Phong Mang (Sài Kê Đản)
|
|
Thẳng đến khi trong màn hình máy nhắm không ai nữa, Calne mới nhớ tới hô một tiếng "Cắt". Màn này cũng hoàn mỹ thông qua. Hàn Đông thuộc loại rất dễ kích động, Nghiêm Chính Tắc biểu diễn xuất sắc khiến hắn một thân máu gà đều tràn lên rồi. Cảnh diễn đằng sau còn khó khăn lớn hơn nữa, tính nguy hiểm rất cao. Hàn Đông lại thế như chẻ tre, duệ không thể đỡ. Lấy sức chiến đấu xuất thần liên tục chinh phục ba cảnh mạo hiểm, hoàn thành nhiệm vụ quay phim trước hai giờ, giúp đoàn phim tiết kiệm được mấy chục vạn. Cuối cùng kết thúc công việc, Hàn Đông còn đắm chìm trong trạng thái nhiệt huyết trào dâng này không thể tự thoát ra được. Vung tay hô to ba tiếng với thác nước, thể hiện rõ khí phách vô cùng hào hùng. Diễn xong về cùng hắn còn có Nghiêm Chính Tắc, hai người bình thường ngay cả chào hỏi cũng không có, ngày hôm nay lại cùng nhau nói cười trở về khách sạn. "Anh so với trong tưởng tượng của tôi thật không giống chút nào." Nghiêm Chính Tắc nói. Hàn Đông hỏi: "Trong tưởng tượng của cậu tôi là cái dạng gì?" Tuy rằng Nghiêm Chính Tắc không trả lời thẳng, nhưng hết thảy đều viết ở trên mặt. Ban đầu ấn tượng của hắn đối với Hàn Đông cũng không tốt, cảm thấy Hàn Đông người này miệng đầu xe lửa, giảo hoạt bất lao. Hơn nữa sau khi nghe nói đủ loại tin đồn của Hàn Đông cùng Vương Trung Đỉnh, gã đối Hàn Đông càng thêm kính nhi viễn chi. (Kính nhi viễn chi: giữ một khoảng cách, chỉ nhìn từ xa) Nhưng mà ngày hôm nay sau trận quay phim này, khiến cho ấn tượng đối Hàn Đông hoàn toàn đổi mới rồi. "Anh nhất định sẽ có nhiều đất dụng võ." Nghiêm Chính Tắc nghiêm trang hướng Hàn Đông nói. Hàn Đông cười ha ha, "Cậu cũng vậy." ... Trở lại phòng khách sạn, Hàn Đông vừa muốn cởi y phục tắm nước nóng, chợt nghe thấy một trận đập cửa. Mở cửa, hắn thấy Calne đứng ở bên ngoài, trong tay bưng một chén canh gà đông trùng hạ thảo. "Trợ lý của tôi nói, người Trung Quốc các cậu có thói quen uống canh nóng sau khi bị lạnh để bổ dưỡng khu hàn, tôi đã bảo đầu bếp khách sạn làm cho cậu một chén." Hàn Đông lúc ấy cảm động đến nước mắt hơi kém rơi xuống rồi. Không đầy một lát, nhà sản xuất phụ trách sinh hoạt cũng đến gõ cửa, đưa cho Hàn Đông một bộ ga giường dày. Còn có mấy lãnh đạo đặc biệt từ khách sạn khác tới đưa cho Hàn Đông một vài quần áo cùng thuốc bổ, còn có nữ diễn viên cùng tổ tới cửa ân cần hỏi han, cả Thẩm Sơ Hoa cũng không tiếp tục trợn mắt với Hàn Đông nữa, mà là trái phải hầu hạ tri kỷ... Lúc đang quay phim, Hàn Đông còn một lòng muốn gọi điện thoại cho Vương Trung Đỉnh tố khổ, hiện tại hoàn toàn không còn ý nghĩ này nữa rồi.
