Đại Ca Học Đường (Náo Loạn Trường SCA)
|
|
Chương 45: Chúng Ta Là Gia Đình!
Vylee mua kem xong liền nhanh chóng chạy đến đưa cho cậu bé “Của em!” Cô đưa ly kem cho cậu “Cảm ơn Mami!” Thiên Thiên vui vẻ nhận lấy “Không được gọi mami!” Vylee hừ giọng nói.
“Con muốn gọi mami!” Thiên Thiên bướng bỉnh cải lại “Không được!”
“Mami!”
“Bỏ ngay!”
“Mami!”
“Ta kêu con bỏ ngay! Con có thấy ai mười tám tuổi mà lại có con lớn như con không hả? Làm sao mà gọi như vậy được hà Thiên Thiên! Như vậy là vô lý con có biết không?” Vylee chịu hết nổi thì quát lớn. Sắc mặt Thiên Thiên bỗng tái xanh, đôi mắt bắt đầu rưng nước rồi chợt khóc lớn.
“Con muốn gọi mami mà! Chẳng lẽ mẹ không nhận con!” Thiên Thiên khóc lớn đến nỗi người đi đường ai ai cũng đều ngước nhìn. Zinjee thì luống cuống không biết làm sao còn Vylee thì vội vàng xin lỗi. Lát sau chịu hết nỗi mới cúi xuống lấy tay bịp kín miệng Thiên Thiên lại.
“Nín dứt!” Vylee nghiêm giọng nói. Thiên Thiên chỉ vào bàn tay trước miệng, Vylee theo ý thức bỏ tay ra “Cho con gọi là mẹ!” Thiên Thiên bướng bỉnh nói “Không được!” Vylee hoàn toàn cự tuyệt.
Chưa nói đến hai câu một tiếng khóc lớn lại vang lên “Con muốn gọi mẹ!” Và thế là Vylee lại phải bịp miệng Thiên Thiên lại, đưa đôi mắt mệt mỏi mà nhìn cậu “Được rồi! Tùy con!” Cô bất lực gật đầu mà thở dày. Cô cuối cùng cũng chịu thua thằng nhóc này rồi.
Thiên Thiên vui mừng mà nhìn Vylee và thế là một nhà “ba người” lại bước đi, Thiên Thiên thì ăn kem còn Vylee mệt mỏi mà bước đi, Zinjee thì thờ ơ nhìn xung quanh. Ba người đi ngang phố lặp tức thu được ánh nhìn ngưỡng mộ của nhiều người “Trời ơi xem kìa! Hạnh phúc quá!”
“Ưm! Một nhà ba người nha!”
“Trẻ như vậy đã có con rồi!”
“Ba đẹp, mẹ xinh mà con còn dễ thương nữa chứ!”
Những tiếng ngưỡng mộ của mấy nữ sinh vang lên, Thiên Thiên vui vẻ mà nhìn còn chú thích nữa chứ “Cảm ơn các chị nha! Ba, mẹ em đấy! Xinh lắm đúng không?” Thiên Thiên cười tươi nói.
“Con sợ người ta không biết hả?” Vylee liếc nhìn Thiên Thiên. Thiên Thiên bĩu môi rồi lại tiếp tục ăn kem.
Đi được vài bước thì bên tai lại vang lên một giọng nói “A! Chào cô! Cô phải là cô gái hôm trước giúp Minh Minh nhà tôi không?” Một người phụ nữ chạy đến vui vẻ nói. Vylee theo bản năng đưa mắt mà nhìn “A! Chào chị! Gặp chị ở đây em vui quá!” Vylee mỉm cười nói.
“Chị! Chúng ta gặp lại nhau rồi!” Cậu bé bên tay người phụ nữ vang lên giọng vui mừng, Vylee theo bản năng mà ngước nhìn “A! Minh Minh! Lâu quá mới gặp nha!” Vylee vui vẻ xoa đầu cậu bé.
Thiên Thiên nhìn cảnh tượng trước mắt thì khó chịu còn Zinjee khó hiểu mà nhìn. Người phụ nữ dường như nhận ra sự có mặt của hai người lúc lâu quan sát mới lên tiếng “Đây là...” Người phụ nữ dò hỏi. “A đây là… – Là gia đình đấy ạ!” Vylee chưa kịp giải thích thì Thiên đã chen vào.
Vylee hết nói liếc Thiên Thiên một cái sắc lẽm “Mami không vui à?” Thiên Thiên nhìn Vylee nói “Ô! Cô nhỏ vậy đã có con lớn vậy rồi sao?” Người phụ nữ vui mừng nói “Hai tám rồi ạ! Đâu còn nhỏ nữa!” Thiên Thiên nhanh chóng chen vào “Hả? Hai tám? Nhưng rõ ràng hôm trước cô còn mặt đồng phục học sinh mà?” Người phụ nữ khó hiểu ngước nhìn.
“Mẹ cháu thích ăn gian tuổi đấy! Có phải mẹ cháu trẻ lắm không? Lại còn xinh đẹp nữa chứ!” Thiên Thiên lanh lẹ nói, người phụ nữ hiện rõ ba vạch đen trên đầu rồi ờ một tiếng “Không ngờ cô hai tám mà lại đẹp như vậy nha! Còn rất trẻ nữa!” Rồi bà ta theo ý thức mà nhìn sang Zinjee.
