Phong Mang (Sài Kê Đản)
|
|
Chương 300: Biến chuyển Hạ Hoằng Uy ngoan cố bất tuân, Nguyên Trạch vô cớ mất tích, khiến cho Nhị lão Hạ gia mặt mày cau có.
Ý thức được cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng sẽ nghẹn ra bệnh, cha mẹ Hạ Hoằng Uy quyết định tìm thân bằng hảo hữu tố khổ, thuận tiện cầu bọn họ chỉ điểm.
Kết quả không nghĩ qua lại tìm tới nhà Hạ Diệu.
Lúc ấy đang thời gian cơm chiều, cha mẹ Hạ Hoằng Uy mới vừa vào cửa, đã ngửi thấy một mùi thơm trí mạng.
"Anh, chị dâu, hai người như thế nào lại có thời gian rảnh đến đây?" Mẹ Hạ Diệu biểu tình vui vẻ.
Mẹ Hạ Hoằng Uy xấu hổ cười cười, "Không có việc gì, chỉ muốn tìm cô một lát."
"Đến, mau vào trong ngồi, Hạ Diệu, lấy một bộ bát đũa nữa cho Nhị Bá Nhị Mẫu mau."
"Không cần, chúng tôi ngồi một chút là đi." Mẹ Hạ Hoằng Uy từ chối.
Mẹ Hạ Diệu nhất thời mất hứng, "Khách khí cái gì? Lại không có người ngoài, đến đây đi, đồ ăn đều ngon lắm."
Hạ Hoằng Uy cha mẹ đành phải thuận theo, vừa đi vào phòng ăn vừa hỏi: "Nhà cô thay đổi dì giúp việc a? Tay nghề không tồi đó, tìm ở đâu? Chúng tôi cũng muốn đổi một người."
Mẹ Hạ Diệu ngượng ngùng cười cười, "Cơm này không phải dì nấu, là một người bạn của nhi tử làm."
"Nam hay nữ ?" Mẹ Hạ Hoằng Uy mẫn cảm lập tức hỏi.
Hạ Diệu mẹ nói: "Con trai."
"Bạn trai?" Mẹ Hạ Hoằng Uy không cẩn thận bại lộ cái gì.
Cha Hạ Hoằng Uy lập tức ở bên cạnh chọc nàng hạ xuống, nghĩ lung tung cái gì? Bà cho là ai cũng giống con nhà mình sao?
Hạ Diệu mở miệng cắt đứt không khí xấu hổ, "Nhị Bá Nhị Mẫu, hai người ngồi đây đi."
"Đây cũng quá phong phú rồi." Cha Hạ Hoằng Uy nhìn thấy một bàn thức ăn mắt đều sáng lên.
Giọng điệu mẹ Hạ Diệu có chút tự hào nói: "Nhà em mỗi ngày đều thịnh soạn như vậy."
Mẹ Hạ Hoằng Uy thở dài, hướng sang chồng: "Người ta không có chuyện phiền lòng như chúng ta, đương nhiên có lộc ăn."
Mới vừa nói xong, Viên Tung liền từ trong bếp đi tới, kéo qua một chiếc ghế ngồi ở đối diện cha mẹ Hạ Hoằng Uy.
Nhị lão đưa mắt nhìn nhau, vị này là ai a? Như thế nào cư xử giống như ở nhà mình?
Mẹ Hạ Diệu vội giới thiệu: "Đây chính là người bạn kia của nhi tử, những thức ăn này đều là cậu ấy làm."
Biểu tình Nhị lão càng kinh sợ , này... một thân cơ bắp này, cư nhiên còn có thể vào bếp?
"Ngài mau nếm thử đi." Hạ Diệu chủ động gắp rau.
Mẹ Hạ Hoằng Uy vừa ăn liền triệt để nói không ra lời, cha Hạ Hoằng Uy cơ bản cũng cùng một phản ứng.
Từ lúc Hạ Hoằng Uy xuất quỹ, Nhị lão đã thật lâu không ăn một bữa cơm hẳn hoi rồi, ngày hôm nay đột nhiên ngon miệng, đũa vừa gắp liền không ngừng được.
|
Thẳng đến khi ăn hết, mẹ Hạ Hoằng Uy mới cắt vào chính đề.
"Bọn tôi hôm nay tới, chính là muốn hỏi cô một chút chuyện của con cái. Ai, trong thời gian này vì nó mà nát tâm. Nếu không phải không còn biện pháp, thật không muốn đem loại chuyện dọa người này nói cho cô."
Mẹ Hạ Diệu thắc mắc, "Hạ Khách làm sao vậy?"
