Phong Mang (Sài Kê Đản)
|
|
Chương 201: Sớm biết vậy liền.... Hai người ôm nhau mà ngủ, nhiệt độ cơ thể chênh lệch càng ngày càng nhỏ, tới buổi sáng, cơn sốt của Hàn Đông cơ bản đã lui.
Lúc Vương Trung Đỉnh tỉnh lại, Hàn Đông như cẩu ghé vào trên người y ngửi tới ngửi lui. Cuối cùng cười nói: "Hôi." "Vô nghĩa, trên người đều dính mồ hôi của em." Vương Trung Đỉnh nói xong liền đứng dậy đi về phía phòng tắm. Hàn Đông đi theo ở phía sau tha thiết mong chờ. Kết quả bị Vương Trung Đỉnh đẩy về ổ chăn. "Chờ tôi chuẩn bị xong nước mới được ra!" Hàn Đông nói: "Trong phòng rất ấm, anh không phải cũng chỉ mặc một cái quần lót sao?" "Bảo em ngoan ngoãn đợi em cứ ngoan ngoãn đợi, nhiều lời vô nghĩa như vậy?" Vương Trung Đỉnh đen mặt. Hàn Đông không lên tiếng nữa. Dù vậy, Vương Trung Đỉnh vẫn là không yên lòng đi ra cửa liếc một cái. Thấy Hàn Đông thành thành thật thật nằm, mới một lần nữa trở về điều chỉnh nước ấm. "Được rồi, nước ấm rồi, lại đây tắm đi." Hàn Đông phảng phất như không nghe thấy, vùi đầu trong chăn thần thần cằn nhằn, bấm đốt ngón tay tính vận thế ngày hôm nay. "Thẳng thắn thừa nhận, không nên giấu diếm." Xem ra vẫn là nói thẳng tốt hơn a... Hàn Đông đang nghĩ ngợi, đột nhiên hai chân bị người nhấc bổng lên. "A! Anh làm cái gì vậy?" Hàn Đông bất minh sở dĩ, "Không cần phải khách khí như vậy đi?" Vương Trung Đỉnh thầm nghĩ trong lòng: giả vờ không nghe thấy, chẳng phải muốn chờ tôi ôm sao? Bồn tắm có chút chật, hai người miễn cưỡng chen chúc vào. Hơn mười ngày không gặp, lại ở bên cạnh một đêm, hạ thân Vương Trung Đỉnh từ lúc nhô liền không thể khôi phục nguyên trạng. Hàn Đông vốn định trước tiên là nói về chuyện Thái Bằng, tiếp tục con đường thành thực. Kết quả mới vừa vào bồn tắm đã bị Vương Trung Đỉnh kéo cổ ấn đến dưới thân, sau đó nói cũng không nói ra một câu lưu loát nữa. Đừng nói hắn, ngay cả Vương Trung Đỉnh cũng hổn hển loạn suyễn, cắn tai Hàn Đông nói thẳng: "Muốn thao em nghĩ đến không được..." Hàn Sóng Hàng vừa nghe lời này liền chịu không nổi rồi, hung hăng ôm lấy cổ Vương Trung Đỉnh, đến đây đoạn tình cảm "lắc mông vũ khúc" mãnh liệt bắn ra bốn phía, thích đến tròng mắt Vương Trung Đỉnh đều đỏ. Cuối cùng lúc chấm dứt thậm chí muốn hỏi: loại kỹ thuật lẳng lơ này thật là do mình tôi dạy dỗ ra sao? Kết quả, y bên này còn chưa có hỏi, Hàn Đông trái lại đã mở miệng trước. "Anh thật sự là càng ngày càng 'dã thú' ..." Vương Trung Đỉnh mặt không đổi sắc, "Vậy thì thế nào?"