|
Không chỉ có như thế, hắn nghe nói mẫu thân Vương Trung Đỉnh sinh bệnh nằm viện, còn đặc biệt an ủi Vương Trung Đỉnh một phen. "Em ở bên này quay phim phi thường thuận lợi, cứ tình hình này, phỏng chừng nửa tháng nữa là xong rồi." "Hiện tại nhân viên đặc biệt tốt với em, mọi người đều đặc biệt chiếu cố, đưa tới cho em thiệt nhiều đồ vật này nọ." "Ân, không cần lo lắng cho em." "Hảo hảo chăm sóc mẹ vợ đi!" (vẫn atsm =))) Nếu như không có một câu cuối cùng, sẽ là một phen ấm lòng đến bao nhiêu ... Mặc dù như thế, Vương Trung Đỉnh vẫn chờ tới lúc Hàn Đông ngủ say lại gọi cho hắn. Hàn Đông mộng du bắt máy. "Hảo hảo ngủ, không được chạy loạn." Đây là một câu Vương Trung Đỉnh mỗi đêm sau khi Hàn Đông ngủ đều phải nói, bởi vì y phát hiện dặn dò ban ngày căn bản vô dụng. Hàn Đông chỉ có ở thời gian đang mộng du đáp ứng y, mới có thể thật sự thành thành thật thật ngủ một đêm. Hàn Đông ừ một tiếng. Vương Trung Đỉnh lúc này mới phóng tâm mà cúp điện thoại, trở lại phòng bệnh tiếp tục chăm sóc mẫu thân. ... Hơn mười ngày sau đó, tiến trình quay phim luôn luôn rất thuận lợi. Toàn bộ cảnh nguy hiểm cơ hồ đều đã quay xong rồi, chỉ còn lại một cảnh cuối cùng là màn bơi về bờ. Tại tràng diễn này, Hàn Đông chỉ cần đủ thể năng bơi tới trên bờ, cơ bản liền đại công cáo thành rồi. Vì giảm bớt khó khăn quay phim, Calne đặc biệt đem này cảnh này chia ra làm ba. Trong đó, một đoạn là giãy dụa khi vừa chạm nước, một đoạn bơi tới bờ, một đoạn là lên bờ. Vì tránh thể năng Hàn Đông không đủ, Calne đem đoạn bơi lội phí sức nhất này đặt ở vị trí quay thứ nhất. Cứ việc có "Chiến bào" hộ thân, Hàn Đông vẫn bị đông lạnh đến răng gõ vào nhau. Trước tiên uống vào hai chén rượu, thừa dịp này kiên quyết một hơi bơi tới bờ bên kia. Mới vừa ấm áp trở lại không đầy một lát, Hàn Đông lại xuống nước quay cảnh trèo lên bờ. Cảnh này nhìn như đơn giản, kỳ thật yêu cầu đối với thể năng đặc biệt cao. Hàn Đông cần biểu hiện ra dáng người mạnh mẽ của nam nhân vật chính, nhất định phải nhảy lên. Để đạt tới hiệu quả này, hắn liên tiếp bảy lần xuống nước, qua một thời gian môi đều tím rồi. Cảnh cuối cùng là giãy dụa khi rơi xuống nước, cũng là một cảnh thoạt nhìn đơn giản nhất. Ngay khi tất cả mọi người nghĩ không thể có sơ hở, Hàn Đông đột nhiên đã xảy ra chuyện. Bởi vì ngâm mình trong nước quá lâu, quần áo trên người hắn lại rất nặng, muốn trèo lên bờ cực kỳ không dễ dàng. Hơn nữa một cái chân của hắn cũng cứng rồi, bất kể như thế nào cũng không có lực, cuối cùng bất đắc dĩ từ bỏ. Nhưng là, toàn bộ nhân viên công tác đều nghĩ Hàn Đông còn đang diễn, căn bản không người nào tới cứu. Chờ một gã thợ lặn duy nhất dưới nước phát hiện tình huống dị thường thì đồ phòng hộ trên người Hàn Đông đã muốn nặng đến hắn khó có thể kéo lên. Thấy hai người đồng thời vật lộn, nhân viên trên bờ mới phát hiện tình huống không đúng, vội vàng kêu cứu với nhân viên bảo an. Giờ này khắc này, ý thức Hàn Đông đã hoảng loạn. Hắn cho là mình thật sự đã xong rồi, kết quả một bàn tay mạnh mạnh mẽ ôm chặt eo của hắn, một tay đỡ lấy đầu của hắn nâng lên trên mặt nước. Hàn Đông ban đầu tưởng Vương Trung Đỉnh, nhưng