Cổ Tích Thời Hiện Đại
|
|
11. - Em biết rồi. Em đi dây. Cô nhìn bóng dáng cậu ta khuất dần, lòng có chút hụt hẫng. Mong cậu ta học hành chăm chỉ và trưởng thành hơn. - Về đi. Anh ta rảo bước đi, cô lẹt đẹt theo sau. Có cảm giác anh ta khó chịu với cô thì phải. Mới vui đây mà, đừng nói anh ta không vui vì Nguyên Long hôn cô à. Mà anh ta rất khó hiểu, cô chẳng thể hiểu được chút nào. Gặp nhau không nhiều, hỏi gì anh ta cũng không nói sao mà hiểu nổi. Ra xe anh ta không nói gì, cô thấy ngột ngạt quá. Cô định mở cửa đón xe khác về, đi với anh ta thêm chút chắc xe bốc khói luôn quá. Mới đẩy ra anh ta lên tiếng. - Đi đâu? - Tôi thấy mình nên đón xe ngoài đi sẽ tiện hơn. - Đóng cửa lại. - Nhưng tôi… - Được rồi. Anh ta quàng tay qua đeo dây an toàn cho cô rồi lái xe đi. Không khí nặng nề bao trùm, cô chỉ nhìn ra cửa sổ. Lần đầu tiên đi xe hơi cô không cảm thấy buồn nôn. Đến cửa hàng cũng gần 22 giờ. - Anh về cẩn thận, cám ơn anh đã đưa tôi về. Cô chào anh ta rồi đẩy cửa xuống xe. Cô quay đi cũng không nhìn lại. Cô nghe tiếng xe chạy đi. Sao con người ta lại khó hiểu như vậy. Sống đơn giản cho khỏe có phải không. Phức tạp chi cho mệt vậy. Mà thôi nghĩ nhiều mệt người, tắm cái rồi ngủ cho khỏe. Hôm sau mấy bé nhân viên hỏi cô chuyện số điện thoại. Cô nói anh ta không cho nhưng sẽ mời đi uống nước. Nguyên đám hét lên vì vui sướng, chợt cô thấy Nga cười một nụ cười khó hiểu. Con bé luôn khó hiểu mà. Bình thường cô không để ý lắm, vì tính cô không muốn soi mói quá nhiều vào đời tư của người khác. Nhưng dạo này thấy con bé lạ lạ sao ấy. Cả tuần trôi qua mấy bé nhân viên cứ hỏi sao không thấy đi uống nước, hay anh quên. Cô cũng không rõ sao anh ta không liên lạc. Hay vẫn còn giận vì chuyện Nguyên Long hôn cô chứ. Giờ mà cô gọi hỏi thì thấy kì cục quá. Chợt cô nghĩ đến cuốn sách cô mượn, cô đã đọc xong rồi. Cô sẽ gọi để trả cuốn sách rồi hỏi chuyện uống nước, chứ không thôi tụi nó mè nheo hoài sao chịu nổi. Đầu dây bên kia đổ chuông, nhưng không ai bắt máy chắc anh ta đang bận. Cô thấy hơi hụt hẫng, có khi nào thấy số cô anh ta không muốn nghe. Giờ không biết nói sao với mấy đứa kia nữa. Đau đầu ghê. Đang nghĩ lan man thì điện thoại đổ chuông, là anh ta gọi. - Alo! - Gọi cho tôi có việc gì không? - Tôi định trả anh lại cuốn sách. Gặp anh đâu để trả được? - Cô cứ giữ đi khi nào rảnh tôi sẽ qua lấy. - Nhưng… Cô chưa kịp nói hết câu bên kia cúp máy, thiệt bất lịch sự. Giờ biết nói sao cho mấy đứa kia hiểu đây. - Mấy đứa, anh ấy hơi bận nên chưa đi uống nước được. Nguyên đám kêu trời, mặt buồn so. Cô đành an ủi. - Không sao, anh ấy rảnh sẽ dẫn đi, do việc hơi nhiều nên không sắp xếp được thời gian thôi. Thông cảm cho người ta chứ. Thiệt cô đau đầu ghê, tự nhiên dính vô mấy chuyện này chi cho khổ thân vậy nè. Cuối cùng đúng một tháng sau anh ta mới gọi cho cô. Anh ta không biết cô phải khổ sở thế nào để giải thích cho tụi kia hiểu. Anh ta hẹn cô uống nước. Đến quán thấy anh ta đang ngồi chờ ở đó. - Có việc gì sao? - Không phải cô muốn trả sách à? - À, đúng rồi. Trả anh nè. Sách rất hay. Cám ơn! - Dạo này cô thế nào? - Cũng bình thường. Hình như dạo này anh bận lắm hả? - Tôi mới đi công tác về. Hèn chi không thấy anh ta liên lạc. - Ừ, Nguyên Long chắc học tốt chứ? - Nghe mẹ nói nó ngoan lắm. Mẹ tôi cuối tuần này về nước chơi, muốn hẹn gặp cô để cám ơn. - Thật sự là tôi thấy không giúp gì hết mà. Nói với bác gái dùm, làm vậy tui thấy ngại lắm. - Dù cô có giúp hay không nhưng điều quan trọng là nó chịu đi học. Cuối tuần tôi qua đón cô. - Thật sự phải gặp hả? - Ừ. - Vậy anh giúp tôi chuyện đi uống nước với mấy bé nhân viên đi, tụi nó hỏi hoài tôi không biết trả lời sao nữa. - À, tôi quên mất. Để gặp mẹ tôi xong đi. - Cũng được. Cám ơn anh! - Tặng cô. - Cái gì vậy? - Đi công tác thấy đẹp nên mua thôi. - Tôi mở ra coi nha? - Ừ. Một cái khăn choàng cổ, đẹp thật. Chắc anh ta thấy cô hay dùng khăn nên mới mua tặng đây mà. - Cám ơn anh, đẹp lắm. - Không có gì. Cô không biết anh ta tặng vì lòng biết ơn hay vì ý gì khác, nhưng cô thấy vui vì biết anh ta không ghét cô như cô nghĩ. Rồi cô lại vô tư nói chuyện, cứ như là quen thân lâu lắm. Cô vẫn vậy, mau quên và rất dễ hòa đồng. Cũng bởi vì tính như vậy mà cô bị lợi dụng ít nhiều, ai cũng nói cô ngu dễ tin người. Biết làm sao, thấy ai tội tội là cô thấy mủi lòng. Cả buổi cứ như mình cô nói vậy, lâu lâu anh ừ hay chỉ cười rồi thôi. Nói mỏi miệng rồi lại uống nước, uống xong rồi lại nói. Nói chán xong quay qua hỏi: - Sao anh không nói gì vậy? Một mình tôi nói mệt quá. Anh ta lại cười. - Tôi thích nghe cô nói hơn. - Xạo, hay do tui dành hết không cho anh nói? - Không, cô nói chuyện hay mà. - Thiệt hả? - Ừ. - Tính tui vậy đó, nói nhiều lắm. Khi nào không muốn nghe nữa nói tui. Rồi cô phá lên cười, hôm nay cô thấy vui vì không thấy sự gò bó nào, hoàn toàn thoải mái. - Thôi về đi, cuối tuần tôi sẽ qua nhà anh, không cần phải đón tôi đâu, tôi biết nhà rồi mà. Anh ta không trả lời. Đưa cô về đến cửa hàng chào cô rồi đi luôn. Cuối tuần, sáng cô dậy sớm chuẩn bị để qua nhà anh ta. Cô cũng hồi hộp không biết mẹ anh ta có dễ chịu hay không. Thấy điện thoại đổ chuông. - Alo. - Cô chuẩn bị chưa? - Tôi đang chuẩn bị đi đây. - Đợi tôi 15 phút, tôi qua đón. Vậy nha. Lại cúp máy, sao cứ bắt người khác làm theo ý mình mà không cần biết có đồng ý hay không. Thiệt tình. Đi xuống dưới đợi lát thấy anh ta đi xe hơi đến. Lại xe hơi, nhìn nó mà cô ngán đến tận cổ rồi. Cô bước đến xe mở cửa bước vào. Cô nhất định lần này phải gài cho được cái dây an toàn. Cuối cùng cô cũng làm được dù còn hơi vụng về. Anh ta không nói chỉ nhìn cô rồi lái xe đi. - Mẹ anh về khi nào? - Tối qua. - Vậy sao không để bác gái nghỉ ngơi cho khỏe? - Không sao. Mẹ tôi muốn mời cô qua ăn sáng luôn. Đến nơi, vừa bước vào nhà đã thấy mẹ anh ta ngồi chờ ở phòng khách. Một người phụ nữ sang trọng, lịch thiệp, nở một nụ cười tươi rói chào đón cô. Cô gật đầu chào lại. - Con chào bác! - Chào con! Con là bé Linh hả? - Dạ! - Vào đây ăn sáng cùng bác với Nguyên Bảo. - Dạ! Vào nhà bếp đã thấy đồ ăn bày sẵn, nhìn rất ngon. - Bác nghe Nguyên Long nó nhắc đến con hoài. - Dạ! - Thật ra hôm nay bác mời con đến là để cám ơn con đã giúp Nguyên Long. - Dạ! Thật lòng thì con không giúp cho em ấy gì đâu. Con thấy ngại quá. - Thôi ăn đi con. - Dạ! Con mời bác. Nãy giờ cô thấy anh ta dòm cô quan sát, cũng không phản ứng gì. Thấy mẹ anh ta nhiệt tình cô thấy ngại. Ăn xong mẹ anh mời cô lên phòng khách nói chuyện. Bác gái hỏi cô đủ thứ, cô trả lời hết ngay cả