Nhóc Là Em Giả Bộ Hay Thực Sự Không Biết Tôi Yêu Em
|
|
Chương 5
Sau giờ ra chơi rồi đến tiết 3...tiết 5...Ân Di vẫn chẳng nói gì với Huy. Chắc tại sáng giờ quê quá rồi nên chẳng dám mở miệng ra nữa. Reng...reng...reng...Hết tiết 5.
-A, I love chuông school.-Di duỗi tay, la lên vui sướng.-Cuối cùng cũng được về.
-Hừ, đồ nhà quê, đi học mà cô muốn về thì cô đến trường làm gì.-Huy cười chế giễu.
-tui không mang tập sách gì hết thì ngồi học cái gì, toàn ngồi không chán muốn chết.-cô nói- à, trả cậu cây viết, hôm nay mình hòa nha.
-hừm...
-Nè,sao không cầm đi.
-Không cần nữa, cho cô đó.
-Gì chứ, cầm đi.
-Cây đó cô đụng vào rồi, tôi chằng cần dùng nữa.-nói rồi cậu ta bỏ đi mất tiêu.
-trời ơi, cái tên này tiêu sài phung phí quá.
-Bạn ơi!-có 1 đứa con gái, nhìn cũng dễ thương lại gần Di- Bán lại cho mình cây viết đó được không.-Cô ta chỉ vào cây viết của Huy mà Di đang cầm.
-Cái này hả?-Di đưa cây viết lên.
cô ta gật đầu.
-Không bán.-nó dứt khoát.
-Đi mà. Mình trả 500.000 nha.
-500000...-nó suy tư.
-...
-Ok, cầm đi.
-a, hay quá, có được cây viết của Huy rồi.
-Tiền của tui đâu.
Cô ta mở túi sách lấy ra tờ 500000 mới cứng trong cái bóp của mình ra đưa cho Di rồi vui mừng bỏ đi.
Còn mình Di trong lớp, cô cười nhếch môi khinh bỉ:
-a...ha...ha...lũ nhà giàu phí tiền.- rồi Di đưa tờ 500k lên nhìn- nhưng cũng nhờ hắn ta mà tự nhiên có 500k quá dễ dàng thế này.
Nói rồi, Ân Di bỏ tiền vào túi và bước ra khỏi lớp, chuẩn bị về nhà, chuẩn bị ra mắt gặp em họ.
|
Chương 6
Gần về tới nhà, Ân Di nghe thấy trong nhà đang chí chóe.
-Này sao lại thế, phòng này là của con, con không đi đâu hết.-Tiếng con trai cất lên.
-Phong Anh à, nhà này có hai phòng ngủ, chẳng nhẽ con muốn ngủ với chị họ con.
-Trước giờ đâu có nghe ba nói, tự dưng từ đâu lòi ra bà chị họ, rồi dành phòng với con.
Ring...Ring...Ring...-Ân Di bấm chuông.
-Con đừng có làm chị họ buồn đấy- ông Hùng dặn con.
-Chết tiệt.
Ông Hùng đi ra mở cửa.
-Cháu chào chú-Di lễ phép.
-Ân Di, cháu đi học về đó hả, hôm nay vui chứ.
-hơi hơi thôi ạ.
-Cháu vào đi.
Linh bước vào cổng, cả hai cùng bước vào nhà :
-Phong Anh về rồi đó cháu.
Vậy ạ, cháu vào trước nha.
Di hớn hở chạy vào trong nhà "vậy là sắp được gặp em họ rồi, xấu cũng vui".
-Em họ, chị về rồi đây...a!!!
Mặt đối mặt, cách nhau 1 cái ghế sopha, không thể nhầm được, người đối diện với Di là cái anh nó gặp hồi sáng. Cả hai đơ mặt nhìn nhau không chớp mắt.
-Ba,không phải ba nói là chị họ sao?-Phong Anh lên tiếng.