sau lại cảm giác hơi thở người này so với Vương Trung Đỉnh nặng hơn. ....... Trong mơ mơ màng màng, Hàn Đông rốt cục mở mắt. "Thế nào? Tốt hơn chút nào chưa?" Thái Bằng hỏi. Hàn Đông kinh ngạc, "Như thế nào lại là anh?" Thái Bằng không đáp lại, trực tiếp tìm đến một cái khóa, mạnh mẽ mở đồ phòng hộ của Hàn Đông ra, từ lỗ thủng này xé rách y phục của hắn. "Này! tôi nói, anh muốn làm gì?" Hàn Đông nhớ tới cái quẻ kia của mình, liền liều mạng ngăn cản. Thái Bằng hoàn toàn không để ý phản kháng của hắn, lột sạch thân trên lại lần xuống phía nửa mình dưới. "Tôi nói, cậu có thể ngăn cản giúp chút a..." Hàn Đông vừa ho khan vừa xin tiểu Lương giúp đỡ. Tiểu Lương lại nói: "Cậu là một thân quần áo quá ướt, nhất định phải cởi ra." Người bên cạnh cũng khuyên: "Trong xe có hệ thống sưởi hơi rất mạnh, yên tâm đi, sẽ không lạnh." "Đúng vậy, chỗ này của tôi còn có một cái chăn đây." Hàn Đông đỏ mặt tía tai giải thích: "Tôi không phải không cho cởi, tôi cảm thấy được các ngươi không nên tùy tùy tiện tiện để một người lạ cởi quần áo cho tôi đi?" "Người lạ? Anh ta cũng không phải là người lạ!" Thẩm Sơ Hoa chính ngôn nói, "Nếu không phải anh ta ra tay cứu đúng lúc, anh có khi đã không còn mạng rồi." Vừa dứt lời, Thái Bằng đã đem quần Hàn Đông lột xuống.
|
Chương 200: Một cái cũng không thể thiếu! Mặc dù có quần lót che, nhưng là bằng vào độ xinh đẹp của hai cái đại chân dài trần trụi, liền đủ để đạt tới cấp bậc dục vọng rồi. Tất cả mọi người tự giác đưa ánh mắt tránh đi. Chỉ riêng Thái Bằng, tầm mắt trắng trợn giống như hai cái móc bắt tại trên đùi Hàn Đông. Cứ trắng trợn như vậy, không hề có nửa điểm che giấu. Thế nhưng lại khiến người bên ngoài cho là gã đang làm việc thiện bình thường, đoan đoan chính chính mới có thể quang minh lỗi lạc như thế. Hàn Đông dù sao cũng là một các ông, không có cách nào trước mặt mọi người làm trò giận chó đánh mèo với gã. Thái Bằng càng thêm không kiêng sợ, bàn tay to quơ lấy cả người lẫn chăn, không nhiều lời đem Hàn Đông ôm vào trong lòng, tay nâng cái mông của hắn "Chăm sóc" đến vui vẻ không dứt. Hàn Đông cả người vô lực, chỉ có hai con ngươi vô cùng lo lắng nhìn chằm chằm lên mặt mọi người. Các người mẹ kiếp có phải đều mù không a? Coi như nhìn không ra ý xấu của gã, cũng biết ta là người của Vương tổng đi? Có thể tùy tiện để cho người khác ôm sao? Nhưng mà mọi người lại nghĩ: ai ôm thì người đó phải gánh vác mạo hiểm, rõ ràng nên để cho anh hùng vô danh này đem chuyện tốt làm đến cùng đi! Xe đang chạy trên đường, có người hỏi: "Có cần đưa đến bệnh viện kiểm tra một chút không?" Thái Bằng thay mặt nhân viên y tế trả lời: "Không cần? Bệnh viện gần đây điều kiện rất tệ, còn không bằng trực tiếp mang về khách sạn chăm sóc." Những người khác cũng đồng ý, "Bác sĩ Văn và bác sĩ Triệu đều ở khách sạn, bọn họ kinh nghiệm rất phong phú." Vì thế, đoàn người chợt nghe theo Thái Bằng đề nghị, đem Hàn Đông về khách sạn rồi. Khi đến nơi, lại là một tay Thái Bằng bế Hàn Đông xuống xe, hơn nữa là bọc thảm ôm kiểu công chúa. Hàn Đông trong lòng cách ứng a! Thái Bằng còn cố tình vừa đi vừa cúi đầu nhìn vào hắn trìu mến, trong