Mẹ Hạ Hoằng Uy mở miệng nhiều lần vẫn chưa nói ra được, cha Hạ Hoằng Uy lại càng khó có thể mở miệng, cuối cùng một mình đi đến ban công hút thuốc.
"Làm sao vậy? Chị nói chút đi a." Mẹ Hạ Diệu sốt ruột.
Mẹ Hạ Hoằng Uy vừa muốn nói, đột nhiên nhìn thấy Viên Tung cùng Hạ Diệu đi vào một phòng, lúc ấy sắc mặt liền thay đổi, dắt lấy mẹ Hạ Diệu nói: "Tôi cảnh cáo cô, ngàn vạn lần đừng để cho Hạ Diệu tiếp xúc quá thân mật cùng nam nhân."
Hạ Diệu mẹ tuy rằng nghe có chút khó chịu, nhưng không trực tiếp làm rõ, chỉ hỏi: "Sao đột nhiên nói như vậy?"
"Bởi vì nhi tử của tôi ..." Mẹ Hạ Hoằng Uy còn chưa nói xong nước mắt đã đi xuống rồi.
Mẹ Hạ Diệu dù ngốc thế nào cũng có thể hiểu ra, huống chi nàng đã là "người từng trải".
"Chị là nói Hạ Khách đối với nam nhân có loại ..." Mẹ Hạ Diệu thử hỏi.
Mẹ Hạ Hoằng Uy bị buộc bất đắc dĩ gật đầu, "Tôi cùng cha nó thật sự sắp không được rồi, khuyên như thế nào nó cũng không nghe. Có đôi khi tôi còn nghĩ, nếu Hạ Diệu là nhi tử của tôi thì tốt rồi? Từ nhỏ liền nghe lời như vậy, trưởng thành cũng chính trực vì người. Nếu nó là nhi tử của tôi, tôi nằm mơ cũng có thể cười mà tỉnh."
"Cũng chưa chắc." Hạ Diệu mẹ nói.
Mẹ Hạ Hoằng Uy nghĩ mẹ Hạ Diệu chỉ là khiêm tốn, liền tiếp theo khóc lóc kể lể nói : "Cô nói tôi nên làm gì bây giờ? Khuyên nhủ Hạ Khách như thế nào, để cho nó cải tà quy chính đây?"
Mẹ Hạ Diệu đặc biệt muốn kéo mẹ Hạ Hoằng Uy lại nói nhỏ: muốn trách chỉ có thể trách chúng ta gả sai người rồi, Hạ gia sản xuất ra toàn là thứ quái đản a!
Bất quá nàng cũng chỉ có thể thở dài, "Loại vấn đề này, bế tắc."
Mẹ Hạ Hoằng Uy hoàn toàn không dự đoán được mẹ Hạ Diệu lại phản ứng như vậy. Nói đến, thân là người trong nhà, coi như không thể chế giễu, tốt xấu cũng cho chút biện pháp chút an ủi a! Thái độ này không khỏi cũng quá... tiêu cực đi?
"Thật sự không có biện pháp sao?" Mẹ Hạ Hoằng Uy mẹ không cam lòng hỏi lại.
Mẹ Hạ Diệu sâu kín thở dài: "Nếu là có, em còn phải cam chịu đến bây giờ sao mẹ Hạ Hoằng Uy."
" ... ! !"
...
Hàn Đông mới vừa dành ra chút thời gian, định bụng hảo hảo "Tính toán rành mạch" cùng Nguyên Trạch, kết quả Du Minh lại tìm tới cửa.
"Cậu cũng quá lợi hại a! Tôi thật sự bội phục sát đất."
Hàn Đông vẻ mặt mờ mịt, "Nói cái gì đó?"
|
"Còn giả vờ với tôi?" Du Minh hung hăng vỗ lên vai Hàn Đông một cái, "Lại có thể thực sự thu phục Nguyên Trạch!"
Hàn Đông biểu tình càng ngây ngô, "Cậu nói cái gì? Tôi thu phục ai?"
"Nguyên Trạch đó!"
"Nguyên Trạch?"
"Đúng vậy, Hạ Hoằng Uy đã được cha mẹ thả ra rồi, chẳng lẽ không phải Nguyên Trạch khuyên sao?"
Hàn Đông nháy mắt mấy cái, "Nguyên... Nguyên Trạch còn chưa có thả ra a!"
Lúc này ngay cả Du Minh cũng ngây người, "Còn chưa có thả ra sao?"
"Đúng vậy, vẫn chưa có thời gian tìm hắn đâu."
