Phong Mang (Sài Kê Đản)
|
|
"Được a ~ ngay trước mắt tôi câu kết làm bậy với người khác?" "Gian kế" của Vương Trung Đỉnh thực hiện được, trên mặt lại cố ý một biểu tình không thẹn với lương tâm. "Ai câu kết làm bậy?" Hàn Đông vươn tay nắm chặt cằm Vương Trung Đỉnh, bá đạo hôn lên. Đúng như cái dạng Vương Trung Đỉnh hi vọng kia, dùng đầu lưỡi lanh lợi hung hăng "Chinh phục" y. Tiếp theo. Hàn Đông lại bắt đầu giở trò với Vương Trung Đỉnh, các loại trêu đùa, khiêu khích cùng câu dẫn. Vương Trung Đỉnh giả vờ một biểu tình nhẫn nại không được, dẫn đến Hàn Đông càng thêm ra sức "Trừng phạt". Hàn Đông không hổ là Đại Tiên nhi, liếc mắt một cái đã "Nhìn thấu" suy nghĩ trong lòng Vương Trung Đỉnh. Tự cho là đúng "tra tấn", "vũ nhục" người ta, thậm chí đem trứng của y liếm đến vang bành bạch. (má tả kinh quá =))) "Sau này còn đùa giỡn vấn đề trứng với người ta nữa không? Ân?" Hàn Đông lớn tiếng chất vấn. Vương Trung Đỉnh cố ý trầm mặc. "Không nói lời nào phải không?" Lại bắt đầu liếm bành bạch. Sau đó lại hỏi: "Sau này còn đùa giỡn về trứng với người ta nữa không?" Vương Trung Đỉnh, "..." "Còn chưa chịu nói nói phải không?" Lại bắt đầu lần nữa. "Sau này còn đùa giỡn về trứng với người ta nữa không?" Vương Trung Đỉnh, "..." "Còn không nói có phải không?" Lại không dứt. "..." Đến cuối cùng, Hàn Đông ra sức hầu hạ Vương Trung Đỉnh đến quá nửa đêm, mệt đến giống như cẩu tử, vẫn còn vẻ mặt chất vấn hỏi: "Lần sau còn dám dám tán tỉnh người ta không?" Vương Trung Đỉnh không lên tiếng. Hàn Đông hừ cười một tiếng, còn chưa thu miệng lại liền ngủ mất rồi. ... Kết quả, ngày hôm sau, lòng tự tin bành trướng - Hàn Đông lại có thêm chút can đảm đến giáp mặt khiêu khích Tiểu công tử Hạ gia rồi. Lúc ấy Hạ Dương Trác đang lái xe, Hàn Đông bám theo một đoạn. Biết đoạn đường này hẻo lánh, Hàn Đông mạnh mẽ đạp chân ga một cước, lập tức vượt qua xe Hạ Dương Trác. Tiếp đó lại cua một cái, không khoan nhượng mà ngăn xe kia lại. "Xuống xe!" Hàn Đông gõ gõ cửa kính xe Hạ Dương Trác. Hạ Dương Trác vẫn không nhúc nhích, hờ hững ấn còi, ý bảo Hàn Đông mau lái xe tránh ra. Hàn Đông bị người khinh thị như thế trong lòng khó chịu, vì thế trực tiếp ngồi trên đầu xe Hạ Dương Trác. Hạ Dương Trác bất đắc dĩ xuống xe. "Anh rốt cuộc muốn làm gì?" Lạnh lùng chất vấn Hàn Đông. Hàn Đông hừ cười một tiếng, "Tôi muốn làm gì? Tôi còn phải hỏi cậu muốn làm gì đây? !" "Tôi muốn chạy tiếp." Hạ Dương Trác nói. Hàn Đông nhất thời nghẹn lời, có dám thành thực thêm chút nữa không? "Đi? Nghĩ hay vậy!" Một bàn tay Hàn Đông khí phách chống lên trên đầu xe, một cái khác đặt trên bả vai Hạ Dương Trác, từ trên cao nhìn xuống, hỏi: "Cậu có biết Vương Trung Đỉnh người của