Số 10 Phố Yên Đại Tà
|
|
Chương 20: Không được phép thỏa thiệp.
Edit: Chien Phan, LinkTran
Trans - Re-dit: baotri1998
Lương Trạch: Cái gì? Toàn bộ đều không được?
Mỹ biên: Ừ, thì là...
Lương Trạch: Tại sao?
Mỹ biên: Cái này... Thực sự không thích hợp dùng để xuất bản.
Lương Trạch: Làm sao như thế ! đã làm đủ rồi mà! Tạ Kim Yến nói với tôi vượt qua 300 là có thể.
Mỹ biên: Không phải là vấn đề đó.
Lương Trạch: Vậy Đó là gì?
Mỹ biên: Ngài thật sự muốn chọn ảnh chụp đó sao?
Lương Trạch: Đúng vậy! Mỗi lần xem cũng sẽ rất có kỷ niệm và ý nghĩa!
Mỹ biên: ...
Lương Trạch: ' Thủ Lĩnh Bộ Lạc' cô có xem chưa vậy?
Mỹ biên: Ngài... nếu như viết đề tài Châu Phi, tôi còn có thể miễn cưỡng dùng.
Lương Trạch: A! Khụ ! Tôi hiểu rồi! ? Vậy ý cô muốn tôi tức khắc hợp với tình hình ăn mặc như một ông chủ ngân hàng tư nhân à? Vậy không được rồi! các nhân vật chính trong sách tôi đều là nữ! Nam chỉ còn lại... một tên thủ lĩnh thổ dân, một tên du học sinh , còn lại là con trai của thị trưởng...
Mỹ biên: Lương tiên sinh!
Lương Trạch: Sao?
Mỹ biên: chúng tôi cần ngài là hình tượng ăn mặc giản dị tự nhiên , chứ không cần ngài phô diễn mội thứ!
Lương Trạch: Thế nhưng tôi đã cho cô thấy đều là giản dị tự nhiên a ! Nếu không thì xem 'Người Báo' được chứ? hoặc là xem 'Đặc Biệt Nguyên Thủy'!
Mỹ biên: ... Vậy tôi chuyển điện thoại của ngài đến chổ chủ nhiệm Tạ.
Lương Trạch: Hả? Sao cơ? Đừng!
Tạ Kim Yến sau khi nhận điện thoại, Lương Trạch cơ bản chỉ nói ừ, đúng, hiểu, nửa câu nói sạo cũng không có. Tạ Kim Yến giao phó rất rõ ràng, chậm nhất là thứ 5 tuần này, xem xét trang phục sơ mi phù hợp với dàng dấp cho nàng. thứ khác đều không cần thảo luận.
Chung Nguyệt Văn ngồi ở phía sau, tay bưng cái bụng đã to, rất sợ trong bụng hài tử nghe, thấy cái gì. Lúc này nàng có chút ghi hận ông chồng, nàng là hoàn toàn có thể tự mình lái xe đi kiểm tra thai kì, cái bụng to quái gỡ, ít nhất khỏi phải đau đầu nhứt óc!
"Chị dâu!" Lương Trạch cúp điện thoại, theo kính phản chiếu nhìn Chung Nguyệt Văn, "chị nói bây giờ biên tập đến rốt cuộc đều đang suy nghĩ cái gì!Liền Khăng khăng đòi trên sách không được đặt ảnh kia, em cho bọn họ nhiều như vậy, bọn họ đều không hài lòng, em đành phải chụp lại cho phù hợp với hình ảnh âu phục giày da !"
Chung Nguyệt Văn rất muốn làm bộ không nghe thấy, thế nhưng Lương Trạch thanh âm quá lớn, giã vờ không nghe được thì đó là người điếc, bất đắc dĩ..."Vậy quần áo tây giày da đi, dù sao chú viết tiểu thuyết văn nghệ đấy thôi."
"Nhưng em là một người đàn ông hoang dã! Rõ ràng bọn họ xem Tù Trưởng Bộ Lạc của em thì lại chướng mắt!"
"..."
"Chị dâu chị nói đi, nhìn có đúng hay không đặc biệt soái mà!"
"Soái ! Không đẹp thì tại sao chúng ta treo trong nhà chứ?" Chung Nguyệt Văn cắn răng. Trong lòng hướng tới hình ảnh phật tổ thành tín cầu khẩn: Phật tổ, con đây không phải là lừa dối người đâu a...
"Vậy thì tại sao!" Lương Trạch liền hài lòng nở nụ cười, "Vẫn là Người của chúng ta thật tin mắt! Hàng Hàng cũng nói đẹp đấy!"
Chung Nguyệt Văn nhắm mắt lại giả bộ ngủ, từ cửa sổ xe gió thổi tới thật mát làm cho nàng rất dễ chịu. Thành thật mà nói, nội tâm của nàng vô cùng cúng bái phục Hàng Hàng, đây rốt cuộc là thần tiên phương nào có thể nương thân với một tên lập dị này chứ ?
Ừ, đúng vậy, theo như Chung Nguyệt Văn, Hàng Hàng nhất định là một người nương thân từ bi. Chú em như thế này một chút nữ khí cũng không có ( tính đàn bà). Lương Trạch ra vào với một người nam nhân với Lương bân là kỳ quái, nhưng Chung Nguyệt Văn căn bản không cho là kỳ quái.Vì Lương Trạch là ai? Đó không phải là người bình thường mà đại não có thể hiểu được. Nàng chỉ là không hiểu Hàng Hàng, một tiểu tử đẹp trai vô cùng lương thiện này tại sao lại... đâm vào hố lửa này chứ. tự mình cũng không biết! Lương bân đã nói, Hàng Hàng đối với Lương Trạch rất hài lòng =
=
Chung Nguyệt Văn là một người rất yêu mên và ủng hộ chủ thú nuôi,từng có được một con chó nuôi dưởng. Nhưng trong lòng sinh nghi thứ nhất là vì bé cưng trong bụng , thì bắt đắt dĩ phải gửi đi chó con yêu quí . Sau khi sanh bé cưng ra, đứa con còn nhỏ không thể đem cún nuôi quay lại , cún nuôi vẫn sống cùng nhà mẹ đẻ , thẳng đến khi nó mất. Chung Nguyệt Văn buồn rầu rất lâu, tuy nói là trước sau vẹn toàn, nhưng chú chó lâm chung vẫn không thấy được ánh mắt nàng vì thế không nhắm lại. Sau đó lại muốn nuôi một con cún khác, nhưng Lương bân kiên trì chính là muốn thêm con, Chung Nguyệt Văn cũng vì vậy liền thôi. Nàng hiểu, Lương bân đích xác là quyết tâm phải có 1 đứa nữa, Lương Trạch hắn thì không thể trông cậy vào. Lần này làm b cực kỳ, lần nữa mang con trai , Lương bân rất vui vẽ a, nhưng Lương Bân cao hứng cũng chỉ chính mình cao hứng,còn Chung Nguyệt Văn thì mất hứng, bởi vì vừa mới có bầu nên Lương bân để nàng xin nghỉ việc, nói là cho nàng an tâm dưỡng thai.
Chung Nguyệt Văn buồn bực! Dường như buồn bực mọi thứ, ban ngày Lương bân đi làm, Tiểu Thúy đến trường, trong nhà chỉ còn nàng cùng người làm thuê Lý thẩm, kết quả Lý thẩm đến tết âm lịch xin nghỉ, mời một người mới tuổi cũng không lớn lắm, làm việc rất lưu loát, nhưng nói chuyện phiếm hoàn toàn khuất mặt. Chung Nguyệt Văn mỗi ngày nói chuyện phiếm với người nào đó trở thành vấn đề nan giải? Cùng bạn bè thân thích cũng không được, tất cả đều đi làm, không ai có thể một bên đi làm một bên cùng nàng nói chuyện giao lưu với nàng; mẹ cha thì không được, bọn họ không thể tám chuyện ; đi dạo hay mua sắm, đi hai bước thì đã mệt quá rồi.
