Cổ Tích Thời Hiện Đại
|
|
21. Gọi hai lần điện thoại đều bận. Không biết số bận thiệt hay anh ta chặn số của cô nữa. Mà thôi cũng không nhất thiết phải gặp. Mai cô sẽ lên công ty anh ta nhờ tiếp tân chuyển cho anh ta cũng được. Lần này cô phải dứt khoát và mạnh mẽ mới được. Gặp được nhau là duyên số rồi, không làm bạn được coi như là định mệnh. Hơi đắng lòng đấy nhưng biết làm sao. Sáng hôm sau cô lên công ty anh ta nhờ tiếp tân chuyển dùm cho anh ta. Xong rồi cô về luôn. Cô quyết tâm thay đổi để cuộc đời mình bước sang một trang mới. Không vướng bận chuyện tình cảm nữa. Cô thật sự mệt mỏi rồi. Hôm nay cô sẽ gọi Quân uống nước và sẽ nói với Quân sự thật về cô. Cô không liên lạc với anh ta nhưng cô vẫn muốn làm bạn với Quân. Đến quán cô ngồi chờ một lát sau Quân đến. - Chào em! - Chào anh! Dạo này em bận lắm hả? - Dạ! Cũng bình thường à. Công việc dạo này sao rồi anh? - Cũng ổn. - Hình như em ốm hơn thì phải? Việc nhiều lắm sao mà người ốm vậy? - Em đang giữ eo đó. Em giỡn thôi. Quân nhìn cô cười. Nhưng ánh mắt Quân tỏ vẻ lo lắng cho cô. - Quân nè? - Chuyện gì vậy? Sao nhìn em nghiêm túc dữ vậy? - Em muốn xin lỗi anh vì thời gian qua em đã nói dối anh. - Chuyện gì mới được. - Em không phải em họ của anh Bảo và em cũng không làm việc bán hàng. - Sao? - Em với anh Bảo chỉ là bạn bè thôi. Em đang kinh doanh và có một cửa hàng nhỏ. Em không muốn giấu anh. Em và anh Bảo xảy ra một số việc nên có lẽ chúng em không thể làm bạn được nữa. Em rất quý anh nên nếu có thể chúng ta là bạn bè tốt được chứ? - Tại sao hai người lại phải giấu chứ? - Em thật sự xin lỗi. - Hai người làm vậy anh thấy mình bị tổn thương đó. Qua ánh mắt của Quân cô thấy sự thất vọng, cô biết mình đã làm tổn thương Quân. Thật lòng cô không muốn mọi việc lại đến nước này. Ngày trước cô cũng nói dối nhiều, nhưng sau này trải nghiệm cuộc sống và đọc sách nhiều nên cô thấy việc nói dối sẽ không tốt về lâu dài. Nếu cần thiết lắm thì cô mới nói nhưng không được ảnh hưởng tới người khác. Còn bây giờ cô không muốn nói dối bất cứ ai, nếu bản thân mình bị tổn thương cũng được nhưng không được làm người khác phải khổ tâm. Vậy nên cô luôn vui vẻ trong mọi hoàn cảnh, biết là chẳng dễ dàng gì nhưng cô vẫn luôn cố gắng từng ngày. Chẳng phải cô là một người tốt, cô cũng có tuổi trẻ bồng bột, ganh tỵ với người hơn cô, nói xấu sau lưng họ. Nhưng sống đến tuổi này rồi cô biết được cái gì cần hơn thua, cái gì cần giữ lại và cần phải cho đi những gì. Nên giờ dù Quân có giận cô, không muốn làm bạn với cô thì cô vẫn phải nói. Quân là một người tốt không đáng để bị tổn thương như vậy. - Em biết. Vậy nên em không muốn nói dối anh thêm. Dù anh có giận em hay không muốn làm bạn với em nữa em cũng chấp nhận. Quân nhìn cô với ánh mắt cô không biết nên nghĩ theo hướng nào mới đúng. Giận thì không hẳn và không giận cũng không đúng. Nhưng ánh mắt đó lại làm cô càng thấy có lỗi. - Quân? Nếu anh không muốn làm bạn với em nữa anh cứ nói, anh đừng im lặng như vậy. Em rất quý anh nên em không muốn làm tổn thương anh thêm. - Anh cũng không biết mình phải làm sao nữa. - Nếu chuyện này làm cho anh phải khó xử như vậy thì em thật lòng xin lỗi. Anh cũng không cần xem em là bạn đâu, coi như anh chưa bao giờ gặp em cũng được. Mong anh có nhiều sức khỏe và hạnh phúc. Em xin phép đi trước. Nói rồi cô bước đi, tự nhiên nước mắt cô lại lăn dài. Tại sao cô cứ phải làm người khác tổn thương vì cô như vậy. Đang đợi lấy xe thì Quân bước đến sau lưng cô nói: - Em vẫn muốn làm bạn với anh chứ? Cô quay lại không khỏi ngạc nhiên, cô nghĩ Quân không muốn làm bạn với cô nữa chứ. Nên khi nghe Quân nói vậy cô mỉm cười. - Dĩ nhiên rồi. Anh có biết anh là một người bạn tuyệt vời nhất mà em từng gặp không? Quân không nói gì chỉ nhìn cô cười hiền hậu. Cô biết Quân luôn như vậy, cảm giác luôn muốn chở che cho cô. Chắc có lẽ Quân cũng không muốn làm cô buồn. Điều này làm cô càng quý mến Quân hơn. Nghĩ đến Quân luôn làm cô thấy thoải mái, nhẹ nhàng. Từ ngày nói với Quân sự thật tới giờ lòng cô thấy thoải mái hơn rất nhiều. Chỉ khi nghĩ đến anh ta là làm cô thấy khó thở thôi. Cứ cách vài ngày là Quân và cô lại gặp không đi ăn thì uống nước. Quân cũng không đá động gì tới chuyện của cô và anh ta, chắc có lẽ Quân không muốn cô phải khó xử. Một hôm Quân hỏi: - Linh nè? - Dạ! - Anh xin lỗi nếu làm em khó xử nhưng anh muốn biết chuyện xảy ra giữa em và Bảo được không? Tại dạo này anh thấy thằng Bảo nó khác lắm. Hỏi thì nó không nói gì hết, anh rất lo cho nó. Mà hình như nó với Trà My quay lại với nhau thật thì phải. Thấy nó gặp Trà My nhiều hơn. - Em không muốn giấu anh chuyện gì hết nhưng chuyện này thật sự em không biết phải nói như thế nào. - Ừ. Thôi không sao. Không thoải mái thì em đừng nói. Anh chỉ lo thằng Bảo cứ như bây giờ hoài thì không ổn. - Dạ. Em nghĩ ảnh sẽ không sao đâu. Ảnh đủ chín chắn để biết chuyện gì nên hay không nên làm mà. - Ừ. Hi vọng là vậy. Nói thì nói vậy thôi chứ cô rất lo cho anh ta. Cô không phải là tuýp người quá lạnh lùng nên dù vẻ ngoài có lạnh nhạt thì bên trong cô không thôi lo lắng. Mà không biết anh ta làm sao vậy? Muốn hỏi Quân thêm nhưng cô không dám. Vì đã không thể là bạn thì quan tâm nhau có ý nghĩa gì chứ. Hôm nay Quân rủ cô đi bar chơi. Lâu rồi cô không đi bar nên Quân rủ cô đồng ý đi. Cô chỉ muốn đến bar để nghe nhạc cho thoải mái. Từ lần gặp Nguyên Long ở bar đến giờ cô chưa bao giờ đi lại. Do quá nhiều việc nên cô cũng ít có thời gian. Quân nói muốn rủ cô đi cho thoải mái vì Quân thấy cô có vẻ mệt mỏi. Quân vẫn quan tâm cô ở mức độ bạn bè như vậy. Nên cô luôn cảm thấy yên tâm và thoải mái khi ở bên Quân. Chẳng biết ông trời muốn trêu người cô nữa hay sao mà đến bar lại gặp anh ta và Trà My. Muốn lòng bình yên mà sao khó quá. Thú thật thì cô vẫn còn quan tâm đến anh ta nhiều hơn cô nghĩ. Quân nói lâu rồi anh ta không đi đến bar. Nhưng dạo gần đây anh ta hay đi, chẳng biết có phải do gặp lại Trà My hay không nữa? Cô biết nguyên nhân một phần là do cô, nhưng cô không thể nào nói cho Quân biết được. Không phải vì cô muốn giấu mà vì thật sự chuyện này rất khó nói ra. Cô biết Quân cũng nghi ngờ nhưng Quân không hỏi cô. Quân không muốn cô khó xử. Chỉ vậy thôi. Vào quán anh ta thấy cô và Quân có vẻ anh ta cũng ngạc nhiên. Cô chỉ cười xã giao nhưng suốt buổi nói chuyện cô không hề lên tiếng. Một phần vì tiếng nhạc quá lớn nên nói chuyện rất khó. Anh ta và Trà My có vẻ rất thân, cô thấy Trà My cứ ôm eo anh ta chút lại hôn anh ta. Anh ta thì dửng dưng cứ xem như cô không hề có mặt vậy. Chỉ có Quân là quan tâm cô vì có lẽ Quân sợ cô lạc lõng một mình. Quân thấy cô có vẻ không thoải mái nên nói có hỏi cô: - Em muốn về không? - Không sao. - Hay ra nhảy nhé. - Thôi em ngồi đây uống bia là được rồi. Em chỉ thích nghe nhạc và nhìn mọi người nhảy thôi. Quân cũng không ép cô. Chỉ ngồi