đứng vững trên cầu thang nữa, ngã khuỵ xuống nền, thổ huyết. Tuyết Nga và mẹ Nhất Anh vội chạy lên - Con/ anh Nhất Anh có sao không? - Em vừa nói gì? Bin đi hôm nay sao? Chẳng phải em nói hai ngày nữa sao? - Em vừa nghe Tuyết Lam nói Thiên Vũ đã thay đổi chuyến bay - Anh phải đến sân bay ngay - Anh…đi được không? Anh… - Anh phải đi – Nhất Anh đứng lên rồi khuỵ xuống - Nhất Anh – Hai người phụ nữ đỡ lấy Nhất Anh - Bin…đừng đi – Nhất Anh yếu ớt nói rồi ngất đi - Anh Nhất Anh - Con à Nhất Anh làm Tuyết Nga và mẹ hoảng hốt hét lên, Nhất Anh nhanh chóng được đưa đến bệnh viện Tuyết Lam, Thanh Tuấn, Lệ Quyên đã đến sân bay còn 20p nữa là chuyến bây cất cánh, Thiên Vũ đang chào tạm biệt mọi người - Mẹ, anh hai, Thu ở nhà giữ gìn sức khoẻ nha! - Uhm con cũng thế - Anh phải thường xuyên gọi điện về đây đấy – Thu - Uhm anh biết mà, giúp anh chăm sóc mẹ nha - Cái thằng này, mẹ ở nhà nó trên này bảo nó chăm sóc mẹ thế nào? - Hihi con quên, mà mẹ lên ở với anh hai đi để có gì còn có anh hai lo cho ba mẹ, con đi rồi không thể chăm sóc cho ba mẹ được - Bin nó nói phải đó mẹ - Uhm thôi được rồi, để mẹ về hỏi ý kiến ba con như thế nào đã - Thôi con vào trong đây - Uhm Thiên Vũ ôm mẹ, ôm anh hai, ôm Song Thu lần nữa, cả bốn người sống mũi cay cay, khoé mắt đỏ lên cả, Thiên Vũ quay người bước đi - Thiên Vũ…Thiên Vũ… - Tuyết Lam, Lệ Quyên, Thanh Tuấn chạy tới - Sao mọi người biết mà đến đây? – Thiên Vũ quay lại ngạc nhiên - Cậu định đi như thế ah? Cậu định im lặng mà đi như thế ah? Cậu có xem bọn tớ là bạn nữa không? – Tuyết Lam đấm vào ngực Thiên Vũ trách móc - Phải đấy, cậu có xem bọn tớ là bạn nữa không? – Lệ Quyên, Thanh Tuấn - Mình xin lỗi! - Ai cho cậu mà cậu xin, qua đó phải thường xuyên gọi điện về cho bọn tớ đấy - Uhm mình biết mà - Cậu phải giữ gìn sức khoẻ đấy, có gì cũng phải nói cho bọn tớ biết, nếu cậu mà còn dấu bọn tớ nữa bọn tớ sẽ sang đó mà tính sổ với cậu đấy - Hihi tớ biết mà - Cho bọn tớ ôm cái nào Thiên Vũ ôm Tuyết Lam, ôm Lệ Quyên, ôm Thanh Tuấn, Thanh Tuấn đập mạnh vào lưng Thiên Vũ - Cho cậu chừa vì tội đi mà không cho bọn tớ hay, sang đó cố gắng học nhé! Bọn tớ đợi cậu về - Cám ơn cậu, cám ơn mọi người nhiều lắm Thiên Vũ vẫy tay chào mọi người, đảo mắt nhìn xung quanh một lần nữa đề cố tìm bóng dáng của ai đó nhưng thất vọng, xoay người Thiên Vũ bước vào trong. - Chị Lam sao không thấy anh Nhất Anh đến? - Chị đã gọi cho chị Nga rồi, lúc trên đường đến đây chị Nga bảo đang sang nhà của anh Nhất Anh nhưng sao đến giờ vẫn không thấy đâu Chuông điện thoại của Tuyết Lam vang lên là của Tuyết Nga… - Chị, sao chị và anh Nhất Anh vẫn chưa đến? Thiên Vũ đã đi rồi - Anh Nhất Anh hiện đang được cấp cứu trong bệnh viện - Chị nói sao ạ? Anh Nhất Anh có sao không? – Mọi người đều hướng về cuộc nói chuyện của Tuyết Lam - Hiện tại vẫn chưa có kết quả, chị và mẹ đang bên ngoài - Uhm em sẽ đến ngay Tắt máy, Tuyết Lam nhìn