Đúng Là Đồ Đáng Ghét, Khó Ưa Mà !!!
|
|
Andy và July lên phòng, Andy ngạc nhiên khi nhìn thấy Thiên Vũ - Thiên Vũ, cậu bị sao thế này? - Anh biết anh ta sao? - Cậu ấy là bạn chung lớp với anh, cậu ấy tên Thiên Vũ - Nhất Anh…Bin nhớ Nhất Anh nhiều lắm – Thiên Vũ mơ màng - Anh xem…từ lúc em đưa anh ta về, anh ta cứ gọi Nhất Anh, rồi nào là Bin nhớ Nhất Anh gì đấy… - Cậu ấy bị sốt rồi - Em đã cho anh ta uống thuốc rồi, cũng khá hơn lúc sáng rồi - Uhm, em không đi học sao? - Em đi nhưng sợ nhỡ cái tên này tỉnh lại hắn lại làm bừa nên em nghỉ ngày hôm nay luôn rồi, nhưng giờ biết hắn không phải em càng tức, để hắn tỉnh lại em sẽ cho hắn biết tay Andy miễm cười…hai anh em bước xuống nhà trò chuyện để yên cho Thiên Vũ nghỉ ngơi - Nhất Anh…đừng đi…cho Bin xin lỗi….không…không…!!! Thiên Vũ tỉnh giấc hét lên….nghe tiếng hét, Andy và July chạy lên - Vũ tỉnh rồi à? - Đây là đâu? – Thiên Vũ nhìn quanh căn phòng xa lạ đối với mình - Đây là phòng của tôi, anh tỉnh rồi thật tốt mau trả lại phòng cho tôi – July - Cô là… - Đây là em gái mình, July - Uhm…cám ơn cô nhiều lắm, cám ơn cậu…tớ phải về đây Thiên Vũ bước xuống giường, đầu vẫn còn ê buốt, Andy đỡ Thiên Vũ nằm xuống - Cậu cứ nghỉ ngơi đi, em gái tớ chỉ đùa thôi - Ai bảo thế? - July… - Em biết rồi – Quay sang Thiên Vũ – Anh nghỉ ngơi đi, coi như tôi xin lỗi vì đã hiểu nhầm anh July đi ra ngoài mang cháo vào cho Thiên Vũ, ngoài miệng thì nói cứng nhưng trong lòng nhỏ không nghĩ như thế - Nhất Anh là ai vậy Vũ, lúc cậu mơ màng tớ nghe cậu gọi tên này rất nhiều - Không…không có gì đâu - Sao vậy? chẳng phải nói chúng ta là bạn hay sao? Có chuyện gì nói cho tớ biết được không? Nói ra sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều - Nhất Anh…chính là…chính là…. - Anh Andy, em mang cháo lên rồi này, anh cho anh Vũ ăn rồi uống thuốc nha - Uhm em đưa anh….cậu rán ăn rồi uống thuốc… Thiên Vũ cầm lấy tô cháo, nhìn phía trên có vị tiêu…cậu lại nhớ tô cháo của Nhất Anh…nước mắt cậu rơi ra - Anh ấy sao vậy anh hai? - Anh…anh không sao? – Lấy tay quẹt đi nước mắt, Thiên Vũ nhìn July – Em có thể cho anh tô khác được không? Anh bị dị ứng với tiêu - Dạ, anh đợi em một chút nhanh thôi – Nhìn thấy Thiên Vũ khóc trong lòng nhỏ có một cảm giác rất lạ - Cậu nằm đó đi, em tớ lên nhanh thôi - Uhm làm phiền hai anh em cậu quá - Có gì đâu, chúng ta là bạn kia mà Thiên Vũ miễm cười, có lẽ đây là nụ cười hiếm hoi mà Andy thấy được…July mang cháo vào, Thiên Vũ ăn xong Andy hỏi tiếp - Cậu nói cho tớ biết được không? Gật đầu, Thiên Vũ kể về Nhất Anh, kể đến đâu nước mắt Thiên Vũ rơi đến đó, Andy và July cũng không kiềm được nước mắt - Vậy nên lúc em bắt anh anh tưởng em là Nhất Anh - Uhm, phải…thật xin lỗi em - Hihi không có gì…em không ngờ hai anh lại đáng thương như thế - Cậu không sao đấy chứ? - Nhìn Thiên Vũ vẫn còn khóc, Andy hỏi - Tớ không sao, nói ra tớ cảm thấy nhẹ hơn rất nhiều rồi. Cảm ơn cậu, cảm ơn July Ba người họ tiếp tục những câu chuyện vui cố xua đi cái không khí buồn bã trong lòng Thiên Vũ, Thiên Vũ thấy đã nhẹ hơn rất nhiều…