-thì đó là chị họ con mà.-Ông Trả lời.
-Chết tiệt, ba già thiệt rồi, con nhóc này chẳng những thua con 1 tuổi mà con có tí xíu à.
"Cha mẹ ơi, đúng là duyên số rồi" nó thoáng nghĩ.
-nhưng ba của Di là anh của ba.
-Con không quan tâm, đừng mong con gọi con nhóc đó là chị.
Nói rồi, Phong Anh bỏ ra sau bếp.
-Nó hơi cứng đầu, cháu vào thay đồ đi rồi ra ăn cơm.
-ơ, vâng ạ.- "hơi cứng đầu j chứ, là quá cứng đầu thì có".
Ân Di đi vào phòng, khẽ đóng cửa lại.
-Hóa ra cái phòng này và của anh đó, mà không, là Em họ.-cô nhìn xung quanh phòng.-trước đã khó tin mà giờ còn khó tin hơn. Cái bản mặt khó chịu đó mà chịu khó dọn phòng ghê.
...rầm...rầm...
-Oái-nó giật mình la lên.
-Mày, mở cửa ra.-Phong Anh đập cửa.
-Rồi rồi, chị mở.- cô nhóc bực bội nói.
Ân Di vừa mở cửa ra, Phong Anh đã xông vô.
-Gì thế, em trai- Di hỏi
-tôi không phải em của cô, đồ nhóc con miệng còn hôi sữa.-Phong Anh lườm Di-Cho cô ở là may phước lắm rồi, cấm cô làm bẩn căn phòng của tôi, và phải dọn dẹp, quét lau hàng ngày nữa!
-Này, em họ, em lên giọng với ai thế hả?-Di tức giận.-Đừng ỷ lớn hơn chị thì không xem chị ra gì, xét đi xét lại, đây vẫn là CHỊ HỌ của em đấy.
-Cô...-Phong Anh giận run.
-Cô cái gì, phòng của em thì em đi mà dọn cho sạch, chị thì chị chỉ có bổn phận ở mà thôi.
-Cô dám...
-Im- Di quát lớn.
-hơ.
-Đi ra ngoài.-Di lên giọng ra lệnh.
-à...được rồi.- Phong Anh giật mình bước ra ngoài.
Rầm...
Ân Di đóng cửa lại, cười khẩy. Phong Anh đứng tần ngần ở ngoài chả hiểu mình đang làm cái gì nữa, tự nhiên bị con nhóc đó ra lệnh lại răm rắp làm theo như bị bỏ bùa vậy.
-Hừm, nhóc con, giỏi lắm. -Nói rồi Phong Anh bỏ đi.
Ở trong Phòng:
-[nhóc con, giỏi lăm]-Di nhái lại- xì, ai là nhóc chứ, ta đây đã là nữ sinh cấp ba lại là chị mi đấy.
|
Chương 7
Phong Anh, con lên gọi Di xuống ăn cơm đi. Đi học về đã không ăn miếng nào mà lăn ra ngủ rồi.-Ông Hùng tay bưng tô canh cua, miệng gọi Phong Anh ra thực hiện nghĩa vụ của một người em.
-Sao lại là con, con nhóc đó có chân tự xuống.-Phong Anh mắt vẫn dán vào cuốn sách tham khảo văn, khuôn mặt khó chịu.
-Thằng nhóc này, phải gọi là chị chứ.
-Never.-Anh lạnh lùng đáp.
-Phong Anh!- ông hùng giả giọng đe dọa.
Phong Anh chẳng thèm mở miệng, đôi mắt trợn trừng lên đáp lại câu đe dọa. Ông Hùng đột ngột ôm ngực khụy xuống:
-Hứ...a.a.a...Tim tôi...Tim tôi...
-chết tiệt...được rồi, con sẽ gọi "chị họ" xuống ĂN CƠM.