chuyện cô đã ly hôn cô cũng kể, không hề giấu diếm. Anh ta ngồi bên không lên tiếng một lần. Nhưng cô thấy nói chuyện với bác ấy rất thoải mái, dễ chịu. - Mai con rảnh không? - Dạ, có chuyện gì không bác? - Mai dẫn bác đi vòng vòng Sài Gòn chơi, lâu quá không về VN nên bác không nhớ gì hết. Nguyên Bảo nó bận việc nên bác nhờ con. - Dạ được, mai con sẽ qua đón bác. - Cám ơn con! - Dạ không có gì ạ. - Bảo. - Dạ? - Chở bé Linh về nghỉ ngơi đi con. - Dạ. Cô chào bác gái rồi theo anh ta ra xe. Thiệt mẹ anh ta là người rất dễ thương và tâm lý, Nguyên Long có vẻ giống bác ấy nhiều hơn là anh ta. Trên đường về anh ta cũng không nói gì hết. Chả biết anh ta nghĩ gì, cứ im im hoài. - Sao anh không nói gì hết vậy? - Nói gì? - Thì nói gì cũng được. Đi với anh mà tui tưởng đi có một mình không. Anh ta cười mỉm. - Cười gì? Tôi nói không đúng hả? Lại cười, nhìn nụ cười thấy ghét. - Mai phiền cô chở mẹ tôi đi dùm. - Không sao, mẹ anh là người rất dễ thương không giống anh. Anh ta quay lại nhìn cô ánh mắt tỏ vẻ ngạc nhiên. - Tôi làm sao? Được thể cô nói luôn. - Anh hả? Anh đâu có dễ thương như mẹ anh, còn khó ưa khó ở nữa. Dễ cọc tính nè, bạo lực nữa nè. Ai mà làm vợ anh chắc kiếp trước sống ác lắm à. Anh ta nhìn cô trân trân, cô biết mình đã nói hơi quá nhưng lỡ nói rồi biết làm sao. Đành chống chế. - Nhưng giờ dễ thương hơn trước rồi. Anh ta lại cười. Cô im không nói nữa. Dù sao cũng đã nói hết những điều muốn nói, thấy cũng thoải mái. Sáng hôm sau cô qua nhà anh ta sớm, chào đón cô là mẹ anh ta bằng một nụ cười rất thân thiện. Cô vào nhà uống chút nước rồi chở bác gái đi ăn sáng và chạy vòng vòng Sài Gòn chơi. Đi mệt hai bác cháu tìm quán cà phê ngồi nghỉ. Bác ấy nói bác rất quý cô từ lần đầu gặp, không biết sao nhưng theo cảm nhận của bác cô là một cô gái tốt. Nếu bác có một đứa con gái như con thì tốt biết mấy. Cô cười trả lời: - Sau này Nguyên Long và Nguyên Bảo lấy vợ là bác có tới hai cô con gái lận mà. Bác chỉ cười nói nếu có cơ hội vẫn muốn nhận cô làm con nuôi. Cô nghĩ mới gặp mà bác ấy nói vậy chắc là bác thật sự rất quý cô. Nhưng cô nghĩ chỉ nên dừng ở mối quan hệ như vậy thì sẽ tốt hơn. Cô chỉ cười rồi thôi. Chiều cô chở bác gái về. Bác mời cô vào nhà chơi nhưng cô từ chối nói có chút việc. Bác nói bác sẽ ở VN hai tháng nên nếu cô rảnh thì cứ qua chơi với bác. Cô cám ơn rồi chào bác gái đi về. Tối anh ta gọi điện nói cám ơn cô về việc đã chở mẹ anh ta đi chơi. Cô nói không có gì vì đi với bác gái cô cũng rất vui. Ngày nào bác gái cũng gọi điện nói cô qua chơi. Ngay cả đi thăm bà con cũng nhờ cô chở đi. Gặp mọi người đều tưởng cô là con dâu tương lai. Bác gái cũng ừ nói con dâu của tôi đó. Cô thì ngại muốn chết, ai hỏi cũng chỉ dạ, ừ cho qua chuyện. Thiệt là khó xử mà. Sau khi đã đi thăm bà con bên nội bên ngoại hết. Rồi bác gái đề nghị cô qua nhà ở cùng bác trong thời gian ở VN vì có mình bác nên thấy buồn, Nguyên Bảo thì đi nguyên ngày tối mới về. Thiệt cô không biết phải từ chối sao cho được nữa. Thế là hôm sau cô lấy ít quần áo qua nhà ở cùng bác, vì dù sao bác cũng ở hơn một tháng là đi rồi. Cô không muốn làm bác buồn nên qua ở. Cô cũng sợ không biết anh ta có thoải mái không. Tối anh ta đi làm về thấy cô và bác gái đang nói chuyện anh ta có vẻ hơi ngạc nhiên. Vừa bước vào nhà mẹ anh ta lên tiếng trước. - Hôm nay bé Linh sẽ qua nhà ở cùng cho đến khi mẹ đi. Anh ta dòm cô không nói gì, chỉ gật đầu rồi lên phòng thay quần áo. Cô cũng khó xử lắm chứ bộ, nhưng cô không dám từ chối. Ăn cơm xong bác gái vào phòng nghỉ, cô không biết làm gì định vào phòng luôn thì anh ta kéo cô ra ngoài trước.
Còn tiếp...
|
12. - Sao mẹ tôi lại gọi cô qua đây ở vậy? - Mẹ anh nói do ở có mình buồn nên muốn tôi qua khi nào bác ấy đi thì tôi sẽ đi, anh không phải lo. Anh ta nhìn cô nghi ngờ, cô cũng chẳng buồn giải thích vì có nói gì thì anh ta cũng chắc gì tin. Mới biết mẹ anh ta chưa đến hai tuần mà mẹ anh ta đã kêu qua đây ở thì anh ta không nghi ngờ cũng không được. - Nếu không có gì thì tôi vào nhà à. Nói rồi cô bước vào nhà lên phòng sách tìm sách đọc. Thời gian ở đây cô sẽ tranh thủ đọc sách, đọc càng nhiều càng tốt. Vì sẽ chẳng có cơ hội tốt hơn để cô có thể đọc nhiều sách như vậy. Đang đọc thì cửa phòng mở, anh ta cũng ngạc nhiên nghĩ cô vào phòng ngủ chứ không nghĩ cô vào đây. Cô nở nụ cười, anh ta không nói gì đến kệ sách lấy một cuốn rồi đọc. Cả hai im lặng đọc, thỉnh thoảng cô có liếc nhìn, thấy anh ta tập trung nên cô quay lại đọc tiếp. Ngày trước anh và cô cũng cùng đọc sách, nhưng vì tính cô hay nói huyên thuyên nên cứ đọc chút lại quay qua nói chuyện với anh. Anh nhéo má cô nói đọc mà nói nhiều quá sao tập trung. Cô cười rồi chọc lét anh, anh sợ nhất là chọc lét. Mỗi lần cô chọc là anh chạy bỏ trốn thôi mà càng chạy cô càng chọc. Nghĩ lại cô lại cười một mình. Từ ngày qua đây ở cô đành kêu bé Thúy quản lý cửa hàng, vài ngày kêu nó chuyển tiền vào tài khoản cho cô, rồi gửi email báo cáo tình hình bán hàng. Cô rất tin tưởng Thúy vì nó làm việc rất có trách nhiệm. Việc cô qua đây ở cô không dám nói, chỉ nói là về quê có việc. Sáng nào cô cũng dậy sớm tập thể dục với bác gái, rồi hai bác cháu chuẩn bị bữa sáng. Khi anh ta dậy chơi thể thao xong, tắm táp rồi chỉ việc ăn là đi làm. Bác nói cho cô anh thích món gì, sở thích của anh ra sao, cô không hỏi nhưng bác gái nói hết. Cô nghe gật đầu cười thôi chứ cô biết cũng chẳng để làm gì. Bác khen anh ta là đứa có hiếu, gia đình bác sống bên nước ngoài cũng thuộc khá giả. Nhưng Nguyên Bảo muốn về VN mở công ty, giúp quê hương phát triển. Về nó dẫn Nguyên Long theo, nghĩ để Nguyên Long học bên này và phụ giúp anh trai trong công việc. Vậy mà không ngờ về nó lại chơi bời như vậy. Có tháng nó xài hơn 100 triệu cũng không đủ. Nghe Nguyên Bảo nói nó bị mấy đứa con gái nó quen lấy biết bao nhiêu là tiền, nào là mua điện thoại, mua xe cho người ta nữa chứ. Bác với bác trai buồn lắm mà ai nói nó cũng không nghe. Nguyên Long nói từ khi nó gặp con, nó thay đổi rất nhiều. Khen con là người dịu dàng, chân thật. Không như mấy đứa bạn của nó, suốt ngày chỉ biết đòi hỏi. Bác rất vui vì nó chịu thay đổi. Nó qua đây từ năm 18 tuổi, chơi bời 7 năm trời. Nguyên Bảo thì bận rộn không thể chăm lo cho nó được nhiều, cũng nhiều lần nói nó về bên kia nhưng nó không chịu. Bác và bác trai bận quản lý công ty cũng không có thời gian. Giờ gặp con nó thay đổi hai bác biết ơn con nhiều lắm. Cô nghe mà xúc động, cô không biết mình lại ảnh hưởng đến Nguyên Long nhiều như vậy. Dù sao cô cũng thấy vui vì