Sau đó Chung Nguyệt Văn liền nghĩ đến Hàng Hàng. Chung Nguyệt Văn đúng là đối với Hàng Hàng có ấn tượng rất tốt, là một nam nhân tinh tế đẹp đẽ cũng không có chúng nữ tính nào, hơn nữa nói chuyện rất nhã nhặn . Chung Nguyệt Văn vốn là nhớ lần này sinh em bé ra sẽ lại nuôi một con chó, kết quả là liền gọi cho Hàng Hàng thử thăm dò . Từ đó tình hữu nghị càng không thể cứu vãn. Chung Nguyệt Văn vài ba lần muốn đến quán Hàng Hàng để giết chết thới gian, nhưng toàn bộ bị cấm chỉ. Hàng Hàng so với bác sĩ còn nghiêm ngặt hơn, không chỉ trong quán không cho đi, chính là sang đây hắn cho nàng mang 1 chó nuôi đều cần phải khử trùng toàn thân, cẩn thận tỳ li từ tí tới tận móng tay đều không chừa.
Từ khi tớ lui gặp gỡ Hàng Hàng cũng hiểu rõ thấu đáo, Chung Nguyệt Văn cũng theo đó mà lo lắng kéo đến. Nàng bắt đầu so với Lương Trạch còn e ngại mất đi. Hơn nữa ý Chung Nguyệt Văn ở đây, nàng là tuyệt đối biết bọn họ nhất định phải tan vỡ mà. Bất quá là vấn đề thời gian sớm hay muộn thôi. Rốt cuộc cũng làm nàng lo lắng như vậy , mỗi ngày lương bân vào cửa cũng phải cùng hắn chat một vấn đề. Lương bân không cho là đúng, viết, chia tay cũng tốt, Lương Trạch mà hoàn toàn thực tế như thế, thì tất cả nhân loại sẽ được hưởng phước . Lương bân luôn mãi khuyên bảo lão bà chớ cùng 'Em dâu ' ở gần quá, cũng không phải là không có bài học kinh nghiệm trước đó! Đã từng giẩm vào vết xe đỗ tàn khốc kia a! Chung Nguyệt Văn có một lần cũng thấy Lương Trạch và bạn gái thứ hai vô cùng tốt, và cô gái mang thai nhưng không phải của Lương Trạch, Chung Nguyệt Văn thậm chí vẫn còn đi ăn tiệc rượu đầy tháng. ít ngày sau sao con cái cũng đi qua không nhắc lại trong cuộc sống bọn họ.
"A! Chị dâu!" Lương Trạch tđưa Chung Nguyệt Văn đến Bắc Đại Phụ Khoa ( Bệnh Viện dành cho phụ khoa) trước cửa cậu chợt nhớ tới một chuyện đặc biết trọng yếu đã quên , "Soái ca để em đưa cái này cho chị."
Chung Nguyệt Văn nhận lấy vừa nhìn, là vé xem công viên vườn hoa tết..
"Soái ca nói chị không có chuyện gì buồn bực có thể đi công viên mà linh lợi (thư thái gí đó) ."
Chung Nguyệt Văn nhìn Lương Trạch, cắn răng không nói ra câu kia, chú có thể nghìn vạn lần đừng một lần nữa cùng với người ta chia tay được chứ. Thực sự là cắn răng không nói, vì sợ xui ==
Lương Trạch nhìn Chung Nguyệt Văn từ tốn mang bầu đi vào y viện, thở dài. Cậu cũng muốn có con. Lại Bất đắc dĩ, mình là không thể sanh được .
So với cái này lại càng ảo não , gần đây nhất cùng Hàng Hàng làm tình lại bắt đầu dần dần không như ý. Chỉ cần mở mắt thấy đồ chơi kia của Hàng Hàng , cậu liền mềm xuống. Cậu chính là không có cách nào khác tiếp nhận cậu ta, ở trên giường. Ở ban đêm cậu thậm chí bắt đầu tránh né cậu ấy.
Đi ô-tô về nhà, lụt lọi album ảnh, Lương Trạch lại bắt đầu xem kỹ. Lúc này album ảnh điều tra xem hết, đều không thấy ảnh âu phụ tây trang. Duy nhất có thể phù hợp với yêu cầu là ảnh thời tốt nghiệp của cậu. Thế nhưng... Trừ hắn ra , vẫn còn hàng chục người trong đó .
Nhìn thấy mấy người hợp lại cụp thành tấm ảnh, Lương Trạch chợt nhớ tới Trương Nam và Trần Lực Kiệt. Thời đại học cậu có hai vị bằng hữu. Hai vị đều rất chiếu cố cậu. Trương Nam cùng Lương Trạch ở một ký túc xá, mỗi ngày múc nước đều cho cậu một binh, còn bao gồm giúp cậu chiếm vị trí trong thư viện , căn tin cũng đưa cơm để cho cậu nghỉ ở nhà trọ. Chỉ là, Lương Trạch luôn luôn không biết phải cùng cậu ta trò chuyện những gì.Với Trần lực kiệt , cao hơn hắn hai khóa, mõi khí phát hiện tài liệu quan trọng đều luôn cho cậu một bản, thường xuyên kéo cậu đi xem chiếu bóng, thỉnh thoảng còn có thể mua cho cậu một ít lễ vật, đây càng khiến Lương Trạch chân tay luống cuống. Trên thực tế, với người luôn luôn có sự thu hút riêng đối với người khác thì đó là 1 chủng loại. Với EQ của Lương Trạch , suốt đời cũng sẽ không biết, Hai vị này xiết chặt mối với hệ với cậu chính là thái độ . Đối với cậu có ý đồ không phải là đơn thuần giống như HLV thể hình và Hàng Hàng...
Lương Trạch đối với Trần lực kiệt ấn tượng đã sớm mơ hồ, bọn họ chung sống cũng không đến một năm. Cậu thì nhớ kỹ hắn là một người đặc biệt tốt như anh trai, hắn tốt nghiệp cậu còn đến nhà ga đưa tiễn hắn. Trần lực kiệt vỗ bờ vai của cậu nói, lão đệ, bảo trọng. Cũng không lâu lắm, Trần lực kiệt làm xong thủ tục liền xuất ngoại, cùng lúc đó cũng đứt liên lạc với Lương Trạch. Lương Trạch hai năm sau nhận được tin vui là TRần Lực Kiệt kết hôn. Bưu kiện ghi lại jessie, jessie, mọi thứ đều xưng là He , his, him, Lương Trạch ngơ ngẫn còn hồi âm nói anh của cô tâm bệnh còn không có sửa, chữ 'cậu và cô cũng chẳng phân biệt được. Cũng gữi cho 'Cô Dâu' một bộ đồ sứ Trung Quốc. Cậu sẽ không suy nghĩ nhiều về 'Cậu' kia, cũng sẽ không suy nghĩ nhiều vì sao quân tử chi giao nhạt như nước vị này còn muốn cố ý viết cho cậu mấy tin vui.
Lúc Trương Nam rời đi Lương Trạch cũng đi tiễn, ở sân bay phòng khách Trương nam ôm cậu một cái, nói, tôi nhất định sẽ nhớ cậu. Lương Trạch nói, tôi cũng sẽ như vậy. Chờ máy bay cất cánh , Lương Trạch viền mắt đều đã ươn ướt, tuy rằng cậu dù sao vẫn cùng hắn không có nói chuyện, thế nhưng cậu biết cậu và hắn là anh em tốt, cũng, lần này hắn quay về Thượng Hải, cũng sẽ không trở lại về Bắc Kinh. Trương nam từng mời Lương Trạch đi Thượng Hải làm việc, nhưng Lương Trạch không muốn rời Bắc Kinh, chuyện này cậu cũng nửa điểm mà không nghĩ tới nhiều . Về sau cũng mất tin tức.
Lúc này, Lương Trạch nhìn ảnh tốt nghiệp , chợt nhớ tới đại học thời đại có hai người bằng hữu. Vì 'tình bạn' của bọn họ rất cảm động .
Doanh Doanh mấy ngày nay phát hiện Hàng Hàng đều rầu rĩ không vui, hỏi hắn làm sao vậy hắn mãi một câu trả lời 'Không có chuyện gì '. Nhưng Doanh Doanh hoàn toàn không tin, cùng Hải Hồng trò chuyện, Hải Hồng cũng nghĩ giống nhau.