tôi không?" "Người đại diện" Hạ Dương Trác nói. Hàn Đông lần thứ hai nghẹn họng, nói như vậy có vẻ cũng đúng. Nhưng rất nhanh lại khơi mào, "Ai nhiều chuyện với cậu vậy? Tôi nói chính là quan hệ cá nhân, không phải quan hệ công việc." Hạ Dương Trác một biểu tình không có hứng thú. Hàn Đông lại cứ muốn nói: "Nghe kỹ ! Vương Trung Đỉnh là đối tượng của tôi, là vợ của tôi, cậu minh bạch chưa?" Ánh mắt lạnh lùng của Hạ Dương Trác rốt cục có điểm dao động, qua một thời gian rất dài, nó mới nhịn không được mở miệng. "Anh có phải có bệnh không?" Hàn Đông phát hỏa, "Cậu đây nói ai có bệnh?" "Tôi đang hảo hảo lái xe, anh đem tôi cản lại nói mấy lời không hiểu ra sao, thế chẳng phải là có bệnh?" "Được! Tôi xem tiểu tử cậu chính là thiếu dạy dỗ!" Hàn Đông một tư thế không vui. Kết quả, Hạ Dương Trác trực tiếp cầm di động lên. Hàn Đông nháy mắt lo lắng đến không đủ thở, nhưng cố chết nói: "Cậu gọi điện thoại cho Hạ Hoằng Uy cũng vô dụng, hắn dám động đến một đầu ngón tay của tôi, Du Minh sẽ không để yên!" Không ngờ, Hạ Dương Trác lại nói: "Tôi không để cho anh ấy đánh, tôi gọi cho người anh họ khác đánh." Hàn Đông nuốt nước bọt, "Khác... Người nào?" "Ân, anh ấy là cảnh sát, không cần nhiều lời vô nghĩa với anh." Vừa nghe hai chữ "Cảnh sát", trong lòng Hàn Đông lộp bộp một tiếng. "Xin hỏi đạo danh ngài cảnh sát ấy?" "Hạ Diệu." Mặt Hàn Đông nháy mắt thành màu gan heo rồi.
|
Chương 193: Ra chủ ý "Hạ... Hạ cảnh quan a... Người quen cũ, giao tình mười năm ... Cậu tìm ai cũng không nên tìm anh ta a..." Hàn Đông đè lại tay Hạ Dương Trác, ánh mắt đảo loạn, để che dấu chột dạ. Hạ Dương Trác lại đem tay rút trở về, "Nếu là giao tình nhiều năm như vậy, vừa hay kêu đến uống mấy chén." Hàn Đông lại một lần nữa đưa tay hung hăng túm lại, lộ ra nụ cười thuần lương, "Sao cậu không nói sớm? Nếu biết rằng cậu là đệ đệ của Hạ cảnh quan, tôi đã cho anh ta chút mặt mũi rồi!" Hạ Dương Trác mắt lạnh đáp lại. Hàn Đông tiếp tục khách khí cười, "Nếu như vậy... Cậu đi đi, đi đi, chỉ là hiểu lầm thôi." "Vậy anh tránh ra." Hạ Dương Trác nói. Hàn Đông phẫn nộ đem cánh tay đùa quá phận rút trở về. Hạ Dương Trác vừa muốn lên xe, chợt nghe điện thoại Hàn Đông vang lên. "Uy? Calne đạo diễn?" "Ân, ân, tôi lập tức tới." Cúp điện thoại, Hàn Đông thấy Hạ Dương Trác đang dùng ánh mắt khác thường đánh giá mình, nhất thời thần kinh căng thẳng. "Làm sao vậy?" "Không có việc gì." Hạ Dương Trác nói xong cũng lên xe. Kết quả, Hàn Đông quay đầu xe lại, Hạ Dương Trác quay đầu xe trở về. Hàn Đông phóng tốc độ cao, Hạ Dương Trác cũng phóng tốc độ cao. Hàn Đông vượt qua, Hạ Dương Trác cũng vượt qua. . . Hai chiếc xe giống hệt tư thế một truy một đuổi, chẳng qua vị trí