Đúng Là Đồ Đáng Ghét, Khó Ưa Mà !!!
|
|
46. Gặp lại Sau hơn một tháng trở về, Thiên Vũ vào làm việc tại một bệnh viện lớn trong thành phố. Thiên Vũ gặp lại Tuyết Nga, những lúc rảnh rỗi họ lại gặp nhau kể cho nhau nghe những chuyện đã xảy ra, Thiên Vũ thầm cảm ơn Tuyết Nga đã bên cạnh Nhất Anh khi Nhất Anh đau khổ nhất vì cậu, cậu thật sự hối hận vì cậu đã ra đi một cách đường đột chỉ vì không muốn mẹ phải buồn vì cậu, chỉ vì sợ Nhất Anh phải đối diện với sự lựa chọn giữa gia đình và cậu… Bây giờ Thiên Vũ chỉ muốn một điều…nếu…nếu...và nếu… Nếu cậu bình tĩnh một chút thì đã không phải bỏ đi như thế. Nếu cậu bình tĩnh một chút thì cậu đã không làm Nhất Anh phải đau đến thế. Nếu cậu bình tĩnh một chút thì cả hai đã sớm ở bên cạnh nhau chứ không phải như lúc này mỗi người một nơi….Giá như có thể quay trở lại chắc chắn Thiên Vũ sẽ không mất bình tĩnh như thế…. Hôm nay Thiên Vũ có một ca cấp cứu trong bệnh viện, dù đã nhiều lần tiến hành cấp cứu bệnh nhân nhưng trường hợp lần này là một bé nhỏ, bé bị hở van tim có dấu hiệu khó thở….nguy cơ tử vong rất lớn. Cánh cửa phòng cấp cứu khép lại, các bác sĩ đang cố gắng hổ trợ Thiên Vũ thực hiện ca phẩu thuật. Một giờ, hai giờ đồng hồ trôi qua, các bác sĩ vẫn còn bên trong với sự tập trung cao độ….Cạch, cánh cửa phòng mở ra, Thiên Vũ cùng các bác sĩ bước ra trong niềm vui vừa tìm được, cháu bé đã qua cơn nguy kịch, nhìn nụ cười của ba mẹ cháu bé Thiên Vũ cảm thấy thật ấm lòng. - Này anh mau bỏ tôi ra, tôi không cần mau tránh ra – Tuyết Lam vùng vằng trên tay của Gia Huy, cô đang bị thương ở chân - Em yên nào, để anh rửa vết thương cho em - Tôi không cần, tại ai mà tôi bị thương hả, anh chạy xe cái kiểu gì đấy muốn chết hả? Mau buông tôi ra, tôi tự làm được anh nên nhớ tôi cũng là bác sĩ đấy - Em yên nào - Có chuyện gì thế? – Thiên Vũ nhìn hai người đang gây gỗ trong phòng bệnh, chau mày khi thấy chân Tuyết Lam bị thương – Lam bị sao vậy? - Cũng tại cái tên đó đó, Vũ băng lại giúp Lam Thiên Vũ nhìn Gia Huy, Gia Huy đưa bông băng cho Thiên Vũ, nói với Tuyết Lam: “Anh xin lỗi” rồi bỏ ra ngoài. Tâm trạng Gia Huy thật không tốt tí nào, chẳng phải vừa lúc nãy đi chơi với Lam rất vui sao nhưng khi nhắc tới Thiên Vũ trong lòng cậu bực bội vô cớ, gây chuyện vô cớ với Tuyết Lam rồi phóng xe đi…sau đó là ngã xe, hậu quả là chân Lam bị thương, cậu lo lắng tự trách mình không làm được gì cho Lam, bây giờ có lẽ…cậu sẽ buông tay…. - Tớ thấy Gia Huy rất thích cậu đấy? – Thiên Vũ vừa băng vết thương cho Lam vừa trêu - Thích…thích gì…Vũ đừng có nghĩ lung tung, tớ với anh ta chẳng có gì đâu – Mặt Lam đỏ ửng Thiên Vũ miễm cười - Cậu không dấu được tớ đâu - Cậu…hichic…không tin tuỳ cậu Tuyết Lam quay sang chỗ khác che đi cái gương mặt thẹn thùng của mình khi Thiên Vũ nhắc đến Gia Huy, Thiên Vũ nhìn thấy thế miễm cười….thôi không trêu Tuyết Lam nữa, họ nói sang chuyện khác…. ----------- Chiếc xe BMW rời khỏi nhà Thiên Vũ tiến thẳng đến sân bay, Thiên Vũ khoác lên người một cái