|
Một năm lại trôi qua, Nhất Anh đến với Thành Phố New York, cậu hăng say với những bức ảnh của mình, cậu tiếp tục đi sâu hơn tìm những ý tưởng cho những bức ảnh của mình. Một ngày đep trời trên bãi biển, cậu đang chụp những bức ảnh của ngư dân lúc ra khơi…những bức ảnh thật đẹp biết bao. Cậu dọc theo bờ biển chụp những tản đá lớn giữa trời, đất, và sóng biển mênh mông, máy ảnh cậu dừng lại tại một góc chụp…mở trò to đôi mắt khi nhìn thấy một người phụ nữa đang tiến thẳng ra biển - Cô gì ơi, mau vào trong ngoài đó sâu lắm Không một tiếng trả lời, người phụ nữa đó vẫn tiến ra biển, Nhất Anh buông vội mấy ảnh chạy ra kéo người phụ nữ đó vào bờ - Anh làm gì thế mau buông tôi ra, tôi không muốn sống nữa, mau buông tôi ra – Người phụ nữ giãy nãy - Cô không được chết, dù thế nào tôi cũng không cho cô chết Nhất Anh kéo người phụ nữ đó vào bờ, người phụ nữ đó ngồi khóc tức tưởi - Tại sao anh lại cứu tôi? Tôi không muốn sống… - Cô nghĩ cô đang làm gì thế hả? Con kiến còn ham sống nói gì con người vả lại cô còn đang mang trong mình một sinh mạng, cô có biết không hả? Lấy tay sờ vào bụng mình, người phụ nữ khóc nấc lên - Con ơi mẹ xin lỗi, mẹ không muốn thế nhưng con sinh ra chỉ khổ mà thôi, con không có cha chúng bạn sẽ trêu con, con của mẹ thật bất hạnh - Sao cô lại nghĩ thế? Con cô không có cha nhưng nó còn có mẹ…sao cô biết nó sẽ khổ…? Nó sẽ rất hạnh phúc nếu được sinh ra, nó sẽ rất hạnh phúc nếu nó được một người mẹ yêu thương hết mực - Anh…anh nói thật sao? Nhất Anh miễm cười, gật đầu - Những gì tôi nói hoàn toàn là sự thật - Tôi cám ơn anh…mẹ xin lỗi con… - Người phụ nữ xoa xoa đứa con trong bụng của mình - Cô sống ở đâu để tôi đưa cô về? - Nhà…??? Tôi không có nhà - Vậy trước giờ cô sống ở đâu? - Tôi sống cùng với một tên khốn nạn, tên đó đã bỏ tôi mà ra đi khi hay tin tôi có mang, tôi ở trong một khu nhà trọ nhưng không có tiền chủ nhà đã tống tôi ra khỏi nhà…tôi với con tôi chẳng còn nơi nào để sống cả - Người phụ nữ nước mắt đầm đìa nói - Vậy cô về nhà tôi đi, tôi dù sao cũng sống một mình - Anh…anh nói thật sao? - Uhm… - Nhất Anh nỡ một nụ cười làm cho người phụ nữ kia thấy an tâm - Nhưng tôi và anh chẳng quen biết nhau, cũng chẳng họ hàng thân thuộc gì cả - Tôi và cô chẳng phải đều là người Việt Nam sao? Như thế không đủ gần hay sao? Nhất Anh trêu, lại nở thêm một nụ cười - Tôi…tôi… - Thôi chúng ta về nhà thôi “Chúng ta” hai từ này sao mà nghe ấm lòng đến thế, người phụ nữ nhìn Nhất Anh - Tôi cám ơn anh, mà anh tên gì thế? Tôi là Mỹ Vân - Tôi tên Nhất Anh - Cám ơn anh Nhất Anh Nhất Anh đưa người phụ nữ về nhà mình, sắp xếp cho người