Số 10 Phố Yên Đại Tà
|
|
Chương 17: Mang ơn. (1/2) (Hoàn chỉnh) Edit:baotri1998
Ta là soái ca: Này, tôi nghĩ một đêm, tôi bị thua thiệt.
Tình yêu 123: ? Đây là ý gì?
Ta là soái ca: Tôi đây thì một ngọc thụ lâm phong*, trông như Phan An**
( *ngọc thụ lâm phong: ngọc thụ đón gió nghĩa là đẹp trai, kiêu sa hiếm thấy được gọi là Ngọc thụ, đối diện phong ba bảo tảm vẫn lẫm liệt được gọi là Oai hùng, khí chất lẫm liệt)
(** Phan An: Nhân vật lịch sử của Trung Quốc rất soái ca :))
Tình yêu 123: Cậu dừng lại đi, tôi hơi vì cậu có chút đỏ mặt ( xấu hổ).
Ta là soái ca: Không có chuyện gì chứ, cậu đỏ sao, chớ đừng sốt lên là được.
Tình yêu 123: . . .
Ta là soái ca: Soái ca cậu hãy nghe tôi nói hết!
Tình yêu 123: Cậu nói, tôi đỏ mặt .
Ta là soái ca: Tôi còn anh tuấn tiêu sái, còn là 'ông hoàng kim cương*'
(*Nguyên câu :Toản thạch vương lão ngũ chỉ thị những người rất nổi tiếng được lưu danh đại loại như ông hoàng nhạc pop, ông hoàng thời trang ...)
Tình yêu 123: Giơ tay phát biểu
Ta là soái ca: Cho phép
Tình yêu 123: 'Ông hoàng nổi tiếng chói sáng' tôi thực sự gật đầu không nổi, cái này có chút ý tứ lừa dối ông trời.
Ta là soái ca: Vậy được rồi, bỏ qua 'ông hoàng kim cương'.
Tình yêu 123: Ừ, tạ ơn
Ta là soái ca: Thì nói chung, tôi nói như vậy, là muốn biểu đạt tôi chính là một giống đực loại tốt!
Tình yêu 123: Được, vậy cậu muốn rút ra kết luận gì?
Ta là soái ca: Tôi không nên bị cậu cưỡi !
Tình yêu 123: Cậu phản chiếu cầu vòng thật dài = = đều thực tế là đã định trước rồi đó, cậu còn muốn thế nào nữa?
Ta là soái ca: Tôi cho rằng bèn lấy điều kiện , nói rõ tôi không phải kém hơn so với cậu, ngoài ra có thể đưa ra kết luận, tôi không nên làm ''vợ'' cậu.
Tình yêu 123: Không thể phủ nhận. Cậu có thể phân tích lô-gích như vậy. Nhưng!
Ta là soái ca: Nhưng cái gì?
Tình yêu 123: Tôi thì đính ước hi sinh dâng hiến cho cậu, làm người đàn ông của cậu là chuyện đương nhiên.
Ta là soái ca: Khoan đã, cậu làm gì hi sinh dâng hiến?
Tình yêu 123: Trước mắt chỉ có vậy, ngoại trừ tôi, có người nào cùng cậu tuổi già cô đơn cả đời sao?
Ta là soái ca: . . . Không có
Tình yêu 123: Tại sao như vậy?
Ta là soái ca: (T. T), giống cái cuối cùng cũng không lựa chọn tôi, các cô ấy kỳ thị tôi.
Tình yêu 123: Vậy còn khác biệt giống đực kết giao với cậu thì sao?
Ta là soái ca: Rõ ràng không bằng. . .
Tình yêu 123: Đúng chứ, tôi có nên hay không hi sinh dâng hiến đây?
Ta là soái ca: Khóc, tôi cả đời đều bị phụ nữ lừa gạt, anh trai tôi tức giận đến mức cũng không để cho tôi tìm bạn gái. . . rồi tới người nam nhân đến lừa gạt.
Tình yêu 123: Dạ dạ, mạng cậu tốt!
Ta là soái ca: Ha ha ha ha, đúng , cuộc sống của tôi đúng là tốt ~~
Tình yêu 123: Chổ đó của tôi tốt hơn phụ nữ, có đúng không. -_-
Ta là soái ca: Đúng vậy! Soái ca cậu là 1 người lương thiện, vô tư dâng hiến, cũng liền tìm lấy khoảng khắc vui sướng . . Ôi, soái ca, tôi cảm thấy những gì cho cậu không đáng giá.
Tình yêu 123: Gì chứ= = cậu rất đáng yêu, có thể mang đến nhiều niềm vui cuộc sống,
Ta là soái ca: Thật không?
Tình yêu 123: Thật!
Ta là soái ca: Soái ca! Tôi yêu cậu!
Tình yêu 123: Sờ sờ, tôi cũng yêu cậu (☆_☆)
Ta là soái ca: Tôi phải ra cửa, tối đi tìm cậu, cọ cọ ~
Tình yêu 123: Đi đâu vậy?
Ta là soái ca: Đi 1 chuyến đến nhà xuất bản.
Tình yêu 123: Được, phóng trên xe phải mặc áo khóac, đừng làm biếng, ngày hôm nay đặc biệt lạnh.
Ta là soái ca: Không cần, đi bộ 2 dặm sẽ đến
Tình yêu 123: Dùng! Sắp hết năm, đừng bị cảm.
Ta là soái ca: Được, tôi tránh được
....
Lương Trạch đóng cuốn vở, ngồi xổm trên ghế sa lon nhỏ, đốt điếu thuốc, càng nghĩ càng đúng! Tự mình thật rất quá đáng , Điều không phải một loại quá đáng , là quá đáng không thể tài nào quá đáng hơn, Rõ ràng là chính là chó cắn Lã Động Tân* sao! Soái ca là tốt với người bao nhiêu? Người ta cơ bản thuộc về quên mình vì nghĩa! Nghĩ tới nghĩ lui, cả đời, đối với mình như một người tốt , ngoại trừ anh trai chính là chủ cửa hàng, bản thân lại không suy nghĩ yên phận, cái này hơi quá đáng!.
[i]( chó cắn Lã Động Tân* : là thuật ngữ bên TQ ý muốn nói Không phân biệt tốt xấu)
Điều này làm cho Lương Trạch nhớ tới khi còn bé, anh trai kể truyện ngụ ngôn xưa cho cậu nghe. Nói có một búa gổ của cậu bé rơi xuống sông, thần sông xuất hiện, theo thứ tự lấy ra kim cương, vàng bạc, nhưng cậu chỉ lấy lại búa sắt của mình. Chuyện xưa này nói cho chúng ta biết, người, không thể quá tham lam.
Ai nha, cái này phạm vào 7 trọng tội, tham lam!
Lương Trạch càng nghĩ càng cảm giác mình không phải, trong lòng hận không thể bây giờ gọi tới chủ cửa hàng xin lỗi, chỉ tiếc bây giờ gọi tới, nhà xuất bản lại giống như chém đầu heo như muốn đem đầu cậu chặt xuống tới.
Mặc quần áo tử tế, đặc biệt cầm áo khoác, Lương Trạch ra ngoài.
Đến nhà xuất bản không đến bốn giờ, hôm nay trời u ám đầy mây, không biết có thể là sẽ có tuyết rời, lúc này dù sao cơ bản cũng cảm giác trời muốn tối.
Giám đốc Tôn nhiệt tình tiếp đãi Lương Trạch, bưng một ly cây cà phê nóng hổi đưa tới tay cậu. Đó là 1 phụ nử trên dười 50 tuổi, tóc nhuộm kỹ lưỡng, đôi mắt nhỏ kính gác trên sống mũi càng khiến cố bộc ra vẻ tri thức.
"Tiểu Lương a, bản thảo mấy người biên tập chúng tôi đều nhìn rồi, cảm thấy tương đối khá."
"Chính xác! Tôi phấn đầu trong thời gian dài!" Lương Trạch cười ha ha.
