Chương35: Lễ cưới Mọi thứ đều có 2 mặt…
…………………………………………………………………………………………………..
Chuyện gì đến cũng sẽ đến. Lễ cưới đang gần kề. Hôm nay, Jackson đưa tôi đi chụp ảnh cưới. Tôi ngồi nhìn mình trước gương, cuối cùng thì tôi cũng đã trở thành cô dâu, đây là khoảnh khắc hạnh phúc và xinh đẹp nhất của người con gái. Tuy nhiên, tôi lại cảm giác nó thật… tồi tệ. Jackson tiến đến từ phía sau, tôi nhìn thấy qua tấm gương. Anh choàng tay qua ôm cổ tôi:
- Rốt cuộc thì mai chúng ta cũng có thể chính thức làm vợ chồng.
- À, vâng. – Tôi cười trừ. Tôi cũng chẳng biết mình nên nói gì nữa. Cũng đã 2 tuần từ ngày Thiên và Duyên kẹt trong thang máy, tôi không gặp Nam nữa. Tôi cũng xem như đó là định mệnh, ông trời đã không cho 2 chúng tôi đến với nhau và giờ tôi đã có tình yêu mới của mình.
Jackson nắm tay tôi đưa đến phòng chụp ảnh. Tôi ngồi trên ghế, anh đứng phía sau lưng tôi. Thợ chụp ảnh ra hiệu chụp.
- À, cô dâu ơi, cười tươi chút nữa nha.
Tôi nhoẻn miệng cười. Nụ cười… xã giao như bao ngày. Người thợ chụp vài tấm rồi đưa lên máy tính cho tôi và Jackson xem có vừa ý không? Người phụ tá nhìn ảnh cười:
- Công nhận 2 người rất xứng đôi. Cô dâu rất đẹp, chú rể cũng vậy!
Jackson nghe thế thì cười híp mắt cảm ơn, tôi cũng cười cho có lệ và đó là phép lịch sự tối thiểu. Người thợ chỉnh lại ánh sáng. Jackson nói:
- Trông em… có vẻ không vui!
- Em chỉ hơi mệt thôi…- Tôi đáp qua loa.
-Vậy à? Vậy chúng ta về nghỉ chiều nay hãy chụp ngoại cảnh.
- Sao cũng được ạ.- Tôi cười nhẹ. Tôi nhìn bó hoa trắng , nó thuần khiết, không 1 chút vấy bẩn nào. Tuy nhiên, hoa rồi cũng sẽ tàn, chẳng có gì đẹp mãi được. Cũng giống như tình yêu, tôi đã si tình gần cả tuổi thanh xuân rồi, đến lúc phải chấm dứt thôi.
……………………………………………………………………………………………….
- Ê, tớ có này cho cậu nè!- Thiên giấu cái gì đó sau lưng. Duyên đang ngồi trên cầu trượt, con bé tuột xuống, cứ ngỡ là bánh hay là kẹo. Thằng bé cười ma mãnh.
- Cái này nè!
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!! Ghê quá, bỏ nó đi…- Duyên nhắm tịt mắt chạy đi ra chỗ khác.
- Chẳng phải cậu nói thích sao? Đáng yêu mà!- Thằng bé cầm chân con vật cưng dí thẳng vào mặt con bé làm con bé khóc thét, càng la hét thằng bé thấy càng hả dạ.
Vâng, sau khi thoát khỏi thang máy, ngày nào thằng bé cũng trưng con ếch ra trước mặt con nhỏ làm nhỏ khóc thét. Thằng bé quăng con ếch xuống đất. Chạm được mặt đất, nó mừng mà nhảy tưng tưng đi mất.
- Nè!- Như thường lệ, mỗi khi chọc giận con bé thằng nhóc lại đưa cho cây kẹo. Con bé cầm cây kẹo cho vào miệng như vừa nãy chưa xảy ra chuyện gì.
- Có thích đi đám cưới không?- Thằng bé hỏi.
- Thích.- Con bé gật đầu.