uống bia, lâu lâu chăm sóc cho cô. Nói thật thì cô rất buồn và khó chịu khi thấy anh ta và Trà My thân thiết. Vậy nên cô uống bia rất nhiều. Dạo này ít uống bia nên cô rất nhanh bị say. Nhưng buồn cô muốn uống nhiều để quên đi (hơi giống thất tình). Ngồi nhìn hai người thân thiết là quá sức chịu đựng với cô rồi. Nhưng vì lòng tự trọng cô cố gắng tỏ vẻ như không có gì. Cô luôn tỏ ra lạnh nhạt nhưng lòng lại như lửa đốt. Quân thấy cô uống nhiều nên ngăn lại nhưng cô không nghe. Uống một hồi cô say đi không được, cô chỉ mơ màng biết là Quân bế cô lên xe còn chở đi đâu thì cô không biết. Tỉnh dậy cô thấy nơi này hơi quen. Lúc nhận biết được thì cô biết mình đang ở nhà anh ta. Căn phòng cô đã từng ở đây mà. Không thấy Quân đâu cô vội lấy điện thoại gọi. - Em tỉnh rồi hả? - Anh đang đâu vậy? - Anh đang dưới lầu nè, em xuống đây đi. Thật là xấu hổ. Lần nào say lúc tỉnh dậy cô lại ngủ nhà anh ta. Không biết có phải định mệnh không trời. Giờ xuống không biết phải đối diện với anh ta sao. Mất mặt quá. Xuống dưới lầu thấy Quân và anh ta đang ngồi nói chuyện ở phòng khách. Anh ta chỉ thoáng nhìn cô rồi quay đi. Còn Quân thì nhìn cô cười dịu dàng rồi nói: - Em đói không? Anh chở em đi ăn nhé? - Em không đói. Anh đưa em về nhà được không? - Được. Nói rồi Quân quay ra nói với anh ta: - Tao đưa Linh về đây. Cô gật đầu chào anh ta rồi theo Quân ra ngoài xe. Anh ta cũng chẳng phản ứng gì cô thấy hơi hụt hẫng. Mà sao cô lại cứ mong chờ anh ta sẽ phản ứng vậy ta? Người ta đã không còn quan tâm tới mình theo đúng mong ước rồi giờ sao mình cứ phải mong chờ điều kì diệu là sao? Rồi cô tự chửi mình ảo tưởng. Trên đường về cô có hỏi Quân: - Sao hôm qua anh lại đưa em qua nhà anh Bảo vậy? - Chứ anh biết đưa em đi đâu giờ. Đưa em vào khách sạn lỡ em tưởng anh lợi dụng lúc em say làm chuyện bậy thì sao? Về chỗ em thì anh không biết lấy chìa khóa đâu mà mở, mà có mở được không lẽ anh ngủ chỗ em. Bảo đề nghị anh đưa em qua nhà Bảo. Vì dù sao em cũng đã từng ở đó rồi nên anh cũng yên tâm. - Em xin lỗi. Làm phiền anh nhiều quá. Vậy tối qua anh ngủ nhà anh Bảo luôn hả? - Ừ. Ngủ lại có gì tiện chăm sóc cho em. Uống không được thì lần sau uống ít thôi nha cô bé. Định dẫn em đi cho thoải mái ai ngờ em uống quá trời, làm anh lo muốn chết. - Em xin lỗi mà. Thật là xấu hổ quá đi. - Nè? Em với Bảo đã xảy ra chuyện gì vậy? - … - Anh thật sự rất lo cho em đó. Em cứ tâm sự với anh như một người anh hay một người bạn tri kỉ cũng được. Đừng ngại. Lúc này thì cô không thể giấu thêm được nữa nên đành phải nói thật. - Em từ chối tình cảm của anh Bảo. Vậy nên chúng em không thể làm bạn của nhau được nữa. - Ừ. Anh hiểu rồi. Cô thấy Quân có chút đượm buồn nhưng Quân cố gắng tỏ ra bình thường. Quân không hỏi gì thêm lấy tay xoa đầu cô an ủi. Tự nhiên cô thấy mình nhỏ bé trước Quân, giống như là em gái vậy. Nhưng dù sao nói ra hết cô thấy lòng nhẹ nhõm kinh khủng. Về đến cửa hàng cô chui vào phòng và suy nghĩ về mọi việc vừa rồi. Vậy là cô đã xác định được tình cảm anh ta dành cho cô chỉ là nhất thời thôi. Chỉ có cô là ảo tưởng nên mới nghĩ về nó quá nhiều. Đang nằm nghĩ lan man thì có điện thoại. Thấy số anh ta tự nhiên tim cô đập thình thịnh, có cảm giác vui vui mà cũng lo lo. Mà anh ta gọi có việc gì vậy ta? - Alo! - Cô về nhà chưa? - Mới về. Xin lỗi đã làm phiền anh. - Thôi cô nghỉ đi. Nhớ uống nước chanh và ăn cho mau tỉnh. Lần sau đừng uống nhiều như vậy. - Cám ơn anh. Không có việc gì tôi cúp máy đây. - Ừ. Chào cô. Rõ ràng anh ta quan tâm nên mới gọi hỏi thăm mà. Vậy mà cô còn bày đặt lạnh lùng trong khi lòng mừng như trúng số vậy. Rồi cô lại cười một mình. Một lần tình cờ cô có gặp bạn của anh. Nghe nói là anh hiện sống một mình. Hỏi tại sao thì bạn anh kể. Sau khi cô đi thì cô ấy đòi về nhà anh ở. Do cô ấy đang có thai hay mệt nên anh chấp nhận. Về ở chung nhưng chưa bao giờ anh thân mật với cô ấy dù chỉ một lần. Anh chỉ nghĩ vì trách nhiệm với cô ấy và con. Sau khi sinh, cô ấy nói sẽ gọi mẹ vào chăm sóc cho cô ấy. Gần cả năm không thấy mẹ cô ấy về lại quê. Nghe nói quê cô ấy đâu ở miền Trung. Sau này cô ấy đón ba vào ở luôn. Anh khó chịu hỏi sao thì cô ấy nói muốn ba mẹ ở chung cho vui. Anh cũng ừ cho qua chuyện. Rồi tình cờ anh nghe được cuộc nói chuyện của gia đình cô ấy. Ba mẹ cô ấy nói cô ấy mau tìm cách lấy được căn nhà của anh. Lúc đó anh gần như suy sụp. Anh rất hiền nên nhiều khi chuyện gì cũng cho qua, ngay cả khi con anh được hơn 2 tuổi, thấy nó càng lớn càng không giống bên nội mà cũng không giống bên ngoại nhưng anh cũng không nghi ngờ. Ba mẹ anh thấy vậy mới lén đi xét nghiệm ADN. Khi có kết quả họ mới vỡ lở đứa cháu nội không cùng huyết thống. Anh bị sốc thật sự. Sau khi hỏi cô ấy cho ra lẽ cô ấy mới thừa nhận đứa con không phải là con ruột của anh. Cô ấy vì nôn nóng muốn tìm một người giàu có, có nhà thành phố để cô ấy đón ba mẹ ở quê vào nên có quen một người. Sau khi anh ta làm cô có bầu rồi chuồn luôn. Cô ấy không biết phải làm sao mới tìm anh làm cứu cánh. Lần đi Đức cũng là do cô ấy chủ động đề nghị ở cùng phòng cho tiết kiệm. Rồi tối gạ gẫm anh uống rượu. Trong cơn say anh không làm chủ được mình, mà cô ấy lại lả lơi thế là chuyện xảy ra. Ba mẹ anh đuổi cô ấy ra khỏi nhà vì không thể chấp nhận một người con dâu mưu mô, toan tính như vậy. Thế là cô ấy vì xấu hổ nên xin nghỉ việc ở công ty cùng ba mẹ về quê. Từ đó đến nay anh vẫn thui thủi một mình, nhiều khi anh muốn liên lạc với cô nhưng không dám. Anh sợ làm phiền cuộc sống của cô nên lại thôi. Nghe xong lòng cô đau nhưng cắt từng khúc ruột. Không lẽ cái giá anh phải trả lại đắt như vậy? Phải chi lúc đó cô đừng nóng vội, đừng vì lòng tự trọng cao ngất ngưỡng của mình thì có lẽ mọi chuyện đâu đến nỗi. Nghĩ lại cô thấy thương anh hơn là trách. Ngày trước ba anh không thích anh quen con gái ở quê vì ba sợ anh bị lợi dụng vì tính anh vốn rất hiền. Vậy nên lúc quen cô ba anh cũng không thích cô lắm. Nhưng cô không phải là loại người lợi dụng người khác như vậy. Lúc mới cưới cô có nói với anh thuê nhà ở, cô không thích ở nhà ba mẹ anh nhưng anh không chịu. Vì nhà anh có đến hai nhà. Một căn ba mẹ anh ở cùng với em gái, còn một căn để khi nào anh cưới thì cho hai vợ chồng ở. Mua thêm nhà thì nhà còn lại không ai ở không lẽ lại bán. Vậy nên cô mới chịu ở nhà anh. Cô muốn gọi điện cho anh nhưng không dám. Cô không biết gọi sẽ phải nói gì. Vậy là cô biết anh vẫn còn yêu cô nhiều. Rồi cô nghĩ không lẽ cô nối lại tình cảm với anh? Vì dù sao giờ cô và anh cũng chẳng ràng buộc với ai. Mà quay lại có thật sự ổn không? Quay lại rồi gia đình hai bên, rồi bạn bè, nói chung rất nhiều thứ. Nếu nói cô không còn tình cảm với anh thì cũng không đúng mà nó không còn đủ mãnh liệt để cô có đủ quyết tâm quay lại. Trời ơi, phải làm sao đây? Đầu cô như muốn nổ tung. Cô lấy điện thoại gọi cho Quân.