Chưa kịp mở miệng “Ba cháu đấy ạ! Đẹp trai lắm đúng không? Ba hai rồi ạ!” Thiên Thiên lại nhanh nhẹn giới thiệu. Người phụ nữ trước nhìn rồi ờ một tiếng “Chồng cô trẻ mà đẹp quá!” Bà ta ngưỡng mộ nói.
Vylee từ nãy đến giờ chỉ cười trừ vì cô biết cái miệng của mình không đấu nổi thằng nhóc này nên chỉ đành im lặng chịu trận còn Zinjee thì ngay người ra mà nhìn. Người phụ nữ đứng nói chuyện lúc lâu rồi cũng xin phép đi về.
Đến khi người phụ nữ bước đi Vylee mới hoàn toàn lấy lại cảm xúc, đưa ánh mắt như phóng đao mà nhìn Thiên Thiên “Ta hai tám khi nào hả?” Cô lạnh giọng nói. Thiên Thiên nhìn lại cô “Không nói mẹ hai tám chẳng lẽ nói mười tám!” Thiên Thiên bình thản nói “Chẳng lẽ không phải?”
“Ô! Vậy là mami mười tám có con năm tuổi! Vậy là có con tuổi vị thành niên rồi! Phạm pháp nha!” Thiên Thiên nhướng mắt khiến cô máu lửa muốn sôi trào “Từ nay về sau con không được nói bậy! Nếu không ta sẽ không cho con gọi!”
“Mami không cho thì con vẫn gọi thôi!” Thiên Thiên bướng bỉnh nói.
“Con...” Vylee thật sự cứng họng “Papi! Chúng ta đi thôi! Không mami nổi điên sẽ cắn người đấy!” Thiên Thiên lúc này mới lay nhẹ tay Zinjee khiến anh giật mình, mỉm cười rồi bước đi.
Vylee đơ ra vài giây đến khi ý thức được mới nhanh chóng đuổi theo “Tiểu Thiên Thiên! Con đứng lại đó!”
Thấy thế nào? Có phải Sư tử Châu Phi chịu thua Hổ báo Châu Á rồi không!
|
Chương 46: Trả Về Nhà!
Thiên Thiên đi với Zinjee và Vylee cũng vô tình biến họ thành đầy tớ. Hết kêu này lại kêu nọ không kêu được thì khóc! Khóc không được thì la! Quay cả hai người như chong chóng mệt đến rả người luôn.
Đến khi chơi đã rồi mới ngủ thiếp đi trên lưng của Zinjee còn Vylee thì bước bên cạnh cầm bao nhiêu là đồ, nào là đồ chơi, đồ ăn, ôi dào! Một đống! (Mà nhìn họ lúc này không giống gia đình mới lạ nha!)
“Hôm nay tôi mệt quá!” Vylee vươn vai nói “Cô có con đương nhiên phải mệt rồi!” Zinjee trêu chọc nói “Này! Anh không có sao?” Vylee bướng bỉnh cải lại “Vậy thì chúng ta cùng có!” Zinjee bất chợt nói.
Vylee im lặng nhìn anh, câu nói đó khiến cô giật mình, tâm tư có cái gì đó hoàn toàn không bình thường mà trổi dậy, cô dò hỏi “Cái...gì là cùng có hả?” Vylee ngây thơ hỏi. Zinjee bị ánh mắt đó của cô làm cho bối rối luôn rồi “Không có gì! Cô đừng nghĩ nhiều!”
Bảo cô đừng nghỉ nhiều! Khó tin! Đã nói rồi bảo cô đừng nghĩ đến! Vậy thì có giỏi thì đừng nói! Ê mà không đúng nha! Nếu anh ta đừng nói cô sẽ cảm thấy mất mát một cái gì đó! Rốt cuộc đó là cái gì hả? Haiz! Cô không biết! Cũng không muốn biết! Là gì thì mặc kệ nó!
“Zinjee này! Sau vụ này tôi nghĩ tôi và anh phải đi giải thích với mọi người một chuyến rồi!” Vylee ngước mắt nhìn qua anh “Giải thích chuyện gì?” Zinjee quay sang hỏi “Ưm thì về! Danh dự! Thiên Thiên nói chúng ta như vậy xem ra ảnh hưởng rất lớn nha! Nhất là tôi mới mười tám mà dám nói tôi hai tám vậy mới đáng trách chứ!” Vylee tức giận nói.
Zinjee chỉ cười nhẹ, không nói gì cả.
“Ưm Thiên Thiên đổ hết cả mồ hôi rồi!” Vylee không hài lòng lấy khăn tay ra lau trán Thiên Thiên, rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng “Cô thương thằng bé quá nhỉ?” Zinjee tiện miệng hỏi “Cho tôi xin! Nó quậy tôi nguyên ngày hôm nay muốn rã rời luôn rồi nè! Tôi không thua ai nhưng thằng nhóc này thì tôi chịu thua về mọi mặt rồi!”
... ...... ......
Vylee đứng trước cửa nhà Remi nhấn chuông “Nhóc con! Sắp được về nhà rồi! Thoát kiếp rồi nha cưng!” Vylee vui vẻ cười cười nói với Thiên Thiên. Cửa nhà mở ra, một bóng dáng quen thuộc nhỏ nhắn bước ra.
“Ô Vylee! Cậu đến rồi à?” Remi vui vẻ nói “Ừm! Mình đến trả cục cưng này lại cho cậu đây!” Vylee vui vẻ nói “Phiền hai cậu quá! Nó có nghịch gì hai cậu không vậy?” Remi khách sáo.
