Nhóc Là Em Giả Bộ Hay Thực Sự Không Biết Tôi Yêu Em
|
|
Chương 22
Chân thì cuối cùng cũng băng bó xong rồi, các vết máu trên sàn thì cũng đã được Huy "còng lưng" ra lau sạch. Ân Di thì ngồi chễm chệ trên ghế, Vừa ăn bắp rang bơ, vừa xem phim, lâu lâu lại liếc nhìn "thằng em họ" đang nói chuyện với chị hot girl dịu dàng ở gần đấy, vẻ mặt khó chịu như đàng nghĩ rằng " chết tiệt, bực cả mình, đồ mê gái". Về phần Huy, cậu chủ nhà ta, vừa lau vết máu vừa thắc mắc " Lí do gì mỉnh phải đi lau vết máu cho con nhỏ phiền phức ấy", và sau khi lau xong vết máu, thì lại đến công việc kế tiếp " làm cái chân và cái tay cho Di". Cô nhóc cứ lấy cái cớ đau chân, rồi sai bảo Huy đủ điều:
-Huy ơi, tớ khát quá.
-Có chân có tay, sao không tự lấy đi.
-Hức, chân đau quá đi huhuhu
-Hừ, đợi tí...nước nè.
Sau khi uống hết nước rồi thì...
-Huy ơi, đói quá à, tớ chưa ăn sáng...
-Không phải nãy giờ đã ăn bắp rang bơ rồi sao.
-Ăn cái này sao no.
-Vậy cô muốn ăn gì.
-Gì cũng được. mà cậu nấu hả.
-Mơ à.-Huy rút chiếc smart phone ra gọi cho cửa hàng KFC. -lấy cho tôi 2 phần gà rán cỡ nhỏ...
-Cỡ lớn đi.- Di nói.
HUy đáp lại 1 lần nữa.
-Cỡ nhỏ tới đường hai bà trưng, cửa hàng tạp hóa Lâm Thái Hùng.
Xong rồi anh chàng cất Điện thoại vào túi, liếc nhìn cái bộ mặt xị ra của Di.
-Đừng có tưởng được voi đòi tiên.
-biết rồi mà.
10p sau, Ông Hùng từ cửa hang đi về, cầm trên tay hộp gà rán, vẻ mặt đầy thắc mắc.
-Phong Anh, con gọi gà rán hả, thấy người ta đưa tới.
Huy nghe tiếng gọi liền quay ra, thấy ông Hùng, liền chào lễ phép:
-Cháu chào chú, cháu là bạn của Ân Di. Là cháu gọi đó ạ.
-à, bạn của Di.
Ông Hùng vui vẻ cầm hộp gà rán lại, thì thấy cô nhóc Ân Di nhìn mình cười cười, rồi phát hiện ra cái chân bị băng, ông Hùng hoảng hốt:
-Chân con bị sao vậy?
-Dạ, con đạp phải đinh.
-lanh xăng nên vậy đó.
Có kẻ không yên chuyện, ngồi học với bạn cũng xía vô. Ân Di liếc nhìn Phong Anh bằng đôi mắt chứa tia lửa điện, hận không thể chạy tới dạy dỗ thằng em họ này 1 trận. Ông Hùng giao hộp gà lại cho Huy, nhìn tờ hóa đơn, cậu ta rút tiền ra trả lại cho ông Hùng.
-Cho cháu gửi lại tiền.
-Không có bao nhiêu hết, không cần trả đâu.-ông Hùng từ chối.
Huy đưa hộp gà cho Di, cô nhóc nhanh chóng mở hộp ra, thì bị ông chú phát hiện:
-cháu mua cho Di hả?
-vâng, bạn ấy bảo đói.
-Di không được ăn. Bị thương như vậy, ăn vào vết thương sẽ bị mưng lên.
Hix, miếng ăn đến miệng rồi lại phải nuốt nước miếng mà bỏ lại, cô nhóc giờ lại hận cái đinh chết tiệt kia, vì nó mà giờ phải từ bỏ mấy cái món rán, chiên yêu thích. Huy quay lại liếc nhìn Di đắc ý.
-Vậy giờ đành mua cháo ăn cho chắc vậy.-Huy nói.
-Uhm, để bác mua, gần đây có bán.
-Bác cho cháu gửi lại tiền gà đã.
Nói rồi Huy nhét ngay tiền vào trong túi áo ông Hùng. Đúng là cái thằng cứng đầu, kiên quyết trả lại tiền, ông Hùng cũng đành thua.