Còn tiếp...
|
22. - Quân? Anh đi uống với em được không? - Hả? Có chuyện gì vậy? - Thôi không sao. Anh làm việc đi. - Nè. Tự nhiên rủ anh rồi nói không sao là sao đây? Được rồi, lát anh qua đón em. - Dạ. Cám ơn anh. Lát Quân qua, thấy cô Quân nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ rồi vẫn mở cửa xe cho cô vào. Quân không nói gì chỉ im lặng rồi chở cô đến quán beer club. Quân không hề hỏi gì cô, nhưng cô biết Quân cũng đoán được cô có chuyện buồn. Giờ có khuyên cô có lẽ chắc cũng vô ích nên cứ để cô uống bao nhiêu tùy thích. - Em buồn gì thì cứ tâm sự với anh nha. Anh sẵn sàng làm máy thu âm cho em trút bầu tâm sự. Nghe Quân nói câu đó xong cô phì cười. Cô nói: - Chỉ cần anh uống chung với em được rồi. Cám ơn anh đã vì em mà phải chịu cực vậy. Chắc anh thấy em phiền lắm hả? - Không hề. Anh lại thấy thoải mái khi ở bên em. Anh rất vui vì buồn hay vui em đều nghĩ đến anh. - Anh nói vậy làm em thấy ngại lắm đó. Lần sau chắc em không dám phiền anh nữa quá. - Em đừng có ngốc vậy chứ. Em cứ bình thường là anh thấy vui lắm rồi, đừng có chút là ngại ngùng. Em mà càng ngại anh lại càng cảm thấy mình là người xấu xa lắm thì phải. - Em không có ý đó mà. Quân nè? - Ừ. Sao em? - Nếu em quay lại với chồng cũ anh nghĩ sao? - Vậy em đã sẵn sàng để quay lại với anh ấy chưa? - Em cũng không biết nữa. - Em còn yêu anh ấy không? - Em thật sự không biết. Em rất hoang mang. Em thật sự không biết mình còn yêu anh ấy không nữa. - Anh không biết giữa em và chồng đã xảy ra chuyện gì nhưng dù có chuyện gì thì em cũng phải suy nghĩ cho kỹ rồi hãy quyết định. Đã một lần phải xa rồi anh nghĩ em sẽ tìm được lựa chọn đúng đắn nhất. Dù em có quyết định như thế nào thì anh vẫn sẽ luôn ủng hộ em. - Dạ. Cám ơn anh. Nói chuyện với anh em thật sự rất thoải mái, em có thể tâm sự với anh tất cả mà chẳng thấy ngại ngùng. Em rất vui vì quen được một người bạn như anh. Em có thể xem anh là một người bạn tri kỉ được không? Cô thấy Quân ngập ngừng khi cô hỏi như vậy. Quân xoa đầu cô nói: - Em có thể tâm sự với anh bất cứ khi nào em muốn. - Dạ. Cám ơn anh. Cô uống rất nhiều, giống như uống thì cô có thể thoát khỏi được cái mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu cô vậy. Quân ngồi nhìn cô thông cảm, có uống nhưng ít chắc phải còn lái xe. Nói chung giống như mình cô uống vậy cho đến khi cô gục luôn trên bàn không biết gì. Cô chỉ biết là lúc tỉnh dậy cô đang nằm ở phòng của mình. Chắc Quân đưa cô về. Nhưng nếu Quân đưa cô về thì một là Quân phải khóa trái cửa, hai là Quân phải ở lại. Lúc này cô mới thấy đầu cô đau như búa bổ vậy. Thấy dạo này mình có vẻ lầy lội quá, uống say không biết trời trăng gì luôn. Tính qua phòng bếp tìm nước uống thì thấy anh ta vừa bước vào. Cô giật mình thật sự. - Sao anh lại ở đây? - Tỉnh rồi hả? Ăn cháo đi. Cô nhìn anh ta đầy nghi ngờ, còn anh ta chẳng thèm trả lời câu hỏi của cô mà cứ tỉnh queo. Ra ngoài nhà bếp anh ta chuẩn bị cháo cho cô ăn. Cô cũng không muốn hỏi thêm vì biết thế nào anh ta cũng chẳng nói. Mà cô cũng thấy bụng hơi cồn cào và khó chịu. Cô ngồi ăn cho hết chỗ cháo, còn anh ta ngồi nhìn cô ăn. Chẳng ai nói tiếng nào. Nhưng có anh ta ở bên cô thấy lòng mình rất ám áp. Đó là thực tế cô không thể dối lòng mình được. Cô hỏi thêm lần nữa. - Sao anh lại ở đây? - Quân gọi nói qua chăm sóc cho cô. Cô thắc mắc không biết sao Quân lại gọi cho anh ta chứ? - Ờ. Mà anh đâu nhất thiết phải qua chứ. - Sao lại uống nhiều như vậy? Phải lo cho sức khỏe chứ, có một mình lỡ bị bệnh ai lo. - Tôi vẫn ở một mình từ đó giờ mà, có sao đâu. - Đừng có cứng đầu. Vào ngủ thêm cho khỏe đi. - Anh không đi làm sao? - Tôi không sao. Cô nghỉ đi. - Tôi khỏe rồi. Anh về đi làm đi. Mặc cho cô nói nhưng anh ta không chịu về. Cô sợ anh ta ở lại chút nhân viên tới thế nào cũng hiểu lầm cho mà coi. Nên cô phải kiếm cớ ra ngoài chứ không thôi là mệt à. - Hay là chúng ta đi uống nước? - Sao không nghỉ đi còn đòi đi đâu nữa. - Không sao tôi khỏe thiệt mà. Nói rồi cô vào phòng ngủ chui vào toilet đánh răng, rửa mặt, tắm cho thơm tho, sạch sẽ thay bộ đồ mới. Người cô toàn nghe mùi bia không à. Xong rồi cô đi xuống dưới lầu, anh ta không phản ứng mà theo cô xuống dưới. Xuống dưới cô thấy xe máy anh ta cũng ở dưới. Vậy là tối qua anh ta đi xe máy đến. Cô định dẫn xe cô đi nhưng anh ta nói: - Người còn mệt đừng đi xe, để tôi chở. Cô muốn đi mau vì cũng sắp đến giờ mở cửa nên không muốn tranh cãi nên đành để cho anh ta chở. Ngồi phía sau cô lại nghe mùi đàn ông mà cô từng cảm thấy ấm áp. Người đàn ông này không biết có điều gì mà lại làm cô phải nghĩ đến nhiều như vậy? Khi ở bên anh ta cô thấy mình hạnh phúc và ấm áp. Nhưng giờ trong lòng đã có một bức tường vô hình ngăn cách. Muốn được ở bên anh ta mà cô không đủ sức để phá bỏ bức tường ấy. Mà giờ cô cũng chẳng xác định được tình cảm của anh ta như thế nào? Còn bản thân cô lại sợ mình đau khổ nên cứ tự dày vò bản thân trong nỗi nhớ anh ta nhiều khi đến da diết. Giờ lại thêm chuyện của anh nữa. Cô nửa muốn nửa không quay lại với anh. Vì cô thật sự không xác định được tình cảm cô dành cho anh còn hay không? Hay là cô chỉ cảm thấy thương hại cho anh thôi? Tới quán anh ta và cô vẫn chọn bàn chỗ góc khuất. Giống như đó là một thói quen thì phải. Anh ta nhìn cô không chớp nên cô thấy ngại. - Sao nhìn tôi dữ vậy? - … - Nè? Anh nhìn chỗ khác đi. - Đi với cô mà nhìn chỗ khác là sao. - Nhưng anh cũng đừng có nhìn chằm chằm như vậy. - Cô có chuyện gì buồn sao mà lại uống nhiều vậy? - Quân nói với anh rồi hả? - Không. Quân không nói gì hết. Cô không muốn trả lời câu hỏi của anh ta nên đành đánh trống lảng qua chuyện khác. - Anh dạo này khỏe chứ? - Ừ. Khỏe. - Anh với Trà My khi nào sẽ cưới? Anh ta nhìn cô với ánh mắt khó hiểu, có chút gì đó xa xăm. Cô không xác định được là gì, nói chung là rất khó hiểu. - Em muốn anh với Trà My sẽ cưới sao? - Không phải hai người đang quay lại với nhau sao. Nếu còn tình cảm thì cưới cũng là chuyện bình thường thôi. Mà nhìn hai người rất là đẹp đôi. - Hiện tại anh không nghĩ về chuyện này. - Ờ. Tôi chỉ hỏi vậy thôi. - Hình như em ốm hơn thì phải. Công việc nhiều lắm sao? - Không, tôi đang giữ eo đó. Anh ta không nói nhìn cô cười nhưng nhìn vào đôi mắt đó cô biết anh ta đang lo lắng cho cô. Rồi cả hai không nói gì thêm nữa. Cứ để cho cảm xúc trôi theo âm nhạc. Rồi đột nhiên lời bài hát Let It Go vang lên, bài hát cô yêu thích đây mà. Cô thấy lòng nhẹ nhàng như giai điệu của bài hát vậy. Tối hôm đó cô có gọi cho Quân. - Alo! Em khỏe chưa? - Dạ, khỏe re rồi. - Ừ. Vậy thì tốt. - Cám ơn anh nhé! - Em đừng có cảm ơn anh nữa, cứ khách sáo vậy anh thấy mình xa lạ lắm đó. - Dạ! Mà sao hôm qua anh gọi cho anh Bảo vậy? - Anh nói điều này em đừng giận anh nha. - Được. Anh cứ nói đi. - Theo anh thấy thì em có tình cảm với Bảo phải không? Vậy tại sao em lại từ chối tình cảm của Bảo? Hôm qua lúc anh hỏi em còn yêu chồng cũ của em không? Khi em nói em không biết là anh cũng đoán được em có tình cảm với Bảo nên em mới trả lời như vậy. Nếu em có tình cảm với nó thì em nói ra đi đừng giấu. Anh biết thằng Bảo nó dạo gần đây hay đi với Trà My nhưng nó thật sự không muốn quay lại với cô ta đâu. Em đừng dày vò bản thân mình nữa. Hãy nói với nó suy nghĩ của em đi. - Anh thấy vậy hả? - Ừ. Chính vì anh lo cho em nên anh mới nói ra. Anh thấy em buồn như vậy anh không chịu được. - Em sợ. Em sợ khi em chấp nhận tình cảm của ảnh rồi em sẽ lại bị tổn thương. Em đã bị một lần nên em sợ mình không chịu thêm một lần nữa. - Em khờ quá. Anh biết thằng Bảo nó cũng đang rất khổ tâm vì chuyện này. Dạo gần đây nó ăn uống thất thường, có nhiều khi nó ngủ ở công ty. Trà My thì cứ bám nó riết, thấy nó sống bất cần quá. Anh rất lo cho nó. - Vậy giờ em phải làm sao? - Còn hỏi. Nói với nó tình cảm của em đi. - Em sợ mình không đủ can đảm để nói. - Để càng lâu