mọi người - Anh Nhất Anh đang cấp cứu trong bệnh viện, bây giờ con phải đến đó, con xin phép mọi người - Em đi với – Song Thu - Bác cũng đi Mọi người ra xe đến ngay bệnh viện - Bà, con mình sao rồi? – Ba Nhất Anh vừa đến Bà ngồi thẩn thờ, đôi mắt sưng tấy nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu. Cạch, cánh cửa mở ra, mọi người chạy đến - Bác sĩ con tôi thế nào rồi? - Cậu ấy vì quá sốc thêm vào đó cơ thể bị suy nhược, u uất lâu ngày nên sinh bệnh, mọi người cần tạo cho cậu ấy một không gian sống thoải mái tránh tình trạng như bây giờ nếu không tôi nghĩ cậu ấy sẽ lâm vào tình trạng trầm cảm, có khi sẽ ảnh hường đến thần kinh của cậu ấy cũng nên. Chúng tôi đã chuyển cậu ấy vào phòng hồi sức, mọi người có thể vào thăm cậu ấy nhưng tránh làm ồn cậu ấy cần nghỉ ngơi nhiều. - Cám ơn bác sĩ Mọi người rời khỏi phòng cấp cứu sang phòng chăm sóc mà Nhất Anh đang nằm, bước vào nhìn thấy Nhất Anh quanh người dây nhợ chằng chịt đang vây lấy cậu, nước mắt mẹ Nhất Anh không ngừng rơi… - Tại mẹ tại mẹ tất cả, mẹ xin lỗi con, do mẹ quá cố chấp – Bà nắm tay Nhất Anh mà khóc tức tưởi - Mẹ, mẹ đừng như thế anh Nhất Anh không trách mẹ đâu - Nga nói phải đấy, bà đừng quá xúc động mà ảnh hưởng đến sức khoẻ Cánh cửa phòng mở ra, cả ba người quay lại nhìn - Cháu chào hai bác - Cháu chào bác - Chào anh - Chào chị - Chị anh Nhất Anh sao rồi? – Tuyết Lam - Anh ấy vẫn chưa tỉnh - Bà đừng quá đau buồn, Nhất Anh nó sẽ tỉnh nhanh thôi – Mẹ Thiên Vũ vỗ nhẹ lên vai mẹ Nhất Anh - Bà không giận tôi chứ? Tôi xin lỗi! - Tôi sao giận bà được, tôi hiểu cảm giác của bà như thế nào vì tôi cũng là mẹ - Nhưng tôi quá cố chấp nên Nhất Anh nó mới ra nông nổi này - Bà đừng tự trách mình, do ông trời sắp đặt cả Mọi người vây quanh bên giường bệnh của Nhất Anh, nhìn gương mặt nhăn nhó đau đớn của Nhất Anh khiến ai cũng phải đau cả lòng…
|
43. Hận Chuyến bay đưa Thiên Vũ đến Singapore cũng đã hạ cánh, Thiên Vũ cầm theo tấm bản đồ tìm đường đến ngôi trường mà cậu đăng ký học, cậu đi tìm chỗ trọ gần trường cho tiện việc đi lại. Cuối cùng cậu cũng tìm được một nơi trọ như ý, một căn nhà nhỏ với tiện nghi khá đầy đủ, cậu quyết định thuê căn nhà này. Mang đồ vào trong, dọn dẹp lại căn phòng cho tươm tất, thả mình xuống chiếc niệm cậu mơ màng rồi thiếp đi vì cậu quá mệt… Hai ngày trôi qua Nhất Anh vẫn nằm đó, Tuyết Nga vẫn thường ra vào chăm sóc cho cậu, chăm sóc cho mẹ…cô cũng lo lắng đến hai hốc mắt đã sưng và thâm quần đi - Mẹ về nghỉ đi con chăm sóc cho anh hai được mà - Mẹ sao có thể về được, mẹ muốn nhìn thấy nó tỉnh lại - Bà nghe con nói đi Bà vẫn cố chấp không nghe theo, cánh tay Nhất Anh động đậy làm mọi người mừng huýnh, đôi mắt u buồn khẽ mở ra - Nhất Anh con tỉnh rồi sao? Con làm mẹ sợ quá – Bà ôm Nhất Anh vui mừng, khóc nấc lên, hai người còn lại cũng vui không kém - Con tỉnh là tốt rồi Nhất Anh bật người dậy - Con phải đến sân bay - Con…vẫn chưa khoẻ… - Mọi người tránh ra con phải đến sân bay – Nhất Anh xúc động, đứng dậy loạn choạng, ngã xuống sàn - Nhất Anh con đừng như thế nữa có được không? – Bà quỳ xuống ôm lấy Nhất Anh - Anh hai…Thiên Vũ đã đi rồi Ầm…ầm….trời đất như rung chuyển, Nhất Anh không tin…không thể tin…!!! - Đi…??? Không thể nào…!!! Bin…. !!! Nhất Anh hét lên rồi ngất đi, mọi người hốt hoảng gọi bác sĩ - Bác sĩ con tôi nó có sao không? – Mẹ Nhất Anh với gương mặt đầy nước mắt nhìn vị bác sĩ - Cậu ấy chỉ là do quá xúc động thôi, cậu ấy không sao nhưng mà người nhà nên tránh cho cậu ấy xúc động mạnh như thế vì sẽ ảnh hưởng không tốt đến sức khoẻ của cậu ấy - Cám ơn bác sĩ nhiều lắm, chúng tôi sẽ cố gắng – Ba Nhất Anh Bà ngồi bên cạnh nắm lấy tay Nhất Anh, ba Nhất Anh nhìn đứa con trai của mình không kìm được nước mắt, Tuyết Nga cũng thế…trong lòng họ bây giờ đang hướng về một người chỉ mong sao người ấy mau chóng khoẻ lại, mau chóng trở về với một Nhất Anh khoẻ mạnh mà họ đã quen… Thiên Vũ bắt đầu với lớp học mới, với những người bạn mới nhưng dường như cậu không vui vẻ như lúc trước, không thích nói chuyện với mọi người xung quanh. Đến trường chỉ chăm chú vào bài giảng hết giờ hoặc vào thư viện đọc sách hoặc về nhà vùi đầu vào tài liệu, sách vở…cậu đang muốn mình thật bận rộn để không còn thời gian nghĩ đến những chuyện khác Lớp học Tuyết Lam hôm nay lại có thêm một sinh viên mới, sau lời giới thiệu với lớp, tân sinh viên đi xuống tìm chỗ ngồi - Bạn có thể cho mình ngồi ở đây được không? - Chỗ này có người ngồi rồi, bạn làm ơn tìm chỗ khác giùm - Kìa Lam, bạn cứ ngồi ở đây đi không sao đâu – Lệ Quyên nở một nụ cười, người con trai kia cũng đáp trả bằng một nụ cười thật tươi, Thanh Tuấn liếc xéo - Cám ơn bạn, mình là Lâm Gia Huy, còn các bạn tên gì thế? - Tên gì mắc gì tới cậu? – Tuyết Lam nói không thèm nhìn cái tên đang ngồi bên cạnh, cậu ta miễm cười thầm nghĩ “Bạn rất đẹp và đáng yêu” - Hihi bạn thông cảm, mình là Lệ Quyên, đây là Tuyết Lam còn kia là Thanh Tuấn - Tuyết Lam cái tên đẹp thật - Này đẹp ha không mắc mớ gì tới cậu - Kìa Lam cậu sao thế? – Lệ Quyên - Đáng lẽ cậu không nên cho cái tên này ngồi vào chỗ của Thiên Vũ - Chỗ này có người ngồi rồi sao? – Gia Huy - 3 ngày trước đây thì có nhưng bây giờ thì không? – Thanh Tuấn - ????? – Gia Huy - Bạn mình vừa đi du học rồi - Oh… vậy mình có thể làm bạn với mọi người không? Mới gặp mình rất có cảm tình với các bạn - Này cảm tình gì hả? Cấm cậu…Lệ Quyên là người yêu của tớ đấy nhé! – Thanh Tuấn làm Lệ Quyên đỏ mặt, nhỏ véo một cái đau điến vào eo Thanh Tuấn - Hihi các cậu thú vị thật, đặc biệt là Tuyết Lam - Này cậu nói bậy bạ gì thế hả? – Tuyết Lam - Hơ…hơ…không có gì? Gia Huy nhìn ánh mắt của Tuyết Lam không dám nói thêm điều gì còn Thanh Tuấn, Lệ Quyên cố gắng cười không phát ra tiếng đến đỏ mặt, Tuyết Lam thì mặt nóng hừng hừng vì hai người bạn đang trêu tức mình.
