Cuối Cùng Mình Cũng Thuộc Về Nhau
|
|
Hôm qua lạ giường, tuy mệt nhưng tôi ngủ vẫn không được ngon giấc, chưa kể những suy nghĩ về chuyện Tiểu Minh nói với tôi khi tối cứ ám ảnh tôi mãi không chịu buông. Tôi trằn trọc cả đêm, đến sáng ngủ được một tí thì lại bị ánh sáng bên ngoài cửa sổ làm cho thức giấc, đồng hồ mới chỉ sáu giờ, tôi chẳng ngủ được nữa liền dậy. Tiểu Minh vẫn ngủ, cố nhẹ nhàng không làm cô ấy tỉnh, tôi đi ra khỏi giường, vươn vai vài cái rồi nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân và thay quần áo. Tôi định sang nhà Hạo Du.
Tôi đi bộ, vốn định mượn xe Tiểu Minh đi nhưng nghĩ sao lại thôi, tôi muốn đi dạo ngắm nhìn cảnh phố xá buổi sáng Tết dương lịch trên quê hương một cách “thực” nhất. Thế nên đi bộ là hợp lí hơn cả.
Thả bộ trên những con đường sau bốn năm vẫn còn thấy quen thuộc, tôi đi rất lâu, rất lâu, cuối cùng cũng đến được nhà Hạo Du. Đúng trước cánh cửa xanh, nhìn vào trong, mọi kí ức về “một thời xa xưa” bỗng dào dạt quay trở lại, lấp đầy trí óc tôi. Nhanh thật, thế mà đã bốn năm rồi, thời gian cứ trôi qua như tên bắn mà chẳng đợi một ai.
Định nhấn chuông một cái báo cho Hạo Du biết tôi đã sang nhưng thôi, tôi liền đẩy luôn cửa đi vào, muốn cho Hạo Du một bất ngờ nên đẩy cửa cũng rất nhẹ nhàng, để không phát ra tiếng. Nãy trước khi đi tôi đã gọi cho anh, bảo anh tôi sẽ sang, hãy mở cửa sẵn cho tôi. Có lẽ vì thế nên cánh cửa trước mặt tôi đã không còn bị khóa nữa. Bước vào trong nhà, nhìn ngắm mọi thứ trong căn nhà, tôi một lần nữa lại bị những kỉ niệm cuốn đi mà thấy sống mũi cay cay. Tôi nhớ tất, tuy chỉ mới sang đây có vài lần, nhớ hôm đến đây lần đầu tiên, tôi đã nấu cho Hạo Du ăn, chúng tôi cả trưa ngồi bên nhau, Hạo Du nằm gối lên đùi tôi, anh bảo anh thích như thế lắm, được ngủ trên đùi tôi anh thấy rất yên bình và…an toàn, lúc đó, chúng tôi vẫn còn…yêu nhau nhiều lắm. Rồi đến lần thứ hai lại là hôm Giáng sinh, khi đó, tôi và Hạo Du vẫn tình cảm lắm mà, chúng tôi đã có một buổi tối rất vui vẻ bên nhau, một buổi tối ngập tràn hạnh phúc. Rồi lần sau đó…, sau nữa, đều là những mảnh kí ức buồn, thật buồn, tôi đã ra đi vì những chuyện buồn đó, ra đi, bốn năm rồi mới trở lại.
Tự nhiên nhớ lại thấy mắt đã ươn ướt, tôi bèn thở dài tự trấn an mình một cái rồi quay người đi lên trên, nếu cứ ở đây mà ngắm nhìn mọi thứ, tôi sẽ khóc mất thôi, không biết từ khi nào, tôi trở nên yếu đuối hơn rất nhiều, thường rất hay xử lí mọi chuyện bằng nước mắt, tôi cũng không hiểu nổi mình nữa.
Từng bước đi lên trên tầng, hết cầu thang, đến cửa phòng…Tiểu Minh hồi trước, tôi không kìm được đưa tay chạm vào cánh cửa một cái, rồi bước tiếp, căn phòng bên cạnh đóng khóa cửa, nhưng căn phòng tiếp theo thì lại không, đó là phòng Hạo Du. Tôi nhanh chân đi đến, chưa kịp gõ cửa một cái thì đã bị Hạo Du đi ra va một phát vào người. Tôi giật mình, lùi ngay lại, máu kịp lên não làm mặt tôi nóng bừng ngay lên vì Hạo Du đang…cởi trần. Hạo Du có vẻ cũng ngạc nhiên không kém, vừa thấy tôi, anh chưa nói gì đã định chạy vào phòng. Nhưng tôi đã vội giữ tay anh kéo lại, bàng hoàng và hoảng hốt. Mắt tôi trân trân nhìn vào cơ thể anh, thấy đầu óc mình như quay cuồng.
_Hạo…Hạo Du…người anh…người anh…anh…
Tôi lắp bắp không sao nói nên lời, Hạo Du – người con trai đứng trước mặt tôi kia – sao trên người lại vô số những vết sẹo, những vết sẹo mà nhìn vào là có thể biết là do bị…đánh bằng roi.
Tôi thấy mình như mất trí, đầu óc tôi trống rỗng, tôi đưa tay lên sờ vào người Hạo Du, chưa hiểu vì sao mà nước mắt đã chảy ra ròng ròng. Chi chít những vệt roi, tôi đưa tay chạm vào chúng, nhẹ nhàng, như sợ Hạo Du sẽ bị đau vì những cử động của mình. Tôi không kiểm soát được mình nữa, cứ chạm vào những vết roi đã thành sẹo ấy trên tấm lưng rộng lớn của anh, nước mắt tôi lại trào ra, chảy vào miệng mặn đắng. Tôi không sao cất được lời.
_Chuyệ…chuyện gì…là chuyện gì?
Tôi ngước lên nhìn Hạo Du, thấy đôi mày anh nhíu lại, anh không nói gì, chỉ cụp mắt một cái rồi nắm tay tôi ra khỏi người anh. Bước vào trong phòng, đóng cửa, tiếng anh vọng ra:
_Tiểu Giang, em đợi anh.
Tôi đứng trước cửa, không hiểu chuyện gì đã xảy ra với Hạo Du, chỉ nhớ đến những vết thương trên người anh, trái tim tôi như thắt lại.
Lúc sau Hạo Du đi ra, anh đã mặc áo. Hạo Du bảo tôi vào phòng ngồi rồi đi lấy giấy ăn cho tôi, thấy tôi cầm mà cứ khóc nhìn mình, Hạo Du còn tự tay lau mặt cho tôi. Giọng anh rất nhẹ:
_Tiểu Giang, em đừng khóc, không có chuyện gì xảy ra đâu, em đừng khóc nữa, nín đi.
Nhưng tôi sao kìm được nước mắt chứ.
_Có chuyện gì, hãy nói với em.
Tôi nghẹn ngào nói, nước mắt vẫn trào ra như mưa. Rồi thấy Hạo Du không trả lời mà chỉ lắc đầu, tôi không kiềm chế được mà vòng tay ôm chặt lấy anh.
Tôi vẫn khóc:
_Là chuyện gì thế Hạo Du, anh nói đi, sao người anh… Ai đã đánh anh, anh nói đi, Hạo Du, đừng giấu em… _Tiểu Giang… – Hạo Du xoa đầu rồi khẽ nới lỏng vòng tay của tôi ra, anh gọi tên tôi nghe rất hiền, đáy mắt chứa đầy đau khổ. _Cứ coi em là em gái anh, kể không được sao? – tôi cố nén tiếng khóc thành lời. _Tiểu Giang, em nín đi đã, rồi anh kể mà, nín đi.
Lại lau nước mắt cho tôi, Hạo Du nói. Tôi nhìn anh, khẽ gật đầu, vài phút sau tôi mới bình tâm lại, nhưng hình ảnh cơ thể gầy gò đầy vết roi đánh khi nãy của anh cứ ám ảnh tôi, làm đầu óc tôi trĩu nặng.
Ngước nhìn Hạo Du, tôi chờ đợi anh nói. Vài phút sau anh mới chậm rãi:
_Chuyện lâu rồi Tiểu Giang… Anh nghĩ là em không nên biết… _Là từ khi nào? _…… _Anh nói đi. _Khi em đi được mấy ngày… _Là chuyện gì? _Ừm…anh… _Anh sao? Anh nói đi, em mà anh cũng giấu sao? _Nhưng…em đừng nói với ai… Nhất là Tiểu Minh…
Rồi tôi gật đầu và nghe Hạo Du nói. Và…tôi lại khóc dữ hơn, cứ qua mỗi lời kể của Hạo Du, tôi lại thương anh quá mà khóc, nức nở, tôi không chịu nổi khi biết Hạo Du đã phải chịu khổ nhiều như thế, tôi không chịu được, tuy đã cố kiềm chế. Tôi không dám khẳng định mình hoàn toàn không còn chút tình cảm nào với Hạo Du, nhưng kể cả thế, nghe những gì người con trai ngồi trước mặt mình kể về những nỗi đau về cả thể chất lẫn tinh thần anh đã phải chịu đựng suốt một thời gian dài như vậy, tôi sao có thể không cảm thấy thương xót cơ chứ.