“Làm gì có! Thiên Thiên nhà cậu rất ngoan nha!” Vylee nhấn mạnh chữ cuối rồi cười “Đây! Trả cậu này!” Vylee kéo nhẹ Thiên Thiên ra khỏi người Zinjee! Dường như ý thức được Thiên Thiên không hài lòng mà “ưm” một tiếng nhưng cũng ngoan ngoãn nằm vào vòng tay Remi.
“Còn đây! Đồ của Thiên Thiên đó!” Vylee đưa mấy hộp quà cho Remi, Remi ngạc nhiên nhận lấy “Phiền các cậu quá!” Remi ái ngại nói “Đừng khách sáo! Mình là bạn mà! Thôi! Vậy tụi mình về trước nha!”
“Ừm! Tạm biệt!” Remi mỉm cười rồi bước vào nhà. Vylee thấy vậy cũng ra về. Zinjee giờ này mới khỏe khoắn vươn vai một cái “Mệt quá ta!” Vylee tinh nghịch nhướng mắt một cái “Tôi còn khỏe lắm!” Zinjee mỉm cười nói.
Vylee dò chừng nhìn anh “Thật không?” Vylee ngây thơ hỏi. Zinjee quay sang nhìn cô, từ từ thu hẹp khoảng cách giữa hai người, ánh mắt lộ ra tia mê hoặc “Thử đi!” Anh lạnh giọng nói, gương mặt không có khoảng cách khiến vô thức tim cô muốn rớt ra ngoài.
“Thử...thử cái gì?” Vylee lấp bấp nói. Nhìn dáng vẻ bối rối của cô khóe miệng Zinjee chợt nhếch lên, anh di chuyển gương mặt ra xa, lạnh giọng nói “Tôi cho cô ba giây!”
“Hả?” Vylee ngơ ngác nói chưa kịp hiểu gì hết “Một”
“Cái gì thế?” Vylee khó hiểu nhìn “Hai!” Zinjee vẫn không để tâm đến, lạnh giọng đếm còn Vylee thì bối rối đến không biết làm sao “B..a” Zinjee vừa đưa ngón tay thứ ba lên không hiểu sao theo bản năng mà cô co chân chạy.
Zinjee quay người lại, tay bỏ túi quần, điềm tĩnh mà nhìn cái bóng nhỏ đang nhanh nhẹn mà chạy biến phía trước, khóe miệng chợt cong lên. Bắt đầu di chuyển bước chân và “vụt!” cái bóng to lớn nhanh nhẹn đuổi đến, Vylee chưa kịp hiểu gì hết đã bị cho tăng cấp bậc, một bước bị vác thẳng lên vai người con trai này.
Vylee đơ ra mấy giây mới biết là mình đang bị vác lên như bao gạo mà bờ vai này quá đỗi cứng rắn, dường như không vì cân nặng của cô mà lung lay. “Chân em ngắn như vậy làm sao thắng được tôi đây!” Giọng nói lạnh nhạt đó lại vang lên nhưng hình như có mang theo ý cười. Vylee bất chợt nghe hoàn hồn nhìn xuống đất. Má ơi! Anh ta cao đến như vậy sao? Mặt đất với cô mà nói giờ chỉ còn là xa xôi. Vylee sợ quá hét lên “Anh thả ra! Thả tôi xuống ngay!” Vylee giãy dụa la lối.
“Em ở yên đó cho tôi!” Dường như nhận thấy sự phản khán của cô, Zinjee không hài lòng lạnh giọng nói khiến cô nghe xong muốn sởn gai óc, một chút cử động cũng không dám “Thả tôi xuống đi!” Vylee nhẹ nhàng nói trong khi lòng thì đã sợ muốn chết luôn.
“Vì sao?” Zinjee cố tình hỏi, Vylee im lặng lúc lâu mới nhỏ giọng trả lời “Tôi sợ!” Nói xong câu đó mặt cô đã ửng hồng. Ý thức được sự sợ hãi của người con gái này! Zinjee chợt mỉm cười và....
“Á!!!! Trời ơi! Thả tôi xuống đi! Đừng có chạy nữa! Chết người!”
Vylee la muốn hụt hơi Zinjee mới dừng lại nhưng không thả cô xuống mà điềm tĩnh bước đi. Cũng may đây là buổi tối chứ nếu không chắc cô đào hố rồi chui vào luôn quá!
“Zinjee! Thả tôi xuống đi! Tôi hứa sẽ không chọc giận anh nữa!” Vylee nhỏ giọng nói “Thật không?” Zinjee vẫn lạnh giọng “Thật đó! Tôi hứa danh dự 100 phần trăm luôn! Thả tôi xuống đi!”
“Em sợ?” Zinjee nhẹ nhàng hỏi, Vylee khẽ gật đầu. Khóe miệng Zinjee chợt nhếch lên một đường cong hoàn hảo, rồi từ từ buông cô ra. Vylee vừa đặt chân xuống đất còn tưởng là mình mơ, gặp lại mặt đất thân yêu cô thật sự muốn khóc luôn vậy đó.
