Bến Đỗ Cuộc Đời
|
|
Thầy Quang giám thị bước vào lớp, cả lớp im bặt, không biết vì sợ thầy giám thị, hay là vì cả lớp đang ngóng chờ người bạn mới, nên mọi người nín lặng. Thầy Quang vừa vào, thầy tránh qua một bên, đẩy vào một học sinh mới hơi lóng ngóng vì bỡ ngỡ. Cô giáo chủ nhiệm bước xuống bục, đi lại cám ơn thầy giám thị, thầy nói gì đó với Đăng rồi vẫy tay lớp đi ra. Cả lớp lại như bầy ong:
"Trời ơi! Ổng đẹp trai quá, giống diễn viên điện ảnh quá."
"Trên cả tuyệt vời, em nguyện hiến dâng anh trọn con tim."
"Con tim mày thối rữa, lủng lổ chỗ rồi!"
"Kiểu này, con Linh chắc cho thần tượng Khoa sụp đổ rồi." Giọng Cúc châm chọc.
"Tao đâu là người thay lòng đổi dạ, cho vào sơ cua thôi."
Thằng Sinh thở dài: "Phen này, cánh mày râu tụi mình có tình địch nặng ký rồi!"
Long có vẻ lạc quan: "Tay này có tướng chơi đá banh đây."
Khoa nhìn Đăng, Khoa không nghĩ lớp lại có một bạn học đẹp trai đến như vậy, có lẽ Đăng cao một mét bảy hay hơn, không to lắm, nhưng vóc dáng cao ráo, cân đối, nước da trắng trẻo, mái tóc hơi dợn sóng, vài lọn tóc rớt xuống vầng trán cao trông quyến rũ làm sao, sống mũi cao mang nét gì đó gọi là lai lai, cái miệng rộng vì vậy cảm thấy có vẻ lúc nào cũng tươi cười, cặp môi đỏ đậm nét với đôi mày đậm rộng. Đặc biệt cặp lông mi cong và dài, đến con gái cũng phải ghen.
Đăng mặc chiếc áo sơ mi tay ngắn để lộ làn lông măng mượt mà thật đàn ông. Sao lại có người đẹp đến thế, Khoa thầm ghen với vẻ đẹp như tài tử của Đăng. Bọn con gái không ngớt lời bình phẩm, mà chủ yếu là ca tụng.
Cô giáo cầm tay Đăng bước đến trước lớp nói:
"Từ hôm nay bạn Đăng sẽ là thành viên 12A4 của chúng ta, mong các bạn nhiệt tình giúp đỡ Đăng, cô sẽ xếp Đăng…"
Cô chủ nhiệm chưa dứt lời, tụi con gái lao xao ngắt lời cô:
"Xếp đây nè cô, tụi em cần một bạn nam khoẻ đẹp."
"Cô, tổ hai âm thịnh, dương suy, xếp bạn Đăng về tổ hai đi cô."
"Cô ơi cô! Bàn em ngồi bốn người vẫn rộng mà cô!"
"Tụi em còn nửa chỗ nè cô."
"Cho bốc thăm đi cô!"
"Thôi, cô cho luân phiên đi, mỗi ngày ngồi một bàn."
Trước lớp, mặt Đăng càng đỏ vì bối rối mắc cở, điều đó càng làm Đăng thêm đẹp. Khoa thấy vậy, đứng lên nói: "Đề nghị cả lớp chúng ta yên lặng cho cô nói đi.” Khoa là lớp phó kỷ luật của lớp, cô đã không nhầm khi chọn như vậy, giọng nói ấm áp nhưng trầm ấm, nhẹ nhàng nhưng cương quyết đã làm lớp vãn hồi trật tự. Đăng đưa mắt nhìn Khoa thán phục và biết ơn. Ai lại có một giọng nói mê hồn đến vậy. Đăng thảng thốt, trời, bạn ấy đẹp quá, khuôn mặt thật đàn ông, thật ưa nhìn, cặp mắt sáng ngời đầy mông lung, Đăng như lạc và rơi vào ánh mắt đó.
|
Cô giáo nói tiếp: "Bây giờ, cô tạm xếp chỗ Đăng ngồi cạnh bạn Khoa, Khoa sẽ giúp Đăng mau chóng hoà nhập với trường mới, Khoa cũng sẽ giúp Đăng khắc phục những bài vở thiếu sót."