Lúc này, Hàng Hàng đút đồ ăn cho mấy thú cưng gởi nuôi, nhưng đầu óc lại hoàn toàn không ở trên đây. Tên lỗ mảng gần đây có một loạt biểu hiện khiến cậu cực kì bực dọc -- cậu ta bắt đầu càng ngày càng cự tuyệt chuyện tiếp xúc thân thể . Chỉ bất quá diện cớ khéo léo, không phải nói là, soái ca! Chúng Ta xem phim đi! Hay là, soái ca! Cậu xem Ca Ca cùng Nhất Hưu này, Nếu không phải cái cũng nói là, soái ca... Ngày hôm nay mệt chết đi được, trí óc vận động vẫn là vận động mệt quá. Đến nữa tháng nay, Lương Trạch không để cho Hàng Hàng nhúng chàm. Hàng Hàng đúng là thân sĩ, nhưng Hàng Hàng cũng là nam nhân cũng có ham muốn. Lương Trạch mỗi ngày trong tiệm báo danh, nhưng thường thường mười giờ liền rời đi, mặc dù ở lại, cũng chỉ là viện cớ này nọ .
Hàng Hàng không muốn miễn cưỡng Lương Trạch, không thể ép buộc trên người cậu ấy buộc cậu ấy làm . Nhưng Hàng Hàng lại phiền muộn, vô cùng phiền.
Đêm đó, cậu phiền não đến cực điểm, liền giao lưu trên diễn đàn post một bài đăng
【bf không thích theo tôi làm tình, làm sao bây giờ? )
Nội dung cặn kẽ chính là thông báo tình hình của cậu cùng Lương Trạch .
Nhận được câu trả lời như sau:
1# Vô ích . đó là thẳng nam ! Cậu nằm dười để cho hắn thao !
2# tiếm kiếm chủ thớt , xác định một con mồi ! Thợ săn rất thích điều này (☆_☆)
3# cậu vì sao không muốn nắm dưới chứ? "Clean & Clean hạnh phúc không giới hạn " !
4# Đã phê duyệt, đơn thuần chỉ đi ngang qua đây ==
5# Có thể cậu không có kỷ thuật tốt?
6# Đầu heo nhà cậu bị tình dục hành hạ đúng không ? Cậu làm 0 có sao đâu!
(0: là bot, 1: là Top)
7# chia tay đi, chia tay đi, lúc chia tay tôi sẽ an ủi cậu, ngượng ngùng ~~ps: Cậu đẹp trai không? man không?
8# cái gọi là tình yêu bất quá chỉ là thuốc phiện tinh thần, cậu không nghe Mạc Văn Úy hát à!
(Ca sĩ Hong Kong mang 4 dòng máu)
9# Bf ( bạn trai) cậu có tình cảm căn bản đặt sai chổ đúng không?
...
Ô mênh mong mênh mong đáp lại, ồ ạt đổ như thác tưới, toàn là bảo dứt bỏ không yêu nữa, còn lại cơ bản kiến nghị bảo cậu nên làm.... thụ.
Hàng Hàng buổi tối đêm đó vẫn rào soát bài trừ, dĩ nhiên không chiếm được một người công nhận đáp án của mình.
|
Có nên hay không... Cậu thật sự phải nằm dưới?
Hàng Hàng nghĩ vậy mà liền run rẩy. Cậu là Hàng Hàng, thông minh và thông minh, là ngọc thụ lâm phong, ôn nhu thiện lương, túc trí đa mưu, người đàn ông.... tiểu công, lẽ nào cứ như vậy mà hủy trong tay tên lỗ mảng ?
Nhưng... Hàng Hàng quả thực lay động.
Ôi cả đời , cả đời cậu đã xác định là hắn, nếu để cho hắn ăn sạch thì thế nào?
Điện thoại đột nhiên ''cười'' một tiếng khiến Hàng Hàng run run một cái. Mở, tin nhắn ra.
( soái ca! Tôi phải chụp ảnh! )
Hàng Hàng khó hiểu, ( Sao? )
( nhà xuất bản muốn in sách với ảnh chụp của tôi, tôi cho bọn họ nhưng bọn họ đều nói không được, không phù hợp bọn họ muốn tôi mặc âu phục, Fuck! )
【... Cậu đưa bọn họ ảnh gì? )
( Thì là Album ảnh của tôi mà tôi hài lòng nhất! )
【== )
( LÀm sao đây? Vùng lân cận gần chúng ta có nhíp ảnh không? )
Hàng Hàng cầm điện thoại suy nghĩ một chút, một người bạn của Tề Tể có làm công việc chụp ảnh mà, nhưng lúc này có phải đúng thời điểm không?
( cậu chờ tôi hỏi một chút, đừng nóng vội. )
( soái ca tôi yêu cậu! Hôn! )
Cậu nhìn chằm chằm hàng chử ''tôi yêu cậu'', Hàng Hàng lại thở dài, sau đó gọi điện thoại cho Tề Tể. Tề Tễ nghe rõ rồi liện hệ, nửa giờ sau nói là đã được an bài xong, chính là chậm 1 chút, được mười giờ rưỡi đến mười một giờ, hôm nay, người trong rạp có hẹn trước là 1 vị tiểu minh tinh. Hàng Hàng vội vàng nói cám ơn. Tề Tễ lại viết, bất luận là không cung cấp trang phục nào.
"Lương Trạch, nhíp ảnh hẹn tại quản trường Thiên An Môn ở phía đông chụp ảnh ." Hàng Hàng cúp điện thoại của Tề Tể rồi gọi cho Lương Trạch.
"À, được! Chỗ nào? Tôi không chú ý tới."
"Rất dễ tìm, tôi biết."
"Ok! MẤy giờ?"
"Trễ 1 chút, 10:30-11:00."
"Được!"
" Mà..."
"Sao?"
"Không cung cấp trang phục."
"Hả?" Lương Trạch ở cầm điện thoại ở chổ khác kêu lên.
"Ngoài ra, không có vấn đề gì."
"Vậy đó có phải là tôi tự mình mua sao?"
"Cho mấy người xuất bản chi trả đi." Hàng Hàng thở dài.
"Không phải ý đó, cái này không là vấn đề then chốt, mấu chốt là... Tôi chưa từng mua qua trang phục tây..."
"Cậu..."
"Đúng vậy, thậm chí anh trai tôi kết hôn tôi cùng chưa mặc."
"..."
"Soái ca cậu theo tôi chọn đi!"
Hàng Hàng giương mắt nhìn đồng hồ đeo tay một cái, hơn bốn giờ.
"Được không."
"Tôi lái xe đi đón cậu, chờ tôi ha!"
Lúc Hai người họ đến Đông Phương Tân Thiên Địa (Oriental Plaza) hơn 5 giờ, Lương Trạch cùng Hàng Hàng đến xem tại một cửa tiệm, Hàng Hàng thường hay hỏi, bộ này thấy thế nào, Lương Trạch thì thường thường đáp, rất đẹp. Đi dạo hơn một giờ, kết quả Lương Trạch chính xác chưa nói bộ nào là không tốt =
=
Cuối cùng vẫn là Hàng Hàng vì cậu quyết định, màu sắc đen nhánh, kiểu dáng tương đối mới mẻ độc đáo, áo sơmi phối với giày da hết thảy là từ cô bán làm giùm . Phối hợp rất hợp, nên tên lỗ mảng đi mặc thử, thế mà tên lỗ mảng không đi mặc, trực tiếp quẹt thẻ mua toàn bộ.
Hàng Hàng hỏi cậu tại sao không đi thử, Lương Trạch cười khúc khích nói, soái ca cậu chọn, khỏi cần thử, nhất định hợp!
TRong nháy mắt, Hàng Hàng trong lòng cảm thấy ấm áp liền tỏa ra.
Ăn tối là ở công ty tổng hợp tại một cửa hàng với món ăn Quảng Đông. Bởi vì phải hao tổn thời gian, hai người ăn rất chậm, cũng lại không uống rượu, rất sợ một hồi chụp ảnh thì mắc sai sót. Lúc này tên lỗ mảng quyết tâm đã định, chụp thì chụp phải tốt, một lần pass đỡ phải cùng Tạ Kim Yến Chạm trán '.