Giám đốc Tôn nhìn Lương Trạch, trong lòng nói, được, tiểu tử cậu thật không biết cái gì là khiêm tốn, nhưng ngoài miệng cô cũng không dám nói như vậy, năm nay bọn họ còn trông cậy vào cuốn tiểu thuyết được bầu chọn này! Một năm xuất bản tiểu thuyết nhiều như vậy. Có thể nghiêm túc cầm tiền đặt cược lên, căn bản lác đác không cần nhiều, mà nếu không xuất bản tốt quyển tiểu thuyết, thì đến sang năm trực tiếp liên hệ trao sách hiệu cho cấp dưới. Bọn họ ở trên này điều không phải té ngã (thất bại) một hai lần, nếu không cố làm sao bí quá hóa liều, thoáng cái xuất bản đột ngột như vậy tiền bản quyền cũng sẽ rất nhiều. Mặc dù Lương Trạch viết một chặng đường dài, có thể giữa tiểu thuyết ngắn tương đối khen hay, cái tuổi này có thể lấy được 'Giải thưởng Bách hoa *'Cũng đã không phải là người bình thường. May mà hành động sớm! Nhưng đối với trầm trồ khen ngợi, nhưng hay chỉ là từ trái nghĩa. Lấy được sách được giải thưởng này cơ bản không thành vấn đề, thế nhưng nếu bạn muốn quần chúng mua về cũng thấy rõ, có chút khó khăn =_= nếu không thì ngày hôm nay không gọi cậu ta đến đây!
(* Bách hoa tưởng: Trăm loại giải thưởng)
"Bây giờ , có một vấn đề như thế." Tôn giáp đốc bưng chén trà, cười mĩa nhìn Lương Trạch.
"Sao? Có vấn đề gì? Cô cứ nói."
"Là như thế này, hiện tại chúng ta trải qua thảo luận, cho rằng quyển sách này của cậu có giá trị văn học cao, cũng thống lựa chọn qua giải thưởng Bách Hoa ."
"A! Đúng mà! Thật tốt!"
"Thế nhưng . . ."
"Sao?"
"Ở phương diện phát hành , chúng tôi cụ thể có chút suy tính."
"Nói như vậy là sao ?"
Thì lúc này, Lương Trạch nghe được tiếng giày cao gót , quay đầu lại nhìn , sau đó, "A! Tại sao là cô!"
Cô gái đi vào cũng ngạc nhiên một chút, "Là cậu à?"
"Các người quen nhau?" Tôn giám đốc đứng dậy.
"Cậu tên gì nhỉ?" Cô gái cau mày suy nghĩ.
"Tôi cũng muốn vấn đề này." Lương Trạch vỗ đầu.
Tôn giám đốc nghẹn họng nhìn trân trối, tình huống này là gì? Bất đắc dĩ, giới thiệu . . .
"Lương Trạch, đây là Tạ Kim Yến, chúng tôi trực thuộc nhân viên phát hành của chủ quản, Kim Yến, đây là Lương Trạch, tác giả《 hoa nở bất bại 》 ."
"Đúng đúng, cũng nghĩ tới." Tạ Kim Yến cười, vươn tay muốn cùng Lương Trạch bắt tay, Lương Trạch động một cái thì không nhúc nhích, chỉ trả lời một câu, "Chào cô."
Chuyện 419 (Tình 1 đêm) Lương Trạch hoàn toàn chưa quên, không chỉ có không cậu còn nhớ rõ tư vị của cô gái này, cái này không thể được! Đây là thời điểm gì? Bản thân chính là ''vợ'' của người ta, A, không đúng, có. . . Mặc kệ có cái gì, loại cám dỗ này phải kiên quyết khán chế.
Tạ Kim Yến nhìn Lương Trạch, phụ nữ nhạy cảm khiến cho cô phát giác ra cậu chống lại cô, "Tôn giám đốc, tôi cùng Lương Trạch coi như là quen biết, cũng có qua 'Giao lưu', " hai chữ 'Giao lưu' này Tạ Kim Yến cắn rất nặng, "Chúng ta nói chuyện đi."
Giám đốc Tôn mắt xoay chuyển, lập tức liền tiếp thu ý của Tạ Kim Yến , quy luật lại bất quá rất rõ ràng , giao cho cô, ắt hẳn giải quyết. Tạ Kim Yến là một nữ nhân, Tôn giám đốc biết cô rất rõ ràng, nếu cô không có chút bản lĩnh không có chút thủ đoạn giao thiệp cũng không đến bây giờ leo tới vị trí này, Tạ Kim Yến cô mới vài tuổi? Ba mươi cũng chưa ai tới . Nghĩ như vậy, tôn giám đốc lại nhìn Lương Trạch một chút, dòm rất thuần khiết một đại nam hài mà. . . Ôi, thiên hạ quạ đen* quả nhiên giống nhau, hơn nữa chỉa vào loại tri thức đầu hàm lưu manh này. (*đại khái số đen)
"Được Được Được, " tôn giám đốc nghĩ như vậy, trên mặt cũng ôn hòa cười, "Các người cứ trò chuyện."
Phòng chờ chỉ còn lại là Lương Trạch cùng Tạ Kim Yến, Lương Trạch bắt đầu đứng ngồi không yên. Lần đó hồ đồ, cậu không có nghĩ quá nhiều, làm liền làm, lúc này nhân cô gái ăn mặc thời thượng ngồi trước mắt cậu. . . Cậu khoan hãy nói, mặc quần áo vào càng đẹp mắt nha, hơn nữa cùng với mùi thơm nước hoa, Lương Trạch cảm giác cái đuôi mình đều chui ra quần. Đây là bản năng, thấy gái đẹp thì ai không muốn làm? Trừ phi. . . Đồng tính luyến ái.
May nhờ 4 từ 'Đồng tính luyến ái' nhô ra, Lương Trạch ngay tức khắc như bị tát một dũng nước lạnh -- Lương Trạch, Thằng khốn cũng không bằng đúng không ? Cậu bây giờ cùng soái ca cùng một chỗ, cậu phải học tập trở thành một người đồng tính ! @@
Tạ Kim Yến vẫn quan sát Lương Trạch, từ biểu tình trên mặt cậu ta, Đúng là cô thật khó khăn suy đoán cậu trong lòng đang suy nghĩ cái gì , đầu tiên là vẻ mặt thèm khát nhưng tiếp đó là. . . Thay đổi thành một hòa thượng?
". . . Mới vừa tôn giám đốc nói, bên phát hành có chút suy tính." Lương Trạch đốt thuốc lá, không thể không đem đầu óc lôi trở lại , giải quyết việc chung, bốn chữ mà vô cùng trầm trọng đặt ở trên đầu cậu. Không quan tâm như thế nào tính kiềm nén, cậu phải tự mình như thế kiềm chế!
"Ừ, Đúng vậy." Tạ Kim Yến thanh âm phát ra thật dịu dàng êm dịu, "《 hoa nở bất bại 》 tôi cũng xem, sau đó cảm giác quả thực rất tốt, chỉ là ở phương diện phát hành , chúng tôi cho rằng địa phương có chút quá nghiêm nghị , lo lắng đến 1 góc độc giả độ lớn , tôi cho rằng là điều không hẳn là thích hợp. . ."
"Sửa chữa sao?" Lương Trạch thầm nghĩ nhanh lên kết thúc trận đàm phán này.
"Không đúng không đúng." Tạ Kim Yến lại không nóng nảy không luống cuống, "Chủ yếu là khía cạnh bao trang, chẳng hạn như bìa mặt thiết kế a, giới thiệu vắn tắt a, còn có chút cần thiết sao tác, từ góc độ xuất phát này, tôi sẽ tìm cách. . ."
Tạ Kim Yến rốt cuộc nói gì Lương Trạch sau đó căn bản không có nghe vào, cậu mắt vẫn nhìn xuống đất, lại nhìn thấy cặp nhũ kia đầy đặn phập phồng, thân thể từng tấc trơn bóng , bộ phận sinh dục phụ nữ dường như ướt át thay thế toàn bộ khu vực đó.
Lương Trạch một mực trả lời, đúng, không sai, được. Vội vã liền kết thúc tràng bàn bạc này, đứng dậy muốn rời khỏi, Tạ Kim Yến đứng lên, mới vừa kéo cánh tay Lương Trạch , Lương Trạch theo phản xạ có điều kiện dường như quát: "Cô làm gì thế!"
Lần này, được chưa, Tạ Kim Yến sợ đến xuýt chút nữa không cố định được.
"Xin lỗi." Lương Trạch đỡ Tạ Kim Yến, "Thì chứng cứ theo lời nói của cô, tốt, cảm ơn."
Tạ Kim Yến cứ như vậy nhìn Lương Trạch chật vật chạy trốn ra ngoài.
Hàng Hàng tất cả 1 buổi chiều đều ở đây cười, cười Lương Trạch cùng với mình đến không phúc hậu.
Nói thật, cậu không nghĩ tới hôm qua trải qua 1 tràng xấu hổ, Lương Trạch còn có thể ngày thứ hai không có chuyện gì dường như trên người rừng rực đến chào hỏi, càng thêm không nghĩ tới cậu ta phải cùng cậu tranh luận vấn đề 'trên dưới' , cuối cùng thế nào cũng không có khả năng nghĩ tới là, cậu đưa cho hắn quấn quýt tiến vào!
Là bản thân thiên tài, còn là. . .
Vô luận như thế nào, là cậu quá thông minh cũng được, hay là cậu quá ngốc cũng được, mắt đạt tới-- cậu bắt cậu ta thuyết phục! Trước mắt để cho Lương Trạch nhận định triệt để cái này
Thế nhưng. . .
Hàng Hàng luôn cảm giác mình cười đến trống rỗng, cậu có lẽ là không thể cứ quấn quýt cậu ta như vậy cả đời? Chẳng lẽ tên lỗ mảng mỗi lần tỉnh mộng , cậu đều sẽ áp dụng phương này với cậu một lần? làm ''sói lang'' mới tác dụng được ba lần, cậu. . . có thể dùng được vài lần nữa không?
Nghĩ tới đây, một vấn đề mơi sinh ra -- cả đời.
Ông trời của tôi, Hàng Hàng một chút cảm giác muốn sụp đổ, cậu lại muốn cậu cùng cậu ta cả đời đến cùng!
Hàng Hàng từng cho là cậu ta không có khả năng lại ngây thơ như thế, nhưng sự thực chứng minh tên lỗ mảng có bản lãnh này, hiện tại càng thêm bằng chứng, cậu ta đã khiến cậu vùi lấp đặc biệt sâu.
Vì sao không thể tiếp tục dùng cách này ?
Hàng Hàng tiếp tục nghĩ đến đây.
Vì sao?
Sẽ quen với cách này sao ? Có lẽ cho là mình muốn chiếm vị trí làm chủ (Top) ? Bởi vì ... có lẽ nó sẽ càng có thể kiểm soát cả chuyện phát triển?
Không rõ, không nghĩ ra, một kết thúc tử.
Dường như chính là như vậy, không có vì sao, nhưng không thể tiếp thu.
[Tới đây thôi, hôm nay tâm trạng vô cùng tệ, làm 1 chút thôi, thông báo ngày mai rất có thể không edit.... nhé]
|
Chương 17: TT (p2)
( baotri1998) redit toàn bộ c17
Khá vô nghĩa
Ăn xong cơm tối, Lương Trạch còn ăn không có nhiều, cậu nói đêm đó , cũng không biết mấy giờ.
Hàng Hàng vừa lúc chỉnh sửa danh sách lưu trử hóa đơn, cũng không có vội vã thôi thúc.
Một năm cứ như vậy đi qua, buôn bán không tệ, liên tiếp kéo lên.
Từ nhìn trên màn hình máy vi tính ngẩng đầu lên , Hàng Hàng hoảng hốt thấy một thân ảnh, nhưng thấy người nọ tức khắc đâm vào sân, tựa như đội cảm tử đi tới. Không đợi Hàng Hàng nhìn kỹ rõ ràng, thoáng một cái, bóng người không có.
Có đúng là Lương Trạch hay không?
Hàng Hàng đứng lên đi tới cửa, ló tìm xem. Không có ai!
Choáng váng, chẳng lẽ là nhớ nhung cấp thiết sinh ra ảo ảnh?
Đầu óc đang suy nghĩ xoay vòng, trong tay túi quần máy phát ra tiếng cưới 'Ha ha ha "= =
Đây tuyệt đối là Lương Trạch chơi xấu, đem di động của cậu đổi chuông tin nhăn thành thành tiếng 'Ha ha ha '.
( lên lầu, tôi ở trên lầu! )
A?
Hàng Hàng cả kinh, đường nào lên được?
Ngẩng đầu đi lên nhìn, không có bật đèn.
Suy nghĩ một chút, Hàng Hàng gọi Hải Hồng một tiếng, "Hải Hồng, cô trông cửa hàng, tôi lên lầu một chút."
"A, được. Kiểm lại xong hết rồi?"
"Đừng bận tậm, cứ như vậy đi, căn bản là vậy."
"oh, được." Hải Hồng mặt bên xưng trọng mặt bên đáp.
Hàng Hàng rửa tay lên lầu, mới vừa mở cửa bất thình lình mãn đen làm cho không thích ứng. Càng làm cho cậu không thích ứng chính là. . . Có người trực tiếp lôi cậu đi vào, tên thô lỗ đêm cậu đè trên tường. Sau đó chính là. . . Vô cùng nhiệt tình hôn, nồng nặc khiến người ta thậm chí không cách nào thở dốc.
Hàng Hàng hầu như khoái chống đỡ không chịu nổi, tên lỗ mảng đã thay đổi lớn?
Kỳ diệu của thế kỷ!
"Ừm. . ." Hàng Hàng bắt được mỗi một cơ hội thở dốc. Người này rốt cuộc tại sao vậy? Khoẳng khắc này, cuồng dã rối tinh rối mù! Dưới lầu cửa hàng còn mở! Nhận thức đến thực tại sau đó lại phản tác dụng lực? Hỏng mất, cái này có thể quá mạnh mẻ !
Lương Trạch vẫn không nói chuyện, cậu hôn Hàng Hàng thật lâu, bây giờ vừa buông ra, ngay sau đó thô lỗ cởi quần áo Hàng Hàng .
"Lương Trạch!" Hàng Hàng muốn đẩy cậu ra, rất thái quá mà = =
Lương Trạch vẫn không nhúc nhích, chỉ là ném quần áo Hàng Hàng .
Chỉ chốc lát sau áo của Hàng Hàng đã bị Lương Trạch tháo xuống, lưng dán lên tường lạnh như băng, lần này làm cậu lạnh buốc, càng làm cho cậu chịu kích thích , Lương Trạch dây dưa ẩm ước hôn tới cổ cậu , sau đó là trong ngực, theo một đường xuống phía dưới, cậu ta quỳ xuống, một bên mở quần của cậu, một bên ngừng hôn hông của cậu.
Cậu muốn làm gì?
Đây là Hàng Hàng phản ứng kịp 1 chút sau vấn đề -- cậu muốn làm gì?
Tới cưởng bức?
Ý nghĩ này khiến Hàng Hàng cả người nổi hết da gà.
Lương Trạch nếu muốn so với sức lực, mình tuyệt đối bại trận!
Không nên a, điều không phải đem cậu 'tiến vào trong' (bị làm) chứ? Chẳng lẽ là cậu bị tôi làm cho mê hoặc? ?
Hàng Hàng trong đầu bây giờ có vô số loại khả năng, lại hoàn toàn phân tích không ra một nguyên do.
"Lạnh không?" Lương Trạch cởi quần Hàng Hàng , đứng lên.