Vài ánh mắt tiếc rẻ. Còn Đăng, Đăng mừng thầm, lòng vui rơn vì may mắn được ngồi bên cạnh một người bạn đẹp trai và sớm thể hiện một dáng dấp đàn ông như Khoa. Đăng không còn cảm thấy buồn vì gia đình đã chuyển xuống một vùng ngoại thành xa xôi này nữa, Đăng cảm thấy Khoa đã hút mất tâm trí của mình rồi. Đăng vội đi về bàn Khoa, Khoa đứng lên cho Đăng vào bàn, một mùi thơm của xà bông Cost mà Đăng xài làm Khoa cảm thấy thích thích.
Giờ ra về, Đăng chạy vội ra bãi xe đạp, dắt ra một chiếc xe đạp cuộc. Trời! Chiếc xe đẹp quá, mấy nữ sinh nhìn với vẻ thán phục, cánh con trai thì nhìn thèm thuồng.
"Ước gì được ngồi lên chiếc đòn giông đó hả."
"Mày leo lên thì bể lốp, phải để tao, nhẹ nhàng như chiếc lông hồng."
"Lông gà thì có!"
Khoa nhìn Đăng ngồi lên chiếc xe cuộc, Khoa tấm tắc, hay quá, nhìn dáng chạy xe, chứng tỏ, Đăng là người luyện tập đạp xe thường xuyên. Bỗng nhiên, Khoa cảm thấy vui vui, Khoa cảm thấy chiều nay, ánh nắng sao vui hơn, những ngọn cây cứ lao xao với những tia nắng, tụi trẻ con giỡn nhau í ới cũng như là những tiếng chuông reo vui…
* * *
Hôm sau vào lớp, Khoa đã thấy Đăng ngồi vào chỗ và đang chuyện trò với Sinh và Long. Đăng thấy Khoa vào, Đăng vội chào Khoa trước, Khoa gật đầu chào lại. Long hỏi Đăng:
"Cậu có chơi đá banh không? Tụi này cần hậu vệ."
"Biết chứ, nhưng mình chơi bóng chuyền tốt hơn." – Đăng đáp.
"Trời, bạn biết bóng chuyền hả, tụi mình mới có năm thằng, thiếu một người để lập đội, tụi A1, A2 có đội ngon lắm, lớp mình chưa có, vui quá." Long nói rồi, quay ra ôm chầm lấy Đăng làm Đăng hơi luống cuống. Đăng hỏi:
"Vậy Khoa không chơi bóng chuyền hả."
"Không, mình không biết chơi." – Khoa đáp.
"Vậy mình mai mốt chỉ cho bạn nhé!"
"Ừ, cám ơn trước nhé!"
Long nói thêm: "Khoa là tay bơi nhất trường đó!"
Thảo nào, Đăng nghĩ, hèn gì, cánh tay Khoa căng lên cuồn cuộn, cặp đùi chắc phồng sau lớp vải gin. Chợt nhiên Đăng thấy thích thú khi tưởng tượng những điều đó, Đăng mỉm cười.
Giờ ra chơi đến, Đăng vui vẻ say sưa bên các ý định lập đội bóng chuyền với vài tên nam sinh trong lớp, còn Khoa thì cầm quyển sách dạy nuôi cá kiểng ra băng ghế đá cạnh lớp ngồi đọc. Khoa mấy lần lên nhà Dượng trên Sài gòn, thấy dượng nuôi cá kiểng, Khoa đâm thích, muốn học nuôi. Trước giờ bắt cá, đơm cá, câu cá thì rành, còn nuôi cá kiểng, thì Khoa chưa bao giờ nuôi. Đang đọc, Khoa giật mình vì nghe tiếng ai đó hỏi:
"Bạn đọc gì mà say mê vậy, cho mình biết được không?"
|
Khoa ngẩng đầu lên, thì ra là Đăng, Đăng đang ngồi xuống ghế.
"Ừ, mình đọc tài liệu dạy nuôi cá kiểng, không ngờ kỹ thuật nuôi cũng công phu lắm."
"Mình cũng có nuôi, vì vậy cũng biết chút ít, nếu bạn thích, mình có thể chỉ lại cho bạn những gì mà mình biết."
"Thích chứ, chỉ mình nhé, bạn ở đâu vậy?"
"Mình ở khu phố chợ đó, cách tiệm vàng vài căn."
"Ồ, biết rồi!"