Sau khí lễ hội 《 hoa nở bất bại 》liền bắt đầu đầu chính thức bố trí , cộng thêm một loạt thiết kế, bày ra. Tạ Kim Yến có việc mà không có chuyện gì liền điện cho cậu, Lương Trạch lúc đầu tùy gọi tùy đến, nhưng từ lúc Tạ Kim Yến bắt đầu phụ trách cùng cậu liên lạc, cậu bắt đầu không lễ phép, mọi việc online tự xử lý, điện thoại ít nhận thì sẽ không gọi, có thể không nhận thì sẽ không nhận. Sau này Tạ Kim Yến cũng phát giác Lương Trạch có thái độ tránh né, còn phái người khác cùng Lương Trạch liên hệ. Tạ Kim Yến không hiểu Lương Trạch, một bên tình nguyện cho rằng Lương Trạch đúng là không muốn công việc cùng việc riêng hòa trộn với nhau , cố ý lảng tránh, cũng âm thầm nghĩ nam nhân này là người tốt. Tuy rằng nhỏ hơn nàng vài tuổi, nhưng như trước vẫn được nàng xếp vào đội ngủ 'quan hệ lâu dài ' , nhưng mà, Tạ Kim Yến quyết định tôn trọng cậu, tất cả chờ quyển sách này làm xong xuất bản suông sẻ rồi mới ra tay. Nàng muốn cho quyển sách này tỏa sáng hiện diện hầu hết tất cả bảng xếp hạng. Thực sự, từ khi Tạ Kim Yến xem qua bản thảo đã cảm thấy tác giả này thật không bình thường, chờ nhìn thấy mới phát hiện người này chính là Lương Trạch, người liền bắt đầu tính toán. Tạ Kim Yến có độ tuổi rất thích hợp để kết hôn của một cô gái, nhưng điều này không có nghĩa là nàng không muốn lập gia đình. Hiện tại vấn đề duy nhất là không biết Lương Trạch có thể hay không cho là nàng lỗ mảng, bất quá Tạ Kim Yến là ai ? Nàng có rất nhiều thủ đoạn!
10 giờ qua đi công ty tổng hợp đóng cửa, Lương Trạch cùng Hàng Hàng mới đi ra ngoài. trong quá trình dùng cơm hai người nói rất nhiều, cả hai đều rất vui vẽ. Hàng Hàng đã sớm biết, cậu cùng Lương Trạch không hợp duy nhất chỉ có ở trên giường, những phương diện khác, bọn họ đúng nhịp rất không bình thường. Lúc này, trái tim rung động càng mãnh liệt hơn, không được... Cậu không thể mất đi cậu. Hàng Hàng tự nhủ, tôi không thể mất đi cậu được.
Đến chổ nhíp ảnh chưa tới mười giờ rưỡi, đang gặp phảm 1 đám người đi ra. Lương Trạch cùng Hàng Hàng đi vào, tìm bạn của Tề Tễ. Hàng Hàng biết người bạn này cảu Tề Tễ , nhưng không quen thuộc cho lắm. Vị này cùng Tề Tễ biết nhau ở Pa-ri , lúc đó Tề Tễ đi làm một cuộc nghiên cứu, đây là một người chụp ảnh khá nổi tiếng. Trên đường phố nước ngoài , người gương mặt đậm chất châu á, dĩ nhiên trò chuyện rất tự nhiên, cũng vẫn giữ liên lạc khi về nước. Hàng Hàng một lần bát quái biết rõ hai người như vậy không có gì tiến triễn, Tề Tễ cho là không đúng, người ta đã có BF ( bạn trai). Hàng Hàng lúc đó biết vậy nên vô cùng ngạc nhiên, việc này nói với Tề Tể bình thường không liên quan, ngay cả người ta có bf hắn đều biết! Đáng tiếc cứ như vậy không có đoạn tình sau. Hàng Hàng một lần cho rằng, Tề Tễ chắc là từng thích người đàn ông này.
"Chào cậu." Hàng Hàng đi tới cùng vị bằng hữu của Tề Tể này chào hỏi.
Dịch Khả Phong lúc này đang điều chỉnh và cameras, quay đầu lại nhìn lại, thấy Hàng Hàng cười khanh khách, không tự chủ cũng cười theo, "Xin chào, bạn của Tề Tễ đúng không?"
Đây là lần đầu tiên Hàng Hàng thấy Dịch Khả Phong. Tề Tễ chưa từng dẫn bọn họ gặp qua.
"Hàng Hàng?" Dịch Khả Phong đưa tay ra.
"Đúng, hôm nay làm phiền anh."
"Khách khí rồi, Tề Tễ chung quy cũng nói đến cậu."
Đôi tay rất lớn, rất có lực lượng, Hàng Hàng cầm, từ lòng bàn tay truyền tới ôn độ hơn nữa trên mặt người kia lại cười dạt dào, cùng với thái độ anh tuấn này , làm cho Hàng Hàng nghĩ Tề Tễ chọn bạn bè cũng rất có thưởng thức. Dù cho .... không thoải mái cho lắm. Phải biết rằng Tề Tễ từ nhỏ đến lớn có thể chỉ cùng một mình cậu lăn lộn. Tấm tắc, cũng còn được nhắc đến, xem ra giao du cũng không sâu sắc !
"Người nào cần được chụp ảnh,?" Dịch khả phong nhìn chung quanh, không phát hiện có người thứ hai.
Hàng Hàng sửng sốt, dõi mắt nhìn lại, tên lỗ mảng nhà mình đâu !
"Lương Trạch!"
Từ phòng chụp ảnh đi ra, đến đại sảnh, Hàng Hàng thấy Lương Trạch ngây ngẩn hướng tới đến tấm ảnh trắng đen lớn nhỏ trên tường .
"Nhìn cái gì vậy?"
"Đây cũng là nghệ thuật à..." Lương Trạch cảm thán.
"Lời vô ích!" Hàng Hàng chán nản.
"Ách."
"Giới thiệu một chút, người này là Dịch Khả Phong, đây là Lương Trạch."
Lương Trạch nhìn vị này trước mắt, thốt ra, "Cũng là soái ca a!"
Hàng Hàng hận không thể tìm một cái lổ để chui vào, được lắm, giống như cây cỏ ngốc !
Dịch khả phong cũng dường như choáng váng, nhưng vẫn là ôn hòa nói, "Phòng thay quần áo ở bên trong."
"À, ok! Tôi biết rồi!" Lương Trạch vui sướng, lúc này mới nhớ tới y phục để ở trong xe không có cầm theo, "Chờ, tôi không có cầm trang phục..."
"Không vội, cậu cứ đi từ từ." Dịch Khả Phong cười nhìn Lương Trạch đi ra ngoài, tầm mắt lại về Hàng Hàng, "Buổi tối các cậu là khách cuối cùng, tôi cũng không vội cứ từ từ."
"Khả Phong, tôi đi đây, cậu khóa cửa nhé." một nhân viên tiếp tân lúc này khoác bao túi đến chào hỏi .
"Đi, đi không thành vấn đề."
"Có làm cho anh phiền tóai không?" Hàng Hàng ý tứ không được tốt lắm ,Tề Tể này đang sắp xếp đó sao? Rõ ràng để cho người ta làm thêm giờ! Quả nhiên, Trên người Tề Tễ cùng Lương Trạch , cậu nhìn không thấy cái gì gọi là... Ăn khớp.
"Không có việc gì , Tề Tễ nói các cậu rất sốt ruột thôi ."
Lương Trạch cầm y phục quay lại, đi vào thay, thay hết ra cũng không xem xét trên người mình một cái. Trong Phòng chụp ảnh không có cái gương, cậu cúi đầu nhìn cũng nhìn không nhìn hết toàn bộ bản thân, có chút lo lắng. Cả đời, Lương Trạch rất chán ngấy chính là trang phục âu.
Đang tính toán có phải hay không đi ra ngoài tìm, Hàng Hàng bước vào, "Còn phải chờ một chút, Dịch Khả Phong nói..."
Cậu trong nháy mắt ngây người. Cậu hối hận vì bản thân vữa chửi tên lỗ mảng là cây cỏ ngốc. Báo ứng a... Lúc này chính cậu cũng biến thành cây cỏ ngốc ==
"Rất ngốc sao?" Lương Trạch thấy Hàng Hàng ngây người, bỗng chốc nghĩ đến là không phải là mình ngốc đần .
Hàng Hàng nhìn Lương Trạch, bước tới, nhìn nữa, như trước nghĩ... đẹp trai quá.