đã có thể giúp một người thay đổi để sống tốt hơn. Cô cũng không biết nói gì, chỉ an ủi bác thôi. Giờ thì cô hiểu lý do vì sao bác muốn nhận cô làm con nuôi. Nhưng đối với cô, được quen biết bác là điều cô thấy hạnh phúc lắm rồi, thời gian bên bác tuy không nhiều nhưng cô cảm thấy như quen thân từ lâu lắm. Nên cô biết mình cần phải dành thời gian cho bố mẹ cô nhiều hơn. Rồi cũng đến ngày bác phải đi, bác nói trước khi đi muốn về quê cô chào hỏi bố mẹ cô. Cô rất lưỡng lự vì chuyện này, nhưng rồi cũng phải chở bác ấy về quê. Cô nói với bố mẹ bác là ai, vì sao lại quen và lý do bác muốn xuống quê. Bác nói với bố mẹ muốn nhận cô làm con nuôi. Bố mẹ cô chỉ nói tùy quyết định ở cô. Cô thấy trong mắt bố mẹ có một sự hãnh diện, họ biết con gái của họ đang sống rất tốt. Đến ngày phải trở lại Sài Gòn, trước khi đi bố mẹ có dặn. Cô hãy chăm sóc bản thân, sống tốt với mọi người thì người ta mới quý mến mình. Còn chuyện con nuôi là tùy ở con, bố mẹ lúc nào cũng ủng hộ con. Cô biết bố mẹ luôn ủng hộ cô dù cô có quyết định như thế nào, vì từ trước đến giờ cô luôn là người suy nghĩ kỹ mới quyết định. Trở lại Sài gòn, cô không nói gì đến chuyện con nuôi. Bác gái chắc cũng hiểu nên cũng không muốn làm cô khó xử, chỉ nói luôn xem cô là con cái trong gia đình. Hôm trước khi bác về lại bên kia, vô tình cô có nghe được câu chuyện giữa bác và anh ta. - Mai mẹ đi rồi, con ở đây nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng vì công việc mà bỏ bê chuyện ăn uống. - Dạ, con biết rồi. - Con nên đối xử dịu dàng hơn với bé Linh, nó là người tốt, gia đình mình mang ơn nó rất nhiều. - Dạ. - Có phải con thích con bé không? - Sao mẹ nói vậy? Không có đâu. - Nếu thích con bé thì nói cho nó biết. Thích thì cứ nói thích, đừng để trong lòng. Sau này không có cơ hội để con nói đâu. Người tốt như nó thì trước sau gì cũng có người sẽ lấy, đừng để mất cơ hội nha con. Nếu con bé không làm con nuôi thì mẹ mong nó sẽ là con dâu của mẹ. - Để tính sau đi mẹ, giờ con muốn cho Nguyên Long tập trung học hành sau khi nó ổn định cuộc sống con mới nghĩ đến chuyện kết hôn. - Con thì không sao nhưng con bé cũng không còn nhỏ nữa, đừng quan tâm đến quá khứ của nó. Hiện tại mới là điều quan trọng. Ba mẹ cũng mong có cháu ẵm rồi, con năm nay cũng 32 rồi con gì. - Thôi mà mẹ, để con tự lo chuyện này được không? - Để con tự lo chắc ba mẹ xuống dưới gặp ông bà luôn mà vẫn không biết cảm giác có đứa cháu là như thế nào à? Mẹ nói rồi đó, có cơ hội thì nắm bắt. Giờ con bé còn độc thân, lỡ sau này nó có người khác thì con đừng có hối hận. - Mẹ. - Thôi về phòng đi cho mẹ nghỉ. Cô đứng ngoài nghe hết, cô cũng không muốn nghe lén như vậy, nhưng nãy tính mang nước trái cây cho bác gái vô tình nghe thôi. Cô đành làm bộ gõ cửa như là mới lên. Cửa mở, anh ta nhìn cô không nói. Cô ấp úng: - Tôi mang nước trái cây cho bác gái. - Vào đi. Cô vào anh ta cũng đi ra. - Bác con mang nước trái cây cho bác. - Bác cám ơn con. Ngồi xuống đây con. - Dạ. - Bác nhờ con chút việc được không? - Dạ, bác cứ nói. - Nguyên Bảo nó ham việc lắm, con bên này nhắc nhở nó ăn uống đều đặn giúp bác. - Dạ. - Nó là một đứa tốt, tính nó tự lập từ nhỏ nhưng đối với phụ nữ thì nó không biết cách dịu dàng. Khi mới về VN nó có quen một người, cô ta giúp nó rất nhiều trong công việc và cuộc sống. Rồi nảy sinh tình cảm, nó yêu cô ta nhiều lắm. Quen được 4 năm nó cũng tính đến chuyện cưới hỏi. Ai ngờ cô ấy nói quen nó chỉ vì tiền, sau khi chia tay cô ấy cũng lấy của nó hơn chục tỉ rồi đi. Nó bị sốc nên đến giờ nó chưa dám quen ai. Bác biết con sẽ giúp nó vượt qua được. Về gặp gia đình con bác biết bố mẹ con nuôi dạy con rất khéo. Bác rất yên tâm nếu con giúp bác chuyện này. - Dạ, thật sự con không biết có giúp được không nhưng con sẽ cố gắng. - Bác cám ơn con, bác biết con sẽ khó xử nhưng bác biết chỉ có con mới làm được thôi. - Dạ thôi bác nghỉ cho sớm cho khỏe, con xin phép về phòng. - Con về phòng đi. - Dạ, bác ngủ ngon ạ. - Con cũng ngủ ngon. Về phòng cô mà lòng thấy hoang mang vô cùng, cô không biết phải làm sao. Cô thấy sợ, cô sợ cô sẽ dính vào chuyện tình cảm này. Anh ta thích cô sao? Đã vậy mẹ anh ta còn nhờ cô giúp anh ta nữa, cô không biết làm sao cho phải. Cả đêm cô cứ suy nghĩ về chuyện này mãi, rồi ngủ thiếp đi. Sáng dậy thì đã thấy bác gái nấu bữa sáng xong, cô xin lỗi vì thức dậy trễ, nhưng bác gái nói không sao. Ăn sáng xong cô lên phòng sắp xếp lại quần áo, khi nào bác gái đi cô cũng về lại cửa hàng. Trưa cô và anh ta tiễn bác ra sân bay. Xong anh ta chở cô về nhà anh ta. Cô lên phòng lấy balo xuống về lại cửa hàng. - Hôm nay cô đi hả? - Ừ. Có gì không? - Không. - Vậy thôi xin phép anh tôi đi trước. Cô vào gara lấy xe đi, anh ta nhìn theo ánh mắt có chút gì đó buồn do cô nhìn thấy sau gương chiếu hậu. Cô không biết sau này phải giúp anh ta bằng cách nào nữa? Thật ra cô không muốn gần anh ta nhiều, cô sợ mình sẽ nảy sinh tình cảm. Mà bác gái nhờ cô không giúp cũng không được. Cô biết bác ấy rất tin tưởng cô mới nhờ. Thiệt là khó nghĩ. Chuẩn bị chạy ra ngoài cổng thì cô nghe anh ta gọi. Cô dừng xe, quay lại xem anh ta gọi gì. Anh ta tới, thấy mặt anh ta gượng gạo. - Có chuyện gì vậy? - Cô… Cô ở lại đây được không? - Hả? - Cô ở lại đây với tôi nhé? - Anh sao vậy? Sao tôi có thể ở lại được chứ? Tôi còn cửa hàng phải trông coi nữa. Với lại… Mà thôi, nói chung tôi không thể ở lại được. Anh đi làm đi, hẹn gặp anh sau. Nói rồi cô chạy xe đi, nhìn sau gương chiếu hậu cô có thể thấy anh ta buồn như thế nào. Chứ giờ cô biết phải làm sao, trai đơn gái chiếc ở cùng nhà sao coi được. Còn chuyện giúp anh ta, cô nghĩ từ từ sẽ có cách. Về đến cửa hàng, cô đưa cho mấy bé nhân viên ít quà dưới quê. Rồi cô lên phòng xếp đồ đạc. Nghĩ đến chuyện hồi nãy khi anh ta đề nghị cô ở lại. Không lẽ anh ta thích cô thật sao? Chẳng phải anh ta rất ghét cô mà, hay còn nguyên nhân gì khác nữa? Mà dạo này cô thấy mình không còn sợ anh ta nữa, anh ta nói gì là cô quất lại câu đó. Thật ra cô cũng lo lắng cho anh ta lắm. Công việc thì nhiều mà giờ ở có một mình cũng buồn. Không có ai chăm sóc, lỡ ốm đau ai lo. Cô nghĩ đến lời hứa với bác gái. Sáng hôm sau cô gọi điện hỏi xem anh ta ăn uống như thế nào? Dù sao cũng hứa sẽ giúp nên cô phải có trách nhiệm với lời hứa của mình. - Alo. - Ừ. Gọi có việc gì không? - Anh đã ăn uống gì chưa? - Sáng có cuộc họp gấp nên chưa ăn. - Bác gái có nhờ tôi nhắc anh chuyện ăn uống, vậy nên anh đừng bỏ bữa, cố gắng ăn uống đủ bữa. Anh làm nhiều mà không lo sức khỏe thì sao làm nổi. - Tôi