-Được rồi, mấy đứa ở nhà chơi, bác đi ra ngoài mua cháo đây.
Nói vậy rồi ông Hùng bỏ ra ngoài. Huy nhanh chóng ngồi xuống ghế, lấy hộp gà lại.
-Nghe nói chưa hả, không được ăn.
-Cậu, rõ ràng là cậu không muốn cho tui ăn.
-Chính là vì lo cho sức khỏe của cô thôi, không nghe bác Hùng nói hả.
-hức...
Cô nhóc cứ hậm hự mãi, cho tới khi ông Hùng mua cháo về. Giao hộp cháo cho Huy, Huy đưa lại cho Di.
-Ăn hết đi.
-Cả đời này, thứ tui ghét nhất chính là cháo.
-Ghét cũng phải ăn.
-vậy tui ăn, cậu mua kem cho tui nha.
-KHÔNG ĐƯỢC.
-sao cậu ki bo vậy, lại còn quát lên nữa chứ.
Huy bối rồi:
-Có phải tôi nói đâu.
-là tôi đó.-Phong Anh đi lại chỗ 2 ngưởi.
-Ân Di không được phép ăn kem.
-sao vậy?- Huy thắc mắc.
-KHông có nói nhiều, tốt nhất nhóc nên bỏ chữ KEM ra ngoài đi.
-Rồi nhá, gì thì ăn cháo đi.-Huy nói.
-Hức.-Ân Di hậm hự.vừa dọc dọc hộp cháo, vừa lầm bầm- làm con gái khổ thật, suốt ngày bị người ta bắt nạt.
-Lo ăn đi.
-biết rồi.
|
Chương 23
Huy ơi, chuyển kênh hoạt hình giùm đi.
-Cô có phải là con nít nữa đâu.
... ...
-Huy ơi, lấy nước cho tớ với....
-Huy ơi... lấy hộ tớ hộp bánh qui trong tủ lạnh đi....
-Bực mình quá, bánh của cô đâyn tôi về đây.
Huy mệt mỏi, vẻ mặt đầy vẻ tức giận, đặt đĩa bánh xuống rồi chuẩn bị bỏ đi thì bỗng dưng bị một bàn tay ai đó nắm lấy áo kéo lại.
-Đừng đi mà...
-Bỏ ra, 1 thiếu gia như tôi mà tự dưng phải làm chân sai vặt cho cô, chẳng khác nào osin.
-Giận hả?
-Bỏ ra!
-Không bỏ!
-Cô...
Huy bực bội, nắm tay Di kéo ra, càng cố kéo thì Di lại càng nắm chặt và đương nhiên, Di càng nắm chặt thì Huy lại càng cố gắng kéo tay Di ra mạnh hơn. Bàn tay Di sắp phải rời ra khỏi cái áo của Huy thì cô nhóc có lẽ là theo phản xạ, tay kía nắm ngay tay áo bên kia của Huy kéo mạnh lại, và...Huy mất đà đổi ập lên người Di.
-á...hức...-Di la lên.
Huy khó chịu chống tay lên ghế sô pha và ngồi dậy thì bắt gặp đôi mắt rưng rưng nước của Di. Căn phòng chìm trong im lặng, đến nỗi cả 2 nghe được nhịp đập của nhau. "thình thịch...thình thịch". Khuôn mặt cả hai bỗng chốc đỏ bừng lên, đôi mắt không thể tách khỏi nhau...khoảng cách thật gần...thật gần...
1 bàn tay mang theo 1 sức mạnh kinh khủng nắm áo kéo ngược Huy ra đằng sau, kèm theo lời nói mang sát khí:
-Còn không mau đứng lên!
Chí Huy phút chốc xấu hổ đứng bật dậy, cúi đầu:
-Hội trưởng, em về đây.
-Đứng lại đó!-Phong Anh quát.
-Phong Anh, chắc cậu bé chỉ là vô tình thôi, bỏ qua đi.-Cô bạn Quỳnh Hương lên tiếng, rồi đi lại đó.
Bỏ mặc lời khuyên của Hương, Phong Anh tiến đến trước mặt Huy, Túm lấy cổ áo của cậu ta, quát trong cơn giận dữ, không biết tại sao lại thế:
-Nhóc, mày vừa làm gì Di?