"Thật sự ngốc sao?" Lương Trạch luống cuống, "Tôi đã nói nhà xuất bản khốn nạn mà! Bọn họ..."
Lấy nụ hôn phủ kín đôi môi kia,
Lương Trạch cũng không nghĩ tới Hàng Hàng sẽ hôn cậu. Sửng sốt một chút, cũng không tiện đẩy ra, liền yên lặng tiếp nhận. Chỉ là hôn môi, cũng không khó chịu.
Dịch khả phong lựa chọn cameras đi vào, khi thấy Lương Trạch cùng Hàng Hàng đang hôn. Cậu cơ hồ là không hề nghĩ ngợi liền nhấn máy chụp hình xuống vừa rồi cũng không rút phim nhựa ra. Một cảnh hài hòa như vậy, ấm áp như vậy. Một vì trang phục tây trang nhả nhặn, một vị thường phục tràng đầy hạnh phúc. hai đối phương chiều cao tương đồng mà đối diện hôn nhau, tự nhiên mà đơn giản, nhưng đặc biệt động lòng người.
Bởi vì là kiểu mẩu chụp, tiếng động nhanh chóng phát ra một tiếng. Phía sau là người chụp ảnh khiến hai người đàn ông sợ phát khiếp.
"sorry, đừng để ý, tôi có tật, chứng kiến như vậy muốn chụp liền chụp..." Dịch Khả Phong lúc này mới phát hiện mình thất lễ, vội vàng xin lỗi.
"Cậu không phải là muốn bán cho báo chí đấy chứ ?" Âm thanh Lương Trạch phát ra , mặt hai người liền đen thùi.
"Cậu tự kỷ à." Hàng Hàng chặn mặt nói rõ lí do.
Dịch khả phong sang sãng nở nụ cười. Hai người này, rất có ý tứ. Quả nhiên, bạn của Tề Tễ, không thể là người bình thường.
|
Chương 21: Lạc Địa Bất Sinh Căn.
Rơi xuống đất nhưng không mọc rễ)
Editor : Đào Đào (nguồn: Wattpad)
Re-dit: baotri1998
--- Lương Trạch: Rốt cuộc tấm nào đẹp nhất đây!
Hàng Hàng: Cậu thích tấm nào?
Lương Trạch: "Không chọn được mà! CMN, tại sao tôi lại đẹp trai tới vậy chứ?
Hàng Hàng: ... Chúng ta khiêm tốn một chút có được không?
Lương Trạch: Ờm ờm ờm! Tôi biết rồi, cậu còn đẹp trai hơn cả tôi!
Hàng Hàng: Cậu...
Lương Trạch: Ôi chao, cậu nói xem, nếu tôi quen cậu sớm hơn một chút, cỡ như lúc 18 19 tuổi, có phải nên lập thành một nhóm, rồi tham gia chương trình lựa chọn ngôi sao gì đó không?
Hàng Hàng: Cho dù cậu quen tôi lúc 8 tuổi, tôi cũng chẳng tham gia với cậu đâu!
Lương Trạch: A? Tại sao chứ? Chẳng phải có câu, ai cũng mang trong mình giấc mộng minh tinh ư?
Hàng Hàng: Thi với cậu, hạng mục duy nhất có thể thắng... đại khái chỉ là diễn hài kịch mà thôi.
Lương Trạch: ...
"Tùy tiện chọn một tấm đi, đích xác đều vô cùng đẹp." Hàng Hàng nói xong, liền lấy bộ đồ ngủ trong tủ quần áo, "Cậu đi tắm trước đi." Sau đó chỉ về phía phòng tắm.
"A?" Mặt Lương Trạch đen lại, né gì gặp nấy. Hôm nay chụp hình xong cũng đã tối muộn, do còn nhiều chỗ phải chỉnh sửa, nên cần chờ đợi. Kết quả là, trở lại chỗ của Hàng Hàng cũng đã hơn hai giờ, chẳng có nửa cái lý do để xin về. Nhưng không về... bạn nói xem... lúc này nên tìm lý do gì đây?
"A cái gì mà a? Nhanh đi."
"..."
Lương Trạch cởi quần áo đi vào, Hàng Hàng cau mày, tật xấu của người này cũng quá nhiều rồi, xem xem kìa, âu phục mà quăng lung tung lên sàn nhà như vậy.
Chắc chắn đời trước mình đã thiếu nợ cậu ta. Hàng Hàng nghĩ thế, bất đắc dĩ ngồi xổm xuống nhặt từng món từng món, sau đó móc vào tủ quần áo. Cậu nhìn cánh cửa tủ mở rộng, ngẩn người.
Hiển nhiên, mới vừa nãy Lương Trạch "A" một tiếng, là biểu hiện cho việc rất bất đắc dĩ. Chẳng biết lúc này cậu ấy có vừa tắm vừa suy nghĩ xem nên viện lý do thế nào, rồi đi ra nói với mình: Soái ca ! Bởi vì cái gì đó, nên chúng ta cũng đừng làm cái gì đó.
Bộ làm tình với tôi khó chịu đến vậy sao?
Rất thất bại aizz. Đời này chưa từng có ai nghi ngờ vấn đề này của cậu. Phàm là người đã làm với cậu ấy, đều đánh giá cậu ấy là: Vừa dịu dàng vừa có kỹ xảo...
Hoặc, bởi vì cậu ấy vốn là... thẳng?
Có thể là do tâm sinh lý mà nên, vốn lăn lộn với phụ nữ nhiều năm như vậy, thoáng cái liền bắt cậu ấy nằm dưới, xem chừng... thật sự quá miễn cưỡng.
Mà đúng thôi, không miễn cưỡng cậu ấy thì phải miễn cưỡng bản thân mình. Cậu ấy vừa bước vào cái giới này liền bắt nằm dưới, cũng hơi khó tiếp nhận.
Hàng Hàng cực kỳ do dự, e rằng loại do dự này đối với người khác chẳng có là cái gì, nhưng đối với Hàng Hàng, đó chính là ranh giới cuối cùng. Cậu không muốn giao mình cho bất cứ ai, kể cả cuộc tình yêu đương cuồng nhiệt của mấy năm trước. Cái này, không hề nằm trong phạm vi suy xét của cậu. Có lẽ làm thế rất đê tiện, nhưng Hàng Hàng chính là như vậy. Có đi nhưng không có lại, nó chính là quy tắc được cậu tuân thủ nghiêm ngặt nhiều năm qua.
Mà hiện tại là thời điểm đặc biệt, nếu cậu không thỏa hiệp, vẫn cứ tiếp tục như trước kia, chắc chắn tên thô lỗ sẽ không cho anh làm. Bây giờ trốn, bước kế tiếp có lẽ cũng là trốn, mà kết quả cuối cùng... chỉ có thể không bệnh mà chết.
Chia tay và thất thân.
Hai chọn một.
Cái trước, chắc chắn Hàng Hàng sẽ nói không, nếu như có thể từ bỏ, thì hiện tại anh đã chẳng sầu não thế này. Yêu chính là yêu, bác bỏ làm sao cũng chỉ tổ phí công.
Như vậy, hiển nhiên, chỉ còn lại...
"Soái ca, tôi tắm xong rồi, cậu vào đi!" Lương Trạch lau tóc bước ra, thái độ rất thoải mái, nhưng đáy mắt lại có sự né tránh rất rõ ràng.
"Ừm, được rồi." Hàng Hàng sờ sờ cái đầu ướt nước của cậu, hôn hai má vẫn còn âm ẩm kia, "Cục cưng nằm chờ tôi."
Lương Trạch cười khúc khích gật đầu, "Được ~" Nhưng chờ tới khi Hàng Hàng vào phòng tắm, nụ cười trên gương mặt lập tức tắt ngấm. Chờ... chờ anh làm gì hả? Chờ cậu... cái gì chứ?
Không được không được. Lương Trạch lắc đầu liên tục. Cậu thật không có cách nào làm tình với cậu ấy, bài xích của thân thể càng lúc càng rõ ràng hơn. Cậu quyết không để Hàng Hàng nhìn ra, bởi khi đó sẽ rất tổn thương đến soái ca thân mến.
Phải làm gì giờ?
Lúc tắm rửa, trong đầu cậu là hiện lên suy nghĩ này. Nhưng đến hiện tại, vẫn chưa tìm được lý do nào để viện cớ cả.