thì anh sợ em và nó càng khổ thêm đó. Sao em với nó cứ phải dày vò nhau mới vui hay sao vậy? - Cho em thêm ít thời gian nữa đi. Khi em thấy đủ dũng khí để thừa nhận tình cảm của mình. - Thôi được. Nhưng em hãy quan tâm đến Bảo nhiều hơn. Hình như giờ nó sống không phải là nó nữa rồi. Anh chưa bao giờ thấy nó như vậy, ngay cả khi Trà My bỏ nó đi, nó chỉ ít nói hơn chứ không thấy nó bất cần với cuộc sống như vậy. - Dạ! - À. Sắp tới công ty anh tổ chức đi du lịch cho nhân viên ở Đà Lạt. Em đi với anh nha? - Hả? Thôi em không đi đâu. Có quen ai đâu mà đi. - Đi cho thoải mái đầu óc. Suốt ngày cứ chôn chân ở cái Sài Gòn này làm sao em thoải mái chứ. - Nhưng mà em ngại lắm. - Có anh mà ngại gì. Tối thứ 5 tuần sau đi, đi ba ngày đó, khuya chủ nhật về lại Sài Gòn. Giờ thời tiết trên Đà Lạt cũng hơi se lạnh em chuẩn bị áo khoác ấm nha. Người em ốm nhom coi chừng bị cảm lạnh đó. - Chê em ốm hả? - Anh lo cho em nên mới nhắc nhở. Cần gì thì gọi anh chở đi mua. - Mà đi thiệt hả anh? - Thiệt. Thấy anh giống đang giỡn sao? - Nhưng em lo thiệt mà. - Lo gì không biết. Vậy nha. - Dạ! Bye anh. - Ừ. Nhớ nghỉ ngơi thêm cho khỏe đó. - Dạ. Em biết rồi. Trời ơi. Có quen biết ai đâu mà đi. Lần trước đi ăn tiệc là thấy lạc lõng rồi. Giờ đi chơi tới ba ngày chắc cô sẽ cô đơn chết mất thôi. Mà đi chơi không biết anh ta có đi không nữa? Thật lòng cô rất mong anh ta đi. Chỉ nghĩ đến thôi cũng làm cô thấy phấn chấn. Lại bị ảo tưởng nữa rồi quá, suốt ngày mơ mộng chuyện gì đâu không. Rồi cái ngày đi chơi cũng đến, tối đó Quân qua đón cô tưởng là đi xe chung với nhân viên nhưng Quân chở cô qua nhà anh ta. Cô ngạc nhiên hỏi: - Sao lại qua đây vậy anh? - Qua để xe bên đây rồi đi chung xe với Bảo luôn. - Sao không đi chung với nhân viên luôn. - Bảo nói sợ em đi xe kia sẽ mệt. Em giờ tuy quen đi xe rồi nhưng đi xa chắc chắn em sẽ bị say. Lên đó nằm một đống rồi sao đi chơi được nữa. - Hể? Vậy có ổn không đó? - Sao không ổn? - Vậy anh đi chung luôn chứ? - Ừ. Anh đi chung luôn. - Còn ai nữa không? - Không. Chỉ ba người thôi. - Ờ. Vào đến nhà anh ta thấy anh ta đang đợi ở phía trước.
Còn tiếp...
|
23. - Tới rồi hả? (Bảo) - Ừ. Mày chuẩn bị xong hết chưa? (Quân) - Rồi. (Bảo) - Vậy giờ mình đi trước luôn hay sao? (Quân) - Ừ. Lên nhận phòng trước. (Bảo) Nãy giờ cô chỉ im lặng nghe hai người nói chuyện. Quân lấy balo cô cho vào cốp xe rồi nói: - Em lên ghế trước ngồi đi. - Em ngồi ghế sau. Nói rồi cô đến cửa sau mở, anh ta nhìn cô nhưng không nói. Quân cũng không ép cô nên cùng vào ngồi ghế sau. Trên suốt chặng đường đi cô đều im lặng. Vì thường đi xa cô hay mệt nên rất ít nói, chỉ ngồi nghe hai người nói chuyện công việc thôi. Đúng là đi xa cô mệt thiệt, nhất là đi đường đèo nhiều. Tưởng quen rồi ai ngờ vẫn còn say xe. Nhìn qua kính chiếu hậu cô thấy anh ta nhìn cô có vẻ rất lo cho cô nhưng không hề nói một câu. Quân biết cô mệt nên đề nghị cô nằm cho đỡ. Lúc đầu cô ngại còn từ chối nhưng sau thì chịu không nổi nên đành nằm luôn. Đầu cô nằm trên đùi Quân. Cô nhớ hồi trước lên Bảo Lộc chơi. Cô cũng nằm trên đùi một người bạn trong nhóm. Người đó có để ý cô nên suốt cả quãng đường đi một tay thì giữ thành xe, tay còn lại thì lâu lâu vén tóc cho cô, giữ đầu cô khỏi lắc lư. Đến nơi thì chân tay người đó tê luôn đi không muốn nổi. Cô rất ngại nhưng khi say xe là cô bất chấp. Giờ Quân lại phải chịu khổ vì cô nữa rồi. Nhưng giờ biết phải làm sao, cô mà say xe là người cô đuối luôn, chân tay không nhấc nổi nữa. Chắc sợ cô không chợp mắt được nên cả quãng đường hơn 300 cây số cả Quân và anh ta không hề nói chuyện. Có dừng mấy chặng để nghỉ là cô lao xuống xe ói xối xả như mưa. Quân thì lấy khăn lau mặt cho cô còn anh ta thì mua cháo cho cô ăn và trà gừng nóng cho cô uống ấm bụng. Đến khách sạn đầu óc cô cũng quay cuồng, đi không vững. Sau khi anh ta làm thủ tục nhận phòng Quân đỡ cô ra thang máy về phòng. Thấy cái giường là cô mừng muốn phát khóc luôn. Khi say xe cô chỉ muốn ngủ cho đỡ, nhưng mà nằm xuống là cảm giác ruột, gan, phèo, phổi cứ lộn vòng vòng theo như khi qua mấy cái đèo, đầu óc cứ quay mòng mòng. Tay lái của anh ta cũng không quá tệ, lại đi rất chậm sợ chạy nhanh đạp thắng cô càng dễ say hơn. Đã vậy Quân còn ghẹo: - Không ngờ em yếu vậy? Biết vậy anh đặt vé máy bay cho em đi rồi. Cô chỉ cười không nói vì thật ra cô không nói nổi. Cô mơ mơ màng màng nghe Quân và anh ta nói gì đó rồi cô thiếp đi vì mệt. Lúc tỉnh dậy không thấy ai trong phòng, chắc là cô ngủ một mình một phòng. Tính tìm balo để lấy quần áo đi tắm cho thoải mái hơn. Lúc mở tủ quần áo đã thấy đồ treo lên hết. Nào là quần nhỏ, áo nhỏ cũng được xếp ngay ngắn. Tự nhiên cô đỏ mặt, không biết ai lại xếp đồ của cô. Lần này đi cô có mang theo cái khăn choàng mà hồi trước anh ta tặng cho cô. Giờ mới có dịp sử dụng, chiếc khăn này anh ta mua hồi đi công tác bên Hàn Quốc. Tắm xong người cũng thấy thoải mái hơn. Đang ngồi lau tóc thì nghe tiếng gõ cửa. Ra mở cửa thấy Quân đang đứng ngoài. - Em đỡ chưa? - Dạ. Đỡ hơn rồi. - Anh không nghĩ em yếu vậy. Vậy mà còn đòi đi xe kia. - Mà mọi người lên đến chưa anh? - Đến rồi, đang chuẩn bị lát đi ăn luôn. Người mệt mà còn gội đầu nữa. Để anh lau tóc cho. - Hì…hì… Thôi em tự lau được mà. Em mà không gội, đầu em khó chịu lắm. - Vậy mai em có đi chơi nổi không đó? - Hên xui. Nhưng đừng đi xe hơi là ổn. - Vậy mai đi xe máy nha. - Dạ. - Mình xuống dưới nhé. - Dạ. Để em chải đầu cái. - Để anh chải cho. - Không. Em tự chải. Không biết do trời lạnh thiệt hay do người cô đang yếu mà giờ là buổi trưa mà cô thấy hơi rùng mình. Xuống dưới thấy mọi người đã tụ tập đông đủ ở sảnh khách sạn. Cô thấy anh ta đang nói chuyện với vài người, thấy cô xuống anh ta có nhìn rồi quay lại nói chuyện tiếp. Mọi người lại đổ dồn vào nhìn cô giống như cô là người ngoài hành tinh vừa mới đáp xuống Trái đất vậy. Thành ra cô thấy hơi sượng. Quân thấy cô có vẻ bối rối nên nói mọi người chuẩn bị ra xe đi ăn luôn. Nhân viên công ty anh ta cũng tầm hơn 30 người thì phải. Con gái thì toàn thấy toàn trẻ, đẹp không à. Cô hình thức tuy không phải quá tệ nhưng tuổi thì quá già nên thấy mình thua xa. Mà tại sao tự nhiên mình lại so sánh khập khiễng vậy cà. Thiệt là bó tay luôn. Quân và anh ta cũng gần như hotboy trong công ty, cô có thể cảm nhận được rất nhiều người để ý đến Quân và anh ta. Anh ta thì nhìn lịch thiệp, ăn nói nhỏ nhẹ, quan tâm mọi người, nhưng lại có chút gì đó lạnh lùng, khó hiểu. Còn Quân thì ga lăng, lịch sự, nói chuyện hài hước. Cả hai đẹp trai khỏi phải bàn nữa nên nhiều người để ý là điều hiển nhiên. Chả biết cô có điểm gì thu hút mà được cả hai người đều quan tâm nên trong lòng có chút hãnh diện (hơi “tảnh tó”). Mọi người sau khi đã lên xe hết, cô lưỡng lự không biết mình có đi xe nổi không thì thấy anh ta đến đưa cho Quân cái gì đó. Rồi anh ta leo lên xe đi cùng mọi người. Cô nghe loáng thoáng mọi người nói cái gì có anh ta đi cùng nên không khí khác hẳn vì anh ta rất ít khi đi chung, rồi nghe tiếng reo hò ầm ầm trên xe, thấy anh ta cười rất vui vẻ. Tự nhiên cô thấy buồn buồn à. Chỉ tội Quân vì cô mà không được đi chung với mọi người. Quân quay lại cười rồi nói với cô: - Mình đi xe máy nha. Rồi Quân cầm tay cô đến chỗ chiếc xe máy gần đó, chắc là xe đã thuê trước đó rồi. Quân đội nón bảo hiểm cho cô rồi chở cô đi. Lâu rồi cô không đi Đà Lạt. Tuy Đà Lạt không còn thơ mộng như lần đầu cô đi cách đây hơn 10 năm, nhưng so với Sài Gòn mưa nắng thất thường thì quá đỗi tuyệt vời. Mùa này hoa dã quỳ đã không còn nở rộ nhưng vẫn còn lác đác những bụi hoa dã quỳ vàng vàng từ xa nhìn thấy sao thư thái quá (cô rất thích loài hoa này vì vẻ đẹp mộc mạc của nó, nhưng nhìn xa thì đẹp chứ gần nghe mùi hơi khó chịu). Nhiều khi cô nghĩ lên Đà Lạt sống cho rồi vì cô có ông bác cũng đang sống ở Đà Lạt. Nhưng cô chịu lạnh rất kém, sợ ở chưa được tuần lại