Đúng Là Đồ Đáng Ghét, Khó Ưa Mà !!!
|
|
40. Bin sẽ đợi Hôm nay là ngày nhập học đầu tiên, Thiên Vũ đến trường với tâm trạng mệt mỏi, đang tìm lớp của mình Thiên Vũ giật mình vì có một người đập mạnh vào vai cậu từ phía sau - Vũ - Lam, làm Vũ giật thót tim - Vũ đang nghĩ gì mà thẩn thờ thế? Vũ học lớp nào? - Đây… - Thiên Vũ chỉ về cái lớp trước mặt mình - Vậy mình lại có duyên rồi, Lệ Quyên, Thanh Tuấn cũng học lớp này hihi vào thôi Vũ Đẩy Thiên Vũ vào lớp, tìm kiếm Lệ Quyên và Thanh Tuấn, hai người họ ngồi gần bàn cuối, hai người họ đang chí choé lẫn nhau, miễm cười Tuyết Lam kéo Thiên Vũ xuống - Chào hai người, làm ơn xích vào tí nào – Tuyết Lam đẩy Lệ Quyên vào sát Thanh Tuấn, nhỏ ngồi xuống đồng thời kéo Thiên Vũ ngồi cùng - Sao đi trễ vậy? – Thanh Tuấn - Chắc ngủ nướng chứ gì – Lệ Quyên - Ê…chưa ghẹo nha! Đánh cho bây giờ - Hihi nóng thế…Vũ sao trông cậu buồn thế? - … - Vũ… - Tuyết Lam khiều - Hả…mọi người gọi mình sao? Lắc đầu, thở dài, cả ba bó tay - Cậu đang nghĩ gì thế? Chuyện cậu với Nhất Anh sao rồi – Thanh Tuấn Thiên Vũ thở dài chán nãn kể lại tất cả những chuyện đã xảy ra cho ba người họ nghe - Vậy giờ cậu tính làm sao? – Cả ba đồng thanh - Mình cũng không biết phải làm sao…vừa được mẹ đồng ý chưa hết vui mừng giờ lại…. Thiên Vũ chán nãn ôm đầu gục xuống bàn - Thôi cậu đừng nghĩ nhiều quá, mình tin ba mẹ anh Nhất Anh sẽ hiểu thôi, chẳng phải lúc đầu mẹ cậu cũng thế sao? Cố lên… - Lam nói đúng đấy - Uhm cám ơn mọi người Giảng viên vào lớp, mọi người dừng câu chuyện ở đây chăm chú vào giờ học đầu tiên của ngày nhập học đầu tiên. Mẹ Nhất Anh dần khoẻ lại đã được xuất viện về nhà, Nhất Anh cũng về nhà ba mẹ để có thể chăm sóc cho mẹ mình. Ba mẹ Nhất Anh thấy Nhất Anh trở về lấy làm vui mừng vì họ có thể quản Nhất Anh tránh trường hợp Nhất Anh và Thiên Vũ lại tiếp tục gặp nhau. - Mẹ thấy trong người thế nào rồi ạ? – Nhất Anh vào phòng mẹ mình, ngồi bên giường nói - Mẹ khoẻ nhiều rồi, con không đi làm sao? - Dạ con vào xem mẹ có muốn ăn gì không lát nữa con mua mang về - Cái thằng này, giờ biết quan tâm đến mẹ rồi đấy – Bà xoa đầu Nhất Anh - Mẹ nói gì thế, con lúc nào không quan tâm đến mẹ - Uhm…mẹ biết chứ…con không cần mua gì cho mẹ đâu cái mẹ cần là con mau cho mẹ một nàng dâu ngoan và một đứa cháu để mẹ ẫm bồng thôi - Mẹ… - Mẹ thấy Tuyết Nga được đấy, đẹp người lại đẹp nết - Dạ thôi mẹ nghỉ đi ạ con phải đi làm rồi…chào mẹ con đi - Nhất Anh…Nhất Anh…Cái thằng này nói đến chuyện vợ con là nó lại thế… Bà thở dài, nghĩ đến Tuyết Nga bà bấm số gọi cho Tuyết Nga - Dạ cháu chào bác, bác gọi cháu có chuyện gì không ạ? - Ừ, xế chiều con sang nhà bác được không? Bác đang mệt cần con giúp bác nấu mấy món cho Nhất Anh, nó về bác sợ nó không có gì bỏ bụng. Con có thể giúp bác không? - Dạ, vậy xế chiều con sang nhà bác - Bác có phiền con không? - Dạ không ạ vì hôm nay con được nghỉ - Uhm vậy bác cảm ơn con trước nha - Dạ…không có gì mà bác, vậy bác nằm nghỉ ngơi đi ạ - Uhm chào con - Dạ con chào bác Nhất Anh bước ra khỏi cổng thì chuông điện thoại vang lên, là của Thiên Vũ - Alo anh nghe nè Bin - Anh có thể gặp em một chút không? - Bây giờ anh phải đi làm - Trưa nay em đợi anh trong quán cafe đối diện công ty anh nhé - Nhưng mà… - Vậy nhé anh Thiên Vũ tắt máy vì Thiên Vũ biết Nhất Anh sẽ nói gì, mấy ngày qua Nhất Anh luôn tìm cách tránh mặt Thiên Vũ….hôm nay bằng mọi giá Thiên Vũ nhất định phải gặp được Nhất. Nhất Anh nhìn chiếc điện thoại thở dài, lo lắng….không biết gặp Thiên Vũ mình sẽ nói gì? Mẹ sẽ như thế nào nếu biết chuyện này???? Tuyết Lam suy nghĩ về chuyện của Thiên Vũ - Liệu Vũ và anh Nhất Anh sẽ có kết quả không? Sao mà họ đáng thương quá? Mình làm gì để giúp họ bây giờ? Tuyết Nga vào phòng em gái mình, thấy Tuyết Lam ngẩn người đang suy nghĩ, Tuyết Nga đi lại hỏi - Lam…em đang nghĩ gì đó Tuyết Lam giật mình - Chị…chị biết chuyện của Thiên Vũ và anh Nhất Anh chưa? - Uhm chị đã biết rồi…nhưng sao em lại hỏi chị - Chị có cách nào giúp hai người họ không? - Chị cũng muốn lắm nhưng mà…để chị thử xem Thiên Vũ đến sớm đợi trong quán cafe, nhìn bên ngoài xe tấp nập mọi vật đều hối hả, Thiên Vũ cảm thấy lòng nặng trĩu không biết đến bao giờ cậu và Nhất Anh mới có thể được bên nhau…suy nghĩ dừng lại khi Thiên Vũ thấy Nhất Anh bước vào - Nhất Anh, Bin ở đây Nhất Anh đi lại - Bin cần gặp anh có chuyện gì không? Nắm lấy tay Nhất Anh, Nhất Anh gỡ tay Thiên Vũ ra - Nhất Anh sao thế? - Không, nơi này đông người…chúng ta không nên… - Bin mặc kệ - Thiên Vũ kéo tay Nhất Anh không cho Nhất Anh giật tay ra Người phục vụ đi lại - Hai anh dùng gì ạ? Nhất Anh vội giật tay ra, lúng túng - Hai cafe Người phục vụ đi vào, Thiên Vũ bực tức nhìn Nhất Anh - Nhất Anh sao lại thế? Chúng ta yêu nhau đó là chuyện đáng ngại lắm sao? - Chỉ là… - Nhất Anh nhìn Bin này, nói cho Bin biết Nhất Anh có yêu Bin không? Người phục vụ mang nước ra, Nhất Anh ngại đỏ mặt đợi khi người phục vụ đi vào Thiên Vũ hỏi tiếp - Nhất Anh mau trả lời Bin đi - Có - Vậy tại sao mấy ngày qua lại tránh mặt Bin, Bin gọi điện cũng không chịu nghe máy là thế nào? - Do lúc đó có mẹ bên cạnh Nhất Anh sợ… - Chúng mình sẽ thuyết phục được mẹ mà – Ánh mắt Thiên Vũ đầy triều mến nhìn Nhất Anh - Hãy cho Nhất Anh thêm một thời gian, được không? - Uhm. Nhưng mà không được tránh mặt Bin nữa đấy - Uhm, Nhất Anh hứa mà Họ vui vẻ miễm cười, cùng thưởng thức cái vị đắng của cafe, cái vị đắng giống như chuyện tình của họ hiện giờ nhưng có một cái gì đó làm họ cứ mãi