Đại Ca Học Đường (Náo Loạn Trường SCA)
|
|
Chương 30: Hẹn Hò! (Tiếp Theo)
“Này! Anh cho em dừng lại ở công viên nha!” Vylee mỉm cười nói “Cẩn thận đừng cắn người đấy!” Kynlee dừng xe rồi không quên nhắc nhở cô. Vylee làm mặt xấu hâm dọa anh rồi bước đi. ( Bó tay! ).
“Này! Vylee ổn không?” Haly lo lắng nhìn theo “Yên tâm! Tiền viện phí tụi anh chuẩn bị cả rồi!” Venjy lắc đầu nói.
Xe chạy đi mà không biết trong xe có một gương mặt đang dần trở nên lạnh băng đến đáng sợ.
... ...... ....
“Anh Khải Minh! Chào anh! Em đến có quá muộn không?” Vylee vui vẻ nói. Khải Minh nhìn cô, đôi mắt ánh lên ý cười “Không đâu! Anh còn tưởng em không đến chứ!” Khải Minh vui vẻ nói.
“Sao có thể chứ! Em đã hứa với anh rồi mà!” Vylee dịu dàng nói, Khải Minh im lặng nhìn cô như đánh giá “Hôm nay em đẹp quá!” Anh nói bằng lời chân thật nhất với cô.
Vylee không hiểu sao mà mặt đỏ ửng nhưng nội tâm thì ớn lạnh vô cùng. (Quên là Vylee nhà mình sợ nhất mấy từ ngữ đó!).
“Hôm nay em thích ăn gì anh sẽ bao hết!” Khải Minh thấy cô ngượng ngùng thì vội kéo tay cô đi vui vẻ nói.
Thật ra thì hôm trước hai người có trao đổi số điện thoại cho nhau nên mới liên lạc được. Hôm nay nhân tiện lúc anh rảnh rỗi nên đã hẹn cô đi chơi, dù gì anh cũng rất quý cô.
Vylee bước đi trên phố mà ai cũng ngước nhìn. Phải rồi! Vì hôm nay cô rất xinh mà. Bộ váy trắng ngang gối thướt tha trong đêm tối, mái tóc xoăn nhẹ bồng bềnh xõa dày đến thắt lưng, nét hồn nhiên, trong sáng hài hòa trên gương mặt khiến cô xinh đến ngây người.
Còn cạnh bên cô là một chàng mỹ nam vô cùng hoàn hảo mà đương nhiên ai cũng đều ngưỡng mộ. Hai người đi trên phố không bao lâu đã trở thành trung tâm của sự chú ý, thu hút ánh nhìn từ nhiều phía.
“Anh chàng đó đẹp trai quá đi!”
“Cô bé ấy cũng xinh nữa!”
“Hợp ghê vậy đó!”
Những lời ngưỡng mộ của người đi đường thốt lên khiến cô khó hiểu ngơ ngác nhìn “Họ nói ai thế?” Cô thắc mắc nhìn anh. Khải Minh thật sự cũng bó tay với cô, thản nhiên nhìn cô cười “Họ nói chúng ta ấy!”.
Vylee chợt giật mình mở to mắt “Chúng ta sao?” Cô ngạc nhiên nói, Khải Minh gật nhẹ đầu “Sao có thể chứ!” Cô nhìn xung quanh. Vylee chưa kịp nói gì hết thì đã bị Khải Minh lần nữa kéo đi “Không nói nữa! Đi thôi!”
... ...... ....
Nói đến bên đây!
“Zinjee ăn thêm đi!” Haly quan tâm nói “Anh no rồi!” Zinjee lạnh nhạt nói. “Cậu sao vậy? Có vẻ không vui!” Venjy vừa ăn vừa nhìn anh “Có sao?” Zinjee đưa đôi mắt không một chút gợn sóng nhìn anh.
Các anh đều biết Zinjee chỉ như vậy vào những lúc tâm trạng không vui chứ còn ngày thường với các anh cậu ấy rất vui vẻ và quậy phá.
“Đừng nói với tớ cậu ghen nha!” Kynlee nhìn Zinjee đầy nghi hoặc đổi lại anh là một cái nhìn thấu đến tận tâm can “Không! Không! Không có thì thôi!” Kynlee xua tay tránh né.
Cả nhóm ngồi ăn mà đầy áp lực khi có một tượng hình người ngồi trấn an ở đây với gương mặt lạnh băng đến chết người.
“Không ăn cũng đừng bày vẻ mặt đó ra chứ! Tụi tao còn đang ăn đó!” Yue nhẹ giọng nói “Thì ăn đi!” Zinjee quay sang trả lời cho có. “Haiz! Người ta nói thất tình thường hay bỏ ăn, bỏ uống đó mà!” Royjee còn thêm bớt.