biết rồi, trưa tôi sẽ ăn. - Cái gì? Giờ mà đợi đến trưa sao chịu nổi. Cho tôi địa chỉ công ty anh đi? - Để làm gì? - Còn hỏi. Lát tôi mang đồ ăn đến cho. - Không sao đâu. - Có cho địa chỉ không? Chà, sao tự nhiên mình lại lớn giọng vậy cà. Cuối cùng anh ta cũng phải cho. Lát hơn 30 phút cô mua đồ ăn mang đến cho anh ta. Công ty anh ta trong tòa nhà ngay trung tâm Quận 1. Vào công ty ai cũng nhìn cô, cô thấy hơi ngại. Đến chỗ tiếp tân hỏi muốn gặp Nguyên Bảo. Cô ta hỏi có phải sếp Tony Lê không? Thì ra ở công ty anh ta là Tony Lê (giống như Tony buổi sáng ghê). Cũng đúng thôi, anh ta ở nước ngoài về mà. Mà anh ta cùng họ với cô. Lát sau có cô thư ký xuống dẫn cô lên phòng anh ta. Vừa bước vào thấy anh ta ngồi ở ghế đang nghe điện thoại. Nhìn căn phòng rất đẹp, phòng Tổng giám đốc có khác. Cô biết anh ta đang bận nên nói với thư ký đưa cho anh ta hộp đồ ăn rồi xin phép về trước. Đang tính bước ra cửa thì nghe anh ta nói. - Đợi tôi chút. Anh ta ra hiệu cho thư ký ra ngoài, chỉ tay chỗ ghế ý nói cô ngồi đợi. Cô ra ghế ngồi chờ, lát sau anh ta mới nghe xong. - Cô đến thật hả? - Không lẽ giỡn. Đây ăn đi. Không biết lo cho sức khỏe gì hết, dù có làm gì thì cũng phải lo cho mình chứ. Anh ta không nói gì nhìn cô cười rồi thôi. - Anh ăn đi, tôi xin phép về trước. - Cô không ở lại kiểm tra coi tôi có ăn không à? Không sợ cô đi tôi không ăn thì sao? Cô lườm anh ta, đành ngồi xuống chờ anh ta ăn. - Nếu muốn tôi ăn đầy đủ thì qua nhà nấu cơm cho tôi đi. - Nằm mơ. - Vậy tôi không hứa sẽ ăn uống đàng hoàng đâu, lỡ tôi bị suy nhược thì cô nói sao với mẹ tôi. - Anh vừa phải thôi nha. Chính vì tôi hứa với bác gái nên mới mua đồ ăn cho anh ăn không là tôi bỏ đói anh rồi. - Vậy cô về đi, tôi không ăn nữa. - Anh quá đáng thiệt. Mang đồ ăn cho ăn giờ còn phải năn nỉ ăn nữa hả trời, sao tui khổ vậy nè. - Sao? - Sao trăng gì? - Mai dọn qua nhà tôi ở. - Không, mỗi ngày tôi sẽ mang đồ ăn qua cho anh. - Tùy cô. - Giờ ăn lẹ dùm tui đi, tui còn có việc không rảnh ngồi đây chờ đâu. Anh ta nhìn cô cười. Vậy là ngày nào cô cũng phải mang đồ ăn cho anh ta ngày ba bữa, đi lên công ty hoài ai cũng bàn tán cô thấy ngại. Có nhiều hôm đến anh ta đi họp hay đi công tác cô lại lết xác về. Cứ như anh ta hành cô vậy. Đâu được gần tháng cô chịu không nổi nên đành gặp anh ta nói chuyện. - Có chuyện gì? Muốn bỏ cuộc rồi sao? Cô lườm anh ta. - Được rồi, tôi sẽ qua nhà anh với một điều kiện. - Điều kiện gì? - Tôi chỉ qua ban ngày thôi, tối tôi về cửa hàng. - Tối tôi hay về trễ lắm, lúc đó không có ai nấu cho tôi ăn thì sao? - Bộ anh không biết mua gì ăn hả? Có tay, có chân, có miệng để làm gì? - Tôi không thích ăn đồ ăn ngoài. - Anh cố tình gây khó dễ cho tôi mà?
Còn tiếp...
|
13. - Anh cố tình gây khó dễ cho tôi mà? - Vậy thì thôi, cô có quyền không đến mà. Lát tôi sẽ gọi cho mẹ nói dạo này tôi ăn uống không điều độ, với lại cô cũng không khuyên tôi. - Anh vừa phải thôi nha, muốn ép tôi đến bước đường cùng hả? - Thôi để tôi gọi cho mẹ tôi. - Khoan, thôi được rồi. Tôi đồng ý. Anh quá đáng lắm. - Hôm nay dọn qua luôn đi, tối nay tôi muốn ăn cơm ở nhà. Anh ta đưa cho cô chìa khóa nhà. Về đến cửa hàng lòng nặng trĩu, gọi bé Thúy lên phòng nói nhờ nó quản lý cửa hàng giúp vì cô phải qua nhà bạn một thời gian nữa. Ban ngày rảnh cô sẽ ghé qua cửa hàng, mọi việc đều nhờ nó giúp. Con bé hiền, thật thà và có trách nhiệm nên cô rất tin tưởng. Mang theo mấy bộ đồ rồi cô chạy xe qua nhà anh ta để chuẩn bị bữa tối. Thiệt cô ức chế kinh khủng, biết anh ta rõ ràng làm khó cô mà cô không thể làm gì được. Lo chuẩn bị nấu nướng xong cũng gần 6 giờ tối. Cô định lên tắm rửa rồi xuống đợi anh ta về. Chưa kịp lên thì nghe tiếng xe hơi ngoài cổng đoán anh ta đã về. Mà sao hôm nay về sớm vậy, bình thường 8 đến 9 giờ tối mới về mà. Anh ta bước vào nhà nở nụ cười hả hê nhìn cô. - Cơm có chưa tôi đói quá. - Anh đi tắm đi, tôi nấu xong rồi. Anh ta cười rồi bước lên lầu. Lát anh ta xuống rồi vào bàn ăn. - Lâu quá không được ăn cơm nhà, ngon quá. - Ăn đi nói nhiều quá à. Anh ta lại cười làm cô càng bực. - Từ ngày mai ngày nào tôi cũng sẽ về ăn, nên cô nấu ăn cho đủ bữa đó, đừng có lơ là. - Biết rồi, ăn đi, nói hoài. - Sao? Không thích thì cô có quyền đi lúc nào cũng được. Thiệt tức quá, biết cô không thể đi mà còn nói cái giọng đó, muốn đập cho anh ta mấy cái cho hả dạ. - Đây là thẻ ngân hàng, cô rút tiền mà đi siêu thị mua đồ. - Không sao tôi tự lo được. - Cầm đi, dù sao tôi cũng không muốn cô thiệt thòi. Tốt quá ha, giỏi thì đừng có ép tui đi. Bày đặt làm như người tốt không bằng. Ăn xong cô định dọn dẹp nhưng anh ta nói để anh ta làm, nói cô nghỉ ngơi sớm. Cô lên phòng đi tắm rồi ở trong phòng luôn, khóa trái cửa lại. Cô sợ biết đâu anh ta giở trò gì sao? Nằm trong phòng coi thời sự thì nghe tiếng gõ cửa. Cô không dám mở mà nói vọng ra. - Có chuyện gì? - Mở cửa ra tôi có chuyện muốn nói? - Chuyện gì nói luôn đi không thì mai nói, hôm nay tôi mệt nên muốn ngủ sớm. - Mở cửa ra đi, cô sợ tôi ăn thịt sao mà khóa cửa vậy? Cô đành mở cửa. - Có chuyện gì nói nhanh đi. Anh ta nhe răng cười đưa cho cô ly nước trái cây nói cô uống. Cô cầm rồi cám ơn, toan đóng cửa lại nhưng anh ta chặn cửa không cho cô đóng. - Đây là nhà tôi nên tôi có chìa khóa dù cô có đóng tôi vẫn mở được. Mặt cô tái đi, nhìn anh ta mà không nói được câu nào. Anh ta cười rồi bỏ đi. Thiệt tức quá đi, sao cứ bắt nạt tui hoài vậy, thấy tui hiền nên ăn hiếp tui mà. Sáng cô dậy sớm nấu bữa sáng cho anh ta, nấu xong lên gọi anh ta xuống ăn. Cô gõ cửa. - Tôi nấu xong rồi anh xuống ăn sáng đi rồi đi làm. - Tôi xuống liền, cô xuống trước đi. Lát anh ta xuống đã thấy quần áo tươm tất. - Hôm qua ngủ ngon không? - Ngon. Thật ra đêm qua cô ngủ không ngon giấc lắm, cứ sợ nửa đêm anh ta mở cửa. Anh ta ăn xong đi làm, cô tranh thủ chạy qua cửa hàng xem tình hình sao. Bé Thúy quản lý tốt nên mọi việc đều ổn. Ở lại hơn tiếng rồi cô đi siêu thị mua thêm đồ ăn về nấu. Về nhà anh ta cô lại loay hoay nấu nướng đợi anh ta về. Tự nhiên cô thấy sao mình giống osin quá. Đang làm bà chủ giờ thành osin luôn, đau lòng thật mà. Trưa anh ta về nói tối đi ăn ngoài kêu cô ở nhà chuẩn bị anh ta sẽ về đón. Nói cô hôm nay đi ăn tiệc nên mặc đầm cho phù hợp. Thế là ăn xong cô lại lết xác qua cửa hàng lấy đầm với đôi giày cao gót, chút kem và son môi. Lúc đi cô chỉ mang theo quần jean, áo pull và mấy bộ đồ ngủ thôi. Đâu biết sẽ phải đi tiệc tùng gì. Bình thường có đám tiệc cô mới mặc đầm và dặm chút phấn, thoa chút son là xong. Hôm nào hứng cô mang