Xoắn xuýt!
Chuyện đến nước này, Lương Trạch đã hoàn toàn bó tay, chẳng biết nên ăn nói sao với Hàng Hàng nữa. Một đôi tình nhân, mà ngay cả điều cơ bản nhất là tình dục, còn không thỏa mãn được nhau... vậy chẳng khác nào . Chỉ tiếc là, cậu chẳng phải người có xu hướng yêu kiểu Platon, mà soái cá cũng không nốt.
Chẳng lẽ nên thương lượng với ảnh, như vậy, cậu ra ngoài tìm đàn ông, tôi ra ngoài tìm đàn bà, hai ta chia nhau sống tốt cuộc sống của riêng mình? Đây chẳng phải là muốn ăn đòn sao! Chính cậu cũng thấy không thể được!
Nằm trên giường, Lương Trạch không ngừng trở mình, y hệt con kiến trên chảo lửa. Sau đó không kiềm chế được, muốn hút thuốc, lại cảm thấy một lát nữa Hàng Hàng đi ra sẽ bị ho...
Bật dậy, cậu rời phòng ngủ, cầm cái quần bò đặt ở chỗ huyền quan lên mặc vào, lại tròng thêm cái áo khoác, cậu liền nằm nhoài trên cửa sổ phòng khách.
Thuốc lá cháy lên, dòng suy nghĩ cũng chẳng rõ ràng hơn, mà ngược lại càng thêm xoắn xuýt.
Xong ba điếu, Lương Trạch vẫn không có chủ ý gì, cuối cùng quyết định, vẫn nên tới đi, như vậy ít nhất cũng thỏa mãn được Hàng Hàng. Cắn răng. Cắn răng bao nhiêu lần rồi, lần này chẳng còn ý tưởng gì mới, thôi đành tiếp tục cắn răng.
Cái gọi là tình yêu, không phải là một loại tự tra tấn bản thân hay sao?
Nhưng, yêu, kỳ thực là cái gì chứ?
Sao phải nói tôi yêu người chứ?
|
Lương Trạch không hiểu, nhưng cậu cảm thấy được, cậu chấp nhận nhẫn nhịn vì cậu ấy, vậy nhất định cậu cũng có yêu cậu ấy.
Hàng Hàng tắm xong đi ra, đã kiến tạo nên một quyết định mà cả đời này cậu cũng không quên được, đó chính là - cậu ở dưới. Có hối hận hay không, cậu cũng không biết. Cậu chỉ biết rằng, giờ khắc này cậu đang vì người mình yêu mà làm ra quyết định.
Và...
Lương Trạch măc bộ quần áo kia khiến cậu...
"Cậu..."
"A! Cậu xong rồi!" Trong quá trình Lương Trạch xoay mặt qua, cậu đã cố ép bản thân phải khôi phục lại nụ cười, "Hút mấy điếu để tỉnh táo, tôi ra ngoài này vì sợ một lát ngủ cậu lại ho."
Hàng Hàng nhìn nụ cười thật thà của cậu, cùng với... lồng ngực trần trụi bên dưới lớp áo khoác rộng mở. Cư nhiên không ăn mặc chỉnh tề, là không định chạy trốn nữa?
"Rất lạnh?"
"Hả?" Nhất thời Lương Trạch không phản ứng kịp, cúi đầu nhìn, "A, đúng vậy, chờ đến ngày mùng 1 tháng 5 mới nóng lên."
Hàng Hàng tới bên người Lương Trạch, ngửi ngửi, "Quả nhiên cả người đều toàn là mùi thuốc lá."
"Ha ha ha ha... Không sao đâu, cậu vào nằm một lát đi, tôi đứng khoảng mười phút nữa sẽ không còn đâu."
Hàng Hàng lấy mặt cọ lên vai Lương Trạch, vừa uất ức mà cũng vừa cảm thấy thoải mái. Có cái gì mà không thể cho cậu ấy chứ? Thật sự tìm không thấy lý do. Cậu ta vẫn cứ thật thà đứng bên cạnh anh, tuy vô tình khiến người ta tức giận, bất quá... cũng rất khả ái.
"Ngủ chung đi, không chê cậu đâu."
Hàng Hàng kéo tay Lương Trạch, Lương Trạch nắm lấy, nhiệt độ truyền tới ... thật ấm.
Song song ngã lên giường, bất kể là cậu hay cậu đều cũng đã chuẩn bị xong quyết tâm thấy chết không sờn.
Lúc này buồn cười chính là, trong lòng hai người đều có cùng một câu nói: Để cậu ấy tới.
Lương Trạch cởi áo khoác, nằm xuống, kéo khóa của quần bò ra, Hàng Hàng đè tay cậu lại, "Tới!"
"Hả?" Lương Trạch nhìn Hàng Hàng nằm thẳng tắp ở bên cạnh.
Hàng Hàng không nói gì, lôi kéo Lương Trạch, để cậu đè lên người cậu, "Hiểu chưa?"
Lương Trạch sửng sốt một chút, "Soái ca... ý cậu là... tôi..."
"Đúng." Hàng Hàng cười yếu ớt, tự cởi áo ngủ.
Lương Trạch nhìn mặt Hàng Hàng, có chút không thể tin tưởng. Cậu ấy để cho cậu... làm cái kia với cậu? Chẳng phải cậu ấy nói, xưa nay cậu ta chỉ làm top thôi sao?
"Còn ngẩn người làm gì?" Hàng Hàng kéo Lương Trạch xuống, môi dán vào, cẩn thận ôn tồn hôn cậu, "Cậu muốn làm thế nào cũng có thể."
Lương Trạch sửng sốt đối với chuyện sắp xảy ra trước mắt.
Hàng Hàng phát giác Lương Trạch cứng ngắc, cố ý dẫn dắt cậu, để cậu có thể tìm kiếm được sung sướng trên người mình.
Lương Trạch lập tức tiến nhập trạng thái, cậu hưng phấn thở dốc, tích cực cướp đoạt, để lại vô số vết tích thô lỗ trên người Hàng Hàng. Nhưng... khi tay Hàng Hàng trượt xuống dưới chạm vào 'cậu nhỏ' được bao bọc trong quần lót của Lương Trạch, cậu cư nhiên không cương lên nổi. Cậu kéo tay cậu ta, chạm vào 'cậu nhỏ' của chính cậu, cái tay kia vừa tới, động mấy cái liền cứng ngắc.
Lương Trạch nằm xuống, ở trên người Hàng Hàng, chỉ nói một câu: Xin lỗi.
Hàng Hàng cứ như vậy bị đè nặng, đầu óc trống không, thậm chí tầm mắt cũng chẳng còn tiêu cự.
Một lúc lâu sau, cậu đẩy cậu ấy ra, mặc quần áo vào, ngồi ở bên giường.
Lương Trạch vẫn nằm lì, một chút thanh âm cũng không có.
"Cậu đi đi."
Giọng của Hàng Hàng tuy nhẹ mà lạnh.
"Hàng..."
"Đi." Hàng Hàng đứng dậy, rời khỏi phòng ngủ.
Cửa sổ phòng khách còn rộng mở, có chút gió nổi lên, không lạnh nhưng vẫn rét.
Hàng Hàng đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, con đường yên ắng không tiếng động. Chỉ có tiệm tạp hóa không xa vẫn sáng đèn, trở thành điểm xuyết trong một mảnh tăm tối.
Cuối cùng anh cũng đã rõ, cậu và Lương Trạch...
Hóa ra vấn đề không nằm ở chỗ trên dưới, mà ở chỗ, trước sau Lương Trạch vẫn chẳng chấp nhận được phái nam. Ở phía dưới còn có thể cắn răng nhẫn nại, nhưng ở phía trên, lại hoàn toàn thất bại thảm hại.
Không chấp nhận, vậy sao cậu lại theo tôi tới tận bước này?
Hàng Hàng không hiểu, cũng nghĩ không ra.
Nó và tình bạn quá khác xa nhau mà?
Đến tột cùng là cái gì khiến cho cậu giao du với tôi? Là bởi vì tôi uy hiếp cậu, cả bạn bè cũng không chịu làm sao?
Tự gieo quả báo.
Đây là điều duy nhất mà Hàng Hàng có thể nghĩ tới.