đeo đuổi cho đến cùng dù có như thế nào đi nữa chỉ cần họ được ở cạnh nhau như thế đã đủ lắm rồi. - Tuyết Nga con đến rồi à – Mẹ Nhất Anh vui mừng - Dạ, con chào bác - Vào nhà đi con Trước khi đến, Tuyết Nga đã mua đủ thứ nguyên liệu để nấu ăn. Bước vào nhà, Tuyết Nga mang các thứ vào bếp, dìu mẹ Nhất Anh lên phòng - Bác cứ nằm nghỉ đi ạ, con nấu nhanh thôi - Uhm nhờ con nhé Tuyết Nga chào bà rồi xắng tay vào bếp, bà nhìn Tuyết Nga miễm cười “Nếu được một cô con dâu như thế thì còn gì bằng”
|
41. Sóng gió Tin…toon… - Ủa bác Nam, bác đi lên đây có một mình sao? Bác đi bằng gì thế? – Song Thu - Uhm bác lên thăm người bạn, bác đi xe bus…cầm cái địa chỉ bác chẳng biết đường nào mà đi cả - Dạ hihi bác vào nhà đi ạ Hai bác cháu vui vẻ vào nhà, Song Thu gọi to - Anh Bin ơi, mẹ anh lên này Thiên Vũ trên phòng đi xuống - Mẹ mới lên ạ sao không gọi con đi rước – Thiên Vũ lại ngồi gần mẹ mình - Cái thằng khỉ này, từ Sài Gòn chạy xuống rước mẹ hả? – Bà cốc nhẹ vào trán Thiên Vũ - Hihi…có sao đâu ạ, mẹ lên đây có gì không mẹ? - Lên thăm con không được sao? Mà anh con đâu rồi? - Anh hai đi làm chưa về…mà mẹ lên đây chỉ thăm bọn con thôi sao? - Anh Bin này hỏi nhiều thế, bác uống nước đi ạ - Uhm cám ơn con – Uống ngụm nước bà nói tiếp – Mẹ hay tin bạn của mẹ bị bệnh nên mẹ lên thăm sẵn xem tụi con sống như thế nào? Học hành ra sao? - Bác yên tâm con sẽ giúp bác theo dõi anh Bin 24/24 - Con nhỏ này muốn chết à? – Thiên Vũ trừng mắt nhìn Song Thu, Song Thu le lưỡi trêu - Hai cái đứa này… - Mà mẹ đã thăm bạn của mẹ chưa? - Mẹ cầm cái địa chỉ mà chẳng biết đường nào mà đi cả - Bà giơ cái địa chỉ ra, Thiên Vũ cầm xem - Con biết…để con đưa mẹ đi - Uhm…vậy đi ngay bây giờ đi con, cũng trễ rồi - Bác vừa lên không nghỉ ngơi mai rồi đi cũng không sao mà - Thôi được rồi, bác đi rồi về ngay, đi thôi Bin - Dạ Tuyết Nga một hồi lây huây trong bếp cũng xong được vài món ăn bắt mắt, mẹ Nhất Anh đi xuống nhìn gật đầu hài lòng - Bác không nghỉ ngơi đi ạ - Nhất Anh nó sắp về rồi, nó sẽ rất vui cho mà xem vì cháu nấu ăn rất ngon - Bác cứ trêu cháu – Tuyết Nga thẹn thùng Tin…toon…. - Bác để cháu Tuyết Nga ra ngoài, mở cổng, cả ba người nhìn nhau ngạc nhiên - Tuyết Nga/ Chị Nga - Dạ, cháu chào bác, bác vào nhà đi ạ Thiên Vũ đang thắc mắc Tuyết Nga tại sao ở đây? Bạn của mẹ là ai?....Mọi thắc mắc được giải bày khi Thiên Vũ và mẹ bước vào nhà - Hằng – Mẹ Thiên Vũ mừng rỡ gọi - Thi – Mẹ Nhất Anh cũng thế - Nghe nói bà bệnh, tôi đến thăm bà đây - Bà ngồi đi – Mẹ Nhất Anh nhìn Thiên Vũ, Thiên Vũ đang lo lắng - Đây là con trai thứ hai của tôi Thiên Vũ, ở nhà thường gọi nó là Bin, mau chào cô đi con - Con…con chào.. - Thôi không cần – Mẹ Nhất Anh đứng dậy, Tuyết Nga bên cạnh vội đỡ lấy bà - Hằng, bà sao thế? - Bà dạy con bà thế nào thế hả? Tại sao lại tiếp tay cho nó làm điều xằng bậy? - Bà nói gì thế? Tại sao lại nói con tôi như thế? - Bà biết nó và con trai tôi…hai đứa nó…vậy mà bà còn đồng ý cho hai đứa nó…bà làm mẹ cái kiểu gì thế hả? - Bác…xin bác đừng nói mẹ cháu thế, mẹ cháu không làm gì sai cả tất cả là do cháu mong bác đừng dùng những lời lẽ đó mà nói mẹ cháu - Bin con không được hổn - Tôi nói gì sai nào, bà nên xem lại cách dạy con của bà đi - Bác xin bác đừng dùng những lời như thế mà nói mẹ cháu? - Bin - Mẹ…mình về thôi - Đúng hai người nên đi ra khỏi căn nhà này, căn nhà này không tiếp đón hai người và cậu hãy tránh xa con trai của tôi ra, nó hoàn toàn bình thường chứ không như cậu một tên bệnh hoạn và một người mẹ bệnh hoạn - Mẹ Nhất Anh tức giận, Tuyết Nga đỡ lấy bà sợ bà lại khuỵ ngã - Bà… - Kìa mẹ sao mẹ lại nói bác ấy như thế? – Nhất Anh vừa về đến nhà - Mẹ mình về thôi – Thiên Vũ tức giận, kéo cánh tay mẹ mình - Bin – Nhất Anh - Bà nói đúng tôi là người mẹ không ra gì nhưng nếu điều đó làm con tôi có cuộc sống thoải mái, vui vẻ, hạnh phúc thì tôi cũng chấp nhận. Tôi xin phép….mình về con - Bin…Bin… - Nhất Anh gọi theo, Thiên Vũ tức giận không nói thêm bất cứ gì mặc cho Nhất Anh gọi cậu vẫn bước đi cùng mẹ, không một cái ngoái nhìn nào - Nhất Anh con vào nhà ngay cho mẹ - Bà gằng giọng - Tại sao mẹ lại nói bác ấy như thế? - Con đã quên những gì con nói với mẹ hay sao? – Bà tức giận đến tột độ - Bác…bác đừng quá kích động… - Tuyết Nga - Mẹ…con xin lỗi…con lên phòng đây – Nhất Anh bỏ về phòng - Con…con…tức chết mà - Bác…bác đừng quá kích động, bác uống ít nước đi ạ Tuyết Nga đỡ mẹ Nhất Anh ngồi xuống, đưa cốc nước cho bà hạ hoả
|
Thiên Vũ đưa mẹ về nhà, trong đầu cậu vẫn còn lẫn quẫn những câu nói của mẹ Nhất Anh, nhìn mẹ mình bị người khác mắng chửi cậu không làm gì được, cậu căm ghét bản thân mình. Đưa mẹ lên phòng, nhìn đôi mắt đỏ hoe của bà Thiên Vũ không kiềm nén được nước mắt - Mẹ…con xin lỗi mẹ nhiều lắm, tại con mà mẹ bị người khác nặng lời như thế…con xin lỗi…con xin lỗi… - Thiên Vũ quỳ bên giường ôm lấy người bà - Con không có lỗi gì cả, chỉ tại bà ấy chưa hiểu thôi - Bác…anh Bin…có chuyện gì thế ạ - Song Thu cũng rưng rưng nước mắt nhìn hai người họ - Không có chuyện gì đâu, con đừng quá lo lắng - Mẹ…con suy nghĩ kỹ rồi con sẽ dừng lại….con và Nhất Anh sẽ không đi đến đâu cả Xoa đầu Thiên Vũ, bà nói - Con phải có lòng tin chứ cũng như con đã làm cho mẹ phải suy nghĩ lại - Nhưng mà con không thể nào nhìn thấy mẹ bị người khác nói như thế được, mẹ à - Con bỏ cuộc dễ dàng như vậy sao? Còn Nhất Anh…con và nó sẽ thế nào? - Con đã quyết định rồi mẹ đừng lo, Nhất Anh sẽ hiểu, con ổn mà, thôi mẹ nằm nghỉ đi ạ - Con… - Thu