biến về Sài Gòn mất. Cô nhớ lần đầu tiên cô lên Đà Lạt là lúc cô vừa mới ở quê xuống Sài Gòn học. Trong lớp cô có quen một bạn nữ sống ở Bảo Lộc. Thông qua người bạn này nên cô quen và chơi thân với nguyên đám bạn ở Bảo Lộc luôn. Ngoài cô và bạn cô thì còn một vài người học ngành nghề khác. Những người còn lại toàn học đại học Cảnh sát. Nên mối tình đầu của cô cũng ở Bảo Lộc và bạn này cũng học Trường đại học Cảnh sát. Cả hai cũng đã về gặp mặt gia đình hai bên nhưng vì một số lý do đành phải chia tay. Quen nhau cũng gần 4 năm chứ ít ỏi gì. Bây giờ gặp lại thấy cả hai vẫn còn chút gì đó quan tâm nhau nhiều hơn bạn bình thường một xíu. Chắc có lẽ vì chia tay không phải là chủ đích của hai đứa nên cảm giác tình cảm dành cho nhau vẫn còn đong đầy thì phải. Nhóm cô chơi chung cũng hơn hai mươi người. Lần đó tụi cô đi bằng xe máy. Tuổi trẻ mà, đi chẳng biết mệt là gì, nhiều khi nghĩ lại thấy mình thật trâu bò (ha…ha…). Đà Lạt lúc đó nhiều sương mù hơn bây giờ. Vừa lúc chạy vào đèo lên Đà Lạt là cô đã cảm nhận được cái lạnh tê người và sương mù bao phủ. Nghĩ lại cô thấy rất vui, đến bây giờ đám bạn cô vẫn còn liên lạc với nhau. Chưa bao giờ cô lại thấy vui và thoải mái như khi chơi với đám bạn này. Do đa phần đám bạn cô là ở Bảo Lộc nên Bảo Lộc là nơi cô đi thường xuyên nhất. Mặc dù say xe nhưng vì ham vui nên cô đi hoài. Giờ ai cũng có gia đình, bận rộn với con cái và cuộc sống riêng. Tuy ít gặp nhưng lâu lâu vẫn gọi điện hỏi thăm nhau hoặc có ai lên Bảo Lộc hay xuống Sài Gòn là mấy đứa ở Bảo Lộc và Sài Gòn lại tụ tập nhau nhậu, ôn lại kỷ niệm ngày xưa. Ôi tự nhiên nhớ tụi nó quá xá à. - Em thấy thoải mái chứ? - Dạ. Lên đây đúng là thoải mái rất nhiều. Cám ơn anh nhiều lắm. - Em thoải mái là tốt rồi. Anh chỉ lo em đi không nổi thôi. - Em thì lo là anh không được đi chung với mọi người, đi với em chán muốn chết. - Nói bậy nè. Đâu phải ai muốn đi với em cũng được đâu. - Hứ. Anh an ủi em đúng không? - Anh nói thiệt mà. Một lát sau thì tới một nhà hàng nằm trên đường Trương Công Định, nhà hàng khá đẹp và sang trọng. Vào đến nơi thấy mọi người ai nấy đều đã ngồi vào bàn hết, đồ ăn đã bày sẵn trên bàn. Còn hai ghế trống gần chỗ anh ta ngồi, cô biết đó là chỗ của Quân và cô. Cô định sẽ ngồi ghế bên này để ghế gần anh ta cho Quân ngồi nhưng Quân lại đẩy cô qua ngồi gần anh ta. Ngồi gần anh ta là một người con gái mà theo Quân giới thiệu cho cô biết đó là thư ký Tuyền. Người mà cô đã nghe lúc chui trong toilet khi đi ăn tiệc nè. Lúc cô lên công ty anh ta gần cả tháng cô có gặp vài lần nhưng không để ý lắm nên cô không nhớ là ai. Giờ nhìn kỹ mới thấy cô ấy đẹp thật. Anh ta đứng lên phát biểu vài câu rồi mọi người bắt đầu ăn. Đi cả chặng đường dài nên ai cũng đói. Cô mặc dù bụng trống không do cô ói hết nhưng nhìn đồ ăn cô nuốt không nổi. Cô thấy anh ta nói nhỏ gì với nhân viên nhà hàng, lát sau thấy nhân viên nhà hàng mang ra cho cô chén súp. Cô nhìn anh ta gật đầu cười tỏ vẻ cám ơn. Đúng là ăn súp dễ nuốt hơn nên cô thấy người cũng khỏe chút. Cả buổi ăn anh ta không nói với cô một câu nào. Chỉ thấy lâu lâu nhìn cô rồi quay đi. Đôi khi cô để tay xuống dưới đùi có chạm phải tay anh ta một lần. Quân thì pha trò cho mọi người cười, xong rồi lại quay ra hỏi cô ăn được không? Thấy mọi người nói chuyện rất vui mà cô thì chẳng biết nói gì chỉ biết cắm đầu vào ăn. Ăn xong mọi người thống nhất về khách sạn nghỉ ngơi chiều sẽ đi ăn rồi mọi người muốn tự do đi đâu cũng được. Về khách sạn cô lên phòng nằm. Vì người cô còn mệt nên cô muốn ngủ thêm cho khỏe. Vừa thay đồ ra thì nghe tiếng gõ cửa. Mở cửa thấy anh ta đứng đó, cô hỏi: - Có chuyện gì vậy? - Đã đỡ chưa. - Cũng đỡ rồi. - Đây uống đi. - Gì vậy? - Trà gừng đó. Uống cho ấm bụng. Khi nào đói thì gọi cho tôi, nãy ăn có súp không sẽ mau đói lắm đó. - Cám ơn anh. - Nghỉ ngơi đi. - Ờ. Nhìn ly trà gừng cô thấy ấm lòng, chắc anh ta rất lo cho cô. Vậy mà vẻ mặt lạnh lùng thấy ghê, nghĩ lại cô cũng vậy mà. Cũng quan tâm mà có dám nói đâu, ít nhất anh ta còn thể hiện qua hành động. Ngồi nhăm nhi ly trà gừng tự nhiên cô thấy chưa bao giờ trà gừng lại ngon như bây giờ. Rồi cô leo lên giường nằm và tự cười một mình. Cô bị đánh thức dậy bởi tiếng gõ cửa, mắt nhắm mắt mở ra mở cửa thấy anh ta đứng đó. Anh ta đưa cho cô một cái túi. - Gì vậy? - Tắm đi rồi đi ăn với mọi người. Lát lấy áo khoác này mặc cho ấm. Tối trời cũng lạnh hơn rồi đó. Cô chỉ biết nhìn anh ta trân trân chứ chẳng biết nói gì. Anh ta đi rồi mà cô vẫn còn đứng ngẩn ngơ trước cửa phòng. Quay vào phòng tắm xong, lúc này cô mới mở túi ra xem thì ra là một chiếc áo khoác không quá dầy nhưng có vẻ đẹp và ấm. Cô lấy mặc rồi choàng thêm chiếc khăn anh ta tặng. Lấy điện thoại ra gọi cho Quân: - Anh đang đâu vậy? - Anh đang đi đến nhà hàng cùng mọi người rồi. Lát Bảo sẽ chở em. Nhớ mặc áo ấm nha, trời bắt đầu lạnh hơn rồi đó. - Dạ. Tự nhiên bỏ người ta đi trước là sao? Xuống dưới sảnh khách sạn thấy anh ta đang ngồi chờ cô. Anh ta mặc chiếc quần bó, với chiếc áo thun không quá ôm, thêm chiếc áo len cổ chui bên ngoài, mang thêm đôi giày thể thao và mái tóc vuốt keo nhìn thật là lãng tử. Do anh ta cao ráo, dáng người cân đối nên mặc gì nhìn cũng thấy đẹp. Bình thường cô thấy anh ta mặc đồ vest thì nhiều, lâu lâu đi uống nước hoặc đi chơi thì anh ta cũng mặc quần jean với áo pull thôi. Giờ lên đây thời tiết lạnh nhìn anh ta mặc hơi khác nên cô thấy anh ta giống như mấy “ộp pa” trong phim Hàn Quốc í. Lại mơ mộng nữa rồi, sao càng già sự mơ mộng của cô càng trỗi dậy thì phải (hí...hí…). - Đi nhé. - Ừ. Ăn ở đâu vậy? - Nhà hàng hồi trưa. Muốn ăn chỗ khác không? - Không. Nói rồi anh ta đi trước lấy xe, cô lết theo sau. Ra xe anh ta đội nón bảo hiểm cho cô. Cả quãng đường cô không nói gì, một lát sau anh ta lên tiếng: - Lạnh không? - Cũng hơi lạnh. - Ngồi sát lại đi cho ấm. - Không sao. Tuy nói không sao nhưng người cô thật sự rất lạnh. Thay đổi thời tiết nên cô chưa thích nghi được, với lại bị say xe mệt nên người cứ run lên. Rồi anh ta với tay kéo cô ngồi sát gần anh ta. Cô cũng chẳng buồn phản ứng vì thật sự hơi ấm của anh ta làm cô đỡ lạnh rất nhiều. Nghĩ chỉ muốn ôm anh ta một phát cho thỏa nỗi lòng mà thôi. - Không sao mà tay lạnh vậy? Lát ăn xong chở đi mua bao tay nha. - Không sao thiệt mà. - Lúc nào cũng cứng đầu. - Đầu không cứng sao bảo vệ não được. Lúc này thì anh ta phì cười vì câu trả lời cùn của cô, cô cũng cười theo. Tự nhiên trong lòng thấy vui ghê vậy. Đến nhà hàng mọi người cũng đều vào bàn ngồi hết, hình như chỉ chờ mỗi cô và anh ta thôi. Quân thấy cô đến thì cười rất tươi. Ngồi vào bàn Quân quay ra hỏi cô: - Khỏe chưa? - Đỡ nhiều rồi. - Ừ. Được thì ăn nhiều nha. Hồi trưa em ăn ít lắm đó. - Dạ. Lần này thì cô ăn được nhiều hơn lúc trưa. Cô biết từ lúc thấy cô đến giờ mấy người nhân viên nữ công ty anh ta luôn nhìn cô với ánh mắt có vẻ không thân thiện lắm. Chắc có lẽ vì một bà chị già như cô mà được đến hai hotboy, đẹp trai nhất nhì công ty chăm sóc nên họ không thích chăng? Mà cô có muốn đâu chứ, cô cũng muốn hòa đồng cùng mọi người nhưng có vẻ không ai muốn nói chuyện với cô. Bình thường mà đi chơi thì cô luôn là người nói nhiều và thường bắt chuyện với mọi người trước. Nhưng lần này một phần do mệt quá, phần khác cô thấy cũng không cần thiết phải làm vui lòng tất cả mọi người. Vì chẳng ai đủ hoàn hảo để làm vừa lòng tất cả mọi người và cô cũng vậy. Ăn xong người thì muốn về khách sạn, người thì muốn đi chơi. Quân thì bị mấy em xinh tươi trong công ty kéo đi cùng. Anh ta thì thấy thư ký cứ quấn lấy. Trước khi đi Quân có nói với cô: - Em đi cùng anh luôn nhé. - Không, em hơi mệt. Anh đi đi, đừng lo cho em. - Hay anh chở em về khách sạn trước. - Em tự lo được mà. Đi đi, mọi người đang chờ anh kìa. - Vậy khi nào về đến khách sạn thì gọi cho anh nha? - Em biết rồi. Đi đi. - Anh đi đây.