_Bây giờ…chúng…có làm anh đau nữa không Hạo Du, những vết roi… – tôi nắm lấy bàn tay gầy của anh. _Không, không đau chút nào nữa rồi, em…yên tâm. _Thế còn…bố mẹ anh? Bố mẹ anh thì sao, họ có còn… _Không, hết rồi, bây giờ, anh sống rất thoải mái. Thoải mái hơn cả trước.
Hạo Du nói, cũng có vẻ thành thật, ánh mắt anh khi nói không phải là nói dối. Tôi khẽ gật đầu, tạm tin tưởng. Mím môi vài phút, tôi mới nói:
_Tiểu Minh không biết những gì anh phải chịu đựng sao?
Hạo Du lắc đầu:
_Không, làm sao anh có thể để cô ấy biết. _Ừm, nhưng có mình anh phải chịu đựng thế này… _Không sao, anh không thể nói cho Tiểu Minh biết, mà cô ấy biết thì thế nào chứ, thương hại anh sao, cũng đâu thể quay về bên anh được. Em hiểu mà. _Vâng, thì…em hiểu.
Tôi cúi gằm mặt, chút lại ngẩng lên nhìn Hạo Du, thương anh gầy hơn, thương anh…không được hạnh phúc. Tôi rất thương Hạo Du, ước gì bốn năm trước tôi đừng đi du học… Cho dù người anh muốn ở bên không phải là tôi, tôi cũng muốn ở bên mà chăm sóc cho anh trong khoảng thời gian đó.
Rồi bỗng cả hai lại cùng im lặng. Tôi nhìn Hạo Du, Hạo Du nhìn cúi mặt xuống đất, không biết đang suy gì mà lại không nói. Thở hắt một cái, tôi mới lên tiếng:
_Hôm qua em đã nói chuyện với Tiểu Minh… _Ừm, em cứ nói tiếp đi. – Hạo Du quay sang tôi, nói. _Em bảo với cô ấy anh hỏi cô ấy sao rồi, còn khóc nữa không. Rồi hỏi quan hệ giữa anh và cô ấy là gì, em vờ như không biết… _Thế Tiểu Minh nói gì? – Hạo Du có vẻ sốt sắng hỏi. Nhìn anh kìa… Bốn năm rồi anh vẫn yêu cô ấy nhiều đến vậy sao. _Tiểu Minh bảo là…ừm…bạn bè thân thiết… _Vậy à.
Hạo Du thất vọng nói, quay ngay đi rồi bỗng cười, lúc đầu là cười nửa miệng, sau là cười phá lên. Hạo Du làm tôi…hơi sợ.
_Sao thế? – tôi vội hỏi. _Không, anh vui thôi.
Hạo Du quay nhìn tôi, vẫn cười. Là lí do gì khiến anh vui? Vì được Tiểu Minh coi là bạn?
_…… _Em ngạc nhiên đúng không. Hì, có gì ngạc nhiên đâu, sao mà tự nhiên anh thấy bốn chữ “bạn bè thân thiết” nó hay đến thế.
Hạo Du nói rồi lại cười, tôi chẳng biết là anh nói thật hay không. Chết tiệt, mới có bốn năm mà tôi đã thẳng thể hiểu được suy nghĩ của anh, chẳng biết ý anh thật sự là vui nên cười hay là…cười cay đắng đây.
_Mà thôi, em còn nói chuyện gì với Tiểu Minh nữa không Tiểu Giang?
Hạo Du bỗng ngưng cười, quay ra nhìn tôi, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, không chút biểu cảm.
Ánh mắt của anh làm tôi thấy xa lạ quá!
_Thì em vờ như không biết, em hỏi cô ấy thấy thế nào về anh… Cô ấy bảo, cô ấy… _Em cứ nói đi, anh chuẩn bị tâm lí rồi, em yên tâm. Có gì đâu, những gì đau khổ nhất anh cũng đều trải qua hết rồi.
Tôi nghe anh nói mà xót xa vô cùng. Bỗng lại muốn ôm chặt lấy người con trai ấy, nhưng tôi biết…là không thể.
_Cô ấy bảo, đối với Tiểu Minh…anh…chỉ còn là quá khứ. _Còn sao nữa? _Ừm, còn…cô ấy nói với em, rất nhiều, về mối quan hệ giữa cô ấy, và…Đình Phong…
Tôi nói rồi, đôi mắt Hạo Du bỗng còn sâu thẳm hơn nữa. Rồi anh quay đi, không nhìn vào tôi mà có vẻ là nhìn quanh căn phòng.
Anh không nói gì, chỉ im lặng nhìn vào khoảng không. Không đợi Hạo Du nói, tôi mới cất lời trước, khẽ gọi tên anh:
_Hạo Du… _Cô ấy…kể thế nào? Chắc hẳn…là rất cô ấy rất yêu Đình Phong, đúng không, và không muốn mất anh ta? _Vâ…vâng. – tôi bỗng dưng ấp úng, không, là từ lúc bắt đầu câu chuyện, tôi đã ấp úng như vậy. Tôi thật sự không muốn những lời mình nói ra làm người khác buồn, hơn nữa, người nghe…lại là Hạo Du. _Haiz, em thấy Đình Phong thế nào, đối với Tiểu Minh?
Câu hỏi của anh làm tôi bất ngờ.
_Rất tốt. – tôi nói rất nhỏ, gần như là lí nhí trong miệng. _Đình Phong rất yêu Tiểu Minh, hai người ở bên nhau là rất hợp lí… Đình Phong yêu Tiểu Minh như vậy, cô ấy có thể được chăm sóc tốt… – Hạo Du nói cứ như tự thì thầm với bản thân. _…… _Em đã hiểu lí do vì sao anh không muốn bắt ép cô ấy phải nói ra nguyên nhân cô ấy chọn Đình Phong chưa? _Em…hiểu rồi, nhưng… – nhưng em vẫn không chịu được nhìn anh như vậy. Anh sẽ còn phải chịu như vậy đến bao giờ đây hả Hạo Du?
Tôi nghĩ vậy nhưng không dám nói.
_Em đừng nhưng gì cả, em đừng lo, anh không sao mà. Cô ấy ở bên Đình Phong hạnh phúc lắm, anh chỉ cần có vậy thôi.
Hạo Du nói rồi lại quay ra nhìn tôi, mặt buồn buồn. Mắt anh cứ sâu thăm thẳm…
Tôi thương anh quá.
_Tiểu Giang, em đừng nói gì với Tiểu Minh về chuyện anh bị đánh nhé, đừng nói gì cả. Làm bạn thân cũng được, thế là anh đã vui lắm rồi, em đừng nói, đừng để Tiểu Minh phải suy nghĩ, anh không muốn…
|
Lại lang thang một mình trên đường, tôi không khỏi suy nghĩ về những gì đã nói với Hạo Du vừa nãy.
_Tiểu Giang, em đừng nói gì với Tiểu Minh về chuyện anh bị đánh nhé, đừng nói gì cả. Làm bạn thân cũng được, thế là anh đã vui lắm rồi, em đừng nói, đừng để Tiểu Minh phải suy nghĩ, anh không muốn… _…… _Tiểu Giang, em có nghe anh không? _Em…có. Nhưng việc anh phải chịu khổ như thế,… Tại sao không để Tiểu Minh biết chứ? _Tiểu Giang, em nghĩ gì thế, Tiểu Minh có biết thì…thì cũng làm sao chứ, có thay đổi được gì đâu. Thực ra từ lúc em gọi cho anh, em bảo anh: “Hạo Du, Tết này em sẽ về nước, em sẽ nói chuyện với Tiểu Minh”, anh đã định bảo anh thấy không cần thiết, nhưng nghe giọng em… Thật sự việc đấy là không cần thiết mà, anh thấy mối quan hệ của anh và Tiểu Minh bây giờ rất tốt, căn bản, em không cần phải nói gì với cô ấy về anh cả, em hiểu không? _Vâng…em hiểu. _Em cũng mong Tiểu Minh hạnh phúc mà, anh cũng vậy thôi, chỉ cần cô ấy hạnh phúc là đủ phải không?
Chỉ cần cô ấy hạnh phúc là đủ phải không, thế còn anh thì sao hả Hạo Du, còn anh… Anh đâu có được hạnh phúc… Điều em mong là cả hai người, không chỉ mình cô ấy, anh không biết sao Hạo Du… Làm sao mà anh biết được…
Nước mắt bỗng trào ra khỏi khóe mắt tôi, chảy dài một bên má. Tôi vội lau đi để không ai thấy rồi cứ cúi gằm mặt mà bước đi. Thế mà nước mắt vẫn cứ chảy ra. Bất lực thật, từ khi nào mà tôi lại mau nước mắt vậy chứ, từ khi nào mà chỉ biết khóc khi mọi chuyện không như ý muốn?