đôi giầy cao 5 phân. Thật ra cô không đi giầy cao được, lâu lâu điệu đi nhưng chút là chân cô đau rã rời, nhiều lúc còn muốn té vì không quen. Lần này đi với anh ta không mang cũng không được. Anh ta cao quá cô thì có khúc đi cho nó đỡ khập khiễng. Tối tắm rửa xong, đợi anh ta về rồi cô mới thay đồ. Anh ta bước vào cửa hỏi: - Sao chưa chuẩn bị? - Anh tắm đi tôi lên thay đồ rồi đi. Cô lên dặm chút phấn cho mặt sáng đều, son môi chút với gam màu cam, cô thích màu son này vì nó thể hiện sự năng động như con người cô vậy. Cô mặc bộ đầm gấm xòe hoa văn, mang đôi giày cao gót lên, tóc cô ngang vai uốn lên cho gợn sóng chút. Cầm thêm chiếc ví da màu đen. Cũng không đến nỗi (tự an ủi). Cô bước xuống dưới lầu, đi giày không quen nên cô vịn cầu thang xuống. Thấy anh ta đã xuống dưới từ lúc nào. Thấy cô bước xuống anh ta nhìn cô không chớp mắt. Cô lên tiếng: - Bộ chưa thấy con gái mặc đầm bao giờ hả? Lúc này anh ta mới giật mình quay mặt đi. Miệng lắp bắp. - Không có gì, thôi đi. Cô biết anh ta chắc ngạc nhiên vì sự thay đổi này. Bình thường cô ăn mặc rất đơn giản, phong cách tomboy giờ thấy cô mặc đầm anh ta ngạc nhiên cũng phải. Hai người ra ngoài xe, do đi giầy không quen nên cô mém xíu là té, anh ta thấy vậy vội đỡ cô. Do khoảng cách quá gần nên ánh mắt cô và anh ta chạm nhau. Cô thấy bối rối còn anh ta cũng không khác gì cô. Cô lách người đứng ra xa, nói cám ơn. Lên xe không thấy anh ta nói gì, nên cô đành lên tiếng. - Đi ăn tiệc ở đâu vậy? - Khách sạn C. - Đi với ai? - Công ty. - Gì? Công ty anh kêu tôi đi làm gì? - Không lẽ để cô ở nhà một mình. Anh ta nói mà không nhìn cô, giọng nói cũng không lưu loát. Đừng nói anh ta vẫn mắc cỡ à. Mình cũng vậy mà nói người ta gì chứ. Cô tự chế nhạo mình. - Nhưng đi với công ty tôi biết chuyện gì mà nói. - Đây là tiệc thường niên của công ty thôi, chỉ vào ăn uống nói chuyện phiếm cô đừng lo. - Nhưng tôi vẫn ngại. - Không sao đâu. Tới khách sạn cô thấy mọi thứ thật lộng lẫy, khách sạn này cô đi ngang hoài chỉ ước một lần vào trong. Vậy mà hôm nay ước mơ đã thành hiện thực. Cô vừa lo vừa mừng. Vào đến hội trường thấy rất đông người. Cô không biết làm sao chỉ nở nụ cười tươi nhất có thể. Mọi người đổ dồn vào cô và anh ta. Bao nhiêu ánh mắt tò mò không biết cô là ai? Một vài người cô có gặp ở công ty có vẻ cũng nhận ra cô nhưng họ vẫn không biết cô có quan hệ như thế nào với anh ta. Anh ta đến chào hỏi mọi người, kéo cô đi theo. Cô chưa bao giờ gặp những trường hợp như vậy nên gặp ai cũng chỉ biết cười thật tươi. Anh giới thiệu cô là em họ, muốn đi theo cho biết công ty. Ai là em họ anh ta chứ? Mà cô có muốn đi đâu, nói xạo cũng vừa vừa phải phải thôi chứ. Lát anh ta lên phát biểu, cô đứng dưới thấy lạc lõng quá, với lại chân đau nên cô kiếm ghế ngồi. Đang ngồi thì có người đến bắt chuyện. - Chào em! - Dạ, chào anh! - Em là em họ của Bảo hả? Do nãy anh ta giới thiệu vậy nên cô miễn cưỡng gật đầu. - Anh là Quân bạn thân của Bảo. - Dạ. - Hình như lần đầu anh thấy em thì phải? - Dạ, chắc vậy. - Em ở đâu? - Dạ, … - Sao vậy? Không tiện nói hả? Không sao. Cho anh làm quen nha? Cô cười cười không biết trả lời sao. Cô không thích kiểu làm quen như vậy, thấy nó sáo rỗng sao ấy. - Sao thằng Bảo có cô em họ dễ thương vậy mà không nói cho mình biết ta. Cô cười như muốn mếu luôn. Chẳng biết nói gì, định kiếm lý do để chuồn. Tự nhiên nghe tiếng anh ta nói. - Mày không có việc gì làm sao mà ở đây? - Sao mày có em họ mà không giới thiệu tao biết vậy? - Không lẽ có em họ là phải báo cáo cho mày biết hả? - Thì ít ra mày cũng phải nói cho tao biết có em họ chứ. Giới thiệu cho tao đi, nhà tao đang hối cưới quá trời nè. - Mày thiếu gì người mà còn nhờ tao giới thiệu. - Mấy em đó toàn vì tiền thôi, không thì tiểu thư, chỉ biết ăn diện, tao không thích lấy vợ như vậy. Cô ngồi nghe hai người họ nói chuyện mà thấy mệt quá. Cô đứng lên nói muốn vào nhà vệ sinh, để cho hai người đó muốn nói gì thì nói. Chứ mấy chuyện như vậy cô không có hứng thú để ngồi nghe. Vào nhà vệ sinh cô chui vào toilet ngồi, thật ra là tháo giầy xoa bóp cái chân tội nghiệp của cô, đau muốn chết luôn. - Con nhỏ đi chung với sếp á. - Ừ, sao? - Tao thấy nó lên công ty hoài. Không biết có phải là em họ sếp không? - Ai biết, có thể là em họ thiệt. - Sếp về VN mấy năm nhưng có khi nào nói đến em họ gì đâu. Tao nghi là không phải. - Kệ sếp đi, có liên quan đến mày không? - Không, nhưng mà nếu được làm bạn gái sếp thì hạnh phúc quá. Tao chưa thấy sếp nào mà vừa đẹp trai, ăn nói dịu dàng lại quan tâm đến nhân viên như sếp hết. - Sếp sống ở nước ngoài mà, mà bên đó người ta coi trọng phụ nữ hơn bên mình. Mà thôi nha, bà Tuyền mà nghe là mày chết à. - Xí, bả để ý sếp chứ sếp có thèm quan tâm đến đâu. Suốt ngày cứ dẹo qua dẹo lại trước mặt sếp. Giờ sếp chưa có gia đình tao có quyền hi vọng chứ. - Hi vọng của mày nhỏ nhoi quá hén. Thôi lẹ ra ngoài nè. - Ừ, thôi đi. Trời, tự nhiên cô thành kẻ bị ghét hả trời. Làm ơn, tui đâu có muốn day dưa với anh ta. Mấy người giỏi thì mang anh ta đi cho khuất mắt tui đi. Để anh ta làm khổ tui vậy nè. Ngồi một hồi đành lết xác ra, thật ra đi ra ngoài đó cô không biết nói gì hết mà cũng chẳng quen ai. Nhiều khi ngồi trong toilet còn hay hơn. Ra đến ngoài thấy anh ta đang nói chuyện với nhân viên hay khách hàng gì đó, có nhìn cô nhưng cô lơ đi. Cô nghĩ tìm chỗ nào đứng, chứ ở đây cô thấy ngột ngạt quá. Ra ngoài đứng cho thoải mái, ở trong đây nhiều khi ăn axit không chừng. Mới ra ngoài đứng một chút thì anh ta cũng ra theo. - Sao ra ngoài này đứng vậy? Cô quay lại nhìn, thấy anh ta đang đứng sau lưng đưa cho cô đĩa bánh. - Tôi không quen với những buổi tiệc như thế này, với lại không quen ai nên ra ngoài đứng cho thoải mái. - Xin lỗi. - Chỉ cần lần sau để tôi ở nhà là tôi biết ơn anh lắm rồi. - Cô ăn bánh đi, cả buổi không thấy cô ăn gì. Mà hôm nay nhìn cô lạ lắm. - Lạ là sao? Chê thì nói luôn đi, lạ với lẫm gì. - Không, nhìn cô đẹp lắm, mém chút tôi nhìn không ra. - Thui xạo, nhìn không ra anh lại tưởng tôi là ăn trộm sao. Anh ta cười gõ nhẹ vào đâu cô. - Làm gì có. - Hứ. - Sếp? Anh ta quay lại hỏi. - Có chuyện gì vậy? - Có anh Nam bên công ty X muốn gặp anh. - Được rồi tôi vào liền. - Anh vào đi, tôi thích ở ngoài này hơn. - Đợi lát tôi quay lại. - Được rồi, đi đi. Ở ngoài thấy dễ chịu hơn nhiều, đang ăn thấy Quân ra nhìn thấy cô cười nói: - Sao ra ngoài này vậy? - Dạ, ra ngoài chút cho thoải mái. - Sao anh không ở trong đó. - Trong đó anh cũng thấy chán. Năm nào cũng tổ chức, riết thấy chán luôn.