Zinjee nhìn cô đầy cảnh cáo “Đừng nhìn em! Nếu anh không phải thì chứng minh đi!” Royjee không sợ hãi nhìn lại anh “Tại sao?” Zinjee lạnh nhạt nói “Không sao cả! Em chỉ nói vậy thôi! Biểu hiện của bệnh thất tình!” Royjee nhún vai thản nhiên nói.
Chưa đầy ba giây Zinjee đã gấp đồ ăn vào bát và ăn ngon lành. Cả nhóm tự nhiên che miệng lại cười khẽ (Anh Zinjee con nít quá nhỉ!).
... ...... .....
“Vylee! Đây là tô thứ ba rồi!” Khải Minh khoanh tay trước ngực nhìn cô nói. Động tác của Vylee chợt dừng lại, đưa đôi mắt trong suốt như pha lê nhìn anh “Sao?” Cô ngây thơ nói.
“Ừm! Tổng cộng em đã ăn ba tô bún bò, hai hộp viên cá, năm hộp bắp rang và uống bốn lon nước ngọt!” Khải Minh thản nhiên nhìn cô nói trong khi mắt cô càng ngày càng mở to hơn.
“Không phải chứ! Em đã ăn nhiều vậy rồi sao?” Vylee ngạc nhiên hét lớn. Khải Minh vẫn không có phản ứng nhìn cô. Vylee như cảm thấy có cái gì đó không bình thường, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô khiến cô khó chịu. Cười gượng gạo rồi ngồi nhẹ xuống.
“Em ăn nhiều như vậy sao?” Cô nhỏ tiếng hỏi anh, Khải Minh gật đầu nhìn cô “Không phải chứ! Sao có thể?” Vylee cúi đầu, nhăn nhó hai bàn tay víu vào nhau như bứt rứt lắm vậy.
Cô nhớ Haly từng nói “Con gái mà lần đầu tiên không để lại ấn tượng tốt với người khác là không tốt! Nhất là trong buổi hẹn đầu mà ăn nhiều là rất mất hình tượng! Với lại không tỏ ra yếu đuối, nhu mì là mất điểm ngay!”
Càng nghĩ sắc mặt cô càng thay đổi “Chết rồi! Từ nãy giờ...” Cô lén đưa ánh mắt nhìn anh rồi gút lại ngay “Sao thế? Không sao mà! Anh sẽ trả tiền!” Khải Minh dịu dàng nhìn cô “Em...em không làm anh sợ chứ?” Vylee ái ngại nói.
Khải Minh nhìn cô lúc lâu rồi chợt bật cười “Không đâu! Ngốc quá!” Khải Minh cốc nhẹ đầu cô rồi nói “Trước mặt anh cứ thoải mái đi! Không cần phải khách sáo! Anh không thích!” Khải Minh mỉm cười nhìn cô.
Vylee ngơ ngác nhìn anh rồi gật mạnh đầu “Ừm!” Cô mỉm cười nói “Vậy được rồi! Về thôi!” Khải Minh dịu dàng nhìn cô.
|
Chương 31: Ghen Sao? Không Có!
Cả nhóm ăn xong rồi bước ra nhà hàng với cái bụng no đầy. Vui vẻ đi dạo phố, chỉ có một người là sắc mặt xám xì, bỏ tay vào túi quần và lạnh lùng bước đi như cái dáng vẻ bất cần thường ngày.
“Zinjee! Hôm nay chơi vui không?” Venjy khoác vai anh nói. Zinjee không nói, im lặng nhìn anh “Đã bảo đừng có trưng cái bộ mặt đó ra mà!” Venjy vỗ nhẹ vào mặt anh.
Zinjee vẫn không nói mà bước đi. Cả nhóm khó hiểu nhìn nhau rồi thôi.
... ...... ....
“Hôm nay em đi chơi với anh có vui không?” Khải Minh dịu dàng nhìn cô nói, Vylee mỉm cười gật đầu mạnh. “Hôm nào chúng ta lại đi nhé!” Khải Minh nhìn cô nói, Vylee nhẹ nhàng mỉm cười.
“Nhà em ở đâu nhỉ? Để anh đưa em về!” Khải Minh mỉm cười nhìn cô “Ơ! Như vậy có phiền không?” Vylee khách sáo nói “Đã bảo là đừng tỏ ra khách sáo như vậy mà!” Khải Minh lườm cô.
“Ê! Đó có phải là Vylee không?” Haly chợt dừng bước nhìn về phía bên đường nói. Cả nhóm dừng lại đưa mắt về phía bên kia đường “Đúng đó! Hình như là Vylee mà!” Royjee cũng chăm chú nhìn.