phụ nữ một căn phòng trống, Nhất Anh trở về phòng mình thiếp đi - Anh Andy hôm nay chủ nhật anh gọi anh Thiên Vũ sang nhà mình chơi nha – July - Có chuyện gì không? - Đâu có gì đâu anh – July bẽn lẽn - Này đừng có nói em thích Vũ nha! - Cái anh này, anh mau gọi anh Thiên Vũ sang đây đi - Uhm thôi được rồi anh gọi đây July miễm cười, Andy bấm số gọi cho Thiên Vũ - Vũ nghe đây, Andy gọi tớ có chuyện gì không? - Cậu rãnh không sang nhà tớ chơi - Tớ đang đọn lại nhà, cậu sang đây đi - Uhm ok Tắt máy, Andy nhìn July - Nó không sang đây được - Vậy à – July buồn so - Nhưng nó bảo sang nhà nó chơi - Vậy hả hihi mình đi ngay đi anh – July mừng huýnh kéo tay Andy - Từ từ…cái con bé này Andy lắc đầu, cậu biết cô em gái mình thích Thiên Vũ nhưng mà…cậu thở dài Mỹ Vân thức dậy, đi xuống nhà thì thấy Nhất Anh đang nấu gì đó trong bếp, mùi hương toả ra, lôi cuốn cô vào trong nhà bếp - Anh Nhất Anh cũng biết nấu ăn ah? - Uhm, chỉ mới đây thôi - Thật sao…? Nhìn những món anh nấu này trông hấp dẫn quá - Uhm…cũng do một người mà anh mới cố gắng học nấu đấy - Ai vậy anh? Anh làm em tò mò quá, người này rất đặc biệt với anh đúng không? Gương mặt cuối xuống che đi một nỗi buồn - Em đói chưa? Ngồi đi anh dọn ra Nhìn Nhất Anh thêm một lần, Mỹ Vân cảm thấy Nhất Anh dường như đang mang trong mình một tâm sự, cô muốn sang sẽ điều đó với Nhất Anh, muốn là một người bạn của Nhất Anh không chỉ vì Nhất Anh đã giúp cô mà vì cô cũng quý Nhất Anh, cô xem Nhất Anh như một người anh trai. - Anh có chuyện gì buồn sao? - Sao em lại hỏi thế? – Nhất Anh vừa mang thức ăn ra bàn vừa trả lời - Em hỏi anh câu này nhé! Hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi đúng không anh? Em trông anh rất quen - Vậy à, anh cũng cảm thấy thế…nhưng anh không nhớ hihi. Thôi em ăn đi nào - Dạ Mỹ Vân cùng trò chuyện ăn uống với Nhất Anh. Trong căn nhà tưởng chừng như ngột ngạt nhưng giờ có Mỹ Vân lại trở nên ấm cúng hơn rất nhiều. Xong bữa cơm, Nhất Anh bảo Mỹ Vân về phòng nghỉ ngơi nhưng cô không chịu, cô muốn phụ Nhất Anh dọn dẹp. Nhất Anh không cho cô đành đứng nhìn Nhất Anh làm, cô trò chuyện hỏi về cuộc sống của Nhất Anh, cô muốn hiểu thêm về Nhất Anh… - Vậy anh sang đây là học thêm về ngành quản trị? - Uhm, anh cũng muốn trau dồi thêm về nghề nhiếp ảnh của mình - Anh hay thật đấy. Hồi trước em cũng ước mơ nhiều lắm, em muốn trở thành một y tá giỏi nhưng khi em gặp anh ta, vì gia đình cấm cản nên em và anh ta đã bỏ trốn sang đây…rồi bây giờ anh ta lại… - Mỹ Vân thúc thích - Thôi em đừng buồn nữa, từ nay có anh làm bạn với em rồi này - Dạ, em không khóc nữa – Mỹ Vân lau đi hàng nước mắt – Còn anh, anh đã bao giờ yêu ai chưa? Đừng nói với em là chưa, em không tin đâu - Ờ…thì có…nhưng bọn anh chẳng tới đâu cả… Nở một nụ cười chua chát, Nhất Anh cuối xuống không nhìn mặt Mỹ Vân vì sợ Mỹ Vân sẽ nhìn thấy những giọt nước mắt trên mi cậu, nhưng Mỹ Vân tinh ý đã vô tình thấy nó, cô nghĩ có lẽ đây chính là nỗi buồn mà Nhất Anh cố nén trong lòng, Mỹ Vân nói - Anh có thể nói cho em nghe về chuyện tình cảm của anh được không? Cứ xem em như một người bạn, một người em gái được không anh? Ngước mặt lên nhìn Mỹ Vân, Nhất Anh nỡ một nụ cười - Cám ơn em, anh không sao đâu - Anh không tin tưởng em sao? - Anh không có ý đó…chỉ là…mà thôi anh sẽ kể em nghe, em ra phòng khách đi Nhất Anh cùng Mỹ Vân ra phòng khách, Mỹ Vân ngồi xuống nhìn Nhất Anh. Nhất Anh bắt đầu kể lại câu chuyện của mình, nước mắt không biết đâu mà rơi ra nhiều đến não nuột lòng người. - Người anh yêu tên là Bin, là em trai của một người bạn…là con trai đấy…tình yêu của bọn anh bị gia đình Bin cấm cản nhưng sau một thời gian…thì gia đình Bin đã đồng ý cho bọn anh đến với nhau. Niềm vui chưa được bao lâu thì đến lược ba mẹ anh…Bin hứa sẽ cho anh thời gian, Bin sẽ đợi anh….thế mà…Bin đã bỏ anh mà đi…thật sự….thật sự trong khoảng thời gian đó anh chỉ muốn…rời xa cái thế giới này….cũng may nhờ Tuyết Nga bên cạnh…anh nợ cô ấy nhiều quá..
|
Nhất Anh lấy tay lau đi hàng nước mắt nhưng sau cứ ướt thế này? Mỹ Vân nghe xong câu chuyện cũng không cằm được nước mắt, cô đứng dậy ôm Nhất Anh, cô muốn truyền hơi ấm của mình sang Nhất Anh, muốn Nhất Anh biết rằng bên cạnh Nhất Anh còn có một người bạn, một người em gái sẵn sàng chia sẽ với Nhất Anh… - Anh, có phải Tuyết Nga hiện tại đang là y tá trong bệnh viện JP không? - Em quen với Tuyết Nga sao? - Vậy là đúng rồi, em và anh đã gặp nhau tại công viên, lúc đó em đi cùng với Tuyết Nga, mình đã gặp nhau ở đó - Anh nhớ rồi. Cám ơn em đã lắng nghe anh, em có kinh tỡm bọn anh không? - Không, em cảm thấy hai người rất đáng thương….em hy vọng hai người sẽ có một kết cục thật đẹp - Điều đó có lẽ không bao giờ có… - Anh à… - Thôi em nghỉ đi, anh phải đi ra ngoài một chút - Dạ Nhất Anh ra ngoài tìm sự yên tỉnh, cậu không muốn nghĩ đến Thiên Vũ nhưng sao làm việc gì cậu cũng nhớ về Thiên Vũ, hình ảnh của Thiên Vũ cứ bám lấy cậu dù đã 2 năm, 2 năm cậu và Thiên Vũ không gặp nhau…. Andy và July đi đến nhà của Thiên Vũ, đứng bên ngoài thấy Thiên Vũ trông một chiếc quần sọt, một cái áo thun mặc nhà, Thiên Vũ đang tưới cây, July nhìn cười típ mắt - Anh Thiên Vũ - July - Ủa hai người đến rồi à, vào nhà đi…đợi mình một chút nha - Hihi trông cậu kìa ướt hết trơn rồi – Andy - Uhm hihi…. - Cho em làm với July giật lấy ống nước từ tay Thiên Vũ làm nước bắn vào người Thiên Vũ, July mặc Thiên Vũ, cô cười típ mắt tưới nước cho cây, Thiên Vũ lại nhớ…lại nhớ đến Nhất Anh, Thiên Vũ bất động đứng nhìn July đang cười mà cứ ngỡ là Nhất Anh. - Vũ…Vũ… - Andy lây người làm Thiên Vũ giật mình - Cậu gọi mình ah - Cậu làm sao vậy? - Ơ…không… - July à, em nghịch quá rồi đấy - Anh hai này