Còn tiếp...
|
14. - Anh bạn thân với anh Bảo lâu chưa? - Từ hồi nó mới về VN. Hai thằng chơi thân với nhau cũng gần 7 năm rồi. Mà sao từ đó đến giờ anh không bao giờ nghe nó nói có người em họ nào? - Chắc do em ở dưới quê nên ảnh không nhắc tới thôi. - Bữa nào anh mời em đi uống nước nhé? - Dạ. - Cho anh số điện thoại đi? Cô thật sự không muốn cho mà tình hình vậy thiệt không biết từ chối sao luôn. Đành phải cho. Mệt rồi đây. Đang nói chuyện thì nghe tiếng anh ta: - Mày ra đây làm gì nữa? - Chỗ này có cấm đâu sao tao không ra được. Sao hai người này cứ gặp nhau là không bao giờ nói chuyện nhẹ nhàng được, vậy mà thân nhau lâu như vậy cũng hay. - Vào trong thư ký Tuyền đang tìm mày kìa. - Tao biết rồi. Anh sẽ liên lạc với em. Cô chỉ cười cười không trả lời gì. - Mới quen mà đã cho số điện thoại rồi hả? - Có sao không? Cho hay không anh định quản lý luôn hả? - Không, tôi chỉ nói vậy thôi. - Muốn về chưa? - Về được sao? - Nếu không thích thì về, ở đây có người lo rồi. - Thôi anh cứ lo việc xong hết đi, tôi ngồi ngoài này đợi. - Không sao, về đi. Nói rồi anh ta lại lôi cô đi. - Anh buông ra đi, tôi đi giầy không quen kéo tôi té sao. - Không quen mang làm gì? Trời, nói nghe mà tức dễ sợ. Làm như tôi muốn không bằng. Cô gân cổ lên nói: - Anh tưởng tôi muốn hả? Anh ta nhìn cô không nói gì. Xuống dưới chỗ xe lần này cô nghỉ quyết tâm ngồi ghế sau, chứ nhìn cái mặt anh ta ưu hết vô rồi. Chưa kịp kéo cửa sau anh ta mở cửa phía trước đẩy cô vào. Vào xe vòng tay qua đeo dây an toàn cho cô. - Đi ăn nhé. - Đi ăn tiệc mà còn đi ăn đâu nữa. - Cô có ăn gì đâu? - Không sao lát về nấu mì gói ăn. Anh ta không nói gì lái xe đi. Tưởng anh ta chở về nhà ai dè anh ta chở cô đến một nhà hàng gần bến Bạch Đằng. - Tôi không ăn đâu. - Sao không? - Tôi nói tôi muốn về nhà ăn mì gói mà, anh thích thì vào ăn một mình đi tui đón xe khác về đây. Tính đẩy cửa ra thì anh ta nắm lấy tay cô. - Thôi được, ăn mì gói thì ăn. Lát nấu cho tôi một tô luôn, tôi cũng chưa ăn. - Ừ, buông tay ra được chưa? Lúc này anh ta giật mình buông tay, mặt có chút bối rối. Về đến nhà, cô lên phòng thay đồ. Tháo được đôi giầy thiệt là hạnh phúc. Chân cô đỏ hết, còn bị trầy phía sau nữa. Đau quá. Xuống dưới cô lấy hai gói mì, thêm thịt bằm với ít hành lá. Cô nấu hai tô rồi gọi anh ta ăn. - Ăn mì gói ngon không? Anh ta nhìn cô cười gật đầu. Giờ đói có cho ăn cám cũng thấy ngon nữa là. Cô nghĩ thầm. - Sau này lỡ tui không nấu cơm cho anh được thì cũng nên mua mì gói về để dành nấu cho tiện, đừng bỏ bữa. - Cô nói vậy là sao? Muốn bỏ đi rồi hả? - Không, đó là tôi dặn hờ vậy. Lỡ tôi có việc đột xuất thì sao? Với lại tôi giờ già rồi, sắp chống gậy đi rồi làm gì còn sức khỏe mà lo cho anh. Vậy nên anh mau tìm vợ đi, anh cũng đâu thể sống vậy hoài. Suốt ngày chỉ có công việc sao được. Dù sao có vợ cũng có người thủ thỉ tâm sự, chăm sóc cho nhau. Mà ba mẹ anh cũng mong có cháu rồi đó. Tôi cũng chỉ giúp anh một thời gian thôi, tôi còn có cuộc sống của mình mà. Anh ta không nói, nhìn cô ánh mắt đượm buồn. - Cô muốn tránh tôi hả? - Không, tôi không có ý đó. Anh đừng hiểu lầm, đó là tôi lo cho anh nên mới nói vậy. Cuộc đời sống được bao lâu đâu, dù anh có kiếm thật nhiều tiền mà không hạnh phúc thì sống cũng có nghĩa gì. Cái đích cuối cùng của việc kiếm nhiều tiền cũng là sự hạnh phúc thôi. - Nếu cô muốn giúp tôi thì hãy ở đây với tôi đi? - Thì không phải tôi đang ở đây sao? - Nhưng sau này cô sẽ đi. - Vậy nên tôi mới nói anh nên tìm người để bầu bạn. Với người như anh thì đâu khó tìm được. Xã hội này còn nhiều người tốt lắm, chỉ cần mình thành tâm thì người ta cũng sẽ thành tâm lại thôi. - Nói thì vậy nhưng tìm đâu dễ. Tôi cũng đã từng thành tâm nhưng cái cuối cùng tôi nhận được là sự lừa dối thôi. - Tôi không biết anh đã phải trải qua chuyện đó như thế nào nhưng không phải tất cả là sự lừa dối đâu. Vẫn còn nhiều người tốt lắm, rồi anh sẽ gặp được thôi. - Ăn đi, mì nở hết giờ. Ăn xong, cô nói muốn lên phòng nghỉ sớm, chân cô đau nên muốn lên xoa bóp cho nó thoải mái. Đang ngồi xoa bóp chân cô nghe tiếng gõ cửa. Mở cửa ra cô chưa kịp hỏi đã thấy anh ta mang thau nước đứng cười. - Gì vậy? - Vào đây. - Sao? Tính làm gì vậy? - Ngồi xuống. - Chi vậy? - Ngồi xuống đi. Đưa chân đây. Anh ta cầm chân cô ngâm vào thau nước ấm, rồi xoa bóp chân cho cô. Cô cũng không muốn phản ứng vì có phản ứng cũng không được. Điều này làm cô bất ngờ, không nghĩ anh ta lại là người dịu dàng và chăm sóc cô như vậy. Lời Nguyên Long nói về anh ta là đúng. Chắc do cú sốc lớn nên anh ta ngại phải yêu thêm một lần nữa. Nhưng cô vẫn nhận thức được sự chăm sóc của anh ta chỉ vì sự cám ơn cô mà thôi. Ngay bản thân cô cũng không muốn mình vướng vào chuyện tình cảm nữa. Vết thương của cô vẫn chưa lành và tình yêu dành cho anh vẫn còn đó dù nó không phải là quá mãnh liệt như lúc đầu nhưng cô vẫn không thôi nhớ về anh. - Xong rồi, nghỉ ngơi sớm đi. - Cám ơn anh! Anh cũng nghỉ ngơi sớm đi. - Cuối tuần đi chơi đâu đó với tôi nhé? - Hả? - Cuối tuần tôi muốn về cửa hàng. - Vậy thôi, cô nghỉ đi. Nói xong cô cảm thấy áy náy, có ngày cuối tuần anh ta được nghỉ mà cô lại thẳng thừng từ chối như vậy. Tính cô vẫn thế, sợ người khác buồn nên đành qua phòng anh ta. Cô gõ cửa, anh ta mở cửa hỏi: - Sao chưa ngủ? - Cuối tuần tôi sẽ đi với anh. Vậy nha, tôi về phòng đây. - Cám ơn cô! Cô nhìn anh ta cười rồi về phòng. Sáng dậy, thay quần áo xuống dưới lầu định nấu bữa sáng thì thấy đồ ăn đã dọn sẵn. - Anh dậy sớm vậy? - Dậy rồi hả, ngồi xuống ăn đi. - Hôm nay không bắt tôi nấu cho ăn nữa hả? - Ăn đi cô bé, nói nhiều quá. - Hả? Ai là cô bé? Tôi lớn hơn anh bốn tuổi đó. - Bốn tuổi thì sao? - Đáng lẽ ra anh phải gọi tôi bằng chị mới phải. - Lớn tuổi là phải gọi bằng chị sao? - Hứ. Nói chuyện ngang như cua. Anh ta nhìn cô cười dịu dàng. - Cuối tuần này tính đi đâu vậy? - Đi biển nhé? - Cũng được, lâu rồi tôi cũng không đi biển. Lần cuối cùng cô đi biển là sau khi ly hôn, nghĩ lại thật là buồn. Cuối tuần cô và anh ta đi ra Vũng Tàu chơi, vì có một ngày nghỉ nên chỉ đi gần cho tiện. - Còn say xe không? - Cũng còn, nhưng cũng quen quen rồi, nhờ anh luyện đó. Sau này đi chơi xa không còn phải lo say xe nữa. Bao lâu rồi anh chưa đi biển vậy? - Chắc cũng gần 3 năm rồi. - Tôi cũng vậy. Ra đến nơi cô và anh ta tìm một quán nước ngồi ngắm biển. - Biển thích thật. Ngồi nghỉ chút mình tìm hải sản ăn hén? - Mới ăn mà đói rồi hả? - Mấy tiếng rồi mà, tôi thèm hải sản. - Được. Trưa, cô và anh ta tìm một quán hải sản gần biển, cô gọi rất nhiều món. Mấy năm mới đi biển phải ăn cho đã mới được. Ăn xong cô dành trả tiền, anh ta không cho trả còn cô thì nhất định trả. Nhưng người ta không chịu cầm tiền cô đưa. Tiền nào chả là tiền, bày đặt phân biệt đối xử nữa. Anh ta nhìn cô cười đắc thắng, nhìn mà thấy ghét. - Mình đi tìm chỗ nào nghỉ ngơi đi? Khách sạn nhé? - Hử? Đi khách sạn làm chi, chiều về rồi đi khách sạn chi tốn tiền vậy. Ra biển kiếm chỗ ngồi đi, chiều đi dạo biển rồi về. - Ừ. Cũng được. Gửi xe xong, thuê được hai ghế gần bờ biển nằm nghỉ. - Thích hén. - Ừ. - Nói chuyện với anh chán quá? - Sao vậy? - Nói gì cũng ừ, không thì cười. Không chán sao được. - Tôi thích nghe cô nói hơn, nghe cô nói tôi thấy rất vui, đôi khi thấy cô như trẻ con vậy. - Hể? Tôi sắp 40 rồi trẻ con gì. Tuổi này đáng ra phải có mấy đứa con rồi ấy chứ. - Cô có ý định kết hôn lần nữa không? - Tôi không biết nữa. Nhưng hiện tại tôi thích cuộc sống một mình. Khi nào vết thương chưa lành thì tôi không thể chấp nhận được tình cảm mới. Mà cũng không ai muốn quen một người đã từng kết hôn như tôi đâu. - Xin lỗi, tôi không cố ý. - Không sao. Tôi quen với cảm giác này rồi, lúc đầu tôi hay trốn tránh nhưng nghĩ đâu thể cả đời trốn tránh được. Giờ anh ấy có một gia đình hạnh phúc, tôi thấy vui hơn là buồn. Nếu anh ấy mà không hạnh phúc, tôi cũng chẳng vui gì đâu. Nói đến đây nước mắt cô trào ra, cô biết nếu còn chút hi vọng cô vẫn muốn được về bên anh. - Tôi xin lỗi. - Tôi không sao thật mà, anh đừng lo. - Còn anh? Hãy để cho mình thêm một cơ hội nữa đi. Tôi chắc chắn anh sẽ tìm được một người yêu anh thật lòng. - Cám ơn cô, nhưng tôi muốn lo cho Nguyên Long ổn định rồi mới nghĩ tới chuyện đó. - Nguyên Long cũng lớn rồi mà, giờ cậu ấy chịu đi học là tốt rồi. Mà trong công ty anh tui thấy nhiều cô để ý anh lắm đó. Anh ta gõ nhẹ vào chán cô. - Nói linh tinh không. - Thiệt mà, nhìn họ là tôi biết liền. - Vậy cô có để ý đến tôi không? Cô quay lại nhìn anh ta trân trân. - Sao anh lại hỏi vậy?
Còn tiếp...
|
15. - À, tiện thì hỏi thôi. - Hứ, ai thèm để ý đến anh. - Buồn ta. - Giờ không phải là tôi đang quan tâm anh đó sao. Khi nào anh tìm được người bạn đời chăm lo cho anh thì tôi cũng sẽ yên tâm hơn. Tôi rất quý mến bác gái vì vậy tôi cũng muốn những điều tốt nhất sẽ đến với anh. Anh ta nhìn cô dịu dàng. Rồi cô mơ màng ngủ đi vì mệt. Lúc tỉnh dậy không thấy anh ta đâu, tính đi tìm thì thấy anh ta đang quay lại mang theo hai chai nước. - Tỉnh rồi hả? Uống đi. - Cám ơn. Tôi ngủ lâu không? - Cũng gần hai tiếng. - Hả? Ngủ gì giữ vậy ta? Anh không ngủ hả? - Không. - Sao không ngủ cho khỏe? - Ngủ lỡ người ta mang cô đi mất sao? Cô phá lên cười. - Trời ơi, ai mà thèm chứ. - Đi dạo đi. - Được. Hai người bước đi dọc bờ biển, nhìn mọi người tắm biển, nô đùa lòng cô thấy bình yên quá. Ai cũng nhìn họ vì có một sự chênh lệch chiều cao quá lớn. Nhưng cô không buồn để ý, vì lần nào đi cũng vậy mà. Kệ đi. Không ai nói một lời nào, nhưng cô biết anh ta cũng như cô, cảm giác bình yên trong lòng. Ai cũng có một vết thương quá lớn, rất khó lành nhưng không thể sống mãi với quá khứ được. Tương lai mới quan trọng mà. Cuối cùng cũng về đến nhà, cô mệt do say xe. Thật ra lúc đi cô cũng mệt nhưng không đến nỗi, lúc về mới đuối. Về tới phòng khách cô nằm vật ra trên ghế. - Mệt lắm hả? Để tôi pha trà gừng cho cô nhé? - Ờ. Nằm miên man vì say xe, muốn ngủ mà không được. Bụng cứ nôn nao như sắp muốn nôn đến nơi vậy, khó chịu quá. - Đây, uống đi. - Cám ơn anh. - Lần sau chắc phải đi nhiều cô mới quen được. - Ẹc. Nghe xong muốn nôn luôn. Cô nhớ có lần cô đi Đà Lạt có việc mà đi trong trong ngày rồi về. Cô ói lên ói xuống, lần đó về cô sốt cả tuần, anh lo cho cô muốn chết. Giờ nghĩ lại vẫn thấy sợ. - Nằm nghỉ chút đi rồi tắm nhé. Tôi nấu cháo cho cô ăn. - Không sao, tôi nghỉ xíu là khỏe à. Lát dậy tôi tự nấu được rồi. - Nghỉ đi. Tôi nấu cho. Nói thì nói vậy chứ cô mệt dậy đâu có nổi, nấu nướng gì. Đành nằm nghỉ chờ anh ta nấu cháo cho ăn thôi. Tối hôm đó cô sốt thật. Cô thấy anh ta chăm sóc cho cô, nào là lau mặt, đắp khăn cho bớt sốt. Tự nhiên cô nhớ đến lời Nguyên Long nói anh ta đã từng chăm sóc cho bạn gái. So với lúc anh ta “hành hạ” cô thì giờ khác quá. Cô sợ, cô sợ lòng mình sẽ tan chảy trước người đàn ông này mất. Sáng cô mở mắt ra, thấy anh ta ngủ bên cạnh giường. Cô biết đêm hôm qua anh ta không ngủ mà trông chừng cô. Nghĩ mà thấy thương anh ta quá. Vì cô mà mệt mỏi như vậy. Cô nhẹ nhàng tính bước xuống giường đi nấu bữa sáng nhưng anh ta lại tỉnh giấc. - Cô dậy rồi hả? - Ừ, hôm qua anh không ngủ sao? - Tôi có chợp mắt chút. - Cám ơn anh! Thật ngại quá. Anh không ngủ lát có đi làm nổi không? - Không sao. Để coi cô bớt sốt chưa. Còn hơi nóng, hôm nay cô nghỉ ngơi đi đừng nấu nướng gì. Để tôi xuống nấu bữa sáng. - Không sao, tôi đỡ nhiều rồi. Để tôi nấu cho, cả đêm anh không ngủ rồi còn gì. Cô định dậy nhưng anh ta không cho, trong lúc giằng co anh ta té đè lên người cô. Tính huống trớ trêu này thiệt khó xử. Mặt hai người chút xíu là chạm nhau. Đột nhiên anh ta đặt lên môi cô một nụ hôn. Cô bị đứng hình trong 10 giây. Không hiểu sao tim cô đập mạnh, lúc này cô mới giật mình đẩy anh ta ra. Anh ta cũng ngượng ngùng đứng dậy nói: - Tôi xuống dưới trước. Cảm giác khó tả quá. Sao cô lại run dữ vậy chứ? Tự dưng cô thấy ngại khi gặp anh ta. Lưỡng lự, đắn đo trong phòng mãi rồi cũng phải xuống. Ngồi