Nhưng sự vui mừng chưa được bao lâu “A!” Cô chợt nhận thức được cả người cô bị bế lên không trung một lần nữa nhưng lần này không còn gặp tấm lưng đó nữa mà là...đối diện với khuông ngực đó. A! Cô bị anh ta bế ngang qua nha! Theo bản năng Vylee ngước mắt lên nhìn người đang bế mình rồi vội vàng rụt ánh mắt lại.
Anh ta sao có thể bình tĩnh như vậy! Sắc mặt một chút thay đổi cũng không có! Trong lòng vừa định trách anh ta, bên tai đã truyền đến một giọng nói “Có tôi ở đây! Em không cần phải sợ!”
Có phút bối rối, chạm tay em rồi...
Vì em đang...mơ rất dịu dàng.
Có phút thương nhớ
Làng môi héo úa.
Vì anh yêu...chỉ yêu mùa ghé thôi.
Vylee giật mình, theo bản năng ngước mắt nhìn lên. Lời nói đó! Là phát ra từ miệng anh ta sao? Sao nó có thể bình yên và ấm áp đến vậy. Cô dường như cảm nhận được sự dịu dàng trong đó. Có phải cô đang mơ không? Hay là cô đang tưởng tượng. Người này! Làm sao có thể nói ra như vậy chứ!
Nhưng nếu là mơ, thì cứ cho cô mơ thêm một chút nữa cũng tốt! Vylee không nói, khẽ tựa đầu vào vòng ngực đó! Sự ấm áp cùng bình yên lan tỏa trong lòng, rót nhẹ vào tâm hồn một sự yêu thương đến kỳ dịu.
Giây phút này! Cô nghe tim mình đập. Lại lỗi mất một nhịp..
|
Chương 47: Trò Chuyện
Vylee thật sự không ngủ được nha! Đã về đến nhà gần mấy tiếng đồng hồ mà mặt vẫn còn chưa hết đỏ, tim vẫn còn đập loạn xạ, đập triền miên luôn mới chết. Suy nghĩ cho cùng cô lôi cái thân rất ư là thê thảm lên sân thượng chỉ với một mục đích: hứng gió độc cho tỉnh.
Vylee mơ mơ màng màng ra đứng trước sân thượng nhưng vừa bước ra mới được vài bước thì “Má ơi! Lạnh dữ bây!” Cô rung người nói. Vừa đứng trên bang công đưa mắt nhìn xuống dưới “Thành phố lớn quá!” Cô vươn vai nói.
“Hay da! Hít thở chút không khí tâm trạng thoải mái quá!” Vylee khởi động tay chân qua lại. Bỗng chốc phát hiện có cái gì đó không được bình thường, cô im lặng, đưa mắt nhìn thẳng nhưng đầy cảnh giác, một lúc sau “Dám giở trò với chị hả?” Câu nói vừa dứt là một động tác tuông ra quật ngã đối phương nằm gọn trên đất. Vylee theo bản năng nhìn xuống người đang nằm trên đất, đôi mắt chợt mở to hốt hoảng “Hai! Sao anh lại ở đây?”
... ...... .....
“Anh cũng thật là! Ngủ không được còn ra đây hóng gió!” Vylee trách móc nhìn Kynlee đang nhăn nhó “Em cũng thế thôi!” Kynlee thấp giọng nói “Mà anh cũng lạ! Nửa đêm nửa hôm mà hù em! Biến thái quá rồi nha!” Vylee nhấn mạnh câu nói rồi theo đó động tác tay cũng mạnh hơn.
“Ây, ây! Đau anh! Nhẹ tay thôi!” Kynlee nhăn nhó la lên “Cho anh chết! May là em ra tay nhẹ nếu không chắc mai phải đi thăm nuôi hai quá!” Vylee trách mắng nói “Em là con gái cũng không cần phải vậy đâu!”
Kynlee vừa nói đã nhận được một cái liếc mắt từ cô em thân yêu của mình. “Vylee này! Em biết gì về Remi kể cho anh nghe với được không?” Kynlee cười hều nhẹ nhàng nói. Vylee vừa xoa bóp tay cho anh vừa liếc anh.“Thì ra là chuyện đó hả?” Cô nhìn Kynlee nói.
“Remi thật ra là một cô gái vô cùng dịu dàng! Chẳng những biết chăm sóc người khác mà còn khiêm tốn nữa chứ! Em thật ra cũng không hiểu nhiều về Remi cho lắm, chỉ biết nhà cô ấy cũng thuộc dạng giàu có! Nhưng từ nhỏ cô ấy đã thiếu vắng tình thương của ba còn mẹ thì thay hết tất cả công việc của một người đàn ông trong gia đình nên cũng không có thời gian chăm lo cho hai chị em cô ấy!”
“Remi từ nhỏ đã rất dịu dàng! Nhưng sâu trong con người cô ấy là một cá tính rất độc lập và mạnh mẽ! Kiêm vai trò là chị hai lẫn người mẹ để chăm sóc em là điều không hề đơn giản! Nhưng Remi đã làm rất tốt! Chẳng những vậy còn nấu ăn rất ngon nha! Phải nói ai được cô ấy yêu là hạnh phúc không thôi đó!” Vylee mỉm cười đầy ngưỡng mộ.
Kynlee ngồi nghe nghiệm một lúc “Sao em nói không biết nhiều mà hiểu rành thế?” Anh dò chừng Vylee “Anh cũng thật vô tâm nha! Chơi với bạn thì phải tìm hiểu về bạn chứ! Huống hồ chi tụi em là bạn thân mà! Cũng phải điều tra một chút chứ!” Vylee tự nhiên nói.