"Vậy cha mẹ Hạ Hoằng Uy là nghĩ như thế nào lại thả ra?" Du Minh nghĩ không thông.
Hàn Đông hỏi: "Hạ Hoằng Uy không nói cụ thể đến cùng là xảy ra chuyện gì sao?"
"Anh ấy nói có người khuyên cha mẹ."
Hàn Đông kinh ngạc, "Có thể là người khác khuyên ?"
"Nhưng mà cậu không phải từng nói cậu là người giúp tôi vượt qua cửa ải khó khăn sao?" Du Minh nhắc nhở.
Hàn Đông cũng nhớ rõ hắn tính ra kết quả như vậy.
"Cậu xem xem Nguyên Trạch có phải trộm chạy trở về rồi không?" Du Minh lại nói.
Hàn Đông vội gọi điện thoại sang bên kia, nhưng nhận được hồi đáp là: hắn vẫn một mực ở đây.
"Không ổn rồi, chẳng lẽ lão tử tính sai?" Hàn Đông khó mà tin được.
Du Minh nói: "Như vậy đi, tôi hỏi lại Hạ Hoằng Uy chút."
Một lát sau, Du Minh quẳng điện thoại xuống quay sang Hàn Đông: "Cha mẹ Hạ Hoằng Uy gần đây chỉ ghé qua nhà thúc thẩm của anh ấy."
"Nhà thúc thẩm..." Hàn Đông tỉnh ngộ, "Chẳng lẽ là Hạ cảnh quan bọn họ..."
Du Minh không nghĩ ra, "Hạ cảnh quan liên quan gì tới cậu? Sao có thể coi như cậu giúp?"
"Cậu nghĩ a, không có tôi Hạ cảnh quan như thế nào sẽ có bóng ma đối với nữ nhân? Không có bóng ma như thế nào sẽ thích nam nhân? Không yêu thích nam nhân như thế nào sẽ thuyết phục mẫu thân? Chưa thuyết phục mẫu thân như thế nào sẽ thu phục Nhị mẫu?"
Du Minh xấu hổ, "Cậu đây kéo tới cũng thật xa."
"Xong rồi xong rồi, tôi tính toán hoàn toàn sai rồi, hiện tại người cũng bị tôi bắt lại, vậy phải làm sao bây giờ..." Hàn Đông các loại lo lắng.
Du Minh sâu kín thở dài, "Còn tưởng rằng cậu thực sự thu phục được Nguyên Trạch ~ "
"Cậu cho là lão tử muốn thu phục hắn a? Nếu không phải vì giúp cậu, lão tử cũng không trêu vào hắn! Trước không nói linh tinh nữa, theo tôi về một chuyến, tôi phải mau thả hắn ra, chậm trễ thêm một khắc thêm một phần nguy hiểm tính mạng a!"
Du Minh cũng thay hắn ưu sầu, "Cậu nói cậu... đi sớm thì làm được gì?"
...
Hai người vội vàng đuổi tới nhà mới của Hàn Đông, kết quả đi vào một người cũng không thấy.
"Ai nha! Ba người thay tôi theo dõi hắn đâu?" Hàn Đông thắc mắc.
Du Minh nói: "Tôi nghe được nhà tắm có tiếng nước."
Hàn Đông chậm rãi đi tới, gõ gõ cửa hỏi: "Ai ở bên trong?"
Vừa dứt lời, cửa đột nhiên bị người đẩy ra, Hàn Đông còn chưa kịp phản ứng, đã bị một cỗ lực mạnh mẽ kéo vào.
"Cậu rốt cuộc đã tới." Nguyên Trạch bóp chặt cổ Hàn Đông.
Hàn Đông phản xạ có điều kiện giơ hai tay lên, "Đừng kích động, đừng kích động, trước tiên mặc y phục lên."
Nguyên Trạch bất vi sở động.
"Không mặc cũng được, trước tiên có thể buông tôi ra không? Tôi hôm nay không phải tới tìm cậu gây phiền toái, tôi là tới thả người."
Nghe nói như thế, Nguyên Trạch lúc này mới buông Hàn Đông ra.
Nhưng rất nhanh lại trả lời một câu: "Tôi không đi."
"Ha?" Hàn Đông choáng váng.
Nguyên Trạch không nhanh không chậm trùm khăn tắm, "Tôi tại sao phải đi?"
Hàn Đông đột nhiên luống cuống, "Làm sao lại có thể không đi đây?"
"Như thế nào không thể?" Nguyên Trạch không hề có ý đùa giỡn.