Còn tiếp...
|
24. Nói rồi Quân đi luôn vì mấy em đang réo ngoài cửa. Quay lại thấy anh ta đang nói chuyện với vài người, nghe mọi người đang hỏi anh ta đi đâu thì đi chung. Cô đứng một mình thấy chơi vơi quá, ai cũng rôm rả nói chuyện đi chơi. Nên cô ra ngoài đứng, ở ngoài không khí lạnh thật. Thôi đi dạo một chút rồi đón xe ôm về cũng được. Ở Đà Lạt này thì đâu cũng toàn hoa là hoa, mà cũng sắp có Festival hoa rồi còn gì. Cô là người rất thích hoa nên nhìn thấy hoa là cô thấy bình yên. Chợt cô nhớ đến thằng em làm chung công ty ngày trước, lúc làm chung hai chị em rất thân. Tuy giờ ít gặp nhưng hai chị em vẫn thường chat qua fb. Nó hay rủ cô lên Đà Lạt chơi rồi nó chụp hình cho. Mà cô thì có ít thời gian nên không đi được. Giờ nó về trên Đà Lạt làm ở Viện nghiên cứu hạt nhân Đà Lạt vì ba nó cũng đang làm ở đó. Nhà nó cũng mở khách sạn và tiệm chụp hình cưới đâu trên đường Phan Chu Trinh. Ngoài công việc chính ở Viện hạt nhân nó còn có sở thích chụp hình nên mới mở thêm tiệm chụp hình cưới. Định lấy điện thoại ra gọi mà tìm hoài không thấy. Không biết có bị rớt đâu không? Cố gắng bình tĩnh nghĩ thì mới nhớ hình như cô để quên ở khách sạn. Cô có nhớ lúc chuẩn bị xuống cô để điện thoại ở bàn thì phải. Thôi mai gọi cũng được. Còn hai ngày nữa mà lo gì. Thế là cô cứ đi ngắm hoa, ngắm người đi đường cho đến khi mệt quá thấy bên kia đường có bác xe ôm nên cô qua đó nhờ chở cô về khách sạn. Lên đến phòng thì đúng là điện thoại đang nằm trên bàn thật. Cầm điện thoại định gọi cho Quân báo đã về khách sạn thì thấy quá trời cuộc gọi nhỡ của anh ta và của Quân. Chắc là tưởng cô đi lạc hay sao. Chưa kịp gọi thì thấy số anh ta gọi đến. - Ờ. Có gì không?. - Cô đang đâu vậy? - Khách sạn. - Về sao không báo. Giọng anh ta có vẻ bực dọc nhưng cũng thấy lo lắng. - Xin lỗi. Thấy mọi người đang nói chuyện nên tôi không tiện nói. - Ừ. Vậy nghỉ đi. - Ờ. Cúp máy cô gọi lại cho Quân. Chưa kịp nói thì Quân nói trước: - Em đang đâu vậy? - Em đang ở khách sạn. - Em làm anh đứng tim mất. Nãy giờ anh với Bảo tìm em quá trời. Tưởng ai bắt cóc rồi chứ. - Em xin lỗi. Em quên điện thoại ở khách sạn. - Ừ. Thôi không sao. Em nghỉ ngơi đi. - Dạ. Quân cúp máy cô gọi cho thằng em hẹn mai gặp nó luôn. - Tồ hả? (Tồ là tên thân mật cô hay gọi nó chứ không phải tên thật) - Ủa? Chị. Chị đang đâu vậy? - Đang ở Đà Lạt nè. Mai rảnh không đi uống nước với chụp hình cho chị coi. - Được. Mai em rảnh cả ngày. Chị lên hồi nào vậy? - Mới hồi trưa này. - Mai em qua đón chị nha. Mai mấy giờ đón được chị? - Sớm càng tốt, rồi đi ăn sáng luôn. Chị đang ở khách sạn A nhé. - Dạ. Mai gặp chị nha. - Ừ. Ngủ ngon nhé! - Dạ. Chị ngủ ngon! Cúp máy rồi cô đi thay quần áo leo lên giường nằm coi tivi. Nằm hồi ngủ quên luôn, đang mơ màng ngủ thì nghe tiếng gõ cửa. Giật mình tỉnh giấc ra coi ai. Mở cửa thấy anh ta đang đứng chần dần ngoài cửa. - Chuyện gì vậy? - Đang ngủ hả? - Ừ. Ngủ quên mất. Sao anh đi chơi về sớm vậy? - Ừ. Không định mời vào hả? Cô hơi lưỡng lự vì cô không mặc áo ngực. Nên đành phải tìm cách thoái thác. - Thôi anh về phòng nghỉ đi. - Sao vậy? Không muốn nói chuyện với tôi hả? - Không. Tại tôi muốn đi ngủ. - Ừ. Vậy mai gặp. Cô không nói thêm mà đóng cửa luôn. Vào đánh răng rửa mặt cô lên giường ngủ tiếp. Phải ngủ cho cái mặt đỡ ngu mai chụp hình mới đẹp chứ. Hẹn đồng hồ mai dậy sớm không lại ngủ quên. Rồi cô đi ngủ với tâm trạng háo hức vì ngày mai được gặp thằng em tri kỷ của cô và còn được chụp hình nữa chứ. Vui quá. Sáng cô bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức. Sau một đêm ngủ ngon nên người cô cũng bớt bần thần hơn hôm qua. Gương mặt cũng bớt xanh xao hơn. Thay quần áo xong cô son môi chút cho đỡ nhợt nhạt. Lấy điện thoại gọi cho Tồ coi đến chưa. - Khi nào em đến? - Em đang đi, 5 phút nữa tới. Chị xuống dưới chờ nha. - Ok. Xách theo cái balo nhỏ, mặc áo khoác và quàng khăn lên cô xuống dưới đợi. Buổi sáng trời lạnh thật, ngồi mà run cầm cập. Đợi xíu là thấy Tồ đã tới, ra thấy cô nó cười thiệt tươi. Lâu quá không gặp nên cô rất vui. Nên thấy nó là cô chỉ muốn ôm nó một phát thôi. - Đi ăn sáng nha chị. - Ừ. - Lạnh không chị? - Lạnh. Nhưng mà chị thích cái lạnh này. Tồ dẫn cô đến quán mì trên đường Phan Đình Phùng ăn sáng. Ăn xong hai chị em đi uống nước. Cô gọi một ly cacao nóng. Thời tiết lạnh mà được uống một ly cacao nóng thì quá tuyệt. Đang ngồi thì cô mới sực nhớ phải báo cho Quân biết cô không đi chơi chung với mọi người được. Nên cô chỉ nhắn tin báo thôi. Chút thấy Quân gọi lại cho cô. - Em nghe. - Em không đi chơi với mọi người sao? - Em hẹn gặp bạn đi chơi nguyên ngày rồi. Anh và mọi người đi chơi vui vẻ nha. - Mà khỏe chưa? - Khỏe re rồi. - Ừ. Vậy khi nào cần gì thì gọi cho anh. Đi chơi vui vẻ nha cô bé. - Anh cũng vậy. Ngồi uống nước hai chị em ôn lại kỉ niệm hồi trước làm chung. Tuy làm chung chỉ hơn một năm thôi nhưng quãng thời gian đó rất vui. Cô và Tồ rất hợp tính nên mau thân là vậy. Nói chuyện đã đời hai chị em tìm địa điểm chụp hình. Cô không thật sự xinh như mấy hotgirl nhưng chụp hình lại rất ăn ảnh. Hai chị em lê lết hết Ga Đà Lạt đến Nhà thờ rồi đến Hồ Xuân Hương. Tiếp là trường Cao đẳng Sư phạm Đà Lạt rồi lại đến vườn dâu, rồi đồi chè Cầu Đất. Chụp đâu lên đến mấy trăm tấm thì phải. Đi đến chiều tối luôn. Mệt nhưng mà vui. Tồ nói về coi hình nào đẹp sẽ gửi cho cô sau. Về đến khách sạn tắm xong cô lăn ra giường nghỉ. Đi cả một ngày nên cũng hơi mệt thiệt. Mà không biết mọi người đi chơi về chưa nữa. Mà thôi nghỉ cái, mệt