"Còn nhà bạn…? "
Đôi bạn quen nhau từ chuyện nuôi những con cá kiểng, Khoa rất khâm phục Đăng, Đăng chỉ cho Khoa thật chu đáo kỹ lưỡng, ngoài việc nuôi cá, Đăng còn chỉ cho Khoa bắt đầu chơi bóng chuyền nữa. Đăng càng lúc càng mến Khoa, một chàng trai, mộc mạc và thật đáng yêu, Đăng hay kể những chuyện vui khi đi học trên Sài gòn cho Khoa nghe, mỗi lần Khoa cười, Đăng chỉ ước ao được hôn lên khuôn mặt rắn rỏi cương nghị đó.
Mấy hôm Đăng ghé Khoa, Đăng cũng gặp bà ngoại, có vẻ Đăng và ngoại hợp nhau lắm, thấy nói chuyện nuôi chim rất tâm đắc, hồi xưa, ông ngoại Khoa cũng có nghề nuôi chim, vì vậy, bà ngoại lại được dịp ôn lại kỷ niệm xưa.
Thỉnh thoảng Khoa thấy Đăng nhìn mình với ánh mắt khó hiểu và hơi buồn, Khoa gặng hỏi, nhưng Đăng nói không có gì. Nhưng riêng Đăng tự biết, trong lòng mình đã bùng cháy lên một tình cảm say đắm, một tình cảm sâu sắc chất chứa trong tận đáy con tim…
* * *
Chiều nay nóng quá, trời như oi bức hơn thường lệ, Khoa cầm cái cuốc chim và bình vòi sen đi ra giếng. Xới xong mấy liếp rau, Khoa xách bao phân chuồng trộn mấy liếp đất để chuẩn bị gieo hạt, Khoa muốn trồng mấy liếp ớt chuẩn bị cho mùa Tết.
Mặt trời cũng đã rớm chiều, sắp rớt qua mấy bóng dừa phía sau nhà. Khoa ra giếng quay mấy đôi nước rồi đổ vào bình vòi sen để tưới rau, nhìn làn nước mát mẻ lào xào trên những lá rau, Khoa nghĩ, xong việc sẽ ra bãi sông bơi một chập cho đã.
Tiếng nước rơi lào xào làm Khoa không nghe thấy tiếng xe đạp của Đăng vừa lướt qua hàng dâm bụt. Đăng dựng xe bên gốc ổi, thì thấy Khoa đang thấp thoáng ngoài liếp rau, Đăng chậm rãi đi đến, vừa đến ngang cột tiêu xanh, Đăng há hốc nhìn Khoa, từ hồi quen Khoa, đây là lần đầu tiên, Đăng thấy Khoa cởi trần, mặc chiếc quần sọt tưới rau.
Đăng thấy Khoa đẹp như một bức tượng Hy lạp, Đăng nghĩ, có thể còn đẹp hơn, Khoa thật sự đẹp, cặp chân dài và săn chắc, dáng đi vững chãi, tay Khoa khuỳnh ra để lia vòi sen trông thật cứng cáp, tấm lưng săn những múi thịt tạo nên một khe rãnh thật sâu sau dọc sống lưng.
Khoa đã đi đến đầu kia của liếp rau, dừng lại, thấy còn chút nước trong bình, Khoa tinh nghịch trút nước vào mình, những giọt nước xối xả lăn trên ngực, trên vai.
Đăng bỗng nhiên ghen với những giọt nước đó, Khoa quay người lại, Đăng cảm thấy trào dâng trong lòng nỗi thiết tha muốn chạy đến ôm chặt Khoa vào vòng tay, rồi ra sao thì ra. Ngực của Khoa đẹp quá, vun cao, vuông vắn, những múi cơ ở bụng hiện ẩn tự nhiên trông thật đẹp, chùm lông nách đen nhánh làm cho Đăng cảm thấy tim mình đang loạn xạ.
|
Cảm thấy có người đang nhìn mình, Khoa ngẩng lên, không để ý lắm ánh mắt của Đăng, Khoa mừng rỡ:
"Đăng đến lúc nào vậy, làm gì mà im ru vậy?"
"Mình vừa đến thôi, nhìn cậu tưới rau. Khoa, cậu có thể hình đẹp quá, biết bao cô gái sẽ thích lắm đó!"
