Phong Mang (Sài Kê Đản)
|
|
Chương 261: Phương pháp nhéo của nhà họ Vương
Cái này, Du Minh ngăn như thế nào cũng đều không nổi nữa.
Hạ Hoằng Uy túm lên áo Hàn Đông, giống xử trí một con tử cẩu, không khoan nhượng kéo ra bên ngoài.
"Ai nha ai nha, anh đừng nóng như vậy, người mộng du bị đánh thức sẽ hóa điên." Du Minh đuổi theo phía sau khuyên.
Hạ Hoằng Uy quay sang lộ ra một nụ cười giống như lệ quỷ.
"Yên tâm đi, hắn nếu là không điên, lão tử cũng sẽ đem hắn làm đến điên !"
Du Minh, "..."
Phịch một tiếng, cửa xe đóng lại.
Hàn Đông trực tiếp bị mang đến "Lò sát sinh".
Tây Tây không biết từ đâu vọt ra, ở phía sau xe vừa khóc vừa đuổi theo.
Hàn Đông nhắm mắt gầm lên giận dữ: "Mau ngăn nhi tử của tôi lại a! Nếu bị ngã đau lão tử nêm chết các người!"
Mới vừa nói xong, chính mình liền bị đẩy ngã xuống ghế.
Cho dù như vậy, Hàn Đông cũng vẫn không mở mắt.
Thời điểm Vương Trung Đỉnh chạy tới, Hạ Hoằng Uy đã sớm không thấy bóng rồi, y chứng kiến Tây Tây khóc đến thê thảm, đành trước tiên dỗ dành mẫy câu.
"Ba ba giúp con tìm trở về."
Tây Tây híp hai mắt sưng đỏ gật gật đầu: "Không thể để cho chú ấy lại bị người mang đi nữa."
Thần kinh mẫn tuệ của Vương Trung Đỉnh lập tức bắt giữ tới cái chữ "lại" kia.
"Cái gì gọi là lại bị người mang đi?"
"Thúc thúc lúc nhỏ đã bị người ta mang đi."
Vương Trung Đỉnh thần kinh căng thẳng: "Làm sao con biết ?"
Tây Tây không nói nữa, cuộn người trong lòng Vương Trung Đỉnh thở đều đều. Trên thực tế vừa rồi vẫn chưa có thật sự tỉnh, cả quá trình đuổi theo xe đều là mộng du.
Vương Trung Đỉnh giao Tây Tây cho Du Minh trông giữ, bản thân vội vàng đuổi theo xe Hạ Hoằng Uy.
Trong lúc Du Minh ôm Tây Tây, Tây Tây thỉnh thoảng còn giãy mấy cái, miệng thì thào thúc thúc, thúc thúc, tiểu tay đã bấu chặt thành mấy bông hoa trên chiếc áo sơ mi cao cấp của Du Minh.
Du Minh kinh ngạc, không phải nói "Không thân" sao? Nhìn điệu bộ này giống như là "Không có hắn không được" a?
Hạ Hoằng Uy đưa Hàn Đông đến một hội sở, vào phòng liền lột quần hắn, kết quả roi da cũng đã vung lên, lại sửng sốt hạ xuống không nổi nữa.
Kháo! Chân dài xinh đẹp như vậy làm gì?
Hạ Hoằng Uy hoàn hồn lại, tiếp tục giương roi da lên.
Kết quả trong nháy mắt quất xuống lại dừng.
Thật sự là không hạ thủ nổi a!
Tựa như đang đem một trân bảo cận tồn trên đời phá hủy. Trừ bỏ tâm lý văn vẹo, ai lại có thể làm ra loại chuyện thất đức này?
|
Vì thế, Hạ Hoằng Uy đổi sang phương pháp nhéo.
Một mặt có thể trút căm phẫn, một mặt còn có thể thử tiếp xúc chút.
Kết quả, Hàn Đông đau đến gào khóc vẫn nhất quyết không tỉnh.
Hạ Hoằng Uy oán thầm: nếu cứ không tỉnh, chẳng phải nhéo vô ích?
Vì thế, Hạ Hoằng Uy lại tăng thêm lực.
Kết quả, Hàn Đông tựa như tự mở ra hình thức bảo hộ, vô luận đau đến bao nhiêu thảm thiết, chính là mắt vẫn không mở.