“Điều tra đến cả chuyện riêng nhà người ta!” Kynlee nhìn Vylee, Vylee cúi gầm mặt, xấu hổ nói “Ờ thì...cũng có chút chút!” Nhìn bộ dạng trẻ con của Vylee anh chợt bật cười “Ngốc quá! Anh đùa thôi!” Kynlee cưng chiều mà xoa đầu Vylee.
“Anh à? Hỏi thật nha! Bộ anh thích Remi hả?” Vylee nhìn Kynlee đầy thắc mắc, Kynlee im lặng nhìn cô, đôi mắt trong suốt đó khiến anh một chút trốn tránh cũng không có. Kynlee hắn giọng “Ừm!” Kynlee gật nhẹ đầu trong khi mắt đã chuyển sang hướng khác nhằm để lãng tránh.
Vylee cười tủm tỉm một mình “Ai da! Chuyện này cũng không có gì xấu hổ nha! Thích thì cứ nói không phải sao?” Vylee nhướng mắt đẩy đẩy khủy tay Kynlee đầy ý tứ. Kynlee mặc đã đỏ bừng.
“Ô! Xem kìa! Hai em đỏ mặt rồi nha! Dễ thương quá!” Vylee nói rồi lấy tay bẹo má Kynlee đầy thích thú “Gì chứ! Con bé này!” Kynlee cũng lấy tay bẹo má Vylee. Hai người cứ bẹo má nhau cho đến một hồi da ê ẳm mới nhăn nhó mà rút lui.
“Mà em bảo thật! Anh mà dám làm tổn thương Remi em sẽ không tha cho anh đâu!” Vylee xoa má rồi nói đầy cảnh cáo “Ngốc! Sẽ không ai làm tổn thương người mình thích cả!” Kynlee cười nhẹ nói.
Vylee im lặng nhìn anh. Kynlee thấy cô im lặng lúc sau mới hỏi “Còn em! Vì sao không ngủ được mà lên đây thế?” Kynlee nhìn cô hỏi. Vylee im lặng, nhớ đến cảnh lúc nãy mặt cô đã đỏ lên, đôi mắt cũng tràn ngập ngượng ngùng.
Lúc lâu mới nhìn lên Kynlee “Hai à? Zinjee là người thế nào vậy?” Cô nói đầy nghiêm túc, đưa ánh mắt trong suốt mà nhìn anh. Kynlee im lặng nhìn cô, cái nhìn rất sâu, lúc lâu anh mới lên tiếng.
“Zinjee theo anh biết là một người sống rất nội tâm! Cậu ấy tuy lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng nhưng bản chất không phải như vậy! Đối với con gái cậu ta hoàn toàn là vô cảm xúc! Dường như một chút cảm xúc cũng không có! Chỉ riêng đối với các anh cậu ấy mới có thể vui đùa thoải mái như vậy!”
“Tại sao vậy? Không lẽ anh ta...” Vylee thắc mắc, kéo dài câu cúi nhằm để dò hỏi. Kynlee như hiểu ý mà xua tay “Không phải vậy! Thật ra Zinjee có một quá khứ không muốn để ai biết!” Nói xong câu đó, ánh mắt anh nhìn xa xăm một nơi nào đó rồi bất giác thở dài.
Vylee im lặng chờ anh nói “Cậu ấy mất mẹ từ năm mười tuổi!” Kynlee nói bằng âm điệu thấp trong khi Vylee đã kinh ngạc mà mở to mắt “Đó là một quá khứ quá ngỗn ngang mà một đứa trẻ mười tuổi phải trải qua! Mẹ cậu ấy bị tai nạn giao thông ngoài ý muốn mà qua đời, bà bị vậy cũng bởi là vì cứu cậu ấy trong lần qua đường đó. Zinjee đã tự chứng kiến cảnh mẹ mình mất và ngã xuống trước mặt mình, đó là một đả kích quá lớn mà một đứa trẻ phải trải qua!”
“Từ khi mẹ cậu ấy qua đời, ba cậu ấy vì quá yêu mẹ Zinjee mà đổ hết cả trách nhiệm lên đầu cậu ta, nói cậu ta là kẻ đã hại chết mẹ mình.” Kynlee nói đến đây bỗng dừng một lúc, quay sang nhìn Vylee, đôi mắt của cô đã mở to thay cho sự ngạc nhiên “Tại sao...có thể đổ trách nhiệm lên mình Zinjee được!” Cô nghẹn ngào mà nhìn Kynlee.
“Không thể trách ông ấy! Vì khi chứng kiến cảnh người mình yêu thương nhất rời xa mình là chuyện không thể nào có thể chịu đựng được! Trong suốt những năm tháng đó Zinjee và ba cậu ấy đã trải qua những ngày sống không hề đơn giản. Vì muốn quên đi đau khổ đó ba cậu ấy đã chọn cách làm việc và từ đó ông ta trở thành người cuồn công việc, không quan tâm đến gì cả, bỏ mặc luôn cả Zinjee! Nhưng thật tâm trong tim ông ấy, vị trí của Zinjee là không ai có thể thay thế được! Còn Zinjee! Cậu ấy chọn cách im lặng mà sống, sống như đã từng nhưng là mất dần nụ cười.”