thay đổi mà thôi. Hàn Đông vẫn luôn liếc về kính chiếu hậu, trong lòng các loại không bình tĩnh. Theo ta làm gì đây? Ý định khiêu khích có phải không? Dám khi dễ ta sao? Vì thế, Hàn Đông mở âm nhạc sôi động lên, một cước đạp chân ga bay đi. Tiếp theo liền bắt đầu lượn lách, vòng phải lách trái, bay xe, cua vòng tròn. . . Cuồng dã phóng hơn mười km, lại dùng ánh mắt Lãnh Ngạo quét một vòng lên kính chiếu hậu. Ta thao mẹ ngươi ! Như thế nào vẫn đi theo đây? Cuối cùng, Hạ Dương Trác một mực theo tới đoàn phim. Hàn Đông sau khi xuống xe lại đến gõ cửa kính, "Tôi nói, cậu rốt cuộc có ý gì đây?" Hạ Dương Trác đột nhiên lộ ra một nụ cười mê người, ảo đến trái tim Hàn Đông cuồng loạn run. Thế nào? Không thể trêu vào lại muốn câu dẫn ta sao? "Calne đạo diễn!" Một cơn gió lạnh vụt thổi qua sườn mặt Hàn Đông. Hạ Dương Trác lập tức vọt tới trước mặt Calne, diễn cảm đại chuyển biến một trăm tám mươi độ, nhanh chóng từ quý công tử cao ngạo giận dữ biến thành thiếu niên ấm áp nhiệt tình.
|
Calne nhìn thấy Hạ Dương Trác cũng là ngẩn ngơ, bất quá rất nhanh lại khôi phục bình thường, cho cậu một cái ôm nhiệt tình. "Rất hân hạnh được gặp cậu." Hạ Dương Trác kích động không thôi, "Em là fan trung thành của anh, từ màn cuồng hoan âm nhạc giáng sinh mười ba năm trước, đến hội nghị đỉnh cao năm ngoái, phàm là hoạt động có mặt anh, em đều đến ..." "Calne!" Hàn Đông xấu xa ngắt lời, "Ngày hôm qua hai ta thảo luận cái phân cảnh kia, tôi sau đó nghĩ lại, cảm giác thiếu xử lý, ý cảnh vẫn còn có chút không đến nơi." Ở trong lòng Calne, điện ảnh vĩnh viễn là đệ nhất, cho nên lực chú ý liền chuyển đến trên người Hàn Đông. "Vậy cậu có đề nghị gì?" Calne hỏi. "Đến, ta đi vào bên trong nói!" Hàn Đông một bên gác tay lên Calne đi vào trong một bên trộm liếc Hạ Dương Trác. Thấy ánh mắt cậu nhìn mình nháy mắt từ xem thường trở nên cực kỳ hâm mộ, trong lòng liền một cái cảm giác —— thực con mẹ nó quá sướng! Vương Trung Đỉnh vừa tham gia một họp báo phim mới, đang muốn rút lui khỏi hội trường, chợt nghe có người gọi mình. "Vương tổng!" Vương Trung Đỉnh nghiêng đầu, thấy Lý Thượng đang hướng mình đi tới. "Có việc gì thế?" Vương Trung Đỉnh hỏi. Lý Thượng trả lời: "Muốn cùng ngài bàn chuyện phim mới." "Phim mới?" "Chính là bộ phim lớn đang quay này." Vương Trung Đỉnh thắc mắc, "Bộ điện ảnh này làm sao vậy?" Lý Thượng ảm đạm cười, "Tuy rằng tôi không thể diễn, nhưng tôi tốt xấu cũng chuẩn bị qua. Vẫn luôn có một đề nghị muốn nói với ngài, không biết ngài có hứng thú nghe không?" "Đề nghị gì?" Vương Trung Đỉnh trực tiếp hỏi. Lý Thượng dừng một chút, trả lời: "Nếu nói mục đích của bộ điện ảnh này là bưng người, tôi đề nghị lại thêm một nhân vật nam. Một