quá. Chưa kịp nghỉ thì điện thoại đổ chuông. Thấy anh ta gọi nên cô đoán chắc là mọi người cũng đi chơi về rồi. - Alo! - Về chưa? - Mới về. - Mệt không? - Hơi mệt. Mọi người về chưa? - Mới về tới. Nghỉ đi lát chở đi ăn. - Ờ. Cúp máy cô nằm vật ra giường nghỉ. Ôi đã quá, mệt mà được nằm trên cái giường êm ái này thì tuyệt cú mèo. Hôm nay tâm trạng cô rất vui nên tinh thần thấy hưng phấn ghê. Mang tiếng nghỉ mà đầu cứ nghĩ tới những tấm hình. Cô cũng nôn muốn xem những bức hình như thế nào lắm. Tuy xấu nhưng lại thích chụp hình. Cô thấy mình chụp đẹp nhất là khi tự nhiên. Hồi trước anh hay canh những lúc cô không để ý là chụp vậy mà mấy tấm đó lại đẹp. Chứ tạo kiểu là thấy gượng gạo sao đó. Chỉ có khi cười là thấy cô tươi nhất và tự nhiên nhất. Nằm nghỉ chút cô đi tắm. Đi cả ngày nên áo khoác cũng hơi dơ chắc do lăn lê chụp hình nè. Tưởng thời tiết không đến nỗi lạnh nên đi cô chỉ mang theo một cái khoác mỏng. Thôi mặc đại rồi quàng khăn chắc cũng không sao. Vừa mở cửa ra đã thấy anh ta đứng đó từ khi nào. - Đợi lâu chưa? - Mới. - Sao nay hiền vậy, không gõ cửa luôn. - Đi ăn nha. - Ờ. Mọi người đi rồi hả? - Ừ. Xuống dưới lấy xe anh ta chở cô đi. Lần này anh ta không hỏi mà kéo cô sát anh ta. Do mặc áo khoác mỏng nên ngươi cô run cầm cập. Anh ta thấy vậy mới nói: - Sao run dữ vậy? - … - Mặc áo khoác gì mỏng vậy. Đưa tay đây. - Chi? - Đưa đây. Cô đưa tay, anh ta kéo tay cô vòng qua eo anh ta. Cô chỉ hơi ôm hờ thôi chứ không dám ôm chặt (thật ra lòng muốn lắm mà còn sĩ nên không dám). Mà cũng ấm hơn thật, lâu rồi cô không ôm ai nhất là một người đàn ông mà cô thích nên tim cứ rộn ràng lên, nó chỉ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực tìm chỗ trốn để gặm nhắm hạnh phúc vì sung sướng. Đi một hồi thấy anh ta chở cô đến chợ đêm Đà Lạt. Cô mới hỏi: - Ủa? Sao không đi với công ty luôn. Anh ta không trả lời cô mà đi gửi xe. Đứng đợi xíu anh ta quay lại rồi cầm tay cô đi. Cô thấy sao giống như đang hẹn hò quá. Cô kéo tay lại nhưng anh ta không buông nên đành đi theo. Đi một hồi đến tiệm bán quần áo anh ta hỏi cô thích cái nào thì chọn, nhưng cô lắc đầu. - Thôi đi ăn đi, tôi đói rồi. Anh ta quay lại nói chủ quán lấy một đôi găng tay, thanh toán tiền xong đưa cho cô. Cô cầm nhưng không mang, anh ta thấy vậy nên cầm tay mang cho cô. Cô cũng chẳng phản ứng nhưng trong lòng lại rất hạnh phúc. Rồi anh ta cầm tay dắt cô đi ăn. Chợ đêm rất đông người, mùi thơm đồ ăn bay ngào ngạt chỉ muốn bay vào ăn cho đã. Sau khi đã ăn mấy món anh ta mua thêm hai cái bánh tráng nướng đưa cho cô một cái và tìm ghế ngồi ăn. Đang ăn tự nhiên xuất hiện đâu mấy bé đến xin anh ta chụp hình chung. Chắc tại nhìn thấy anh ta “đập trai” quá đó mà, cô đành đứng xa chút cho mấy bé đó chụp. Thấy anh ta cũng nhiệt tình không kém. Đang đứng ăn và đợi thì anh ta quay lại. Cô lên tiếng: - Chụp xong rồi hả? - Ừ. Ngồi đây đi. Sao vậy? Anh ta không trả lời mà chạy tới gần đó nói gì với một người giống như khách du lịch cũng đang đi chơi. Lúc quay lại anh ta đi với người khách du lịch lúc nãy. Anh ta đến ngồi cạnh cô rồi vòng tay qua eo cô ôm, người khách du lịch lúc nãy lúc đang cầm sẵn điện thoại. Cô biết là anh ta muốn chụp hình chung. Tính ra từ đó đến giờ cô và anh ta cũng chưa bao giờ chụp hình chung, mà thật ra cũng chẳng có lý do gì để chụp chung hết. Cô đẩy tay anh ta ra nhưng anh ta ôm chặt quá đành phải chụp thôi chứ sao (thật ra sướng muốn chết). Chụp xong anh ta cám ơn người khách du lịch lúc nãy rồi cầm máy xem. Cô lên tiếng: - Cho coi với? Anh ta nhìn cô cười rồi đưa máy cho cô xem. Nhìn thấy giống như một cặp đang yêu nhau quá, ôm eo nhìn thân mật ghê, mặt ai cũng tươi rói. Mà cũng phải công nhận anh ta chụp hình đẹp quá xá. Sao mà cái gì cũng đẹp hết vậy ta? Đúng là làm người khác khó cưỡng lại cái vẻ đẹp đó mà. Chắc chết lần nữa quá. - Đưa máy đây anh bắn bluetooth cho. - Nè. - Lần đầu tiên mới được một tấm hình chụp chung làm kỉ niệm. Anh sẽ làm hình nền luôn hén. Nói rồi anh ta thay hình nền máy cô và anh ta luôn. Cô hạnh phúc lắm nhưng vẫn phải nói một câu cho đỡ lộ cái bản chất hạnh phúc sắp sửa xuất hiện ra trên khuôn mặt cô. - Ai nói là tui muốn để hình nền vậy? Anh ta không nói chỉ nhìn cô cười rồi cầm tay cô kéo đi. Đến bãi xe lấy xe xong anh ta nói: - Đi uống nước nhé? Cô không trả lời nhưng vẫn leo lên xe ngồi. Anh ta cởi áo khoác mặc cho cô nhưng cô từ chối, anh ta không chịu đòi mặc áo khoác cho cô bằng được. Trời càng về khuya nhiệt độ càng thấp, nhìn anh ta mặc mỗi áo pull mỏng mà cô chua xót. Cô tự trách mình, cái tội cứng đầu cứng cổ. Người ta mua áo khoác cho mà bày đặt õng ẹo. Rồi cô tự động vòng tay qua ôm eo anh ta. Thấy anh ta có chút giật mình nhưng không nói gì. Tới quán nước trên đường Ba tháng hai, sau khi yên vị và gọi nước lúc này cô cởi áo khoác đưa cho anh ta nhưng anh ta nói cô cứ mặc đi. Cô không chịu nhất quyết đưa cho anh ta bằng được thì thôi. Anh ta đành phải nhận lại. Lâu lâu có cơn gió thổi qua là người cô lại run lên. Nhưng cảm giác thì rất hạnh phúc. Anh ta thì ngồi lâu lâu lấy tay xoa cho nóng rồi áp vào má cô cho ấm. Cô không phản ứng mà hưởng thụ cái cảm giác hạnh phúc đó. Thấy cô anh và ta giống như “tình trong như đã, mặt ngoài còn e” quá. Đang ngồi thì điện thoại cô đổ chuông. Là Quân gọi: - Em nghe! - Đang đâu vậy cô bé? - Đang uống nước. - Đi chơi vui không? - Không. Anh đến cứu em đi? Anh ta tròn mắt nhìn cô sau câu nói nãy, cô thì dửng dưng như không quan tâm đến nhưng trong lòng lại thấy vui.