“Em biết không! Khoảng thời gian đó là khoảng thời gian kinh khủng nhất trong cuộc đời Zinjee! Các anh lấy tư cách là bạn thân của cậu ấy nên không thể bỏ mặc nhưng dường như Zinjee lúc đó cũng chẳng hề quan tâm gì đến ai cả, chỉ âm thầm thu mình vào cái vỏ ốc cứng rắn đó! Thế giới dường như sụp đổ trước cậu ta đến khi một ngày... Năm mười lăm tuổi, cậu ấy đã gặp và thích một cô gái! Đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp lại rất dịu dàng, đó là người đầu tiên mở trái tim của Zinjee ra sau bao hồi băng giá.”
“Người con gái ấy mang lại nụ cười cho cậu ấy! Lúc đó các anh cũng rất yên tâm và thầm cảm ơn cô gái đó vì chính cô ấy đã khiến Zinjee trở lại bình thường! Nhưng sự thật rất trớ trêu! Cô ấy cũng mất sau căn bệnh hiểm nghèo và để lại sau lưng là một nổi đau lại không thể lấp đầy. Lúc đó các anh cứ tưởng Zinjee sẽ khóc như một đứa trẻ nhưng không ngờ cậu ấy lại chọn cách im lặng. Im lặng trước nổi đau đó! Và đó cũng là đều mà anh lo lắng nhất, anh thà để cậu ấy muốn hét, muốn la muốn làm gì cũng được chứ anh không muốn thấy cậu ấy như vậy! Vô cảm và lạnh lùng đến đáng sợ!”
“Phải mất hết một năm bọn anh mới có thể kéo cậu ấy đứng lên từ vũng lầy nỗi đau đó nhưng đồng thời cũng phải chấp nhận một điều là trái tim đó đã không thể mở cửa đón một ai nữa! Tuy đối với bọn anh cậu ấy sống rất bình thường và tự nhiên nhưng với mọi người Zinjee là sự vô cảm đến đau nhói! Cậu ấy hờ hững với tất cả con gái kể cả những cô gái hoàn hảo nhất nhưng một cái liếc mắt cậu ấy cũng không có!”
“Có lẽ Zinjee đã bị tổn thương rất sâu! Với một đứa trẻ thì đều đó là điều tàn nhẫn nhất! Nên cậu ấy lạnh lùng như vậy là không thể trách vì chỉ có như vậy mới là cái vỏ bọc chắc chắn nhất để không bị ai làm tổn thương lần nữa!”
Kynlee nhìn ra màn đêm ngoài kia, dòng người cứ không ngừng đi lại, chảy ngược xuôi theo thời gian mà thở dài, đối với anh quá khứ của Zinjee giống như nổi đau với anh vậy. Bọn anh đều phải chịu đựng và cùng cậu ấy để vượt qua nên mỗi lần nhắc đến tim lại đau thắt.
Kynlee khẽ thở dài rồi nhìn sang Vylee, đôi mắt cô đã đỏ hoe từ lúc nào. Kynlee khẽ nhìn cô rất lâu “An Thy! Nói cho anh biết! Có phải....em đã yêu Zinjee không?” Anh nói rất nhẹ nhàng đưa đôi mắt nhìn sâu vào mắt cô.
Không gian im lặng từ đó, yên ắng đến nổi như thể nghe được cả tiếng gió thổi. Trong không khí, một thứ tình cảm đang dần trổi dậy...
|
Chương 48: Mâu Thuẫn!
Mấy ngày nay mọi thứ dường như diễn ra rất bình thường, vẫn đến trường rồi về nhà nhưng cô vẫn biết trong lòng cô vẫn có cái gì đó không được bình thường mà hình thành, nhất là mỗi khi nhớ về ngày hôm đó trong lòng tự khắc hình thành một nỗi đau khó giải đáp.
Nghĩ lại câu nói ngày hôm đó Vylee bất chợt giật mình bởi câu nói đó, thật ra đến giờ trong lòng cô vẫn còn rất mâu thuẫn thật ra cô có yêu hay là không? Cho đến giờ cô còn không biết nhưng cứ thử một lần đối mặt cô lại không dám. Cô cứ sợ sẽ nhìn ra tình cảm của bản thân nhất là khi nghe Kynlee nói về quá khứ của Zinjee cô lại cảm thấy mình với anh ta có một khoảng cách rất lớn.
Sự xa cách đến nổi dường như dù có dùng bao nhiêu cố gắng vẫn không thể đến gần. Bây giờ với cô Zinjee thật sự là xa cách, cô rất mong muốn mình có thể xoa dịu đi sự tổn thương đó nhưng vẫn biết là không thể. Người con trai đó có quá nhiều tổn thương mà cô, ngay cả một lần chịu khổ cũng không có thì làm sau có thể thấu hiểu mà ở bên anh được.
Đối với cô có lẽ sẽ là một ước muốn quá xa vời. Khẽ nhìn sang Zinjee! Người con trai với vẻ ngoài dường như lạnh lùng không màn đến ai nhưng lại mang sự tổn thương sâu sắc như vậy. Thật ra cô phải làm thế nào mới có thể đến được với nội tâm của anh đây. Phải làm thế nào mới có thể xoa dịu nỗi đau đó, hay vẫn là không nên làm gì xem như cuộc sống của anh không tồn tại cô và cô không nên bước vào trái tim đó.Thật ra phải làm sao? Có ai đó nói cho cô biết bây giờ cô phải làm thế nào không?
