Phong Mang (Sài Kê Đản)
|
|
"..." Nhân vật thứ hai thoát khỏi phạm trù "quỷ", nhưng chỉ được xưng "Từng là người bình thường", cũng chính là người bị bệnh chó dại. Hàn Đông nhịn không được hỏi Vương Trung Đỉnh, "Bản quy hoạch này của anh là lấy ra để troll phải không?" Vương Trung Đỉnh lại rất chân thành, "Đây là bộ phim điện ảnh Trung Quốc đầu tiên lấy bệnh chó dại làm đề tài, trong đó đề cập đến mâu thuẫn giữa người bệnh cùng người nhà, người nhà với bác sĩ, người bệnh với bác sĩ, nhân loại với bệnh độc, rất có ý nghĩa xã hội, có hi vọng tranh giải điện ảnh quốc tế." Hàn Đông không nghe cái này, hắn chỉ hỏi: "Anh xác định sẽ không hối hận?" "Tôi vì sao phải hối hận?" "Em nhưng có thể hội diễn đến quá giống, làm cho nhân vật xâm nhập lòng người, sau này muốn rũ bỏ cũng không được nữa." Tâm Vương Trung Đỉnh chỉ run run một chút, liền lại khôi phục vững vàng. "Sẽ không." Y hướng Hàn Đông nói, "Nhân vật sau nhất định sẽ siêu việt hơn." Hàn Đông nghe nói như thế, chẳng những không có cảm giác được cổ vũ, ngược lại càng có thêm dự cảm bất tường. Quả nhiên, nhân vật thứ ba lại là một cái "Tăng lên". Cái tăng lên này chính là tăng lên về thể diện, cũng chính là cao hơn một bậc so với quân Nhật hay người bị bệnh chó dại —— tiện nam. Người nam nhân này tiện xưa nay chưa từng có, có thể nói như vậy, sau nhân vật này thì phim đô thị Trung Quốc không còn tiện nam! "Có phải là một nhân vật rất siêu việt đi?" Vương Trung Đỉnh hỏi Hàn Đông. Hàn Đông không thể không gật đầu, "Quả thật, em diễn tiện nam nếu xưng thứ hai, không ai dám xưng đệ nhất." "Phải rồi." Vương Trung Đỉnh rất vừa lòng với năng lực tuyển diễn của mình. Nhưng Hàn Đông rất nhanh rống thành tiếng, "Anh con mẹ nó không sợ tôi sẽ lưu lại một tên gọi "Tiện nam quốc dân" hay sao?" Vương Trung Đỉnh lại nói: "Sẽ không." Hàn Đông lần này thật sự là lấy ánh mắt cúng bái nhìn nhân vật thứ tư, bởi vì hắn thật sự nghĩ không ra, còn có nhân vật nào có thể khiến cho hắn siêu việt hơn là tiện nam. Nhưng mà, Vương Trung Đỉnh lại đem cơ hội sáng tạo kỳ tích này nhường cho hắn. Phần nhân vật thứ tư kia là trống không. Chỉ có duy nhất tên bộ phim —— 《 trộm ảnh 2》. Ánh mắt Hàn Đông buồn bực ném tới trên mặt Vương Trung Đỉnh, hỏi: "Đây là bắt em viết kịch bản đi?" "Em có thể không viết, nhưng tôi không bảo đảm nếu để những người khác viết kịch bản có thể giúp em thoát khỏi danh hiệu tiện nam này." Vương Trung Đỉnh làm một bộ biểu tình ta là gian thương ta sợ ai. Hàn Đông ngoài miệng nói "Cất nhắc ", trong lòng đã thẳng mắng "Cả nhà ngươi" rồi. Chẳng thể trách ngươi nhiều tình địch như vậy, ông trời còn con mẹ nó còn nhìn không nổi nữa !