Phong Anh vẻ mặt lo lắng, rõ biết ý đồ của ba nhưng không làm gì được. Anh bực bội bỏ lên nhà, Ông Hùng đứng lên, cười ranh mãnh:
-Con trai ngoan.
Phong Anh đến trước cửa phòng Ân Di, định đưa tay gõ cửa thì nhớ ra rằng đây là phòng mình mặc dù đã bị con sâu thúi từ đâu tới chiếm dụng nhưng việc gì phải khách sáo, nên Anh đẩy cửa bước vào. Lúc này, Ân Di còn đang ngủ ngon lành, mền đạp rơi xuống đất.
"Cái con nhỏ này, ngủ từ trưa tới giờ chưa chịu dậy, ngủ như heo" Phong Anh lầm bầm.
Nhặt cái chăn lên, gấp gọn rồi đặt lên giường. Phong Anh chẳng nể nang gì, lấy chân đạp đạp lên người nó:
-Này, heo lười, dậy đi.
Ân Di chẳng phản ứng gì.
-Cái con nhỏ này, dậy nhanh!-Phong Anh đạp nhanh hơn.
Ân Di mắt vẫn nhắm, lấy tay hất cái chân kẻ phá đám một cách vô thức rồi quay vào trong ngủ tiếp.
-Chết tiệt, có dậy không thì bảo!-Phong Anh lấy tay vỗ mạnh vào vai Di, cô nhóc trở người lại, mắt he hé rồi nhắm tịt.
-Cái con nhóc khốn khiếp-Phong Anh quát.-À...được lắm,ông sẽ cho mi một bào học.-Khuôn mặt Phong Anh nhanh chóng giãn ra, trên môi còn nở nụ cười độc địa, gian xảo:
-Đồ nhóc con.
Phong Anh trong bụng cười thầm, tay nhéo hai má Di. Cô nhóc khuôn mặt hơi nhăn lại, tay huơ huơ trên không làm Anh giật mình buông ra:
-Yêu quái, còn không mau tránh ra.-Nói xong, Ân Di bỏ tay xuống.
-Hóa ra là nói mớ. À, đã vậy, "yêu quái" ta đây không bỏ cơ hội hành hạ người đâu.
Anh nhéo hai bên má nó rồi áp tay vô má nó thật mạnh."cứ ngủ đi, rồi mi sẽ biết thế nào là địa ngục"-Phong Anh leo hẳn lên giường, thích chí với hành động tàn ác của mình.
Két...két...
Ông Hùng đột ngột mở cửa ra, không may bắt gặp cái cảnh tượng khó tả, dễ gây hiểu lầm, Phong Anh-con trai ông đang ngồi trên trường, tay vuốt má của Ân Di-con gái của người anh kết nghĩa của ông.
-hả??!?!?!?
Tất nhiên, tiếng của ông khiến cho Anh giật mình, mắt đơ ra như tượng.
-Phong Anh?- Ông Hùng đưa tay chỉ thẳng vào con trai mình.-Con đang làm gì chị họ mình thế.
Phong Anh nhanh chóng bỏ tay ra và đứng bật dậy.
-Ba, chỉ là hiểu lầm thôi.
-Hiểu nhầm gì chứ, con...con...
-Con chỉ cố đánh thức "chị" dậy thôi mà, con đâu có cố tình....-Anh tính nói câu " đâu có cô tình hành hạ "chị họ" đâu" thì ngưng lại, vì sợ cha mình lại làm to chuyện.
Nhưng bật hạnh thay, câu nói đó lọt vào tai cha Anh đã khiến cho đầu đuôi câu chuyện bị biến đổi hoàn toàn:
-Con...con dám dở trò biến thái với chị họ con hả?
-Cái gì?!!??!!?-Phong Anh trố mắt.-Ba nhầm rồi, con không điên tới mức đó đâu.
Bây giờ, cái kẻ gián tiếp gây ra cuộc tranh cãi này mới tỉnh dậy. Đôi mắt nai he hé nhìn, cô nhóc chống tay ngồi dậy, tay dụi mắt.