Câu hỏi mà cô tự đặt ra cho mình là vì sao hôm đó Zinjee lại tìm cô về khi cô mất tích trong khi với tính cách của anh thì thường là bỏ mặc. Câu hỏi mà cho đến bây giờ cô mới có thể biết chính xác được câu trả lời. Không phải vì anh thích cô, cũng không phải vì anh lo lắng cho cô mà là vì anh không muốn một ai đó trước mắt anh mà biến mất, anh không muốn mình trở nên vô dụng và bất lực như vậy. Đó cũng chỉ là do trách nhiệm anh nhất thời gàng buộc đối với những ai anh thấy trước mắt thôi.
Ngày hôm đó khi bắt gặp câu hỏi đó của Kynlee cô đã chọn cách im lặng và rời đi! Vì thật sự chính cô cũng không biết phải trả lời làm sao khi câu trả lời cho bản thân mình cô còn không tìm được. Phải chăng có một bức tường vô hình nào đó ngăn cách cô và anh mà mãi mãi cô cũng không bao giờ phá vỡ được....
“Vylee! Nước sắp tràn ra sàn nhà rồi!” Haly hốt hoảng chạy đến vặn lại vòi nước rồi đưa ánh mắt lo lắng nhìn Vylee. Vylee bây giờ mới giật mình nhìn lại “Mình xin lỗi! Mình sơ ý quá!” Cô nhẹ nhàng nói nhưng giọng điệu đó khiến cho cả nhóm lo lắng không nguôi.
“Rốt cuộc là cậu bị làm sao thế? Mấy ngày hôm nay tâm trí cậu để ở đâu vậy hả? Cậu làm bọn tớ lo lắng lắm cậu biết không?” Royjee lo lắng nhìn vào ánh mắt Vylee. Vylee nhìn lại cô rồi gở tạp dề ra đưa cho Royjee “Hôm nay mình mệt lắm! Mình đi nghỉ trước!” Vylee nói rồi mệt mỏi bước đi.
... ...... ......
Vylee đứng trên sân thượng, thả lỏng mình mặc cho gió có buốt lạnh mà thổi vào người cô, cô dù sau cũng muốn tìm một chút bình yên cho thoải mái thôi. Đến giờ cô vẫn không hiểu tại sao khi ở bên cô người con trai đó hoàn toàn bình thường nhưng thật ra trong lòng lại mang một nỗi đau đến khó lấp đầy.
Mà cô cũng thật sự khâm phục cô gái đó vì sao mà có thể mở cửa một trái tim vốn dĩ đã trạn nứt. Có lẽ cô chỉ có thể đứng bên lề mà quan sát anh, mãi mãi vẫn chỉ là đứng bên lề cuộc sống của anh mà không thể nào có thể bước vào.
Cô khẽ thở dài, bất giác bên tai truyền đến tiếng bước chân.
“Trời đang lạnh, mặc thêm áo vào!” Một giọng nói khẽ vang lên bên tai cô, thanh âm quen thuộc đến khó có thể nhầm lẫn rồi chợt cảm thấy bờ vai mình trở nên ấm áp hẵn, đưa mắt nhìn sang bỗng bất chợt thấy chiếc áo choàng lông đã nằm trên vai cô từ lúc nào.
Vylee ngạc nhiên đưa mắt nhìn người bên cạnh “Zinjee! Sao anh lại ở đây?” Cô ngây thơ hỏi. Người con trai đó vẫn là cái dáng vẻ bất cần, bỏ tay vào túi quần, đưa mắt nhìn về một hướng nào đó xa xăm lắm mà cô biết mãi mãi cô vẫn không thể là điểm dừng của ánh mắt anh.
Lúc lâu anh mới chậm rãi lên tiếng “Nếu tôi không ra có phải em đã để mình cảm lạnh rồi không?” Zinjee nói rất lạnh trong giọng nói có ý trách móc cũng có ý nuông chiều kỳ lạ. Giống như đang dung túng cho một đứa trẻ vậy.
Vylee chỉ im lặng mà nhìn anh, cảm nhận được sự im lặng của cô Zinjee khẽ nhìn sang “Sao vậy? Em không vui sao?” Anh nói rất dịu dàng nhưng cô nghe lại cảm thấy lòng mình đau nhói. Cô không hiểu sau anh càng dịu dàng cô lại càng cảm thấy lòng đau thắt. Có phải đó là sự cảm thông cho nỗi đau mà anh đang phải chịu đựng không?
|
Chương 49: Tình Cảm Đích Thực
Vylee cũng không trả lời, chỉ im lặng mà nhìn anh. Nhìn sâu trong đôi mắt đó cô nhìn thấy sự tổn thương mà anh đang che giấu, dường như cô chỉ muốn nhìn anh như thế này, chỉ muốn nhìn anh thật lâu. Cho đến bây giờ cô cũng không biết sẽ có ngày mình lại muốn nhìn anh lâu đến vậy.
Zinjee cảm giác có gì đó không bình thường, anh nhìn thẳng vào mắt người con gái trước mắt, cô lần này lại không tìm cách trốn tránh mà nhìn thẳng vào mắt anh. Đôi mắt trong suốt như pha lê đó khiến anh không khỏi có chút kỳ lạ, tâm tư trong đôi mắt đó anh dường như có thể nhìn thấy được rất rõ.