"Cậu. . . Muốn làm gì?" Câu này mới hỏi đến, Hàng Hàng cũng cảm giác được bộ vị hai người dán chặt không có khe hở. . .
Lương Trạch lại hôn lên Hàng Hàng, duy trì liên tục không ngừng hôn, không có cách thức hôn. Một bên hôn, cậu một bên cởi quần của cậu, rốt cuộc cởi xuống. Cậu ta còn đang hôn cậu, càng hôn càng bá đạo, cũng hấp tấp cởi cởi áo của mình. sau đó trần truồng, Tiểu huynh đệ phía dưới kia của Lương Trạch có tinh thần bất thường , đang chà xát tiểu huynh đệ của Hàng Hàng .
Lương Trạch tuyệt đối là đem "hỏa nhi" của Hang Hàng dậy đến cực điểm , nhưng Hàng Hàng không chế trụ được Lương Trạch, cậu muốn làm cậu ta, thế nhưng cậu không có cách nào khác thoát khỏi sự ràng buộc này.
Cậu dùng sức hút bả vai cậu ta , sau đó, cái kia phía dưới đẩy vào hai chân Hàng Hàng . đầu trước ướt át trơn tru cọ xát trong bắp đùi , một chút một chút.
"Lương Trạch. . . Cậu buông. . ."
"Giúp tôi làm . . ." Lương Trạch thanh âm đặc biệt thấp, như là làm nũng hoặc như là kêu rên. Đứt quãng, mặc dù là dán lên lỗ tai nỉ non, Hàng Hàng cũng nghe không rõ.
"Cái gì?"
"Cậu đều không nhiệt tình. . ." Lương Trạch gặm cắn Hàng Hàng, dồn dập thở dốc.
Cái này Hàng Hàng nghe rõ, cậu. . . Đây là động dục sao? Mùa đông động dục? Chẳng biết tại sao động dục?
"Cậu trước tiên buông a, cậu như thế đè nặng tôi, tôi thế nào giúp cậu làm!"
Lương Trạch là bị Hàng Hàng đè xuống giường, cậu cầm lấy vai cậu ta, thân thể nặng nề rơi vào trên nệm . Mới vừa nằm ổn, cậu ngay sau đó nắm tóc Hàng Hàng , kéo cậu đi xuống, Cái kia "trực diện thẳng đứng" phía dưới không kịp chờ đợi liền chĩa vào trong miệng Hàng Hàng .
Vật kia đâm thẳng vào miệng Hàng Hàng một cái , Hàng Hàng hầu như đều không thể điều chỉnh hô hấp.
Lương Trạch như vậy cấp bách, khiêu khích Hàng Hàng hận không thể bây giờ liền phóng tới cơ thể người này.
Lương Trạch không ngừng phập phồng thở dốc, đầu Hàng Hàng bị cậu ta đè nặng, chết cũng không buông ra. Hàng Hàng một bên giao phó cái đó của tên côn đồ trong miệng , một bên làm hết sức rồi đi túm ngăn kéo của tủ đầu giường . Đụng đến đèn, chao đèn thủy tinh rầm một tiếng vang lên, ai cũng không lưu ý.
Tay với đến dầu bôi trơn, Hàng Hàng đổ rất nhiều ở trên tay, hướng về phía người dưới thân tách hai chân ra, sờ tới cửa động khắn khít, đè ép một hồi, ngón tay tựu dò xét đi vào. Động vài cái, Lương Trạch liền gắt gao đè đầu của cậu xuống, đón lấy mùi vị tinh dịch sần sùi ngay trong khoang miệng Hàng Hàng tràn ra.
Hàng Hàng xông vào thân thể Lương Trạch chỉ dùng mấy giây, sau đó chính là không khống chế được rất nhanh đâm sâu vào. Cậu cảm thấy cậu đã đem cậu ta đâm thẳng vào , nhưng cậu chính là thân sĩ không đứng dậy. Lương Trạch chân bị Hàng Hàng áp đến cơ hồ sắp đã tê rần, cậu cầm lấy cánh tay của cậu ta, muốn để cho cậu ta yên tâm một lát . Nhưng người nọ Không chịu.
Lương Trạch không chịu nổi, đứt quảng biểu đạt chân của cậu đã tê rần.
Hàng Hàng bắt đậu giử Lương Trạch, tiểu huynh đệ của cậu rút ra, sau đó ôm lấy hông của cậu ta, để cho cậu ta nằm nghiêng, ngay sau đó lần thứ hai xông vào. Lương Trạch cơ hồ là ngay cả buông lỏng một chút cũng không kịp đã thấy tiểu cúc bị lấp đầy. Cái loại cảm giác này bỗng nhiên rút ra lại bị xông vào kịch liệt đặc biệt kích thích, khiến phía trước của cậu ấy lại rục rịch ngóc đầu dậy.
Chân của cậu ôm lấy chân Hàng Hàng , từ từ thích ứng, tay tuột xuống chiều ý bản thân.
Hàng Hàng chờ cậu thoáng qua thích ứng, mượn mở chân Lương Trạch kiềm hãm nó, suồng sã bắt đầu di chuyển.
Đâm sâu vào một cái khiến Lương Trạch nói lầm bầm như tiếng rên tiểu huynh đệ trong tay cũng hưng phấn.
Bọn họ như 2 con rắn quấn vòng quanh, thẳng đến cả hai tuyên bố ''đầu hàng'' gấp gáp liền ồ ồ thở gấp.
Hàng Hàng bắn vào trong cơ thể Lương Trạch, cậu chính là rất sung sướng, sản khoái đã qua tất cả quên mất. Lương Trạch thoải mái qua đi, co lại thành một đóng, tay nắm chặc gối đầu. Quá sung sướng.
Hai người trầm mặc không tiếng động nằm hồi lâu, thẳng đến di động Hàng Hàng vang lớn. Hàng Hàng lười biếng xuống giường, ở đất đầy y phục trong quần tìm kiếm. Điện thoại gọi đến biểu thị thị Hải Hồng, Hàng Hàng nhấn. Lại nằm xuống trên giường.
Lương Trạch nằm ở nơi đó, đầu óc cơ hồ là trống không. Cậu không biết mình điều không phải giống như là súc sinh. Não đắm chìm trong tình ái căn bản cái gì cũng không nhớ, cứ như vậy nguyên thủy nhất mà làm . Mà kích thích cậu bộc phát trận này không hề nghi ngờ là do Tạ Kim Yến kích tình, cậu xin thề cậu lúc tại phòng làm việc trống trải, nếu ở lại nhiều hơn 10 phút nữa cậu có thể làm cô ta . Điều này làm cho cậu xấu hổ vô cùng, không có tình yêu giới tính nào ở đây không phải những thứ này, bản thân còn người chính là động vật mà. Cậu xấu hổ ở chỗ cậu xấu xa, cậu không bật đèn , cậu gần như cưỡng bách cùng Hàng Hàng làm chuyện ấy, sau đó. . . Lúc cậu kìm hãm cậu ấy, cậu hoàn toàn đem cậu tưởng tượng thành một nữ nhân. Sở dĩ cậu hưng phấn, sở dĩ cậu cuồng nhiệt. Điều này không nghi ngờ chút nào đối với Hàng Hàng là vũ nhục lớn.
Tay phủ lên, vơ gọn tóc Lương Trạch , "Cậu nằm đừng nhúc nhích, mệt thì ngủ một hồi đi, tôi phải đi xuống một chuyến." Hàng Hàng nói, lại gần hôn sống lưng Lương Trạch 1 cái, "Không đem cậu làm quá sức chứ?"
Lương Trạch ngay cả lảm nhẩm đôi câu cũng không có tâm tư, chỉ là ô ô đáp, "Không có."
"Đúng là mệt, ngủ đi." Hàng Hàng xuống lầu, mắt sớm đã thích ứng tối om, lung tung mặc xong quần áo thì mở cửa đi ra.