Ta không tin trị không được ngươi!
Hai cái gọng kìm của Hạ Hoằng Uy vừa muốn phát uy, chợt nghe một trận tiếng ồn ào bên ngoài, tiếp theo cửa bị đá văng, Vương Trung Đỉnh bước nhanh tiến vào.
Chứng kiến trên đùi Hàn Đông xanh một khối tím một khối thảm đến cực điểm, Vương Trung Đỉnh cảm giác như chính là tim mình đang bị người mạnh nhéo mấy cái, sắc mặt nháy mắt theo nhan sắc của "đôi chân bảo bối" kia ra đi.
"Ai cho cậu nhéo?" Vương Trung Đỉnh rống to.
Hạ Hoằng Uy mặt không đổi sắc: "Lão tử nhéo hắn là nhẹ, không chặt hai cái chân này đã là không tồi rồi."
"Có ý gì?" Vương Trung Đỉnh hỏi.
Hạ Hoằng Uy đem bao nhiêu "Chuyện tốt" của Hàn Đông một năm một mười thuật lại.
"Vậy thì thế nào?" Vương Trung Đỉnh lơ đễnh, "Đây là ân oán cá nhân bọn họ, đương sự người ta cũng chưa nói gì, cậu chỉ là anh họ làm loạn cái gì?"
"Làm loạn?" Hạ Hoằng Uy cũng nóng nảy, "Đó là đệ đệ tôi, hơi kém bởi vì hắn mà chết! Tôi có thể ngồi yên không ý đến?"
Trên thực tế Vương Trung Đỉnh cũng thật sự chột dạ, nhưng mà không có biện pháp, đau lòng quá lớn, lúc này y chỉ có thể lựa chọn không nói lý lẽ, một quyền hướng tới bụng Hạ Hoằng Uy.
Hạ Hoằng Uy tránh không kịp, mặt đều đau đến méo mó.
"Cậu con mẹ nó cũng dám động thủ với tôi?" Hạ Hoằng Uy túm lên cổ áo Vương Trung Đỉnh giận dữ hét.
Vương Trung Đỉnh châm biếm lại: "Không có biện pháp, em ấy là vợ tôi, tôi không thể đứng nhìn không can thiệp."
Hạ Hoằng Uy hung hăng gật đầu: "Được, được, cậu có dũng khí!" Lại một quyền trả trở về.
Vì thế, hai người nhanh chóng biến thành đánh nhau.
Bảo tiêu bên ngoài nghe được động tĩnh, vội vàng xông tới khuyên, thật vất vả mới đem hai người đang lửa giận ngùn ngụt này tách ra.
"Vương Trung Đỉnh, cậu con mẹ nó không còn thuốc chữa!" Hạ Hoằng Uy chà xát máu ở khóe miệng, không cam lòng mắng.
Vương Trung Đỉnh thoảng như không nghe thấy, trực tiếp mặc quần vào cho Hàn Đông, dùng bả vai bị thương vác hắn ra ngoài.
Mà trong lúc đó, Hàn Đông vẫn thủy chung không tỉnh.
Vương Trung Đỉnh một bên nghiến răng nghiến lợi một bên lại đau lòng không thôi, y không rõ Hàn Đông vì cái gì bị kích thích lớn như vậy cũng vẫn không tỉnh lại.
Chẳng lẽ thật sự là sợ tỉnh dậy sẽ cảm nhận được đau đớn, cho nên mở ra hình thức tự bảo hộ?
Đang nghĩ ngợi, Hàn Đông liền tỉnh lại rồi.
Đau lòng trong mắt Vương Trung Đỉnh vèo thu hồi, sắc mặt cũng hạ nhiệt nhanh chóng.
"Em thật đúng là biết tỉnh?"
Hàn Đông vẻ mặt mờ mịt: "Làm sao vậy?"
Vừa hỏi xong liền gục xuống hít sâu một hơi: "Chân em bị sao vậy? Ai nha, sao đau như vậy?"
Vương Trung Đỉnh nghi hoặc: "Em thật không nhớ rõ sao?"
"Nhớ rõ cái gì?"
Vương Trung Đỉnh cẩn thận quan sát biểu tình Hàn Đông, phát hiện không có dấu vết gì giả tạo.