Từ khi xa Hạo Du… Đúng, từ lúc đó…
Trước kia, tôi rất ít khi khóc, và lần nào khóc cũng trốn một mình trong bóng tối, không để ai nhìn thấy, nhưng kì lạ là Hạo Du vẫn biết tôi ở đâu…
Xa Hạo Du rồi, đâu còn ai chạy đến ôm chầm lấy tôi, rối rít hỏi: “Tiểu Giang, ai dám làm Tiểu Giang của anh khóc?” khi tôi khóc vì ngày sinh nhật của tôi mà bố mẹ tôi không hề nhớ. Đó là năm lớp sáu.
Xa Hạo Du rồi, đâu còn ai ôm lấy tôi dịu dàng, vỗ nhẹ lưng và thủ thỉ vào tai tôi: “Ngoan, đừng khóc nào, em mạnh mẽ lắm cơ mà, đúng không Tiểu Giang” khi tôi khóc vì chỉ một lỗi lầm rất nhỏ của tôi được cô bỏ qua mà tôi bị mang ra bàn tán là cô thiên vị… Đó là năm lớp bảy.
Xa Hạo Du rồi, chẳng còn ai chọc tôi cười vì cái mũi đỏ chót của tôi mỗi khi vừa khóc xong: “Nhìn em kìa, xấu ghê, anh không yêu nữa đâu”. Lúc đó là lớp tám, sau khi bị anh trêu, tôi đã…cười chảy cả nước mắt.
Xa Hạo Du rồi, đâu còn ai véo má tôi một cái rõ đau rồi thơm lên đôi mắt mọng nước của tôi và nói: “Ngốc lắm, lần sau khóc thì khóc trên vai anh này, đừng có trốn đi khóc một mình như thế, anh tìm mệt lắm, biết không?”. Lần này là khi tôi lớp chín…
Rồi đến năm tôi lớp mười, có người đã ôm chặt lấy tôi, tay nhẹ nhàng vuốt tóc như dỗ dành, sau đó còn hôn tôi. Tôi còn nhớ như in những lời anh nói lúc đó…: “Tiểu Giang, anh yêu em, trên đời này anh chỉ yêu mình em thôi. Anh không biết phải làm thế nào bây giờ nữa, nhưng em phải tin anh, người anh yêu, nếu không phải em thì chẳng còn ai khác nữa. Tin anh nhé!”
Đến năm lớp mười một thì chúng tôi đã không còn ở bên nhau nữa…
Tôi đã nhớ Hạo Du đến phát điên phát dại, gần một tháng trời tôi đêm nào cũng khóc, khóc, và khóc. Vì ở kí túc xá cùng cô bạn Uyên Nhi và cả mấy người bạn nữa nên tôi không dám khóc lớn, cố cắn chặt răng mà khóc để tiếng khóc không phát ra thành lời. Gần một tháng. Tôi không tâm sự chuyện của mình với bất kì ai, kể cả cô bạn đồng hương ở cùng phòng, vì tuy mọi người (phần lớn) đều quý tôi nhưng tôi lại không có nhiều bạn thân. Tôi rất mạnh mẽ, vì thế nếu không phải bạn bè thân thiết thì tôi sẽ không bao giờ kể chuyện của mình cho họ, luôn tự mình giải quyết. Ở nước, tôi còn có Tiểu Minh và Hạo Du, chứ ở nơi xứ người, đến ngôn ngữ mẹ đẻ còn chắng có mấy cơ hội để nói, tôi chỉ biết vùi đầu vào chăn mà khóc, mà gặm nhấm nỗi nhớ anh, nhớ nhà một mình. Tôi không muốn để tình yêu Hạo Du cứ hành hạ, dày vò mình mãi thế nhưng không thể thay đổi được, không biết làm thế nào để thay đổi.
Qua được một tháng khổ sở như thế, một lần đi lang thang trên đường, tôi đã gặp Hạo Nhiên. Phải nói là lần gặp gỡ này, tôi coi như là quà mà thượng đế ban tặng cho mình, nhờ gặp lại anh, cuộc đời tôi bớt đau khổ đi rất nhiều.
Hạo Nhiên rất tốt với tôi, chúng tôi thường xuyên gặp nhau, anh cũng là người đầu tiên tôi trò chuyện và tâm sự sau cả tháng tôi sang đó. Tin tưởng và coi anh như anh trai của mình, tôi không giấu anh chuyện gì cả, kể với anh tất cả mọi chuyện. Tôi thấy thanh thản hơn rất nhiều vì không phải một mình chịu đựng nỗi đau giằng xé tâm can nữa, tôi cố gắng đưa cuộc sống mình trở lại bình thường, lúc này nỗi nhớ anh và nhớ nhà cũng vơi bớt đi phần nào. Nhưng…tôi vẫn yêu Hạo Du…, vẫn đau khổ khi nghĩ về anh.
Khi đó, nghe Hạo Nhiên khuyên, tôi đã đi đến một quyết định, một lời hứa với chính bản thân mình, lời hứa…bốn năm…
Rồi cũng nhờ những cuộc nói chuyện, tôi mới được nghe Hạo Nhiên nói thật là Hạo Nhiên yêu Tiểu Minh. Thấy anh cũng khổ vì tình yêu đơn phương của mình, tôi đã giới thiệu Hạo Nhiên với Uyên Nhi (lúc này tôi với cô ấy cũng thân hơn một chút, Uyên Nhi là một cô gái khá nhút nhát, cô ấy ở bên này cũng không có nhiều bạn bè lắm. Uyên Nhi lúc thân thân với tôi rồi đã tâm sự khi mới biết được ở cùng phòng với một cô bạn đồng hương là tôi đã rất vui, nhưng thấy tôi khó gần lại…thấy sợ, hic) vì cô ấy có vẻ ngoài giống với Tiểu Minh. Thực ra tôi không có ý gì đâu, chỉ thấy anh đáng thương quá, mà tôi lại yêu quý, coi anh là anh trai nên mới làm như vậy, tôi cũng nói hai người cứ thử làm bạn trước, rồi hãy xem xét…sau mà. Không ngờ hai người lại hợp nhau hơn cả tưởng tượng của tôi, mới quen, nói chuyện vài hôm mà đã quấn lấy nhau không rời một phút rồi.
Lâu lâu sau đó, Hạo Nhiên bảo chúng tôi đến ở cùng anh. Và…như một định mệnh, tôi gặp “người con trai đó”. “Người con trai đó” sống cùng Hạo Nhiên, tôi đã nghe anh kể nhiều, nhưng chưa gặp bao giờ, đến lúc gặp rồi, mới thật ngạc nhiên: anh ta…còn đẹp trai hơn cả Hạo Nhiên nữa. Nhưng đó là một tên con trai kiêu ngạo, hết sức kiêu căng, hống hách, nụ cười thì đẹp mà sao làm cho người đối diện cảm thấy…phát ghét. Không biết bao nhiêu người con gái chết mê chết mệt anh ta, mà lại còn vì nụ cười đó nữa chứ, hết lời ca tụng anh ta là hoàng tử. Tôi không ghét anh ta, chỉ là thấy không ưa được. Vậy mà Hạo Nhiên với Uyên Nhi đi với nhau suốt toàn để tôi với anh ta ở nhà. Mà cái “người con trai đó” lắm người theo đuổi không hiểu sao cứ ở nhà…chọc ghẹo tôi, còn có lần đến trường đòi đón tôi làm tôi bị hiểu nhầm tôi với anh ta là một đôi. Tôi vốn đã không thích, lại còn thấy bực mình, bảo anh ta tránh xa tôi ra, vậy mà “người con trai đó” vẫn mặt trơ trán bóng, tiếp tục đòi đưa đón tôi đi học. Tôi chẳng thèm để ý anh ta nữa, cật lực tránh xa anh ta ra. Khi đó tôi vì trong lòng vẫn yêu Hạo Du và còn một lời hứa với chính bản thân mình, nên đã tránh tiếp xúc với tất cả những người khác giới cùng trường, thậm chí cùng lớp. Bên đó tôi có khá nhiều người theo đuổi, nhưng tôi thường tránh và từ chối tất cả, mà họ cũng sợ tôi lắm, vì tôi luôn tỏ ra lạnh lùng.