“Cha! Vylee đang nói chuyện với ai mà vui dữ vậy ta!” Venjy xoa cằm nói “Nhìn anh chàng kia cũng rất đẹp nha! Xứng đôi đó!” Yue cũng thêm bớt “Tớ không biết em gái tớ lại có lúc cũng dịu dàng như vậy nha!” Kynlee ngạc nhiên vừa nhìn vừa nói trong khi sắc mặt của một người đã âm thầm thay đổi.
“Đủ rồi! Về thôi!” Zinjee lạnh nhạt quăn cho một câu rồi bước đi “Này!” Cả nhóm gọi theo “Thiệt tình!” Cả nhóm khó chịu nhìn anh rồi cũng theo sau nhưng mắt vẫn còn dán bên kia đường.
“Này! Zinjee! Anh không để ý đến Vylee sao?” Royjee thắc mắc hỏi “Cô ta là ai mà tôi phải để mắt đến!” Zinjee lạnh lùng nói.
“Cũng không thể nói như vậy được nha! Hình như Vylee rất thích anh chàng đó!” Haly nhìn anh nói. Zinjee chợt dừng bước, quay lại nhìn cả nhóm “Tôi nhắc lại một lần nữa! Cô ta không là gì cả nên tôi không cần phải quan tâm!” Anh gằn từng chữ khẳng định nói.
Zinjee liếc nhìn cả nhóm đang ngơ ngác một lúc ngồi quay lưng bước đi. Cả nhóm ở đây khó hiểu nhìn nhau. “Tớ không ngờ Zinjee lại tuyệt tình như vậy!” Haly ủ rũ nói “Xem ra anh ấy một chút cũng không thích Vylee rồi!” Royjee cũng yếu xìu nói theo.
... ...... .........
Vylee vui vẻ mới vừa đẩy cửa bước vào nhà thì “Ha! Có người vừa mới đi hẹn hò về nha!”.
“Tâm trạng hình như rất vui đó!”
“Bỏ lại bọn tôi đi ăn một mình là sao ta!”
“Đúng là chúng ta bị bỏ mặc rồi!”
Cả nhóm ngồi trên sofa mỗi người một tiếng nói, Vylee ngơ ngác khó hiểu nhìn cả nhóm “Các người nói gì thế?” Cô ngây thơ như con nai tơ khiến cả nhóm muốn ngã nhào.
“Cậu còn bày đặt giả vờ!”
“Rõ ràng là cậu đi hẹn hò mà!”
Vylee nhìn hai cô bạn thân đầy ngơ ngác “Hẹn hò gì? Tớ đã bảo chỉ đi gặp bạn cũ mà!” Vylee ngây thơ nói “Các cậu thật khéo tưởng tượng! Thôi! Tớ lên phòng nghỉ đây!” Vylee nói xong rồi bước lên phòng.
“Ê! Vậy là sao?” Venjy ngơ ngác nói “Rõ ràng là khi nãy rất vui mà!” Haly ngây ngốc nhìn “Sao lại làm như không có gì được!” Royjee khó hiểu nói. Cả nhóm nhìn nhau rồi chợt lắc đầu ngao ngán “Haiz!!!”.
Vylee bước lên phòng trong khi mặt đã đỏ lừ, kìm chế lắm cô mới qua ải nếu không chắc tối ngay khó ngủ với cả nhóm nhiều chuyện siêu đẳng cấp đó rồi.
... ...... .....
“Haiz! Đúng là ngủ không được rồi!” Vylee bật dậy, tung chăn ra rồi lê cái thân bước ra phòng.
Vylee vò vò cái đầu, lê thân bước ra sân thượng hóng gió nhưng vừa bước ra đã thấy một cái bóng đen đứng ở bang công từ lúc nào. Vylee ngây ngốc nhìn bóng dáng cao lớn trước mắt.
Trong một phút ngây người, định hình lại thì “Zinjee!” Cô thầm nói với mình rồi chợt đổ mồ hôi lạnh quay người lại định bước đi “Đi chơi vui quá đến ngủ không được sao?” Zinjee lạnh nhạt nói.
Anh vẫn không quay đầu lại, cái dáng vẻ bất cần thường ngày hiện rõ. Vylee chợt dừng bước bởi câu nói đó “Này! Nói vậy là sao?” Cô tức giận nói “Là sao tự cô hiểu rõ nhất!” Zinjee vẫn điềm tĩnh nói.