- OK.- Thằng bé chìa ra 1 tấm thiệp.- Đây là tấm thiệp đặc biệt chỉ 1 mình mi có thôi. Tại trong lớp chẳng ai chơi với ta, thậm chí còn chê ta chảnh.
- Ừ, tớ sẽ đi.- Con bé cười híp mắt.
……………………………………………………………………………………………….
- Con chào bác.- Tôi gật đầu chào mẹ của Jackson, lúc trước tôi thường gọi là chủ tịch. Bà cười hiền hậu nhìn tôi, khác xa với vẻ lãnh đạm trên thương trường.
- Chào con. Gọi bằng mẹ được rồi.- Jackson choàng tay qua vai tôi cười. Tôi đặt vài món đồ ăn đắt tiền vừa mua lên bàn rồi ngồi đối diện bà.
- Con phát thiệp hết chưa?
- Dạ rồi mẹ. Những cổ đông đã nhận được hết rồi.- Jackson đáp. Tôi thấy ngột ngạc hẳn, đấy là 1 “đám cưới hoàng gia”. Tôi im lặng không nói gì nhìn vào đôi tay mình đag đan vào nhau, lâu lâu thì ngẩng đầu trả lời vài câu hỏi của bà.
- Xuân Mai nó cứ đến ăn vạ hoài. Thấy cũng tội con bé. Mẹ còn tưởng sẽ cho 2 đứa đám cưới chứ.- Bà nói. Jackson cười cười. Tôi muốn thế vai, có được không? Tôi đang hoảng sợ trước giờ đám cười sao?
Tôi xin phép vào nấu cơm cùng người làm trong nhà vì Jackson thích ăn món tôi nấu. Giá như… tôi không nhận lời quá gấp gáp.
- Anh cam tâm để Trang đám cưới với Jackson của tôi hay sao?- Xuân Mai khoanh tay trước ngực.
- Tôi cản được sao?- Nam nhìn cô rồi xách giỏ hoa quả vừa mua đi tiếp. Cô ta không có dấu hiệu buông tha mà tiếp tục đi theo:
- Nè, anh có bị điên không? Thiên là con trai anh.- Cô ta chặn tay trước mặt không cho đi tiếp.
- Jackson vẫn là ba nó. Nó không nên có người ba là tôi.- Anh đi vòng qua cô.
- Nè, anh bị vô cảm với người mình yêu à?- Cô vẫn chắn tay ở đó.
- Nhớ còn không nữa là… huống hồ là yêu với thương. Hay là… cô đến dự lễ cưới, đến lúc hỏi có ai phản đối hay không thì cô giơ tay lên.
- Tôi là 1 thư ký có tiếng trong ngành, hơn nữa, đám cưới đó được xem là đám cưới hoàng gia đó, có dám phá rối không?- Cô ta khoanh tay tức tối.
- Vậy tôi có thể phá sao? Cô nghe nè, tôi đã có con. Tôi không rời bỏ nó.- Anh giơ tay bắt chiếc taxi rồi vào ghế. Mai đứng dậm chân tức tối, phải làm sao đây???
……………………………………………………………………………………………….
- Mẹ ơi, mai con đi dự lễ cưới nhé?- Jane gắp miếng đùi gà vào chén của Duyên rồi nhìn con gái mình:
- Đám cưới ai?
- Ba mẹ bạn Thiên ạ.- Con bé vẫn vui vẻ đáp trả. Đột nhiên khuôn mặt Jane tối sầm lại. Nam khẽ chép miệng:
- Mary, con không nên đi.
- Sao vậy ạ?- Con bé nhíu mày hỏi.
- Con không được hỏi nhiều, con làm mẹ giận đấy.- Jane nói.
- Hức… con chỉ muốn đi dự thôi mà. Sao ba mẹ lại như thế.- Con bé rưng rức nước mắt.
- Mẹ đã nói không là không. Ăn cơm nhanh đi rồi vào phòng ngủ.- Jane quát nhẹ. Nam vỗ vai con bé rồi thủ thỉ vào tai điều gì đó. Con bé nín khóc nhưng tiếng nấc trong cổ họng vẫn nghẹn ngào.
