Nụ Cười Của Lâm Vi
|
|
"Mấy hôm nay tôi có đến thư viện tìm tài liệu, lấy được vài tư liệu tham khảo của khóa trước, thứ tư bắt đầu viết đi, thứ hai tuần sau sẽ hoàn thành" Lâm Vi lấy bút ghi vài chữ vào tài liệu rồi giao cho hai người. Quả nhiên là tác phong của Chủ tịch ngày nào. Làm việc nhanh, gọn, lẹ. "Anh sắp tốt nghiệp rồi nhỉ?" Diệp Kính Văn đột nhiên nói. "Ừm..." Tay cầm bút của Lâm Vi thoáng dừng lại. "Học lên thạc sĩ, đi du học, hay đi làm luôn?" Diệp Kính Văn đột nhiên dùng thanh âm bình tĩnh khiến cho Hắc Sâm Lâm có chút không quen. "Chưa biết, đang bàn chuyện này với giáo sư" "Nga, thật là thuận lợi còn gì" Diệp Kính Văn nói xong cười một cái, sau đó cầm bản kế hoạch đi ra. Hắc Sâm Lâm rất khó hiểu, hình như sống lưng Diệp sư huynh cứng ngắc. Lâm Vi nhẹ nhàng thở dài. "Sâm Lâm, em có cảm thấy rất khó ở chung một chỗ với anh không?" Hắc Sâm Lâm sửng sốt "Không có đâu, đàn anh rất ấm áp, bình dị và dễ gần a.." "Từ nhỏ, anh đã có thói quen tự mình xử lí mọi việc, không thích người khác nhúng tay vào, nhưng hình như anh đã sai rồi" "Ách..." Không hiểu gì hết. "Nếu như em yêu một người, em sẽ tâm sự mọi chuyện với người ta phải không?" Lâm Vi đột nhiên cười hỏi. Hắc Sâm Lâm gật đầu một cái "Đúng, em rất muốn chia sẻ niềm vui với người ta.." "Cho dù đó là những thống khổ phiền não, em cũng sẽ nói cho người ấy sao?" "Không đâu, em sẽ không lôi người ấy vào chịu khổ cùng mình" Lâm Vi nhẹ nhàng cười cười, cầm bản kế hoạch ra ngoài. Một tuần bận rộn trôi qua, viết bài báo cáo, sau đó dịch sang tiếng Anh... Kết quả thí nghiệm đã được Hà lão sư duyệt qua, chỉ còn chờ cấp trên phê duyệt. Không ngờ vào thẳng cuộc thi. Dưới ánh đèn hư ảo, Hắc Sâm Lâm đứng bên cạnh La Băng. Toàn trường mở cuộc tổng giới thiệu sản phẩm thí nghiệm, Lâm Vi đứng trên bục đọc bài báo cáo, thanh âm trầm ấm, trên mặt luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt. Ánh đèn chập chờn trên cao, bài báo cáo hoàn hảo khiến cho khán giả dưới đài được một phen âm thầm tán thưởng. Thí nghiệm của ba người họ giành chiến thắng, được đại học T cử đi tranh tài khắp cả nước. Có lẽ nhiều năm sau vẫn có người nhớ lại giây phút này. Ba chàng trai với ba khí chất hoàn toàn trái ngược nhau, đứng cùng nhau trên khán phòng. Bên trái là Diệp Kính Văn cười kiêu ngạo, chói mắt như ánh sáng ngọc lục bảo, khiến cho người ta nhức mắt. Hắc Sâm Lâm chỉ cười ngượng ngùng, cậu ta khi đó vẫn là một thiếu niên mới lớn. Nhưng không ai chống lại nổi nụ cười không chút vui vẻ của Lâm Vi. Anh ta giống như viên ngọc xinh đẹp, phát ra ánh sáng nhàn nhạt, sẽ không làm hỏng mắt người khác, đội lên cái mặt nạ thật dày để che giấu nội tâm chân thật. So với một Lâm Vi đạm mạc, một Diệp Kính Văn quỷ dị, cậu chàng Hắc Sâm Lâm khuôn mặt sáng sủa thỉnh thoảng cười ngượng ngùng lại thu hút hơn. Trên diễn đàn, người tung hô lw, người tâng bốc yjw, bài trả lời "Thật thích Sâm Lâm sư đệ" nhận được nhiều phản hồi hơn . Đàn anh Lâm Vi thần bí dần dần bị quên lãng, diễn đàn không còn tin tức gì về anh, cái id "Vi Vi đích vi tiếu" cũng không xuất hiện nữa. Như một cao nhân lui về ở ẩn tránh xa giang hồ hiểm ác, nếu tình cờ gặp lại anh trong sân trường, chỉ thấy anh mỉm cười như cũ, khóe miệng khẽ nhếch lên, tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp. Khiến người ta khắc sâu.