Lúc này, Vương Trung Đỉnh đột nhiên nghĩ đến cái câu "Không thể để cho chú ấy lại bị người mang đi" của Tây Tây, nháy mắt huyết áp tăng vọt.
Chẳng lẽ thân thế đích thực của Hàn Đông ở ngay trong đầu của hắn, chỉ là bị tự hắn giấu đi !
Dạo này tôi thật là điên quá =.=
|
Chương 262: Ngoại lệ
Đang nghĩ ngợi, Hàn Đông bên kia lại mở miệng hỏi lần nữa.
"Chân em rốt cuộc làm sao vậy?"
Vương Trung Đỉnh trầm mặt không nói lời nào.
Hàn Đông đột nhiên nghĩ ra gì đó, mạnh vỗ trán một cái.
"Kháo, em sao lại ngủ mất đây? Nhất định là đi ra ngoài, nhất định là đi ra ngoài rồi..."
Vừa nói vừa đau lòng tự vuốt ve đùi, vẻ mặt hổ thẹn.
"Vẫn không thể bảo trụ cho hai ngươi a ~ "
Vương Trung Đỉnh bên kia ném tới không dưới hơn chục ánh mắt lạnh.
Hàn Đông còn ưỡn mặt hỏi: "Anh cũng không giúp em ngăn cản chút sao?"
Vương Trung Đỉnh thay đổi một giọng điệu nghiêm khắc.
"Liền em làm ra cái loại chuyện thất đức kia, tôi còn giúp em ngăn cản? Tôi không tham gia nhéo em đã là vạn hạnh."
Hàn Đông bị trách mắng đến tang mi đáp mắt không lên tiếng.
Qua hơn nửa ngày Vương Trung Đỉnh mới mở miệng hỏi: "Còn đau không?"
Hàn Đông một bộ ta đau ta không nói, trả lời: "Không đau."
Vương Trung Đỉnh quả nhiên đau lòng gấp bội, ngữ khí nói chuyện lại nhu hòa.
"Lại đây, tôi xem xem."
Hàn Đông ai ya nằm ngửa qua.
Vương Trung Đỉnh nhìn trên đùi hắn loang lổ thâm tím, trong lòng thầm chửi mắng Hạ Hoằng Uy, đột nhiên nghe được một trận cười phóng túng của Hàn Đông.
"Ha ha ha... Em nhớ ra một chuyện tốt."
Vương Trung Đỉnh biết chắc chắn sẽ không có chuyện tốt, nhưng vẫn thuận miệng hỏi: "Chuyện gì?"
"Chân em này, chẳng phải có thể báo bảo hiểm rồi sao? Có phải không? Có phải không..."
Vương Trung Đỉnh lạnh mặt trả lời: "Không hẳn, cấp độ tổn thương chưa đủ."
"Kia bao nhiêu mới có thể báo?"
"Em nói trước chút xem em muốn báo bao nhiêu." Vương Trung Đỉnh hỏi lại.
Hàn Đông nghĩ nghĩ, nói: "Ít nhất phải một ngàn vạn đi, bằng không bảo hiểm này chẳng phải là vô dụng sao?"
Vương Trung Đỉnh gật gật đầu: "Không thành vấn đề, tôi có thể giúp em hoàn thành nhiệm vụ này."
"Ai nha! Anh sao lại hoàn thành được?" Hàn Đông tò mò.
Vương Trung Đỉnh liền đưa tay vươn lại đây.
Chờ Hàn Đông ý thức ra đã quá muộn, hai cái gọng kìm đã hạ cánh trên đùi hắn, cũng đã ở trên mặt ấn ký vốn có kia, viết xuống một bút, màu mực càng đậm đặc hơn.
"A —— "
Hôm sau, Hàn Đông xin đoàn phim một ngày nghỉ, an tâm dưỡng chân.
Giữa trưa Vương Trung Đỉnh bận ở bên ngoài, Hàn Đông tự mình chạy đến nhà ăn phía dưới gọi cho y một phần đồ ăn.
|
"Sư phụ, không cần bột gà, Vương Trung Đỉnh không ăn bột gà, dùng canh loãng là được."
"Đợi một chút, quá nhiều mỡ rồi, bỏ bớt một chút... Đúng đúng, lượng này là vừa."
"Cơm hôm nay độ dẻo không tồi."
"..."