Cậu trù tính nhiều thứ để có được tên thô lỗ, thế nhưng hái được quả này đây.
Cậu tưới nhiều nước như vậy, nuôi nó mập mạp như vậy, gieo nhiều tình yêu như vậy, cuối cùng trên cây chỉ có một quả duy nhất, và rất chua. Chua nhưng cậu vẫn nhẫn nhịn ăn, thế nhưng ăn đến cuối cùng lại là hạt đắng, không chỉ đắng mà còn có độc.
Đây chính là quả báo sao cậu cố trồng cây trên ruộng cạn sao? Giờ có ai nói với anh không phải, cậu cũng không tin. Lương Trạch từ phòng ngủ đi ra, bắt gặp Hàng Hàng mắt nhìn ngoài cửa sổ, đưa lưng về phía mình, gió thổi qua tóc Hàng Hàng, phất gấu áo anh lên. Đây là lần đầu tiên cậu trông thấy Hàng Hàng bi thương như vậy. Xưa nay soái ca đều cười, cho dù gặp chuyện bất đắc dĩ, cậu ấy cũng vẫn ôn hòa. Thế mà... Lương Trạch biết, cậu khiến Hàng Hàng không cười được. Đừng nói Hàng Hàng, mà chính cậu cũng cười chẳng nổi. Cậu đã từng tin tưởng Hàng Hàng, tin lời cậu ấy là bọn họ chỉ gặp vấn đề ở việc trên dưới không hài hòa, bởi vậy mà suy đoán rằng mình chỉ là không kịp thích ứng thôi. Nhưng bây giờ nhìn lại, hóa ra vấn đề mình phủi bỏ kia mới chính là sự thật. Cậu ... không yêu anh. Yêu thích thì có yêu thích, đương nhiên một người đàn ông cũng sẽ biết thưởng thức một người đàn ông khác, tựa như đôi bạn nữ thích nắm tay cùng nhau dạo phố, đàn ông cũng cần một người bạn thân thiết vậy. Đúng, cậu và anh, ít nhất trong lòng cậu, bọn họ khó vượt mức bạn bè được. Hàng Hàng là gay, tất nhiên sẽ nảy sinh tình cảm với cậu. Nhưng cậu đối với cậu ta ... trước sau vẫn dừng ở mức một người bạn không thể mất đi. Một bước cũng chưa từng đi xa. Không phải cậu không cố gắng, cậu gồng mình chịu đựng đó chính là cố gắng rồi, cậu ... cứ tưởng rằng sẽ có thể thay đổi, cũng đang chờ ngày sau thay đổi. Giờ, biết tính thế nào đây? Đáp án quá rõ ràng, vừa rồi đã chứng minh hết thảy... Lương Trạch từ phía sau ôm lấy Hàng Hàng, cằm khoát lên trên vai anh, nhẹ vuốt ve nó. Cậu làm tổn thương cậu ấy, hoàn toàn. Dù Lương Trạch có ngu đến cỡ nào cũng biết điều ấy. Cậu cứ thế mà ôm Hàng hàng hồi lâu, Hàng Hàng trước sau không lên tiếng. Không chỉ thế, cũng chẳng phẫn nộ. Cậu cho phép cậu ấy ôm, hô hấp đều đều. "Hàng..." Lương Trạch chỉ mới phun ra một chữ, Hàng Hàng liền ngăn lại, "Cái gì cũng đừng nói." "Tôi..." Hàng Hàng quay người, lưu loát kéo tay Lương Trạch ra, "Về đi." Hàng Hàng như vậy, Lương Trạch chưa từng gặp qua, cậu sợ hãi đến luống cuống tay chân. Nó không giống lúc một người muốn giết bạn, mà bạn dễ dàng đọc được trong mắt hắn có hung tàn hoặc mùi vị hành hạ cho đến chết. Nó chỉ xuất hiện khi một người muốn giết bạn, nhưng trong mắt hắn chỉ toàn là bình thản và khinh thường. Phảng phất như bị giết không phải người, mà là một sinh vật chẳng ý nghĩa. Lương Trạch khép cửa từ bên ngoài, đi xuống cầu thang vài bước, cậu phát hiện mình thật đứng không nổi, vì vậy cậu ngồi xổm xuống. Cầu thang gỗ nhẹ kêu két một tiếng, vang vọng trong toàn nhà yên tĩnh, hòa lẫn vào cơn gió khuya. Bọn họ, đã kết thúc. Bật lửa đốt điếu thuốc, ánh sáng lập lòe kia không mang đến ấp áp, mà lạnh còn hơn cả ma trơi. Bởi vì không muốn mất đi, cho nên phải trả giá, nhưng trả giá xong, lấy tới cũng chỉ là mất đi nhiều hơn. Bước vào tình yêu, tình bạn liền kết thúc. Cớ gì mình đã hiểu rõ như thế mà vẫn cứ khăng khăng bước vào? Lương Trạch chợt phát hiện mình thật buồn cười, cậu kỳ thực chỉ là một loại động vật có bản năng khao khát hạnh phúc. Lại quên đi mất động vật vốn là loài một đực một cái. Vì sao không nhớ ra chứ? Nếu chịu nhìn thẳng vào sự thật, cũng đã không có chật vật của ngày hôm nay? Đúng, cuộc sống của cậu có nhiều người lui tới như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên có người làm cậu chật vật đến thế. ---
|
Chương 22: Thèm Khát Bạo Lực
Nguồn: Wattpad Editor : Đào Đào
Lương Trạch: Chủ đề của tháng 5 đã xác định hay chưa?
Biên tập: Rồi, đã xác định xong. Tháng năm là tháng Thanh Niên, đề tài mà chúng ta hướng tới đó chính là Văn hóa đường phố.
Lương Trạch: Ờm.
Biên tập: Chuyên mục của cậu định viết phối hợp cái gì?
Lương Trạch: Không có ý tưởng, các người chọn giùm luôn đi.
Biên tập: Chính cậu muốn gì?
Lương Trạch: .
Biên tập: Viết nó vào tháng này?
Lương Trạch: Phải đó!
Biên tập: . .. Khi nghĩ xong tôi sẽ liên lạc với cậu sau.
Lương Trạch: ...
Xuân về hoa nở, rực rỡ tháng tư, hết thảy sinh vật trên mặt đất đều xanh mơn mởn. Nhưng mà, Lương Trạch héo. Một tuần lễ, cậu không đi tìm Hàng Hàng, Hàng Hàng cũng không liên lạc với cậu. Lương Trạch nhớ Nhất Hưu, càng nhớ chủ của nó, tuy nhiên cậu lại chẳng có can đảm bước vào cửa tiệm rồi thản nhiên nói Hello y như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Ngày ấy, dù không nói ra nhưng cả hai đều tự hiểu rõ trong lòng -- bọn họ, xong.
Lương Trạch rất muốn hỏi Hàng Hàng, có thể tiếp tục làm bạn bình thường được không, bất quá cậu không nói ra, bởi tận dưới đáy lòng của chính cậu cũng cảm thấy chẳng thể được.
Nhìn hai vợ chồng Tiểu Diệp Tử hạnh phúc rúc vào nhau, lại giương mắt ngó bé con Tiểu Diệp Tử đang co tròn ngủ ở chính giữa. Ai, rốt cuộc cậu và Hàng Hàng không kịp thống nhất để đặt cho bé con một cái tên.
"Cứ gọi mày là đi." Lương Trạch nói nhỏ với bé con đang ngủ kia, "."
Thời điểm điện thoại di động lại hát, Lương Trạch vẫn còn đang ngẩn người. Cầm lên nhìn, phát hiện là: Tạ Kim Yến.
"Alo?" Lương Trạch bắt máy, dựa lưng vào chiếc ghế salon đơn, cả người cứ như chẳng có xương, nom xem rất lười biếng.
"Lương Trạch? Sao lại không có tinh thần thế?"
"Chưa tỉnh ngủ thôi." Lương Trạch thuận miệng đáp.
"Há, ha ha. Cơ bản thì sách đã hiệu chỉnh xong xuôi, qua mấy ngày là có demo, dự tính giữa tháng sáu sẽ lên kệ"
"Đã làm phiền."
"Cho nên cuối tháng này, tôi định xếp cho cậu vài cuộc phỏng vấn, toàn là những tạp chí không tệ..."