chăm sóc mẹ giúp anh Thu chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra cả chỉ biết là bất ngờ trước câu nói của Thiên Vũ, bất ngờ trước thái độ kiên quyết của Thiên Vũ. Thiên Minh về nhà không thấy Thiên Vũ đâu cả, nghe Thu nói lại sự viêc lúc chiều, Thiên Vũ vào phòng hỏi mẹ. Mẹ Thiên Vũ kể lại tất cả cho Thiên Minh nghe, không chỉ riêng gì Thiên Vũ mà cả Thiên Minh cũng vô cùng tức giận - Con phải gặp ba ta nói cho ra lẽ chuyện này - Con đứng lại cho mẹ, mẹ không muốn chuyện này lớn thêm - Bác nói phải đấy anh Minh - Nhưng mà… - Mẹ bảo ở nhà con không nghe lời mẹ nữa sao Minh - Dạ - Bác, vậy anh Bin và anh Nhất Anh sẽ kết thúc như thế này sao bác? Thở dài, bà cũng không biết nên trả lời nhỏ như thế nào…ban đầu bà cũng có tâm trạng như mẹ Nhất Anh hiện giờ, bà hiểu cảm giác đó như thế nào nên bà cũng không trách gì mẹ của Nhất Anh. Bà không biết liệu con trai bà làm điều đó có tốt hay không? Liệu hai đứa nó sẽ ra sau khi trước đây chỉ vì bà mà….bà không dám nghĩ thêm nữa… Sau khi đưa mẹ Nhất Anh về phòng nghỉ, Tuyết Nga sang phòng của Nhất Anh Cốc…cốc… - Anh Nhất Anh em có thể vào không? - Uhm em vào đi Tuyết Nga bước vào nhìn thấy Nhất Anh đang ngồi bên giường, Tuyết Nga đi lại - Anh đừng buồn bác, rồi bác sẽ hiểu cho anh thôi mà - Uhm…anh hy vọng thế, Bin nó chắc đang giận lắm - Vũ sẽ hiểu thôi mà anh đừng lo lắng quá - Uhm, cám ơn em Tuyết Nga ngồi bên cạnh Nhất Anh, cùng trò chuyện với Nhất Anh tâm trạng Nhất Anh cũng khá hơn nhiều, Tuyết Nga xin phép ra về. Nhất Anh qua phòng của mẹ - Mẹ thấy trong người thế nào rồi ạ - Mẹ khoẻ, chỉ cần con không gặp thằng đó nữa mẹ sẽ rất khoẻ - Mẹ… - Con đừng nói gì cả vô ít thôi không bao giờ mẹ chấp nhận một chuyện vô lý như thế này Cạch, cánh cửa phòng mở ra, ba Nhất Anh vừa về tới - Mẹ con lại không khoẻ nữa à – Ba Nhất Anh đi lại - Tôi không sao? Ông tắm rửa đi tôi dọn cơm lên - Mẹ…nằm đó đi để con làm cho Nhất Anh bước xuống nhà bến, những món ăn Tuyết Nga đã nấu cũng đã bày lên sẵn Nhất Anh chỉ cần gọi ba mẹ xuống. Nhất Anh lên phòng gọi ba mẹ - Ông thấy bà ấy như thế có thể chấp nhận được không kia chứ? Biết con mình làm sai mà còn hùa theo - Bà…tại sao bà lại nặng lời với bà ấy như thế? Biết tin bà bệnh bà ấy không ngại quãng đường xa như thế vậy mà bà… - Tôi thì sao chẳng lẽ vì như thế mà tôi chấp nhận một chuyện điên rồ như thế? - Nhưng có lẽ bà ấy nói đúng thì sao? Bọn nó sẽ vui vẻ hạnh phúc khi được ở cạnh nhau - Ông im đi, đừng nói ông cũng như bà ta… - Mẹ…con xin mẹ hãy nghĩ lại – Nhất Anh đẩy cửa bước vào - Con im đi không bao giờ có chuyện đó - Kìa bà - Bây giờ hai ba con các người muốn tôi chết ngay bầy giờ đúng vậy không? - Mẹ…đừng… - Vậy đừng bao giờ nhắc lại chuyện này nữa, ý