ăn mà không khí có vẻ căng thẳng quá, ai cũng có vẻ gượng gạo. Anh ta cũng ngại không dám nhìn cô, cô cũng có khác gì đâu chứ. Cô lên tiếng. - Anh ăn nhanh rồi đi làm đi. - Ừ. Cô ở nhà nghĩ ngơi đi, đừng làm gì hết. Trưa tôi về mua đồ ăn cho. - Tôi không sao đâu, trưa tôi sẽ nấu cơm. - Sao bướng vậy? - Giống anh thôi. - Thôi, tôi đi làm đây. - Ừ, đi cẩn thận. Giờ làm sao đây, gặp mặt anh ta ngại quá. Cả buổi đứng ngồi không yên, nấu cơm xong cô lên phòng nhắn tin cho anh ta nói đã nấu cơm rồi, đừng mua đồ ăn ngoài. Nghĩ mãi không biết có nên tránh mặt không nữa? Ở trên phòng nghĩ một hồi thì nghe tiếng xe hơi, nhìn ngoài cửa sổ thấy anh ta đang lái xe vào. Thôi cứ bình thường như không có gì, cứ ngại ngùng hoài cũng không ổn. Xuống dưới lầu thấy anh ta mới bước vào đến cửa. - Anh mới về. Rửa mặt, nghỉ chút rồi ăn cơm. - Kêu nghỉ ngơi sao không nghỉ, nấu nướng chi cho mệt. Để tôi coi bớt chưa? Anh ta đang định đưa ta lên trán cô sờ thử nhưng cô né. - Tôi khỏi rồi mà. Rửa mặt đi rồi ăn cơm. Nhưng anh ta đâu có chịu tin, giữ cô lại sờ trán cô cho bằng được. - Vậy mà nói khỏi, còn nóng nè. Ăn xong tôi chở cô đi khám bệnh. - Không sao mà. Ăn xong anh ta bắt cô đi khám bệnh, cô không muốn đi nhưng anh ta không chịu. Vào bệnh viện truyền nước rồi bác sĩ kê đơn thuốc cho về. - Được chưa, đâu có sao đâu đi làm chi không biết nữa. Anh không đi làm sao? Trễ giờ làm rồi kìa. Đi đi tôi đón xe ôm về. - Hôm nay tôi nghỉ buổi chiều. Thôi về đi. - Anh không đi làm thật hả? - Không. Chở cô về nhà anh ta bắt cô lên phòng nghỉ ngơi. Mà cô chỉ hơi mệt vậy thôi chứ nằm hoài chán quá nên cô lại xuống dưới lầu. - Sao không nghỉ đi xuống đây làm gì? - Nằm hoài chán lắm. Anh đi làm đi. - Không sao. - Anh làm vậy tôi ngại lắm đó. Còn không tôi về cửa hàng mấy ngày nhé, ở bên đó có mấy bé nhân viên nếu có gì chúng sẽ lo được mà. - Cô muốn bỏ tôi đi hả? - Không mà. Chứ làm phiền anh, anh không tập trung làm việc tôi thấy áy náy. - Vậy cô cứ ở đây đừng đòi đi đâu nữa là giúp tôi rồi đó. Tối ăn xong đang ngồi phòng khách cùng anh ta thì điện thoại cô đổ chuông. Là Quân, trời ơi gọi điện chi trời. Cô thấy hơi lo nhưng vẫn nghe máy. - Alo. - Em đang đâu vậy? Anh gặp em được không? - Giờ á? - Ừ. Sao vậy? - Không có gì, chỉ là…. Cô ngập ngừng không biết nói sao đề từ chối. Anh ta đang uống nước nhưng cũng nghe xem cuộc điện thoại nói gì. - Để bữa khác được không? Hôm nay em bận. - Vậy thôi cũng được. Nhớ gọi cho anh đó. - Em biết rồi. Vừa cúp máy anh ta hỏi liền. - Ai vậy? - Quân. - Gọi có chuyện gì? - Nói muốn gặp. - Hai người thân nhanh vậy? - Thân hồi nào? - Vậy sao mới quen mà đã cho số điện thoại còn hẹn gặp nữa? - Anh ghen hả? - Không có. - Vậy thì thôi, chuyện tui kệ tui đi. Mặt anh ta hầm hầm, cô biết anh ta không vui vì chuyện này. Đừng nói anh ta ghen à, mà sao tự nhiên cô thấy vui vì anh ta ghen cà? Tỉnh mộng dùm cái đi, đừng có ảo tưởng. Đừng nghĩ một nụ hôn là anh ta thích mình. Mà cô cũng không cho phép bản thân mình được thích anh ta. Phải nhớ điều này, cô tự dặn mình. Một buổi chiều, lúc cô đang tưới hoa ngoài vườn thì nghe tiếng chuông cửa. Cô nghĩ không biết ai mà tìm anh ta chứ? Cần thì gọi cho anh ta sao lại tìm đến nhà? Từ lúc cô ở đây chưa bao giờ thấy ai đến tìm anh ta lần nào. Cô nhìn qua màn hình thấy một người con gái, nhìn rất đẹp và sành điệu. - Xin lỗi em tìm ai vậy? - Cho hỏi anh Bảo có nhà không? - Ảnh đi làm rồi em, cần gì em gọi cho ảnh nha. - Em mất số rồi, chị có thể cho em vào nhà chờ được không? Cô lưỡng lự, vì cô không biết cô ta là người như thế nào cho vào nhà lỡ có chuyện gì thì sao? Mà nhà của anh ta chứ có phải là của cô đâu chứ. Giờ lừa đảo nhiều lắm nên cô cũng thấy hơi sợ. - Xin lỗi em nhưng chị không thể cho em vào được. Tối ảnh về em ghé lại giúp chị nhé. - Vậy thôi cũng được. Cám ơn chị! Cô vào tưới hoa tiếp nhưng trong đầu không thôi nghĩ về cô gái lúc nãy. Cô có linh cảm cô ấy tìm anh ta chắc có việc gì thật. Tưới xong vào nhà chuẩn bị nấu ăn. Đến tối anh ta về. Cô chỉ nói anh ta tắm rửa rồi xuống ăn cơm. Cô định lúc ăn mới nhắc đến chuyện hồi chiều. Lúc anh ta mới tắm xong đang xuống dưới lầu thì nghe tiếng chuông cửa. Cô định lại xem có phải cô gái hồi chiều không nhưng anh ta nói để anh ta mở cửa. Tự nhiên cô thấy mặt anh ta biến sắc, có chút giật mình thì phải. Anh ta lao nhanh ra ngoài cổng, cô không biết có chuyện gì làm anh ta hoảng hốt như thế. Nhưng cô không dám đi theo nên đợi ở trong nhà. Một hồi thấy anh ta dẫn cô gái hồi chiều vào nhà. Cô gật đầu chào. Cô ta nói: - Em chào chị! - Chào em! - Em tên Trà My. Em là bạn của anh Bảo. Cô thấy anh ta dòm cô có chút lúng túng. - Chị tên gì ạ? - Chị tên Linh. - Anh? Thấy anh ta quay lại nhìn cô ta rồi lại nhìn cô như dò xét coi thái độ của cô như thế nào. Nghe cô ấy gọi anh ta nghe có vẻ như là hai người rất thân thiết thì phải. - Chuyện gì? - Em chưa ăn tối, ra ngoài ăn cùng em được không? - Nhà có cơm ăn ở nhà cũng được. Cô thấy anh ta có vẻ lạ lạ sao ấy. Bình thường nói chuyện với cô anh ta đâu có lúng túng như vậy. Chắc chắn hai người có gì đó hơn mức bình thường nên anh ta mới như thế. - Chị có nấu cơm rồi, ăn ở nhà cũng được. - Mà chị là… - À. Chị là em họ của anh Bảo. Tự nhiên thành em họ thật hả trời? Cô trả lời xong anh ta nhìn cô ngạc nhiên. Cô liếc nhìn rồi xuống bếp dọn cơm cho hai người ăn. Dọn xong cô nói ra ngoài mua ít đồ, dặn ăn xong để chén đó lát cô về rửa. Nói rồi cô ra gara lấy xe đi. Cô biết anh ta đang khó xử nên cô chủ động ra ngoài cho hai người dễ nói chuyện thôi. Ra ngoài cô chạy vòng vòng nhưng luôn nghĩ đến cô ấy và anh ta có quan hệ như thế nào? Chạy một hồi không biết đi đâu thì nghĩ đến thằng em quen hồi học võ. Cô lên tòa nhà Bitexco vì nó đang làm nhân viên BHD trên đó. Thằng nhóc này cũng khá cao đâu trên 1m80 luôn, mỗi lần mà chụp hình chung với nó là nó toàn quỳ chụp chung với cô, há…há... Lên thấy cô nó cười toe toét.
Còn tiếp...
|