Cuối Cùng Mình Cũng Thuộc Về Nhau
|
|
1 a.m
Lại một đêm không ngủ.
Hạo Du ngồi trên giường hướng cái nhìn chán chường ra bên ngoài cửa sổ.
Ngoài trời tối đen như mực, không trăng, không sao, không một chút ánh sáng le lói, không gian ngoài tấm kính kia hoàn toàn bị bao phủ bởi sắc đèn huyền bí. Vậy thì Hạo Du nhìn cái gì trong cái “mớ” đen như mực kia đến mấy tiếng đồng hồ?
Hình như chính bản thân cậu cũng không biết. Chỉ là Hạo Du không muốn cứ nhắm mắt là hình ảnh Tiểu Minh lại hiện ra trong đầu cậu, càng không muốn phải suy nghĩ đến chuyện Tiểu Minh bốn năm trước đã bị Tiểu Phần giấu mà không biết cậu yêu cô nữa nên mới cứ ngồi bất động ngắm trời…đen như thế. Hạo Du ước gì mình có thể ngủ đi được một tí, đã mấy đêm rồi…
Chuông điện thoại chợt reo như kéo Hạo Du trở lại thực tại. Cậu nhìn vào cái máy, vài giây mới ấn nút nghe, là Tú Giang, chỉ có cô mới biết số này của Hạo Du ngoài bố mẹ cậu ra thôi.
_Hạo Du. _Ừ, anh đây, Tiểu Giang à?
Giọng Tú Giang ở đầu bên kia vang lên không mấy vui vẻ:
_Hạo Du, anh…lại không ngủ được à? _Ừ, anh… _Hạo Du… _Ừ, anh đây. _Hạo Du à, anh đừng nghĩ ngợi nữa, em đã nói rồi, chuyện này anh nhất định phải nói với Tiểu Minh, nhất định đấy, đừng có mất ngủ cả đêm chỉ vì nghĩ xem có nên nói hay không, ngoài mệt mỏi ra thì anh được cái gì cơ chứ hả Hạo Du?
Tú Giang có vẻ buồn bực, nhưng trong giọng nói của cô vẫn mang theo niềm xót thương.
Hạo Du nghe Tú Giang nói thế chỉ biết thở dài thườn thượt, cậu cũng đâu muốn như thế chứ.
_Anh cũng đâu muốn phải suy nghĩ nhiều, nhưng…anh sợ Tiểu Minh sẽ buồn, sợ cô ấy vì chuyện này mà cảm thấy có lỗi với anh, anh không muốn, em biết mà.
Rồi cũng nghe thấy Tú Giang thở hắt một cái:
_Hạo Du, anh nghe em nói nè, Tiểu Minh là người bị giấu và bị lừa dối, cứ cho là điều ấy không ảnh hưởng đến quyết định của cô ấy đi, cô ấy vẫn là “nạn nhân”. Trong tình yêu không có sự lừa dối đâu anh biết không, em chắc chắn chuyện này không chỉ có Tiểu Phần mà cả Đình Phong cũng liên quan nữa, chắc chắn đấy. Vì thế anh phải nói cho cô ấy biết, phải nói cho Tiểu Minh biết sự thật, cô ấy cần được biết, anh có giấu thì đến một ngày, cây kim trong bọc cũng sẽ lòi ra thôi. Anh không nói, em sẽ nói đó.
_Tiểu Giang, em…
_Anh đừng nói nhiều, em biết anh đau khổ, mệt mỏi, em không phải là người không liên quan, em cũng mệt mỏi lắm. Nhưng không ai muốn điều đó cả, mình phải chấp nhận thôi anh. Nghe em đi, đến nói với Tiểu Minh sự thật, bốn năm trước anh đã yêu cô ấy, yêu rất nhiều. Khi đó anh bị ốm, anh nhớ không, có lẽ trong lúc anh ốm, em còn đi Mĩ nên Tiểu Phần với Đình Phong mới có cơ hội làm như thế, anh hãy đi nói với Tiểu Minh như thế đi, bảo là sự thật anh chọn Tiểu Minh đã bị Tiểu Phần và Đình Phong giấu đi, nên cô ấy đến bây giờ mới được biết. _Nhưng Tiểu Minh sẽ áy náy và dằn vặt lắm.
Hạo Du khổ sở nói, trong mắt ngập tràn sự lo lắng. Nghĩ lại những gì Tiểu Phần đã nói, Hạo Du vẫn nghĩ không nói ra thì tốt hơn. Không nói thì chỉ có mình cậu buồn, còn nếu nói ra… Đằng nào Hạo Du cũng quyết định sẽ không xuất hiện trước mặt Tiểu Minh nữa, Yahoo không online, điện thoại đổi số, cậu đã hứa với Đình Phong rồi…
Tú Giang lại thở dài. Cô hiểu tâm trạng của Hạo Du lắm, và cũng hiểu Hạo Du nữa. Cậu thực sự chỉ mong Tiểu Minh hạnh phúc thôi là cũng thấy mình hạnh phúc rồi. Nhưng Tú Giang thì khác, không phải cô mong muốn Tiểu Minh phải buồn phiền, nhưng sự thật là sự thật, Hạo Du có không muốn nói ra thì nó vẫn là sự thật, đó là chuyện không thể thay đổi. Đến một lúc nào đó Tiểu Minh biết chuyện, cô cũng sẽ phải chịu đau khổ và dằn vặt thôi. Chỉ bằng cứ nói ra sớm, Tú Giang nghĩ. Mà cô cũng cho là Tiểu Minh cần được biết chuyện này, không thì vừa thiệt thòi cho Tiểu Minh, vừa thiệt thòi cho Hạo Du, cả hai người cô đều yêu mến, Tú Giang không muốn chút nào.
Nghĩ ngợi vài phút, Tú Giang mới lên tiếng:
_Nếu em là người nói, chắc chắn Tiểu Minh sẽ giận cả anh, Hạo Du ạ, vì anh biết cô ấy bị Tiểu Phần và Đình Phong giấu mà cũng không cho cô ấy biết. _Nhất định phải nói ra sao? _Tất nhiên rồi. – Tú Giang nhanh chóng đáp lại. _Có khi Tiểu Minh sẽ không tin anh đâu…
Hạo Du buồn buồn nói. Mấy hôm cậu chỉ lo Tiểu Minh sẽ buồn khi biết chuyện chứ cũng chưa khi nào suy nghĩ xem Tiểu Minh liệu có tin lời anh không. Giờ nghe Tú Giang thuyết phục nói thì mới chợt nghĩ đến. Chắc gì Tiểu Minh đã tin cậu, chuyện cậu chọn cô, bốn năm trước ấy, có gì làm bằng chứng nào, Tiểu Minh chắc chắn sẽ tin Tiểu Phần và…Đình Phong hơn cậu.
_Tin hay không là việc của cô ấy, việc của anh là nói cho cô ấy biết. Nếu anh không làm thì nó sẽ trở thành việc của em, anh chọn đi. – Tú Giang hết sức dứt khoát nói. _Tiểu Giang, em thật là… Em ép anh đó hả. _Là em muốn tốt cho anh, anh còn không hiểu sao. _Anh… _Hạo Du, anh thay đổi quá là nhiều, trước kia anh có như vậy đâu, anh mạnh mẽ và dứt khoát, đáng mặt đàn ông hơn cả bây giờ. Đừng ngồi một chỗ mà suy nghĩ mãi nữa, hành động đi xem nào. – Tú Giang cố gắng thuyết phục Hạo Du, dùng cả cách đánh vào lòng tự trọng của anh.
Hạo Du biết thừa mục đích của Tú Giang. Cậu yên lặng một lúc mới lại cất tiếng:
_Tú Giang này, sao em nghĩ trong chuyện này có liên quan đến Đình Phong? Lần trước Tiểu Phần nói với anh là chuyện này không liên quan gì đến anh ta hết. _Hạo Du à, có phải yêu Tiểu Minh quá mà anh bớt thông minh đi không vậy. Anh nghĩ xem, Tiểu Phần có lí do gì để giấu Tiểu Minh chuyện này chứ, chắc chắn là có sự can thiệp của Đình Phong rồi. _Tiểu Phần nói vì anh làm Tiểu Minh buồn nhiều quá… _Lúc em nói với Tiểu Phần, cô ấy hứa sẽ nói với Tiểu Minh, thậm chí lúc đó cô ấy còn rất vui, mà Tiểu Phần còn là người biết rõ Tiểu Minh yêu anh hơn ai hết, cô ấy sẽ không ấu trĩ đến nỗi như thế đâu. Chắc chắn là có liên quan đến Đình Phong rồi, có thể Đình Phong đã nói gì với Tiểu Phần, thuyết phục cô ấy nên mới khiến Tiểu Phần làm như vậy. Mà anh nói thế…cứ như kiểu cô ấy đang bảo vệ cho Đình Phong vậy. Nhưng mà thôi, tóm lại là anh phải nói với Tiểu Minh đi, hiểu chưa, trong tình yêu không có sự lừa dối, Đình Phong đã dối Tiểu Minh, chuyện đó không thể chấp nhận được.
Hạo Du nghe Tú Giang nói hết chỉ ậm ừ chứ không nói gì, cũng thấy xuôi xuôi. “Trong tình yêu không có sự lừa dối” à, đúng, không thể có sự lừa dối. Đình Phong đã giấu Tiểu Minh, mà không chỉ giấu, còn thuyết phục Tiểu Phần không nói cho Tiểu Minh biết, đó là tội lỗi quá lớn. Hạo Du biết là Đình Phong yêu Tiểu Minh, nhưng nếu là cậu, cậu sẽ không bao giờ làm như thế.
Giữ chặt cái điện thoại, Hạo Du khẽ cất lời nói đầy quyết tâm:
_Vậy anh sẽ nói với Tiểu Minh, cho dù cô ấy có không tin, cho dù nói ra có làm cô ấy buồn, cho dù chẳng thay đổi được gì, anh sẽ nói Tiểu Giang ạ, cám ơn em. * * * * * *
Tiểu Minh đang ngồi trong công viên chờ Hạo Du với khuôn mặt rất rạng rỡ. Cô hẳn là đang rất vui, không chỉ bây giờ mà là từ sáng đến giờ rồi. Tiểu Minh cứ cười một mình suốt, làm những người đi qua không khỏi nhìn cô với ánh mắt ái ngại. Tất nhiên là Tiểu Minh chẳng làm sao, cô chỉ vui quá thôi. Một tuần rồi không liên lạc, sáng nay Hạo Du bỗng gọi cho cô, nói muốn gặp cô. Cậu không nói lí do, Tiểu Minh thì nghĩ chiều là gặp rồi nên không hỏi nhiều, lúc đó cô cũng quá vui mừng nữa. Thực sự đấy, một tuần không nói chuyện, không nhắn tin, thậm chí còn tưởng như Hạo Du “bốc hơi” hoàn toàn, Tiểu Minh vừa buồn vừa lo, cô sợ có chuyện gì xảy ra với Hạo Du rồi cơ. Thật may, Hạo Du vẫn bình an.
Nghĩ đến việc tí gặp Hạo Du, Tiểu Minh lại thấy tim cứ đập rộn ràng vậy. Cô đến sớm hơn giờ hẹn tận mười lăm phút, ngồi đúng chỗ Hạo Du nói, chờ cậu. Nhưng Tiểu Minh vui mà cũng lại hơi ngại, vì hôm trước ấy… Hạo Du chắc sẽ đau khổ lắm mà, gặp thế này, Tiểu Minh không biết sẽ phải nói gì, có phải xin lỗi Hạo Du không. Mà tự nhiên Hạo Du nhắc đến chuyện bốn năm trước làm gì chứ. Nhưng nghĩ lại, thật sự, nếu bốn năm trước biết Hạo Du yêu mình, Tiểu Minh chắc chắn, chắc chắn, sẽ không chọn Đình Phong… Cho dù bây giờ cô không có gì hối hận về sự lựa chọn này, nhưng nếu là lúc đó…
Tiểu Minh bất giác thở dài, cô thôi không nghĩ ngợi nữa mà mang điện thoại ra xem giờ, năm phút nữa, Hạo Du vẫn chưa đến. Tiểu Minh thấy hơi hồi hộp.