|
Hàn Đông tiện cười, "Em thích." Ngón tay Vương Trung Đỉnh lần thứ hai trơn nhập trong khe, ánh mắt lộ ra ương nghạnh, "Chơi phế nơi này của em." Vì thế, "Chiến hỏa" lại châm ngòi. Thẳng đến khi nước trong bồn tắm còn lại không bao nhiêu, hai tên động vật giống đực mới khôi phục nhân dạng. Hàn Đông hỏi trước: "Mẹ anh hết bệnh chưa?" "Không thể nói rõ, bệnh này đã rất nhiều năm, thỉnh thoảng lại phạm một lần." Hàn Đông an ủi nói : "Hiện tại người già nào trên người không có một vài bệnh mãn tính? Trị liệu kịp thời sẽ không có chuyện gì. Em tính qua rồi, mẹ anh ít nhất sống đến hơn tám mươi." "Còn quan tâm người khác ~ cũng không nhìn xem chính mình có cái đức hạnh gì, mặt đã như tượng sáp rồi..." Vương Trung Đỉnh đau lòng xoa một trận. Hàn Đông cảm giác không khí đã đủ ấm áp, mới chính thức cắt vào chủ đề. "Cái kia, kể cho anh một chuyện vui." Vương Trung Đỉnh vừa nhìn bộ dạng xấu hổ kia của Hàn Đông, chỉ biết việc này hay ho không ít. Quả nhiên, Hàn Đông đem chuyện mình tính ra Thái Bằng sẽ chen chân vào giữa hai người nói cho y. "Ai là Thái Bằng?" Vương Trung Đỉnh hỏi. "Chính là giám đốc một công ty điện ảnh và truyền hình, đặc biệt không thu hút." "Vậy em như thế nào chú ý tới gã?" Hàn Đông ăn ngay nói thật, "Gã muốn mời em diễn một bộ phim công ty đó đầu tư." "Chỉ đơn giản như vậy?" "Ân, chỉ đơn giản như vậy." "Gã không có tỏ vẻ gì khác, sao em lại tính ra ý tưởng có thể là gian tình?" Vương Trung Đỉnh một câu bắt được yếu điểm. Hàn Đông đành phải thừa nhận, "Lúc em quay phim gã đi vây xem, sau đó em bị mắc trong nước, cũng là gã cứu..." Mặt Vương Trung Đỉnh quả nhiên chìm xuống. "Vì mời em diễn một vai, không tiếc mạo hiểm tánh mạng nhảy sông cứu người, thật đúng là đủ 'Chuyên nghiệp' a." Hàn Đông vội bài bác cho bản thân, "Em một chút cũng không để vào trong lòng, thật sự." Vương Trung Đỉnh như trước âm nghiêm mặt, "Nếu như vậy, làm sao lại đến phần chen chân vào?" "A?" Hàn Đông không rõ. "Em cũng biết sẽ có phát triển bất lương, còn muốn cho những cái đó trở thành sự thật đã định?" "Cái kia, anh suy nghĩ nhiều, không có cái gọi là sự thật đã định. Chính là gã đơn phương tình nguyện, em thờ ơ mà thôi." "Cho dù là như vậy, nếu như không có em nối giáo cho giặc, gã như thế nào có thể đơn phương tiếp tục tình nguyện?" Hàn Đông ngây ngẩn cả người. Vương Trung Đỉnh hỏi lại: "Rốt cuộc là tính ra, hay là giác ngộ của em?" Hàn Đông vẻ mặt oan uổng, "Em nếu thật là có phần giác ngộ này, còn có thể nói cho anh biết sao?"
|
Nghe nói như thế, sắc mặt Vương Trung Đỉnh mới dịu đi một ít. "Vô luận em là xuất phát từ cái tâm tính gì, sau này cũng không được có bất kỳ tiếp xúc nào với người này!" "Vạn nhất nếu là gã liều chết quấn lấy em thì sao?" Hàn Đông hỏi. Vương Trung Đỉnh lần thứ hai bùng nổ, "Như thế nào nhiều si tâm vọng tưởng như vậy? Nhất định phải chiêu đến thật nhiều người quấn quít em mới có cảm giác thành tựu sao?" Hàn Đông bất mãn, "Ai chiêu? Đều là anh ta..." Nói còn chưa nói xong, đã bị Vương Trung Đỉnh mạnh mẽ áp xuống dưới thân. Hai cái cánh tay bị bắt chéo sau lưng, bàn tọa cao ngất nổi trên mặt nước, thẳng thắn nhận "Trừng phạt". "Đừng đâm như vậy ... Đừng đừng đừng... Đã tê ... tê chết... A a a... Chịu không nổi ..." Thẳng đến khi Hàn Đông liên tục cầu xin tha thứ, Vương Trung Đỉnh mới dừng ngăn giữ ở bộ phận nhạy cảm, cho hắn "Thống khoái" một phen. Hàn Đông thành công thực hiện "phương án dự phòng", lại được sướng một phen, sau đó tắm tắm đến phải gọi là một trận thoải mái! Kết quả, mới vừa nằm về ổ chăn không bao lâu, Vương Trung Đỉnh thu dọn đồ đạc liền phát hiện khác thường. "Gậy mát xa lớn như thế nào thiếu một cái?" Trong lòng Hàn Đông lộp bộp xuống, kháo! Ta như thế nào đem việc này