mặt có thể làm nổi bật mị lực diễn viên chính, mặt khác có thể khiến cho nội dung phim càng thêm mông lung, khó bề phân biệt." Hai mắt Vương Trung Đỉnh nhíu lại, "Có thể nói cụ thể hơn không?" Lý Thượng lập tức đem suy nghĩ của chính mình trình bày lại cho Vương Trung Đỉnh nghe, ý chính là tìm cho Hàn Đông một cái lá cây, hơn nữa là lá cây cao cấp. Khiến cho người xem đầu tiên nghĩ người này mới là nằm vùng, chờ lúc đáp án được công bố, sẽ càng đẩy mạnh sự kinh diễm của Hàn Đông, như vậy là có thể khiến cho mị lực của nhân vật chính một đường luỹ thừa tăng lên. Ánh mắt Vương Trung Đỉnh hơi phát sáng. Đề nghị này quả thật rất hay. Hơn nữa người mới trong kịch bản so sánh độc lập, cho dù thêm vào cũng không cần làm lại, sẽ không kéo dài tiến độ lãng phí tài chính.
|
Nghĩ như vậy, trong đầu Vương Trung Đỉnh liền tìm tòi chọn người thích hợp, lục lên lục xuống liền đem ánh mắt định ở trên mặt Lý Thượng. "Cậu có muốn diễn vai diễn này không?" Lý Thượng một bộ khiêm tốn, "Không không không, tôi nhưng không có tư chất này." "Cậu là không cam lòng làm lá cây cho Hàn Đông sao?" Vương Trung Đỉnh hỏi thẳng. Lý Thượng vội giải thích nói: "Tôi không phải không cam tâm, tôi là cảm giác mình không xứng làm vai trò phụ trợ này." Vương Trung Đỉnh nhìn ra Lý Thượng là thật tâm không muốn diễn, nhưng là trừ hắn ra, có vẻ như không có ai thích hợp hơn nữa. "Kỳ thật tôi có thể tiến cử một người cho Vương tổng." Lý Thượng đột nhiên mở miệng. "Ai?" "Hạ Dương Trác." Trong lòng Vương Trung Đỉnh chấn động. Lại nhìn Lý Thượng thảnnhiên tươi cười, nháy mắt hiểu được ý đồ thực sự của hắn.
Buổi tối sau khi tan ca, đoàn phim Hàn Đông còn chưa có kết thúc công việc, Vương Trung Đỉnh liền tính toán đi qua tham ban. Thuận tiện chờ Hàn Đông quay xong, dẫn hắn cùng về nhà. Kết quả, sau khi đến, Vương Trung Đỉnh phát hiện Hạ Dương Trác cư nhiên lại ở đây. "Làm sao cậu lại chạy tới đây?" Vương Trung Đỉnh hỏi. Hạ Dương Trác đang thích thú, đột nhiên thanh âm vang lên dọa cậu đến giật nảy, hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần. "Đến xem bọn họ quay phim." Hạ Dương Trác nói. Sắc mặt Vương Trung Đỉnh đổi đổi, "Cậu rất thích bộ phim này?" "Không, tôi rất thích Calne đạo diễn." Hạ Dương Trác thoải mái thừa nhận. Vương Trung Đỉnh hỏi: "Cậu vì cái gì thích Calne? Thích phong cách quay phim hay là thủ pháp tự sự?" "Tôi cũng không rõ, từ lần đầu tiên tôi thấy anh ấy trên màn ảnh, đã bị mê hoặc." "Cậu lần đầu tiên thấy anh ta là khi nào thì?" "Mười ba năm trước." Trong đầu Vương Trung Đỉnh liền gợi lên hình ảnh về hoạt động của Calne mười ba năm trước. Một năm, Calne làm khách quý tham dự một lễ hội âm nhạc, cũng vì ca khúc chủ đề