“Thiếu gia! Thật ra tôi đắc tội gì với anh sao anh cứ thích móc méo tôi thế!” Vylee chóng hai tay vào hông nói. Zinjee chợt quay người qua nhìn cô, đôi mày khẽ nhíu lại, gương mặt trong bóng tối rất khó đoán được cảm xúc.
Zinjee chợt bước lại gần cô, khoảng cách giữa hai gương mặt thu hẹp dần, Vylee không sợ mà nhìn thẳng vào mắt anh còn thản nhiên nói một câu “Hay là...anh ghen!” Vylee điềm tĩnh nói.
Sắc mặt Zinjee bỗng thay đổi, đôi mắt càng ngày càng tỏ ra ý lạnh. Cố nén lại cảm xúc rời xa gương mặt cô ra, lạnh nhạt xoay lưng lại nói “Tối rồi cô vào đi! Mặt đồ như vậy tốt nhất đừng ra đêm nếu không muốn cảm lạnh!”.
Vylee chợt nhìn lại mình rồi giật mình .Trời ạ! Hóa ra từ nãy giờ là cô bận đồ ngủ đứng trước mặt hắn! Ôi! Sao khó coi thế này. Vylee xấu hổ quay đi thì bên kia vẫn không quên cho cô một câu trả lời “Cô đừng tự mình hoang tưởng này nọ! Tôi đối với cô! Một chút cảm xúc cũng không có!”.
Zinjee từng câu, từng chữ nói như muốn khẳng định. Vẫn cái thái độ lạnh nhạt khiến người khác khó chịu đó. Vylee chợt nhíu mày nhìn anh lúc lâu, thái độ không hài lòng hiện rõ. Cô không nói rồi quay lưng bước vào.
|
Chương 32: Giả Tạo!
“Sao Zinjee lại nói chuyện với Mina!” Cả ba trố mắt nhìn. “Từ khi nào họ thân thiết với nhau đến thế?” Haly ngạc nhiên nói. Và dưới sân trường đang diễn ra cảnh vô cùng thân mật của hotboy nổi tiếng của trường Zinjee và cô nàng đầy quyến rũ Mina. Bọn họ nói chuyện với nhau vô cùng thân mật dưới tán cây sân trường, cười đùa thân thiết vô cùng.
Cặp đôi này thu hút không ích sự chú ý của toàn thể học sinh trong trường nha! Tất cả đều tảng ra bang công để xem cặp đôi mới! Dưới tán cây Mina thẹn thùn che miệng cười cùng với người con trai đứng bên cạnh sắc mặc có thay dổi chút dịu dàng đi.
Cả ba phải nói là mở căng mắt hết cỡ để nhìn chỉ thiếu có nước lọt luôn con mắt ra ngoài thôi “Sao có thể như vậy!” Royjee uất ức nói “Tớ biết con Mina đó không ưa bọn mình! Dù sao mình cũng ưa nó nhưng Zinjee sao lại....” Haly méo mặt tức giận nói.
“Nghe đâu Mina thích Zinjee lâu rồi! Quan hệ của bọn họ mới tiến triển đây thôi!” Remi từ trong dịu dàng bước ra nói “Cái gì là tiến triển quan hệ!” Royjee nhìn Remi “Cậu nói cho rõ đi!” Haly không hài lòng nhìn cô.
“Mình chỉ biết là Mina với Zinjee chỉ mới là bạn gần đây thôi!” Remi ngơ ngác nói. Cả hai cô nàng nhà ta có vẻ tức giận chỉ có một người là từ nãy giờ đã trầm mặt, một lời cũng không nói “Vylee! Cậu nói xem!” Haly uất ức nhìn cô. Vylee lặng im nhìn xuống sân trường “Không có gì để nói hết!” Cô lạnh nhạt quăn lại một câu rồi bước vào lớp.
“Vylee!” Cả ba khó hiểu nhìn theo cái bóng nhỏ lạnh lùng bước vào lớp. Đúng! Vylee cũng đôi lúc rất lạnh lùng, chỉ vào những lúc cô ấy cần thời gian để điều trỉnh lại tâm trạng và những lúc như vậy sự lạnh lùng của cô ấy còn hơn cả sắc đá.
Vylee suốt giờ học không nói một lời, quậy phá cũng không có, ngủ gật cũng không có. Chỉ im lặng ngồi đó nhìn lên bảng, sắc mặt lạnh băng đến đáng sợ “Vylee! Xảy ra chuyện gì?” Haly nhỏ nhẹ quan tâm nhìn cô “Không có gì!” Vylee lạnh nhạt trả lời.