|
Chương 38: Cuộc chiến sinh tử trên diễn đàn Sau buổi lễ tốt nghiệp, Ôn Đình đột nhiên hẹn gặp Diệp Kính Văn khiến hắn rất bất ngờ. Từ lúc chia tay Lâm Vi, hắn đã cứng rắn nhốt hết mọi cảm xúc yêu đương trong lòng. "Tôi tìm cậu chỉ để nói một chuyện" Hai người vừa đụng mặt, Ôn Đình liền đi thẳng vào vấn đề. "Lâm Vi học năm ba đã có cơ hội được đi du học, nhưng cậu ấy từ chối". "Khoảng thời gian đó cậu ấy đang viết đơn kiện cáo với Chu Phóng" "Nhưng tác phẩm mới của Bảo Đinh vẫn đăng liên tục nhiều kỳ" Diệp Kính Văn lặng lẽ ngồi nghe, thái độ không nhạt không mặn "Chị muốn nói cái gì?" "Tôi chẳng qua chỉ muốn hé lộ một chút sự thật, tôi ghét sự hiểu lầm, chỉ muốn dập tan lớp sương mù để cậu nhìn rõ sự vật. Trước khi đi, tôi nghĩ cũng nên gõ cho cậu hồi chuông cảnh tỉnh cuối cùng" "Đi? Chị định đi đâu?" "A, tôi muốn học khám nghiệm tử thi, chúc mừng tôi đi nào" Ôn Đình khẽ cười uống cạn ly bia "Tôi sẽ đi du học" "Hàn Dương thì thế nào?" "Tôi ở nước ngoài chờ cậu ấy" "Được rồi, hy vọng tình cảm của hai người sẽ vượt qua khoảng cách không gian này" Diệp Kính Văn uống sạch bia, vừa định đứng dậy thì bị Ôn Đình ngăn lại. "Nóng vội gì, còn chưa nói chuyện quan trọng nhất mà" Ôn Đình khẽ thở dài "Tôi đăng kí một ID tên Bảo Đinh, viết ra một chương tiểu thuyết sầu não, kết quả là mới một buổi trưa đã có hồi âm, khen mắng đều đủ cả" "Sau đó, tôi đổi tên thành Đình Đình, kết quả là không ai thèm nhìn tới nữa" Ôn Đình buồn cười lắc đầu "Hiệu ứng của người nổi tiếng thật là đáng sợ" "Đàn chị nói chuyện rất gợi hình, tôi nghe cũng hiểu, nhưng..." Diệp Kính Văn cười cười "Tôi rất thất vọng về anh ấy" "Không thể chỉ vì quá yêu một người mà vất bỏ lòng tự trọng của chính mình, tôi nghĩ chị hiểu điều này" Diệp Kính Văn dùng ngón tay thon dài vuốt miệng ly "Bởi vì một Lâm Vi, mà quên đi mình là Diệp Kính Văn, những chuyện như vậy sẽ không bao giờ lặp lại nữa" Diệp Kính Văn tự rót một chén rượu, cụng ly với Ôn Đình, sau đó ngửa đầu uống cạn. "Chúc bà chị thuận buồm xuôi gió, nếu sau này làm khám nghiệm tử thi có tiếp xúc với người chết cũng đừng xỉu..." "Yên tâm đi, tôi sẽ không ói đâu" "Ừ, tới lúc chị ói được thì đã trở thành bà mẹ rồi" Diệp Kính Văn nâng khóe miệng trêu chọc "Đứa bé đặt tên là Hàn Đình Đình phải không?" Ôn Đình nghiêm mặt, Diệp Kính Văn cười cười đứng dậy trả tiền. Tin tức Lâm Vi từ bỏ cơ hội đi du học, trở thành nghiên cứu sinh nhanh chóng tràn lan khắp trường,
|
Lại trở thành Trưởng khoa nghiên cứu là điều ai cũng đoán ra. Mà Tiêu Phàm từ chối lời mời gia nhập nhóm nghiên cứu sinh, có lẽ chẳng qua là không muốn gặp lại một người. Giáo sư của Lâm Vi là giáo sư rất nổi danh ở trường đại học T" Được tung hô là "Bà la sát Hà" Mẫu thí nghiệm đã có kết quả chính thức, bài báo cáo của 3 người Diệp Lâm Hắc được công nhận. Vào ngày trao giải toàn trường, hai người Diệp Lâm lại gặp nhau. Diệp Kính Văn cười rất chói mắt, mặc dù đã không ít lần thấy hắn cười như vậy, nhưng hôm nay lại đặc biệt chói mắt. Tân sinh viên năm nay lại càng năng động hơn, đa số đều là những hủ nữ góp phần vào sự phát triển rực rỡ ở diễn đàn trường. Buổi tối nọ, trong diễn đàn khoa Y lại xuất hiện một topic thảo luận khiến cho mọi người được dịp mở mang kiến thức. "Chủ đề là "Đàn ông có thể sinh con không?" Người tạo "Bầu trời trong xanh" "Hôm nay tôi có học qua một vấn đề, lão sư nói đàn ông có thể sinh con. Mọi người cho xin chút ý kiến nào" Lượt trả lời tăng vọt, đạt kỉ lục nhiều nhất từ trước đến giờ. Diệp Kính Văn rất ghét bát quái, nhưng do cùng kí túc xá có Hàn Dương đặc biệt quan tâm đến bát quái nên phát hiện ra topic này. "Đứa nào nhàm chán vậy, vấn đề này cũng đưa lên diễn đàn được?" Diệp Kính Văn cười lạnh, xoay người đi tắm. "A, nửa tiếng đã hơn một trăm lượt trả lời, trời ạ, còn khoa trương hơn cái lá thư tỏ tình Lâm Vi năm nào! Kính Văn, cậu lại xem này..." "Không có hứng thú" Một câu nói làm Hàn Dương cứng họng. Hàn Dương tiếp tục chúi đầu vào bài viết, không nhìn tên Diệp Kính Văn lạnh lùng nữa. "Không chừng là bài này quá hay, có thể ngồi giết thời gian ha ha ha..." Cái này là Hàn Dương trả lời. "Xin lỗi, khổ chủ muốn biết quá trình nào?" "Đàn ông có thể sinh con, cái này mà đem đi hỏi lão sư có khi em bị đuổi học đấy. Đàn em có rảnh rỗi thì lo đi giải phẫu đi. Đừng vào diễn đàn dọa người" "Ha ha ha, đàn em thật to gan, em muốn bọn anh sức dài vai rộng còn phải đi đẻ em bé sao? Giỡn vừa thôi~~" "Không có gì đáng chê bai cả" "Phía trên là đàn anh Hắc Sâm Lâm trong truyền thuyết sao? Hãy cho chúng em mở rộng tầm mắt một chút nào." Hàn Dương nhìn bài hồi đáp cười rất vui vẻ, vừa xem vừa lẩm bẩm. "Ai da, Kính Văn, cậu biết Hắc Sâm Lâm không? Cậu ta cũng gửi bài trả lời này, tớ phát hiện ra bài trả lời dễ thương ghê" "Không biết cái id Vi Vi đích vi tiếu biến đi đâu luôn rồi, không biết còn có ai sử dụng không nữa" "A, Ôn Đình cũng gửi bài này, tớ thấy id của nàng, trời ạ...Ôn Đình nhà tớ, trời ạ..."