áo thun body tôn thêm phần cơ thể săn chắc đầy nam tính, thêm vào chiếc quần jean đầy năng động, bước xuống xe đi vào chờ người từ chuyến bay sắp hạ cánh. Một người con trai tay kéo chiếc vali to tướng đang bước ra ngoài, ngay lập tức ánh mắt Thiên Vũ bắt gặp dáng người đó, dáng người mà cả trong mơ cậu vẫn muốn gặp, trái tim lại thổn thức, nụ cười hạnh phúc nở trên môi, Thiên Vũ chạy ngay đến người đang đứng trước mặt mình, khẽ gọi - Nhất Anh!!! Âm thanh này, tiếng nói này…làm trái tim Nhất Anh lỗi nhịp, lại vui mừng lại đau xót…Nhất Anh xoay người, hai ánh nhìn chạm vào nhau như có một luồng điện cực lớn làm cả hai đứng bất động, trái tim đập mạnh liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực…cảm giác đau đớn lại xuất hiện trong tim Nhất Anh….. - Ba…ba… Bé Sumo chạy đến ôm lấy chân Nhất Anh, Mỹ Vân đứng phía sau nhìn thấy Nhất Anh có vẻ khác so với lúc nãy, nhìn người con trai trước mặt, Mỹ Vân có lẽ đoán được phần nào. Nhất Anh bế bé Sumo lên, hôn vào má bé Sumo… - Con ngoan, mẹ con đâu rồi? - Em đây… - Mỹ Vân bước ra phía trước - ““Con” chuyện gì xảy ra thế này? Chẳng lẽ…chẳng lẽ…” Thiên Vũ nhìn Nhất Anh như muốn Nhất Anh trả lời những thắc mắc trong lòng cậu…thế này là thế nào? Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao Nhất Anh lại…. Chẳng lẽ Nhất Anh hận Bin đến thế sao? Khoé mắt Thiên Vũ đỏ lên, trân trân nhìn Nhất Anh…Nhất Anh cũng đâu kém gì Thiên Vũ nhưng nỗi đau đó…khi Thiên Vũ ra đi làm sao Nhất Anh có thể quên. Nhất Anh cố mở lời - Em vẫn khoẻ chứ? Đây là bé Sumo con của anh và đây là Mỹ Vân….mẹ của bé Sumo – Nhất Anh chìa tay ra trước mặt của Thiên Vũ - Em khoẻ, cám ơn anh, chúc…anh chị hạnh phúc – Thiên Vũ nắm lấy bàn tay của Nhất Anh mà chua chát trong lòng Từ phía sau, hai người đang kéo chiếc vali nặng trịch vui mừng tiến về phía Thiên Vũ, người con gái buông vội chiếc vali ra chạy đến ôm lấy Thiên Vũ, hôn lên má Thiên Vũ - Anh Thiên Vũ, em nhớ anh nhiều lắm!! - Uhm…anh cũng nhớ đến hai người….. - Đây là... – July buông Thiên Vũ ra nhìn người con trai đang đứng đối diện - Thôi anh phải đi đây, chào em! – Nhất Anh bế bé Sumo đi, Mỹ Vân đi theo sau không quên nhìn Thiên Vũ một lần nữa - Anh Thiên Vũ, đó có phải là… - July - Uhm…mà thôi anh em đâu rồi - Tớ đây này, con bé này thấy Thiên Vũ là quên mất tiêu anh hai rồi bỏ anh với một đống đồ thế này - Hihi cho em xin lỗi mà!!!! - Để tớ giúp
|
Mang đồ ra xe, cả ba đi về nhà Thiên Vũ. Nhất Anh được ba mẹ cho người đến đón về nhà, trên đường về Mỹ Vân hỏi Nhất Anh - Cậu ấy có phải là người đó không anh Nhất Anh? - Uhm… - Sao anh không nói cho cậu ấy hiểu? Bé Sumo thật sự… - Bé Sumo là con anh, thôi không sao đâu, em đừng nghĩ ngợi nhiều quá - Ba, bây giờ mình đi đâu vậy ba? - Mình về nhà ông bà nội con chịu không? - Dạ chịu Nhất Anh ôm Sumo vào lòng, Mỹ Vân không muốn vì mình mà gây ra sự hiểu lầm của Nhất Anh và Thiên Vũ nhưng mà vì nụ cười của Sumo cô đành im lặng….. Tin…toon… - Nhất Anh về rồi này ông