“Cậu làm sao vậy?” Royjee lo lắng hỏi “Nhìn tớ giống làm sao lắm hả?” Vylee bình tĩnh nhìn Royjee. Vylee cứ như vậy làm cả nhóm lo lắng không nguôi “Vylee làm sao thế?” Yue thắc mắc nhìn Vylee “Tớ không biết!” Kynlee nói nhưng trong lòng cũng rất là lo lắng đi.
“Vylee của lòng tớ không có chyện gì chứ?” Venjy bày vẻ mặt đáng thương nhìn cô “Cái gì là Vylee của lòng cậu! Nghe ớn lạnh chết mất!” Kynlee chợt rùng mình. Chỉ có một người là im lặng, sắc mặt cũng không thay đổi.
... ...... ....
Ra về ba cô nàng vội vã chạy theo Vylee đang bước nhanh phía trước “Vylee! Cậu làm gì đi nhanh thế?” Haly thở hồng hộc chạy theo “Cậu có sao không đó?” Remi cũng quan tâm hỏi.
Vylee im lặng nhìn cả ba cô nàng, sắc mặt lạnh băng khó đoán được cảm xúc .“Thật ra là có chuyện gì?” Royjee bước đến nhìn cô, Vylee chưa kịp trả lời thì bên tai các cô đã vang lên một giọng cười đầy chế nhạo, một cô gái có thân hình quyến rũ cùng gương mặt xinh đẹp sắc xảo bước đến, đưa ánh mắt xem thường nhìn cả nhóm.
“Còn có thể là chuyện gì nữa! Là bị bỏ rơi đó!” Cô ta cười đầy chế nhạo nhìn cả nhóm nói.
“Mina!” Cả ba cô ngạc nhiên nói “Đúng! Là chị đó! Các cưng ngạc nhiên lắm à?” Mina đầy nghênh ngang nói “Cô muốn gì?” Cả ba nhíu mày nhìn Mina. “Tôi muốn gì?” Cô ta lại cười, đôi mắt chợt hiện lên một tia nguy hiểm cùng căm ghét, cô ta gằn ra từng chữ “Tôi muốn các cô phải gục ngã!”
Cả nhóm giật mình trước lời nói của cô ta, bất giác lùi về sau “Sao? Sợ à?” Mina lại cười đầy kinh bỉ. Cô ta đúng là giả tạo, ngoài mặt Zinjee thì vui vẻ, dịu dàng nhưng thật ra nội tâm không khác gì một con ác quỷ.
Thấy cô ta đắc chí cả ba ở đây không chịu được mà bước lên gây với cô ta “Bọn tao mà sợ mày sao?” Haly chịu hết nổi chạy đến nói “Con này láo!” Royjee săn tay áo nói.
“Mày hết muốn sống rồi à?” Remi cũng rũ bỏ hình tượng dịu dàng mà mạnh bạo nói. Ba cô không nhường nhịn mà cố gây lại, chỉ có một người là từ nãy giờ vẫn không thay đổi sắc mặt, im lặng mà quan sát.
“Mày muốn bọn tao gục ngã! Chỉ nhờ vào tí thủ đoạn đó sao?” Vylee khẽ nhếch mép, một nụ cười nguy hiểm bỗng chốc hiện ra “Sao?” Mina ngơ ngác nhìn người con gái mang thần thái lạnh băng trước mặt.
“Mày muốn hạ gục tao! Chỉ nhờ vào bộ mặt giả tạo trước mặt bọn con trai thôi sao?” Vylee bước đến ép sát mặt cô ta nói. Nụ cười trên môi cô khiến cả người cô ta rung rẩy nhưng vẫn cố bình tĩnh mà nói “Tao còn có bộ mặt này để dụ con trai! Còn mày! Mày có cái gì? Ra vẻ trong sáng, thuần khiết để làm gì! Rốt cuộc tất cả đều bị tao cướp mất!” Mina trừng mắt nói.
“Cướp?” Vylee khẽ nhếch mép “Mày đã cướp gì được từ tao!” Vylee dùng ánh mắt lạnh băng mà tra hỏi “Cướp được gì thì chính bản thân mày hiểu rõ! Không phải sao?” Mina không sợ mà cố gằn từng chữ nói.
|
Chương 33: Gây Nhau Nảy Lửa!
“Có giỏi thì mày nói thử xem!” Vylee nhìn sâu vào đôi mắt cô ta, sự nguy hiểm hiện rõ trong đáy mắt “Chẳng phải mày đã rất tức giận khi thấy tao nói chuyện cùng Zinjee dưới tán cây sao? Phải! Bọn tao rất thân đó! Nói cho mà biết tao thích anh ấy lâu rồi và cơ hội tao có được cũng gần rồi! Đến lúc đó người bị bỏ rơi sẽ là mày!” Mina đối diện với cô nói.