Rồi thế nào mà “người con trai đó” lại bỗng…nằm trong số đó. Nhắc đến chuyện này, tôi tự nhiên không muốn nghĩ nữa. Thật ra tôi cũng thấy không vui vẻ gì khi chuyện đó xảy ra, còn rất áy náy vì mình đã làm đau khổ “người con trai đó”. Anh ta là người tốt, thật sự, sau những lần ở riêng bên nhau tôi đã nhận ra bên trong con người anh ta có nhiều điểm tốt hơn là cái vẻ bề ngoài khiến người ra phát ghét. Đó là một người con trai ưu tú về mọi mặt (trừ khoản đào hoa ra), và…anh ta cũng khá là thật lòng…
Nhưng dù sao…tôi cũng đã khiến “người con trai đó” bị tổn thương, cho dù chỉ vì còn lời hứa nên tôi không thể làm gì cho anh ta hơn được nữa. Việc anh ta bỏ về nước với vết thương lớn trong tim, tôi chẳng biết làm cách nào để bù đắp. Thật sự không thể làm gì khác…
Nhưng…
Giá mà “người con trai đó” có thể đợi tôi lâu thêm một chút, có thể đến lúc lời hứa đó kết thúc mà vẫn chưa bỏ cuộc, giá là như vậy… Nhưng sao thể như vậy, anh ta có lẽ là…hận tôi nhiều lắm…
_Tú Giang, sao thế, sao cậu không nói gì?
Tiếng gọi cùng cái lay của Tiểu Minh làm tôi như tỉnh cơn mộng, tôi giật mình nhìn quanh, nhận ra mình đã về nhà lâu rồi và đang nói chuyện với mọi người, tôi mới khẽ nở một nụ cười, mặc dù những suy nghĩ về “người con trai đó” vừa mang đến cho tôi tâm trạng không vui vẻ gì:
_Ừ, thế nào cũng được mà, chỗ nào mọi người đồng ý thì đi. – chúng tôi đang bàn kế hoạch cho ngày hôm nay. _Ừ, thì bọn tớ đồng ý hết rồi, chỉ còn cậu và…
Nghe câu nói lấp lửng và nhìn ánh mắt của Tiểu Minh, tôi đoán ngay cô ấy định nói về ai.
_Tớ vừa ở chỗ Hạo Du về, anh ấy bảo bao giờ bọn mình đi đâu thì gọi cho anh ấy, anh ấy sẽ đến. _Ừm, được rồi, vậy chuẩn bị đồ nha, khoảng nửa tiếng nữa thì chúng ta cùng xuất phát.
Tiểu Minh nói rồi tất cả cùng gật đầu, tất nhiên trong đó có tôi. Hạo Nhiên đi về phòng, Đình Phong cũng đi theo. Trước khi đi, anh ta còn thơm Tiểu Minh một cái vào má ngay trước mặt tôi, còn thì thầm “vợ yêu” gì đó, tôi cũng không để ý gì người ta nhiều, cũng chuẩn bị cho mình, trang điểm một chút. Lén quay ra chỗ Tiểu Minh, tôi thấy hai người bọn họ vẫn ở bên nhau, cười nói vui vẻ lắm. Nhìn nụ cười tươi rói tràn ngập hạnh phúc của Tiểu Minh tôi chợt nhớ đến những lời Hạo Du nói, chỉ cần Tiểu Minh hạnh phúc, tôi bỗng thấy là…thật sự cũng chỉ cần như vậy. Yêu một người là mong người mình yêu được hạnh phúc mà, Hạo Du nói thế cũng là đúng thôi, tôi tuy không muốn nhìn Hạo Du buồn nhưng có lẽ…là nên làm theo lời anh. Đình Phong có thể là một người con trai không tốt, nhưng anh ta yêu Tiểu Minh hết mực, sẽ không bao giờ làm cô bạn tôi phải đau khổ đâu. Tôi không nên chia rẽ bọn họ. Tiểu Minh đã nói chỉ coi Hạo Du là quá khứ. Ừ, quá khứ thì bới móc nó lên làm gì nữa, quá khứ thì chỉ nên quên đi thôi.
_Anh yêu chuẩn bị đi, rồi mình cùng đi, hì, em nói chuyện với Tú Giang đã, nha. _Ừ, được rồi, yêu em.
Tôi chỉ nghe hai người nói chứ không quay ra, lúc sau đã nghe thấy tiếng đóng cửa, và tiếng Tiểu Minh bên cạnh:
_Cậu xinh quá đi mất thôi, hihi. _Hi, Tiểu Minh trang điểm không, tớ trang điểm cho? – tôi cười hỏi. _Không cần, hì, Phong Phong, à, Đình Phong không thích tớ trang điểm đâu. _Nghe kìa, Phong Phong…
Tôi nói rồi lè lưỡi trêu Tiểu Minh, làm mặt cô ấy đỏ ửng lên trông thấy. Tiểu Minh đúng là nhìn dễ thương quá, rất trong sáng, rất tinh khiết, cứ như thiên thần vậy, không chút vấy bẩn. Người như cô ấy, cả đời có lẽ chẳng biết làm việc xấu là gì, nếu không được hưởng hạnh phúc thì đúng là ông trời không có mắt.
_À, Tú Giang, cậu gọi cho Hạo Du đi, bảo anh ấy chuẩn bị rồi sang đây đi không muộn. _Tớ đang trang điểm, cậu gọi đi, cậu có số anh ấy mà. _Ừm.
Tiểu Minh không nói gì, lúc tôi quay ra thì thấy cô ấy đang bấm bấm điện thoại, có lẽ là đang tìm số Hạo Du. Mà nãy trước mặt mọi người, cô ấy còn không (dám) nói ra cái tên này, thế mà lúc chỉ còn chúng tôi đây cô ấy nói ra bình thường đấy thôi. Cô ấy ngại điều gì chăng? Đình Phong?
Tôi quay ra nhìn Tiểu Minh:
_Ừm, Hạo Du à, tí anh sang đây chứ, tất cả đều nhất trí đi… _Vâng, còn hơn mười lăm phút nữa thì đi. _Đi xe máy. _Ừm, vậy nhé.
Thấy Tiểu Minh dập máy rồi tôi mới hỏi:
_Thế nào? _Thế nào là thế nào, anh ấy bảo ừ thôi, hi. _Ừ, mà Tiểu Minh này… _Ơi? _Đình Phong…không thích bạn qua lại với Hạo Du à?
Câu hỏi của tôi có lẽ làm Tiểu Minh ngạc nhiên lắm, mà tôi cũng chẳng hiểu mình đang nói gì nữa.
_Không, sao cậu hỏi thế. À… Anh ấy không phải là phản đối gì cả, nhưng mà…chắc cũng không thích nên tớ cũng không muốn nói đến tên Hạo Du trước mặt anh ấy. Cậu biết đấy, quá khứ của tớ…
Có lẽ Đình Phong cũng sợ mất Tiểu Minh nhiều. Tôi chợt hiểu. Dù sao Tiểu Minh cũng từng yêu Hạo Du sâu đậm như thế, tuy giờ chỉ coi Hạo Du là bạn nhưng Đình Phong lo lắng cũng là phải thôi, anh ta yêu Tiểu Minh nhiều đến thế cơ mà. Tiểu Minh được Đình Phong bảo vệ và chăm sóc, tôi không nên nghĩ ngợi nhiều nữa, cũng nên im lặng về chuyện của Hạo Du, tốt nhất là phải thế. Thoái mái tận hưởng một buổi đi chơi vui vẻ bên những-người-thân-yêu của mình thôi nào.
_Hì, được rồi, tớ không có ý gì đâu, thôi cậu chuẩn bị xong chưa, chúng mình xuống kia trước chờ hai người bọn họ, Hạo Du đến có khi cũng không dám lên đâu. _Ừ, được rồi. Xuống đi thôi.
Tiểu Minh cười rồi xách túi và kéo tay tôi đi, vẻ mặt rất vui vẻ. Tôi cũng cười, đi theo cô ấy ra ngoài, hai người kia vẫn chưa xong, con trai gì mà còn chải chuốt hơn cả con gái!
Nghĩ thầm trong bụng sau lần đi chơi này chẳng biết bao giờ mới được gặp lại, tôi bỗng dưng thấy lòng buồn quá…
|
CÁI KIM TRONG BỌC SẼ CÓ NGÀY LÒI RA?
Tại sao lại là như thế, tại sao người cô tin tưởng nhất, yêu thương nhất lại cùng với bạn thân của cô lừa dối cô?
Đã gần hai tuần kể từ ngày Tiểu Giang và Hạo Nhiên trở về nước, mọi người đều trở lại cuộc sống thường ngày với những lo toan, suy nghĩ, bận rộn. Tiểu Minh cũng vậy. Tuy hôm chia tay, cô có vẻ là người buồn nhất, nuối tiếc nhất nhưng sau đó được vài hôm, cô lại mang trong mình tâm trạng vui vẻ như vốn-nó-phải-thế, cười suốt ngày không thôi. Cô cảm thấy cuộc sống bây giờ thật đẹp.
Tình cảm của cô với Đình Phong thì vẫn vậy thôi, yêu thương, quan tâm, chăm sóc, gần gũi, thân mật…, hai người cứ quấn lấy nhau gần như cả ngày không rời, thậm chí đến tối đi ngủ mỗi người một nơi cách nhau chẳng quá mười mét mà vẫn…nhắn tin, gọi điện nói chuyện!