-Chuyện gì thế?-Di hỏi.
-hả?- 2 bố con đồng thanh, cùng giật mình.
-Di, con tỉnh rồi hả.-Ông Hùng hỏi.
-Có chuyện gì thế, sao mọi người lại ở trong phòng con.
-Chưa bao giờ nó là phòng cô cả, đây là phòng của tôi.-Phong Anh đính chính.
-Cái đồ khó chịu.-Di lầm bầm.
-Thôi, con xuống rửa mặt rồi ăn cơm đi Di.-Ông Hùng nói rồi liếc nhìn Phong Anh.
Hai cha con tự nhiên trao đổi với nhau bằng mắt:
"con liệu mà giải thích cho ta đấy"
"Ông già lẩm cẩm, tui vô tội"
-Này, chú và em làm gì mà nhìn nhau chằm chằm thế.
-À, không sao đâu, Di. Con xuống nhà nhanh nhé.
-Vâng ạ.
-Phong Anh, ra ngoài nhanh.-Ông Hùng ra lệnh cho con.
-Biết rồi.-Anh theo bố ra ngoài, khuôn mặt chán nản.
-Hừ, càng nhìn càng thấy hắn đáng ghét giống ông thầy CN.
Một lúc sau, Ân Di xuống dưới bếp và ngồi vào bàn ăn. Vừa thả mình xuống ghế, Di đã cảm nhận được ngay cái cảm giác lạnh lẽo, ngột ngạt.
-Chú Hùng, em họ, mời mọi người dùng cơm.
-Ờ, phải rồi. Con ăn đi. -Ông Hùng cầm đũa lên.
Nhưng vừa gắp miếng thịt sườn kho chua ngọt cho vào miệng thì Di tự nhiên thấy đau đau hai bên hàm, nói đúng hơn là hai bên má.
-Con sao thế.-ông Hùng lo lắng.
-Tự nhiên ai má con đau quá.
"hơ" Phong Anh giật mình [thủ phạm là đây].
-Hồi nãy lúc con ngủ, hình như bị ai đó đạp vào người và nhéo má con.
Ông Hùng liếc nhìn Anh và nhận ngay được tín hiệu từ cậu con trai của mình.
"Chính xác".
"Sao con lại nhéo má chị"-Ông hùng truyền tín hiệu qua cho con.
"Con ghét con nhóc đó"
-Ân Di là chị con đấy nhé, con nhéo má chị mà coi được hả.-Ông hùng trong lúc tức giận đã lỡ lời.
Cả Anh và Di trố mắt ra, bất ngờ, Phong Anh đút ngay một miếng thịt vào miệng bố.
-Ba yêu dấu, ăn xong rồi thì mình ra cửa hàng đi. có một số sổ sách con quên báo với ba đấy.
Phong Anh kéo ông Hùng ra ngoài, để lại Di một mình.
-Ơ, vậy ra mọi người ăn hết rồi sao.Chán ghê.-Di xịu mặt, quên cả cái câu "vô tình tố cáo" của ông Hùng.
|
Chương 8
Phong Anh vừa kéo ba mình ra khỏi cửa thì ông Hùng giựt tay lại:
-Con làm gì thế?
-Sao bố lại hét toáng lên thế, nếu lỡ...
-Gì cơ?
-nhỡ con nhỏ đó đi rêu rao khắp trường "niềm hãnh diễn" của An Nam hành hạ nó thì sao.
-Ý con muốn nói là gì?
-Con không thể tưởng tượng nổi, vào ngày mai, con nhóc đó lên trường và trở thành cái loa phát thanh thông báo rằng " hội trưởng hội học sinh khu 3 trường tư thục An Nam có hành vi hành hạ học sinh năm nhất cấp 3" trời ơi là trời, lúc đó thì con khỏi biết dấu mặt vào đâu nữa.