ơi! – Mẹ Nhất Anh vui mừng Dẫn Mỹ Vân và Sumo vào nhà, mọi người ai cũng ngạc nhiên - Đây là… - Mẹ Nhất Anh - Đây là Mỹ Vân và bé Sumo, Sumo con chào ông bà nội đi con - Dạ con chào ông bà nội Bất ngờ nhưng hai người lại rất vui mừng vì tự nhiên lại xuất hiện một đứa cháu, hai người ông lấy đứa cháu hôn lấy, hôn để…. - Con chào hai bác - Kìa sao lại gọi là hai bác – Mẹ Nhất Anh - Dạ con và Nhất Anh không phải như hai bác nghĩ đâu ạ, anh Nhất Anh là người đã cứu con…. - Vậy Sumo? - Là con của con Như hiểu ra vấn đề, hai ông bà cũng thương bé Sumo không kém gì. Tuyết Nga hay tin Nhất Anh trở về lền đi đến nhà Nhất Anh - Anh hai anh về rồi – Tuyết Nga đi vào, ngạc nhiên khi thấy Mỹ Vân - Cậu là Mỹ Vân? - Chào cậu, đã lâu không gặp – Mỹ Vân ôm lấy Tuyết Nga - Đây là… - Con của mình, tên Sumo - Hai người???? - Không phải…cậu cũng biết chuyện đó mà… - Uhm, thương cậu quá – Tuyết Nga quẹt đi hàng nước mắt nhìn Nhất Anh – Anh hai, Thiên Vũ đã về rồi, anh… - Anh vừa gặp Bin ở sân bay…Mọi người đừng cho Bin biết về chuyện của Sumo nhé! - Tại sao? - Anh không muốn phá vỡ tình cảm của cậu ấy và…. – Nhất Anh nhớ tới người con gái lúc gặp ở sân bay, hai người đó thật xứng đôi…. - Có chuyện gì sao anh hai? - Không!!! Mọi người vây quần bên nhau cười nói vui vẻ, hai ông bà thì khỏi phải nói vì tự nhiên có một Sumo trong nhà, có một đứa nhóc chạy lăng xăng trong nhà ông bà thấy hạnh phúc làm sao. Thiên Vũ đưa Andy và July về nhà mình, giới thiệu với gia đình về hai người bạn mà Thiên Vũ đã biết ở nước ngoài, hai người khá thân thiện nên nhanh chóng chiếm được tình cảm của cả gia đình. Sắp xếp phòng ngủ cho hai anh em, Thiên Vũ về phòng xem một số tài liệu… Cốc…cốc…cốc… - Anh Bin, em vào được không? - Uhm em vào đi - Anh Bin, anh đã gặp anh Nhất Anh chưa? - Uhm…có gì không? Song Thu ngạc nhiên trước thái độ lạnh lùng của Thiên Vũ - Anh và anh ấy còn giận nhau sao? - Không! Chỉ là Nhất Anh giờ đã có một gia đình của riêng mình rồi, anh không muốn mình làm người thừa – Thiên Vũ bỏ tài liệu xuống bàn, nhìn Song Thu - Anh bảo sao cơ? - Uhm…chính mắt anh thấy, con của Nhất Anh cũng lớn rồi… - Nở một nụ cười chua chát - Điều em nói có thật không? – Thiên Minh bước vào - Uhm….em không sao đâu, mọi người về nghỉ đi - Em thật không sao đấy chứ? - Thật mà…anh với chị dâu về nghỉ đi – Thiên Vũ đứng dậy đẩy hai người ra ngoài - Anh Bin…chị dâu nào ở đây hả? – Song Thu mặt đỏ bừng bừng nhìn Thiên Vũ - Hihi hai người mau đi…để em chờ đợi uống rượu của hai người lâu quá đấy - Không để em phải đợi lâu đâu Thiên Minh nháy mắt Thiên Vũ, Song Thu bỏ ra ngoài vì ngượng, Thiên Vũ miễm cười cho hạnh phúc của anh mình
|