Còn Tiểu Minh với Hạo Du, mối quan hệ giữa hai người phải nói là cực tốt: bạn bè thân thiết. Thực ra hai người cũng vẫn chủ yếu là nói chuyện trên mạng, đôi khi nhắn tin và gọi điện, chứ chưa lần nào hẹn gặp hay đi chơi (riêng) với nhau cả. Tiểu Minh thấy vậy cũng không có gì là không hay, vì dù sao nếu gặp Hạo Du “ngoài đời” cô sẽ chẳng thể nào tự nhiên nói chuyện như trên mạng được (thấy ngại ngại). Hơn nữa, khi chat, cô luôn rất vui, thấy mặt cười của Hạo Du cũng tưởng tượng được ra anh đang cười, rồi mặt thè lưỡi, rồi mặt ngượng ngùng, mỗi lần nhìn thấy, Tiểu Minh lại tự nghĩ ra trong đầu vẻ mặt của Hạo Du lúc đó mà tự cười thầm trong đầu. Hôm nào cũng như vậy, ngay sau khi Đình Phong về phòng, Tiểu Minh lại online “buôn” chuyện với Hạo Du đến gần mười hai giờ đêm mới đi ngủ. Không hiểu sao cô thấy nếu không được chat với “DuHao” cô sẽ buồn chết mất thôi, không biết từ lúc nào, cô đã lấy việc đấy làm thói quen khó có thể bỏ. Thậm chí, không nói chuyện với Hạo Du cô còn thấy…thiếu thiếu >.<.
Rồi không chỉ mối quan hệ giữa Tiểu Minh và hai chàng trai là tốt, cô với Tú Giang cũng vẫn rất tốt đẹp. Vì lệch múi giờ, hai người ít được nói chuyện nhiều nhưng cứ có thời gian là hai cô gái lại say sưa nói chuyện quên cả trời đất, chủ đề thì cứ gọi là…xuyên lục địa, đến cả chuyện…an ninh cũng được hai người “đề cập” đến trong câu chuyện của mình cơ mà. Vì thế tuy không được gặp nhau, trái tim hai người vẫn cứ hướng về nhau! Tiểu Minh rất vui vì mối quan hệ giữa cô và Tú Giang ngày càng khăng khít, gắn bó như vậy.
Mà đã nói đến Tú Giang thì không thể không nói đến Tiểu Phần. Dạo này tâm trạng Tiểu Phần cũng khá vui vẻ nên cô cũng rất mừng cho cô bạn này, một tuần hai người dành ít nhất đến ba buổi chiều để đi chơi với nhau, tâm sự, mua sắm, con gái mà, thiếu gì chuyện để nói đâu, tâm trạng lại vui nữa. Chẳng là cái anh Nhất Thiên kia bỗng dưng lặn mất tăm, bố mẹ anh ta thì vẫn thường xuyên đến nhà Tiểu Phần chơi, và mời cả nhà cô sang bên đó ăn cơm nhưng ít nhắc tới chuyện cho hai người qua lại, hình như Nhất Thiên cũng đã phần nào suy nghĩ đúng đắn về chuyện này, không yêu thì sao có thể ép buộc…về ở với nhau được. Tiểu Phần thấy thế nên rất vui, tuy Nhất Thiên không có gì đáng chê cả, nhưng cô không có tình cảm với Nhất Thiên, cùng lắm là chỉ có sự ngưỡng mộ, mà chuyện tình cảm đâu có thể cứ ép là được. Việc thay đổi của anh khiến cô không những vô cùng mừng rỡ mà còn thấy thanh thản hơn rất nhiều. Tiểu Phần định hôm nào mời Nhất Thiên đi ăn, nói chuyện, và nếu mọi chuyện như Tiểu Phần nghĩ thì cô cũng sẽ lên tiếng cảm ơn anh, cô đã rủ Tiểu Minh đi cùng rồi, xem hôm nào trời…đẹp đẹp rồi đi.
_Tớ định chiều thứ bảy tuần này đi, bạn xem có nói với Đình Phong được không r tớ hẹn Nhất Thiên, với lại bạn giúp tớ đặt chỗ… À, Tiểu Minh, bạn nghĩ đi ăn hay đi uống café thì hơn.
Tiểu Minh đang nằm trên giường, nhởn nhơ…chơi game trên điện thoại, bỗng nhớ đến chuyện Tiểu Phần nhắc mình mới bật dậy, thoát ra khỏi trò chơi và xem lịch, chiều thứ bảy thì chẳng phải là ngày kia hay sao, cô thì chiều thứ bảy thường dành riêng cho Đình Phong, hai người khi thì xem phim, khi thì đến khu vui chơi, hoặc còn đi du lịch đến chủ nhật mới về, nhưng Tiểu Phần lại bảo thứ bảy là dễ hẹn Nhất Thiên nhất (mà cô ấy cũng thường chỉ hẹn anh ta vào hôm ấy) nên bảo Tiểu Minh xem thế nào, nói xem Đình Phong có…cho phép hay không. Chắc là Đình Phong sẽ đồng ý thôi, có khi nào lại không cho (mà có khi nào lại thế?), cô cứ phải hỏi ý kiến Đình Phong trước đã rồi mới quyết định nói lại với Tiểu Phần được.
Bước xuống giường, đi vào trong bếp khẽ gọi tên Đình Phong âu yếm, Tiểu Minh quàng tay ôm lấy anh:
_Phong Phong, mùi thức ăn thơm quá. _Hì, vợ đói chưa, anh nấu sắp xong rồi. – Đình Phong đang nấu, quay ra nhìn Tiểu Minh cười khẽ rồi thơm nhẹ lên đôi má ửng hồng mịn màng của cô. _Cũng bình thường thôi ạ, hì. _Thế đang làm gì mà tự nhiên vào đây “làm phiền” anh thế. _Anh này, ghét thế >.<. Hì, thì em vào ôm anh cho anh thêm…tinh thần. Mà em có chuyện muốn bàn với anh đây.
Đình Phong nghe Tiểu Minh nói, liền quay ra nhìn chăm chăm vào mắt cô, mấy giây mới lên tiếng:
_Ừ, vợ yêu cứ nói đi, trừ việc chiều thứ bảy không đi chơi với anh thì điều gì cũng được.
|
_Tiểu Phần à, sao lại thế này, rốt cuộc Nhất Thiên anh ta giờ đang ở đâu. – Tiểu Minh nhìn Tiểu Phần…cười khổ. _Hic, tớ cũng chịu thôi, cũng do bạn đó chứ. – Tiểu Phần cũng nhăn mặt. _Thì…tại Đình Phong mà ra, bây giờ phải làm thế nào đây? _Cứ chờ vậy, mấy chị nhân viên bảo dạo này Nhất Thiên toàn ngủ luôn ở đây không về mà, có lẽ tí anh ta sẽ đến thôi.
Tiểu Phần thở dài một cái rồi nhìn xung quanh, hai người đang đi vòng qua vòng lại ngắm đồ trong Candy lâu lắm rồi, mục đích chính là chờ Nhất Thiên nhưng mãi mà có thấy anh ta đâu, thật là thất vọng. Ấy thế mà hai cô gái của chúng ta vẫn cứ chờ. Chẳng là thế này.
_Ừ, vợ yêu cứ nói đi, trừ việc chiều thứ bảy không đi chơi với anh thì điều gì cũng được.
Tiểu Minh không khỏi nhăn nhó mặt mũi:
_Phong Phong à… _Em…lại muốn bỏ anh một mình sao, nói đi, em định đi đâu? – Đình Phong nhìn mặt Tiểu Minh là đã nhận ra ngay được ý định của cô rồi. _Thì, em…hẹn với Tiểu Phần…
Tiểu Minh khó nhọc nói, biết là nói như thế Đình Phong sẽ không cho đâu mà, chẳng phải là một tuần hai người dành ít nhất ba buổi chiều để đi chơi đó sao, giờ có thứ bảy dành cho Đình Phong cũng định…cuỗm nốt, Đình Phong sao đồng ý. Nhưng mà nói ra là cô giúp Tiểu Phần, đến gặp Nhất Thiên thì Tiểu Minh không nói được, Tiểu Phần dặn không muốn nhiều người biết chuyện này.
Thấy mặt Đình Phong sa sầm lại, đáy mắt đã thoáng tia giận dỗi, Tiểu Minh vội…vòng tay ôm chặt lấy anh:
_Thôi mà, em không nói nữa, không nói nữa, thứ bảy sẽ đi chơi với anh.
Nói rồi, Tiểu Minh buông Đình Phong ra và chạy một mạch về lại giường, vắt chân lên ngồi chơi game tiếp, như chưa có chuyện gì xảy ra. Lén thấy Đình Phong lắc lắc đầu nhìn về phía mình rồi lại tiếp tục nấu ăn, Tiểu Minh mới thở được, nãy nín thở lâu quá tí thì… >.<. Đình Phong tuy không khó tính đến mức người ta phải sợ nhưng mà đối với Tiểu Minh thì, Đình Phong mỗi lần giận dỗi là rất ghê! Cô phải làm cách khác để Đình Phong nhượng bộ thôi, nếu anh vẫn không chịu thì chỉ còn cách bảo Tiểu Phần đổi ngày khác.