-Có làm có chịu chứ, la lối cái gì.- Đáp lại sự lo lắng lố lăng của con trai thì ông Hùng vẫn điềm tĩnh pha chút trêu chọc.
-Trời ơi, hình tượng của con.
Két...ÂN Di mở cửa ra thì thấy hai người đang đứng trước cửa.
-Hai người không đi ra cửa hàng sao.
-À,à, chú mới quay về. Cháu ăn cơm chưa.
-Dạ rồi, cháu dọn rửa luôn rồi, hôm nay cơm ngon quá, chú với em họ ăn sao chừa nhiều quá, không làm phí công 2 người, cháu ăn hết luôn rồi.
-Ơ...-Ông Hùng đứng im như tượng..."mình chưa ăn cơm mà"
-Thôi nào, đứng ngoài đây làm gì, vào nhà đi.-Anh lên tiếng.
-Ukm, đúng rồi, mọi người vào đi. cháu vô phòng tí đây.
Vừa bước vào trong nhà, Anh kéo ba mình xuống bếp, lịch sự kéo ghế cho ba mình ngồi rồi nói:
-Tại con hết, con sẽ nấu bù lại thiệt hại cho ba.
Phong Anh mở tủ lấy tạp dề mang vào. Anh nhanh chân lại gần tủ lạnh, mở tủ lấy thịt bò, bí đỏ và khoai tây ra. Phong Anh mang ra bếp và bắt đầy rửa sạch và thái thịt, xắt bí, gọt khoai.
-Phong Anh.-Ông Hùng gọi.
-Gì vậy ba.
"Dù sao, con vẫn là đứa con trai ngoan nhất thế giới" Ông Hùng thầm nghĩ, miệng mỉm cười.
-Ăn đồ con nấu, không chết chứ.
-Này, ông già, tui cho ông nhịn luôn bây giờ.
-Thôi nào con trai, đùa tí thôi mà.
-chết tiệt.
-haha, nhớ hồi con nhỏ...-và rồi, ông Hùng bắt đầu từ mớ chuyện quá khứ.
Ân Di nép ở cửa bếp, đáng ra tính đi uống nước nhưng nhìn thấy 2 cha con chú Hùng ở dưới bếp mới biết mình bất cẩn khiến cho họ không còn miếng thịt sườn nên chẳng dám xuống, mà đứng đó suy nghĩ cách lấy nước uống. Nhưng nghe cả hai nói chuyện thì Di đứng luôn ở đó, lỡ nghe thì nghe cho trót, chẳng tội gì cả và rồi Di bắt đầu suy nghĩ:
-Nếu mà mình nấu cho ba ăn thì ba có hỏi vậy không nhỉ.(đây là kẻ được cha nấu cho ăn từ nhỏ đến lớn).
Di bỏ lên phòng, cô nhóc tự nhiên nhớ ba quá, khuôn mặt buồn buồn quên cả khát nước. Mang cơn mong nhớ đi vào phòng tắm, tắm rửa hết 30p vẫn còn nhớ, tiếp tục đi đánh răng rồi mang cơn nhớ lên giường đi ngủ. Thoáng cái đã ngủ say như chết. 8 giờ, ông Hùng mang đĩa trái cây vô cho thì thấy ngủ mất tiêu nên lắc đầu cười trừ rồi tắt đèn hộ cô nhóc.
|
Chương 9
Sáng hôm sau 5:30 am.
-Phong Anh ơi, dậy đi, tập thể dục nào.
Di chẳng cần biết đây là phòng của ai, chẳng cần quan tâm phòng này toàn đàn ông con trai mà cứ xông thẳng vào và lay Anh dậy. Phong Anh quay mặt về phía bên kia, lấy tay kéo chăn trùm kín đầu.
-Em họ, ngủ nướng vừa thôi, không tốt đâu.
-Đừng có làm phiền tôi.-Phong Anh càu nhàu.