"Mà...mày...mình không nghe nhầm chứ, câu nói này xuất phát từ miệng của hội trưởng" Chí Huy đơ người ra.
Di chống tay gượng đứng dậy, chân đau hơi nhấc lên trên để khỏi chạm đất, tay nắm lấy tay Phong Anh:
-Bỏ cậu ấy ra, em tính đánh bạn chị hả. Ở đâu ra cái thói côn đồ như thế hả?
-Bỏ ra, ai là em của nhóc.-Anh quát.
-Bỏ Huy ra!-Di nói.
-Chết tiệt.
Phong Anh tức giận quá hóa điên, hất tay Di ra, vốn dĩ chân đau, đứng cũng không vững, bị hất một cái cô nhóc té xuống, vết thương bị nứt ra, tiếp tục chảy máu, thấm đỏ cả dải băng trắng, Ân Di la lên rồi khóc, cô nhóc đau quá, khóc rất nhiều, ôm lấy chân. Phong Anh thấy vậy, vội bỏ Huy ra, cúi xuống, cầm chân nó lên, rồi lo lắng hỏi:
-Có sao không.?
-Huhuhu...đau quá đi...h.uh.u.h.u.u....
Phong Anh nhanh chóng tháo dải băng ra, cũng may, hộp y tế vừa nãy băng chưa cất nên Anh nhanh chóng rửa vết thương, bôi thuốc và băng lại cho Di. Băng xong, Anh nhẹ nhàng bế Di lên ghế. Anh không hề để ý đến đôi mắt ai đó nhìn mình buồn bã. Quỳnh Hương, quay đi:
-PHong Anh, trễ rồi, Hương về nhé.
-Ukm.
-Tôi cũng về đây, cậu nghỉ ngơi đi.-Huy nói.
-Huy, cậu đi rồi ai lấy nước lấy bánh cho tôi.
-Còn muốn là bà chủ?-Huy lườm mắt nhìn Di.
-Thôi biết rồi, đi về cẩn thận nhé!
Huy cúi chào hội trưởng rồi quay đi. Ra khỏi cổng, cũng vẫn còn suy nghĩ đến câu nói của hội trưởng.
|
Chương 24
1 tuần, 2 tuần trôi qua, vết thương vẫn không thể lành được, rất dễ hiểu, bởi cô nhóc không may được chăm sóc bởi 1 tên nhà giàu chẳng biết làm gì và một lên tính tình nóng nảy, khó chịu. Cứ hai, ba ngày Di phải nhờ tới Quỳnh Hương đến băng bó lại vết thương do 2 người kia gây ra, nhưng cũng nhờ thế mà 4 người thân với nhau hơn.
1 buổi sáng chủ nhật đẹp trời, gió thổi nhè nhẹ, luồn qua những khóm hoa tigon. Mặt trời thì ấm áp chan hòa khiến cho người ta nhanh chóng xua tan bao mệt mỏi, nhưng không biết từ đâu, 1 tiếng hét khủng khiếp, đặc biệt chói tai vang lên, làm xóa tan đi bầu không khí Yên Bình:
-ÁAA.....AAAAA........ÁAA...
-Có chuyện gì vậy?
Phong Anh lo lắng từ nhà bếp chạy vào phòng Di, thì thấy Di nằm trên giường, miệng hét dữ dội, tay huơ lung tung, mồ hôi vả ra khắp người, chân đạp giãy giũa đến mức làm vết thương mới băng lại 2 ngày trước toét ra, máu thấm đỏ cả miếng băng. Phong Anh hốt hoảng chạy lại, lay Ân Di:
-Ân Di, Dii...sao vậy...dậy đi...DI...
Tiếng la vẫn không dứt, cơ thể cô nhóc mặc dù được Anh giữ lại, nhưng vẫn giãy dụa. Bức quá, Phong Anh hét lên:
-DI..i.i..i
-Á...hơ...hộc hộc...hộc...
Ân Di mở toang đổi mắt ra, cả cơ thể mệt lả, đôi mắt như mất hồn. Phong Anh lay nhẹ Di 1 cái và gọi tên cô nhóc "Di" để cô nhóc có thể hoàn hồn trở lại. Đôi mắt của Di từ từ hướng về phía Anh, bây giờ, Phong Anh bắt đầu hỏi, giọng nói đầy sự lo lắng:
-Nhóc sao vậy?
-m...m....
-m,m cái gì?