_Tiểu Minh…
Nghe tiếng Hạo Du gọi tên mình, Tiểu Minh không tự chủ được quay về phía có tiếng nói cười một cái rõ tươi. Rồi cô lại ngại. Ừ thì…tự nhiên lại cười như thế…
_Anh. – Tiểu Minh bối rối đứng lên nhìn Hạo Du, khẽ nói. _Em đến lâu chưa? Sao đến sớm thế? Anh giờ mới tan học. _À vâng.
Tiểu Minh giờ mới nhận ra Hạo Du đang khoác cặp. Lớp Tiểu Minh hôm nay tan sớm nên cô mới đến đây trước,cũng không nghĩ là Hạo Du cũng phải đi học nữa. Mà hôm nay Hạo Du mặc áo sơ mi trắng nhìn anh giống hồi cấp ba quá, khuôn mặt thanh tú, dáng người mảnh khảnh, chẳng khác gì Hạo Du của bốn năm về trước. Nhưng mà, nhìn Hạo Du có vẻ lại gầy đi nhiều rồi, Tiểu Minh bất chợt nhận ra mà thấy quá thương anh.
_Tiểu Minh?
Hạo Du thấy Tiểu Minh cứ nhìn chằm chằm vào mình nên mới lên tiếng gọi. Chắc cô đã nhận thấy anh gầy đi nhiều so với đợt trước gặp.
_Ừ, anh ngồi đi, có chuyện gì mà muốn gặp em. Mà một tuần rồi, anh…
Tiểu Minh ngập ngừng nói. Cô định hỏi có phải Hạo Du tránh mặt cô không nhưng lại không dám. Mà thôi, cô cũng không nói nữa, giờ đã gặp rồi còn gì, nếu Hạo Du muốn tránh mặt cô thì đã không chủ động gọi và hẹn gặp cô như thế.
Rồi Tiểu Minh và Hạo Du cùng ngồi xuống ghế, ngay cạnh nhau. Tiểu Minh ngượng ngùng cứ cúi gằm mặt xuống, còn Hạo Du thì ngồi bên thoải mái ngắm nhìn người con gái cậu yêu. Lâu rồi cậu mới được nhìn Tiểu Minh gần thế này, lại một tuần không nói chuyện, cậu nhớ Tiểu Minh đến phát điên, phải cố gắng lắm, Hạo Du mới có thể chịu đựng qua được một tuần đáng sợ và kinh khủng đến thế. Ấy mà mới một tuần thôi đấy, chứ nếu mãi mãi, tuổi thọ của cậu khéo phải giảm xuống vài chục năm mất!
Nhưng biết mục đích của mình không phải đến đây chỉ để cho thỏa nỗi nhớ mong đêm ngày, Hạo Du khẽ hít một hơi thật dài rồi cất tiếng nói:
_Tiểu Minh à, anh hẹn em…là có chuyện muốn nói…
Tiểu Minh nghe Hạo Du nói thì ngước ngay lên nhìn, vài giây sau mới gật đầu:
_Vâng, anh nói đi. _Ừm, anh…không biết phải bắt đầu từ đâu nữa Tiểu Minh à.
Ngập ngừng, Hạo Du nói. Cậu nhìn trân trân vào mắt Tiểu Minh, cố truyền cảm xúc của mình sang cho cô. Hạo Du tâm trạng đang rối bời. Đến đây gặp Tiểu Minh rồi, nhìn nụ cười thanh khiết đẹp đẽ của cô, đôi mắt to tròn trong veo của cô, Hạo Du quả thực không muốn làm nó vướng chút muộn phiền nào, nhưng nếu cậu không nói… “Trong tình yêu không có sự lừa dối”, cậu phải nhớ điều đấy.
_Anh cứ nói đi. – Tiểu Minh nhìn Hạo Du, khẽ gật đầu. _Tiểu Minh à… Chuyện bốn năm về trước… _Vâng.
Tiểu Minh e dè gật đầu. Lại vẫn là “bốn năm về trước”, cô quả thực không thiết tha gì cái chủ đề này nhưng vẫn phải đồng ý nghe xem Hạo Du muốn nói gì, mà sao trông mắt anh cứ buồn thăm thẳm.
_Tiểu Minh à, đáng lẽ ra bốn năm về trước em phải biết anh yêu em.
Hạo Du nói rõ ràng từng chữ, tuy có thấy hơi đau lòng.
Tiểu Minh nghe rồi nhìn Hạo Du đầy ngạc nhiên:
_Làm sao em có thể biết được. Hạo Du à, em không nói dối, em… _Ừ, em không nói dối, anh không bảo em nói dối – Hạo Du ngắt lời Tiểu Minh – nhưng đáng lẽ ra em phải biết điều đó. Năm ấy trước khi đi, chính Tiểu Giang đã nhờ Tiểu Phần nói với em chuyện ấy.
Hạo Du vừa nói vừa nhìn chăm chăm vào mắt Tiểu Minh, ánh mắt hết sức chân thật. Cậu muốn cho Tiểu Minh biết, những điều cậu nói, hoàn toàn là sự thật.
Tiểu Minh lúc này nhìn Hạo Du kinh ngạc hết mức, mắt cô mở to, nhìn Hạo Du không chớp. Cô dường như không hiểu Hạo Du vừa nói gì.
_Anh…ý anh là sao? _Tiểu Phần…đã giấu em chuyện anh chọn em chứ không phải Tiểu Giang, cũng vì lí do này nên Tiểu Giang mới quyết định đi Mĩ. Trước khi đi du học, Tiểu Giang đã nói với Tiểu Phần và nhờ cô ấy nói với em. _Anh… Anh nói sao cơ? – mắt Tiểu Minh vẫn mở to hết cơ. _Tiểu Phần đã giấu em… _Anh…anh… Sao có thể, anh đang nói dối đúng không Hạo Du, làm sao có thể.
Đôi mắt Tiểu Minh đang run rẩy, người cô cũng run lên từng đợt. Tiểu Minh không tin, Tiểu Phần lừa dối cô? Không, sao chứ, sao có thể được. Cô không tin.
_Anh không nói dối em, Tiểu Minh, tất cả nhữg điều anh vừa nói đều là thật. Chính Tiểu Giang đã nói với anh, và…Tiểu Phần cũng đã nhận rồi. Tiểu Minh, em phải tin anh.
Người Tiểu Minh vẫn cứ run rẩy, cô lắc đầu liên tục:
_Không, anh nói dối, Hạo Du, Tiểu Phần không thể giấu em một chuyện như thế. Hạo Du, anh hãy nói là anh nói dối đi, em không tin đâu, không tin.
Tiểu Minh kéo cổ áo Hạo Du, vừa kéo vừa nói. Cô quả thực không thể chấp nhận được chuyện Hạo Du yêu mình lại bị Tiểu Phần giấu đi. Khi đó cô đau khổ vì yêu Hạo Du đến thế nào, Tiểu Phần đâu phải không biết, Tiểu Phần sao có thể giấu cô chuyện đó được chứ. Chắc chắn là Hạo Du nói dối rồi.
Hạo Du nhìn thấy thái độ của Tiểu Minh không nằm ngoài dự đoán thì rất đau lòng. Cậu cứ để yên cho cô kéo cổ áo mình, ánh mắt nhìn cô đầy đau khổ. Một lúc sau, Hạo Du mới khẽ cất lời:
_Là sự thực, Tiểu Minh ạ. Anh đã định không nói, vì anh không muốn làm em buồn nhưng… Anh nghĩ em phải được biết sự thật, Tiểu Phần đã giấu em…
Ánh mắt Tiểu Minh nhìn Hạo Du vẫn tràn ngập nghi ngờ, cô khẽ lắc đầu:
_Không, em không tin. Tiểu Phần không thể giấu em chuyện đó. Hơn nữa, tại sao lúc đó anh không tự nói mà phải để Tú Giang nói với Tiểu Phần, anh thử nói xem, tại sao chứ? _Tại vì khi đó, anh ở bệnh viện trông em, bị ốm sốt nên… _Đợi đã, Hạo Du, anh nói gì cơ? Anh…anh nói lại đi.
Hạo Du không hiểu sao Tiểu Minh lại phản ứng gay gắt thế liền chậm rãi nói lại:
_Em tự tử, anh đã ở lại bệnh viện trông em cùng Đình Phong, sau đó anh bị ốm sốt, Tiểu Giang đã đưa anh về nhà chăm sóc.
Mắt Tiểu Minh bỗng lại tối tăm hơn nữa, cô nhìn Hạo Du, khó khăn nói:
_Hạo…Hạo Du, anh ở bệnh viện trông em cùng Đình Phong? _Ừ – Hạo Du khẽ gật đầu – em tự tử còn chưa tỉnh lại, anh sao có thể không ở lại trông em được chứ. Anh cùng với Đình Phong đưa em đến bệnh viện và cùng ở lại chăm sóc em mà, đến hôm sau nữa thì Tiểu Phần cũng đến…
|
Tiểu Minh thẫn thờ đi vào trong thang máy rồi ngồi sụp xuống đất, úp mặt xuống gối. Cô thấy trời đất đang quay cuồng, mọi thứ cứ như quấn lấy nhau, xoay tròn trước mặt cô, như thể sắp kéo cả cô vào trong đó. Trái tim của Tiểu Minh bị vòng xoáy đó làm cho nghẹt thở, khiến cô không sao có thể đứng vững. Cô không biết phải làm sao bây giờ, không biết phải cư xử thế nào cho đúng. Vừa nãy khi nói chuyện với Hạo Du, cô đã nói rất lớn, cô không tin Đình Phong và Tiểu Phần đã lừa dối mình, cô không thể nào chấp nhận được điều đó là sự thật. Nhưng nhìn ánh mắt thảm thương, lại hoàn toàn chân thật của Hạo Du lúc đó, cô có ép bản thân không tin cũng khó. Cô hiểu con người Hạo Du, Hạo Du sẽ không nói dối cô đâu, nhất lại là một chuyện như thế. Nhưng giữa Tiểu Phần với Đình Phong và Tú Giang với Hạo Du, cô biết tin ai và không tin ai đây, và đâu là sự thật. Tiểu Minh không biết, cô chỉ thấy mình không thể thở được, đầu óc choáng váng. Cô đã bỏ chạy ngay sau khi nói với Hạo Du là Hạo Du nói dối, cô không tin, nhưng thực, lúc đó cô chỉ muốn trốn chạy hiện thực. Và đến bây giờ, khi thang máy đã lên đến tầng 36, khi sắp “phải” nhìn thấy Đình Phong, cô thật sự không biết mình cần làm gì khi đối mặt với anh nữa. Có khi nào Đình Phong đúng là lừa dối cô, và…có cả sự giúp đỡ của Tiểu Phần. Không, không thể, cô tin tưởng Đình Phong, anh cũng sẽ không nói dối cô đâu, Đình Phong là người thế nào lẽ nào cô lại không rõ, mà đã yêu thì không được nghi ngờ nhau, cô phải bình tĩnh, phải thật bình tĩnh và sáng suốt. Cô sẽ hỏi Đình Phong chuyện này, nhưng cô tin là Đình Phong sẽ không làm như vậy với cô đâu.
Mang tất cả sự mệt mỏi với biết bao nhiêu suy nghĩ, nghi ngờ bước ra khỏi thang máy, Tiểu Minh thấy bước đi của mình cứ nặng trĩu. Vừa mở được cánh cửa, Tiểu Minh đã ngửi ngay thấy mùi thức ăn thơm lừng, và Đình Phong thì đang nấu ăn trong bếp, vẫn là sự dịu dàng, ánh mắt rạng ngời hạnh phúc mỗi khi nhìn thấy cô:
_Vợ yêu về rồi đấy hả, em đi chơi vui không?
Đình Phong đi đến bên Tiểu Minh ngay khi nhìn thấy cô, đặt nhẹ lên má cô một cái thơm âu yếm rồi định vòng tay ôm lấy cô.
Nhưng Tiểu Minh tránh cái ôm đó.
Tiểu Minh để Đình Phong thơm lên má mình nhưng lại cố tình tránh cái ôm của anh, cái ôm ấm áp đó sẽ làm cô mềm yếu mất. Ở trong lòng anh, cảm giác được anh chở che luôn mang lại cho cô sự an toàn và tin tưởng, vì thế cô sợ…
Đình Phong hơi ngạc nhiên nhưng anh cũng không nói gì.