|
Nhân vật cuối cùng không cần nói. Con đường 《 Phong Mang 》 này, ai dám tranh phong! Nhưng mà, Hàn Đông như trước chưa từ bỏ ý định hỏi: "Anh cảm thấy ba nhân vật đầu nhất định cần sao?" "Đương nhiên, em từng nghe qua chuyện bắt đầu xây nhà từ tầng thứ tư sao? Đó là nhà trên không, không thực tế." Hàn Đông cười trong rưng rưng, "Vậy anh cảm thấy một tầng phân một tầng rác một tầng bụi, mặt trên lại đặt gạch cùng ngói thì liền thực tế sao?" Vương Trung Đỉnh lại giảng giải, "Em không được có loại ý nghĩ này, nhân vật không có phân chia ưu khuyết tốt xấu, lại có diễn viên nổi tiếng còn cũng muốn không ngừng thử thách vai diễn mới để khiêu chiến mình." "Người ta đó là một loại loại hình diễn đến ngán, muốn đột phá cổ bình mới thử cái mới! ! Em đây là ngay cả một cái phương hướng chủ đạo đều không có, đã bắt đầu vật lộn bừa chung quanh!" "Ai nói em không có phương hướng chủ đạo?" Vương Trung Đỉnh bác bỏ. Hàn Đông lập tức hỏi: "Anh nhưng ngược lại nói chút, phương hướng chủ đạo của em là cái gì?" "Đa nhân cách." "..." Đến đây Hàn Đông cuối cùng vùng vẫy giãy chết một trận. Hỏi Vương Trung Đỉnh: "Có thể sửa không?" "Không đổi được nữa, tất cả đều đã kí tên đóng dấu lập hồ sơ rồi." Vương Trung Đỉnh quyết đoán. "Vậy anh vì cái gì không thương lượng với em một chút, liền một mình đưa ra quyết định?" Vương Trung Đỉnh lẳng lặng trả lời: "Tôi ngày hôm qua đến studio tìm em, nói qua muốn cùng với em thương lượng, nhưng là em không để ý tôi. Sau khi trở về các phòng thúc giục, tôi chỉ có thể kí tên." Hàn Đông rốt cục sụp đổ bám đến trên người Vương Trung Đỉnh. "Làm sao anh không nói sớm a? ! !" Vương Trung Đỉnh vỗ vỗ hắn, "Được rồi, đừng làm rộn nữa, đi bận chuyện của mình đi." "Tôi đi chết ~" Hàn Đông nói. "Vậy em lại diễn quỷ một lần nữa." Hàn Đông không nói hai lời, vứt các loại kịch bản bước đi. Vương Trung Đỉnh theo dõi bóng lưng hắn trộm vui vẻ trong chốc lát, mới bắt đầu làm công việc của mình. Kết quả, sau đó không đến năm phút đồng hồ, y liên tiếp tiếp nhận bảy cuộc điện thoại. "Vương tổng, anh xem báo ngày hôm nay chưa?" "Chủ biên bên kia gửi cho tôi, tôi vừa nhìn qua tieu đề, liền tự chủ trương gật đầu rồi." "Vương tổng, Vương tổng, tin tức vào top 10 trong bảng tìm kiếm rồi! !" "Ta nói, Đại vương, cậu cũng thật chịu chơi, chỉ để lấy mức độ quan tâm trên weibo, lại có thể để cho cậu ta bán loại khí lực này?" "..." Vương Trung Đỉnh bị bọn họ nói đến đầy bụng băn khoăn, mở báo giải trí lên, hình ảnh "Hàn Đông đẩy xe công vụ" hiện ra rõ ràng