“Bỏ rơi?” Vylee chợt nhếch mép “Mày biết gì về tao và anh ta mà nói! Tao bị bỏ rơi sao? Anh ta chưa có tư cách làm như vậy đâu!” Vylee nham hiểm mà nói ra từng chữ “Không có tư cách sao? Tao thấy rõ ràng là mày thích anh ấy!” Mina vẫn không chịu thua.
“Mày thấy?” Khóe miệng Vylee chợt cong lên “Đó chỉ là mày thấy, còn sự thật ai sẽ chứng minh được rằng tao thích anh ta! Tao nói cho mày biết! Muốn lấy, muốn bỏ gì là quyền của mày! Tao không quan tâm đến! Đừng có tự mà tưởng bở nói mình là chị đại, thích cái gì đều phải có được! Không có được thì phải cướp! Tao thấy thật đáng thương cho mày!”
“Thứ đồ người ta đã không để mắt đến còn xem như báo vật mà trân trọng còn đem ra để đe dọa! Xin lỗi mày! Trong mắt mày thứ đó là báo vật nhưng trong mắt tao nó chỉ đơn giản là phế vật thôi! Đừng tưởng chỉ dùng như vậy có thể thắng được tao! Ngày mày thắng được tao là ngày cả nhân loại này không còn ganh đua với nhau nữa có biết chưa! Con bé đáng thương!”
Vylee trừng mắt gằn từng chữ khiến cô ta hoảng sợ mà bất giác lùi về phía sau. Thấy vẻ mặt sợ hãi của cô ta, Vylee hài lòng mà nhếch mép. Nhìn cô ta lúc lâu rồi quay đầu bỏ đi.
Cả ba phải nói là mở to mắt hết cỡ mà nhìn cô. Đây là lần đầy tiên mấy cô thấy Vylee mạnh bạo mà hâm dọa người khác như vậy. Tuy là sư tỉ của trường có rất nhiều thái độ để đối phó với đủ loại người nhưng đây là lần đầu tiên cô hung hăn mà tuyên chiến với người khác như vậy.
Cả ba quay sang nhìn gương mặt tái nhợt không một chút sức sống đầy căm hận của Mina mà tội nghiệp rồi cũng chạy theo Vylee.
“Vylee! Cậu có thấy mình nói hơi quá không?” Haly chạy theo nói. Vylee đứng lại nhìn các cô, sắc mặt từ từ thay đổi hẳn “Trời ơi! Tim tớ sắp rớt ra ngoài luôn rồi!” Vylee sau một hồi gồng mình như quả bóng xì hơi mà yếu xìu vịnh tay vào người Haly một tay kia đặt ở tim nói.
“Thì ra từ nãy giờ là cậu có gồng mình hả?” Royjee thắc mắc hỏi “Cũng không phải nha! Thật ra những lời đó tớ rất muốn nói để cảnh cáo cô ta! Tớ đã chẳng ưa con nhỏ đó lâu rồi!” Vylee giải thích nói.
“Nhưng Vylee! Tớ thấy cậu nói Zinjee vậy có hơi quá rồi đó!” Remi nhẹ nhàng nói. Vylee chợt nhìn cô, im lặng lúc lâu “Đúng là có hơi quá!” Cô nhẹ nhàng nói một câu “Nếu anh ấy mà nghe mấy từ này từ cậu chắc sẽ phát hỏa mà chết mất!” Royjee nhìn cô nói.
“Con người không có cảm xúc như anh ta làm gì biết tức giận chứ! Mới mười tám tuổi đầu mà biểu cảm chẳng khác nào đàn ông ba mươi tám tuổi!” Vylee bĩu môi nói “Nhưng tớ thật không hiểu! Nếu cậu nói vậy thì sao lúc thấy hai người họ dưới sân trường sắc mặt cậu lại thay đổi hẳn! Đây rõ ràng là chỉ vào những khi tâm trạng không ổn định mới như vậy thôi!” Haly lên tiếng nói.
Vylee ngay cả kinh. Đúng là lúc đó cô có hơi thay đổi sắc mặt, cũng chỉ là do cô quá tức, anh ta tối qua dám nói một chút cảm xúc với cô cũng không có vậy mà sáng ra lại nói chuyện thân mật với con mụ chằng tinh đó. Khẩu vị của cô cũng không bằng con mụ kia sao đúng là làm cho người ta tức chết mà.
Vylee suy nghĩ lúc lâu rồi nói “Haiz! Các cậu không hiểu đâu!” Vylee phất phất tay nói “Đúng là bọn tớ không hiểu nha!” Cả ba nhướng mắt đầy ý tứ nhìn cô. Vylee bất chợt rùng mình.