Kéo Đình Phong ngồi xuống giường cùng mình, ôm lấy một cánh tay anh, một lúc sau Tiểu Minh mới cất tiếng:
_Phong Phong. _Ừ, anh đây mà. – Đình Phong nhìn Tiểu Minh, cười hiền lành. _Phong Phong này, em hỏi anh một chuyện, anh phải trả lời thật nhé.
Tiểu Minh dứt khoát nói. Cô đưa tay ôm lấy mặt anh, mắt nhìn thẳng vào mắt anh. Cô đã quyết tâm rồi, trong tình yêu thì không có sự nghi ngờ, lừa dối lại càng không thể tồn tại. Chỉ một câu hỏi thôi mà.
Đình Phong cũng nhìn Tiểu Minh, vẫn giữ nụ cười trên môi, nói:
_Ừ, em cứ nói đi. _Phong Phong, anh…có bao giờ nói dối hay giấu em chuyện gì không?
Ánh mắt Tiểu Minh không một chút e ngại xuyên thẳng đến đáy mắt Đình Phong, quan sát mọi biểu hiện, mọi thay đổi trong đôi mắt nâu lúc nào cũng có hình bóng cô trong đó ấy.
Nhưng Đình Phong thông minh hơn Tiểu Minh tưởng nhiều, sao anh có thể để cô nhận ra được suy nghĩ và tâm trạng của mình qua ánh mắt được chứ. Nghe Tiểu Minh hỏi, anh đã đoán ra ngay chuyện gì đang xảy ra và cô hỏi vậy là có ý gì. Vậy là Tiểu Minh vừa đi gặp Hạo Du về, và…mọi chuyện đã bị lộ. Đình Phong biết chuyện gì đến rồi cũng sẽ phải đến, nhưng không ngờ nó lại đến nhanh đến vậy. Tại sao ngay khi anh bảo Hạo Du tránh ra Tiểu Minh ra thì Hạo Du lại biết chuyện anh nói dối Tiểu Minh chứ, có phải là do sự sắp xếp của ông trời? Anh mặc kệ, Tiểu Minh là của anh, dù có chuyện gì xảy ra, không ai có thể cướp cô ấy khỏi tình yêu của anh đâu. Tiểu Minh có biết thì hiện giờ cô vẫn tin tưởng anh, Đình Phong có thể khẳng định điều đó. Ai chứ Tiểu Minh thì sao anh lại không hiểu rõ cho được.
Nhưng vẫn không thể phủ nhận một điều, Đình Phong…đang lo sợ!
Nhẹ thơm lên trán Tiểu Minh một cái, Đình Phong nói rất dịu dàng, hoàn toàn không để Tiểu Minh nhận ra cảm xúc thật sự trong lòng:
_Vợ ngốc ạ, anh sao có thể giấu hay lừa em chuyện gì được chứ. Em không tin anh sao.
Tiểu Minh sau một hồi ngây ngốc nhìn vào mắt Đình Phong, hoàn toàn chẳng thấy chút thay đổi nào. Đôi mắt Đình Phong vẫn trong veo như thế, vẫn dịu dàng như thế, vẫn…cuốn hút như thế, có chút gì là lừa dối sao. Không hề!
Tiểu Minh hết sức tin tưởng vòng tay ôm chặt lấy Đình Phong. Ôm thật chặt. Hơi ấm từ cơ thể Đình Phong từ từ truyền sang người cô, tỏa đi khắp toàn thân. Tiểu Minh như chìm hẳn trong niềm hạnh phúc ngập tràn con tim, ngập tràn tim trí. Cô lúc này mới có thể thở từng hơi thật đều, thật thoải mái. Ở trong vòng tay của Đình Phong, cô cảm giác không còn ai có thể làm cô buồn, làm cô tổn thương nữa.
Đình Phong từ từ thơm lên tóc Tiểu Minh, mọi cử chỉ đều rất nhẹ nhàng. Anh còn thơm lên mắt cô, rồi xuống cái mũi nhỏ xinh ở giữa khuôn mặt, cuối cùng là đôi môi đỏ mọng gợi cảm như hai cánh hoa đào. Vị của tình yêu tan dần trong miệng hai người, sự ngọt ngào như bao phủ toàn bộ căn nhà, ôm lấy hai con người đang hôn nhau trên giường kia. Đến năm phút sau thì Tiểu Minh đã lại an toàn và ấm áp trong lòng Đình Phong. Anh ôm lấy cô, một tay vuốt ve mái tóc mềm mượt, một tay xoa xoa má cô. Đình Phong cũng để toàn thân ngập tràn trong hạnh phúc.
Nhưng sự lo lắng vẫn không để cho Đình Phong yên. Anh tự tin là thế, mạnh mẽ là thế, vẫn không tránh khỏi bị sự lo lắng này làm cho xao động. Ừ, sao không lo cho được, anh…chẳng phải lại vừa nói dối Tiểu Minh lần nữa. Bản thân anh không phải không biết đó là sai, nhưng anh không làm khác được. Giấu được ngày nào hay ngày ấy thôi, anh thật sự không thể mất Tiểu Minh, anh không biết mà cũng không dám tưởng tượng ra cuộc sống nếu thiếu cô nữa. Mấy ngày “địa ngục” vừa mới qua không bao lâu, anh cũng mới lấy lại được chút nào yên tâm trong lòng, thế mà mọi chuyện sao vẫn không lắng xuống, còn khơi gợi nó dậy làm gì kia chứ. Không lẽ bốn năm qua những gì anh mang lại cho cô chưa đủ để chuyện đó trở thành dĩ vãng, Tiểu Minh sẽ làm thế nào khi biết đúng là anh đã lừa dối cô đây.
Đan tay mình vào tay người con gái yêu thương, Đình Phong khẽ giọng nói:
_Tiểu Minh à, giả sử, nếu anh làm gì có lỗi với em, lừa dối em, em…sẽ làm thế nào?
Tiểu Minh nghe Đình Phong nói thế, giật mình quay lại nhìn anh ngay. Ánh mắt Đình Phong lúc này cũng có chút buồn phiền. Thật sự nếu Đình Phong đúng là lừa dối cô, Tiểu Minh cũng chưa nghĩ đến sẽ làm gì nữa. Bản thân cô chắc sẽ đau khổ mất một thời gian dài, có khi là vết thương trong tim sẽ không bao giờ có thể lành, vì Đình Phong là người mà cô yêu thương và tin tưởng nhất… Còn đối với anh, cô không biết nữa, có lẽ sẽ chia tay? Không, mới nghĩ có vậy mà người cô đã run lên một cái nổi hết da gà rồi, nhưng Tiểu Minh nghĩ mình sẽ không thể dễ dàng tha thứ cho Đình Phong được, có lẽ cần một khoảng thời gian đủ dài để cô có thể làm được điều đó.
_Sao thế vợ yêu? Sao em không nói gì. – Đình Phong thấy Tiểu Minh im lặng liền lên tiếng hỏi. Anh đang muốn biết xem Tiểu Minh sẽ xử lí chuyện này thế nào lắm. _À, em… – Tiểu Minh bối rối nhìn Đình Phong, nãy mải suy nghĩ quên cả anh – chắc là sẽ chia tay luôn anh ạ. Em không thể nào chấp nhận người yêu lừa dối mình.
Tiểu Minh nói đùa vậy thôi, nhưng nhìn vẻ mặt lại rất nghiêm túc. Cô không ngờ là câu nói đùa của mình lại khiến Đình Phong đau khổ vô cùng. Cố không để lộ cảm xúc của mình, anh gượng cười một cái rồi đứng dậy:
_Vậy anh sẽ không bao giờ dám nói dối vợ yêu cái gì đâu. Thôi anh vào nấu nốt mình ăn tối không muộn.
Nói rồi Đình Phong đi ngay vào, lúc này sự lo lắng mới như được giải tỏa, lan ra khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể anh. Đình Phong bỗng thấy bước đi mình loạng choạng, tim thì cứ đập nhanh liên hồi. Sự mệt mỏi mấy hôm trước lại như trở lại vẹn nguyên. Hai chữ “chia tay” cứ vang lên trong đầu anh mãi, như đè nặng lên trái tim chỉ biết yêu cô của anh. Đình Phong không ngờ Tiểu Minh sẽ làm như vậy, chia tay luôn ư. Vậy giờ cô mà biết… Đình Phong không dám nghĩ nữa, có lẽ tối nay anh lại mất ngủ nữa thôi… * * * * * *
2 a.m
Hai giờ sáng rồi mà Tiểu Minh vẫn không sao ngủ được. Cô cứ nằm trằn trọc mãi trên giường, quay đi quay lại, thấy khó xử vô cùng. Tiểu Minh không nghi ngờ Đình Phong nữa, cô tin anh sẽ không khi nào lừa dối cô đâu, nhưng còn Hạo Du, như thế chẳng có nghĩa là Hạo Du lừa cô hay sao. Tiểu Minh cũng lại không tin là Hạo Du lừa mình, mà cô cũng chẳng nghĩ ra được là anh lừa mình để làm gì nữa. Điều đó khiến Tiểu Minh cứ phải suy nghĩ mãi từ tối đến giờ, chuyện lần này còn liên quan đến Tiểu Phần và Tú Giang nữa chứ, toàn những người cô yêu thương cả, ai lừa dối cô thì đều sẽ khiến cô đau khổ hết. Mà…thực ra Tiểu Minh đã nghĩ rồi, nếu lần này thực sự Hạo Du chỉ là nói dối cô, cô cũng sẽ không trách anh mà bỏ qua cho anh, nhưng đấy là Hạo Du, chứ với Đình Phong, chắc chắn không chỉ đơn giản như thế. Cô nói rồi mà, tình yêu không thể có sự lừa dối. Chuyện tình cảm với cô là một chuyện rất nghiêm túc. Hơn nữa, cái chuyện được giấu lần này lại vô cùng quan trọng với cô (ở thời điểm bốn năm về trước), cô không thể bỏ qua được đâu.
Tiểu Minh cứ nằm trên giường suy nghĩ mãi như vậy, đồng hồ chỉ hai giờ sáng lúc nào không hay. Mệt mỏi, Tiểu Minh mới bật dậy, cô ôm gấu bông xuống giường, ra ngoài mở cửa rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài. Hành lang vẫn để đèn sáng trưng, Tiểu Minh nhanh chóng chạy sang bên chỗ Đình Phong, không gọi cửa mà cứ thế mở cửa bước vào. Đình Phong nói an ninh ở đây rất tốt nên đi ngủ chẳng bao giờ khóa cửa luôn, mà vậy cũng tốt. Có đôi khi không ngủ được, Tiểu Minh thường “lẻn” sang phòng anh rồi bí mật trèo lên giường anh ngủ cùng. Mà Đình Phong khi ngủ tỉnh lắm, cô tuy đã cố nhẹ nhàng nhưng anh vẫn luôn biết. Cô vừa lên giường một cái là đã quay ra ôm chặt lấy cô rồi, còn thì thầm vào tai cô khe khẽ: “Vợ yêu không ngủ được hả? Nào, anh ôm, ngủ ngoan nhé.”. Tiểu Minh nghĩ đến đây bất giác cười thầm trong đầu, cô đóng nhẹ cửa lại rồi tiến lại phía giường, trèo ngay lên chui vào trong chăn, chờ đợi Đình Phong quay ra ôm mình.
Nhưng một, hai phút trôi qua, rồi đến năm phút, Đình Phong vẫn nằm im, không chút phản ứng. Tiểu Minh chu môi giận dỗi, quay sang nhìn Đình Phong rồi (đành) chủ động ôm lấy anh. Đến lúc này, cô mới giật mình sợ hãi khi nhận ra, người Đình Phong rất lạnh, hơi lạnh truyền sang cả cánh tay đang ôm lấy anh của cô. Tiểu Minh bật ngay dậy, cuống cuồng bật đèn, Đình Phong nằm trong chăn kia, mắt nhắm nghiền, da mặt trắng bệch, dường như hoàn toàn chẳng còn chút sức sống nào. Tiểu Minh vội vã lay người Đình Phong, thấy tim mình như đã ngừng đập. Cô vừa lay Đình Phong vừa lớn tiếng gọi:
_Phong Phong à, anh sao thế này, Phong Phong à. _Phong Phong, tỉnh đi anh, trả lời em đi, Phong Phong. _Phong Phong…
Tiểu Minh thét gọi tên Đình Phong trong hoảng loạn. Cô thật sự rất sợ, hoàn toàn không hiểu Đình Phong bị làm sao nữa, sao anh lại bất tỉnh thế, có chuyện gì xảy ra với “Phong yêu” của cô vậy chứ.