Còn tiếp...
|
25. - Bảo ăn hiếp em hả? - Dạ. - Lát về anh xử cho. - Dạ. Anh đang đâu vậy? - Đang ngoài chợ đêm nè. Em thích gì anh mua? - Không. - Ừ. Thôi uống nước đi lát về gặp nha. - Dạ. Vừa cúp máy xong anh ta hỏi cô: - Cứu gì vậy? - Không có gì. Cô cười mặt có chút gian gian. Anh ta cũng không hỏi thêm nhưng kéo tay cô cầm. Cô có rút tay ra nhưng lực không đủ mạnh. Thật ra thì cô cũng muốn đôi bàn tay ấy cầm. Cảm giác hạnh phúc lại lan tỏa. Cả hai không nói gì nhưng cũng đủ cảm nhận tình cảm dành cho nhau. Uống nước xong anh ta chở cô vòng vòng chơi rồi mới về khách sạn. Về đến khách sạn vừa mới bước tới sảnh đã thấy Quân và một vài người đang ngồi nói chuyện ở ghế. Quân thấy cô liền nói: - Em về rồi hả? - Dạ. Quân có nói cô ra ngồi ghế chung với mọi người cho vui, cô đến ngồi cạnh Quân. Lúc này mọi người mới hỏi thăm cô, cô cũng trả lời nhiệt tình vì cô biết đó là những câu hỏi xã giao thôi. Anh ta cũng đến ngồi ghế đối diện lâu lâu lại nhìn cô một cái với ánh mắt đầy yêu thương. Ngồi một lúc cô xin phép lên phòng trước. Vừa mở cửa phòng là Quân cũng vừa lên tới. Quân hỏi: - Em mệt hả? - Cũng hơi. - Hôm nay đi đâu chơi? - Em đi ăn uống và đi chụp hình với thằng em đang ở trên này. - Chắc là vui lắm ha? - Dạ. Lâu lắm mới gặp nó mà. - Mai muốn đi chơi đâu không anh chở đi. Mai công ty sẽ thuê xe máy đi hết luôn đó. - Đã vậy. Mai mọi người đi đâu em đi đó, miễn đi xe máy là được. - Ừ. Thôi em nghỉ đi cho khỏe. Em ngủ ngon nhé. - Anh cũng vậy. Vào phòng cô tận hưởng cảm giác hạnh phúc vẫn còn lan man đâu đây. Hôm nay là một ngày vui trọn vẹn mà lâu rồi cô mới có được. Thay đồ, đánh răng xong leo lên giường đắp mền. Rồi lại nghĩ đến mọi việc hôm nay, lại cười một mình. Đang say sưa trong cái suy nghĩ hạnh phúc thì điện thoại đổ chuông. Ngó thấy anh ta đang gọi. - Ờ. Chuyện gì vậy? - Ngủ chưa? - Chưa. - Mở cửa đi. Mở cửa thấy anh ta đứng đó cười cười. Cô lên tiếng: - Đứng ngoài sao không gõ cửa luôn đi, bày đặt gọi nữa. Anh ta nhìn cô cười rồi nói: - Áo khoác hôm qua đâu? - Chi? - Đâu? - Bị dơ rồi. - Đưa đây. Cô đành vào tủ lấy đưa cho anh ta, anh ta cầm rồi đi luôn. Đóng cửa phòng lại rồi suy nghĩ chẳng biết anh ta lấy áo làm gì? Đừng nói mua cho rồi tiếc muốn lấy lại à. Một lúc sau thì nghe tiếng gõ cửa, cô đoán chắc là anh ta quay lại. Mở cửa ra thì đúng là anh ta thiệt. Cô hỏi: - Sao quay lại nữa? - Vào phòng được không? Ngoài này lạnh lắm. - Lạnh thì về phòng đi. - Sao em ác quá vậy. Cô lườm anh ta một phát, lưỡng lự một hồi nhưng cũng cho anh ta vào phòng. - Mang áo đi đâu vậy? - Mang nhờ khách sạn giặt dùm, mai còn có áo mà mặc. - Cám ơn. - Ngủ một mình buồn không? - Chỉ buồn ngủ thôi à. Quân ngủ chung với anh hả? - Ừ. - Hôm nay cám ơn anh nhiều lắm. - Cám ơn chuyện gì? - Cám ơn vì tất cả. - Miễn em vui là được rồi. - Tôi xin lỗi chuyện lần trước. - Anh quên rồi. - Ừ. Nếu anh quên thì tốt. Anh với Trà My sao rồi? - Em muốn biết chuyện gì? - Thì hỏi vậy thôi. - Anh với cô ấy chỉ là bạn thôi. Anh không có ý định quay lại với cô ấy. Tình yêu anh dành cho cô ấy từ lâu đã không còn nữa. Với anh bây giờ có một người quan trọng hơn anh cần phải quan tâm và chăm sóc. Nhưng hình như cô ấy không thích anh thì phải? - Xí. Không có gì mà sao hai người thân mật vậy? - Nè? Em sao vậy? - Sao là sao? - Vậy mình bắt đầu lại được không? - Mình có bắt đầu hồi nào đâu mà lại với không. Mà bắt đầu gì? - Em không biết thiệt hay giả vờ không biết đó? - Không biết thiệt mà. Anh ta cầm tay cô, nhìn cô âu yếm rồi nói: - Làm bạn gái anh nhé? - Anh nói nhảm gì vậy? - Sao em trốn tránh hoài vậy? Em không muốn làm bạn gái anh sao? - Để suy nghĩ nữa. - Mấy tháng rồi mà còn suy nghĩ nữa hả? - Chưa đủ. - Vậy bao lâu mới đủ? - Mấy năm nữa. - Cái gì? Suy nghĩ gì mà lâu vậy? - Thích vậy đó. - Tối nay anh ngủ ở đây nhé? - Không. - Sao không? Đây đâu phải lần đầu tiên mình ngủ chung phòng. - Nhưng không thích. - Ngủ một mình buồn lắm đó. Anh sợ em không quen mọi người nên không dám để em ngủ chung với ai. - Hình như mọi người không thích em thì phải? - Không có đâu. Lên giường đắp mền cho ấm nè. - Anh về phòng đi. - Cho anh ngủ cùng nha? Anh hứa không làm gì đâu. Anh ta đẩy cô về phía giường. Thật lòng thì cô muốn anh ta ngủ cùng, vì khi ở bên anh ta lại làm lòng cô thấy ấm áp vô cùng. Nên cô không quá cương quyết trong việc kêu anh ta về phòng. Lên giường nằm anh ta vòng tay ôm eo cô. Cô không phản ứng vì cô rất nhớ mùi thơm của người đàn ông này nên chỉ nằm im. - Anh xin lỗi đã làm em phải lo lắng. - Anh có lỗi gì đâu mà phải xin. - Xa em anh mới biết em quan trọng với anh như thế nào. Không có em chờ anh về mỗi bữa ăn đôi khi anh không muốn về nhà. Anh không biết diễn tả làm sao nhưng cảm giác khi có em làm anh thấy hạnh phúc, thấy bình yên. Nhiều khi nhớ em quá mà không dám gọi, chỉ dám đến cửa hàng rồi nhìn phòng em thôi. - Thiệt hả? Sao em không biết. - Tại chắc do em nhẫn tâm quá không thèm để ý đến đó. Có khi anh đứng suốt mấy tiếng, đến khi em tắt đèn anh mới về. Bữa thấy em với Quân ở quán anh đã rất vui. Nhưng sao bữa em uống nhiều vậy? - Thích thì uống thôi. - Anh rất lo cho em. Em nhìn em kìa, người ốm nhom. Phải chăm sóc bản thân chứ. - Thì có ai vừa nói có người cần phải quan tâm, chăm sóc đó. - Em đồng ý hả? - Anh cũng cần phải chăm sóc nè. Người cũng ốm hơn rồi, hốc hác nữa. Bớt uống rượu lại nha, ăn uống đủ bữa, đừng có làm việc quá sức. Em cũng rất lo cho anh, nhìn anh hốc hác vậy em thấy xót lắm. - Ừ, anh biết rồi. Giờ có em rồi anh đâu cần phải uống rượu nữa. Nhớ em quá anh phải đi uống cho quên chứ. - Vậy có quên không? - Không hiểu sao càng uống thì lại càng nhớ. - Nịnh thấy ớn. Mà uống cũng đâu cần phải đi với Trà My hoài. - Em ghen hả? - Không. - Không ghen mà vậy. - Hứ. - Phải chi lúc đó anh đừng bỏ đi, chỉ cần cố gắng chút có lẽ chúng mình không phải xa nhau lâu như vậy. Quãng thời gian xa em là quãng thời gian khó khăn nhất với anh. Chẳng biết làm gì để quên em nên anh chỉ biết uống rượu rồi lao đầu vào công việc. - Em xin lỗi. Do em thôi, anh đừng tự trách mình. Em sợ mình bị tổn thương nên em không dám tiếp nhận tình cảm của anh. - Tại sao em lại sợ bị tổn thương? - Em sợ tình cảm anh dành cho em chỉ là nhất thời, rồi anh sẽ bỏ rơi em. Em sợ mình sẽ không chịu nổi thêm vết thương nữa. Em rất sợ. - Anh xin lỗi đã làm cho em phải lo lắng như vậy. Tình cảm anh dành cho em là thật lòng. Hãy tin anh được không? Em là người con gái đầu tiên anh muốn được bảo vệ, được chăm sóc, được yêu nhiều như vậy. - Xạo. - Anh nói thật. Không hiểu sao em là người đầu tiên anh có cảm giác như vậy. Và em cũng là người đầu tiên anh phải để ý ngay từ lần gặp đầu. - Em nhớ lúc đó anh xỉ vả em mà. - Anh giận Nguyên Long nên thấy em là anh trút giận lên em hết. Anh đã rất hối hận vì lời nói của mình. Cả đêm anh đã suy nghĩ về người con gái mà lần đầu Nguyên Long đứng ra bảo vệ. Lúc đó, anh nghĩ em phải là người rất đặc biệt nên Nguyên Long mới dám cãi lại anh. Trước giờ nó chưa bao giờ dám cãi lại anh lần nào. - Vậy là việc em qua nhà nấu cơm cho anh là anh cố tình ép em đúng không? - Nếu không làm vậy thì anh đâu có cơ hội để được gần em, để hiểu em chứ. - Em biết ngay mà. Lúc đó em tức muốn chết luôn. Nếu không vì mẹ anh là em không qua đâu. - Vậy bây giờ vì anh chưa? - Rồi. - Cám ơn em. Đừng xa anh nữa nhé? - Dạ. - Về Sài Gòn về nhà ở lại nha? - Dạ. Rồi anh ta đặt vào môi cô nụ hôn nồng cháy, nụ hôn dồn nén bao nhiêu nỗi nhớ và tình yêu trong đó. Hai cơ thể áp sát vào nhau. Cả hai hôn rất lâu, rất sâu. Tim cô đang nhảy múa trong lồng ngực, cô cũng cảm nhận được nhịp tim đập thình thịch từ lồng ngực anh ta. Cả hai thở sâu, dồn dập. Cô biết nếu tiếp tục có thể cô sẽ mất kiểm soát nên cô đẩy anh ta ra. Anh ta nhìn cô cười. Cô bối rối quay mặt đi nói:
Còn tiếp...
|