mắt lộ ý trêu chọc. Nhìn cả nhà ngươi! Trong lòng Hàn Đông ác mắng. Thái Bằng tựa như nghe thấy được, khóe miệng hơi cong lên, tâm tính bất lương liền lộ rõ. Trong quá trình đưa Hàn Đông trở về phòng này, Thẩm Sơ Hoa không chỉ có không ngăn cản, ngược lại tự mình mở cửa cho Thái Bằng. Về phần tiểu Lương sao... Đã trộm gọi điện thoại Vương Trung Đỉnh rồi a. =)))) Mấy ngày hôm trước là Hàn Đông đặc biệt dặn dò, không cho hắn nói sự vất vả gian nan trong lúc quay phim, sợ tạo thành áp lực tâm lý cho Vương Trung Đỉnh lý, tiểu Lương mới thủ khẩu như bình.
|
Nhưng ngày hôm nay thật sự nhịn không nổi nữa. Vạn nhất Vương Trung Đỉnh đã biết việc này, nhất định sẽ trách cứ mình thông báo trễ. Cho nên, tiểu Lương chính là việc nghĩa không thể chùn bước cầm lên điện thoại. Vương Trung Đỉnh sau khi nghe quả nhiên tức giận. "Tình hình bây giờ thế nào? Đưa đến bệnh viện chưa?" "Phòng bệnh ở bệnh viện rất ẩm ướt, hơn nữa không có điều hòa, chúng tôi sợ mang qua nhiễm lạnh càng nghiêm trọng." "Cậu trước tiên hảo hảo trông coi ở bên đó, có tình huống gì kịp thời nói cho tôi biết, tôi sẽ mau chóng đuổi qua." Cúp điện thoại, Vương Trung Đỉnh vội vàng trở về phòng bệnh. Vương lão nương đã ngủ rồi, Vương Trung Đỉnh chỉ có thể nói với người chăm sóc: "Hôm nay tôi có chút việc gấp, không cách nào bồi tiếp ở đây nữa, phiền dì phí thêm một chút tâm." Dì liên tục gật đầu, "Ngài yên tâm mà đi làm chuyện của mình đi, bên này có tôi chăm sóc là được, có tình huống đặc biệt gì tôi liền gọi điện thoại cho ngài." Vương Trung Đỉnh cuối cùng áy náy nhìn mẫu thân một cái, liền bước nhanh khỏi phòng bệnh. Hàn Đông bên này còn đang "Một mình chiến đấu hăng hái" a. Tuy rằng trong quá trình quay phim gặp nạn, nhưng không chút nào ảnh hưởng đến hiệu quả cuối cùng, đoàn phim như trước viên mãn hoàn thành nhiệm vụ, đồng nghĩa ngày mai sẽ toàn bộ rút khỏi đây rồi. Cho nên tất cả các vị lãnh đạo đều bận rộn trù bị các loại thủ tục cho chuyến trở về ngày mai. Mà người bên cạnh Hàn Đông đều vội vàng tìm bác sĩ, lại cho Thái Bằng một thời cơ lợi dụng. "Làm sao anh lại ở hiện trường quay phim?" Hàn Đông còn đang rối rắm chuyện này. "Từ cảnh diễn đầu tiên của cậu đến hiện tại, tôi vẫn luôn ở đó." "Anh cũng quá rảnh rỗi đi? Chiếu công việc kinh doanh của anh, công ty còn có đường sống sao?" Thái Bằng không cho là đúng, "Tôi vẫn luôn khổ tâm kinh doanh, dốc sức bắt lấy cậu, chính là con đường kinh doanh của tôi." "Anh nên chết tâm đi, tôi là không có khả năng đón bộ phim kia của anh." Hàn Đông ngữ khí quyết đoán. Thái Bằng không những buồn bực, ngược lại trêu chọc nói: "Những người trong giới này cũng biết mọi việc đều phải cấp cho chính mình một đường lui, sao cậu dám đem lời nói đến quyết đoán như vậy? Chẳng lẽ... Cậu tính ra cái gì?" Hàn Đông bị người chọc trúng tâm tư, lại vẫn làm bộ như không có việc gì phản bác nói : "Tôi có thể nhìn ra cái gì? Anh có cái gì có thể cho tôi xem ra?" Thái Bằng nhưng chỉ cười không nói. Hàn Đông trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, "Được rồi, cám ơn anh hôm nay ra tay cứu giúp, tôi sẽ nói chuyện với người đại diện tạ ơn..."