Nước mắt cứ theo sự lo sợ tột độ mà trào ra không tự chủ, cô nắm lấy tay Đình Phong, sờ lên má anh, lạnh, rất lạnh. Môi Đình Phong không còn chút sắc hồng nào, cũng nhợt nhạt như màu da anh lúc này vậy. Cô phải làm gì bây giờ, làm gì bây giờ, mắt Tiểu Minh phút chốc ngập tràn sự sợ hãi, chân tay cô run lẩy bẩy. Cô không biết phải làm gì bây giờ hết, chỉ biết lay Đình Phong trong vô vọng, gọi đến khản cả giọng mà anh vẫn không có chút phản ứng nào. Nước mắt cô vẫn cứ trào ra, rơi cả xuống mặt Đình Phong. Tiểu Minh vội vã lau đi, nhưng nước mắt ngày càng rơi nhiều xuống. Cô sợ! Rồi đến lúc này, Tiểu Minh mới nhận ra mình phải gọi ngay cấp cứu, phải gọi ngay.
Tiểu Minh hoảng hốt kiếm tìm điện thoại Đình Phong, cô phải cố gạt nước mắt đi mới có thể nhìn thấy những con số trên màn hình, tay cô run rẩy ấn từng số. Vừa gọi, Tiểu Minh vẫn vừa nhìn vào Đình Phong đang nằm bất động trên giường, cô run run nắm chặt lấy tay anh như muốn truyền hơi ấm sang cho Đình Phong, nước mắt vẫn rơi lã chã…
|
Thời gian chăm chỉ trôi, ấy thế mà màu áo tím than điểm sao bạc của bầu trời đã được thay thế bởi chiếc áo choàng xanh mát mẻ. Từng cụm mây trắng bồng bềnh, lơ lửng trôi như đang đùa giỡn với những làn gió sớm trong lành, dịu mát. Tiếng chim hót vang đâu đây báo hiệu một ngày mới đầy vui tươi, phấn khởi.
Tiểu Minh từ bên giường bệnh của Đình Phong, từ từ tiến về phía cửa sổ, thật nhẹ nhàng. Cô khẽ đưa tay kéo rộng chiếc rèm để những tia nắng ấm áp có thể truyền vào bên trong căn phòng, cho không gian bớt ngột ngạt rồi lại trở lại ngồi xuống bên người yêu thương. Tiểu Minh âu yếm nhìn Đình Phong vẫn đang ngủ thiếp đi trên giường, nhẹ đưa tay xoa má anh. Đình Phong vẫn ngủ từ lúc bác sĩ báo tình hình sức khỏe của anh cho Tiểu Minh đến giờ, chưa tỉnh lại chút nào, và cô thì vẫn ngồi bên cạnh trông anh từ lúc đó. Đình Phong là do uống thuốc an thần quá liều nên mới dẫn đến tình trạng hôn mê bất tỉnh như thế, cũng may là phát hiện kịp thời nên không nguy hiểm đến tính mạng. Thật là làm Tiểu Minh muốn chết luôn vì lo lắng mà. Mà cô cũng không hiểu Đình Phong vì sao lại uống thuốc an thần đến mức quá liều để bị đi viện như thế nữa, nếu không phải đêm cô không ngủ được mà định sang bên phòng anh, không biết mọi chuyện sẽ còn tồi tệ đến thế nào nữa. Tiểu Minh đột nhiên nghĩ mà rùng mình.
Khẽ thở dài một cái khi thấy Đình Phong vẫn ngủ say trên giường bệnh, Tiểu Minh khẽ đưa tay chạm lên đôi lông mi vừa dài vừa cong của anh, rồi cúi đầu nhẹ thơm lên đó. Rồi cô mới đứng lên. Tiểu Minh định ra ngoài mua ít cháo cho Đình Phong, tranh thủ lúc anh còn chưa tỉnh.
Bệnh viện bảy giờ sáng đã tất bật người qua người lại, ai cũng vội vã, hối hả, chẳng ai kịp nhìn đến ai, cũng chẳng ai kịp để ý chuyện của ai. Tiểu Minh cũng vậy thôi, cô từ chỗ Đình Phong đi thẳng luôn về phía cổng viện, gương mặt cũng lạnh tanh, nhìn duy nhất đến cánh cửa đang mở rộng trước mặt. Từng bước đi nhanh thoăn thoắt, cô muốn đi mau để còn trở lại bên Đình Phong, cô không nỡ để anh ở lại một mình trong phòng, khi tỉnh dậy, hẳn anh sẽ cô đơn lắm. Mà vì Tiểu Minh sợ bố mẹ anh sẽ lo lắng nên cũng không dám báo về, cũng may Đình Phong không làm sao, chứ có một mình cô thì không thể nào chăm sóc cho Đình Phong được đâu. Riêng lúc phát hiện ra Đình Phong hôm qua, cô đã hoảng sợ đến mức không biết phải làm cái gì rồi.
Tiểu Minh vừa bước đi vừa suy nghĩ mông lung, chợt thấy có bóng ai đang bước nhanh về phía mình. Là một cô y tá, nhìn khá quen, Tiểu Minh nghĩ. Mà hình như đúng là đang đi về phía cô thật!
_Cô bé.
Người đó cất tiếng gọi Tiểu Minh, vẫn vừa bước đến, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, Tiểu Minh vẫn ngây ngốc nhìn, không hiểu người đó là ai, mà sao lại gọi cô. Đúng là gọi cô, vì Tiểu Minh nhìn xung quanh chẳng có ai có khả năng được gọi là “cô bé” ngoài cô cả. Tiểu Minh đưa tay chỉ chỉ vào mình, thấy cô y tá đó cười cười đi đến trước mặt, lại cất tiếng nói:
_Cô bé, còn nhớ chị không?
Có vẻ là người quen của Tiểu Minh, nhưng đã lâu cô không đến viện rồi, ai mà lại quen cô, mà lại như kiểu thân thiết lắm nữa chứ.
Không nhớ ai nhưng theo phép lịch sự, Tiểu Minh vẫn cười hỏi:
_Xin lỗi, chị là…
Cô y tá thấy Tiểu Minh không nhớ mình thì cũng không có gì lấy làm buồn lòng. Đã lâu lắm rồi, cô bé đó không nhận ra chị cũng là lẽ thường tình. Đây còn là bệnh viện nữa, đến các bác sĩ chuyên khoa khéo còn chẳng được nhớ mặt, nhớ tên nữa là một y tá nhỏ nhoi như chị. Mà y tá ở viện thì mỗi ngày phải tiếp xúc với hàng trăm bệnh nhân khác nhau, việc chị nhớ cô bé này cũng vì có một lí do đặc biệt.
_Chị đây, em không nhớ sao, hm…mm…bốn năm trước đó, em đã cắt cổ tay…chị có một lần đến đưa cơm cho em.
Chị y tá đứng trước mặt Tiểu Minh, hào hứng nói, còn cười rất tươi. Tiểu Minh cũng méo mó cười lại, tận từ bốn năm trước, lại còn “có một lần đến đưa cơm cho em”, sao cô có thể nhớ được chứ. Vậy mà bà chị y tá này vẫn nhớ cô quả thực là siêu!
_Xin lỗi, lâu quá rồi…
_Không nhớ thật sao, buồn quá nhỉ. Em thử nhớ lại xem, sáng hôm đó chị mang đồ ăn cho em, thấy em với bạn trai em đang nằm cùng nhau trên giường đó, rồi chị em mình đã nói chuyện rất vui vẻ mà. Đúng không, em nhớ xem, hôm đó chị đã nói là…
Chị y tá đứng trước mặt Tiểu Minh thao thao bất duyệt nói một thôi một hồi, miệng vẫn cười rất tươi. Tiểu Minh nghe chị ta nói, ngẫm nghĩ một lúc thì cũng nhận ra. Ra là chị y tá nhiều chuyện năm nào, bây giờ hình như vẫn không có chút thay đổi, Tiểu Minh khẽ thở dài ngán ngẩm trong đầu.
Chị y tá đứng trước mặt Tiểu Minh thao thao bất duyệt nói một thôi một hồi, miệng vẫn cười rất tươi. Tiểu Minh nghe chị ta nói, ngẫm nghĩ một lúc thì cũng nhận ra. Ra là chị y tá nhiều chuyện năm nào, bây giờ hình như vẫn không có chút thay đổi, Tiểu Minh khẽ thở dài ngán ngẩm trong đầu.
_À à vâng, em nhớ rồi ạ, hi, ra là chị, chị vẫn nhớ em sao. – Tiểu Minh vội lên tiếng để “xì tốp” bài “diễn văn” dài dằng dặc của bà chị y tá kia.
Thấy Tiểu Minh nhận ra mình, chị y tá mừng ra mặt:
_Nhớ ra rồi hả, cứ nghĩ tí là ra ý mà, đúng không, chị nhớ hôm đó hai chị em mình nói chuyện rất hợp mà. Em không thay đổi nhiều nên chị nhìn cái là nhận ra ngay rồi, còn cả cậu bạn trai của em nữa, chị cũng vẫn nhớ mặt đấy, gặp giờ chắc chắn sẽ nhận ra. Thế hai đứa bây giờ thế nào? À mà em đến bệnh viện làm gì thế, ốm sao? À, nhìn em hình như không phải ốm, người thân của em ốm hả? Đúng không, chị đoán là không sai đâu.
_À, vâng, vâng, bạn trai em ốm. – Tiểu Minh méo mó cười, trong đầu nghĩ sao đã bốn năm rồi mà bà chị y tá này vẫn chẳng có gì thay đổi, vẫn nhiều chuyện như xưa.
_Vậy hả, hả, thế bạn trai em làm sao, vẫn là cái cậu đẹp trai hết xảy đấy đúng không?
Chị y tá có vẻ lo lắng hỏi, nhưng trông mặt sao hớn hở thế kia, mắt còn sáng rực lên khi nói về Đình Phong của cô nữa.
Tiểu Minh lén ngó đồng hồ xem mình đi đã được bao lâu rồi mới trả lời:
_Vâng, vẫn là anh ấy. Anh ấy bị ốm thôi chị ạ. Đang ngủ, em định đi mua cháo một tí, mua mau còn quay lại không anh ấy tỉnh lại thì… – Tiểu Minh cố tình nhắc khéo.
_Thế à, thế em đi mua đi không lại muộn. À thế cuộc sống em dạo này tốt chứ, chị nhìn em có vẻ hạnh phúc lắm nha.
_Dạ vâng, em vẫn bình thường, còn chị?
_Chị thì sống tốt lắm, hạnh phúc lắm em à, bạn trai chị cũng đẹp trai y như bạn trai em ý.
Chị y tá vừa nói vừa làm mặt mơ màng, có vẻ như không hề để ý đến vẻ mặt “không thể chịu nổi nữa” của Tiểu Minh. Xét cho cùng, chị ta với cô có phải là thân đến mức thế này không vậy.
_Vậy ạ, chúc mừng chị nhé. – Tiểu Minh nghĩ không biết ai lại có thể chịu được…cái đài này nữa, thật quá là siêu đẳng.
_Ừ, à thôi, em đi mua cháo đi, không lại muộn.
_Vâng vâng, em đi.
Tiểu Minh nghe chị ta nói thế thì vui mừng ra mặt, liền gật đầu liên tục mấy cái, không kịp lên tiếng chào đã quay lưng vội đi ngay. Nhưng cô mới đi được buớc thứ hai thì cái bà chị y tá nhiều chuyện kia lại gọi cô lại. Lần này còn chạy hẳn lên trước mặt cô, vẻ mặt vẫn rất tươi vui, hớn hở:
_Đợi đã, đợi đã em ơi.
_Dạ, sao chị? – Tiểu Minh vẫn cố giữ thái độ bình tĩnh và lịch sự.