trước mắt. Mặt trên còn dán lên các loại nhãn. Cái gì "hảo nghệ sĩ Trung Quốc", "mô phạm đạo đức Giới giải trí ", "thần tượng Đại Tân sinh tiếp địa khí nhất" ... vân vân. Tin tức một khi đưa lên, khiến cho dân mạng nhiệt liệt hưởng ứng. Nhất là ở khi Lý Thượng bị tuôn ra các loại xì căng đan mưu mô, hành vi bất kể hình tượng, thấy việc nghĩa hăng hái làm điệu thấp này của Hàn Đông quả thực không thể không đáng khen ! Nhất là góc độ chụp của bức ảnh này, các loại đỏ mắt gân cổ, vô luận xem như thế nào cũng không có một chút hiềm nghi, đó là dốc sức thực sự a! Còn có nơi phát ra tin tức này, không phải từ màn ảnh truyền thông, mà là dân mạng tự phát lan truyền. Một truyền mười, mười truyền một trăm, cuối cùng hình thành náo động mới thấy trên báo, càng thêm xác minh tính tin cậy này. Rất nhanh, Vương Trung Đỉnh lại nhận được mấy cuộc điện thoại, muốn mời Hàn Đông làm "Đại sứ tuyên truyền" hoạt động từ thiện, "người phát ngôn" hạng mục công ích linh tinh. Này thật đúng là một cái thu hoạch ngoài ý muốn. Nhưng mà, Hàn Đông lại như tai vạ đến nơi lần thứ hai xông về văn phòng Vương Trung Đỉnh. "Anh... Anh có thấy tin tức ngày hôm nay hay không?" "Thấy rồi, làm rất tốt." Vương Trung Đỉnh khó mới khen một câu, Hàn Đông lại là không có phúc tiêu thụ. "Anh có thể vận dụng quan hệ đem tin tức này áp xuống không?" Hàn Đông hỏi vội. Vương Trung Đỉnh không rõ, "Vì sao phải áp xuống?" "Anh nhìn cái bộ dạng của em trên ảnh kia chút... Em sau này làm sao đi lộ tuyến cao đại thượng nữa a? Còn có quần áo kia, trên dưới đều là bụi! Nếu để cho bên Armani kia thấy, còn con mẹ nó không huỷ bỏ hợp đồng với em a?" Vương Trung Đỉnh bình tĩnh nhìn Hàn Đông không nói được lời nào. Hàn Đông gấp đến độ ứa ra mồ hôi, "Anh sẽ không phải không giúp đi?" Kết quả, Vương Trung Đỉnh không chỉ có không giúp, còn nói: "Tôi đã đem ảnh chụp đăng lên weibo cùng vòng bạn bè, tôi tin sẽ có rất nhiều nghệ sĩ thay em đăng." Hàn Đông, "..." "Tôi còn định mở lễ khen ngợi ở công ty, đến lúc đó đem tấm hình tuyên truyền." Hàn Đông gào khóc, "Vì sao a?" "Bởi vì bộ dạng em đỏ mặt tía tai kia, vừa hay trúng manh điểm của tôi." Nói xong, Vương Trung Đỉnh liền xách cặp công văn đi ra ngoài. Hàn Đông vội vã đuổi theo, "Em đã nói với anh, anh nếu dám..." Lời vừa nói ra được phân nửa lại bị Vương Trung Đỉnh ngắt lời. "Mặt khác, tôi đặc biệt muốn biết người chụp tấm ảnh kia là ai, thưởng thức thế nhưng giống tôi như vậy! Ngày nào đó may mắn được gặp, nhất định hảo hảo tạ ơn." Hàn Đông, "..."