47. Xoá đi nỗi đau trong quá khứ Nhất Anh về được hai hôm mà vẫn chưa liên lạc với Thiên Minh, Thiên Minh muốn làm một cái gì đó cho Thiên Vũ và Nhất Anh - Nhất Anh cậu về nước sao không liên lạc với tớ? - Tớ…xin lỗi…tại có nhiều việc quá nên chưa liên lạc với cậu thôi! Cậu vẫn khỏe chứ? - Không, tớ không khỏe tí nào…nên bây giờ cậu sang nhà thăm tớ đi nhá - Nhưng mà tớ… - Không nhưng gì cả, tớ đợi cậu đấy Thiên Minh tắt máy miễm cười, bảo Song Thu liên lạc với Tuyết Lam, Thanh Tuấn, Lệ Quyên và cả Tuyết Nga đến nhà để tổ chức một bữa tiệc mừng gặp mặt - Hihi anh chị đến rồi à, vào đi – Song Thu mở cổng cho mọi người – Chị Tuyết Nga đâu ạ?...còn đây là…? – Song Thu nhìn Gia Huy thắc mắc - Chị Nga phải trực nên không đến được, còn đây là Gia Huy bạn của bọn chị - Tuyết Lam - Và còn là người đặc biệt của Lam – Lệ Quyên - Cậu nói nhãm gì thế hả? – Tuyết Lam quạo - Hihi…em thấy anh ấy được đấy chị…thôi vào nhà đi – Song Thu nói mọi người khúc khích cười còn Tuyết Lam nhìn hai người vừa trêu mình bằng nữa con mắt Mọi người vào trong, Thiên Minh nỡ một nụ cười thật tươi chào đón, cùng lúc đó Andy vừa đi xuống, thấy nhà có khách Andy gật đầu chào - Cháu chào hai bác - Uhm chào các con - Đây là anh Andy bạn của anh Bin bên Singapore, còn đây là chị Tuyết Lam, anh Thanh Tuấn, chị Lệ Quyên, anh Gia Huy đều là bạn của anh Bin – Song Thu giới thiệu, mọi người gật đầu chào làm quen - Còn Thiên Vũ đâu rồi Thu? – Lệ Quyên - Bin với July đi về ngay ấy – Thiên Minh – Các em ngồi chơi đi - Dạ, anh chị ngồi đây đi ạ em đang dang dỡ trong bếp… - Thu vào trong - Để bọn chị giúp Nhất Anh đưa Mỹ Vân về nhà gặp ba mẹ Mỹ Vân rồi sẽ đến nhà của Thiên Minh…trên đường đi Nhất Anh cứ nghĩ ngợi rồi thở dài. - Anh sao thế? - Không có gì….chỉ là Thiên Minh lúc nãy gọi anh sang nhà… - Vậy anh đưa em đến nhà thôi không cần vào trong đâu… - Không phải…chỉ là…anh không biết khi gặp lại…anh phải làm gì cả - Ai vậy mẹ? - Sumo - Bạn của ba con… - Mỹ Vân nhìn Nhất Anh nói – Anh nên nói tất cả suy nghĩ của mình cho cậu ấy biết - Cám ơn em…nhưng anh nghĩ như thế này sẽ tốt hơn - Anh… - Thôi em đừng bận tâm chuyện của anh nữa… - Nhìn qua chiếc kính, Nhất Anh nói – Sumo con sắp được gặp ông bà ngoại rồi, con có vui không? - Dạ, có hihi Nhất Anh miễm cười, Mỹ Vân xoa đầu đứa con của mình…nghĩ đến chuyện của Nhất Anh và Thiên Vũ cô lại thở dài Tin…toon…. - Ai đấy? – Mẹ Mỹ Vân mở cánh cổng, đôi mắt rưng rưng - Mẹ…!!! – Mỹ Vân nức nỡ ôm lấy bà - Con về khi nào? Tại sao giờ mới về hả con? - Con xin lỗi mẹ! - Con về là tốt rồi – Bà nhìn Nhất Anh và đứa bé trên tay Nhất Anh – Còn đây là…??? - Dạ, đây là con của con Sumo, mau chào bà ngoại đi con - Con chào bà ngoại - Uhm con ngoan, bà bế nào… Còn kia là ba của con đúng không? - Dạ Bà nhìn Nhất Anh miễm cười, bà tin con gái bà không lựa chọn sai…Cô như hiểu ý vội lên tiếng - Không…không phải đâu mẹ… - Thôi vào nhà đi mẹ có trách mắng gì con đâu - Nhưng mà… - Mình vào thôi em – Nhất Anh không muốn cô làm bà mất vui Vào trong nhà, đôi mắt Mỹ Vân nhìn quanh căn nhà của mình, mắt rưng rưng….nhìn thấy ba bước xuống, cô vui mừng ôm lấy ba. Mọi người ngồi lại cùng nhau cùng trò chuyện, cùng đùa với đứa cháu vừa gặp mặt. Hồi lâu Nhất Anh xin phép ra về… - Con không ở lại đây với vợ con con sao? - Kìa mẹ, con nói là