của một bộ phim điện ảnh. Không cần hoài nghi trí nhớ Vương Trung Đỉnh, tại lần mời Calne đạo diễn trước và sau, hai lần y đều tỉ mỉ tìm đọc tư liệu cá nhân của người này. Lần đầu tiên là vì tìm hiểu cho biết, lần thứ hai là để giữ vợ. Cho nên, y thanh thanh sở sở nhớ rõ: Calne tại sân khấu âm nhạc kia mặc một áo phông trắng, phía trước là hình ba quả trứng, lúc ấy y còn thấy này hình ảnh này rất bán manh. "Năm đó tôi mới sáu tuổi, sáu tuổi liền biết nhìn ra người tài rồi, rất bất khả tư nghị đi?" Ý ở ngoài lời: chỉ số thông minh của ta rất cao đi? "Có cái gì bất khả tư nghị? Không phải bởi vì ba trứng sao?" Vương Trung Đỉnh không lưu tình một chút nào. Hạ Dương Trác lần đầu tiên nghe trở thành vui đùa, lần thứ hai nghe cũng có chút khó chịu rồi. "Vương tổng, ngài không biết là chuyện cười này của ngài rất nhàm chán sao? Ngài không biết là một chút cũng không buồn cười sao?" Vương Trung Đỉnh thản nhiên trả lời: "Quả thật không có buồn cười." "Ngài..." Hạ Dương Trác nói còn chưa nói xong, Vương Trung Đỉnh đã đi. Thương nhân chính là thương nhân, đầy trong đầu đều là thứ thấp kém gì đó... Hạ Dương Trác nghĩ nghĩ lại đem ánh mắt mê luyến chuyển hướng Calne, vẫn là văn nghệ sĩ có thưởng thức a! Sự thật chứng minh, thích văn nghệ sĩ là không chỉ có loại gia thế quý tộc Hạ Dương Trác, còn có loại trang B lưu lạc Hàn Đông này, hơn nữa hắn bởi vì Hạ Dương Trác thích lại trở nên càng thích. (trang B: giả ngốc) Cho nên, sau khi kết thúc công việc, ánh mắt đầu tiên của Hàn Đông không nhìn thấy Vương Trung Đỉnh đang đi về phía mình, trái lại nhìn thấy trước tiên lại là Calne đang đi tới chỗ Hạ Dương Trác. "Calne đạo..." Hạ Dương Trác một tiếng gọi còn chưa hô xong, Hàn Đông liền bày ra một tư thế cướp người. "Calne đạo diễn, hay là ta bổ sung một cảnh đi? Liền cảnh quay đếm ngược ngày hôm qua, không hài lòng lắm đâu!" "Tôi nhớ ra rồi! Đạo cụ sư nói ông ấy đưa tới kíp súng định chế rồi, hai ta cùng đi xem vậy." "Ai nha nha! Thời gian đang rất gấo, nhiều việc quá, người nhàn tạp khác cũng đừng chiếm dụng thời gian của đạo diễn." "Cậu hỏi tôi? Không có tôi hỗ trợ, một mình đạo diễn có thể làm sao? Cậu có biết tôi phải bận cùng anh ấy bao lâu không? Biết tôi phải vài giờ mới mới có thể về nhà không? Vừa lòng chưa!" "..." Hàn Đông đang say mê bắt Hạ Dương Trác ghen tị, đột nhiên ánh mắt vừa chuyển, quét đến một gương mặt âm trầm. Tiểu tâm mạnh mẽ run lên! "Anh... Anh sao lại đến đây?" Vương Trung Đỉnh lẳng lặng nhìn hắn, hỏi: "Bận xong chưa?" Hàn Đông cười đến khiếp ngược miễn bàn rồi. "Xong rồi, đã sớm xong rồi." Vương Trung Đỉnh cái gì cũng không nói, chỉ quăng một ánh mắt nghiêm nghị. Hàn Đông liền tang mi đápmắt đi theo.