Thế là buổi tối hôm ấy, Tiểu Minh hết sức “ngoan ngoãn”, cái gì cũng răm rắp nghe Đình Phong. Nhưng Đình Phong biết mà cứ giả vờ không để ý, bỏ lơ cô “ngoan ngoãn thì cứ ngoan ngoãn”. Đến hết ngày mà Tiểu Minh vẫn chưa nói được câu nào. Mọi chuyện cứ thế tiếp diễn đến tận sáng hôm nay, khi mà Đình Phong ngồi bên Tiểu Minh, vạch ra một đống kế hoạch đi chơi cho buổi chiều, mặt hớn hở cười nói vui vẻ. Tiểu Minh kế bên anh, nhìn nét mặt rạng ngời của anh sao còn nỡ đòi hỏi đi cùng Tiểu Phần mà “bỏ anh một mình” chứ. Nếu Tiểu Minh đi với Tiểu Phần, Đình Phong sẽ lại…lang thang một mình…trong phòng hoặc là anh về nhà bố mẹ chơi một ngày. Tất nhiên, việc về nhà thăm bố mẹ cũng là rất tốt nhưng cô đảm bảo là anh sẽ giận cô cho coi!
Tiểu Minh nghĩ đến đây đã không muốn nghĩ, nuốt nước bọt đến ực một cái. Rồi cô cũng quên luôn đi chuyện của Tiểu Phần, cùng hăm hở bàn địa điểm đi chơi với Đình Phong.
Nhưng rồi đến trưa, cầm điện thoại trong tay, đọc cái tin nhắn sáng nay của Tiểu Phần hỏi cô đã hỏi Đình Phong chưa, kết quả thế nào và cái tin nhắn cô trả lời cô ấy là chắc không được, có gì trưa cô sẽ báo lại, mà không báo lại tức là đã “xin phép” Đình Phong thành công và Tiểu Phần cứ hẹn Nhất Thiên, xong thì nhắn thời gian hẹn cho cô. Thế mà giờ đã đến trưa rồi đây mà Tiểu Minh thì…không nỡ bảo Tiểu Phần là cô không đi được! Tồi tệ thế đấy. Tiểu Minh cứ ngồi ủ rũ trong góc giường, tựa người vào tường, thở dài bao nhiêu cái rồi mà vẫn chưa có đủ dũng khí gọi cho Tiểu Phần. Cô thấy bỏ ai đi với ai cũng đều tội lỗi hết.
Rồi đến khi tin nhắn đã gửi cho Tiểu Phần và tin nhắn đến cũng là có được một lúc rồi thì Đình Phong bỗng từ đâu xuất hiện trước mặt cô sau gần một tiếng bảo: anh đi ngủ trước, vợ yêu cũng ngủ đi chiều mình đi sớm. Anh đến gần bên, ôm nhẹ đầu Tiểu Minh dựa vào ngực mình rồi thơm lên tóc cô dịu dàng, vài phút mới nói:
_Chiều nay định đi đâu với Tiểu Phần? Cần thiết lắm sao?
Tiểu Minh khẽ gật đầu, không nói gì. Thực ra cũng đâu quan trọng nữa, cô nói với Tiểu Phần rồi còn đâu >.<
_Vậy thôi, kế hoạch này để đến tuần sau thực hiện cũng được, chiều mấy giờ em đi?
Tiểu Minh nghe Đình Phong nói thế không khỏi ngạc nhiên ngước mắt lên nhìn Đình Phong, xúc động cứ gọi là ạt ào chảy trong lòng cô, trong đôi mắt tròn to trong veo của cô. Tuy là đã báo với Tiểu Phần rồi, nhưng nghe thấy Đình Phong nói thế không khỏi vui. Thực ra không phải cô mong chờ gì đến gặp Nhất Thiên cùng Tiểu Phần đến mức muốn bỏ buổi đi chơi với Đình Phong (tất nhiên!) nhưng không giúp được Tiểu Phần cô vẫn thấy có lỗi sao sao, dù gì Tiểu Phần cũng đã nói có lẽ lần này là lần cuối cùng gặp Nhất Thiên, sau lần này cô sẽ cố thuyết phục bố mẹ mình thôi mong cô với Nhất Thiên sẽ thành một đôi đi vì điều đấy không thể. Tiểu Phần đã nói thế rồi nên hôm nay cô từ chối thấy vô cùng áy náy.
_Sao, không cần nữa à? – Đình Phong nói có vẻ châm chọc. _Đâu có, hì, yêu anh nhiều lắm, thế chiều nay anh… _Anh về nhà thăm bố mẹ cũng được. Em đi với Tiểu Phần đi đâu thì cứ đi đi, nhưng chỉ một lần này thôi đó, biết chưa.
Đình Phong véo véo má Tiểu Minh, bất ngờ kéo cô lại gần rồi cứ nhằm môi cô mà hôn mãnh liệt, vài phút mới chịu buông ra. Lúc này Tiểu Minh đã thở không nổi nữa rồi, hít lấy hít để không khí cho đầy lồng ngực. Đình Phong thì cứ nhìn Tiểu Minh cười cười, xem ra, sống bên anh bốn năm rồi mà kĩ thuật hôn của cô vẫn còn…kém quá!
_Bình tĩnh hít thở, anh hôn có một cái, theo như dự định thì hôm nay phải là năm cái cơ mà. (>.<) – Đình Phong cong môi cười gian. _Anh…”chơi” bất ngờ, xấu quá. _Hì, xấu đâu chứ, đẹp trai thế này còn gì.
Đình Phong lại cười gian. Hai người cứ nhìn nhau cười mãi, rồi đến lúc Tiểu Minh chợt nhận ra phải báo lại cho Tiểu Phần thì đồng hồ đã chỉ gần năm giờ chiều rồi. Cuống cuồng gọi cho Tiểu Phần xong, Tiểu Minh lại cuống cuồng chuẩn bị để đi.
Đến khi gặp nhau thì lại thế này đây, Nhất Thiên hẹn không được, gọi không nghe máy, hai cô gái đến Candy tìm thì lại hay anh đã đi từ trưa chưa quay lại cửa hàng lần nào!
_Tiểu Phần à, còn phải chờ đến bao giờ nữa. – Tiểu Minh uể oải nhìn khắp mấy gian hàng rồi ngán ngẩm nhìn về phía cửa ra vào.
_Cố gắng đi Tiểu Minh, nốt hôm nay thôi là xong, nếu không phải không muốn dây dưa gì đến chuyện này, muốn một lần dứt khoát cho xong thì tớ đã chẳng bắt bạn chờ, cố gắng nha.
Tiểu Phần nói thế cũng có vẻ mệt mỏi với việc phải chờ đợi này lắm. Cũng may những nhân viên ở đây đều quen với Tiểu Phần nên cũng không ngạc nhiên với việc hai cô cứ đi đi lại mãi trong cửa hàng mà…không mua gì.
_Thôi được rồi, cứ chờ chứ biết làm sao, mong là Nhất Thiên sẽ về sớm.
Tiểu Minh thở dài rồi lại lang thang quanh Candy một lần nữa, chủ yếu là xem đống thú bông, Tiểu Minh bỗng nhớ đến Dinga của cô, cũng là từ nơi này mà có, mà còn là một kỉ niệm rất thú vị. Tiểu Minh mơ màng suy nghĩ, lần đó là vào dịp Noel thì phải, cô đi cùng Hạo Du, và…
_A…
Bất giác nhớ đến người đã tặng Dinga cho mình, Tiểu Minh lại thấy anh ta quen quá nên không kìm được “a” lên một tiếng, rõ là quá quen luôn! Nhưng chỉ gặp lần đó nên vì sao quen thì cô không biết. Thật sự là quen vô cùng, là…là vì cái gì…
_A…
Tiểu Minh bất giác lại “a” lên tiếng nữa, cái nụ cười, nụ cười nửa miệng ngạo mạn và đáng ghét đấy, giống y…giống y…Nhất Thiên, đúng, đúng rồi. Giống Nhất Thiên lắm lắm luôn.
_Tiểu Minh?
Nghe giọng ai gọi tên mình rất nhẹ nhàng, Tiểu Minh vội quay mặt ra phía ngoài nhìn, cô ngạc nhiên đến nỗi mắt cứ mở to tròn nhìn người con trai trước mặt – đang mỉm cười dịu dàng với mình – mà không nói được lời nào. Một lúc, Tiểu Minh mới lên tiếng, hình như, cô không nói được vì…vui >.<
_Hạo Du, sao anh lại ở đây? _À, anh…đi mua đồ linh tinh thôi.