không phải mà… - Dạ, hôm khác rãnh con sẽ đến chơi ạ - Uhm…vậy con về nhé! - Ba…sao ba không ở lại với con – Sumo chạy đến bên Nhất Anh - Sumo ngoan, con ở lại với mẹ với ông bà ngoại, khi nào rãnh ba sẽ đến thăm con chịu không? - Con không chịu…con không chịu…con muốn ba ở lại với con – Thằng bé khóc nấc lên - Thôi được rồi ba đi công chuyện chút nữa sang đón con và mẹ chịu không? - Dạ, ba nhớ đón con nha! - Uhm ba nhớ mà….thưa hai bác con đi…anh đi nha! - Uhm chào con! - Dạ, anh đi!
|
Nhất Anh chào mọi người xong lấy xe đi đến nhà Thiên Minh. Tâm trạng Nhất Anh thật sự hổn độn, không biết khi gặp Thiên Vũ rồi sẽ xảy ra chuyện gì? Đến đèn đỏ xe Nhất Anh dừng lại, đưa mắt nhìn xung quanh…một lần nữa trái tim Nhất Anh lại nhói lên khi nhìn thấy dáng người quen thuộc đó đang cùng ai từ trong cửa hàng quần áo bước ra, trông họ thật vui, trông họ thật đẹp, trông họ thật xứng đôi… Đèn xanh bật lên, Nhất Anh quay trở về với thực tại, lái xe đi đến nhà của Thiên Minh và tự hứa với lòng sẽ xem những chuyện như thế rất bình thường…Nhất Anh sẽ quen dần… Tin…toon…. - Cậu đến rồi à, mau vào nhà đi – Thiên Minh vui mừng - Uhm.. Nhất Anh vào trong chào hỏi mọi người, làm quen với Andy…Ba mẹ Thiên Vũ gặp lại Nhất Anh cảm thấy rất vui, họ cùng trò chuyện một chút rồi lên phòng nghỉ cho bọn trẻ tự do thoải mái. Song Thu nhìn thấy Nhất Anh nhỏ rất vui, nhỏ nghĩ đến chuyện Nhất Anh và Thiên Vũ lại trở nên như trước kia nhỏ luôn tủm tỉm cười, những người trong bếp nhìn thấy nhỏ thế cũng cười theo. Một lúc sau Thiên Vũ và July vui vẻ bước vào nhà, nụ cười Thiên Vũ khựng lại khi nhìn thấy người con trai đó đang ngồi ngay trong nhà cậu, đang trước ánh mắt của cậu….trái tim Thiên Vũ lại thổn thức, Thiên Vũ bước đến - Em về rồi à, mọi người sang đây đông đủ cả đấy – Thiên Minh nhìn Thiên Vũ rồi nhìn Nhất Anh, hai người họ cứ trân trân nhìn nhau, Thiên minh nói tiếp – Đây là July em gái của Andy lúc nãy mình có nói - Chào em – Nhất Anh đưa tay ra, July cũng thế - Chào anh - Anh Bin với July về rồi à? Song Thu và mọi người trong bếp đi lên, mọi người gật đầu chào July, Song Thu giới thiệu mọi người làm quen…sau đó July vào trong phụ mọi người nấu nướng, còn Thiên Vũ vẫn nhìn Nhất Anh không nói lời nào, Nhất Anh chỉ quay sang nói chuyện với Thiên Minh. Thiên Minh thấy bầu không khí căng thẳng quá, Thiên Vũ thì chịu hết nỗi, đứng dậy kéo tay Nhất Anh, những người còn lại ngỡ ngàng - Nhất Anh lên phòng, Bin có chuyện muốn nói - Chuyện gì thì nói ở đây cũng được mà - Mau lên phòng với Bin - Bin làm gì thế mau buông tay Nhất Anh ra Nhất Anh vùng vằng, Thanh Tuấn, Thiên Minh, Gia Huy nhìn theo hành động của hai người mà há hốc mồm, Gia Huy càng ngạc nhiên nhiều hơn - Bin…em buông tay Nhất Anh ra đi – Thiên Minh đứng dậy gỡ tay Thiên Vũ ra – Nhất Anh tớ nghĩ cậu và em tớ nên nói chuyện với nhau - Thôi được rồi, mình đi – Nhất Anh bước đi trước, Thiên Vũ bước theo sau - Tuấn…Thiên Vũ và Anh Nhất Anh??? – Gia Huy - Uhm đúng