"Xạo quá, học nịnh ở ai vậy cha, mình nghĩ con gái nó thích cậu thì có, cậu đẹp như diễn viên vậy." Khoa đáp với một chút vui thích.
"Không đâu, nhiều bạn mình trên thành phố, tập tạ cũng không đẹp được như Khoa, Khoa có được là do bơi lội và lao động từ nhỏ."
"Thôi nịnh quá, mình tính đi ra sông, cậu đi với mình luôn há!"
"Nhưng mình không mang đồ thay."
"Thì mình cho mượn."
"Ừ vậy đi.” Cái ý nghĩ được mặc mấy cái đồ mà Khoa đã từng mặc, làm cho Đăng thấy kích thích.
Đăng đèo Khoa trên chiếc xe đạp cuộc, dòng sông thì gần, nhưng ra bãi có cát tắm thì hơi xa một chút. Trời đã bắt đầu mát, những cơn gió chiều mang hơi chút mùi hoa bưởi trộn bay nhè nhẹ, hai bên đường, những vườn bắp đã trổ bẹ, những bụi hoa sao nhái tô điểm vàng cam thật đẹp.
Đăng cảm thấy bồng bềnh lâng lâng khi chở Khoa, Đăng cứ cố ý cạ chân vào chân Khoa sau mổi vòng đạp, mổi cái sốc nhẹ, Đăng lại càng sát người vào Khoa, Đăng cảm thấy hơi ấm của Khoa lan toả vào mình thật nhẹ nhàng bâng khuâng.
Ngọn gió nhẹ thổi, Đăng cảm nhận được một mùi thơm thật trinh nguyên, thuần khiết nhẹ nhàng từ người Khoa lan tỏa, cơ thể Khoa toả ra một mùi dễ chịu, quyến rũ và đê mê, nó không nặng nề mà thật nhẹ nhàng và sóng sánh.
Đăng đang rơi vào trạng thái đầy hưng phấn, đầy kích thích, Khoa thì vẫn vui vẻ hai tay vịn ghi đông, thỉnh thoảng vẫy tay mấy đứa trẻ nhìn chiếc xe thèm thuồng. Đăng cúi xuống thấp như muốn tham lam hít lấy mùi thơm nồng nàn tự nhiên từ cơ thể đó, Đăng tựa nhẹ cằm vào vai Khoa.
Khoa quay lại, hơi thở Khoa phà vào Đăng nóng bỏng, Đăng như muốn bay bỗng, hơi thở Khoa thật kỳ diệu, nhẹ nhàng thơm tho ngây ngất, Đăng như muốn chết ngạt trong biển trời say đắm. Đăng yêu Khoa quá, Đăng muốn bỏ hai tay để ôm lấy Khoa mà gào lên: "Khoa ơi, Đăng yêu Khoa quá." Nhưng Đăng không dám.
Khoa cảm thấy có điều gì đó hơi lạ ở Đăng, nhưng Khoa thấy dễ chịu và ấm áp, Khoa vuốt vuốt những cộng lông ở cánh tay Đăng và đùa: "Chắc thứ này nhiều lắm hé, cho bớt nhé!" Đăng nổi da gà vì những vuốt ve đầy cảm giác nhục dục của Khoa.
Đăng lủi xe vào bãi cát, cả hai người ngả vào nhau, Một lần nữa hơi thở của Khoa lại làm Đăng ngây ngất, Đăng thấy từng sợi thần kinh, từng thớ thịt căng ra với nỗi kêu gào muốn ôm lấy Khoa. Khoa đứng dậy lầm bầm:
"Lái kiểu gì vậy cha, có sao không?" Khoa kéo chiếc xe đạp ra, rồi kéo tay Đăng dậy.
"Làm gì như người mất hồn vậy, thôi cởi đồ xuống tắm." Khoa nói xong liền dắt chiếc xe đạp vào bụi phi lao gần đó.
Bãi sông đã không còn ai, vắng lặng, hoàng hôn đang dần xuống, dòng sông thật êm ả nhẹ nhàng với gợn sóng lăn tăn.
|
Khoa cởi áo treo vào ghi đông xe xong ùa xuống nước, Khoa ngoắc ngoắc Đăng mau xuống. Đăng hơi ngần ngừ rồi cũng cởi đồ đi xuống nước, vừa xuống, Khoa đã mất hút trong làn nước, đột nhiên Khoa chuồi lên sát Đăng, Đăng không kịp phản ứng, Khoa bóp ngay chỗ đó, Đăng kêu oai oái, còn Khoa thì cười khằng khặc. Đôi bạn vui đùa ồn cả khúc sông vắng. Dòng sông vẫn bình thản êm ả, những ngọn cây lắc lư nhẹ như tiển biệt mặt trời.