Hạo Du lại cười hiền, ánh mắt nhìn cô ấm áp vô cùng. Ngước nhìn Tiểu Phần vẫn ở tầng trên không để ý tới mình, Tiểu Minh mới đi lại gần chỗ Hạo Du, cũng cười:
_Mua đồ gì thế ạ, ở đây đồ cho nam ít lắm mà. _À…không…không phải cho anh, chẳng là…hm…mm… Chuyện là…mai một cô bạn lớp anh tổ chức sinh nhật, mọi người mua quà rồi sẽ cho chung vào một cái hộp làm quà tặng nên anh…
Hạo Du nói rồi gãi đầu gãi tai ngượng ngùng. Thực ra chuyện mai sinh nhật cô bạn cùng lớp chỉ là cậu…bịa ra thôi, làm gì có cô bạn cùng lớp nào mai sinh nhật chứ, mà có thì…cậu cũng chẳng muốn quan tâm. Chỉ là Hạo Du đi ngang qua đây bất chợt thấy cái dáng nhỏ nhắn xinh xắn của “ai đó” ở trong này nên mới đi vào, không ngờ là Tiểu Minh thật. Thấy Tiểu Minh mà sao Hạo Du vui mừng quá đỗi, đến nỗi mà tim cậu cứ đập như muốn được…giải thoát đến nơi.
_À ra thế, thế anh định mua gì, có thể…em giúp được.
Tiểu Minh cũng ngại và không kém gì Hạo Du, cố mãi mới nói tự nhiên được, còn khẽ cười một cái duyên dáng (chết người!).
_Anh…chưa biết nữa… Em…giúp anh…nhé… – Hạo Du bị nụ cười của Tiểu Minh làm cho hóa đá luôn rồi, mở miệng ra mà thấy khó quá. _Ừ được thôi – Tiểu Minh lại cười – thế…mua thứ gì bây giờ nhỉ? Anh không có dự định gì sẵn sao?
Hướng Hạo Du, Tiểu Minh nói. Hạo Du cũng nhìn Tiểu Minh, gật đầu, lại đưa tay gãi đầu. Thật ra cậu đâu có định đi mua quà cho ai mà dự định trước chứ.
_Một thứ…đơn giản thôi là được rồi. _Ừm, vậy…kẹp tóc được không, nhỏ nhỏ xinh xinh, nhưng mà…có trẻ con quá không nhỉ, hay khuyên tai, hay là ví, túi, hay… _Kẹp tóc cũng được. – Hạo Du khẽ cất tiếng ngắt lời Tiểu Minh rồi cười một cái.
Tiểu Minh ngơ ngẩn trước nụ cười đẹp mê hồn của Hạo Du, tuy chỉ là cười mỉm thôi nhưng mà sao đẹp đến như vậy chứ.
_A a ừ ừ, vậy…chọn kẹp tóc…
Tiểu Minh sau vài giây ngây ngốc nhìn Hạo Du, lúc này mới gật đầu lia lịa. Cô thấy ngượng quá đi mất thôi >.<
Rồi quên cả Tiểu Phần đang ở trên kia một mình, Tiểu Minh kéo Hạo Du ngay đến chỗ có kẹp tóc, kẹp tóc ở đây nhiều và đẹp “vô đối”, cô cứ nhìn thấy là lại muốn “khuân” hết đống này về luôn.
Chỉ vào mấy cái kẹp nhìn “iu” kinh khủng, Tiểu Minh quay ra Hạo Du cười nói:
_Nhiều lắm anh ạ, anh có biết sở thích của cô ấy không? _Ừm anh…không. _Vậy chọn theo ý em được không?
“Anh chỉ muốn mua cho em thôi Tiểu Minh à”, Hạo Du thầm nghĩ nhưng chẳng dám nói ra, chỉ khẽ gật đầu cười.
Rồi Hạo Du cứ thế đứng nhìn Tiểu Minh giúp anh chọn quà, hai má phúng phính ửng hồng như hai trái đào của cô, thế kia ai mà không muốn…cắn cho phát chứ. Còn đôi môi mềm mại tựa hai cánh hoa cong cong khép cạnh nhau kia, mỗi lần nở thành nụ cười thì…ôi thôi, Hạo Du cứ phải gọi là bay qua cả thiên đình cứ chẳng chơi! Đôi mắt tròn xoe như hai hạt châu kia thì khỏi cần tả rồi, nhìn vào mà muốn chìm luôn trong đó.
Hạo Du cứ ngơ ngẩn nhìn Tiểu Minh, mọi lời nói của cô từ đầu đến cuối chẳng lọt vào tai cậu chút nào, mặt cậu cứ dần đỏ lên, đỏ lên, tim thì càng ngày càng đập kịch liệt, mạnh mẽ như muốn phá tan cái lồng ngực chật chội mà nhảy ra ngoài. Hai tay đút túi áo chỉ muốn một phát ôm chặt lấy cô gái đó vào trong lòng, vuốt ve mái tóc mềm mượt đen óng ả đó. Cậu cảm thấy mình cứ bứt rứt không yên khi cứ phải tỏ ra bình thản trước cô gái mình yêu như thế.
Rồi đến khi Tiểu Minh nói một hồi chẳng thấy Hạo Du phản ứng gì mà mang một chiếc kẹp mái hình quả dâu tây đưa lên trước mặt Hạo Du định khoe với cậu, Hạo Du mới giật mình như thoát khỏi cơn mộng, giả bộ…xem xem cái-mà-Tiểu Minh-đang-giơ-lên trước mặt cậu đó, gật gù nói:
_Ừm, được đấy, em đeo thử anh xem được không?
Tiểu Minh nhìn nhìn Hạo Du, rồi nhìn nhìn cái kẹp, rồi mới gật đầu. Nhưng cô chưa kịp làm gì thì Hạo Du đã đưa tay cầm lấy cái kẹp, tự mình đưa nó lên đầu Tiểu Minh.
Tiểu Minh ngại lắm, hai má cứ đỏ hồng lên, cô cụp mắt xuống đất không dám nhìn, thấy Hạo Du nói được rồi mới ngẩng lên, rồi lại cúi xuống. Cô ngại quá!
_Nhìn gương xem Tiểu Minh, nhìn em xinh quá, thôi anh mua tặng em nhé, Tiểu Minh.
Tiểu Minh ngượng ngùng nhìn vào gương, chưa dám gật đầu. Má cô còn đỏ hơn nữa, mặt còn nóng hơn nữa. Liếc thấy Hạo Du đứng cạnh đang cười dịu hiền nhìn mình trong gương, Tiểu Minh thấy tim bỗng đập rộn ràng. Cố trấn tĩnh lại mình, cô vừa quay ra nhìn Hạo Du vừa định đưa tay tháo cái kẹp xuống. Nhưng cô chưa kịp nói gì, làm gì đã nghe Hạo Du nói tiếp:
_Đừng từ chối, chỉ là một cái kẹp thôi mà, nhận cho anh vui, được không?
Tiểu Minh nhìn ánh mắt chân thành có chút khẩn thiết của Hạo Du, cuối cùng mới e dè gật đầu, cười một cái với cậu.
Hạo Du cũng nhìn Tiểu Minh mà cười, ánh mắt cậu ngập tràn hạnh phúc.
Cả hai cứ tự nhiên tình cảm qua lại, không biết ở trên tầng, Tiểu Phần đã nhìn thấy từ lâu…
|
Cả hai cứ tự nhiên tình cảm qua lại, không biết ở trên tầng, Tiểu Phần đã nhìn thấy từ lâu. Cô không tin được trước mắt mình kia là cảnh Tiểu Minh và Hạo Du cười với nhau rất tình cảm, lại còn có vẻ rất hạnh phúc nữa chứ. Cô thậm chí còn không biết Tiểu Minh và Hạo Du gặp lại nhau lúc nào, Tiểu Minh không kể cho cô biết, vậy mà giờ đây hai người còn tự nhiên cười nói vui vẻ, ánh mắt đưa đẩy đầy tình ý như không có ai xung quanh. Tiểu Phần giận thì không hẳn là giận, nhưng cô bỗng thấy khó chịu lạ thường. Cô thấy bực thay cho Đình Phong! Tiểu Minh thân mật với Hạo Du thế kia, cho dù Tiểu Phần không biết giữa hai người bây giờ là mối quan hệ gì, cô cũng thấy Đình Phong đang bị phản bội.
Lấy điện thoại nhắn một cái tin cho Đình Phong, Tiểu Phần chờ lúc Hạo Du đi rồi mới đi xuống chỗ Tiểu Minh, vẻ mặt rõ là giận dỗi xen thất vọng. Tiểu Minh cười nói chào Hạo Du đi về rồi liền xoay người nhìn mình trong gương, tay mân mê cái kẹp. Cô vừa quay lại đã bắt gặp ngay ánh mắt Tiểu Phần đang hướng về mình.