“Này! Này! Này! Đừng có nhìn tớ như vậy chứ! Ớn óc quá đi!” Vylee tránh né nói “Coi kìa! Vylee đỏ mặt rồi!” Haly cười cười nói
“Đoán trúng tim đen rồi nha!” Remi nhướng mắt nói.
“Các cậu nói cái gì thế! Không cho nghĩ bậy! Không phải như vậy mà!” Vylee tức giận rượt đuổi cả ba “Bọn tớ có nghĩ gì đâu!” Cả ba vừa chạy vừa nói “Có người có tật giật mình rồi!”
“Đứng lại! Không cho các cậu ghẹo tớ!”
Vylee chạy rượt đuổi cả ba vòng vòng trên phố rồi cả nhóm cười tít mắt.
|
Chương 34: Nụ Hôn Bất Ngờ!
Vylee vừa về đến nhà đã chạy tuốt lên phòng, ngồi trong phòng mà thở hồng hộc, vừa rồi bắt gặp ánh mắt của anh ta cứ như muốn giết người vậy, đáng sợ. “Chết rồi! Nếu anh ta nghe mình nói bằng mấy lời đó có phải sẽ bóp chết mình không?” Vylee nhăn nhó suy nghĩ.
“Con mụ chằn tinh đó sớm hay muộn cũng sẽ học lại cho anh ta! Như vậy có phải là mình rất thảm không!” Vylee khổ sở úp mặt vào gối.
“Vylee sao thế?” Kynlee khó hiểu nhìn Haly “Không biết! Có lẽ làm chuyện gì nên xấu hổ rồi!” Haly trả lời cho có.
... ...... ......
Vylee nằm trong phòng không yên lại bật người ngồi dậy, tung chăn thảy qua một bên, lê dép bước xuống nhà. Cô mắt nhắm, mắt mở đi xuống nhà, do không cẩn thận nên “rầm” “Ui cha! Đau quá!” Vylee lấy tay xoa nhẹ đầu gối “Tao đập mày bây giờ! Dám làm tao đau hả?” Vylee hung hăn hâm dọa cây cột nhà (Hu! Người ta vô tội mà!).
“Haiz! Giờ này còn gì ăn không? Đói chết đi được!” Vylee lê thân xuống nhà bếp mở từng cái nồi ra “Đúng thật là! Hôm nay mình trốn trên phòng lại không nấu cơm! Chiến này thảm rồi!” Vylee tự trách nói.
“Ôi cái bụng của tôi!” Cô rên nhẹ rồi xoa bụng “Mày đáng chết! Kêu ca cái gì hả?” Vylee đánh vào cái bụng nói.
Vylee nhăn nhó đến bên sofa rồi ngồi xuống, buồn chán quơ quơ chân “Chết rồi! Đói quá thì làm sao mà ngủ đây!” Cô nhăn nhó xoa nhẹ cái bụng.
“Chắc chị mày đói chết quá!” Cô cúi gầm mặt xuống, mái tóc dày che đi gương mặt nhỏ nhắn, vẻ ủ rũ hiện rõ.
“Cạch” tiếng cửa nhà quen thuộc mở ra. Vylee theo bản năng ngước mắt nhìn lên thì bất giác giật mình.
... ...... ......
“Cha! Thơm lắm nha!” Cô nhắm mắt thưởng thức hương thơm của tô mì đang nghi ngúc khói. Người con trai đối diện vẫn trầm mặc nhìn “Anh vẫn chưa ăn sao?” Cô ngây thơ hỏi.
Anh vẫn không trả lời, nhìn vào tô mì đang nghi ngúc khói, chậm rãi cầm đũa lên ăn “Các anh chụp tạp chí có vẻ vất vả nhỉ?” Cô tươi cười nói, người đối diện cũng im lặng. Vylee tức quá lầm bầm “Anh đáng ghét! Đang tỏ thái độ gì đây! Trưng bộ mặc đó ra để làm gì hả? Cho tôi xem sao?”
“Bớt nói nhảm đi!” Zinjee vẫn thản nhiên ăn mì mà lạnh nhạt nói. Vylee đúng là đơ toàn tập, kinh ngạc há hốc mồm nhìn anh. Anh ta nghe sao? Chết rồi. Vylee mím môi suy nghĩ.
“Cô không ăn đúng không?” Zinjee bây giờ mới đưa mắt lạnh nhạt nhìn cô. Vylee bất giác nhìn lại cái bụng đang kêu í ới của mình thì bất chợt xấu hổ. Cô cầm đũa lên rồi tự nhiên ăn như điên, ăn đến mất kiềm soát.