July giận dỗi bỏ ống nước ra, đi lại Thiên Vũ - Hai người vào nhà đi, đợi mình tí nha – Thiên Vũ vào nhà thay quần áo Andy và July ngồi trong phòng Thiên Vũ nghịch phá đủ thứ, July nhìn thấy tấm hình của một người con trai trong quyển sách mà nhỏ vừa mở ra, nhỏ cầm lên ngắm - Anh ấy là Nhất Anh sao? Thiên Vũ đi lại, lấy lại tấm hình - Uhm, đó là Nhất Anh - Đã hai năm rồi mà tình cảm của anh đối với anh Nhất Anh vẫn còn nguyên vẹn như ngày nào, em thật khâm phục anh đấy - Có gì đâu, khi em thật sự yêu một người thì em cũng sẽ như anh hiện giờ thôi - Thôi hai người đừng nói đến chuyện này nữa được không? Mình đói lắm rồi – Andy xoa xoa cái bụng làm Thiên Vũ và July bật cười - Uhm xuống bếp đi mình nấu cái gì cùng ăn - Hihi anh Thiên Vũ giỏi thật chả bù cho ông anh nhà em - Này em nói gì thế hả? - Hihi em không dám, em đi trước đây July bỏ chạy xuống nhà để lại hai người con trai nhìn theo mà lắc đầu với cái tính thật là con nít của July
|
45. Trở về Năm năm sau: Thiên Vũ được vị giáo sư tin cậy, cậu nhanh chóng trở thành trợ giảng cho giáo sư, cậu hăng say trong hạo tập cũng như trong thực tập thực tế trên cơ thể con người. Đôi lúc sợ hãi nhưng vì đam mê cậu cũng cố gằng vượt qua, chính vì thế cậu hiển nhiên trở thành một vị bác sĩ giỏi được nhiều bệnh viện mời vào làm việc nhưng cậu từ chối, cậu muốn trở lại Việt Nam. Nhất Anh càng ngày càng tiến bộ hơn trong những bức ảnh mà cậu đưa ra, bức nào cũng mang một nét riêng, một sự biểu cảm lôi cuốn người xem. Nhất Anh dần dần chinh phục được những người yêu tranh ảnh, cậu mở công ty chuyên quản lý về chụp ảnh nghệ thuật, ảnh cưới….dù là giám đốc của một công ty lớn, dù niềm đam mê trong cậu không bao giờ tắt nhưng bây giờ cậu chỉ chụp ảnh khi nào cậu có hứng thú còn không cậu chỉ hướng dẫn những người đi sau có chung niềm đam mê với cậu, cậu lấy đó làm niềm vui cho mình. - Ba…ba mới về - Sumo chạy ra ôm lấy Nhất Anh, Nhất Anh xoa đầu thằng bé - Con hôm nay có ngoan không? - Dạ có - Thật không? - Dạ hihi - Ngoan, ba cho con nè – Nhất Anh lôi trong cặp mình ra một con siêu nhân – Con thích không? - Dạ có, con cám ơn ba Sumo hôn chụt trên má Nhất Anh, bỏ chạy vào bếp khoe với mẹ, Nhất Anh cũng vào theo sau - Mẹ, ba vừa mua cho con nè - Uhm con ngoan lên phòng chơi đi con - Dạ, thưa ba mẹ con đi Sumo cầm lấy con siêu nhân chạy lên phòng - Anh chiều con quá nó sẽ hư đấy – Mỹ Vân - Không sao đâu, con ngoan là được rồi, em đang nấu gì đấy - Em đang nấu cháo, anh lên thay đồ đi rồi xuống em dọn lên mình cùng ăn - Uhm Tại sân bay - Thôi mình vào đây, khi nào có dịp mình lại sang đây thăm hai người – Thiên Vũ ôm Andy và July lần nữa - Anh nhớ nha! Không là em sang Việt Nam bắt đền anh đó – July khóc nhưng miệng vẫn cố cười - Uhm anh nhớ mà – Thiên Vũ xoa đầu July, cậu từ lâu đã xem July như cô em gái - Cậu về tớ sẽ nhớ cậu nhiều đấy – Andy - Tớ cũng thế Thiên Vũ nhìn lại mãnh đất mà cậu đã gắng bó suốt 7 năm, cậu kéo chiếc vali vào trong để lại hai con người vẫn đứng bên ngoài nhìn theo bóng dáng cậu đến khi khuất dần. Chuyến bay từ Singapo đến Việt Nam đã hạ cánh, Thiên Vũ bước ra trong lòng cảm thấy nôn nao, muốn làm một cái gì đó ngay bây giờ, muốn gặp lại ai đó, muốn…muốn…rất nhiều…Bắt taxi trở về nhà, Thiên Vũ nhấn chuông… - Bin…em về rồi à? Sao không báo với gia đình một tiếng – Thiên Minh vui mừng ôm lấy đứa em trai - Dạ, em vừa về - Vào nhà đi, ba mẹ sẽ rất vui đấy… Thiên Vũ nhìn lại ngôi nhà lần nữa, cậu bước vào cùng Thiên Minh - Ba mẹ xem ai về đây – Thiên Minh gọi to - Bin…con về khi nào sao không gọi ba mẹ - Ba mẹ Thiên Vũ vui mừng, ôm lấy Thiên Vũ - Dạ con vừa về thôi, ba mẹ vẫn khoẻ chứ ạ - Uhm ba mẹ vẫn khoẻ - Anh Bin – Song thu gọi, Thiên Vũ đi đến ôm lấy nhỏ - Em vẫn thế… - Anh thì khác nhiều quá, không còn là một anh Bin trẻ con nữa - Uhm có lẽ thế!!! Cả nhà vây lấy Thiên Vũ, hỏi đủ chuyện, họ vui mừng đến nỗi nước mắt không thể kiềm nén được… Mọi người không ai nhắc đến Nhất Anh trước mặt Thiên Vũ, tránh cho cậu phải suy nghĩ mông lung…Sau bữa tối, Thiên Vũ xin phép ba mẹ đi ra ngoài, mọi người biết Thiên Vũ định đi đâu…vì họ vẫn chưa nói gì về chuyện của Nhất Anh cho Thiên Vũ nghe, họ muốn Thiên Vũ không bận tâm gì mà chăm chú vào việc học….bây giờ thì cũng đã đến lúc rồi…. - Uhm con đi rồi về sớm nha con – Mẹ Thiên Vũ - Dạ con biết rồi, con chào mẹ, chào cả nhà Thiên Vũ lấy xe chạy một vòng quanh thành phố, cảm nhận của cậu về thành phố này vẫn thế, xe vẫn tấp nập như ngày cậu ra đi…Đảo một vòng rồi lại trở về với con đường quen thuộc, đứng trước căn nhà đó…căn nhà năm nào cậu cùng với ai đó có thật nhiều kỉ niệm đẹp, chống xe bước xuống, tay đưa lên định nhấn chuông thì cánh cổng mở ra - Cậu tìm ai? - Chị cho em hỏi chủ nhà này… - Chồng tôi chưa về, cậu tìm chồng tôi có việc gì không? - “Chồng”…Vậy chị đây là…. – Bờ môi Thiên Vũ đắng nghẹn, tim cậu đau thắt lại - Ơ…chồng tôi về rồi kìa – Thiên Vũ như ngừng thở, từ từ đưa mắt nhìn về phía sau - Em ra đón anh đấy à? Mà đây là ai thế? Nhìn khuôn mặt người đàn ông đó, Thiên Vũ vui mừng trong lòng “Không phải Nhất Anh”, cuối đầu chào hai vợ chồng, Thiên Vũ lên xe đi về ngôi nhà ba mẹ Nhất Anh - Con…là Bin đúng không? – Mẹ Nhất Anh mở cổng - Con chào bác… - Đảo mắt nhìn vào trong - Con vào nhà đi Thiên Vũ theo mẹ Nhất Anh vào trong, nhìn thấy ba Nhất Anh Thiên Vũ cuối đầu chào - Con ngồi ghế đi – Ba Nhất Anh - Dạ - Con về khi nào? – Mẹ Nhất Anh - Dạ con vừa về lúc trưa thôi ạ - Uhm, con vẫn khoẻ chứ - Dạ, còn hai bác, vẫn khoẻ chứ ạ? - Uhm, hai bác vẫn khoẻ….từ ngày Nhất Anh đi cũng may có Tuyết Nga hay sang đây nếu không hai bác buồn vì nhớ con mất - Sao ạ? Nhất Anh đi đâu ạ? - Sau khi con đi thì một năm sau nó cũng sang Mĩ, con không hay gì sao? - Dạ…