|
"Không ngờ nha, Hắc Sâm Lâm này gửi bài quá mạnh mẽ" Diệp Kính Văn từ phòng tắm bước ra, cau mày đi ra sau lưng Hàn Dương, cười lạnh nói: "Ngài chưa từng thấy diễn đàn sao? Hàn tiên sinh" Hàn Dương vẫn cười rất vui vẻ, không để ý đến lời châm chọc của Diệp Kính Văn "Đang tham gia cuộc vui a ha ha ha!" Diệp Kính Văn liếc sơ qua một cái, sau đó xoay người leo lên giường mở laptop đăng nhập vào diễn đàn. Nhìn vài cái đột nhiên khóe miệng nhếch lên rất ưu nhã. A, Lâm Vi, anh lại đổi ID sao, đừng tưởng tôi nhận ra. Muốn trốn sao? Nếu vậy làm ơn bỏ chữ Vi với hình đại diện là mấy con cá đáng chán kia đi. Vi tiểu nhân yêu (Tình yêu bé nhỏ), thật là đáng thương nha, cho ai xem đây? Diệp Kính Văn đánh xuống vài dòng."Chỉ có những người nhàm chán lắm mới lên diễn đàn, chỉ có những người rãnh rỗi lắm mới lên tán dốc, mọi người đều thật nhàn hạ nha, ăn nhiều muối vào đi?" ID vừa đăng kí, Diệp tử (Lá cây). Nhưng Diệp Kính Văn không ngờ, vừa lúc hắn gửi bài thì Lâm Vi cũng vừa đăng hồi âm lên , chỉ kém hắn một giây. "Trong mắt các người, tình yêu giữa hai người đàn ông đẹp lắm sao? Một người đàn ông có thể vất bỏ tự ái để nằm dưới một người đàn ông khác thì cần bao nhiêu dũng khí? Bản thân là đàn ông còn muốn giống như yêu quái đi đẻ con cho người ấy sao? Mang cái bụng bự là yêu người ta sao! Có hiểu không? Các người đã từng thấy qua những ánh mắt soi mói, có nghĩ rằng thứ tình cảm bị cấm kỵ ấy sẽ không bao giờ nhận được lời chúc phúc từ người thân, bằng hữu, có từng nghĩ rằng cả đời phải sống chui sống lũi như con chuột trong hang, có từng nghĩ mối quan hệ này vĩnh viễn sẽ không được luật pháp thừa nhận? Có từng nghĩ khi các người nắm tay nhau đi trên đường, những ánh mắt xung quanh nhìn các người như thể nhìn thấy thú lạ! Có từng nghĩ đến lúc nói lời yêu hắn, cha mẹ các người tan nát cõi lòng! Đừng nói cái gì vì tình yêu có thể vất bỏ tất cả, chỉ là mớ lý thuyết suông!" Người phản hồi- vi tiểu nhân yêu. Diệp Kính Văn nhìn bài viết lại một lần, cười lạnh đánh xuống một hàng chữ. "Vi bạn học ở phía trên cảm xúc thật dồi dào, chẳng lẽ cậu từng bị người ta bắt nằm dưới?" Rất nhanh đã có phản hồi. "Tôi chẳng qua chỉ là đứng trên góc độ người xem náo nhiệt phát biểu ý kiến, cậu suy nghĩ quá nhiều rồi" Những dòng trả lời này càng kéo thêm nhiệt huyết của những người khác. "Vi bạn học, cậu nói nhiều thứ như vậy, chỉ có thể chứng minh một điều là cậu quá hèn nhát, không dám yêu" Người hồi âm-Bánh ngọt ăn ngon. "Không phải không dám, mà là không thể. Đợi tới khi cậu phải chờ đợi thật lâu nhưng chỉ nhận lại tuyệt vọng, cậu sẽ hiểu.Cuộc sống không đơn giản như cậu nghĩ, tình yêu không phải là tất cả, thế giới này không phải chỉ có hai người các cậu, có rất nhiều thứ không thể bỏ được" Người hồi âm-vi tiểu nhân yêu.