|
Chương 211: Thiếu đạo đức bởi Ydaisy Thời gian lưu chuyển, rất nhanh đến cuối năm. Các đơn vị cũng đã nghỉ, đoàn phim Hàn Đông vẫn còn đang trong quá trình đẩy nhanh tốc độ. Vì cam đoan hiệu suất quay phim cùng thời gian nghỉ ngơi đầy đủ, Vương Trung Đỉnh chỉ có thể nhịn đau bỏ những thứ yêu thích, dể Hàn Đông ngủ lại ở khách sạn cùng những thành viên khác trong đoàn. Cũng may nhiệm vụ quay phim ở địa điểm này đã sắp tiến tới kết thúc, hôm nay chỉ còn một phân đoạn cuối cùng, quay xong là có thể giải tán về quê ăn tết rồi. Trong khoảng thời gian này Vương Trung Đỉnh cũng luôn bận rộn, sáng nay bốn giờ đã đến công ty, còn lôi theo một đám người của các bộ phận vốn đang ngon giấc. "Bộ phận của mấy người, ngày hôm nay nhất định phải hoàn thành tất cả công việc còn lại, buổi tối tôi đến nghiệm thu." "Trong ngày hôm nay? Quá là nhanh đi? Có thể thư thả một ngày nữa không?" Vương Trung Đỉnh giọng điệu không đáng thương lượng, "Cứ một ngày, không hoàn thành nhiệm vụ khấu trừ tiền lương, hoàn thành nhiệm vụ tặng cái này." Bành bạch bành bạch ba —— Một loạt hộp đồng hồ đeo tay tinh mỹ mở ra, nháy mắt hào quang bắn ra bốn phía, chọc mù ánh mắt vài vị phụ trách kia. Vì thế, mọi người rút lui khỏi văn phòng trong vòng hai giây. Vương Trung Đỉnh gọi Nhị Lôi, "Đem thống kê thưởng cuối năm ra cho tôi xem." Công ty giải trí thưởng cuối năm rất rộng rãi, nhất là tập đoàn Trung Đỉnh, phía dưới nhiều nghệ sĩ tài đại khí thô (tài giỏi, tiếng tăm lớn) như vậy, lễ vật nhỏ cho người nào cũng không được. Cái gì trang sức cao cấp, nước hoa giá trên trời, đồng hồ hàng hiệu, các loại vật phẩm xa xỉ quả thực là cơm thường. "Lỗ đạo diễn thích ăn tôm sú, nhắc nhân viên mang hai thùng đầy qua. Tào Phỉ Phỉ không phải luôn luôn nhắc muốn tới hồ Khoa Mạc nghỉ phép sao? Cậu xem thời gian an bài cho nàng. Mặt khác trả tiền tranh chữ cho Cảnh đại ca, cậu đừng quên đưa tận tay ..." Vương Trung Đỉnh nói rõ từng mục từng mục, Nhị Lôi ở bên cạnh ghi chép chi tiết. "Còn có vị nào chưa đề cập tới không?" Nhị Lôi đang tìm kiếm, Vương Trung Đỉnh trực tiếp giật sổ của hắn lại. Nhìn qua một hồi, đại bộ phận nghệ sĩ đều đã chiếu cố tới, chỉ còn lại có mấy người dường như khó thu phục. Tỷ như Lý Thượng. Vương Trung Đỉnh ngẫm nghĩ một lát, nói: "Tìm cho cậu ta một cái máy mát xa đi, tôi thấy gần đây cậu ta đi đường có vẻ khó khăn." "Hảo." Nhị Lôi lại hỏi, "Còn Calne đạo diễn?" Thái độ Vương Trung Đỉnh đột ngột chuyển biến, "Gã cũng phải tặng? Gã lại không ăn Tết âm lịch." "... Nhưng ngài ấy muốn." "Muốn? Chủ động đòi ?" "Ân, ngài ấy nói muốn nhập gia tùy tục."