-Làm ơn đi mà, má chị từ hôm qua tới giờ vẫn còn đau, mở miệng ra nói thì đau không chịu được . Chị không nói nhiều được đâu.
-Chết tiệt.-Anh quát. "Con nhóc đó nắm được điểm yếu của mình rồi" (suy bụng ta ra bụng người, người ta đâu cố ý đe dọa đâu.)
-Nào, nào em họ, dậy tập thể dục.
10p sau,Phong Anh và Ân Di đã có mặt dưới sân. Nào, giờ mình chạy một vòng từ nhà lên đầu đường rồi xuống cúi đường rồi trở lại nhà nha.
-Cái gì cơ, cô có biết con đường này dài lắm không.
-Vòng đi vòng lại cũng mất khoảng nửa tiếng thôi mà, đi nhanh đi.
Cả hai cùng nhau chạy, chạy lên tới đầu đường mất 12p. Trong khi Di hít thở không khí,vừa chạy vừa hát với một tâm hồn tràn đầy sức sống thì Phong Anh khuôn mặt đã sắp chết, đang thở hồng hộc, tốc độ càng ngày càng chậm.
-Hộc hộc...cô sức trâu hả, sao chạy khỏe dữ.
-hjhj, hồi ở quê, chị quen chạy phạt vì đi học muộn rồi.
-hở.??
-Có gì đâu mà em bất ngờ dữ.
-Chắc cô chạy phạt một tuần 6 lần nhỉ.
-haha làm gì tới mức đó, 4 lần đủ rồi.
Ân Di vẫn cười quay sang nhìn Phong Anh, gương mặt rạng rỡ hết sức dễ thương.Phong Anh nhìn nụ cười của Di, bất ngờ đỏ cả mặt, vội quay đi:
-Xấu hoắc, đừng có cười vậy nữa. Càng cười càng lộ cái xấu.-Trong khí đó,trong đâu Anh lại nghĩ "chết tiệt, tự nhiên thấy nó dễ thương quá vậy"
-Ơ, vậy hả.-Di xịu mặt.
-Hừm.- "ơ, này này, tôi không cố ý đâu".
-Nhưng mà...dù em có chê chị xấu nhưng nụ cười là viên thuốc bổ, chị vẫn cứ cười đấy.
Linh bỗng chốc nở nụ cười rạng rỡ hơn trước, để lộ làm răng trắng muốt cùng cái lúm đồng tiền nhỏ xíu.
Khuôn mặt càng ngày càng đỏ, tim đập bỗng lỗi nhịp. Để che dấu, Anh nói:
-Hừ, vừa xấu vừa lùn.
-Này, không phải chị lùn, chị cao theo tuổi mà. Mai mốt lớn thế nào cũng là siêu mẫu cho coi.
-Hahaha- xấu hoắc như cô chỉ có nước "ở không" suốt đời chứ siêu mẫu cái gì.
-Sao lại ở không.
-Thì xấu quá không ai thèm nhận vào làm.
-Gì chứ!
-hahaha...
-Cái thằng nhóc này...
-Hahahaha......
-Này thì cười.-Di tức quá, tính đánh Anh thì không may đang tấn công thì Anh nhanh chân né đã vậy Di còn bị vấp cục đá té đau cả chân.-aaa
còn cái kẻ kia thì đang cười hả hể bỗng im bặt, vội cúi xuống hỏi:
-Sao vậy.
- Chân đau quá, tại em hết đó.
-Tôi đâu có làm gì cô.
-Nếu em không né thì chị đâu có bị như vậy.
-Ai bảo tính đánh tôi.
-tại em cười chị.
-Cười cũng có tội sao, không biết ai đã nói nụ cười là viên thuốc bổ đấy, tôi chỉ muốn nhờ viên thuốc bổ ấy để khỏe lên thôi mà.
-Hừ, khỏe đủ rồi thì cõng chị về nhà, đau quá không đi được.
-Biết rồi, cõng thì cõng.
|