|
Thiên Vũ trò chuyện với ba mẹ Nhất Anh hồi lâu thì xin phép ra về. Có một chút gì đó hối hận, một chút gì đó nhớ nhung, một chút gì đó xót xa….cậu chạy xe mà tâm trí cứ để đâu đâu, quẹo qua một khúc cua, cậu đâm vào một người…cả hai ngã ra đường cũng may không nghiêm trọng. Đứng dậy đỡ người vừa bị cậu tông vào, Thiên Vũ gật gù xin lỗi - Anh không sao chứ? Tôi xin lỗi - Không sao hì hì Thiên Vũ nhìn người trước mặt bằng một cái nhìn quái lạ, bị mình tông mà còn cười được hay sao? Thấy tên đó đang tìm kiếm gì đó, Thiên Vũ nhìn theo, thấy một cái mốc chìa khoá, Thiên Vũ nhặt lên - Anh đang tìm cái này đúng không? - Ờ…đúng rồi, cám ơn cậu nhiều lắm – Người con trai cầm lấy Ánh đèn một chiếc xe máy chiếu thẳng về hướng hai người họ, làm họ chói mắt, chiếc xe dừng lại… - Này cái tên kia về sao không mang đồ của anh về - Tuyết Lam quăng cái áo khoác lúc nãy được Gia Huy cho mượn Tiếng nói quen quen, Thiên Vũ quay lại nhìn người con gái đó, cả hai ngỡ ngàng - Là…là….Thiên Vũ đúng không? – Tuyết Lam bước xuống xe, đi lại gần Thiên Vũ để xác định lại - Uhm…cậu vẫn khoẻ chứ? - Đúng là cậu rồi…Thiên Vũ mình nhớ cậu nhiều lắm Tuyết Lam vui mừng ôm lấy Thiên Vũ, một người đứng đó lặng lẽ nhìn theo hai người, trái tim hơi nhói…Thiên Vũ tinh ý, kéo Lam ra khỏi mình - Lam, đây là… - Đây là Gia Huy, khi cậu vừa đi thì cậu ấy chuyển đến lớp mình - Chào cậu – Thiên Vũ giơ tay mình ra, Gia Huy cũng thế - Chào…Hoá ra cậu chính là Thiên Vũ, rất vui khi được gặp cậu Gia Huy nhìn Thiên Vũ bằng ánh mắt sắt bén, Thiên Vũ cười khảy nhìn Tuyết Lam thầm nghĩ “Cậu tìm được một nữa của mình rồi đấy” - Thôi mình về đây, hẹn gặp cậu khi khác – Thiên Vũ chào Tuyết Lam - Uhm bye bye cậu Thiên Vũ nhìn Gia Huy gật đầu, Gia Huy cũng thế, khi Thiên Vũ đi rồi Gia Huy nhìn Tuyết Lam - Em thích người đó à? - Thích hay không liên quan gì đến anh - Nhưng anh thật lòng thích em mà - Mặc xác anh – Tuyết Lam lên xe để lại nỗi hụt hẩn và lo sợ trong lòng Gia Huy nhưng Gia Huy đâu biết rằng trái tim nhỏ đang lỗi nhịp vì câu nói đó Thiên Vũ trở về nhà mọi người đang trong phòng khách đợi cậu, Thiên Vũ bước vào trong nhìn mọi người với ánh mắt đầy nghi vấn - Ba mẹ, anh hai - Uhm con mới về - Ba mẹ nói cho con biết chuyện gì đã xảy ra khi con đi thế? - Cũng đến lúc con cần biết rồi – Mẹ Thiên Vũ chậm rãi nói – Lúc con đi Nhất Anh vì quá xúc động, nó đã thổ huyết và nhập viện mấy ngày liền, khi tỉnh dậy thì nó tự nhốt mình trong phòng không thèm gặp mặt ai cả, ba mẹ nó có nói gì có khuyên như thế nào nó cũng thế….Khoảng hơn một tháng nó mới dần khá hơn, rồi một năm sau đó, nó đã sang Mĩ du học đến giờ nó vẫn chưa về… Nghe từng câu từng chữ từ mẹ mà Thiên Vũ cảm thấy thật có lỗi, Thiên Vũ đã quá nóng vội, Thiên Vũ nghĩ có lẽ Nhất Anh