Hàn Đông vội xua tay, "Đừng đừng, anh em, cậu đừng làm tôi sợ, tôi biết tôi nhốt cậu ở đây là tôi không đúng, chỉ cần cậu chịu rời đi, tôi có thể tạ lỗi với cậu."
Nguyên Trạch tựa như không nghe thấy, cứ thế sấy tóc.
Hàn Đông tận tình khuyên bảo: "Cậu không phải ghê tởm nhất là gay sao? Tôi chính là gay, cậu nhìn tôi, tôi chính là cái loại người cậu ghê tởm nhất đó."
Nguyên Trạch lập tức đi vào phòng ngủ của Hàn Đông, ngay cả một câu bắt chuyện cũng không nói, nằm lên giường gỗ lớn.
Hàn Đông lúc ấy hơi kém bão lệ, đại ca, giường đôi này này tôi còn chưa có ngủ qua a!
"Cậu xuống dưới! Cậu không thể ngủ ở đây, sẽ làm bẩn thân thể cao thượng của cậu, mau xuống ..."
Hàn Đông khuyên giải an ủi không được liền trực tiếp túm lên, kết quả người túm không được, lại kéo khăn tắm của Nguyên Trạch xuống rồi.
Ngay sau đó, đôi chân cường tráng bóng loáng kia của Nguyên Trạch hiển lộ trong tầm mắt Hàn Đông.
Ánh mắt Hàn Đông không tự chủ dời về phía 'gốc', không biết phát hiện cái gì, đột nhiên hoảng sợ, cả người từ trên giường trượt xuống, chạy như bay ra khỏi phòng.
|
Chương 301: Sự kiện Ô Long
(sự kiện Ô Long: chỉ sự việc hiểu lầm gây ra tổn thất không đáng có)
"Không thể nào, không thể nào, không thể nào..." Trở lại trên xe, Hàn Đông tựa như máy ghi âm lẩm bẩm.
Du Minh cau mày: "Cậu làm sao đây?"
Hàn Đông một biểu tình tai vạ đến nơi: "Huynh đệ, xảy ra chuyện lớn."
"Xảy ra chuyện gì?"
Hàn Đông hơn nửa ngày mới nói ra: "Phát hiện trên đùi Nguyên Trạch ... không có bớt."
Du Minh lúc đầu không kịp phản ứng, sau lại minh bạch rồi, lập tức lộ ra biểu tình không còn gì để nói.
"Tôi nói... Ngài đây có dám 'đáng tin' chút nữa không?"
Hàn Đông còn đang canh cánh trong lòng: "Như thế nào lại vậy? Như thế nào lại tính sai đây? Rõ ràng chính là khuôn mặt..."
"Tôi còn hi vọng cậu tính sai đó, đổi lại bất cứ người nào đều dễ đối phó hơn hắn, nên thoả mãn đi!"
"Nhưng vấn đề là..." Hàn Đông gắt gao ôm chặt đầu, "Hắn hiện tại không chịu đi rồi."
Du Minh: "..."
Thật lâu sau, Du Minh mới mở miệng an ủi: "Có lẽ hắn không chịu đi là có nguyên nhân khác, chưa chắc là có ý gì với cậu. Cậu ngẫm lại, lúc trước hắn chán ghét cậu như vậy, như thế nào mới vài ngày ngắn ngủi đã xoay chuyển?"
Hàn Đông lại là thái độ bi quan: "Phương thức trả thủ có rất nhiều loại, hắn vì sao phải dùng phương thức lãng phí chính mình này?"
Kỳ thật Du Minh cũng nghĩ không thông, lấy Nguyên Trạch cái loại tính cách cao lãnh này, có thể chịu được nỗi nhục bị cầm tù đã rất khó, như thế nào lại có thể không chịu đi đây?
"Nếu không cậu hỏi mấy người theo dõi kia một chút?"
Hàn Đông lúc này mới nhớ tới: "Đúng rồi, mấy người kia đã chạy đi đâu?"
Vội vàng gọi điện thoại liên hệ, không đầy một lát đã kết nối được.
"Nói chút, mấy người không phải đang giúp tôi trông chừng sao?"
"Không cần theo sát, hắn hiện tại đuổi cũng đuổi không đi a."
Hàn Đông buồn rười rượi nhìn Du Minh: "Cậu nghe, bọn họ đều nói như vậy."
Du Minh lấy điện thoại lại, hỏi: "Mấy ngày nay hắn ở nhà Hàn Đông làm gì?"
"Không có gì đặc biệt, chỉ là mỗi ngày ăn cơm, ngủ, xem TV, đùa nghịch đồ vật."