Đầu bếp bị Hàn Đông chỉ huy đến trán đều ướt mồ hôi rồi, vốn tưởng rằng Vương Trung Đỉnh không tự mình đến, đồ ăn này có thể nấu được thoải mái chút. Thế nào nghĩ đến gia hỏa Hàn Đông vô tim vô phế này, lại có thể đem những yêu cầu rườm rà kia đều nhớ kỹ.
Cuối cùng cầm hộp cơm tình ý tràn đầy đi về văn phòng.
Kết quả Vương Trung Đỉnh vừa mới mới đi tiếp khách từ bên ngoài trở về.
Hàn Đông vừa ngửi mùi trên người Vương Trung Đỉnh, liền biết y đã ăn cơm rồi, vì thế nhanh nhẹn rút hộp cơm khỏi bàn ăn.
Không ngờ, Vương Trung Đỉnh lại nói: "Dù sao cũng chưa ăn no, ăn chút nữa cũng không sao."
Trên thực tế Vương Trung Đỉnh ăn cơm chính là có nguyên tắc, mỗi bữa ăn lượng cơm bao nhiêu đều có tiêu chuẩn, vượt qua cái tiêu chuẩn kia, dù cho đồ ngon đến mấy cũng sẽ không thêm.
Nhưng mà mọi việc đều có ngoại lệ.
Hàn Đông lại luôn là cái ngoại lệ kia của Vương Trung Đỉnh.
Ăn cơm xong, Vương Trung Đỉnh vừa muốn nghỉ trưa, Nhị Lôi lại gọi điện thoại đến.
"Vương tổng, tìm được cha mẹ nuôi Hàn Đông rồi!"
Vương Trung Đỉnh căng thẳng, "Ở đâu?"
"Ngay tại vùng giao giới Nội Mông và Nga."
Giao giới Nội Mông - Nga ... Vương Trung Đỉnh cân nhắc một trận, lại hỏi: "Bọn họ hiện tại ở đâu?"
(Nội Mông Cổ, tên chính thức là Khu tự trị Nội Mông Cổ, thường được gọi tắt là Nội Mông, là một khu tự trị nằm ở phía bắc của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Nội Mông có biên giới quốc tế với nước Mông Cổ độc lập và Nga)
"Còn ở Nội Mông, tôi muốn đưa bọn họ đến Bắc Kinh, nhưng mà ngôn ngữ không thông, cần thêm thời gian khai thông rất lâu."
Vương Trung Đỉnh nói "Người không đủ tôi sẽ phái thêm qua, tóm lại nhất định phải mang bọn họ đến đây."
"Không thành vấn đề."
Ba ngày sau đó, cha mẹ nuôi Hàn Đông thật sự từ Nội Mông xa xôi đến đây.
Vương Trung Đỉnh mới đầu không nói chuyện này cho Hàn Đông, sợ hắn nghĩ nhiều. Hiện tại cha mẹ của hắn cũng đã đến đây, Vương Trung Đỉnh khẳng định phải báo một tiếng.
Hàn Đông phản ứng bình tĩnh đến thần kỳ.
"Bọn họ đến đây làm gì?"
Vương Trung Đỉnh nói: "Tôi bảo bọn họ tới."
"Anh bảo bọn họ tới làm gì? Bọn họ lại không thật sự nuôi em được mấy ngày, đã sớm không có tình cảm gì rồi."
Vương Trung Đỉnh nói: "Chỉ là muốn gặp thôi."
Hàn Đông khinh miêu đạm tả nói: "Vậy được rồi."
Hai người cùng đến phòng khách.
Cha mẹ nuôi Hàn Đông một thân mộc mạc, da nhăn nheo mặt mũi già nua, ngồi ở trên ghế sa lon vẻ mặt câu nệ.
"Người không cần khẩn trương, chúng tôi chỉ là muốn tâm sự mà thôi."
Cha mẹ nuôi Hàn Đông gật gật đầu, nói một loạt lời nói Vương Trung Đỉnh nghe không hiểu.
Hắn đem ánh mắt chuyển sang Hàn Đông: "Em phiên dịch cho tôi."
Không ngờ, Hàn Đông rành mạch nói: "Em cũng nghe không hiểu."
"Một câu cũng nghe không hiểu sao?" Vương Trung Đỉnh hỏi.
Hàn Đông gật gật đầu: "Một câu cũng nghe không hiểu."