|
Bên chiếc giường trắng, mẹ Nhất Anh ngồi đó nhìn cậu con trai của mình vẫn chưa tỉnh lại, nước mắt bà đã rơi quá nhiều, bên cạnh bà còn có ba Nhất Anh và cô con gái nuôi đang làm nhiệm vụ của một y tá chăm sóc cho bệnh nhân chính là anh trai của mình. Bàn tay Nhất Anh cử động, đôi mắt từ từ mở ra - Mẹ… - Chất giọng yếu ớt - Con tỉnh rồi ah… - Mọi người vui mừng vây lấy Nhất Anh - Con xin lỗi vì đã làm mọi người lo lắng - Không sao, con tỉnh lại là tốt rồi - Con muốn về nhà - Như vậy sao được con chưa khoẻ hẳn mà - Nhưng con muốn về nhà – Nhất Anh xúc động - Mẹ, không sao đâu anh khoẻ tỉnh lại rồi về nhà nghĩ ngơi nhiều là được không sao đâu ạ - Tuyết Nga - Uhm được rồi con nằm đây để ba mẹ đi lo thủ tục xuất viện cho con - Dạ - Anh hai cố gắng nghỉ ngơi nhé! Em phải qua phòng bệnh nhân khác - Uhm cám ơn em Mọi người ra ngoài, Nhất Anh ngồi tựa vào thành giường, đôi mắt cụp xuống, một giọt nước mắt rơi ra - “Tại sao lại ra đi? Tại sao lại không cho Nhất Anh thời gian? Chính Bin là người đã hứa đợi Nhất Anh thêm một thời gian nữa mà, sao Bin lại ra đi như thế? Sao Bin có thể thất hứa? Tại sao? Tại sao …???” Trái tim Nhất Anh như bị bóp nghẹn, tiếng nấc từng tiếng từ từ vang lên, Nhất Anh ôm lấy đầu cố gắng không nghĩ, cố gắng quên đi nhưng sao nó không thể vụt ra khỏi suy nghĩ của Nhất Anh càng cố quên thì lại càng nghĩ đến. Nhất Anh gào thét trong suy nghĩ của mình cố tìm câu trả lời nhưng chỉ là vô vọng - “Tại sao Bin lại bỏ Nhất Anh mà ra đi? Có phải Bin không cần Nhất Anh nữa không? Bin nói đi…nói cho Nhất Anh biết đi…tại sao Bin đi mà không nói một lời nào cho Nhất Anh biết? Bin xem Nhất Anh là gì thế? Muốn ra đi là đi dễ dàng như vậy sao? Nhất Anh hận Bin…Nhất Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho Bin…sẽ không bao giờ tha thứ cho Bin…!!!” - Nhất Anh con sao thế? – Mẹ Nhất Anh nhìn thấy con mình khóc, chạy lại ôm Nhất Anh - ….. - Con có chuyện gì thì nói với ba mẹ đừng cố để trong lòng nha con – Ba Nhất Anh Vẫn không một tiếng trả lời mà chỉ có tiếng khóc và tiếng nấc - Nhất Anh con đừng như thế nữa được không? Con trách mẹ thì cứ nói ra mẹ xin con đừng như thế này nữa có được không? - Mẹ, con không sao đâu – Nhất Anh quẹt đi hàng nước mắt – Mình về được chưa mẹ - Uhm mình về thôi con Cạch, cánh cửa phòng mở ra, Thiên Minh cùng mẹ và Song Thu vừa đến, gật đầu chào mọi người, mẹ Thiên Minh lên tiếng - Nhất Anh con khoẻ chưa? - Nhất Anh/ Anh Nhất Anh thấy trong người thế nào rồi? – Thiên Minh & Song Thu - Con chào bác, con khoẻ rồi, con chuẩn bị về nhà - Uhm thấy con khoẻ rồi bác cũng yên tâm, Bin nó… - Dạ không sao đâu bác, con không sao đâu - Con đừng giận nó, nó… - Dạ con không sao mà - Mẹ, Nhất Anh vừa khoẻ… - Thiên Minh - Uhm mẹ biết rồi, thôi bác đến đây thăm cháu thấy cháu khoẻ bác cũng mừng, khi nào rãnh sang nhà thằng Minh chơi nhé! Bác về để con còn về sớm mà nghỉ ngơi - Dạ, con cám ơn bác, khi nào rãnh con sẽ ghé thăm bác - Uhm chào con, chào anh chị - Chào hai bác Thiên Minh đưa mẹ và Song Thu trở về nhà. Ba mẹ Nhất Anh cũng thu dọn mọi thứ đưa Nhất Anh về nhà nghỉ ngơi. Về đến nhà Nhất Anh lên phòng nằm không nói thêm lởi nào dường như bây giờ lời nói đối với Nhất Anh rất hiếm hoi, ba mẹ Nhất Anh cũng không nói gì vì họ biết Nhất Anh bây giờ cần một không gian yên lặng…. Một tháng trôi qua tại ngôi trường mới, Thiên Vũ vẫn thế như ngày mới vào đây, không tiếp xúc với nhiều người hầu như chỉ có một số người ngồi gần cậu là nói chuyện với cậu được dăm ba câu liên quan đến bài học. Thiên Vũ có khả năng tiếp thu bài vở rất tốt nên được mọi người đặc biệt chú ý nhưng hầu như cậu không quan tâm, cậu sống một cách khép kín…. - Thiên Vũ, cậu chỉ giúp mình vấn đề này được không? – Andy Nguyễn - Uhm cậu để tớ xem…đây…cậu đọc kỹ phần này rồi áp dụng phương pháp vào - Uhm cám ơn cậu, có vậy mà tớ không nghĩ ra Thiên Vũ không nói gì, tiếp tục với bài vở của mình, Andy cảm thấy tò mò về Thiên Vũ - Sao cậu ít nói thế? - Tớ là vậy - Tớ có thể làm bạn với cậu được không? - Tớ rất nhàm chán, cậu không thấy vậy sao? - Không! Tớ cảm thấy cậu rất thú vị Thiên Vũ nhếch môi, nói tiếp - Ok - Hihi vậy bây giờ tụi mình chính thức là bạn thân nhé! Andy chìa tay ra, Thiên Vũ cũng thế…vậy là bắt đầu từ bây giờ Thiên Vũ có thêm một người bạn nơi đất khách. Tại lớp học của Tuyết Lam, không còn Thiên Vũ nhưng có thêm một người bạn mới rất vui vẻ hoà đồng, luôn làm cho mọi người phải ôm bụng cười….riêng Tuyết Lam thấy cái tên này thật là đáng ghét - Lam, tớ thấy hình như Gia Huy để ý cậu đấy – Lệ Quyên - Tớ cũng cảm thấy thế - Thanh Tuấn - Hai cậu thôi đi, lo ôn bài đi kìa ở đó mà nói nhãm - Chào mọi người, đang nói chuyện gì mà vui thế? – Gia Huy vừa vào lớp - Hihi nói về cậu và Tuyết Lam – Lệ Quyên dứt lời, Tuyết Lam đã tặng cho nhỏ cái nhìn sắt như dao, nhỏ run người im lặng, Gia Huy cười khảy - Thôi cô vào rồi kìa mọi người – Thanh Tuấn điều hoà không khí trở lại - Cậu mà nói nhãm nữa là chết với tớ - Tuyết Lam véo vào eo Lệ Quyên làm nhỏ nhảy dựng - Ui da… Nhỏ đau quá đừng lên làm mọi người đều nhìn về phía nhỏ, Tuyết Lam cười khúc khích - Lệ Quyên em đang làm gì vậy hả? Mau lên giải bài toán này cho tôi – Giảng viên - Dạ… - Nhỏ hận con bạn bên cạnh, còn ba người kia ngồi ôm bụng cười hì hì Tinh thần Nhất Anh đã ổn định hơn, Nhất Anh đã trở lại với công việc để quên đi mọi thứ cần quên. Tuyết Nga cũng thường sang