-hơ, sao Anh lại ở đây?-Bất ngờ Ân Di quay sang hỏi Anh, có lẽ cô nhóc giờ đã thực sự hoàn hồn trở lại.
-Sao trăng cái gì nữa! mới sáng sớm, tôi đang mắc làm bánh thì cô la ầm cả lên.
-A, xin lỗi, tại...
-Tại cái gì?
-oái...đau quá đi, nhức quá...a..a...a...
Bây giờ, sau khi đã hoàn hồn trở lại, cô nhóc nhanh chóng cảm nhận được sự hiện diện của vết thương. Ân Di đẩy Anh ra rồi nhanh chóng ngồi dậy, ôm lấy vết thương, miệng la lên oai oái.
-Thôi, đợi tí, tôi mang hộp cứu thương vào băng lại cho. Lần này không cần đến Hương đâu.
-Ai cũng được, nhanh nhanh đi.
Phong Anh chạy ra ngoài, vài giây sau đã ôm hộp y tế vào. Anh nhẹ nhang ngồi bên giường, nhấc chân Di lên, dịu dàng tháo từng miếng băng đỏ ra, dùng thuốc sát trùng thấm vào bông gòn lau chỗ vết thương, Ân Di cầm lòng không được, hét lên đau đớn, khiến cho ai đó muốn điếc cả tai, sau đó:
-aaaaa....
-hix, chị đang cắn chặt răng mà, sao lại có tiếng la.-Ân Di nước mắt nước mũi, ngơ ngác hỏi.
-Nhóc, cô dám cấu tay tôi.- Phong Anh ôm lấy bắp tay trái mình.
Hóa ra sau khi cô nhóc la lên, răng nghiếm chặt lại, mắt nhắm nghiền, còn tay không ngờ bấu chặt vào bắp tay Anh, khiến Anh không khỏi la lên vì đau.
-Xin...xin... lỗi.
Phong Anh tiếp tục sơ cứu cho vết thương kia, thật không ngờ, sau 2 tuần, vết thương to dần ra, tất cả là kết quả của những lần Huy vô dụng và Anh nóng tính khiến cho người chịu hậu quả lại là Ân Di.
Rốt cuộc thì cũng quấn băng xong, bây giờ thì Phong Anh bắt đầu màn tra hỏi:
-Xong rồi, giờ thì nói cho tôi biết đi, sao mà cô nhóc la toáng lên vậy?
-Thật ra là...
-Cô mơ thấy gì à?
-Hicc....
-Có phải đó là 1 kỉ niệm buồn hay là 1 quá khứ đáng sợ nào đó?
-Chị...hức....
Phong Anh bất giác ôm lấy Di vào lòng, an ủi:
-Quá khứ vẫn mãi là quá khứ, nhóc đừng buồn nữam hãy quên nó đi nhé, như vậy sẽ không mơ thấy nữa đâu.
-Hức, nhưng...thật ra...chị mơ thấy ma nên sợ quá.
-ơ...
-...
Phong Anh vội vã bỏ Di ra, cả khuôn mặt bổng chốc đỏ lên, chính xác là giận nhưng cũng cộng thêm 1 chút xấu hổ:
-Mơ thấy ma mà cô la như sắp chết đến nơi vậy. 16 tuổi rồi mà còn sợ ma, đến đứa con nít nó cũng không la lên như cô.
-Nhưng nó đáng sợ lắm.
-Toàn chuyện hoang tưởng.
-Hức, Con ma đó mắt đỏ, da trắng bệch, lại có răng nanh. Nó tính hút máu chị, nó đè chị ra khiến chị không cử động được, như thế này này.
Nói rồi, Ân Di nhấc tay đè lên lồng ngực Anh, rồi tiến sát lại, Anh chàng nhà ta bị "tấn công" quá bất ngờ nên đang ngồi trên giường lại ngã ngửa xuống đất, không ngờ "tiện tay" kéo luôn cô nhóc xuống, đè hẳn lên người Anh. Không ngờ, diễn quá nhập tâm, cô nhóc tiến sát lại gần Anh, nói bằng cái giọng run run như ma:
-ta sẽ ăn ngươi...từ đâu đây nhỉ....
Rồi cô nhóc, với đôi mắt mị hoặc cắn nhẹ vào vành tai Phong Anh.
-ÁÁ.....Á...Á...á......-Phong Anh la lên ,đẩy Di dậy- Cô làm cái gì thế hả.