tôi đã quyết không bao giờ thay đổi. Giờ xuống ăn cơm đi - Ba mẹ ăn đi ạ con không đói, con về phòng đây - Nhất Anh…. Mặc cho mẹ gọi Nhất Anh vẫn bỏ về phòng, ba Nhất Anh thấy mẹ Nhất Anh thật quá đáng trong cách xử sự với người khác, ông ngán ngẫm cũng chẳng thèm ăn, vào phòng tắm rồi ra phòng khách nằm. Thiên Vũ về đến nhà trong tình trạng say khước, loạn choạng bước vào nhà - Anh Bin sao anh uống say thế này? - Bin con sao vậy? Minh con đỡ em con vào nhà này Đưa Thiên Vũ lên phòng, lấy khăn lau mặt cho Thiên Vũ, Thu thì pha nước chanh cho Thiên Vũ. - Cái thằng này con có chuyện gì thì cứ nói với mẹ chứ sao mà uống say thế này hả con – Mẹ Thiên Vũ nhìn đứa con của mình mà xót xa, Thiên Vũ từ từ chìm vào giấc ngủ - Mẹ, mẹ về phòng nghỉ đi, con trông nó được rồi – Thiên Minh - Phải đó bác, bác về phòng nghỉ đi cũng khuya rồi - Uhm hai con cũng nghỉ sớm đi, nó ngủ rồi không có sao đâu - Dạ Thu đưa mẹ Thiên Vũ về phòng, nhỏ cảm thấy ngày hôm nay thật mệt mỏi, nhỏ thương cho bà quá mới lên chưa được bao lâu mà trông bà phiền muộn lo lắng đủ chuyện. - Bin à, có anh hai đây, em cố gắng lên không có chuyện gì là không thể cả? Anh hai luôn ủng hộ em mà! Đắp chăn lại cho Thiên Vũ, Thiên Minh bước ra ngoài. Tuy nằm đó nhưng bên tai Thiên Vũ vẫn cảm thấy ấm áp vô cùng, còn có gia đình luôn luôn bên cạnh cậu ủng hộ cậu, cậu sẽ làm được, cậu không thể nào gục ngã.
|
42. Cách biệt - Sao hai ngày rồi không thấy Vũ đi học thế? – Lệ Quyên - Lam không biết, Lam gọi điện thì không ai nghe máy cả - Mình gọi cho anh Minh đi Thanh Tuấn bấm số của Thiên Minh - Alo, Thiên Minh nghe - Anh Minh, em là Thanh Tuấn đây - Uhm, em gọi anh có gì không? - Sao mấy ngày nay Vũ không đến lớp vậy anh? - Ah…nó đang lo thủ tục đi du học - Sao ạ? - Uhm nó định sao khi làm xong rồi báo cho mọi người biết - Dạ, vậy em cám ơn anh. Em chào anh - Uhm chào em - Sao rồi Tuấn – Tuyết Lam, Lệ Quyên - Vũ sắp đi du học rồi - Gì cơ? - Uhm anh Minh nói thế - Mình phải tìm nhà đến nhà gặp Thiên Vũ hỏi cho ra lẽ mới được - Nhưng mình làm gì biết nhà… - Để mình hỏi anh Nhất Anh Lam bấm số của Nhất Anh - Alo anh nghe nè Lam - Anh biết nhà của anh Minh ở đâu không? - Uhm ở số….mà có chuyện gì thế Lam - Ah không có gì đâu anh em chỉ muốn hỏi vậy thôi, cám ơn anh nhiều lắm. Thôi em đi nhé, chào anh! - Uhm chào em - Sao cậu không nói cho Nhất Anh biết? – Lệ Quyên - Tụi mình hãy gặp Vũ trước rồi báo cho anh Nhất Anh sao để anh ấy không phải lo lắng, mình biết hiện giờ gia đình Nhất Anh không cho anh ấy và Thiên Vũ đến với nhau, mình lo nếu anh Nhất Anh biết chuyện này anh ấy sẽ không kiềm chế được bản thân còn mẹ anh ấy nữa bác ấy bị tim nên không thể xúc động mạnh được - Uhm mình hiểu rồi, chúng ta đi thôi – Lệ Quyên, Thanh Tuấn Hai chiếc xe đi về hướng nhà của Thiên Minh. Tin…toon…. - Dạ chúng cháu chào bác, Vũ có nhà không vậy bác? - Uhm các con vào nhà đi, Bin nó đi đón Thu rồi nó về ngay bây giờ đấy Mọi người vào nhà không bao lâu thì Thiên Vũ và Song Thu bước vào - Lam, Quyên, Tuấn…sao mọi người biết mình ở đây mà tìm? – Thiên Vũ ngạc nhiên - Con chào bác, em chào mấy anh chị - Song Thu - Uhm chào em – Quay sang Thiên Vũ mọi người hỏi – Vũ cậu định đi du học sao? - Sao mọi người biết? - Vậy là đúng sao? Vậy còn anh Nhất Anh – Lam hỏi - Mình sẽ gặp Nhất Anh sau - Cậu định bỏ chúng tớ mà đi sao? – Lệ Quyên - Mình không còn sự lựa chọn nào khác - Tại sao chứ? Cậu… - Tuyết Lam - Thôi mọi người đừng nói thêm nữa, mình quyết định rồi - Bao giờ cậu đi? – Thanh Tuấn - Sớm thôi nhưng mà các cậu đừng nói cho Nhất Anh biết nhé! - Cậu định ra đi như thế sao? – Tuyết Lam - Uhm - Nhưng mà… - Các cậu hứa với mình là không được cho Nhất Anh biết chuyện này có được không? – Thiên Vũ van này - Bọn tớ không thể, cậu nên gặp anh Nhất Anh đi - Thôi được rồi vậy để tớ gặp Nhất Anh, các cậu không được nói gì hết nếu không tớ sẽ đi mà không cần báo cho các cậu một tiếng - Thôi được rồi bọn tớ đồng ý
|
Thở dài, mọi người ngồi đó nhìn nhau, Song Thu và mẹ Thiên Vũ nhìn Thiên Vũ nhìn thấy ánh mắt u buồn của Thiên Vũ mà thấy nghẹn cả lòng, nói gì bây giờ quyết định đến với Nhất Anh cũng là Thiên Vũ, cãi lời mẹ cũng là Thiên Vũ, bây giờ người muốn ra đi muốn bỏ cuộc cũng là Thiên Vũ…Không phải do Thiên Vũ không còn yêu Nhất Anh nữa mà chỉ là cậu cảm thấy khoảng cách của hai người đang càng lớn dần, Thiên Vũ không muốn vì mình mà mẹ phải chịu lời sĩ nhục của người khác, mẹ đã yêu thương Thiên Vũ đến thế nào? Chấp nhận một chuyện mà người khác cho là bất bình thường nhưng mẹ Thiên Vũ đã chấp nhận và ủng hộ cậu như thế nào? Nhưng bây giờ...cậu không thể tiếp tục. Còn Nhất Anh, chữ hiếu Nhất Anh phải làm sao khi mà mẹ Nhất Anh đang mang một căn bệnh như thế, không thể cãi lời mẹ, không thể làm mẹ buồn…như thế cố níu kéo nhau để làm gì? Có phải càng làm cho nhau thêm đau khổ hay không? Nên bây giờ chỉ cần một người buông tay…chỉ cần một người buông tay thì mọi chuyển sẽ tốt hơn…Thiên Vũ nghĩ như thế sẽ tốt hơn cho cả hai, khoảng thời gian xa nhau sẽ xóa mờ tất cả. Đang trong phòng khách cùng với mẹ mình, tiếng chuôn điện thoại vang lên làm Nhất Anh giật thót mình, là của Thiên Vũ, vui mừng, lo sợ…mọi cảm xúc hổn tạp, liếc nhìn mẹ mình một cái…Nhất Anh lên phòng, mẹ Nhất Anh để ý nghi ngờ bước theo sau - Alo…Bin gọi Nhất Anh có gì không? - Nhất Anh có thể ra công viên gặp Bin được không? - Ngay bây giờ? - Phải, Bin sẽ đợi Cánh cửa phòng bật ra làm Nhất Anh run sợ vội tắt điện thoại - Mẹ…sao mẹ lại vào đây? - Là điện thoại của thằng đó có phải không? - Không…không phải… - Con đừng có dối mẹ, mẹ đã nghe tất cả - MẸ…sao mẹ lại nghe lén điện thoại của con - Con im đi từ bây giờ con ở nhà cho mẹ, không được đi đâu cả Rầm, bà đóng cửa, khóa cửa bên ngoài, Nhất Anh đập cửa gọi mẹ nhưng bà chẳng thèm quan tâm đến - Mẹ mau mở cửa cho con mẹ đang làm gì thế? Mẹ mau mở cửa cho con Im lặng, mặc cho Nhất Anh đập cửa, Nhất Anh dựa vào cánh cửa từ từ ngồi bệt xuống sàn, lấy tay lau đi những giọt nước mắt vướn trên mi, Nhất Anh bấm số của Thiên Vũ - Bin, anh không ra được - Vậy à, không sao - Bin có chuyện gì nói với Nhất Anh sao? - “Phải đúng là Bin có chuyện muốn nói với Nhất Anh, chỉ cần Nhất Anh đến, chỉ cần Nhất Anh ôm lấy Bin, chỉ cần Nhất Anh nói là Bin hãy ở lại thì…có lẽ…” Cố gắng dấu những giọt nước mắt vào trong, Thiên Vũ nói: Cũng không có chuyện gì quan trọng đâu…vậy thôi Bin về đây - Uhm Nhất Anh xin lỗi Kết thúc cuộc gọi Nhất Anh chán nãn nhấn nút tắt nguồn, quăng điện thoại vào một xó mà cậu cũng chẳng quan tâm đến, leo lên giường trùm kín chăn như đang trốn tránh tất cả, giận mẹ cậu không dám, trách mẹ cũng không dám…cậu chỉ mong một điều duy nhất mẹ cậu có thể chấp nhận cậu và Thiên Vũ như vậy cậu đã rất hạnh phúc rồi. Thiên Vũ trở về nhà lòng nặng trĩu cậu muốn gặp Nhất Anh lần cuối trước khi đi mà cũng không thể…bước vào nhà nhìn thấy mẹ, Thiên Minh, Song Thu, Thiên Vũ chào rồi bước thẳng lên phòng - Anh Bin anh đã gặp anh Nhất Anh chưa? - Bin…cái thằng này Thu hỏi mà nó chẳng thèm trả lời gì cả - Thiên Minh trách - Để mẹ lên xem nó thế nào rồi Mẹ Thiên Vũ đi rồi, Song Thu nhìn Thiên Minh hỏi - Anh Bin đi thật sao anh Minh? - Uhm nó quyết định rồi anh cũng không thể nào khuyên nó được, nó đi cũng tốt cho nó thôi - Nhưng mà… - Anh hiểu em muốn nói gì nếu chúng nó thật sự yêu nhau thì dù ở đâu chúng nó cũng tìm lại nhau thôi - Vâng Mẹ Thiên Vũ bước vào phòng, nhìn thấy đứa con trai đang thu xếp quần áo bà ngạc nhiên hỏi - Bin con đang làm gì thế? - Dạ con đang xếp quần áo, ngày mai con đi - Nhưng chẳng phải là hai ngày nữa sao? - Con đổi chuyến bay rồi mẹ, mẹ đừng cho ai biết cả, con cũng đổi cả trường học rồi qua đó con sẽ gọi điện về cho mẹ hay - Con…tại sao con lại làm thế? - Mẹ thương con mẹ đừng nói cho ai hay cả nha mẹ - Thiên Vũ ôm lấy mẹ thúc thích - Uhm…nhưng con nhớ phải điện thoại thường xuyên về cho mẹ hay đấy - Dạ con biết rồi - Thôi con chuẩn bị đi, mẹ xuống nói anh con - Mẹ đừng cho anh hai nói với ai nhé! - Uhm mẹ biết mà Mẹ Thiên Vũ đi xuống nói chuyện với Thiên Minh, cả Thiên Minh và Song Thu đều bất ngờ nhưng mà ý Thiên Vũ đã thế mọi người cũng không nói gì thêm, chỉ mong Thiên Vũ được vui vẻ mà học hành.
|