|
Mặt Vương Trung Đỉnh quả nhiên chìm xuống, ngữ khí cũng có vẻ có chút khó chịu, "Vậy tặng một bộ thiết bị quay phim đi." Nhị Lôi thật cẩn thận nói: "Nhưng người ta muốn không phải thứ này." "Còn kén cá chọn canh?" Vương Trung Đỉnh càng tức giận. Nhị Lôi có chút xấu hổ, "Được rồi, vậy thì tặng một bộ thiết bị quay phim." Kết quả vừa muốn viết xuống, Vương Trung Đỉnh lại ngăn cản. "Chờ đã." Nhị Lôi khó hiểu, "Làm sao vậy?" Vương Trung Đỉnh lại nghĩ nghĩ, Calne một danh đạo quốc tế, lần đầu tiên ăn tết tại Trung Quốc, lại là tự mình chủ động yêu cầu, không hảo hảo chiêu đãi một chút quả thật có chút không hợp đạo. Huống hồ y thấy trong khoảng thời gian này Calne tương đối gần gũi cùng Hạ Dương Trác, hẳn là không còn nhiệt tình đối với Hàn Đông như vậy nữa. Vì thế liền hỏi Nhị Lôi: "Calne muốn cái gì?" Nếu ở trong phạm vi năng lực, có thể suy xét thỏa mãn được. Nhị Lôi lặng nửa ngày mới mở miệng, "Cái kia... Ngài ấy nói chính là muốn nguyên bộ ảnh kia của Hàn Đông." Mặt Vương Trung Đỉnh nháy mắt liền tái rồi, tên ngoại lai thối này còn con mẹ nó chưa từ bỏ ý định? Không dứt phải không? Vì thế, y nói với Nhị Lôi: "Không thành vấn đề." Nhị Lôi giật mình, "Không thành vấn đề?" "Trước tiên P xóa nửa người dưới của Hàn Đông, sau đó lại gửi qua cho gã." Vương Trung Đỉnh ánh mắt ngoan độc. Nhị Lôi lảm nhảm, "Kia còn không bằng P thêm một tầng sa mỏng, phỏng chừng nhìn xong sẽ càng thất vọng điên đảo." (sa mỏng: loại áo khoác ngoài hờ hững xuyên thấu nửa kín nửa hở J)) "Cậu lầu bầu cái gì đây?" Vương Trung Đỉnh lạnh giọng chất vấn. Nhị Lôi vội trả lời: "Không không không, tôi nghĩ là vẫn nên trực tiếp tặng một bộ thiết bị quay phim đi." Vương Trung Đỉnh lại nhìn lướt qua vở, thấy cũng đã gần đủ rồi, liền đưa cho Nhị Lôi, "Được rồi, đi chuẩn bị đi." "Hàn Đông thì sao?" Nhị Lôi hỏi. Vương Trung Đỉnh nói: "Hàn Đông không có trong phạm vi suy xét." "Chính là mọi người có, chỉ cậu ấy không có, tôi sợ mọi người sẽ nói xằng bậy." Nhị Lôi có chút khó xử. "Có cái gì có thể nói ? Coi như tôi lén đãi ngộ đặc biệt với Hàn Đông, cũng bởi vì cậu ấy cống hiến lớn, ai không phục xuất ra một cái kịch bản giống như 《 trộm ảnh 》 đi!" Không ngờ, Nhị Lôi lại nói: "Cái tôi gọi là xằng bậy không phải vì bức xúc anh ưu đãi Hàn Đông, mà là sợ những người đó nghĩ anh lại chán ghét cậu ấy a." Mặt Vương Trung Đỉnh xanh một trận lại trắng một trận. Đây là không cẩn thận lỡ miệng lộ ra rồi sao? (ý là không cẩn thận nói lộ ra việc muốn tặng quà đặc biệt cho Hàn Đông) Vì thế y vội vàng nói lại, "Được rồi, như vậy tùy tiện tặng một chiếc xe thể thao đi." Nhị Lôi nghĩ thầm, xe thể thao cũng có thể gọi là "Tùy tiện tặng" ? Vậy "đãi ngộ đặc biệt" của ngài đây phải được tặng cái gì? Tử Cấm Thành sao? "Thôi được rồi, cậu có thể đi chuẩn bị." Vương Trung Đỉnh nói. Nhị Lôi đang định đi, Vương Trung Đỉnh đột nhiên lại gọi lại. "Còn có chuyện gì sao?" Nhị Lôi bất ngờ. Sắc mặt Vương Trung Đỉnh đổi đổi, nói: "Đừng quên đốt chút gì đó yêu thích cho Y Lộ." "Ân, tôi biết rồi." Sau khi Nhị Lôi ra ngoài, lập tức nói với thư ký: "Đi đến hàng vàng mã bảo người ta dán một cái Vương tổng đốt qua cho Y Lộ." (Nhị Lôi lại càng ngày càng dị =)))))) "... Là Vương tổng hiện tại hay là Vương đổng trước kia?" Thư ký hỏi. Nhị Lôi cũng vừa mới nhớ tới, vì thế nói: "Đều đốt." Nhi đồng không thể không có ba ba đi. ...