Zinjee thật sự không biết nói gì chỉ lắc đầu ngao ngán. Vylee cho đầy một miệng thức ăn, chóng đũa vào tô mì nhìn anh nói “Này! Tôi thấy người ta ăn cơm chung thì được gọi là hẹn hò! Tại sao vậy?” Vylee vừa nhai vừa nói.
“Ăn xong rồi nói!” Zinjee lạnh lùng nói, Vylee bất giác xấu hổ đỏ mặt, nhai hết thức ăn trong miệng rồi đưa mắt nhìn anh “Ê! Vậy tôi và anh đang ăn cơm chung! Có được xem là hẹn hò không?” Cô thắc mắc hỏi.
“Không!” Zinjee vẫn không nhìn cô, chậm rãi nói “Này! Cũng có thể lắm chứ!” Vylee liền cải lại “Không có khả năng!” Zinjee tiếp tục phủ nhận “Không có khả năng sao?” Cô ngơ ngác nói.
“Vậy làm sao mới có khả năng?” Vylee lại hỏi, Zinjee dừng đũa, đưa mắt lên nhìn cô, đôi mắt lạnh băng đến đáng sợ “Xin hỏi! Tôi và cô là quan hệ gì?” Zinjee khoanh tay trước ngực, thản nhiên nhìn cô.
Vylee cứng họng trước câu nói đó “Hay là cô...” Zinjee mơ hồ kéo dài câu “Muốn nhắm đến tôi!” Zinjee thản nhiên nói ra, vẻ mặt không một chút gợn sóng còn Vylee ở đây thì phun luôn ngụm nước vừa uống, há hốc mồm nhìn anh
“Này! Anh có thấy mình tự tin quá đáng không?” Cô dộng ly nước xuống bàn, đứng lên nhìn anh. “Vậy sao? Sao tôi lại không thấy! Thái độ của cô như vậy có phải là đang che giấu sự thật không?” Zinjee vẫn lạnh lùng nhìn cô.
“Này, này, này! Nói cho mà biết nhá! Đây hoàn toàn không thích mẫu người như ấy đâu! Khẩu vị của anh! Một chút cũng không hợp với tôi!” Vylee nhìn thẳng vào mắt anh gằn ra từng tiếng (Trả thù cá nhân đây mà!).
Vylee nói rồi quay mặt nghiêng không thèm nhìn anh, Zinjee vẫn không thay đổi sắc mặt nhìn chằm vào cô, cái nhìn tựa như muốn thấu tất cả “Muốn thử không?” Giọng nói lạnh như băng lại vang lên một lần nữa, người con trai đối diện vẫn bình tĩnh đến đáng sợ. Vylee không hiểu gì bất chợt quay sang nhưng chưa kịp nhận thức gì thì “Ưm!”
Từng kỷ niệm như vẫn thế quay về
Ngày nhẹ nhàng tay nắm lấy.
Và khoảng khắc em nhìn anh bước bên anh.
Ngại ngùng nói “yêu anh”
Cánh tay đó quá đổi to lớn, quá đổi an toàn mà kéo cô lại. Hai thân hình gần xát nhau như không có khoảng cách.
Bàn tay to lớn đó đặt nhẹ nhưng đủ lực giữ gáy cô lại, điều cô càng bất ngở hơn là. Môi chạm môi. Đôi môi lạnh như băng tựa hồ như cái rét tháng chạp đang chạm vào bờ môi nóng bỏng này. Hai nữa đối lập nhau nhưng lại có sự phù hợp hoàn hảo hơn bao giờ hết.
Vylee ngạc nhiên mở to mắt nhìn người con trai trước mắt, khoảng cách gần đến nổi có thể thấy cả lỗ chân lông. Không gian ngưng động, thời gian ngừng trôi, sự yên tĩnh đến nỗi cô có thể nghe được nhịp tim của chính mình.
Tim cô đập nhanh đến nỗi cô không tự mình kiểm soát được, đầu ốc cô trống rổng nhìn người con trai trước mắt đầy kinh ngạc. Anh ta....đang làm gì? Hôn cô sao?
Sự yên tĩnh này! Anh nghe tim mình đập, lỗi mất một nhịp. Trong lòng có cái gì đó đang dần được nuôi dưỡng. Phải chăng anh đã rung động? Không! Anh không biết! Nhưng anh không muốn nó xảy ra, hoàn toàn không muốn.
Zinjee từ từ buông cô ra, Vylee vẫn chưa nhận thức được gì cả, cứ ngơ ngác mà nhìn, tim cô bây giờ muốn nhảy luôn ra từ lòng ngực. Zinjee không nói, anh hắng giọng rồi quay lưng bước đi nhưng có ai biết mặt anh đã đỏ từ lúc nào.
|