như cậu nghĩ, chuyện dài dòng lắm Nhất Anh dừng lại trước phòng Thiên Vũ, Thiên Vũ bước đến mở cửa phòng ra bước vào, Nhất Anh bước vào Thiên Vũ khép cánh cửa lại - Bin có chuyện gì muốn nói với Nhất Anh? - Nhất Anh làm thế thật sao? - Bin muốn hỏi chuyện gì? - Đứa bé và người phụ nữ…Bin đã thấy lúc ở sân bay…Nhất Anh giải thích thế nào? - Thế nào là thế nào…chẳng phải rõ ràng lắm sao? - Nhất Anh đừng như thế có được không? Nhất Anh nhìn Bin mà trả lời Thiên Vũ bóp lấy hai bã vai của Nhất Anh, Nhất Anh không nhìn thẳng vào mắt Thiên Vũ mà nhìn sang một bên, hai khóe mắt đã đỏ hoe - Xin lỗi! Nhất Anh lấy tay gạt đi đôi tay như không còn chút sức lực trên đôi vai mình khi nghe Nhất Anh nói hai từ “Xin lỗi”. Nhất Anh quay người bỏ ra ngoài, Thiên Vũ đứng bất động. Nhất Anh bước ra ngoài nhìn thấy Song Thu và July, Nhất Anh gượng cười rồi bước xuống nhà. - Anh Bin, anh không sao đấy chứ? – Song Thu và July bước vào - Không, anh không sao - Chuyện đó…là thật sao anh? – Song Thu - Anh muốn yên tĩnh - Anh… - Anh đã nói anh muốn yên tĩnh kia mà – Thiên Vũ gắt lên làm hai người kia giật thót cả tim, khuôn mặt tái mét – Anh xin lỗi! - Bọn em xuống đây, anh nghỉ đi – Song Thu và July đi xuống Thiên Minh nhìn Nhất Anh bước xuống một cách mỏi mệt, kéo Nhất Anh lại ghế Thiên Minh nói - Cậu đừng giận Bin, lúc đó vì nó không muốn mẹ phải buồn, nó sợ cậu phải đối diện với sự lựa chọn giữa gia đình và nó…nên nó mới lựa chọn cách ra đi Nhất Anh nhìn Thiên Minh nở một nụ cười cay đắng - Cậu nói với tớ chuyện này làm gì… - Cậu đừng như thế? Tớ… - Thôi tớ có việc tớ phải về, cậu nhắn với hai bác giúp tớ…khi nào rãnh tớ sẽ ghé thăm hai bác…Anh về trước nha tụi em ở lại chơi vui vẻ Gật đầu, Thanh Tuấn nhìn theo Nhất Anh bước ra ngoài…thở dài chẳng biết làm sao để có thể giúp họ. Nhất Anh trở về nhà đến xế chiều Nhất Anh đến nhà Mỹ Vân để đón Sumo - Ba..ba… - Sumo nhìn thấy Nhất Anh bước vào nhà, vui mừng ôm lấy Nhất Anh - Anh…mọi chuyện vẫn tốt chứ? – Mỹ Vân Nhất Anh không nói gì chỉ nở một nụ cười nhạt. Cả gia đình quây quần bên mâm cơm, trời cũng gần tối Nhất Anh xin phép ra về, ba mẹ Mỹ Vân muốn giữ Mỹ Vân ở lại vì đã lâu họ không gặp nhau, Mỹ Vân đồng ý…Nhất Anh thì thấy ngại muốn trở về nhà nên đành để hai mẹ con Sumo ở lại - Ba ở lại với Sumo đi ba – Sumo ôm Nhất Anh không muốn Nhất Anh đi - Con ngoan, khi nào rãnh ba sẽ đến chơi với con - Con không chịu…ba ở lại với con…huhu.. - Chị hai, chị về khi nào? – Thanh Tuấn vừa về - Anh Nhất Anh, anh cũng ở đây sao? - Hai người biết nhau sao? – Mỹ Vân ngạc nhiên - Uhm chào em, thôi anh phải về rồi….Sumo ngoan ba thương – Nhất Anh ôm thằng bé vào lòng - Sumo con lại đây với mẹ - Mỹ Vân kéo Sumo ra khỏi Nhất Anh - Ba..ba… - Thẳng nhỏ khóc lớn Nhất Anh cuối chào mọi người, hôn Sumo lần nữa rồi ra về, tiếng khóc gọi ba của Sumo làm bước chân Nhất Anh thêm nặng nề hơn. Thanh Tuấn gặp lại chị vui biết bao nhưng nhìn thấy Nhất Anh thì càng khó hiểu hơn, còn thằng bé Sumo…???