|
Đoàn phim Hàn Đông tiến trình quay phim đã quá nửa, lúc này chính là thời gian nghỉ ngơi, Du Minh lại đến đây tham ban. "Sao cậu lại tới đây?" Hàn Đông hỏi. "Tôi nghe đoàn phim khác nói có một nam nhân để mắt đến Hạ Dương Trác, cho nên đặc biệt đến đây xem." Ngữ khí Hàn Đông đột nhiên có chút mất tự nhiên, "Vậy sao? Tôi như thế nào không biết việc này?" Kết quả, hắn vừa nói xong, một nữ diễn viên cùng tổ lại chỉ cho Du Minh nói : "Chính người nam nhân kia, thấy không? Cái người đầu cua áo đen ..." Du Minh đánh giá một lát, hướng Hàn Đông nói: "Tôi như thế nào cảm thấy không giống người tốt a?" Ánh mắt Hàn Đông trộm lướt, vô nghĩa, giống người tốt ta còn có thể giá họa cho gã sao? Du Minh liền gọi điện thoại cho Hạ Hoằng Uy, "Giúp tôi tra thông tin cá nhân, tra xem gã rốt cuộc tên..." Nói còn chưa nói xong, di động đột nhiên bị Hàn Đông đoạt lấy ngắt máy. "Làm sao vậy?" Du Minh khó hiểu. Hàn Đông nói: "Không cần tra xét." "Vì cái gì?" "Tôi biết tên gã." "Tên gì?" "...... Thái Bằng." Du Minh trước tiên là nghi hoặc, ngay sau đó đột nhiên nhớ tới cái gì, "Thái Bằng không phải... Không phải chính là vị theo đuổi cậu kia sao?" Hàn Đông chột dạ ừ một tiếng. "Vậy gã tại sao lại..." Du Minh đang nói đột nhiên đem ánh mắt hoài nghi chuyển hướng Hàn Đông. Hàn Đông quả nhiên tránh đi. Một lát sau, tiếng gầm giận dữ của Du Minh liền vang lên. "Tôi nói, rõ ràng là tới để ý cậu, cậu không nên giá họa xuống đầu người ta, cậu có đạo đức hay không a?" Hàn Đông vội túm cậu lại, "Cậu nhỏ tiếng chút, đừng để cho người khác nghe được." "Sợ bị người ta nghe thấy đừng có làm thế đi!" Hàn Đông các loại giả bộ đáng thương, "Tôi cũng là bất đắc dĩ, bọn họ nếu biết Thái Bằng là theo tôi tới, khẳng định đến chỗ Vương Trung Đỉnh kia châm ngòi, nhất là cái tên tiểu Lương kia." Du Minh một bộ biểu tình thay Hàn Đông sốt ruột, "Như vậy là Vương tổng cũng không biết sao? Vạn nhất y muốn đến tham ban thì sao?" "Một ngày cuối cùng rồi,hẳn là không có việc gì đi. Huống hồ Vương Trung Đỉnh ngày hôm nay còn có việc,không thể tới được." (mọi ng có ai biết sách điện tử 4020 là cái gì không )
|