đem quên đi? Chẳng lẽ lại phải khai báo một lần nữa sao? Liếc trộm Vương Trung Đỉnh một cái, sắc mặt đúng lúc một chút a... Huống chi hiện tại thừa nhận, còn có hiềm nghi giấu diếm. Vì thế, Hàn Đông chỉ có thể kiên trì trả lời: "Bị em chơi hỏng, ném đi rồi." "Chơi như thế nào lại hỏng được ?" Vương Trung Đỉnh hỏi. "Em ngày đó nhất thời hứng khởi, liền xách vào trong bồn tắm, sau đó liền chập mạch rồi." Vương Trung Đỉnh được bổ não đến mất đi sức phán đoán, lại có thể hừ cười nói: "Xem mấy trò quỷ này ~ " Hàn Đông âm thầm lau mồ hôi, không chỉnh ra chút chiêu trò, có thể lừa gạt được ngươi sao? Thừa dịp Vương Trung Đỉnh đi ra ngoài mua cơm, Hàn Đông vội vàng liên hệ công ty chuyển phát nhanh, bắt bọn họ đem đồ chuyển phát quay về, kết quả bên kia lại nói đã bắt đầu phái đi rồi. Hàn Đông đành phải lại liên hệ nhân viên chuyển phát. Nhân viên chuyển phát lại đứng chung một khoang thang máy cùng Vương Trung Đỉnh mà tiếp điện thoại. "Uy, xin chào, chuyển phát XX." "Từ chối nhận hàng phải không? Mời nói danh tính của ngài." "Cool—cool—east... Vâng, tìm được rồi." Vương Trung Đỉnh nghe cái tên như thế, mặt nháy mắt biến sắc. Nhân viên chuyển phát nhanh nhỏ giọng lầu bầu nói : "Làm gì mà không nói sớm? Cũng đã tới cửa rồi, hại ta chạy một chuyến vô ích." "Có thể cho tôi xem không?" Vương Trung Đỉnh rốt cục nhịn không được mở miệng. Nhân viên chuyển phát nhanh do dự một chút, vẫn là đưa cho y. Bên này Hàn Đông mới vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhân viên chuyển phát lại gọi điện thoại lại. "Cool tiên sinh, chuyển phát nhanh của ngài không có cách nào từ chối, bởi vì có người kiên quyết thu kiện hàng rồi." "Kiên quyết thu?" Mới vừa nói xong cũng nghe được ầm một tiếng. Ngay sau đó, gương mặt thịnh nộ của Vương Trung Đỉnh liền hiện lên ở cửa. Mà trong tay y, chính là "Chứng cứ phạm tội" mà mình ý đồ tiêu hủy ... Thật sự là một nước đi nhầm, cả bàn cờ đều thua a! ... Chạng vạng, Thẩm Sơ Hoa qua gõ cửa. Không đầy một lát, thân thể Hàn Đông tiều tụy hiện ra trước mặt nàng. "Có thể xuất phát chưa?" Thẩm Sơ Hoa hỏi. Hai cái chân Hàn Đông run lập cập, hữu khí vô lực trả lời: "Cô cảm thấy thế nào?" "Được rồi, em không hỏi nữa." Kỳ thật Thẩm Sơ Hoa đã sớm liệu đến, nguyên cả ngày hôm nay nàng cũng chưa ra cửa phòng, nghe thấy bên phòng Hàn Đông kia bành bạch bộp bộp. Làm cho nàng hơi kém tới cửa kháng nghị: ngài đã sốt thành như vậy, cũng đừng lại xem GV nữa được không? Ngươi nói ngươi xem thì xem đi, để làm chi còn xem hàng nội địa ? Đủ lời tục tĩu cũng không cẩn thận nghe hiểu rồi. Ngươi nói ngươi xem hàng nội địa thì xem hàng nội địa, để làm chi còn chọn khẩu vị nặng như vậy? Một chốc lại vỗ bằng tay, trong chốc lát lại quất dây lưng, tiểu thụ kêu thật sự quá đáng thương được không? Nhưng là xuất phát từ ngại ngùng, Thẩm Sơ Hoa vẫn không cố ý làm rõ. "Cô không cần chờ tôi, đi về cùng bọn họ đi." Hàn Đông hướng Thẩm Sơ Hoa nói. "Em không thể để anh một mình ở lại đây a!" Thẩm Sơ Hoa vẻ mặt trượng nghĩa. Hàn Đông nâng trán, "Tôi không phải một mình." "A? Không phải một mình?" Mới vừa nói xong, Vương Trung Đỉnh liền từ phòng bên cạnh làm như không có việc gì đi ra. "Cô cứ theo chân bọn họ đi đi, có tôi bồi cậu ấy là được." Thẩm Sơ Hoa nháy mắt chấn kinh rồi. Vương tổng lại có thể ở đây? Vậy ta đây ngày hôm nay nghe được chẳng phải là... Nhận ra được điều này, tâm Thẩm Sơ Hoa đều nát rồi. Cái "Thao ngươi sướng hay không?" kia, lời thô tục linh tinh kia như thế nào chính là từ cái miệng quý giá của Vương tổng nói ra đây? Cái va chạm mạnh mẽ thô bạo khiến cho người ta sợ hãi kia như thế nào chính là nửa người dưới ngay ngắn quy củ của Vương tổng này làm ra đây? Sớm biết liền nghe nhiều mộtchút a ! !