|
"Vì tình yêu, mỗi sự chờ đợi đều đáng giá, cứ coi như đến một lúc nào đó sẽ tuyệt vọng thì sao? Nếu như chỉ vì sợ nỗi tuyệt vọng ấy mà buông tay, cậu có khi sẽ hối hận cả đời. Cho nên tôi nguyện ý chờ đợi" Người hồi âm- bánh ngọt ăn ngon. "Cậu chẳng qua chỉ là đứa bé dễ kích động, cậu hiểu tình yêu là gì sao?" "Có lẽ tôi không biết yêu, nhưng ít nhất tôi có dũng khí! Ít nhất tôi hiểu được thế nào là cho đi! Không như những người chỉ biết núp một chỗ! Cứ như cậu thì thật tội nghiệp cho người yêu cậu! Cậu nhốt bản thân mình, làm khổ người yêu cậu! Còn đưa ra lý do là vì tình yêu không phải tất cả! Tôi rất ghét người dối trá như vậy!" "Tôi ghét những người viết chữ đều chèn thêm dấu chấm thang a, nhìn chẳng khác gì đứa nhóc đang lên cơn điên" Người hồi âm- Diệp tử. "Các bạn bàn luận thật sôi nổi, hãy tiếp tục nào~" Người hồi âm- Bầu trời trong xanh. "Chính tôi cũng ghét bản thân mình, dù có muốn thì tôi cũng đã mất đi quyền được yêu. Tôi làm trái lại với chính mình, bỏ đi nguyên tắc xưa nay vì người ấy, tôi cũng không can tâm mọi chuyện cứ kết thúc như vậy, tôi đã hy sinh rất nhiều rồi" Người hồi âm- Vi tiểu nhân yêu. "Tôi không cho đó một sự hy sinh. Cậu chỉ cho tôi thấy một điều là cậu yêu không đủ thành thật" "Tôi yêu chỉ giấu trong lòng, sâu đậm hay không cũng chẳng ai hiểu được" "Rất nhiều điều cần phải nói ra miệng, cậu không nói thì ai mà hiểu được ý nghĩ trong đầu cậu. Cậu yêu trong lòng sao? Rất sâu sắc sao? Nhưng không thể bộc lộ ra ngoài? Đừng dùng cách này mà lừa gạt chính mình". "Cậu nói không sai, tôi rất ích kỷ, còn dối trá nữa, trái tim tôi không đủ rộng lớn, tôi khiến người ấy yêu nhưng không thể cho người ấy một tình yêu như vậy. Tôi chỉ muốn được ở bên người ấy, không phải cãi nhau, chỉ muốn cùng người ấy yên tĩnh tựa vào nhau, tôi nghĩ sẽ tìm thấy ở nhau một chút an tâm , nhưng tôi sai rồi, tôi chỉ tận hưởng sự an tâm đó mà chưa từng khiến người ấy an tâm". "Tôi thật ích kỷ, chỉ muốn hắn hiểu cho mình. Chỉ muốn không bị tổn thương mà lại vô tình làm tổn thương đối phương" "Tôi quá hèn yếu, tôi sợ, tôi không tin tình yêu, tôi sợ phải bỏ ra tất cả để rồi trắng tay" "Nếu như hắn biết đến bài viết này, tôi hy vọng hắn có thể hiểu cho tôi, là tôi rất yêu hắn, yêu nhiều hơn tôi nghĩ " Người hồi âm- Vi tiểu nhân yêu. "Bạn phía trên nên nghĩ về tình yêu đơn giản một chút thì hạnh phúc mới bền lâu được. Tôi thấy bao năm nay cậu đang tự hành hạ chính mình, tôi mong cậu hãy suy nghĩ cẩn thận và vui vẻ hơn" Người phản hồi - Tiêu tiêu vũ hiết. Bài viết bị khóa vì lượt trả lời vượt quá số lượng cho phép Bài thảo luận này khiến cho nhiều người phải mất ngủ. Diệp Kính Văn mặc kệ bài viết bị khóa, chẳng thèm để ý đến những bài trả lời kia nữa. Nói cách khác, không muốn nhìn thấy sự tủi thân đến đáng thương của ai kia, cứ như bị người ta bỏ rơi vậy.
|