Xuống hai bước, chợt nhớ tới Lương Trạch thuốc là của cậu ta có thể không đủ , lại mở rộng cửa, vào phòng ngủ, lục lọi trong túi quần Lương Trạch ném thuốc cho cậu, "Đón. đừng xuống giường, tôi quay thu dọn nền nhà ."
Hàng Hàng rất thỏa mãn, loại này thỏa mãn không đơn thuần là trên thân thể, mãnh liệt hơn chính là đáy lòng. Tên lỗ mảng thông suốt, coi như là bị cậu ta ''làm'' cũng được, cậu chí ít có thể từ cậu ta cùng cậu giữa tình yêu đạt được sung sướng, đây là bao nhiêu tiến bộ a. Cùng lúc đó, Hàng Hàng cũng biết rõ Lương Trạch từng bước thỏa hiệp, đó là khiến người ta bởi từ tâm mà làm cho cảm động.
Lương Trạch chờ Hàng Hàng rời khỏi lại đứng lên hút thuốc, ở dưới cơ hồ như đã tê rần, cậu dựa vào trên chiếc đệm mềm, nhờ ánh trăng cậu nhìn chăm chú thủy tinh vở dưới đất.
Shakespeare* nói rằng: Lừa dối thành công, không cần lại dùng lừa dối mà sống , bởi vì người đã bị lừa đã trở thành người ủng hộ mình, tôi nói cái gì nữa cũng là uổng công.
( * Nhà văn người Anh)
Lão còn nói: Mọi người hoàn toàn có thể kiểm soát số phận của mình, nhưng nếu chúng ta lại chấp nhận bởi sự kiểm soát của người khác, sai không ở số phận, mà là ở chính bản thân chúng ta.
(Chúng ta quyết định số phận, chứ số phận không thể quyết định chúng ta, vận mệnh thay đổi là do con người đã thay đổi chúng, chúng ta trách số mệnh nhưng thật ra chúng ta đã chi phối chúng - Theo Will Shakespeare)
Lương Trạch lần đầu cảm thấy được sự thống khổ như vậy.
( Sắp chuẩn bị ngược công)
|
Chương 18: Chính xác rất yêu cậu (Có chỉnh sữa redit)
Edit: baotri1998
Tình yêu 123: Ngày hôm nay có thể làm xong không?
Ta là soái ca: Gần xong, trong tay còn một chút nữa là viết xong!
Tình yêu 123: Được ~ một hồi đến đây sớm 1 chút.
Ta là soái ca: ?
Tình yêu 123: Buổi tối theo tôi gặp một người bạn, được không?
Ta là soái ca: Vậy có khao cơm không?
Tình yêu 123: ...
Ta là soái ca: Soái ca, cậu không nói gì hết?
Tình yêu 123: Có nói.
Ta là soái ca: Có khao không?
Tình yêu 123: Khao!
Ta là soái ca: Ai nha, quả nhiên bạn cậu với cậu cũng tốt như thế! ^_^
Tình yêu 123: Cậu kiếp trước là quỷ chết đói sao?
Ta là soái ca: A! Có nói đó ! Ban đêm hôm qua tôi chơi một trò chơi! Coi bói!
Tình yêu 123: ?
Ta là soái ca: Thì là kiếp trước tôi chết như thế nào!
Tình yêu 123: ... Có phải là chết đói không?
Ta là soái ca: Đúng! Điều quan trọng cậu đoán xem cậu chết như thế nào!
Tình yêu 123: Tức chết!
Ta là soái ca: Fuck! Làm sao cậu biết vậy? Chết bởi ho lao!
Tình yêu 123: ...
....
Cửa Phong Linh (Chuông gió) vang, Hàng Hàng rời khỏi máy tính tiền, cùng tên lỗ mãng nói chuyện phiếm khiến cậu vội vội vàng vàng, làm xong rồi trực tiếp vỗ trán. Trương đại gia đi vào, mang theo 1 cái lòng sắt nhỏ, bên trong là một con cún con.
"Tiểu hàng!" Trương đại gia đem lòng sắt để trên nền đất, " Hôm nay đến mùng sáu bác lại đây gởi nuôi."
" Bác à, bác không phát hiện cửa hàng có treo bảng biểu sao? " Hàng Hàng vẻ mặt hắc tuyến, cái bảng close to đùng người mù cũng có thể nhìn thấy: Tết âm lịch năm nay có dịp nghĩ ngơ, không thể vì các bạn mà phục vụ gởi nuôi thú cưng, chúng tôi có cảm giác áy náy sâu sắc.
" À, có nhìn thấy!" Trương đại gia như cũ cười tủm tỉm.
"Ách." Câu này phát ra khiến cho Hàng Hàng thật sự khó xử, hoàn toàn không biết làm sao mà nhận. Cửa hàng thú nuôi cậu mở được 3 năm, tết âm lịch hai năm đầu đều không nghĩ ngơi, nhưng bây giờ cậu có "Nhị lăng tử" , tên ngốc lỗ mãng còn nói tết âm lịch sẽ ở cùng nhau , cậu liền quyết định tạm nghĩ, còn cố ý cho Hải Hồng và Doanh Doanh nghĩ mấy ngày, cho dù qua 30 tết huốt 3 ngày. Nhưng ... Xem ra Trương đại gia rất không cam lòng, trường hợp này cũng đại biểu khách quen cũ rất nhiều người không cam lòng. Chỉ là bọn họ hoàn toàn không như Trương đại gia cố chấp như vậy = =.
"Là như thế này, cậu xem chúng ta quen lâu như vậy, tôi có 1 tiểu Diudiu ( tên con cún) này, cậu trông nhìn vài ngày đi!"
"Bác à, là như thế này, nếu cháu ở chỗ này, cũng tôi sẽ không treo tấm bảng." Hàng Hàng kiên trì từ chối.
"Cậu phải đi xa nhà sao?"
"Vâng, đúng, muốn đến nhà bạn ăn tết."
"Là Tề Tễ hả? Tề Tễ cũng không phải nuôi chó sao ! Cậu sẵn dẫn theo Diudiu của tôi luôn đi."
Hàng Hàng chán nản, "Bác Trương, không phải tới chỗ Tề Tễ !"
"Cậu đi đâu thì mang theo nó, cậu lại không xuất ngoại đi đến chổ mẹ cậu"
Sụp đổ a! Hàng Hàng cứ như thế nghẹn họng không nói.
"Như vậy đi, tôi không nói cho người khác biết, cậu yên tâm."
Hàng Hàng cự tuyệt không kịp Trương đại gia đã rồi ra khỏi cửa.
Ngồi xổm xuống, nhìn Diudiu trong lòng, Hàng Hàng bỗng nhiên không còn tính khí. Tiểu gia hỏa này với cậu rất quen thuộc, mỗi lần Trương đại gia mua nhiều thức ăn của chó cho nó, nó đến cửa hàng so với Trương đại gia còn sớm hơn. ==
Mang theo lồng sắt đến phòng gửi nuôi, đổ thức ăn cho chó cùng nước cho nó, Hàng Hàng còn phá lệ cho miếng bánh quy cho chó. Cùng lúc đó Hàng Hàng tâm tư suy nghĩ thong dong sẽ mang 1 vật còn sống đi qua, Lương Trạch có thành kiến hay không.
Gần nhất Hàng Hàng cảm giác mình có chút không hiểu nổi Lương Trạch, đúng là thật không hiểu nỗi. Ngày trước đầu óc tựa như đổ xuống nước, mới đây càng có xu thế càng ngày nghiêm trọng.
Ngày đó nhiệt tình như lửa ân ái xong , Lương Trạch tỉnh dậy cái gì cũng chưa nói liền đi, gọi điện thoại cho cậu ta, cậu ta nói mình nhớ tới 2 trang đặc biệt có chút sai biệt, sốt ruột về trước. Không coi Hàng Hàng ra gì mà. Nhưng liên tiếp 3 ngày người nọ 1 lần cũng không chủ động gọi qua, chớ nói chi là qua tới. Hỏi cậu tại sao vậy, lão tiên sinh người nói bỗng nhiên muốn viết một thứ. Tiếp tục chờ, vẫn như cũ là bận rộn bận rộn bận rộn. Cho tới hôm nay, Tề Tễ nói sắp hết năm, cùng nhau ăn một bữa cơm, Hàng Hàng lại đi hỏi Lương Trạch, Lương Trạch nói làm xong.