-Hức, chị chỉ diễn ta lại thôi, Anh còn sợ cỡ đó thì chị thật sự đã mơ, đáng sợ gấp trăm lần thế này cơ mà.
Phong Anh khuôn mặt đỏ bừng, tim đập rộn cả lên, nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài, gần tới cửa thì quay đầu lại:
-Không phải tôi sợ ma..mà là...
-Mà là gì?
-Xuống rửa mặt, ăn sáng đi...
-á!
Phong Anh ngốc đi không nhìn đường, đầu va ngay vào cạnh cửa ban nãy không mở hẳn ra. Anh xấu hổ ôm đầu đi ra ngoài, phóng thẳng xuống bếp, tiếp tục công việc xắt cà rốt và dưa cải để làm dưa chua cho buổi tối, nhưng khuôn mặt không ngờ lại đỏ hơn cả trái cà chua.
-Con nhỏ đó...-Anh đưa tay lên tai-nguy hiểm quá, không hay rồi, tim mình...
Bàn tay Anh run run cầm lấy con dao vào tiếp tục xắt cà rốt, đầu óc trống rỗng.
|
Chương 25
Hội Trưởng Anh.
Nghe tiếng gọi, Phong Anh giật mình, cắt trúng tay, máu bắt đầu chảy ra, Phong Anh nắm lấy ngón tay bị cắt trúng, la lên:
-á.
-Ơ, Hội trưởng, cậu sao vậy?
Quỳnh Hương lo lắng chạy đến, cầm lấy tay Phong Anh, khuôn mặt đầy sự lo lắng. Phong Anh trả lời:
-Không sao- rồi quay sang nhìn Hương.-Không phải cậu sợ máu hả.
-Đúng là sợ, nhưng không phải nhìn thấy máu tí là xỉu, chỉ là lần trước bất ngờ thấy cô bé đó chảy máu nhiều quá nên mình mới xỉu.
Ân Di lúc đó vừa đi xuống bếp, thấy Hương nắm lấy tay Anh thì quát lên:
-Làm gì thế hả, bỏ tay ra!
Quỳnh Hương đỏ mặt, vội bỏ tay ra, rồi bắt đầu giải thích:
-Hội trưởng cắt trúng tay nên...
- cái gì, Anh cắt trúng tay hả??
Nó nhanh chóng "lết" đến chỗ Phong Anh và đẩy Quỳnh Hương ra. Cô nhóc nắm tay Anh, đưa lên xem rồi hỏi:
-Làm gì mà để đứt tay vậy hả?
bất ngờ bị ÂN Di nắm tay, Anh giựt tay ra rồi nói:
-Không sao.
-người ta quan tâm mà cũng không được.
-Không cần, đi rửa mặt đi.
-Xí, tui rửa mặt rồi, có cơm chưa.
-à, Di, sáng nay ăn bánh xèo đó em.- Hương nói.
-bánh xèo á!-Di la lên-ơ, mà sao chị biết là bánh xèo.
-Hội trưởng để bọc bột bánh xèo ở đây nè, nhìn là biết à.
-Hừm, vậy cho chị 3 cái nghen ANH.-rồi Di hí hửng ngồi vào bàn.
-Phong Anh, bạn lấy băng dán cá nhân bằng vô trước đi, mình giúp bạn làm bánh.
Hương nhanh nhẹn đến bên Anh:
-Mình xắt cà rốt cho.
-Cảm ơn.
Và thế là cả hai cùng nhau làm vui vẻ trong lúc có kẻ nào đó ngồi sau lưng, chằm chằm nhìn hai người, khuôn mặt phụng phịu, bí xị.
-Chà, mùi gì mà thơm quá vậy ta?
Ông Hùng từ trên nhà bước xuống, Quỳnh Hương nhanh chóng quay lại chào lễ phép:
-Cháu chào bác.
-Ukm, ai đứa đang làm món gì mà thơm thế.
-Dạ, bánh xèo bác ạ.
-Ừ, ủa, Di, sao thế, sao cái mặt con mới sáng sớm phụng phịu quá zậy.
-Chú Hùng ơi, buồn quá đi à !!!
-Chú chơi với cháu nha.
-Không chịu đâu, cháu muốn Anh à!!
Phong Anh nghe câu nói nũng nịu của nó, quay lại nhìn, ngớ cả ra " con nhỏ này thực sự là học sinh cấp 3 hả trời".
-Thôi nào, em nó phải làm bánh mà Di.