nhà trò chuyện với ba mẹ Nhất Anh, quan tâm đến Nhất Anh như một người anh trai….Nhất Anh cảm nhận được sự quan tâm của mọi người, cậu cố đem những suy nghĩ về Thiên Vũ dấu vào một nơi mà không ai biết, cố gắng gượng cười để mọi người yên tâm hơn. Ba mẹ Thiên Vũ cũng lên Sài Gòn sống với Thiên Minh và Song Thu, họ vẫn thường xuyên liên lạc với Thiên Vũ nhưng chủ yếu là hỏi về chuyện học hành và ăn ở như thế nào? Đôi khi họ đề cập đến chuyện của Nhất Anh thì Thiên Vũ lại né tránh, họ cũng không còn cách nào khác đành im lặng để Thiên Vũ an tâm mà học hành, họ nghĩ có lẽ sau khi trở về những mâu thuẩn của Thiên Vũ và Nhất Anh sẽ được giải đáp….
|
44. Muốn quên nhưng rất khó Một năm sau…. - Ba mẹ, con sẽ đi du học – Nhất Anh - Con nói sao? - Dạ con muốn học thêm để phát triển sự nghiệp của mình - Uhm nếu con đã quyết định như thế, ba mẹ cũng không ép con làm gì…Khi nào con đi? - Dạ trong tuần tới - Uhm vậy con nhanh chóng thu xếp việc ở công ty đi - Dạ con biết rồi ạ Nhất Anh đã vào công ty ba mình được gần một năm nhưng niềm đam mê về nhiếp ảnh thôi thúc Nhất Anh đi du học mà cũng vì cậu muốn rời xa mảnh đất này một thời gian để có thể quên đi…, Nhất Anh muốn vừa phụ giúp ba mẹ vừa thoả chí niềm đam mê của mình vì thế Nhất Anh cần học hỏi thêm…rất nhiều điều. Tiễn Nhất anh ra sân bay không chỉ có ba mẹ Nhất Anh mà còn có Tuyết Nga, Thiên Minh, mẹ Thiên Minh và cả Song Thu…mọi người ôm Nhất Anh chào tạm biệt…hy vọng cậu sẽ tìm cho mình một niềm vui nào đó nơi đất khách chứ không phải vùi đầu vào công việc, ngày nào cũng u buồn như ở nơi đây…. - Con chào mọi người, con vào đây - Rán giữ gìn sức khoẻ nhe con! - Phải thường xuyên liên lạc về nhà đấy! - Dạ con biết rồi, mọi người về đi ạ - Nhất Anh vẫy tay lần cuối rồi đi thằng vào trong Thiên Vũ đang thong dong ngoài công viên tìm sự yên tĩnh, Thiên Vũ khá mệt mỏi vì bài luận mà suốt đêm hôm qua cậu gần như không ngủ, chỉ chợp mắt được ít phút gần sáng. Trời đột nhiên kéo mây đến và một cơn mưa to đổ xuống, Thiên Vũ không tìm chỗ nấp mà đứng đó, lấy tay đùa nghịch với những giọt mưa, lòng lắng xuống lại trở nên nhói đau, Thiên Vũ lại nhớ đến Nhất Anh, nhớ đến ngày nào vì muốn tặng cho Nhất Anh một món quà mà Thiên Vũ đã dầm mưa đến phát sốt mấy ngày liền, nhớ đến ngày nào vì tìm kiếm Nhất Anh mà cậu đội cả cơn mưa trở về nhà trong niềm vui sướng…Nở một nụ cười chua chát, Thiên Vũ hét lớn trong cơn mưa - Tại sao không níu kéo Bin ở lại? Bin thật lòng không muốn ra đi? Vì sao hai chúng ta lại khổ như thế? Ngồi gục trong cơn mưa, cơn mưa lạnh buốt nhưng trong lòng Thiên Vũ còn lạnh hơn….