_À, không có gì đâu em à. Chỉ là… Em đừng nghĩ chị tò mò vô duyên nhé, chị chỉ muốn hỏi em một câu, một câu nữa thôi à.
Tiểu Minh trưng ra bộ mặt không thể thiểu não hơn, miệng cười mà như mếu:
_Vâng, chị cứ hỏi đi, em thì em không hay nghĩ xấu những người không xấu đâu chị ạ.
_Ừ, chị cũng chỉ là muốn biết xíu thôi, không phải xấu đúng không em nhỉ?
_Vâng, vâng. Chị có gì hỏi nhanh được không ạ, em đi cũng lâu rồi mà chưa quay lại…
_Ừ, chị nói nhanh ý mà. Hì, chẳng là chị muốn hỏi… Em đừng nghĩ chị vô duyên nhé, chẳng là cũng bốn năm trước đấy… Bạn thân của em ý, người mà cùng trông em lúc em bị đi viện ấy, chị thấy cậu ấy nằm viện mà không thấy em đến thăm, có phải hai đứa không còn thân với nhau nữa không?
Tiểu Minh nghe chị y tá kia nói, vừa ngạc nhiên vừa không hiểu chị ta nói vậy là sao liền hỏi lại:
_Bốn năm trước? Bạn thân em? Nằm viện? Ý chị là sao cơ ạ?
_Ừ thì, lúc đó có hai người chăm em ở viện, một người là bạn trai, một người em bảo với chị là bạn thân em đúng không?
_Ừm, vâng. – lúc này Tiểu Minh mới hiểu ra người chị ta muốn nói đến là Tiểu Phần, hiểu rồi mới sửng sốt – Nhưng nằm viện là sao chị? Bốn năm trước?
_Ừ, bạn thân em nằm viện rất lâu, phải đến hơn một năm ý chứ, nhưng mà cậu ấy được chăm sóc đặc biệt, không có ai được đến gần, chị cũng chỉ hỏi han được vậy thôi. Chị nhớ hôm cậu ấy ra viện, đúng là bạn thân em mà. Mà em không biết hay sao? Ngay sau khi em ra viện chỉ tuần, hơn tuần thôi mà.
Nghe chị y tá kia nói một hồi, Tiểu Minh thật sự vẫn không hiểu. Tiểu Phần sức khoẻ rất tốt, đâu có phải nằm viện lúc nào mà đến hơn một năm chứ, lại sau lúc cô ra viện bốn năm trước ấy thì lại càng hoàn toàn không. Có phải tại chị ta phải gặp quá nhiều bệnh nhân nên đã nhớ nhầm ai đó với Tiểu Phần? Tự nhiên nhắc đến bạn thân lại còn nằm viện làm Tiểu Minh được một phen hết cả hồn vì lo lắng, chị ta đúng thật là…
Tiểu Minh thở phào một cái, khẽ cười, nói:
_Chắc chị nhầm ai rồi chị ạ, sức khoẻ Tiểu Phần rất tốt, ý em là bạn em ấy ạ, có bao giờ phải đi viện, lại đến hơn một năm đâu. Mà bọn em vẫn rất thân nhau, không có chuyện cậu ấy nằm viện mà em không biết đâu ạ.
_Không đâu, chị nhớ lắm, vì cậu ấy với bạn trai em khi em vào viện đều rất lo lắng cho em nên chị mới để ý. Chị nhớ lắm mà, trí nhớ của chị rất tốt, chị không nhận lầm đâu. Mà cậu bạn đó của em tên Tiểu Phần à, tên gì mà như tên con gái thế, lạ ghê.
Tiểu Minh nghe đến đây lại còn ngạc nhiên hơn nữa. Cô nói lại ngay:
_Tất nhiên là tên giống con gái rồi chị, cô ấy là con gái mà.
_Hả, con gái? Sao được, nhìn mặt đẹp trai vậy mà lại là con gái sao? Không thể, không phải đâu em, người mà bốn năm trước cùng bạn trai em đưa em vào viện là con trai mà, đẹp trai lắm, dáng cao gầy chứ không như bạn trai em đâu. Thế đó không phải là bạn thân em sao? Người chị hỏi em trước kia là cậu ấy, chứ không phải…không phải Tiểu Phần gì gì đó đâu.
Mặt Tiểu Minh lúc này phải gọi là ngớ ngẩn hết chỗ nói. Cô cứ giương tròn đôi mắt vốn đã to của mình nhìn chị y tá đứng trước mặt mà không nói được lời nào. Mọi chuyện là sao, còn có ai “bạn thân của cô” bốn năm trước đưa cô đến viện mà không phải Tiểu Phần sao, còn là con trai.
Hạo Du?
Tiểu Minh vô cùng sửng sốt khi cái tên Hạo Du hiện ra trong đầu, có khi nào là Hạo Du, người con trai “đẹp trai”, “dáng cao gầy” năm đó đã đưa cô đi viện cùng bạn trai cô – Đình Phong với vẻ mặt rất lo lắng?
Tiểu Minh chợt nhớ những lời Hạo Du nói hôm trước: “…em tự tử còn chưa tỉnh lại, anh sao có thể không ở lại trông em được chứ. Anh cùng với Đình Phong đưa em đến bệnh viện và cùng ở lại chăm sóc em mà, đến hôm sau nữa thì Tiểu Phần cũng đến…”
…và thấy trước mặt mọi thứ lại quay cuồng…
|
Tiểu Minh ngồi bên giường bệnh nhìn Đình Phong ăn cháo với đôi mắt đầy tuyệt vọng.
Trái tim cô đang rỉ máu.
Cảm giác niềm tin bị phản bội.
Cảm giác tình cảm bị lừa dối.
Cảm giác những người ta hết mực thương yêu, tin tưởng quay lưng lại với ta.
Cảm giác như cả thế giới này sụp đổ.
Trong lòng cô đang có bão. Những mảng tâm trạng ảm đạm đang làm mưa làm gió trong lòng cô, từng đợt sét như dội thẳng xuống không chút khoan nhượng.
Ấy thế mà sao khung cảnh bên ngoài cửa sổ kia lại đẹp đến vậy. Nắng gió chan hòa, bầu trời mang một màu xanh trong mát. Từng hạt nắng nhỏ li ti nghịch ngợm nhảy nhót trên đôi môi hồng gợi cảm của Tiểu Minh, gió nhẹ nhàng luồn qua những sợi tóc đen mềm mượt, mơn man đôi má cô.
Nhưng…
Nắng ấm áp chỉ làm lòng cô thêm nguội lạnh. Gió dịu mát lại làm cô thêm tái tê. Khung cảnh đẹp đẽ ngoài kia khiến nỗi đau của cô thêm day dẳng.
Niềm đau như kết một dải lướt đen thẫm phủ trọn đôi mắt vốn to tròn trong sáng của cô, làm cho những tia nhìn trở nên lạnh lẽo và bi thương đến không tả được. Tâm trạng Tiểu Minh đang rất xấu, vô cùng xấu. Cô thật sự muốn khóc mà không khóc được, muốn hét lên cho thỏa nỗi tức giận mà không làm được. Chỉ thấy ánh mắt cứ mỗi lúc một tối đen đi. Cảm giác phải che đi cái cảm xúc, suy nghĩ thật là vô cùng khó khăn và bức bối.
Nhưng Đình Phong ngồi trước mặt Tiểu Minh vẫn ngồi ăn (rất ngoan ngoãn) mà không để ý chút nào đến tâm trạng của cô. Anh không biết chuyện gì cả, càng không thể hiểu những gì Tiểu Minh đang phải chịu đựng. Cứ chút chút, anh lại đưa tay xoa nhẹ tóc Tiểu Minh, cười với cô một cái, rồi lại cúi xuống ăn, tâm tình hết sức vui vẻ.
Sáng nay, sau một giấc ngủ (hơi) mệt mỏi, Đình Phong mãi mới có thể tỉnh dậy được. Và người đầu tiên anh nhìn thấy là Tiểu Minh. Cô ngồi bên giường anh, chăm chăm nhìn vào anh, thấy anh tỉnh còn cất giọng hỏi vô cùng lo lắng, còn có vẻ mệt mỏi. Nghe Tiểu Minh nói rồi Đình Phong mới hiểu chuyện gì đã xảy ra, và vẻ ngoài mệt mỏi của Tiểu Minh kia nhất định là cả đêm đã chăm sóc cho anh rồi. Tuy rất thương vợ yêu, lại suýt thì…không bao giờ tỉnh lại, biết Tiểu Minh lo lắng, quan tâm đến mình như thế, Đình Phong vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Ngay lúc đó anh đã ôm ngay Tiểu Minh vào lòng mà thơm…mấy chục cái lên tóc cô.
Đình Phong nghĩ, Tiểu Minh đã nghe Hạo Du kể về chuyện anh lừa dối cô mà vẫn chăm sóc, lo lắng cho anh như thế, anh có thể yên tâm được phần nào. Chắc chắn là Tiểu Minh không tin Hạo Du, chỉ tin anh. Mà sao cô có thể đi tin “người ngoài” hơn người yêu của mình được chứ. Đình Phong đang ăn bất giác nở một nụ cười thỏa mãn, thật chỉ muốn ôm chặt lấy Tiểu Minh nhỏ bé kia vào lòng mà không bao giờ buông.
Ăn xong bát cháo, Đình Phong được kiểm tra lại một lần nữa rồi được về nhà. Hai người đi taxi.
Nắng in hoa trên cánh cửa ôtô nơi Tiểu Minh đang ngồi. Cô từ lúc lên xe đến giờ vẫn ngồi yên một chỗ, thẫn thờ nhìn ra khung cảnh bên ngoài. Đình Phong ôm lấy cô, tay đan vào tay cô, thơm lên má cô, Tiểu Minh không quan tâm, không để ý, cũng chẳng gạt anh ra, cô cứ ngồi yên, thẳng người, mặt hướng ra bên ngoài. Tiểu Minh lúc này thật sự cần một bờ vai, nhưng Đình Phong… Đình Phong giờ đây không phải là ứng cử viên sáng giá nhất cho cái vị trí ấy nữa. Vì chính anh là người làm cho cô cảm giác muốn gục ngã nhất, khiến cho trái tim cô đau đớn dữ dội nhất.
Giờ Tiểu Minh không muốn tin cũng phải tin chuyện Đình Phong với Tiểu Phần nói dối và giấu cô là thật. Cô thật sự muốn hỏi rõ lí do tại sao Đình Phong lừa dối cô như thế nhưng lại chưa đủ dũng khí và can đảm. Thế đấy, con người ta những lúc cần đến sự can đảm và mạnh mẽ nhất thì nó lại chạy biến đi đâu chỉ để ta lại trơ trọi một mình, chống chọi với những câu hỏi bất tận mà ta…đâu có đủ dũng khí để trả lời chúng. Tiểu Minh đau khổ lắm, cô muốn biết tại sao người cô yêu thương và tin tưởng nhất lại làm như vậy với cô. Một chuyện “như thế”. Anh đã phá vỡ niềm tin của cô đối với anh, hoàn toàn trong lòng cô giờ chỉ có tuyệt vọng. Cô sẽ làm thế nào bây giờ, có ai nói cho cô biết cô sẽ phải làm thế nào với Đình Phong, với Hạo Du, với Tiểu Phần lúc này không?
Bản thân cô còn chẳng biết thì ai có thể giúp cô được đây.
Tiểu Minh tự nhủ: “Phải mạnh mẽ lên thêm chút nữa, rồi mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa, phải mạnh mẽ lên”.
Chiếc xe từ từ dừng lại trước cổng khu chung cư Đại Phát. Tiểu Minh cùng Đình Phong bước từng bước chậm rãi vào trong. Hai cái bóng một cao một thấp ở bên nhau mà sao thấy xa xôi vạn dặm. Liếc nhìn Đình Phong gương mặt bị nắng tô điểm càng thêm màu nhợt nhạt, Tiểu Minh thật vừa không đủ sức mạnh, vừa không nỡ tra hỏi anh chuyện này.
Cô quyết định đến gặp Hạo Du lần nữa.
|
Lúc Tiểu Minh bước vào quán, Hạo Du đã ở đó chờ cô khá lâu rồi. Cậu ngồi bên cửa sổ, nắng chiều từ bên ngoài chiếu vào như phủ lên người cậu một màn sáng dịu nhẹ. Được nắng tô điểm, Hạo Du càng thêm nổi bật trong chiếc áo pull màu đỏ tươi, khuôn mặt hoàn hảo đến từng đường nét vẫn thu hút bất kì ai nhìn vào.