_Tiểu Phần…
Tiểu Minh hơi ngượng ngùng gọi tên Tiểu Phần, cô từ nãy ở bên Hạo Du đã quên mất sự có mặt của Tiểu Phần, mà cô thì lại chưa kể cho người bạn này nghe chuyện của Hạo Du, cô thấy mình như bị…bắt quả tang đang làm việc mờ ám vậy.
_Tiểu Minh, bạn với Hạo Du…? – trong lời nói của Tiểu Phần mang ý dò xét.
_Tớ với Hạo Du… – Tiểu Minh mím môi, hai bên lông mày chau lại. Có lẽ Tiểu Phần giận cô lắm vì chuyện gặp lại Hạo Du khi nào cô cũng không cho Tiểu Phần biết.
_Đình Phong có biết chuyện bạn với Hạo Du qua lại không?
Tiểu Minh ngây người nhìn Tiểu Phần, cô thật bất ngờ khi nghe câu hỏi này từ cô bạn thân.
_Đình Phong? Có, anh ấy biết bọn tớ đã gặp lại nhau sau bốn năm, cũng bảo bọn tớ cứ làm bạn cũng tốt.
Tiểu Minh thật thà nói, ánh nhìn vào mắt Tiểu Phần vẫn mang theo sự lúng túng vì thấy có lỗi.
Nhưng Tiểu Phần nghe Tiểu Minh nói thế thì lại có chút mừng. Ít ra thì cũng không phải Tiểu Minh giấu giếm Đình Phong mà qua lại với Hạo Du. Nhưng dù sao, việc hai người thân thiết quá như thế, cô cũng không hề muốn, và chắc chắn…Đình Phong cũng không hề muốn. Tiểu Phần nhủ trong đầu, nghĩ lại việc mình báo với Đình Phong là hoàn toàn đúng đắn, Tiểu Minh với Đình Phong đang hạnh phúc như vậy, sự xuất hiện của Hạo Du chỉ làm hỏng mọi thứ thôi.
Rồi trở lại thực tại, đối mặt với Tiểu Minh, lúc này Tiểu Phần mới ra vẻ giận dỗi:
_Tiểu Minh, bạn giấu tớ.
_Hic, tớ… Hic, xin lỗi mà, tớ không phải định giấu bạn chuyện tớ với Hạo Du gặp lại đâu, chỉ là… Nói ra cũng không tiện, tớ biết bạn không muốn tớ với Hạo Du…
_Hic, vậy là từ khi nào. Tớ tưởng bạn có thể kể cho tớ nghe mọi chuyện chứ.
Tiểu Minh nghe Tiểu Phần trách không khỏi nhăn nhó:
_Tại…lúc đó bạn cũng đang có chuyện với Nhất Thiên nên tớ không kể. Mới đầu gặp lại Hạo Du tớ cũng mệt mỏi lắm.
_Thế có chuyện gì, thấy bây giờ hai người… – Tiểu Phần hơi nhíu mày.
_Ừm, chuyện dài lắm, thực ra tớ với Hạo Du đã gặp nhau mấy tháng rồi.
Tiểu Minh thật thà nói, rồi cô đến gần Tiểu Phần, hai người cùng kiếm một chỗ ngồi nói chuyện với nhau. Giờ là gần bảy giờ, khách đã vãn nhiều, Tiểu Minh thấy thế nên cũng kể khá tự nhiên. Cô kể hết cho Tiểu Phần nghe chuyện từ đầu gặp Hạo Du đến giờ, cả những chuyện cô giấu Đình Phong (như việc Hạo Du nói vẫn còn yêu cô) cô cũng kể cho Tiểu Phần nghe. Tiểu Minh trước không kể chỉ vì nghĩ là chuyện với Hạo Du sẽ giải quyết nhanh thôi, có kể cũng chẳng làm gì, mà Tiểu Phần có khi cũng không muốn nghe vì đang gặp rắc rối với Nhất Thiên, chứ giờ mọi chuyện đã ổn thỏa, cô với Hạo Du như thế, cô với Đình Phong vẫn thế, cô thấy kể cũng không sao cả. Tiểu Phần lại là cô bạn mà cô tin tưởng nhất nữa.
Tiểu Minh cứ kể, Tiểu Phần cứ chăm chú nghe. Cô không nói một lời nào, nhưng trong đầu đang suy nghĩ từng chuyện một. Đầu tiên là cô rất ngạc nhiên vì bốn năm rồi Hạo Du vẫn yêu Tiểu Minh đến thế, còn tìm Tiểu Minh và bày tỏ tình cảm nữa, tuy rằng thật khiến người ta phải xúc động nhưng cái mà Tiểu Phần nghĩ đến ở đây là…thật may người Tiểu Minh chọn vẫn là Đình Phong. Tuy biết Hạo Du yêu mình rồi, Tiểu Minh vẫn chọn ở bên Đình Phong, điều này làm Tiểu Phần cảm thấy được chút thanh thản về việc bốn năm trước đã cùng Đình Phong nói dối cô bạn thân nhất này. Cô nghĩ mình cũng không đến nỗi quá sai lầm, vì chẳng phải Đình Phong luôn mang lại cho cô bạn của cô hạnh phúc, niềm vui và nụ cười? Đến giờ Tiểu Minh biết Hạo Du yêu mà cũng có chọn Hạo Du đâu nào.
Rồi sau đó Tiểu Phần lại nghĩ đến chuyện Hạo Du chấp nhận “rút lui”, không muốn tranh giành hay “lấy lại” Tiểu Minh từ tay Đình Phong nữa (dù sao trước kia người Tiểu Minh yêu cũng là Hạo Du!). Liệu có thật là như vậy không, có thật là Hạo Du cam chịu nhìn Tiểu Minh ở bên Đình Phong? Cô chỉ sợ Hạo Du lại một lần nữa đe dọa tình yêu của Đình Phong và Tiểu Minh, cô rất lo lắng điều đó, bốn năm qua chưa hề thôi lo lắng về điều đó. Cô rất sợ sự xuất hiện của Hạo Du sẽ làm cho tình yêu mà Đình Phong cố gắng xây dựng và gìn giữ bao lâu nay bị tan vỡ, Đình Phong sẽ buồn lắm, tuy rằng khi đó lời hứa anh hứa với cô sẽ có cơ hội trở thành hiện thực, cô vẫn không hề muốn. Nếu Hạo Du thật sự bây giờ chỉ muốn làm bạn với Tiểu Minh, (theo Tiểu Phần nghĩ) tuy vẫn yêu Tiểu Minh nhưng chỉ cần được ở bên Tiểu Minh là đủ, cô cũng yên tâm được phần nào.
Cuối cùng là về chuyện mối quan hệ “giờ chúng tớ trở thành bạn thân” như lời Tiểu Minh nói giữa cô và Hạo Du, Tiểu Phần nghĩ không biết nên mừng hay nên buồn nữa. Trong lòng cô thật sự đang nghĩ, Hạo Du ra khỏi hoàn toàn cuộc sống của Tiểu Minh (như trong bốn năm qua) thì hơn. Tuy giờ Tiểu Minh với Đình Phong đang yêu nhau, Tiểu Minh cũng đã từ chối tình cảm của Hạo Du, cô vẫn thấy hai người ở thân thiết với nhau như thế là không ổn. chẳng phải có câu “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén đó sao”, hai người lại còn đã từng yêu nhau, giờ ở gần nhau như vậy, có khi nào những tình cảm xưa lại trỗi dậy mạnh mẽ? Nhỡ Đình Phong thật sự bị phản bội, cô không dám nghĩ nữa, vì khi đó, Đình Phong sẽ đau khổ, thậm chí sống không nổi mất thôi!
Nhưng nghe Tiểu Minh nói thế rồi, Tiểu Phần cũng không biết phải nói gì hơn, cô vỗ vỗ vai cô bạn:
_Ừ, là bạn…là tốt rồi. Tiểu Minh à, đừng quên Đình Phong mới là người yêu bạn nhé.
Tiểu Minh nghe Tiểu Phần nói thế, hết ngạc nhiên rồi mới bật cười:
_Bạn nói gì y hệt Đình Phong, tất nhiên là mình biết. Bạn yên tâm đi, Hạo Du là bạn, Đình Phong là người yêu, mình biết chứ, sẽ không có gì đáng lo đâu mà.
_Ừ, được rồi, tớ chỉ sợ bạn lại bị cuốn vào chuyện tình cảm như bốn năm trước, tớ không muốn thấy bạn chịu đau khổ một lần nữa đâu Tiểu Minh ạ.
Tiểu Phần vừa nói vừa truyền một tia ấm áp vào mắt Tiểu Minh, tay cô nắm lấy tay cô bạn mình, xoa xoa. Tiểu Minh nghe Tiểu Phần nói vậy lại thêm xúc động, cô gật đầu liền mấy cái, khẽ giọng nói:
_Cám ơn bạn Tiểu Phần, cám ơn, tớ sẽ nghe bạn mà.
|