đôi mắt ướt đẫm vì mưa hay nước mắt….một cơn nóng đang xâm chiếm lấy cơ thể cậu, cơn mưa dần tạnh, cậu lê bước chân về nhà…thay quần áo, nằm xuống giường rồi thiếp đi lúc nào không hay... Khi tỉnh dậy đầu cậu quay như chong chóng, nhưng cậu cũng phải bò dậy vì hôm nay có tiết ở trên trường. Bước từng bước mệt mỏi đến trường, thì cậu nghe tiếng la… - Cướp…cướp…. Tên cướp đang chạy về phía cậu, một cô gái đang đuổi theo phía sau. Tên cướp quăng cho cậu cái túi xách và chạy thục mạng vào trong cái hẻm, cậu vẫn còn ngơ ngác thì cô gái đó chạy đến, nắm lấy tay cậu bẻ về phía sau - Xem nhà người chạy đằng nào Thiên Vũ nhếch mép, cậu không còn sức phản kháng nữa - Này cô kia có mau bỏ tôi ra không? Tôi cướp gì của cô, mau bỏ ra - Còn chối hả? Vật chứng rành rành mà anh còn chối sao? Mau đi đến đồn cảnh sát với tôi, mau lên Bất chợt Thiên Vũ có cảm giác như lần gặp lại Nhất Anh, Thiên Vũ vùng vằng thoát khỏi cô gái, bóp chặt hai bã vai của cô gái. Đầu Thiên Vũ ong ong, Thiên Vũ nhìn thấy Nhất Anh, ôm trọn cô gái vào lòng - Nhất Anh, Bin nhớ Nhất Anh nhiều lắm, nhớ nhiều lắm!! - Này anh kia có mau buông tôi ra không? Mặc cho cô gái cùng vằng, Thiên Vũ vẫn ôm chặc lấy - Anh có mau buông tôi ra không? – Cô gái giẫm mạnh vào chân Thiên Vũ, đẩy Thiên Vũ ra, lúc này Thiên Vũ không còn nhìn thấy gì nữa chỉ một màng tối vây lấy cậu - Nhất Anh…Bin xin lỗi… - Thiên Vũ ngã xuống đất, bất tỉnh - Này anh kia, mau tỉnh lại… Cô gái hốt hoảng không biết nên làm thế nào với tên cướp trước mặt, đành gọi xe đưa cái tên cướp nguyền rủa này về nhà mình - Đúng là xui tận mạng mà, bị cướp còn phải lo cho tên cướp này nữa Cô gái vừa lấy khăn lau mặt cho Thiên Vũ vừa lầm bầm mắng diết. Khuôn mặt Thiên Vũ đang ngủ trông thật hiền và ấm áp làm sao làm cho cô gái một phút bối rối - Anh ta đẹp thật – Lấy tay sờ lên khuôn mặt Thiên Vũ, cô gái giật mình – Mình đang làm gì thế này? - Lúng túng đứng dậy ra khỏi phòng Andy đến trường không thấy Thiên Vũ, cậu lo lắng không biết Thiên Vũ sao nhưng chẳng biết nhà Thiên Vũ chốn nào vì Thiên Vũ rất ít khi nói về cuộc sống riêng của mình cho Andy biết mặc dù hai người khá thân nhưng Thiên Vũ rất kín miệng. Andy trở về nhà thấy có cảnh sát dừng ngay trước nhà mình, Andy đến hỏi thì hay tin em gái mình bị cướp và tên cướp vừa bị bắt. Andy hốt hoảng vào nhà xem em gái mình như thế nào? - July, em có bị làm sao không? Phía cảnh sát vừa nói lúc sáng em bị cướp và tên cướp vừa bị bắt - Tên cướp bị bắt rồi ạ? Chẳng lẽ không phải anh ta? - Em nói ai? - Lúc sáng em đuổi theo tên cướp khi chạy qua một khúc cua thì tên cướp đứng trước mặt em, em bẻ tay hắn định dẫn đến cảnh sát thì anh ta lại ôm em và gọi cái gì Nhất Anh gì gì đấy rồi anh ta ngất đi. Em đã đưa anh ta về nhà, hiện đang trong phòng em đấy
|