Hàng Hàng cảm giác được tên lỗ mảng có chỗ bất thường, lại nói không nên lời rốt cuộc là chổ nào. Ngay cả tựa như có thành kiến nhỏ nào, mắt thường cũng không nhìn ra được, đã có 1 chút sai lệch chiếc tên lửa một chút cũng có thể phóng ra thất bại.
Hàng Hàng lắc lắc đầu, tựa hồ chính mình bị lập dị, tự mình nhạy cảm,thì làm được gì đây. Đây chính là Lương Trạch, cậu cái gì cũng không còn là lạ lẫm. Cậu ta thích mày, yên tâm! Điểm ấy chính xác 100% phải không? Chặc chặc, ngày đó hiến thân có bao nhiêu tình cảm mãnh liệt! Hơn nữa, cuối năm không ai bận bịu sao? Thì tính chẳng đáng là gì, nhà văn đột nhiên có linh cảm cậu cũng không nên ngăn điều đó đúng chứ?
Nghĩ tới đây Hàng Hàng cảm giác lại khá tốt, lấy điện thoại ra gọi cho Tề Tễ.
"Alo?" Tề Tễ nhận rất nhanh.
"Nhận khá nhanh." Hàng Hàng dựa vào cái giá, một bên thuận tay cầm lên hoá đơn.
"Ừ, vừa tắm xong, định đi ra hút thuốc thì di động reo lên."
"Cậu ta ngày hôm nay hết bận, không thành vấn đề."
"Được, ăn cái gì?" Tề Tễ bên kia truyền đến tiếng bật lửa .
"Nhìn cậu kìa, 2 ta không không đáng kể."
"Chặc chặc... Hai ta ~~ "
"Cậu..."
"Biết bao thân mật!"
"Còn chút gì mới mẻ sao?"
"Hàng Hàng... Làm sao tôi cảm giác cậu có chút ngượng ngùng?"
"Tôi đến mức đó sao!"
"Đến mức đó,là mối tình đầu sao, ha ha."
Hàng Hàng nhíu nhíu mày, nói, đây là cậu lần đầu nói với Tề Tễ nói chuyện yêu đương của cậu. \ Hàng Hàng chẳng bao giờ hướng về phía Tề Tễ đề cập qua tình cảm bản thân. Cảnh này khiến Tề Tễ nhìn nhận, Hàng Hàng luôn luôn đối với ai cũng bình thường thôi, cũng không nghĩ không bình thường quá," Nếu không thì món ăn thuyền Tây Hồ?"
"Không tệ, cậu ta thích ăn sao?"
"Trên thế giới này có món gì cậu ta không thể không thích ăn."
"Ách" . Tề Tễ sửng sốt, "Cậu có thể đừng như thế mà phá hại hình tượng người khác chứ?" . Cậu tốt xấu còn rất sùng bái cậu.
"Phải ha. Thật không có ý phá hại , khu vực đại não cậu ta mất cân đối, cũng giống như đã sử dụng máy vi tính, ổ đĩa C tối thiểu ." Hàng Hàng một bên nói một bên cười. Lần này cậu chính thức giới thiệu bọn họ , từ đầu đến cuối cũng từng do dự thật lâu, cậu tin tưởng Tề Tễ cùng Lương Trạch rất dễ hoà mình, cũng không tin chắc mình cùng tên lỗ mảng có thể đi hay không. Tề Tễ nhiều chuyện mấy lần hỏi vấn đề tiến triển của hai người, Hàng Hàng thật không biết Tề tễ chậm chạp tới mức không thể nhận định được cậu cùng Lương Trạch có cái gì,thời điểm cũng ở 1 người còn không có cái gì sao. Hàng Hàng cuối cùng cho rằng, ước chừng trên thế giới 'khu vực đại não' người đều có thể truyền tín hiệu lây nhiễm. Phi chủng tộc này không có cách nào đọc được.
"Cái miệng của cậu này..." Tề Tễ lắc đầu
" Cậu định vị trí đi, tôi còn có chút việc, dự kiến 7 giờ được chứ ?
"Được, không thành vấn đề. Tôi chừng 6:30 tới cửa hàng cậu."
"Buổi tối gặp. Thay tôi sờ Mãnh Nam hai cái."
Cúp điện thoại, Hàng Hàng nở nụ cười, không cần nhìn cậu đều biết mình cười đến có thể so với người tâm thần. Yêu đương hình như luôn luôn như vậy, dễ dàng có thể khiến thiên tài trở thành ngu ngốc.
Đang nghĩ như vậy, Hàng Hàng nhận được 1 tin nhắn ngắn: ( soái ca! sứ giả tình yêu ra ngoài!)
Tình yêu có thể làm cho ngu ngốc thay đổi được không?
Tựa hồ chỉ có thể là ngu ngốc + ngu dại ==
Lương Trạch gõ xuống dấu chấm câu, từ trước máy tính rời khỏi. Đơn giản tắm rửa một cái, thay đổi y phục, thời gian cạo râu cậu nghiêm túc nhìn chằm chằm trong gương mặt kia, dĩ nhiên nghĩ cảm thấy không quen . Dao cạo râu để trần vang 1 tiếng, đầu óc của cậu cũng theo đó mà vang.
Đối với Lương Trạch mà nói, quyết định những gì chưa bao giờ có yes hay no, duy nhất chỉ có chủ tiệm, hình như hết thảy chỉ là có hoặc là không mà cũng không khô không giòn. Nói muốn viết thừ gì đó thật ra chính là muốn trốn tránh, có thể trốn được mấy ngày, thì tất cả sẽ có được điều gì. Lương Trạch nghiễm nhiên ý thức được 1 vần đề sâu sắc không gì so sánh được - cậu và Hàng Hàng, rốt cuộc được coi là cái gì?.
|
Hàng Hàng đúng là vấn đề gì cũng không có, cậu ta biết mình nói yêu thương. Nhưng bản thân mình có thể sao? Đến cùng trạng thái tiến vào tới đâu? Thậm chí có khả năng tình trạng tiến vào hay không? (Do là câu trên muốn nói tiến triễn tình cảm: mình để lại nguyên câu của tác giả)
Càng nghĩ, Lương Trạch cũng chỉ mơ hồ kết luận -- cậu thích Hàng Hàng, Nhưng loại thích này đến tột cùng là cái gì cậu lại nói không rõ. Nếu so với bằng hửu khẳng định không giống, nhưng ... người yêu, tựa hồ cũng không đạt được. Cậu chỉ hiểu rõ, cậu không thể mất đi cậu ta. Cũng do đó, bởi vì là cái kết luận này, đến sau cùng, Lương Trạch chỉ có thể yêu cầu mình làm từng bước, cậu thích Hàng Hàng, Hàng Hàng thích cậu, điểm này hai người đúng điểm chung, Lương Trạch cậu chỉ cần theo như nhu cầu của Hàng Hàng mà hành động thôi.
Đồng thời, vì để tránh tình hình giống như ngày đó phát sinh, Lương Trạch quyết định rời xa phụ nữ, lý do không nhầm thì chính là sợ, sợ là biết sai không đổi. Lương Trạch Cậu điều không phải thằng khốn cũng không muốn làm thằng khốn, bởi vậy, quý trọng tình yêu rời xa nữ nhân! Tiêu diệt các loại cám dỗ, cậu cùng Hàng Hàng một ngày nào đó có thể tốt lên, không đúng, không phải là tốt mà là càng thêm tốt!