Nhưng Tiểu Minh lại không hề để ý đến vẻ đẹp như một thiên thần của Hạo Du lúc này. Cô – ngay từ những phút giây đầu tiên thấy anh – đã chỉ nhìn thấy dáng vẻ cô độc của anh khi một mình ngồi đó, mắt nhìn xa xăm vô định. Tiểu Minh thấy và cảm giác vết thương trong lòng bỗng nhức nhối lạ thường. Quả thực, nỗi cô đơn của Hạo Du còn làm anh nổi bật hơn cả vẻ đẹp ngoại hình kia. Điều đó làm Tiểu Minh không khỏi suy nghĩ, mà xót xa. Cho đến bây giờ, người con trai ấy vẫn còn yêu cô, vẫn còn yêu cô tha thiết, ấy thế mà cô thì… Tiểu Minh đã mang lại cho người ta biết bao đau khổ, tuy biết rằng bản thân cũng không phải chưa từng bị người con trai đó làm tổn thương, trong lòng vẫn thấy nhói đau mỗi khi nghĩ đến những nỗi đau mà người đó phải gánh chịu. Vết thương tinh thần ấy, có khi nào bây giờ vẫn chưa lành? Nhớ lại năm đó đưa đơn ly hôn cho người ta, thấy người ta giữa mưa mà gào thét, chợt thấy không khỏi xót xa.
Sống mũi cô bỗng cay xè…
_Tiểu Minh, em đến rồi à?
Hạo Du nhìn thấy Tiểu Minh từng bước tiến lại gần liền đứng dậy, lên tiếng chào cô trước rồi bước ra kéo ghế cho Tiểu Minh ngồi. Hôm nay hai người hẹn gặp nhau ở Rainbow, nơi Tiểu Phần và Hạo Du hôm trước đã gặp. Chính điều đó đã khiến cho hành động của Hạo Du bị rất nhiều nhân viên trong quán…nhòm ngó. Họ nghĩ là Hạo Du đang cặp kè với rất nhiều cô gái đó, mà cô gái này còn xinh hơn cả cô gái hôm trước. Nhưng rõ thật khó tin mà, người như Hạo Du đâu giống… Tất nhiên là không thể giống được rồi. Người Hạo Du yêu, chỉ có duy nhất Tiểu Minh thôi, sao có thể là người con gái khác được kia chứ.
Tiểu Minh thấy Hạo Du gallant như vậy cũng không nói gì, không cảm ơn cũng không chào anh, chỉ gật đầu với Hạo Du một cái. Bình thường Tiểu Minh sẽ cười, nhưng lúc này…thì không thể!
_Em uống gì nhé. – Hạo Du lịch sự lên tiếng. Ánh nhìn cậu trao cô có gì đấy…xa lạ. _Cho em một capuchino.
Tiểu Minh ngước nhìn lên người phục vụ bàn, nói rồi đến lúc chỉ còn hai người mới quay sang nhìn Hạo Du, dè dặt cất lời, cô cảm thấy mình thật có lỗi rất lớn. Đã làm tổn thương anh nhiều rồi, lần trước còn nói không tin anh, còn cho là Hạo Du nói dối mình nữa.
_Hạo Du. _Ừ, em có gì cứ nói đi. _Hạo Du, em… _Sao thế?
Hạo Du khẽ nghiêng đầu, hỏi. Tiểu Minh có gì mà lại phải ấp úng như vậy, thật chẳng giống như mỗi lần cô nói ra những lời làm trái tim cậu tổn thương chút nào.
_Em…xin lỗi, Hạo Du…
Tiểu Minh nhìn vào mắt Hạo Du, bối rối nói.
Hạo Du ngạc nhiên nhìn cô nhưng cuối cùng lại không nói gì. Cậu không biết cô xin lỗi mình vì điều gì nữa. Những lời khiến người khác đau cũng nói rồi, đau đớn cũng đã đau đớn rồi, còn gì đâu mà xin lỗi.
Nói thật, lần trước khi Tiểu Minh hét vào mặt cậu, nói cậu mới là người nói dối cô, cô không tin cậu, trái tim cậu đã như chai lại rồi, không còn có cảm xúc gì nữa.
Hạo Du đã định…thật sự sẽ tránh xa Tiểu Minh ra và sẽ biến mất khỏi cuộc đời cô như đã hứa.
_Lần trước… Anh nói đúng, anh đã nói đúng, Đình Phong lừa dối em, vậy mà…em không tin anh…
Tiểu Minh nói mà thấy như những lời nói cứ nghẹn lại trong cổ họng. Trái tim cô lại được dịp dữ dội đau, Đình Phong và Tiểu Phần đã lừa dối cô, đã lừa dối cô… Hai chữ “lừa dối” cứ vang mãi trong đầu Tiểu Minh, cứ đè nặng lên trái tim yếu ớt của cô, khiến Tiểu Minh đau khổ không sao nói thành lời.
Cô nhìn vào Hạo Du đang ngồi đối diện, ánh mắt tràn ngập thương đau, và cả sự hối hận khi lúc trước đã cho là anh lừa dối mình.
Hạo Du thấy Tiểu Minh như thế thì cũng đau đớn lắm, tuy là đã định như thế đấy. Tay cậu đã định đưa lên nắm tay cô nhưng lại khựng lại giữa không trung, cuối cùng vẫn là hạ xuống. Hạo Du thất thần nhìn Tiểu Minh gương mặt méo xẹo khổ sở, nước mắt như sắp trào ra đến nơi mà hai tay cứ nắm chặt đầy bất lực. Vậy là Tiểu Minh – vì lí do gì đó đã hiểu ra tất cả những gì cậu nói là thật – đang rất đau khổ. Cậu biết mà, nhìn cô đau đớn đến thế kia mà Hạo Du không thể ôm cô vào lòng mà an ủi, cậu thấy lòng mình cũng như có dao cứa. Mặt cậu cũng nhăn lại, hai bên lông mày nhíu vào nhau nhìn vô cùng khổ sở. Tiểu Minh đang cố để không khóc trước mặt cậu, Hạo Du biết, và lại thấy đau lòng biết bao.
_Tiểu Minh, em bình tĩnh, bình tĩnh.
Hạo Du khó nhọc nói. Cậu hận mình khiến Tiểu Minh phải đau khổ như thế. Tại cậu hết, đáng lẽ ra cậu không nên nói cho cô biết mà. Đã biết được kết quả Tiểu Minh sẽ như thế này rồi mà còn nói, sao cậu tệ hại đến mức đấy chứ. Cậu đau khổ thì đã sao, chẳng phải là bốn năm rồi vẫn như vậy sao, giờ còn làm Tiểu Minh phải chịu tổn thương như mình nữa, sao cậu tệ thế chứ. Hạo Du cứ nhìn Tiểu Minh mà dằn vặt bản thân mình, cậu ước gì mình không nói ra sự thật ấy, rồi lại giá như Tiểu Minh cứ không tin cậu. Giá là như thế…
_Hạo Du, em thật sự xin lỗi anh. – Tiểu Minh nhìn Hạo Du nói, hai hàng nước mắt trong suốt đã bị niềm đau ép ra, chảy dài hai gò má cô. Tiểu Minh khóc vì nỗi đau của bản thân, mà cũng khóc cho những gì Hạo Du phải chịu đựng nữa… _Đừng xin lỗi nữa Tiểu Minh, anh biết, anh biết…em đang rất đau khổ. Đừng xin lỗi, Tiểu Minh. Gắng lên em, đừng khóc.
Lần này, nói rồi, Hạo Du đưa tay nắm thật chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Minh – của người cậu yêu. Toàn thân Tiểu Minh run lên bần bật, bàn tay cậu nắm lấy tay cô cũng khẽ run lên. Cậu không muốn, không muốn Tiểu Minh khóc. Trái tim cậu đau quá!
Tiểu Minh yêu Đình Phong như vậy, chắc chắn sẽ đau khổ lắm rồi. Hạo Du thấy Tiểu Minh khóc lại dằn vặt mình thêm nữa. Cô đã chọn Đình Phong, cậu đúng thật khốn nạn khi…xen vào giữa tình cảm hai người như thế. Người đau khổ rốt cuộc vẫn là người cậu yêu, cậu cũng có được gì khi nói nó ra đâu mà sao cậu lại nói chứ. Cậu hận bản thân mình, làm cô gái mình yêu phải khóc thật là khốn nạn.
Tiểu Minh cứ nhìn Hạo Du, khóc, càng ngày càng khóc dữ hơn, cô thật không kiềm chế được bản thân mình nữa. Cô cần một bờ vai, nhưng ai cho cô một bờ vai, những người cô tin tưởng nhất… Đã làm cô tổn thương rồi, đã lừa dối cô… Không chỉ có cô, còn khiến Hạo Du, còn khiến Tú Giang cũng chịu tổn thương nữa chứ. Tiểu Minh tuy chỉ là “nạn nhân”, nhưng cô vẫn thấy lỗi của mình trong chuyện này là quá lớn.
_Tiểu Minh…
Hạo Du xót xa nhìn Tiểu Minh ngồi khóc trước mặt, nước mắt cũng muốn ứa ra nhưng không thể. Cậu đau đớn gọi tên Tiểu Minh rồi đứng hẳn dậy đến bên cô. Hạo Du không dám ôm cô vào lòng, nhưng càng không thể cứ đứng ngồi nhìn cô khóc như vậy được, liền ôm lấy vai Tiểu Minh, khe khẽ nói:
_Em…mình đi nơi khác, đừng khóc ở đây, nhé.
Tiểu Minh ngước nhìn Hạo Du qua làn nước mắt, không hiểu Hạo Du có ý gì nhưng cũng gật đầu. Rồi Hạo Du đưa Tiểu Minh đến công viên, kiếm một chỗ nào đó khá vắng vẻ rồi cùng Tiểu Minh ngồi xuống. Tiểu Minh vẫn khóc, nhưng không còn nức nở như trước. Lúc này, Hạo Du mới lấy một gói giấy ăn vừa xin được ở Rainbow ra đưa cho Tiểu Minh, để tự cô lau nước mắt thôi chứ cũng đâu dám đưa tay mình lên…
Thấy Tiểu Minh bình tâm hơn được rồi, Hạo Du mới cất tiếng, cậu vẫn nhìn cô, ánh mắt đầy đau khổ:
_Tiểu Minh, em… Đừng khóc nữa nhé, bình tĩnh lại.
Tiểu Minh không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Nhưng mắt cô phút chốc lại đầy ăm ắp nước. Cứ nghĩ đến chuyện Đình Phong và Tiểu Phần đã lừa dối mình, cô lại thấy đau đớn vô cùng, không sao kìm được nước mắt.
_Tiểu Minh, em đừng khóc nữa, anh xin em.
Hạo Du rụt rè đưa tay lên xoa nhẹ đầu Tiểu Minh rồi nắm lấy cả hai bàn tay cô. Hành động thân mật thế này, Hạo Du đã lâu không được làm. Chỉ vì Tiểu Minh đã là của người khác nên cậu không muốn làm cho cô khó xử. Nhưng trong lúc cô đang đau khổ thế này, lại do cậu gây ra, Hạo Du muốn làm gì đó để an ủi cô.
Tiểu Minh để yên cho Hạo Du nắm tay mình, không nói gì. Cô sụt sịt một lúc rồi mới có thể nín khóc hoàn toàn.
Không gian bao quanh hai người lúc này bỗng chìm trong yên lặng, Hạo Du và Tiểu Minh đều không nói gì. Một lúc sau, Hạo Du mới cất tiếng:
_Tiểu Minh, em thấy bình tâm lại chưa. Giờ kể anh nghe, sao em bây giờ lại tin lời anh được không, chẳng pải hôm trước…?