Vương Trung Đỉnh không nhịn được nổi lên nghi ngờ, theo lý thuyết một người từ nhỏ lớn lên ở Nội Mông, hẳn là phải nghe hiểu tiếng bản địa a! Coi như sau này trưởng thành chuyển tới Bắc Kinh, cũng không đến nỗi đem ngôn ngữ cũ quên đến không còn một mảnh đi?
|
Chương 263: Dâng lên
Bởi vì khai thông khó khăn, Vương Trung Đỉnh chỉ hàn huyên với cha mẹ nuôi Hàn Đông một lúc. Trong đó họ không hề chủ động đề cập qua bất cứ chuyện gì của Hàn Đông, cũng không hỏi qua tình hình của hắn gần đây, giống như hoàn toàn thờ ơ.
Lòng nghi ngờ của Vương Trung Đỉnh ngày càng nặng.
Cho dù bọn họ ở tại vùng núi, không nắm được tình cảnh của Hàn Đông hiện tại. Nhưng hiện tại là đến Bắc Kinh, chứng kiến bộ dạng chỉn chu xinh đẹp của hắn, cũng ít nhất phải có chút bất ngờ đi?
Cho dù bọn họ chỉ là cha mẹ nuôi trên danh nghĩa, không cần đến nghĩa vụ phụng dưỡng. Nhưng nhìn thấy tình trạng công danh thăng tiến này của hắn, cũng sẽ có chút mong đợi đi?
Nhưng mà bọn họ từ đầu đến cuối đều rất lãnh đạm.
Ánh mắt nhìn Hàn Đông chỉ có xa lạ cùng khách khí.
Bởi vì buổi chiều có việc bận phải ra ngoài, Vương Trung Đỉnh đành trước tiên an bài cha mẹ nuôi Hàn Đông đến khách sạn nghỉ ngơi.
Kết quả chờ buổi tối trở về, biết Hàn Đông đã tự tiện đưa họ quay lại Nội Mông.
Vương Trung Đỉnh lúc ấy liền nóng nảy: "Tôi còn chưa hỏi được gì, sao em đã đưa họ trở về rồi?"
"Có cái gì có thể hỏi nữa? Em ở nhà họ chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, căn bản là không có tình cảm gì, anh hỏi bọn họ còn không bằng hỏi thân thích lúc trước của em đó."
Hàn Đông không đề cập tới cái này thì thôi, nhắc tới Vương Trung Đỉnh càng tức giận.
"Thân thích của em ở đâu? Lật hết cả Nội Mông, một người tìm cũng không ra!"
Kết quả Hàn Đông so với y còn tức giận hơn, trực tiếp lớn tiếng với Vương Trung Đỉnh.
"Anh thực sự đi tìm sao? Anh ăn no rửng mỡ a? Tìm bọn họ làm gì?"
Mặt Vương Trung Đỉnh nháy mắt lạnh xuống.
"Em nói cái gì?"
Hàn Đông ngoan cố lớn tiếng: "Nói anh ăn no rửng mỡ ! Chỉ sợ đám thân thích xem trọng tiền tài kia không quấn tới a? Muốn tìm việc cho em phải không?"
Vương Trung Đỉnh cười lạnh: "Bản thân tôi còn hi vọng bọn họ quấn tới, vấn đề là đến hiện tại ngay cả cái bóng đều không có."
"Đáng đời anh." Hàn Đông nói.
Vương Trung Đỉnh đỏ ngầu mắt chất vấn: "Tôi đáng đời?"
Nóng nảy của Hàn Đông lại nổi lên, mở miệng đều là chửi mắng.
"Đúng rồi, anh con mẹ nó xứng đáng! Anh ăn no rửng mỡ !"
Nói xong, không để cho Vương Trung Đỉnh thời gian trả lời, lập tức quay đầu bước đi.
Không hề nghi ngờ, loại tức giận này của Hàn Đông duy trì không đến nửa giờ, đã hối hận đến xanh ruột rồi.
Vì thế lại mặt dày đi tìm Du Minh.
"Cái kia... Có thể cho tôi mượn chút tiền không?"
Du Minh hỏi: "Mượn bao nhiêu?"
"Ba trăm vạn đi."
Du Minh nhất thời nghẹn họng: "Ba trăm vạn? Kia còn có thể gọi là mượn 'Chút' tiền?"