|
Chương 202: Lén học nghệ Từ khi Hàn Đông đi Quý Châu quay phim đã hơn nửa tháng, Lý Thượng như trước không có khởi sắc gì đáng nói. Trái lại là Hạ Dương Trác, xuất đạo gần một tháng, cuồng lãm hai mươi mấy cái quảng cáo, nhân khí đã nhanh đuổi kịp thậm chí vượt qua thành tựu giao tranh suốt gần một năm của hắn rồi. Công ty an bài kế hoạch quay phim cho Lý Thượng chủ yếu tập trung ở hai ba quý cuối năm, hiện tại đang không ở đương kỳ, Phùng Mục Chi tính toán tìm thêm một bộ phim cho hắn. Lúc này, tin tức Thái Bằng muốn mời Hàn Đông làm nam chính liền lọt vào tai Phùng Mục Chi. Phùng Mục Chi thông qua khắp các con đường thu được kịch bản bộ điện ảnh này, sau khi xem qua lập tức đánh nhịp quyết định, để cho Lý Thượng diễn nhân vật phản diện trong đó. Kết quả nàng trăm triệu không thể ngờ đến chính là, một cái công ty ảnh thị truyền thông mới vừa cất bước, có người mới nhân khí cao chủ động đến yêu cầu hợp tác, gã lại có thể không mua trướng! Hơn nữa không chỉ có không mua trướng, còn nói những lời khó nghe đến cực điểm. Phùng Mục Chi vẫn là lần đầu tiên đụng phải người đầu tư cuồng vọng như vậy, trong khi nàng đưa lên thành ý cùng bộ mặt tươi cười thì đối phương lại có thể không khoan nhượng vứt lại một câu: "Lý Thiên Bang, hắn cũng xứng?" Nếu không phải đã lăn lộn nhiều năm như vậy, tôi luyện ra một cái trái tim cường đại, Phùng Mục Chi tuyệt đối sẽ lập tức nổi bão! Ngay cả Vương Trung Đỉnh còn phải cho nàng vài phần mặt mũi, ngươi một tên tiểu lão bản không có danh tiếng lấy tư cách gì nhăn mặt? Nhưng cuối cùng vẫn là cố nén lại. Bởi vì giới giải trí này thay đổi trong nháy mắt, có thể hôm nay ngươi muốn mắng, nhưng là ngày sau lại phải lạy cầu, ai cũng khó có thể đoán trước tình thế phát triển trong tương lai. Hơn nữa bằng vào khứu giác linh mẫn của một thương nhân, bộ phim điện ảnh này rất có thể sẽ tạo ra một lực lượng mới, trở thành một hắc mã của năm sau, cho nên nhân vật phản diện trong phim cũng sẽ trở thành một vai kinh điển. Cho nên, nàng muốn Lý Thượng không trừ thủ đoạn phải tranh đoạt được, thậm chí hạ thấp lại tư thái để không nhận thù lao. Lý Thượng đương nhiên không thể chấp nhận. "Chị không phải nói muốn tôi dứt bỏ bóng dáng Hàn Đông, đi con đường của mình sao? Nếu như vậy, để làm gì còn muốn trăm phương ngàn kế giành nhân vật của cậu ta?" Phùng Mục Chi nói: "Giành nhân vật không phải nhằm vào hắn, mà là nhằm vào bộ phim này. Bộ phim này ai diễn sẽ cũng hỏa, cậu không diễn, cơ hội sẽ tuột vào tay người khác biết không?" Lý Thượng theo Lương cảnh lăn lộn lâu như vậy, đối ánh mắt người đại diện vẫn thủy chung ôm lấy thái độ hoài nghi. "Công ty nhỏ mới ra mắt, không tài chính, không tuyên truyền, càng không bảo đảm tỉ lệ chiếu phim, làm sao chị khẳng định nó có thể hỏa?"