Tiểu Minh nghe Hạo Du hỏi, đưa đôi mắt thẫn thờ nhìn cậu, không kìm được thở dài một cái. Khẽ đưa tay ra khỏi tay Hạo Du, Tiểu Minh cúi gằm mặt xuống đất, chậm rãi lên tiếng:
_Hôm qua, em… Em có việc nên đến viện, gặp một chị y tá bốn năm trước đã chăm sóc em, chị ấy nói có phải em với anh không làm bạn nữa, rồi kể anh trước kia đã cùng Đình Phong vào viện cùng ở bên em, cùng lo lắng cho em… Em mới biết những gì anh nói là thật, và…và…
Thấy Tiểu Minh giọng nghẹn lại, Hạo Du vội vàng lại đưa tay nắm chặt lấy tay cô, cuống cuồng nói:
_Đừng, em đừng khóc nữa, Tiểu Minh… _Vâng, em…em biết. _Tiểu Minh… Nhưng như thế có nghĩa là, hai người không chỉ giấu em chuyện anh đã chọn em mà còn… _Ừm, vâng, Đình Phong…nói với em…anh…anh đã không đến thăm em, lúc em…tự tử, không đến một chút nào.
Hạo Du nghe Tiểu Minh nói thế không khỏi toàn thân bỗng chốc nóng bừng vì giận dữ. Cậu biết Đình Phong quá yêu Tiểu Minh, cậu biết điều đó, nhưng nói dối cô như thế có đáng không. Mà Đình Phong nói dối Tiểu Minh có nghĩ đến một ngày Tiểu Minh sẽ biết và đau khổ thế này không. Nhưng mà…dù sao, cũng là lỗi do cậu, do cậu…đã nói ra cái sự thật đó, tuy chỉ là “nạn nhân”, Hạo Du vẫn thấy lỗi của mình trong chuyện này là quá lớn. Cậu hối hận lắm.
_Vậy à. _Em…xin lỗi, Hạo Du, xin lỗi anh nhiều lắm.
Tiểu Minh tay để trong tay Hạo Du, khẽ rút ra rồi lại nắm lấy bàn tay to lớn của cậu. Mắt cô nhìn chăm chăm vào mắt cậu, lông mày hai bên vẫn cứ chau lại.
Hạo Du thật sự lúc này chỉ muốn ôm chặt lấy Tiểu Minh vào lòng mà che chở.
_Không phải xin lỗi anh, Tiểu Minh. Em không có lỗi gì cả, là tại anh, tại anh hết mà.
Tiểu Minh nghe Hạo Du nói thế lòng lại càng thêm buồn. Cô hiểu những gì Hạo Du nghĩ trong đầu lúc này. Cô thở dài một cái, rồi nhìn Hạo Du nói:
_Mà Hạo Du này… _Ừ, anh đây, em cứ nói đi. _Là Tú Giang nói cho anh à? Chuyện… _Ừm, là Tiểu Giang nói cho anh biết. _Cô ấy nói thế nào ạ?
Hạo Du nghe Tiểu Minh hỏi liền thật thà nói:
_Thì…như những gì anh nói với em hôm qua. Lần trước về nước, Tiểu Giang bảo tưởng em biết chuyện anh chọn em rồi mà vẫn chọn Đình Phong, muốn hỏi em nhưng lại thấy em hạnh phúc nên không nói. Giờ biết chuyện, Tiểu Giang mới bắt anh nói, anh thực ra cũg không muốn làm khó em, quyết định là ở em thôi, Tiểu Minh à. _Quyết định? _Đình Phong và Tiểu Phần…hai người có lẽ vì muốn tốt cho em nên mới làm như thế. Anh tất nhiên là không muốn, cũng không tán thành chuyện hai người làm nhưng…thực sự khó mà trách hai người đó được.
Tiểu Minh nghe thấy Hạo Du nói đến Tiểu Phần, tim lại nhói một cái buốt đau. Ừ, Đình Phong thì cô có thể không trách, có thể thôi, chứ Tiểu Phần… Tại sao chứ, tại sao Tiểu Phần lại làm vậy với cô, giấu cô chuyện Hạo Du đã yêu và chọn cô chứ, Tiểu Phần thừa biết cô yêu Hạo Du đến thế nào kia mà. Tiểu Phần cũng là người chứng kiến những đau khổ mà Tiểu Minh đã phải chịu đựng vì yêu Hạo Du. Tại sao đến khi Hạo Du chọn cô rồi Tiểu Phần lại giấu cô chứ, nếu Tiểu Phần không giấu cô, cô đã không chọn Đình Phong. Tuy nói như thế thật bất công với Đình Phong nhưng…với những gì anh nói dối cô, Tiểu Minh thật sự không thấy bất công nữa, người phải chịu bất công nhất, chính là Hạo Du…
Tự nhiên nghĩ đến đây, Tiểu Minh thấy giận Tiểu Phần và Đình Phong ghê gớm. Giận đến run người. Sự uất ức như tràn ngập cơ thể cô.
_Hạo Du à, em phải đến gặp Tiểu Phần thôi. – Tiểu Minh nhìn Hạo Du, giận dữ nói. _Để làm gì? Em… _Em không thể chịu được nữa. Một người là bạn thân – đã giấu giếm em, một người là người yêu – đã nói dối em, em thật sự không thể chấp nhận được. Em cần phải biết lí do.
Tiểu Minh nhìn Hạo Du, quả quyết nói. Cô phải đến gặp Tiểu Phần ngay bây giờ, để hỏi rõ lí do vì sao cô ấy lại làm thế với cô. Và cả Đình Phong nữa, cô phải hỏi cho rõ, chuyện này không thể nào bỏ qua được. Vết thương mà cả hai người gây ra cho cô là quá lớn, thật quá sức chịu đựng của cô. Hoàn toàn quá sức chịu đựng…
_Em phải đi thôi.
Tiểu Minh bỗng nhiên thấy mọi thứ trước mặt lại quay cuồng, cô cố đứng dậy mà sao cứ loạng choạng không bước nổi.
_Tiểu Minh! – Hạo Du vội đứng lên đỡ Tiểu Minh, gấp gáp nói – để anh đưa em… _Không, em tự đi được, Hạo Du, để em tự đi, em sẽ tự đi. Hạo Du, em đi đây, em sẽ làm rõ chuyện này. Em không thể bỏ qua cho Đình Phong và Tiểu Phần được đâu.
Lúc Tiểu Minh bước vào quán, Hạo Du đã ở đó chờ cô khá lâu rồi. Cậu ngồi bên cửa sổ, nắng chiều từ bên ngoài chiếu vào như phủ lên người cậu một màn sáng dịu nhẹ. Được nắng tô điểm, Hạo Du càng thêm nổi bật trong chiếc áo pull màu đỏ tươi, khuôn mặt hoàn hảo đến từng đường nét vẫn thu hút bất kì ai nhìn vào.
Nhưng Tiểu Minh lại không hề để ý đến vẻ đẹp như một thiên thần của Hạo Du lúc này. Cô – ngay từ những phút giây đầu tiên thấy anh – đã chỉ nhìn thấy dáng vẻ cô độc của anh khi một mình ngồi đó, mắt nhìn xa xăm vô định. Tiểu Minh thấy và cảm giác vết thương trong lòng bỗng nhức nhối lạ thường. Quả thực, nỗi cô đơn của Hạo Du còn làm anh nổi bật hơn cả vẻ đẹp ngoại hình kia. Điều đó làm Tiểu Minh không khỏi suy nghĩ, mà xót xa. Cho đến bây giờ, người con trai ấy vẫn còn yêu cô, vẫn còn yêu cô tha thiết, ấy thế mà cô thì… Tiểu Minh đã mang lại cho người ta biết bao đau khổ, tuy biết rằng bản thân cũng không phải chưa từng bị người con trai đó làm tổn thương, trong lòng vẫn thấy nhói đau mỗi khi nghĩ đến những nỗi đau mà người đó phải gánh chịu. Vết thương tinh thần ấy, có khi nào bây giờ vẫn chưa lành? Nhớ lại năm đó đưa đơn ly hôn cho người ta, thấy người ta giữa mưa mà gào thét, chợt thấy không khỏi xót xa.
Sống mũi cô bỗng cay xè…
_Tiểu Minh, em đến rồi à?
Hạo Du nhìn thấy Tiểu Minh từng bước tiến lại gần liền đứng dậy, lên tiếng chào cô trước rồi bước ra kéo ghế cho Tiểu Minh ngồi. Hôm nay hai người hẹn gặp nhau ở Rainbow, nơi Tiểu Phần và Hạo Du hôm trước đã gặp. Chính điều đó đã khiến cho hành động của Hạo Du bị rất nhiều nhân viên trong quán…nhòm ngó. Họ nghĩ là Hạo Du đang cặp kè với rất nhiều cô gái đó, mà cô gái này còn xinh hơn cả cô gái hôm trước. Nhưng rõ thật khó tin mà, người như Hạo Du đâu giống… Tất nhiên là không thể giống được rồi. Người Hạo Du yêu, chỉ có duy nhất Tiểu Minh thôi, sao có thể là người con gái khác được kia chứ.
Tiểu Minh thấy Hạo Du gallant như vậy cũng không nói gì, không cảm ơn cũng không chào anh, chỉ gật đầu với Hạo Du một cái. Bình thường Tiểu Minh sẽ cười, nhưng lúc này…thì không thể!
_Em uống gì nhé. – Hạo Du lịch sự lên tiếng. Ánh nhìn cậu trao cô có gì đấy…xa lạ. _Cho em một capuchino.
Tiểu Minh ngước nhìn lên người phục vụ bàn, nói rồi đến lúc chỉ còn hai người mới quay sang nhìn Hạo Du, dè dặt cất lời, cô cảm thấy mình thật có lỗi rất lớn. Đã làm tổn thương anh nhiều rồi, lần trước còn nói không tin anh, còn cho là Hạo Du nói dối mình nữa.
_Hạo Du. _Ừ, em có gì cứ nói đi. _Hạo Du, em… _Sao thế?
Hạo Du khẽ nghiêng đầu, hỏi. Tiểu Minh có gì mà lại phải ấp úng như vậy, thật chẳng giống như mỗi lần cô nói ra những lời làm trái tim cậu tổn thương chút nào.
_Em…xin lỗi, Hạo Du…
Tiểu Minh nhìn vào mắt Hạo Du, bối rối nói.
Hạo Du ngạc nhiên nhìn cô nhưng cuối cùng lại không nói gì. Cậu không biết cô xin lỗi mình vì điều gì nữa. Những lời khiến người khác đau cũng nói rồi, đau đớn cũng đã đau đớn rồi, còn gì đâu mà xin lỗi.
Nói thật, lần trước khi Tiểu Minh hét vào mặt cậu, nói cậu mới là người nói dối cô, cô không tin cậu, trái tim cậu đã như chai lại rồi, không còn có cảm xúc gì nữa.
Hạo Du đã định…thật sự sẽ tránh xa Tiểu Minh ra và sẽ biến mất khỏi cuộc đời cô như đã hứa.
_Lần trước… Anh nói đúng, anh đã nói đúng, Đình Phong lừa dối em, vậy mà…em không tin anh…
Tiểu Minh nói mà thấy như những lời nói cứ nghẹn lại trong cổ họng. Trái tim cô lại được dịp dữ dội đau, Đình Phong và Tiểu Phần đã lừa dối cô, đã lừa dối cô… Hai chữ “lừa dối” cứ vang mãi trong đầu Tiểu Minh, cứ đè nặng lên trái tim yếu ớt của cô, khiến Tiểu Minh đau khổ không sao nói thành lời.
Cô nhìn vào Hạo Du đang ngồi đối diện, ánh mắt tràn ngập thương đau, và cả sự hối hận khi lúc trước đã cho là anh lừa dối mình.
Hạo Du thấy Tiểu Minh như thế thì cũng đau đớn lắm, tuy là đã định như thế đấy. Tay cậu đã định đưa lên nắm tay cô nhưng lại khựng lại giữa không trung, cuối cùng vẫn là hạ xuống. Hạo Du thất thần nhìn Tiểu Minh gương mặt méo xẹo khổ sở, nước mắt như sắp trào ra đến nơi mà hai tay cứ nắm chặt đầy bất lực. Vậy là Tiểu Minh – vì lí do gì đó đã hiểu ra tất cả những gì cậu nói là thật – đang rất đau khổ. Cậu biết mà, nhìn cô đau đớn đến thế kia mà Hạo Du không thể ôm cô vào lòng mà an ủi, cậu thấy lòng mình cũng như có dao cứa. Mặt cậu cũng nhăn lại, hai bên lông mày nhíu vào nhau nhìn vô cùng khổ sở. Tiểu Minh đang cố để không khóc trước mặt cậu, Hạo Du biết, và lại thấy đau lòng biết bao.