Hàn Đông vừa nghe đến ba chữ "Xem TV", lại đoạt di động về, vội vã hỏi: "Hắn sẽ không phải cả ngày xem mấy thứ tôi tự tiêu khiển kia đi?"
"Mấy ngày hôm trước thì đúng, hai ngày này cơ bản chỉ xem 《 Phong Mang 》."
Hàn Đông cả người chấn động, "Hắn như thế nào lại xem được 《 Phong Mang 》? Ai cho hắn ?"
"Chẳng lẽ không phải cậu cập nhật sao? Tôi thấy chính là phát ở trong TV."
Hàn Đông nhất thời cứng ngắc, xong rồi, sẽ không phải là mình gửi đi? Chỉ có máy tính của mình và Vương Trung Đỉnh có thể kết nối, Vương Trung Đỉnh không thể làm loại chuyện ngu ngốc này a!
|
Vì thế Hàn Đông lại sốt ruột vội chạy đến máy tính của mình, mở ra nhìn lên, hoàn toàn mơ hồ rồi.
Bởi vì gửi vào và chuyển ra là cùng một hình thức, căn bản nhìn không ra là hắn gửi hay là Nguyên Trạch tự mình lấy.
Hơn nữa lại là ở hơn nửa đêm...
Thấy thế nào cũng giống như là chủ ý của mình!
Du Minh ở một bên khuyên nhủ: "Một bộ phim mà thôi, hẳn là không khoa trương như vậy đi? Bởi vì một nhân vật mà yêu một diễn viên là chuyện thường xảy ra, nhưng đã có ai ôm dục vọng không an phận?"
Nói là nói như vậy, nhưng nếu như diễn viên này rành rành trước mặt ngươi, vậy khỏi phải bàn nữa.
"Huống hồ tôi cảm thấy, nếu hắn thật sự là bởi vì 《 Phong Mang 》 mà nhìn trúng cậu, vậy hắn xem sớm xem muộn đều giống nhau. Coi như hiện tại không thấy, ngày sau chiếu phim không phải cũng sẽ vẫn nhìn trúng sao?"
"Nhưng lúc ấy không giống bây giờ a! Lúc ấy cả nước chiếu phim, ai nhìn trúng cũng không liên quan đến tôi."
Du Minh không thể lý giải: "Hiện tại cũng không có bao nhiêu quan hệ với cậu đi? Cậu cho hắn xem phim trước lại không biết hắn sẽ nhìn trúng ý cậu, có lẽ ý định ban đầu chỉ là vì chia sẻ."
"Thế nhưng lúc trước Vương Trung Đỉnh nói với tôi một câu."
"Nói cái gì?"
"Anh ấy nói phàm là nam nhân xem bộ phim này ... Đều sẽ cứng, trừ phi có vấn đề."
Du Minh nghẹn lời: "Cậu... Cậu sẽ không phải tiện tay muốn lấy hắn làm thí nghiệm chứ?"
"Ai biết a? ! ! !" Hàn Đông sụp đổ ôm đầu.
Du Minh giúp hắn nghĩ biện pháp: "Cậu cứ nói cậu run tay nên không cẩn thận truyền qua, chỉ là quán tính."
"Vô dụng."
"Như thế nào?"
"Đó là gửi lúc nửa đêm, lúc tôi mộng du tay sẽ không run."
Du Minh hoàn toàn không phản ứng nữa.
Hàn Đông ưỡn mặt hỏi: "Tôi đây là lại thêm cho anh ấy một tình địch phải không?"
Du Minh một diễn cảm nén bi thương: "Không có việc gì, Vương tổng không phải cũng đã tự tìm cho mình một người sao? Hai người huề nhau." =))))
Hàn Đông: "..."
"Đúng rồi, cậu gần đây không phải sống quá đủ rồi, vẫn luôn khát vọng Vương tổng cho cậu chút thái độ sao? Chúc mừng cậu, nguyện vọng đạt thành rồi."
Hàn Đông cắn răng: "Cậu đây là vui sướng khi người gặp họa đi."
Du Minh "Vui sướng khi người gặp họa" là đúng, nhưng "Vui" ở đây không phải vì Hàn Đông, mà hoàn toàn là cho một người khác.
"Như vậy đi, tôi cùng Hạ Hoằng Uy bàn bạc việc này chút, để anh ấy thông báo cho người nhà một tiếng. Như vậy bảy cô tám dì nhà Nguyên Trạch kia toàn bộ tìm tới cửa, đến lúc đó hắn muốn không về cũng không được." Du Minh nói.
|