|
Phùng Mục nói đến: "Kịch bản tốt." "Kịch bản điện ảnh tốt chẳng phải rất nhiều, mà đến cuối cùng đều là mèo khen mèo dài đuôi, trở thành vật hi sinh?" Phùng Mục Chi kiên nhẫn giải thích, "Cái gọi là kịch bản tốt thực sự không phải là cái loại nhạc cao ít người hoạ kia, mà là tiếp địa khí, có thị trường, phù hợp sở thích của công chúng." (nhạc cao ít người họa: ý nói quá cao thâm, khó hiểu) Lý Thượng vẫn là khó có thể gật bừa, "《 trộm ảnh 》 có hỏa hay không? Chẳng phải vẫn không thể khiến cho Hàn Đông một lần là hồng." "Đó là Vương tổng không muốn cho hắn nổi tiếng, không phải là hắn hồng không nổi. Nếu lúc ấy Hàn Đông ở trong tay tôi, hiện tại đã vững vàng một đường! Vương tổng là đem toàn bộ tâm huyết đặt ở 《 Phong Mang 》, cho rằng Hàn Đông sẽ đại hỏa bằng vào bộ phim này, mới không có tiêu phí tên tuổi trước." Lý Thượng trầm mặt không nói lời nào. Phùng Mục Chi lại nói: "Đừng nghĩ mình là một minh tinh, lại chướng mắt này lại không nhận cái kia. Cậu còn chưa tới cấp bậc đó đâu, giá trị của cậu hiện tại ngay cả Hàn Đông cũng không bằng." Lý Thượng nháy mắt biến sắc, "Tôi không bằng hắn?" "Không phải sao? Cậu cho là trong giới này còn có người nắm rõ giá trị của minh tinh hơn so với thương nhân quảng cáo sao?" Lý Thượng không nói gì. "Cậu đã đi không được lộ tuyến cao đại thượng, nên sớm ổn định tâm tưởng đi. Muốn tìm tự tôn cùng kiêu ngạo trong giới này, tôi đây nói cho cậu biết: cậu tới lộn chỗ rồi." Những đạo lý này Lý Thượng đều hiểu được, nhưng là tháo được ba chữ "Hắn cũng xứng?" kia xuống, thực sự không phải là dễ dàng như vậy. Huống chi "Vật tham chiếu" vẫn là Hàn Đông. Trong lòng hắn vẫn luôn bước không qua cái câu nói kia. Phùng Mục Chi thấy ý kiến Lý Thượng vẫn là chưa quả quyết, trong cơn tức giận trực tiếp nói lời khó nghe. "Hoặc là cậu đoạt lấy nhân vật này, hoặc là cút ra khỏi cái giới này cho tôi! Tôi Phùng Mục Chi từ trước đến nay nói được làm được, không tin cậu thử xem!" Phần lệ khí trong mắt Lý Thượng kia, cuối cùng là bị chà đạp tàn khốc đến chết rồi. ... Hàn Đông lại ở lại khách sạn thêm hai ngày, thân thể khôi phục đến gần ổn rồi, mới thảo luận thủ tục trở về. Vương Trung Đỉnh tuy rằng không bận rộn như vậy nữa, nhưng là thời gian dài không trở về công ty vẫn là sẽ có ảnh hưởng nhất định. Hơn nữa mẫu thân y còn chưa hồi phục xuất viện, y khẳng định muốn sớm trở về. Nhưng Hàn Đông lại nói: "Nếu chúng ta đã ở Quý Châu rồi, sao không đến nhà Diệp ca?" "Sau này có rất nhiều cơ hội." "Nhưng ngày kia chính là Tết Nguyên Đán rồi, đã đi qua cửa nhà người ta, không tặng chút lễ thích hợp sao?" "Có cái gì không thích hợp ?" Vương Trung Đỉnh chất vấn.
|