Lại đi nhìn mình trong kính, Lương Trạch cảm thấy người nọ tinh thần rất nhiều.Như ý, hướng về phía tấm gương nhếch miệng cười," Tôi là soái ca! Tôi yêu soái ca! Chúng ta là bộ đôi bất khả chiến bại !!"
Niệm chú xong, Lương Trạch gửi cho Hàng Hàng 1 tin nhắn ngắn: ( soái ca! sứ giả tình yêu ra ngoài! )
Đến hiệu số 10 phố yên đại tà, , không đến 6h, Lương Trạch đi vào nói ''hello'', Hàng Hàng đang tính hóa đơn cho khách hàng, gặp ngốc lỗ mãng Tinh thần sáng láng chào hỏi, ngẩng đầu nhìn cậu ta cười cười. Lương Trạch nhìn Hàng Hàng đang bề bộn, phải đi tìm sóc bông chơi đùa.
Tiểu Diệp tử bảo bảo dáng dấp thật lớn, thấy Lương Trạch còn né tránh, bây giờ Lương Trạch tin chắc Hàng Hàng có câu nói đúng -- sóc bông suốt đời liền nhận biết được 1 chủ nhân. Rõ ràng, bảo bảo này nhận Hàng Hàng = =
Tiểu Diệp tử mẹ liên tục đối với Lương Trạch chán ngán, trong lồng tre sát vách mặc kệ Nhất Hưu, nhảy lên lưng Ca Ca, đạp Ca Ca, tựa hồ có thể làm cho mình càng thêm chói mắt.
Lương Trạch thấy một màn như vậy, miệng lẩm bẩm: '' Nhất Hưu à Nhất Hưu, ngươi thực sự là ngốc, ngốc một cách đáng yêu." Cậu không biết chỉ số IQ còn không bằng bằng hửu sóc bông này.
Chuẩn bị 1 chút khoai lang khô, Lương Trạch rất thỏa mãn, Hàng Hàng đưa khách hàng đi dạo xung quanh liền thấy Lương Trạch đang cười, " Đắc ý cài gì đây?"
Lương Trạch quay đầu lại, không nghĩ tới Hàng Hàng hôn cậu cái trán , nhìn chung quanh không có người, chut 1 cái , cậu hôn lại một cái.
"Buổi tối đặt trước món ăn ở thuyền Tây Hồ, không có vấn đề ."
"Ngon quá!" Lương Trạch càng vua vẽ.
"Quả nhiên kiếp trước chết đói, có nên lấy cho cậu cái khăn giấy lau một chút không?" Hàng Hàng bất đắc dĩ.
"Ôi chao, còn chưa đặt tên cho tiểu Diệp tử bảo bảo nữa!" Lương Trạch vỗ đầu một cái.
"Ừ, đúng, quyết định này giữ lại cho tôi hả?"
"Đương nhiên!"
Hàng Hàng nhíu máy, "Tôi có... Bốn con sóc bông."
"Vâng, nhiều con , càng náo nhiệt!"
"Được..."
"Còn nữa... Nhất Hưu cùng Ca Ca không có sinh?" Lương Trạch dòm đầu Ca Ca bệnh rụng tóc, trách cũng không thấy khá đâu?
"Cái lô-gích gì đây? cần phải sinh sao?"
"Tôi thích bảo bảo, tựa như muốn làm ba ba!"
Người nói vô tâm người nghe hữu ý, Hàng Hàng không lên tiếng.
Lương Trạch cũng không có ý thức được trọng tâm câu chuyện lệch sang trái, Hàng Hàng nghe, không có hé răng thì cho rằng là cậu ta keo kiệt sợ cho là gánh nặng đảm nhiệm 1 phần thức ăn, cũng liền không tiếp tục: trong lòng nói: Soái ca cậu rõ ràng có khẩu phần lương thực nhiều như vậy mà lại keo kiệt! Chủ đề lại đảo ngược phía trước, " Cậu nói tên gì được đây? Tân hữu vệ ? Túc Lập Nghĩa Mãn (để y Hán việt) ? ( Nhân vật phim nhất hưu hòa thượng)
"Còn Di Sinh!"
"Sao? Là mẫu mẫu của bảo bảo mà?"
''...''
"Soái ca, cậu nói cho cùng tên gì là tốt !" Lương Trạch quay đầu lại chăm chú nhìn Hàng Hàng.
"Có lựa chọn nào khác không? Cần phải là Tân hữu vệ, Túc Lập Nghĩa Mạn?"
"Tùy cậu lựa chọn, kỳ thực tôi so với Ca Ca mông muốn đổi tên là Tân Hữu Vệ Môn."
"Cậu..." Hàng Hàng không hỏi ông trời.
"Tôi tới đây!"
Lương Trạch cùng Hàng Hàng mắt to mắt nhỏ nhìn Tề Tễ đẩy cửa tiến đến. Nhưng thấy trên người vị này bao quanh 1 chiếc áo khoác, 1 cái mũ len, áo choàng trắng, trên tay còn một đôi bao tay bằng sợ lông dày .
"Tới rồi sao?" Hàng Hàng nhìn sang, không sai, cậu sớm thành thói quen thấy Tề Tễ đến mùa đông sẽ ăn mặc như người tuyết, không đúng, so với người tuyết còn béo hơn...
"Có tuyết rơi à?" Lương Trạch không biết a, không biết lúc này là chuyện gì xảy ra mà .
"Hả?" Tề Tễ sửng sốt một chút
"Không có tuyết a..." Lương Trạch đi tới, tóm cái mũ Tề Tễ.
"Sắp rơi xuống." Tề Tễ trả lời thành khẩn.
Hàng Hàng nhìn hai vị này, nghẹn lời, bỗng nhiên không muốn theo chân bọn họ ra ngoài ăn cơm.
"Chung quy nghe Hàng Hàng nói về cậu, trước đây cũng đã gặp." Tề Tễ cởi cái bao tay, cùng Lương Trạch bắt tay.
"Ừ, soái ca cũng thường nói về cậu." Lương Trạch nhiệt tình nắm, "Tề Tễ tên cậu đúng không?"
"Đúng , đúng, đúng Lương Trạch cậu ngưỡng mộ đại danh đã lâu!" Tề Tễ ha hả cười.
"Soái ca nói về tôi những gì ? Có phải nói tôi rất tuấn tú không !"
"Ách." Vấn đề này khiến Tề Tễ trở tay không kịp, có ý tứ gì?
"Điều không phải ngưỡng mộ đại danh sao! Cậu ấy nói tôi cái gì mà cậu ngưỡng mộ đã lâu?"
"... Là tôi rất hay đọc tiểu thuyết của cậu."
"À! Ha ha! Ha ha ha ha..." Lương Trạch nhìn Hàng Hàng lại nhìn Tề Tễ, phát hiện thấy chỉ có cười mới che giấu được ==
"Soái ca! Cậu cần phải cặn kẻ giới thiệu chúng với nhau 1 chút chứ?" Thấy Hàng Hàng không nói, Lương Trạch hỏi tiếp.
|
"Cần tôi giới thiệu sao?" Hàng Hàng cau mài.
"Lời này hiểu thế nào?" Tề Tễ cùng Lương Trạch cơ bản trăm miệng một lời.
Hàng Hàng lắc đầu, "Tôi tin chắc hai cậu có năng lực biết nhau@@."
Một câu biết nhau, trong quá trình đang dùng cơm có thể linh nghiệm. Lương Trạch nói với Tề Tễ da không gì sánh được, Hàng Hàng thường thường hướng về phía bàn khác cười làm lành. Hai người tự mình sống ở trong thế giới của người gặp mặt, quả nhiên có cảm tình có thể thiết lập quan hệ ngoại giao. Lại thêm một nhà văn còn có một sử học phiên dịch, được rồi, đều không phải là người bình thường. Hàng Hàng rất lâu không nhìn thấy Lương Trạch vui vẻ như vậy, hắn dùng tốc độ nhanh nhất nhớ kỹ di động của Tề Tễ , còn nói có cơ hội muốn tới nhà làm khách a, sau đó cần tư liệu gì hỏi cậu ta a, lại như là lúc rảnh rỗi cùng nhau nghiên cứu sách xxx .