đang trách cậu rất nhiều, đang giận cậu rất nhiều, trái tim cậu quặng thắc, cậu chỉ ước một điều có thể gặp lại Nhất Anh, dù nghe Nhất Anh mắng chửi như thế nào cậu cũng chịu, chỉ cần Nhất Anh tha thứ cho cậu, chỉ cần như thế….Giọt nước mắt trên mi từ từ rơi xuống, mẹ Thiên Vũ ôm lấy cậu - Con đừng đau lòng, Nhất Anh nó sẽ hiểu cho con mà - Mẹ...!!! Thiên Vũ làm cả nhà khóc theo, họ nghĩ mà thương cho cậu và Nhất Anh, yêu nhau nhưng lại gặp nhiều đau khổ đến thế…. Trở về, Thiên Vũ đi gặp những người bạn cũ kể cho họ nghe những gì cậu đã học đã trải qua trong suốt 7 năm bên nước ngoài. Ai cũng vui vì Thiên Vũ bây giờ đã chững chạt hơn rất nhiều…họ cùng kể cho nhau những chuyện đã xảy ra khi Thiên Vũ đi nhưng hầu như là nhắm vào Tuyết Lam và Gia Huy - Này các cậu có thôi đi không hả? Tớ và anh ta liên quan gì nhau mà sao cứ nhắm vào tớ thế? – Tuyết Lam - Hihi còn không mau đồng ý đi, 7 năm rồi chứ ít ỏi gì – Lệ Quyên - Cậu làm tớ bất ngờ thật đấy – Thiên Vũ - Các cậu…không thèm nói chuyện với các cậu nữa - Ấy ấy…mau giận thế? Trở thành một bác sĩ rồi mà còn…haizzz – Thanh Tuấn - Cậu nói thế có ý gì? – Tuyết Lam véo tai Thanh Tuấn - Ui ui…đau tớ… - Lam thả ra mau, đau anh ấy – Lệ Quyên - Hihi xem bên nhau chưa kìa – Tuyết Lam - Khi nào cho bọn tớ uống rượu mừng đây – Thiên Vũ - Sắp rồi…nhanh thôi – Thanh Tuấn Lệ Quyên đỏ mặt, Tuyết Lam và Thiên Vũ phì cười riêng Gia Huy vẫn nhìn theo Tuyết Lam, cậu cảm thấy Thiên Vũ trở về có vẻ như cậu sẽ là người thua cuộc… Ăn xong cả bọn chia tay nhau ra về, trước khi về Thiên Vũ nói nhỏ với Gia Huy - Cậu cố gắng lên, Tuyết Lam nhìn bề ngoài cứng nhắc nhưng bên trong rất yếu đuối….chỉ cần cậu dùng hết sự chân tình của mình, cô ấy sẽ hiểu thôi - Tại sao cậu lại nói với tôi những điều đó? - Vì tớ muốn cô ấy được hạnh phúc và tớ tin cậu làm được điều đó - Chẳng phải Tuyết Lam thích cậu sao? - Đó là trước kia…còn bây giờ….cậu hãy cố gắng lên Thiên Vũ bỏ về, Gia Huy nhìn theo Thiên Vũ cậu nỡ một nụ cười đầy hy vọng Bữa cơm tối tại nhà Nhất Anh trở nên ấm cúng hơn từ khi có tiếng cười của Sumo, Nhất Anh gắp cho Sumo một cái đùi gà to, cậu nhóc thích thú cười típ mắt. Mỹ Vân cảm giác hạnh phúc vô cùng khi nhìn thấy đứa con ngày nào chưa chào đời mà cô nỡ đành lòng…cô rùng mình khi nhớ lại. Bây giờ có đánh đổi bất cứ thứ gì cô cũng không bao giờ dám nghĩ đến những chuyện như thế…thật kinh khủng - Kìa em ăn đi chứ, đang nghĩ gì thế? – Nhất Anh - Mẹ ăn đùi gà này - Uhm con ngoan, mà anh định về Việt Nam sao? - Uhm anh sắp xếp công việc bên này rồi sẽ về Việt Nam một chuyến đã lâu rồi anh không về… - Em có thể về cùng anh không? Em cũng muốn về thăm ba mẹ - Uhm vậy chúng ta cùng đi, Sumo có muốn về thăm ông bà không? - Dạ có, ba mẹ cho Sumo đi với - Ngoan, vậy con phải ăn mau rồi đi ngủ sớm, ba sẽ cho con đi chịu không? - Dạ
|