"Không có hứng thú." Chẳng chờ Tạ Kim Yến nói xong, Lương Trạch liền cắt ngang.
Ở bên kia điện thoại, Tạ Kim Yến cũng không biết giải quyết chuyện này làm sao. Lương Trạch chưa từng bất hợp tác như thế. Tuy rằng không tích cực, tuy nhiên cũng chẳng từ chối.
"Còn gì nữa không? Nếu không tôi. cúp đây, muốn đi tập gym."
"Tại sao không chịu phỏng vấn?"
"Bán sách không bán mặt."
Câu này vừa ra, Tạ Kim Yến lại nghe được tim cô hét lên --- moe.
Lương Trạch không hiểu nổi mình, cớ gì lại bất lịch sự như vậy, nhưng cậu thật chẳng cười nổi. Đắc tội Tạ Kim Yến, không khác gì đắc tội NXB. Bất quá như thế thì tính sao? Cậu chẳng sợ đâu.
Cầm chìa khóa, rời nhà đến phòng tập gym. Lương Trạch đi trên đường, nhìn những người thoáng qua, nghe lời trò chuyện lúc có lúc không, bỗng nhiên cậu chẳng hiểu nổi tại sao mình lại khiến cho cuộc đời của mình trở nên tăm tối như vậỷ. Cậu hãy cứ vui vẻ, tùy tiện cười, tùy tiện tìm thú vui, tùy tiện ra vào các buổi party, tùy tiện bắt chuyện với bất kỳ ai mà mình thấy thích. Nhưng hiện tại, hết thảy cậu đều cảm thấy không có hứng thú.
Đến nơi, thay xong quần áo, Lương Trạch liền trực tiếp đi sang phòng học yoga. Chỉ hai tháng nữa là thẻ hội viên đã hết hạn, khi ấy cậu sẽ đổi chỗ khác, để đỡ phải chen chúc giữa đám chị em phụ nữ.
Mà trên thế giới này, luôn vướn phải câu --- tránh của nao trời trao của nấy.
Bất ngờ, HLV biến thái từ trong phòng dụng cụ đi ra, mà trùng hợp hơn chính là Lương Trạch lại đang đi tới.
Gã liếc liếc cái mông kia, càng xem càng cảm thấy nó gợi cảm. Vừa săn chắc, vừa cong cong, vừa...
Cái vị này, tuyệt đối là đen đủi, chẳng chút nghĩ ngợi mà sờ vào. Kỳ thực cũng không hoàn toàn lỗi tại gã, gã chỉ là tò mò nên sờ một cái, bình thường cũng không có chuyện gì, nhiều lắm bị mắng hai câu thôi. Nhưng, sao gã biết được, Lương Trạch hiện nay không còn là Lương Trạch ngày xưa, Lương Trạch hiện nay chính là một con hổ đói đang lạc lối không tìm được đường ra .... Vì vậy, mông của Lương Trạch không chỉ đơn giản là mông của Lương Trạch, mà còn là mông hổ.
Cái này châm ngôn nói thế nào nhỉ?
Đúng.
Mông của hổ, chớ có sờ.
'CMN' là mở màn, 'F*ck CCMM!' rồi vung một quyền, 'Khốn kiếp' đá tới một cước, sau đó cứ thế mà suy ra. Ngài HLV thể hình biến thái còn chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo gì đã bị Lương Trạch đánh mấy cú.
Mà vị này càng đen đủi hơn.
Kỳ thực, anh mò người ta, gặp tâm tình người ta không tốt, anh chịu khó ăn hai ba cú là được rồi. Anh đánh trả làm gì? Còn đánh trả vào một người hoàn toàn chẳng phải là đối thủ của anh, bộ anh không biết hay sao?
Ngài HLV thể hình biến thái đáp trả mấy đòn, làm Lương Trạch bị ăn đau. Nhưng Lương Trạch đánh nhau sẽ chẳng bao giờ nhận thua. Vì sao không nhận thua? Bởi vì nếu đánh không thắng, cậu chẳng ngu dại gì đánh. Tuy nhiên hôm nay chỉ gặp có chút chuyện, không hiểu sao cậu lại lao vào lăn xả với một tên cơ bắp. Bất quá đã đánh, là không thể nhận thua, dù thua cũng phải cho đối phương một bài học.
Lùi à lùi à lùi, lúc Lương Trạch khẽ va vào tủ PCCC, cậu làm liều luôn.
Kết quả, trong tiếng kinh hô của mọi người, Lương Trạch đập nát cửa kính của tủ PCCC, kéo vòi nước ra, sau đó cái vòi kia đẹp đẹp đẽ đẽ mà phang vào đầu kẻ cơ bắp biến thái.
Nhất thời!
Mắt kẻ cơ bắp biến thái lấp lánh sao mai, đầu óc choáng váng. Lúc gã ngã xuống, ánh mắt như đang nói lên gã là cao thủ tuyệt thế bị ám toán ấy.
Lễ Tân vội báo cảnh sát, chờ cảnh sát đến, kẻ cơ bắp đã bị xe cứu thương khiêng đi.
"Cậu đánh người ?"
Lương Trạch đã bị nhân viên phòng tập thể hình bắt lấy.
"Hừm, phải" Cậu gật đầu cáu rụp.
"Đi." Một cảnh sát đè cổ cậu xuống.
"Ôi chao, ngài không cần ấn gáy, tôi sẽ thành thật theo ngài đi."
Cảnh sát ngó ngó Lương Trạch, thầm nói, ô ôi, thái độ còn rất khá.
Vào đến cục cảnh sát, không ai phản ứng Lương Trạch, cứ để cậu ngồi chồm hổm với góc tường. Lương Trạch cũng không ý kiến, liền ngồi chồm hổm ở chỗ ấy. Chẳng chút mỏi mệt. Anh bạn là đang luyện yoga à?
Vừa ngồi, cậu còn vừa suy nghĩ đến bản tiểu thuyết mà trước đây bị kẹt ý tưởng. Nhất thời sáng kiến lóe lên.
"Ôi chao, đồng chí cảnh sát, ngài có dư giấy bút không?" Lương Trạch đột nhiên ngẩng đầu, nhìn tên béo đang ngồi trước bàn làm việc uống trà.
"Câm miệng, ngồi chồm hổm được rồi."
"Vậy ngài có không?" Lương Trạch nhìn sang vị nữ cảnh sát bên cạnh.
Nữ cảnh sát ha ha nở nụ cười, ném giấy bút cho Lương Trạch, "Hiện tại viết bảng kiểm điểm cũng vô dụng" Cô ta khẽ vuốt tóc nói, "Đợi kết quả giám định thương tích của người ta đi thôi"
"Há, tôi không viết kiểm điểm, cũng chẳng gấp gáp gì cả."
Vẫn luôn ngồi chồm hổm đến hơn 9h, Lương Trạch viết được mười mấy trang, mới có một người cảnh sát cao gầy tới gần, "Người bị cậu đánh kia, gã sẽ lập tức lại đây. Cậu, cho tôi cách liên hệ với thân nhân đi."
"Làm gì? Phạt tiền à?" Lương Trạch ngẩng đầu, chấm một dấu chấm cho câu đang viết, "Phạt tiền tôi có thể tự giao nộp được."
"Dễ dầu gì" Người cao gầy đốt thuốc, "Phạt tiền? Tôi cho cậu biết, người ta muốn kiện cậu! Cậu chờ vào tù ngồi chồm hổm đi. Vết thương nhẹ, cũng phải ba tháng."
Lương Trạch cả kinh. Vào tù? Vào tù ngồi chồm hổm?
Không thể nào?
Xong, xem như trải nghiệm cuộc sống.
"Nói, đưa cách liên hệ với thân nhân của cậu đây!"
"Há, 13910677*** Lương Bân, anh của tôi."
Người cao gầy nhớ kỹ, giương mắt nhìn Lương Trạch một chút, "Lý do gì cậu đánh người ta?" Xem thế nào vị này cũng không giống một tên côn đồ.
"Gã sờ mông tôi." Lương Trạch thành thật trả lời.
"Sờ mông? Sờ mông thì có làm sao? Cậu cũng đâu phải là một thiếu nữ còn trinh."
"Không cho sờ!" Lương Trạch vô cùng nghiêm túc.
|