Hàng Hàng đặc biệt khó chịu cảm thấy -- chình mình đang ghen
Tề Tễ này, bình thường căn bản nói là rất ít, nói chuyện với cậu ta nhiều nhất chính là mình, lúc này cư nhiên cùng Lương Trạch nói nhiều như vậy! Dường như có mấy đời nói không hết! Cậu thậm chí phỏng đoán đến, nếu như hồi trước là Tề Tễ cùng Lương Trạch gặp nhau trước, thì có phải là sẽ...
Có thể Hàng Hàng biết đâu rằng, vô luận là Lương Trạch hay là Tề Tễ, có chuyện là thật, nói không hết là giả, đối với 2 vị này, Hàng Hàng là 1 sự hiện diện đặc biệt , nếu quan sát bên này với bên kia đều là thấy rõ tình cảm chân thành của Hàng Hàng, ai mà không muốn ba người quan hệ hài hòa? Chỉ là đơn thuần cân nhắc mà thôi.
Tề Tễ vốn có kế hoạch là ăn cơm xong bọn họ đến nhà cậu ta ngồi một chút, không nghĩ tới Hàng Hàng nói không đi. Tề Tễ nghĩ không ra cái gì khác, đã cảm thấy năm nay Hàng Hàng phải nhốt Lương Trạch đến nơi nào đây, có thể rất nhiệu chuyện vặt vãnh, cũng liền không có y khăng khăng giữ lại, cậu chút nào cũng không nghĩ tới vị này đang ghen tuông với chủ nhà là cậu.
Tề Tễ nghĩ không ra, Lương Trạch đương nhiên càng không nghĩ tới. hai vị này khác biệt duy nhất ở chỗ: Một người ngốc lỗ mãng một người chậm tiêu. Nói cách khác là thuộc về tương thông.
Lương Trạch lái xe đem Tề Tễ đưa đến cửa di cộng , lúc đi vòng vèo Hàng Hàng nói cậu khi còn bé lớn lên tại đây, cùng nhau với Tề Tễ . Lương Trạch liền bắt lấy cái đề tài này nói tốt Tề Tễ rất nhiều , kết quả mặt chủ tiệm đại nhân lại càng ngày càng u ám.
Xe đứng ở số 10 phố yên đại, Hàng Hàng trực tiếp xuống xe, sao cũng không có nói lời nào với Lương Trạch. Lương Trạch ngồi ở trong xe, cực kỳ khó hiểu, tại sao người này lại dở chứng chứ ? Đúng vậy, cậu ý thức được Hàng Hàng tựa hồ mất hứng.
Ở trong xe ngồi một tiếng đồng hồ, không ai gọi cậu, không ai điện cho cậu, không ai nhắn tin cậu. Lương Trạch ngồi không yên, xuống xe, đang đuổi đến thì nhìn thấy Hàng Hàng ở phía trước trước cửa tiệm đem bảng biểu rồi vào trong, trên bảng hiệu viết to: ( đến lúc nghỉ ngơi, ngày mai như thường lệ kinh doanh. )
"Này, cậu không đóng cửa?" Lương Trạch theo Hàng Hàng vào trong tiệm.
"Không liên quan." Hàng Hàng trả lời ôn hoà.
"Cái này... Mười giờ rưỡi qua rồi."
"Không liên quan." Vẫn là 3 chữ.
"Soái ca!" Lương Trạch đè bả vai Hàng Hàng , "Có phải bửa tối cậu ăn uống không hợp khẩu vị ?" Đây là lý do duy nhất tên lỗ mảng nghĩ tới
"Đời này xem ra cậu vì cái nă mà chết." Hàng Hàng kéo tay Lương Trạch ra.
Lương Trạch nghẹn họng nhìn trân trối lúng ta lúng túng.
Hàng Hàng dọn dẹp trong cửa, hồi lâu không nói gì.
" Cậu, chết tiệt nói chuyện là chết hay sao, ?" Lương Trạch phát điên.
Hàng Hàng không phản ứng cậu.
Lương Trạch đứng nửa giờ đầu, nóng trong người, "Cậu bây giờ âm u, sáng lên tôi sẽ trở lại, không thể sáng lại tôi đi về làm ''búp bê'' vậy !" Nói xong giận dữ đẩy cửa đi. .
Hàng Hàng ngừng tay trong chuyện này, hướng ra nhìn, chợt phát hiện Lương Trạch rất vô tội.
"Này!" Cậu kéo cửa ra, ho khan một tiếng, "Phương hướng sai rồi, lên lầu."
Lương Trạch quay đầu lại, nhìn Hàng Hàng 1 chút, sỏa hề hề hựu vui vẻ, "Soái ca cậu thật không phúc hậu, bắt ép tôi giả bộ làm tiểu tức phụ về nhà mẹ đẻ."
Hàng Hàng bất đắc dĩ lắc đầu, ăn dắm chua này thật không có trình độ. Cậu nhất định là bị yêu đương biến chứng, cư nhiên cứ như thế ''ăn'' tên đầu gỗ cùng một bả dấm chua ==
"Cậu rốt cuộc làm sao giận dõi ?" Lương Trạch quay lại cười ngỏn ngoẻn, hai tay bỏ vào túi.
Hàng Hàng nhìn Lương Trạch, đột nhiên cảm giác được cậu quá dễ thương , tiến lên trước, khẽ hôn đôi môi hơi lạnh, "Cậu như thế cũng đừng làm cho người khác như ý."
Lương Trạch vòng vo đảo mắt, bắt lấy khuôn mặt buồn khổ, "Ôi chao soái ca cậu rất phúc hậu! Cậu không thấy tôi ngày hôm nay ăn cơm đều lẫn tránh nữ nhân viên à!"
Hàng Hàng sửng sốt, cậu không nói cậu đều đã quên, lúc đợi ăn cơm, chính là Lương Trạch thường trốn nữ nhân như trốn ôn dịch , như nếu không phải Tề Tễ cho ăn dấm , cậu sớm hỏi, "Cậu làm vậy?"
"Nữ nhân như con mãnh thú hoặc như là dòng nước lũ." Lương Trạch nói thâm trầm, "Tôi đã có cậu rồi, tôi phải né tránh phụ nữ"
Hàng Hàng cười khúc khích cứ vui vẻ, người này tư duy quả nhiên kỳ lạ, tiếp tục cười xấu xa trêu chọc, "Còn đàn ông đâu?"
"Fuck, cậu cho rằng ông là ai ! Chỉ có mình cậu, người khác nếu dám sờ tới sờ lui thì..."
"Thì sẽ làm sao?"
"Tôi sẽ đánh bại hắn!"
"Ồ... HLV tập thể hình đó à.."
"Đánh không lại tôi không đánh, tôi chạy."
"Ha ha ha ha..."
"Được *** tháng , tôi đều chịu đủ loại yô-ga rồi, không được tôi nghĩ nên thay đổi phòng tập."
Hàng Hàng nắm Lương Trạch kéo qua, dán bên tai cậu nói, "Đừng đổi, tập yô-ga, sẽ rèn luyện tính dẻo dai tốt mà."
Lương Trạch tức giận nói to, "Đừng, quá nhiều phụ nữ !"
Hàng Hàng cười đến gập cả người.DiuDiu lúc này kêu lên, Hàng Hàng vỗ vỗ vai Lương Trạch , "Đi, cùng cún con cùng tôi tản bộ!"
"Người gởi nuôi sao không có lấy đi?"
"Trương đại gia lỗ mảng để lại."
"Cái này..."
"Lễ mừng năm mới nhà cậu có hơn con chó cậu để ý không?"
"Không sao cả, náo nhiệt!"
Hàng Hàng buộc DiuDiu lên, ngẩng đầu nhìn Lương Trạch. Thực sự là như ý lang quân.<3
|