“Có phải....em...đã biết!” Zinjee nhìn thẳng vào mắt cô mà nói ra từng chữ, tâm tư của người con gái này quá đơn thuần, làm sao có thể giấu được anh. Chỉ khi cô suy nghĩ gì cả anh mới có thể không đọc ra chứ còn thường ngày chỉ cần một cái liếc mắt anh cũng đủ biết cô muốn gì và nghĩ gì.
Vylee không cảm thấy lạ trước câu nói của anh, người con trai này lúc nào cũng vậy, luôn nhìn thấu tâm tư của cô đến lạ. Nhưng có ai biết, tâm tư của chính mình anh lại không thể thấu hiểu được. Người con trai này khiến cô càng yêu lại càng cảm thấy đau sót.
“Zinjee! Có phải tôi đã biết chuyện không nên biết không?” Vylee nhìn thẳng vào mắt anh nhẹ nhàng nói ra từng chữ “Không! Những điều này em đáng lẽ phải biết!” Zinjee đối mặt với cô nhẹ nhàng nói.
“Đó là sự thật?” Vylee hỏi như đã khẳng định, trong giây phút này cô chỉ muốn xác nhận lại sự thật đó dù biết đối với anh khi nhắc lại vẫn là sự đau khổ không nguôi. Zinjee khẽ rụt ánh mắt lại, trốn tránh ánh mắt của cô, đưa mắt nhìn về một phía xa xăm nào đó.
Anh khẽ nhắm mắt lại, kí ức như hiện về. Nỗi đau đó với anh mãi mãi là không thể quên! Rất lâu sau anh mới khẽ gật đầu “Đúng! Là thật!” Giọng nói mang âm điệu đầy sự u buồn cùng tổn thương.
Vylee hiểu vì mỗi khi nhắc đến chuyện này không ai lại không cảm thấy đau sót cả “Zinjee! Tôi có thể nói với anh một chuyện không?” Vylee khẽ nhìn anh, dịu dàng nói. Chưa bao giờ cô nghỉ cô và anh sẽ có ngày nói chuyện với nhau thế này, cô cũng không nghỉ sẽ có ngày cô thật sự nghiêm túc mà nhìn anh.
Zinjee nhìn qua cô, ánh mắt thay cho sự đồng ý. Vylee im lặng lúc lâu, nhắm mắt lại, hít một hơi mạnh vào như để lấy dũng khí rồi quay sang nhìn anh, ánh mắt vẫn nhẹ nhàng như vậy.
“Tôi có thể....là người tiếp theo không?” Giọng nói của cô vẫn như thanh âm của một khúc nhạc đệm buồn vang bên tai, nghe cảm tưởng như đã rất lâu rồi anh không được nghe. Sự ấm áp cùng nỗi đau đang trổi dậy, bất giác quay sang nhìn người con gái này.
Giọng nói này! Có phải anh đã từng nghe không? Đúng! Anh đã từng nghe! Giọng nói quen thuộc mà đối với anh giờ là quá xa cách, ba năm trước đã từng có cô gái mang âm điệu nhẹ nhàng này! Đã từng có cô gái cũng mong muốn một lần bước vào cuộc đời anh và cũng đã một lần bước ra không lời từ biệt. Nghĩ đến đây tim anh đau nhói.
Vylee nhìn người con trai trước mắt, ánh mắt anh lạnh đến rung người nhưng trong đôi mắt đó cô thấy từng dòng ký ức đã bất chợt hiện về. Zinjee nhìn cô rất lâu, hình bóng này của cô quen thuộc trong anh đến kỳ lạ. Nhưng anh phải nên biết người con gái này không phải là cô gái trước kia anh từng yêu! Hai người là hoàn toàn khác nhau.
Zinjee lấy tay nắm chặt bờ vai cô, dường như bắt cô phải nhìn thẳng vào mắt anh“Em là muốn làm người tiếp theo tổn thương tôi sao?” Giọng nói chậm rãi nhưng chất chứa đầy sự tổn thương. Vylee bất giác nghe tim mình đau nhói, ánh mắt cô có một tia dao động kì lạ.
Đúng! Người con trai này đã hoàn toàn mất niềm tin vào tất cả, anh đã không thể mở lòng cho ai nữa rồi nhưng dù gì cô vẫn muốn anh hiểu tình cảm cô đã cất nơi sâu nhất trong tâm hồn là dành cho ai?
“Không! Tôi muốn là người tiếp theo mang đến hạnh phúc cho anh!” Với sự tra hỏi đó cô ngược lại càng bình tĩnh, càng nhẹ nhàng. Zinjee khẽ cười, một nụ cười đau đến tê tái “Và cũng là người tiếp theo làm tổn thương tôi?” Anh nhìn cô, trong câu nói chất chứa đầy sự tổn thương.
Vylee nhìn anh, người con trai này cho cô một nỗi đau, sự thương cảm cùng tình yêu mà trước giờ cô chưa từng có! Zinjee không nói, anh khẽ nhìn cô rồi chợt quay đi “Quên đi, những chuyện ngày hôm nay! Xem như em chưa từng nói!” Zinjee không quay đầu lại, thanh âm vẫn lạnh lùng đến quen thuộc.
Bóng dáng đó bước đi rồi khẽ mất dần sau bóng đêm, không gian chỉ còn lại hơi sương giá lạnh. Một giọt nước mắt khẽ rơi, lắng đọng, nhẹ nhàng nhưng tràn đầy sự tổn thương.
|