_Tiểu Minh, em bình tĩnh, bình tĩnh.
Hạo Du khó nhọc nói. Cậu hận mình khiến Tiểu Minh phải đau khổ như thế. Tại cậu hết, đáng lẽ ra cậu không nên nói cho cô biết mà. Đã biết được kết quả Tiểu Minh sẽ như thế này rồi mà còn nói, sao cậu tệ hại đến mức đấy chứ. Cậu đau khổ thì đã sao, chẳng phải là bốn năm rồi vẫn như vậy sao, giờ còn làm Tiểu Minh phải chịu tổn thương như mình nữa, sao cậu tệ thế chứ. Hạo Du cứ nhìn Tiểu Minh mà dằn vặt bản thân mình, cậu ước gì mình không nói ra sự thật ấy, rồi lại giá như Tiểu Minh cứ không tin cậu. Giá là như thế…
_Hạo Du, em thật sự xin lỗi anh. – Tiểu Minh nhìn Hạo Du nói, hai hàng nước mắt trong suốt đã bị niềm đau ép ra, chảy dài hai gò má cô. Tiểu Minh khóc vì nỗi đau của bản thân, mà cũng khóc cho những gì Hạo Du phải chịu đựng nữa… _Đừng xin lỗi nữa Tiểu Minh, anh biết, anh biết…em đang rất đau khổ. Đừng xin lỗi, Tiểu Minh. Gắng lên em, đừng khóc.
Lần này, nói rồi, Hạo Du đưa tay nắm thật chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Minh – của người cậu yêu. Toàn thân Tiểu Minh run lên bần bật, bàn tay cậu nắm lấy tay cô cũng khẽ run lên. Cậu không muốn, không muốn Tiểu Minh khóc. Trái tim cậu đau quá!
Tiểu Minh yêu Đình Phong như vậy, chắc chắn sẽ đau khổ lắm rồi. Hạo Du thấy Tiểu Minh khóc lại dằn vặt mình thêm nữa. Cô đã chọn Đình Phong, cậu đúng thật khốn nạn khi…xen vào giữa tình cảm hai người như thế. Người đau khổ rốt cuộc vẫn là người cậu yêu, cậu cũng có được gì khi nói nó ra đâu mà sao cậu lại nói chứ. Cậu hận bản thân mình, làm cô gái mình yêu phải khóc thật là khốn nạn.
Tiểu Minh cứ nhìn Hạo Du, khóc, càng ngày càng khóc dữ hơn, cô thật không kiềm chế được bản thân mình nữa. Cô cần một bờ vai, nhưng ai cho cô một bờ vai, những người cô tin tưởng nhất… Đã làm cô tổn thương rồi, đã lừa dối cô… Không chỉ có cô, còn khiến Hạo Du, còn khiến Tú Giang cũng chịu tổn thương nữa chứ. Tiểu Minh tuy chỉ là “nạn nhân”, nhưng cô vẫn thấy lỗi của mình trong chuyện này là quá lớn.
_Tiểu Minh…
Hạo Du xót xa nhìn Tiểu Minh ngồi khóc trước mặt, nước mắt cũng muốn ứa ra nhưng không thể. Cậu đau đớn gọi tên Tiểu Minh rồi đứng hẳn dậy đến bên cô. Hạo Du không dám ôm cô vào lòng, nhưng càng không thể cứ đứng ngồi nhìn cô khóc như vậy được, liền ôm lấy vai Tiểu Minh, khe khẽ nói:
_Em…mình đi nơi khác, đừng khóc ở đây, nhé.
Tiểu Minh ngước nhìn Hạo Du qua làn nước mắt, không hiểu Hạo Du có ý gì nhưng cũng gật đầu. Rồi Hạo Du đưa Tiểu Minh đến công viên, kiếm một chỗ nào đó khá vắng vẻ rồi cùng Tiểu Minh ngồi xuống. Tiểu Minh vẫn khóc, nhưng không còn nức nở như trước. Lúc này, Hạo Du mới lấy một gói giấy ăn vừa xin được ở Rainbow ra đưa cho Tiểu Minh, để tự cô lau nước mắt thôi chứ cũng đâu dám đưa tay mình lên…
Thấy Tiểu Minh bình tâm hơn được rồi, Hạo Du mới cất tiếng, cậu vẫn nhìn cô, ánh mắt đầy đau khổ:
_Tiểu Minh, em… Đừng khóc nữa nhé, bình tĩnh lại.
Tiểu Minh không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Nhưng mắt cô phút chốc lại đầy ăm ắp nước. Cứ nghĩ đến chuyện Đình Phong và Tiểu Phần đã lừa dối mình, cô lại thấy đau đớn vô cùng, không sao kìm được nước mắt.
_Tiểu Minh, em đừng khóc nữa, anh xin em.
Hạo Du rụt rè đưa tay lên xoa nhẹ đầu Tiểu Minh rồi nắm lấy cả hai bàn tay cô. Hành động thân mật thế này, Hạo Du đã lâu không được làm. Chỉ vì Tiểu Minh đã là của người khác nên cậu không muốn làm cho cô khó xử. Nhưng trong lúc cô đang đau khổ thế này, lại do cậu gây ra, Hạo Du muốn làm gì đó để an ủi cô.
Tiểu Minh để yên cho Hạo Du nắm tay mình, không nói gì. Cô sụt sịt một lúc rồi mới có thể nín khóc hoàn toàn.
Không gian bao quanh hai người lúc này bỗng chìm trong yên lặng, Hạo Du và Tiểu Minh đều không nói gì. Một lúc sau, Hạo Du mới cất tiếng:
_Tiểu Minh, em thấy bình tâm lại chưa. Giờ kể anh nghe, sao em bây giờ lại tin lời anh được không, chẳng pải hôm trước…?
Tiểu Minh nghe Hạo Du hỏi, đưa đôi mắt thẫn thờ nhìn cậu, không kìm được thở dài một cái. Khẽ đưa tay ra khỏi tay Hạo Du, Tiểu Minh cúi gằm mặt xuống đất, chậm rãi lên tiếng:
_Hôm qua, em… Em có việc nên đến viện, gặp một chị y tá bốn năm trước đã chăm sóc em, chị ấy nói có phải em với anh không làm bạn nữa, rồi kể anh trước kia đã cùng Đình Phong vào viện cùng ở bên em, cùng lo lắng cho em… Em mới biết những gì anh nói là thật, và…và…
Thấy Tiểu Minh giọng nghẹn lại, Hạo Du vội vàng lại đưa tay nắm chặt lấy tay cô, cuống cuồng nói:
_Đừng, em đừng khóc nữa, Tiểu Minh… _Vâng, em…em biết. _Tiểu Minh… Nhưng như thế có nghĩa là, hai người không chỉ giấu em chuyện anh đã chọn em mà còn… _Ừm, vâng, Đình Phong…nói với em…anh…anh đã không đến thăm em, lúc em…tự tử, không đến một chút nào.
Hạo Du nghe Tiểu Minh nói thế không khỏi toàn thân bỗng chốc nóng bừng vì giận dữ. Cậu biết Đình Phong quá yêu Tiểu Minh, cậu biết điều đó, nhưng nói dối cô như thế có đáng không. Mà Đình Phong nói dối Tiểu Minh có nghĩ đến một ngày Tiểu Minh sẽ biết và đau khổ thế này không. Nhưng mà…dù sao, cũng là lỗi do cậu, do cậu…đã nói ra cái sự thật đó, tuy chỉ là “nạn nhân”, Hạo Du vẫn thấy lỗi của mình trong chuyện này là quá lớn. Cậu hối hận lắm.
_Vậy à. _Em…xin lỗi, Hạo Du, xin lỗi anh nhiều lắm.
Tiểu Minh tay để trong tay Hạo Du, khẽ rút ra rồi lại nắm lấy bàn tay to lớn của cậu. Mắt cô nhìn chăm chăm vào mắt cậu, lông mày hai bên vẫn cứ chau lại.
Hạo Du thật sự lúc này chỉ muốn ôm chặt lấy Tiểu Minh vào lòng mà che chở.
_Không phải xin lỗi anh, Tiểu Minh. Em không có lỗi gì cả, là tại anh, tại anh hết mà.
Tiểu Minh nghe Hạo Du nói thế lòng lại càng thêm buồn. Cô hiểu những gì Hạo Du nghĩ trong đầu lúc này. Cô thở dài một cái, rồi nhìn Hạo Du nói:
_Mà Hạo Du này… _Ừ, anh đây, em cứ nói đi. _Là Tú Giang nói cho anh à? Chuyện… _Ừm, là Tiểu Giang nói cho anh biết. _Cô ấy nói thế nào ạ?
Hạo Du nghe Tiểu Minh hỏi liền thật thà nói:
_Thì…như những gì anh nói với em hôm qua. Lần trước về nước, Tiểu Giang bảo tưởng em biết chuyện anh chọn em rồi mà vẫn chọn Đình Phong, muốn hỏi em nhưng lại thấy em hạnh phúc nên không nói. Giờ biết chuyện, Tiểu Giang mới bắt anh nói, anh thực ra cũg không muốn làm khó em, quyết định là ở em thôi, Tiểu Minh à. _Quyết định? _Đình Phong và Tiểu Phần…hai người có lẽ vì muốn tốt cho em nên mới làm như thế. Anh tất nhiên là không muốn, cũng không tán thành chuyện hai người làm nhưng…thực sự khó mà trách hai người đó được.
Tiểu Minh nghe thấy Hạo Du nói đến Tiểu Phần, tim lại nhói một cái buốt đau. Ừ, Đình Phong thì cô có thể không trách, có thể thôi, chứ Tiểu Phần… Tại sao chứ, tại sao Tiểu Phần lại làm vậy với cô, giấu cô chuyện Hạo Du đã yêu và chọn cô chứ, Tiểu Phần thừa biết cô yêu Hạo Du đến thế nào kia mà. Tiểu Phần cũng là người chứng kiến những đau khổ mà Tiểu Minh đã phải chịu đựng vì yêu Hạo Du. Tại sao đến khi Hạo Du chọn cô rồi Tiểu Phần lại giấu cô chứ, nếu Tiểu Phần không giấu cô, cô đã không chọn Đình Phong. Tuy nói như thế thật bất công với Đình Phong nhưng…với những gì anh nói dối cô, Tiểu Minh thật sự không thấy bất công nữa, người phải chịu bất công nhất, chính là Hạo Du…
Tự nhiên nghĩ đến đây, Tiểu Minh thấy giận Tiểu Phần và Đình Phong ghê gớm. Giận đến run người. Sự uất ức như tràn ngập cơ thể cô.
_Hạo Du à, em phải đến gặp Tiểu Phần thôi. – Tiểu Minh nhìn Hạo Du, giận dữ nói. _Để làm gì? Em… _Em không thể chịu được nữa. Một người là bạn thân – đã giấu giếm em, một người là người yêu – đã nói dối em, em thật sự không thể chấp nhận được. Em cần phải biết lí do.
Tiểu Minh nhìn Hạo Du, quả quyết nói. Cô phải đến gặp Tiểu Phần ngay bây giờ, để hỏi rõ lí do vì sao cô ấy lại làm thế với cô. Và cả Đình Phong nữa, cô phải hỏi cho rõ, chuyện này không thể nào bỏ qua được. Vết thương mà cả hai người gây ra cho cô là quá lớn, thật quá sức chịu đựng của cô. Hoàn toàn quá sức chịu đựng…
_Em phải đi thôi.
Tiểu Minh bỗng nhiên thấy mọi thứ trước mặt lại quay cuồng, cô cố đứng dậy mà sao cứ loạng choạng không bước nổi.
_Tiểu Minh! – Hạo Du vội đứng lên đỡ Tiểu Minh, gấp gáp nói – để anh đưa em… _Không, em tự đi được, Hạo Du, để em tự đi, em sẽ tự đi. Hạo Du, em đi đây, em sẽ làm rõ chuyện này. Em không thể bỏ qua cho Đình Phong và Tiểu Phần được đâu.
|