|
Chương 194: Em nhất định sẽ xuất sắc hơn. Ngày hôm sau, trong công ty mời dự họp một đại hội động viên nhỏ. Nhân viên tham dự chủ yếu là kỳ hạ chế tác, đạo diễn cùng với diễn viên tương quan. Nội dung hội nghị chủ yếu thảo luận về kế hoạch sắp xếp chiếu phim cuối năm cùng với an bài công việc năm tiếp theo. Hội nghị lần này, Hàn Đông gặp được Trương Tinh Hồ đã lâu không liên hệ. Trương Tinh Hồ đã được xem như một diễm viên có tiếng rồi, trong nửa năm diễn ba bộ phim truyền hình, hai bộ là diễn viên chính. Tuy rằng đều không thể đại hỏa, nhưng đối với những nghệ sĩ vật lộn ở lộ tuyến khổ luyến kia mà nói đã là chiến tích không tầm thường. Hai người tán gẫu đến đủ loại chuyện xấu phát sinh trong vòng nửa năm qua, cảm khái thế sự vô thường. "Lúc trước 《 trộm ảnh 》 của cậu thế tốt như vậy, vì cái gì không thừa thắng xông lên a?" Trương Tinh Hồ hỏi Hàn Đông. "Đây không phải là vì luôn bận rộn trù bị phim mới sao, cũng không còn thời gian chạy thông cáo nữa." "Ai, mấy bằng hữu bên cạnh tôi đều nói, cậu vốn phải là đại hỏa một phen, lúc ấy tiếng tung hô của cậu rất cao a! Cũng bởi vì kế đó không tuyên truyền đúng lúc, thời cơ vươn lên tốt như vậy, hiện tại muốn bắt được một cơ hội thật không dễ a!" Hàn Đông chẳng hề để ý cười cười, "Ai biết được? Đi bước nào tính bước đó đi." Đang nói, Lý Thượng cùng Phùng Mục Chi đi vào hội trường, ngay sau đó Vương Trung Đỉnh cùng Phùng Tuấn cũng tới. Hội nghị do Phùng Tuấn chủ trì, Phùng Mục Chi phụ trách ghi chép, Vương Trung Đỉnh chủ yếu đưa ra một vài bổ sung cùng đề nghị. "Đã đến gần cuối năm rồi, một năm này thành tựu phát triển của công ti không nhỏ, tin tưởng mọi người đều cũng có mắt nhìn..." Lời dạo đầu quen thuộc chậm rãi đi qua, Phùng Tuấn tuyên bố kế hoạch sắp xếp phim sang năm. Ở phương diện điện ảnh, so sánh với năm nay mà nói, sang năm số lượng kế hoạch quay tăng trưởng gần gấp rưỡi. Trong đó có ba bộ đều là đại chế tạo, còn có một bộ là sử dụng kịch bản kiệt tác, cũng chính là bộ phim Hàn Đông tham dự quay này. Ở phương diện truyền hình, công ty cũng nỗ lực chuẩn bị. Trừ bỏ những phim đầu tư nhỏ, chu kỳ quay ngắn, đề tài phục thù cao lạn, còn dự định đầu tư quay mấy bộ chế tác hoàn mỹ, kiếm những cuộn phim danh tiếng thật tốt. (cao lạn: cũ kĩ, truyền thống) Ngoài ra, Phùng Tuấn còn công bố tiến triển trù bị những bộ phim điện ảnh và truyền hình này cùng với danh sách diễn viên trong kế hoạch. Từ danh sách này, có thể nhìn ra mức độ xem trọng và chủ bưng của cao tầng đối với nghệ sĩ tiền cảnh. Ở phương diện nam diễn viên, Lý Thượng như cũ là diễn viên chính. Một mình nhận bốn bộ phim điện ảnh, một bộ là diễn chính hai bộ là nam phụ thêm một bộ làm khách mời. Ba bộ phim truyền hình, một bộ đặc biệt diễn một cái vai chính một vai phụ.
|