|
48. Kế hoạch của Song Thu Nhất Anh đi về hướng công viên nằm ở vùng ngoại ô, đã lâu rồi không đến nơi này không biết có thay đổi gì không? Nhìn xung quanh mọi vật dường như đã thay đổi rất nhiều, nhiều cửa hàng mọc lên, công viên cũng đông người hơn trước đây…Tấp xe vào lề, Nhất Anh đi một vòng quanh công viên, khi đôi chân đã mõi, Nhất Anh thả người ngồi xuống bãi cỏ trước con sông năm nào…lôi trong túi áo khoác ra cái hộp, mở ra bên trong là đôi nhẫn…đôi nhẫn năm nào…khẽ miễm cười nhưng một giọt nước mắt đã rơi ra…. - Anh còn nhớ nơi này sao? – Thiên Vũ không biết khi nào đã đứng sau lưng Nhất Anh, giật mình Nhất Anh vội giấu đi cái hộp nhưng không may cái hộp rơi ra ngoài, Thiên Vũ vội chộp lấy - Trả lại anh - Anh còn giữ nó sao? – Thiên Vũ xúc động - Không liên quen đến em – Nhất Anh giật phăng cái hộp trong tay Thiên Vũ, bỏ đi nhưng Thiên Vũ kịp nắm lấy cổ tay Nhất Anh, kéo Nhất Anh lại, ôm Nhất Anh vào lòng - Buông ra, em đang làm gì thế hả? – Nhất Anh cằng vùng vằng Thiên Vũ càng ôm chặt hơn - Xin lỗi…Xin lỗi…Xin lỗi…Bin xin lỗi Nhất Anh nhiều lắm! – Khoé mi Thiên Vũ đã ươn ướt - Xin lỗi…xin lỗi là xong sao? Bin nghĩ Nhất Anh là gì? Bin làm trái tim Nhất Anh đau đến như thế nào Bin biết không hả? Tại sao không cho Nhất Anh thời gian? Chẳng phải Bin hứa như thế rồi sao? Bin hứa Bin sẽ đợi Nhất Anh…thế Bin đã làm được chưa? Bin ra đi không nói cho Nhất Anh biết…người cho Nhất Anh biết lại chính là Tuyết Nga, không phải Bin…Vậy Bin nói đi Nhất Anh phải làm sao? Bin xem Nhất Anh là gì? Bin nói đi? Nhất Anh trút tất cả những oán giận trong lòng, từng câu từng chữ của Nhất Anh Thiên Vũ cảm nhận được sự đau đớn mà mình đã gây ra cho Nhất Anh, Thiên Vũ hối hận, thật sự rất hối hận….Nhất Anh vùng thoát khỏi cánh tay Thiên Vũ, Thiên Vũ vội ôm chặt lấy Nhất Anh, hôn lên đôi môi vươn ướt cái vị mặn của nước mắt, Nhất Anh vùng vằng yếu dần…yếu dần…đôi tay dần mất đi sức lực, đôi tay thả lỏng rồi vòng ra sau ôm lấy Thiên Vũ, đôi môi đáp trả lại nụ hôn của Thiên Vũ một cách mãnh liệt…. Một cô gái đứng phía xa đã trông thấy tất cả, trái tim cô không biết từ lúc nào đã trao về Thiên Vũ nhưng cô biết tình cảm này của mình chẳng bao giờ được đáp trả, dù cố xem Thiên Vũ như một người anh nhưng trái tim này vẫn đau đấy thôi…đôi tay buông lơi hai chai nước xuống bãi cỏ, July quay người bước đi, Thiên Vũ buông Nhất Anh ra khẽ gọi - July!!! - Bin mau đuổi theo người con gái đó đi –Nhất Anh đẩy Thiên Vũ ra - Nhất