Hàn Đông cười nịnh: "Đây đối với lão Hạ nhà cậu mà nói, không phải là một chút thì là gì?"
"Vấn đề là cậu tìm tôi vay tiền, tôi cũng không thể đi tìm anh ta đòi a!" Du Minh nghiêng qua liếc Hàn Đông một cái, "Cậu nói trước đã, vay tiền để làm gì?"
"Tôi hai ngày trước thấy một cái đồng hồ đặc biệt đẹp, trong nhà vừa hay chưa có, liền muốn mua đến tặng cho Trung Trung."
Du Minh hừ lạnh một tiếng: "Người dâng ra coi như thôi, tiền cũng dâng lên nốt, cậu nói cậu đang tính làm gì đây?"
Hàn Đông xun xoe cười: "Đây không phải tình huống đặc biệt sao..."
"Tình huống đặc biệt gì?"
Hàn Đông đem chuyện đã qua thuật lại đơn giản cho Du Minh, cuối cùng cảm khái nói : "Đây là đầu tiên tôi nhăn mặt với anh ấy, cậu không biết, lúc ấy bị tôi mắng đến tiểu mặt đều trắng bệch, nhìn đặc biệt đáng thương."
Du Minh không nghĩ ra, lấy loại phẩm hạnh này của Hàn Đông, Vương Trung Đỉnh nếu nhọc lòng giúp hắn tìm thân, hắn hẳn là cảm động đến rơi nước mắt mới đúng, như thế nào lại phát cáu đây?
Hàn Đông nói: "Tôi cũng không biết vì cái gì, lúc ấy đầu óc nóng lên liền mắng ra, đại khái chính là sợ anh ấy bị người thân của tôi gây phiền toái đi, thân thích này của tôi mỗi người đều không phải đèn cạn dầu."
(không phải đèn cạn dầu: người không đơn giản, không dễ giải quyết được)
"Nhưng cậu hiện tại cũng đã là người nổi tiếng rồi, cũng chưa thấy bọn họ lộ mặt qua a."
Hàn Đông nói: "Bọn họ ở vùng núi sâu, tin tức đặc biệt nghẽn. Hơn nữa tôi chính là đi lộ tuyến điện ảnh, thoát ly quần chúng."
Du Minh do dự chốc lát, gật gật đầu nói: "Được rồi, tôi giúp cậu gom."
...
Từ lần trước bị Hàn Đông và Vương Trung Đỉnh kết phường gây đả kích như vậy, Thái Bằng ở liền trong nhà, trọng tâm đều đặt ở công việc. Không chỉ có đem hai siêu sao Hồng Kông đưa vào dưới trướng, hơn nữa mua được bản quyền một bộ tiểu thuyết huyền nghi đang bán chạy nhất hiện nay, tính toán thừa dịp 《 Trộm Ảnh 2》 đại nhiệt, đầu tư quay phim truyền hình.
(huyền nghi: loại gay gấn, hồi hộp, có nhiều tình tiết bất ngờ, giật mình)
Cho nên qua loa tính ra, Thái Bằng cũng đã gần nửa tháng không gặp Hàn Đông rồi.
Hôm nay gã đang đi trên đường, đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc ở cửa hàng đồng hồ.
"Dừng xe!" Thái Bằng hướng lái xe nói.
Xe dừng lại ở khoảng cách không xa cửa hàng, Thái Bằng qua kính xe thủy tinh dõi theo Hàn Đông.
"Mập hơn." Thái Thuận nói.
Thái Bằng lắc đầu: "Không, chỉ là mặc nhiều hơn. Một cái thu khố một quần giữ nhiệt một cái quần len, ba tầng, cho nên chân có vẻ to hơn."
(thu khố là kiểu quần tất)
"Làm sao anh biết ?"
Thái Bằng cười thần bí: "Tâm hồn cảm nhận được."
Thái Thuận nghi ngờ: "Hôm nay rất ấm, hắn cần phải mặc nhiều như vậy sao?"
Thái Bằng chỉ cười không nói.
Hàn Đông bên kia vừa ở một bên đổ mồ hôi vừa bức xúc: "Cái trứng, càng sống càng như trẻ con, không có Vương Trung Đỉnh, ngay cả con mẹ nó quần áo cũng không thể phối."
|