Lát sau, Khoa nói: "Sắp tối rồi đó, tụi mình về đi."
"Ừ, tụi mình về." Đăng hưởng ứng.
Khoa kéo Đăng lên bờ, Khoa lôi túi đồ đưa cho Đăng cái quần để thay, Đăng dáo dác tìm kiếm gì đó. Khoa ngạc nhiên hỏi Đăng:
"Cậu tìm gì vậy hả?"
"Thì tìm chỗ thay đồ."
"Trời ơi, thì thay ở đây, chứ ở đâu, có tụi mình thôi có ai đâu mà nhìn."
"Nhưng…"
"Không nhưng nhị gì hết", Khoa bỗng thấy Đăng thật tức cười, con trai với nhau không mà mắc cở.
Khoa nói xong, tuột chiếc quần sọt xuống, Đăng quay mặt chỗ khác, nhưng Đăng vẫn kịp nhận ra những đường nét tuyệt đẹp mà bây giờ mới có thể nhìn thấy, một hàng lông đen loáng thoáng chạy từ rún xuống, Đăng chợt nghẹt thở, trời ơi, nó đó ư, chỉ trong gang tấc, cái sự say mê, đam mê tận cùng ngay đó, Đăng chợt thấy mình hưng phấn tột độ, Đăng không thể đè nén nổi.
Khoa cởi luôn chiếc quần lót, thấy Đăng quay đi tránh không nhìn mình, Khoa thấy tức cười và chợt nảy ý định trêu trọc tinh nghịch. Đang khoả thân, Khoa xoay người Đăng lại:
"Quay mặt hả, không nhìn bạn hả, bắt cậu nhìn nè, cho cậu hết mắc cở, làm như con gái, coi chừng mình lột cậu ra xem có phải gái giả trai không."
Đăng thở gấp, mắt liếc xuống, cả con người Khoa chỉ cách Đăng gang tấc, Đăng không dám nhìn nữa, Đăng cố đẩy Khoa ra, cả hai mất thăng bằng té xuống bãi cát, Khoa đè ập lên người Đăng. Khoa cười như nắc nẻ, còn Đăng cố đẩy người Khoa ra, Khoa càng bám chặt, hai đùi Khoa cọ sát trườn trên hai chân Đăng, Đăng đang cảm giác từng bộ phận trên cơ thể Khoa cọ sát đùi và chân mình.
Đăng rên rỉ: "Thôi tha mình đi, sợ cậu rồi", miệng rên rỉ, nhưng Đăng cầu mong thời gian hãy dừng lại cho những giây phút này kéo dài. Mắt Đăng nhắm lại tận hưởng cảm giác lạc thú ngày càng tăng. Tay Đăng đẩy ngực Khoa ra, bàn tay trượt qua ngực, chạm vào nách, cảm giác cọ sát vào chùm lông nách của Khoa làm Đăng nhận ra rõ ràng hơn cảm giác đó cùng xảy ra trên bụng.
Đăng quá đê mê, cảm giác cứ tăng dần như những cơn giông, Đăng không thể kìm chế được nữa, các dây thần kinh chùng xuống, tưởng như rơi vào một vực thẩm đê mê ngất ngây không đáy.
Đăng bủn rủn chân tay, buông tay ôm lấy vai và lưng Khoa, ngực Khoa đè xuống người Đăng, mũi anh chúi vào nách Khoa, mùi hương mà Đăng ngưởi thấy khi chở Khoa trên xe bây giờ đậm đặc hơn, nồng nàn hơn, mang đầy kích thích hơn, cái mùi hơi hăng hăng quyến rũ đó mà sau này, Đăng không thể nào quên được.
Khoa chợt thấy bạn thở dồn, mặt hơi tái trắng, thì không đùa nữa. Khoa lo lắng ngồi dậy:
"Sao vậy Đăng, bạn trúng gió hả, mình giỡn nhây quá, bạn đừng giận hé, mà tại Đăng, con trai gì mà mắc cở kỳ vậy."
"Không, tại mình không chống cự bạn được, bạn nặng thấy mồ", Đăng chống chế che dấu.
|