Anh đợi Bin, Bin sẽ quay lại ngay… Thiên Vũ đuổi theo July, Nhất Anh miễm cười chua chát - Bin và cô ấy mới là một đôi, Nhất Anh sẽ chúc cho hai người hạnh phúc. Phải, hai người phải thật hạnh phúc đấy…AAAAAAAAAAAA………. Nhất Anh hét lớn, hét để giải tỏa nỗi đau trong lòng, hét để xóa bỏ hình dáng ai đó trong tim, hét để quên đi cái quá khứ đẹp mà hai người đã từng có, hét để biết mình đang ở thực tại để biết mà tỉnh lại, Thiên Vũ đã không còn là Thiên Vũ trước kia, tình cảm của Thiên Vũ liệu có còn dành riêng cho Nhất Anh không? Từ hôm gặp July Nhất Anh đã có một cảm giác…lo sợ…và có lẽ điều Nhất Anh nghĩ đã trở thành sự thật…Nhất Anh bỏ chạy, chạy và chạy…chạy đến đôi chân khụy xuống cũng là lúc nước mắt ướt đẫm trên khuôn mặt Nhất Anh. Trời khéo thương Nhất Anh, biết Nhất Anh đang buồn nên cũng khóc dùm Nhất Anh đấy thôi, Nhất Anh ngước lên nhìn bầu trời về đêm, không một ánh sao cũng như trong tình cảm của Nhất Anh, Nhất Anh cảm thấy quá mong manh không có một điểm sáng hy vọng nào…Nhất Anh dầm trong cơn mưa trở về nhà… Khi Thiên Vũ quay lại thì không thấy Nhất Anh đâu, Thiên Vũ tìm khắp công viên nhưng chẳng thấy bóng dáng thân quen đâu cả, điện thoại thì Nhất Anh đã khóa máy. Thiên Vũ lủi thủi đi về, về đến nhà thì trời đổ cơn mưa lớn, lo lắng Thiên Vũ đứng ngồi không yên, cầm chiếc điện thoại trong tay cố bấm số của Nhất Anh nhưng mãi vẫn không liên lạc được, Thiên Vũ bấm số điện thoại nhà Nhất Anh…chờ đợi…và hy vọng… - Alo - Con chào bác, con là Bin đây, anh Nhất Anh đã về nhà chưa bác? - Nó vừa về tới, con gọi nó chuyện gì không? Nó vừa lên phòng thay đồ rồi, bị dầm mưa ướt hết cả - Dạ, con cám ơn bác, con chào bác - Con có nhắn gì không? - Dạ không ạ - Uhm vậy chào con Tắt điện thoại, Thiên Vũ thở phào nhẹ nhõm, bước lên phòng thì July gọi - Anh Thiên Vũ…Em xin lỗi!!! - Không sao mà, thôi em nghỉ sớm đi Thiên Vũ bước vào phòng, July cảm nhận được tâm trạng Thiên Vũ thế nào, chắc chắn Thiên Vũ đang lo Nhất Anh sẽ hiểu nhầm…cô thở dài vì nghĩ tại mình mà làm hai người họ như thế… - July, anh Bin có chuyện gì thế? – Song Thu - Tại mình mà anh Thiên Vũ và anh Nhất Anh lại hiểu lầm nhau… - Cậu đừng tự trách mình, từ từ hai người họ sẽ hiểu nhau thôi mà - Mình muốn giúp hai người, cậu có cách nào không? - À…hay mình tổ chức đi chơi đi, đi ra biển ấy - Uhm hihi… Cuộc trò chuyện của Song Thu và July vô tình để hai chàng trai Thiên Minh và Andy nghe thấy, họ gật gù với ý kiến này của hai cô nhóc.
|