-BA...A...a..-Phong Annh gọi ông Hùng-sao ba lại gọi con là "em nó " với con nhóc đó trong khi bạn con còn đang đứng đây hả.-Anh bây giờ tự nhiên thấy quê quê.
-có gì sai đâu, sao phải xấu hổ, con trai.
-BA.
-Em nó quê lắm rồi, bác đừng chọc nó nữa.-Ân Di nói, mục đích "nói cho bõ tức".
-ĐỒ...Nhóc...con... thối...-PHong anh ngiến răng, bực mình.
-ấy ấy, đùa thôi mà ,đừng có vậy chứ.-ÂN Di nói.
-Thôi, không giỡn nữa, giờ ba lại phải ra cửa hàng rồi đây.
-Bác không ăn sáng hả bác.
-À, không cần đâu, mấy đứa chơi vui vẻ.
|
Chương 26
Ông Hùng Vừa bỏ ra ngoài thì Huy bước vào, vừa thấy bóng dáng cậu bạn, Di đã gọi to:
-Dưới này nè.
huy nhanh chóng bước xuống dưới bếp, thấy Anh và Hương, cậu ta cúi đầu chào:
- Chào Hội trưởng, hội phó.
Di nhanh chóng kéo Huy xuống ghế, làu bàu:
-đã về tới nhà rồi còn hội trưởng hội phó gì nữa. gọi bằng anh chị được rồi.
-Có phải chào cậu đâu.-Huy nói.
-hừ!
-Tập của Di, tôi chép xong hết rồi.
Huy đưa 2 cuốn tập toán và Văn cho Di, cô nhóc nhanh tay đón lấy, cười nói:
-Cảm ơn nha, ở lại ăn sáng chung đi.
-of cause!!
-xì, bày đặt nói tiếng anh.
-Nói chuyện với dân chuyên anh phải vậy thôi.
-hjhjhj.
-ehèm, Chỉ làm có 5 cái thôi, Ân Di đặt sẵn 3 cái, 2 anh chị đây mỗi người 1 cái, không có phần của nhóc đâu.-Phong Anh nói, rõ là muốn đuổi Huy về, vì rõ ràng dạo này Huy với Di thân nhau quá.
-dạ, vậy thôi.-Huy trả lời, vẻ tiếc nuối.
“ 2 anh chị luôn, đáng ghét” Ân Di khó chịu. quay sang nói với Huy:
-Thôi cái gì mà thôi, Ân Di đây mời cậu cơ mà thôi cái gì.
-Không đủ bột và nguyên liệu để làm thêm đâu.-Phong Anh nói.
-Vậy thì 3 phần của chị nhường cho Huy 1 phần.
Phong Anh vừa nghe vậy đã nhanh chóng liếc xéo Huy một cái rồi nhanh chóng lấy lại vẻ phong độ.
-Hừm, thân quá nhỉ. Đến phần ăn của mình cũng nhường.
-of cause!-Ân Di trả lời.
Cả hai bắt đầu nhìn nhau chằm chằm, như muốn ăn tươi nuốt sống nhau, để lại một người thoáng buồn vì nhận ra rằng Phong Anh thực sự là đang ghen và một người thoáng vui vì được một kẻ tham ăn như Di nhường phần ăn cho mình.
-thôi được, nếu nhường thì đành vậy.
Phong Anh rốt cuộc cũng rút lui, quay vô tiếp tục công việc, trong lòng vô cùng bực bội. Bánh vừa làm xong, Phong Anh lấy ra đĩa, rồi mang ra cho Huy trước, cố tính đặt đĩa xuống cái rầm. Huy giật mình nhìn Anh lắp bắp:
-Cảm…cảm ơn anh.
-Ăn ngon miệng.-Phong Anh nói rồi quay lại lấy đĩa bánh cho Di.
Đưa đĩa bánh xèo thơm phức lại bàn, Phong Anh định đặt đĩa bánh xuống cái rầm nữa thì Ân Di nhanh chóng hiểu ý, đưa tay đỡ lấy phần ăn của mình:
-Cảm ơn.
-Hừ.
Bữa sáng trải qua trong bầu không khí ngột ngạt đến khó chịu, chẳng ai ăn ngon miệng được ngoại trừ con nhóc ấy, phải, ngoài bé Di nhà ta ra thì chẳng còn ai vào đây nữa. người ta có “công tư phân minh” còn nó thì có “ăn thì cứ ăn, thù tư mặc kệ”.
|