|
"Cậu còn thích khẩu vị này?" Thái Bằng đột nhiên ngắt lời. Hàn Đông nhìn thấy thứ trong tay gã, nhất thời sắc mặt đại biến, như có thần trợ ngồi bật dậy, một phen cướp lại đây. "Ai cho anh lộn xộn đồ vật của tôi?" "Tôi không lộn xộn, tôi chỉ là dịch chuyển một vị trí ngồi một chút, là tự nó vướng đến tôi." Thái Bằng cười như không cười. "Anh có thể đi rồi." Hàn Đông sắc mặt âm u. Thái Bằng đứng dậy là đứng dậy, nhưng không có ngoan ngoãn đi ra, mà là chậm rãi mở một cái ngăn kéo. "Này! Anh muốn làm gì?" Đến lúc Hàn Đông kịp ồn ào đã muốn chậm, toàn bộ "gia sản" đều bị Thái Bằng thu hết vào tầm mắt rồi. Thái Bằng kinh ngạc... Gã cho là mình đã "Dã thú" rồi, không nghĩ tới có người so với gã còn "hoang dã" hơn. "Không thấy ra a ~ cậu có thú vui như vậy?" Thái Bằng cố ý nhìn chằm chằm Hàn Đông. "Lão tử bạn tình nhiều được chưa? Mỹ nữ sắp xếp thành đội trên giường của ta được chưa?" Hàn Đông nhe răng. Thái Bằng lại lôi ra một cái gậy mát xa hậu đình đùa nghịch, "Đây cũng là cho bạn tình nữ dùng sao?" Hàn Đông mặt dày mắng: "Lão tử chuyên thích 'Đi cửa sau', ngươi quản được sao?" " 'Cửa sau' bạn tình của cậu cũng 'cấu hình' tuyến tiền liệt a?" Thái Bằng quơ quơ bản mô phỏng. Thái Bằng sau đó quả thật cút, hơn nữa còn ôm 'hảo đồng bọn' của Hàn Đông cùng cút, vừa phất tay vừa nói: "Chuyện tạ ơn tôi coi như xong, hẳn rồi" Hàn Đông cực kỳ hoảng sợ, "Này! Này! Anh đừng lấy đi a! Đứng lại! Đứng lại..." Chờ hắn đuổi theo, Thái Bằng đã sớm không thấy bóng, thay vào đó chính là Thẩm Sơ Hoa cùng đoàn nhân viên y tế nghiêm chỉnh theo phía sau nàng. "Làm sao anh đã ra rồi? Mau trở lại phòng!" Thẩm sơ Hoa tha thân hình suy nhược của Hàn Đông trở về. Cánh tay Hàn Đông chưa từ bỏ ý định hướng về thang máy quơ quơ, trả lại cho ta! Một cái cũng không thể thiếu a! Nếu không Vương Trung Đỉnh sẽ đòi mạng... Mấy bác sĩ cũng giúp đỡ Thẩm Sơ Hoa, "Sinh bệnh còn mặc ít quần áo như thế này chạy ra bên ngoài? Nhanh chóng trở về." Hàn Đông thân thể nhiễm lạnh lại thêm trái tim băng giá, kết quả cuối cùng chính là sốt cao không lùi. Ánh mắt đều nhanh mờ mịt, còn bưng lên một cỗ ngoan cường tìm tòi trên mạng. "Đây không phải, đây không phải, đây cũng không phải ..." Hàn Đông gần như suy sụp rồi, rốt cuộc là mua ở đâu? Rốt cục... cố gắng không ngừng của Hàn Đông đã cảm động ông trời, cho hắn trên một trang mạng lớn tìm được vật phẩm phỏng chế cao cấp. Bàn bạc cùng điếm chủ xong, đồng ý vận chuyển nhanh trong 24h. Hàn Đông giống như cạn kiêt sức lực đem thân hình cứng ngắc ném xuống một bên. Cuối cùng có thể báo cáo kết quả công tác rồi. Chỉ cần Vương Trung Đỉnh ngày mai không bất ngờ đến đây là được... Hàn Đông nghĩ, hẳn không thể nào a? Tiểu Lương cũng đã thủ khẩu như bình nhiều ngày như vậy rồi, chắc cũng không kém một ngày cuối cùng này. Vì thế, Hàn Đông phóng tâm mà ngủ. Không biết qua bao lâu, hắn đột nhiên cảm giác có người đưa tay thử trán của mình. Bàn tay người nọ lành lạnh, dán trên cái trán nóng rực dị thường thoải mái. "Tình hình bây giờ thế nào?" Thanh âm Nhị Lôi. Nhị Lôi cũng tới xem ta ... Hàn Đông nghĩ. Vương Trung Đỉnh vẻ mặt vẻ sầu lo, "Vẫn sốt đến rất lợi hại, phỏng chừng phải tới sáng mai mới có thể lui." Quả nhiên ~ nơi nào có Nhị Lôi ẩn hiện sẽ có thân ảnh Trung Trung... Hàn Đông lại nghĩ. Đại khái qua một phút, Hàn Đông bừng tỉnh, ánh mắt hoảng sợ vụt ném về phía mặt Vương Trung Đỉnh. A —— Kẻ nào ngứa miệng đã lén báo cáo? ? Lão tử muốn giết hắn! ! ! ! Vương Trung Đỉnh thấy Hàn Đông tỉnh, vội sáp lại thân thiết hỏi: "Rất khó chịu sao?" Hàn Đông đau lòng nghĩ: vì cái gì mỗi một lần ôn nhu như vậy người ta đều không có phúc tiêu thụ đây? "Tôi đi ra ngoài trước." Nhị Lôi thức thời đi rồi. Vương Trung Đỉnh bình tĩnh nhìn Hàn Đông một trận, đột nhiên đưa tay với vào ổ chăn, nhéo một cái ở trên miếng thịt dày nhất. "Mới vài ngày không theo sát em, đã tìm việc cho tôi lo?" Hàn Đông biết Vương Trung Đỉnh chính là đau lòng, không có ý trách cứ gì, cho nên không bài bác. "Ân?" Vương Trung Đỉnh lại nhéo xuống. Hàn Đông rốt cục nhếch miệng cười, móng vuốt nóng rực vươn lên với vào trong lớp áo của Vương Trung Đỉnh, tận tình lợi dụng. "Thực lạnh... Vuốt quá sướng..." Hàn Đông nói. Vương Trung Đỉnh cũng bị bàn tay Hàn Đông mò trong lòng đến nóng rực. Hàn Đông còn nói: "Anh nằm vào ổ chăn, nhanh lên một chút, em muốn càng nhiều mát mẻ." Vương Trung Đỉnh thuận theo cởi y phục xuống nằm lên giường, đem cả một thân nóng bỏng của Hàn Đông kéo vào trong lòng. Hàn Đông trong phút chốc thấu tâm lạnh, tâm bay lên. Nếu sau khi biết một cáisextoy bị người ta lấy đi rồi, còn có thể mát mẻ như vậy, thật là tốt baonhiêu? Hàn Đông mặt dán mặt cùng Vương Trung Đỉnh nhịn không được lại nghĩ.
|