Jane hằn học nhìn Nam và Duyên. Con bé cầm muỗng cho cơm vào miệng rồi nhai nhai chỉ vì sợ mẹ đánh. Nam nhún vai, chẳng hiểu sao, từ lúc gặp Trang đến giờ, mỗi ngày chung sống với Jane là 1 cực hình. Ăn cơm xong, Nam dắt con bé vào phòng. Duyên lấy trong cặp ra 1 tấm thiệp đưa cho anh. Nam cười rồi xoa đầu:
- Ba sẽ đi thay con… Con ngoan ngoãn đi học đi nhé!
- Dạ… Ba nhớ phải nói với Thiên đó.
- Ừ, ba hứa.- Nam gật đầu.
Anh kéo chăn lên, hôn lên trán con bé rồi đi khỏi phòng. Anh nhìn tấm thiệp trên tay mình. Đi qua phòng rồi quăng vào sọt rác. Anh không thể giữ lời hứa với con bé được rồi.
Đêm đó, Nam trằn trọc mãi chẳng ngủ được.
……………………………………………………………………………………………….
Đã đến ngày quan trọng của cuộc đời tôi. Tôi đã trang điểm và sửa soạn xong cả rồi. Tôi nhìn vào gương, tôi đang là cô dâu xinh đẹp nhất và… hạnh phúc nhất? Tôi cầm điện thoại lên nhìn đồng hồ. Chỉ 1 tiếng nữa tôi sẽ là vợ của Jackson, không được lo nghĩ đến người đàn ông khác.
Thiên đẩy cửa phòng vào:
- Mẹ ơi, ba tới rồi.
- Để mẹ xuống. Hôm nay con mặc vest đẹp quá!- Tôi bế thằng bé lên thì nó lại không cho:
- Bế con lên sẽ làm cho váy mẹ nhăn đó. Hôm nay mẹ cũng đẹp, mai mốt con phải lấy người đẹp giống mẹ.- Thằng bé giơ tay chỉ số 1. Tôi cười rồi nắm tay nó đi xuống lầu.
Jackson đã ngồi sẵn trong xe đợi tôi. Tôi tươi cười nhìn anh. Anh không rời mắt khỏi tôi, anh đã bị tôi hút hồn mất rồi. Tôi vào cánh cửa bên cạnh đã mở sẵn rồi đóng lại. Thiên cũng nhanh chóng lên băng ghế sau.
Anh siết chặt lấy tay tôi như hồi hộp điều gì đó. Tôi nhìn anh… Nam… trong đầu tôi lại hiện lên cái tên đó. Tôi sắp làm vợ của Jackson, tôi phải nhớ điều đó. Anh lái xe đến thánh đường, nơi diễn ra lễ cưới. Có rất nhiều nhà đầu tư và cả báo chí nữa. Tôi hít thở sâu rồi đặt chân vào cổng.
……………………………………………………………………………………………….
- Anh, hôm nay em có 1 hợp đồng quan trọng nhưng lại để quên sắp tài liệu ở nhà, anh mau mau đem đến giúp em đi.- Nam đưa điện thoại lên nghe máy. Anh ừ nhẹ rồi qua phòng Jane lục sấp tài liệu trên bàn bên cạnh giường mà cô nói. Đột nhiên 1 luồng kí ức tràn về nơi trống rỗng. Anh đưa tay lên đầu mình, hình như anh đã làm điều này rồi thì phải. Anh quơ tay làm rớt xấp tài liệu. Đúng rồi, anh lấy lại tấm thiệp cưới đã bỏ vài sọt rác chạy thẳng ra đường.
|
Chương36: Cái kết cuối cùng Tiếng gió rít khẽ qua kẽ lá, tôi loáng thoáng nghe được câu nói: EM YÊU ANH và tiếng tin nhắn vang lên của facebook.
…………………………………………………………………………………………………..
Tiếng nhạc rình rang và trang trọng vang lên, lớn dần lớn dần. Mối ưu tư trong lòng tôi cũng vậy, nó như 1 khối u lành tính nhưng to lên và chật chội trong lồng ngực. Tôi bước vào giữa lối đi trải thảm đỏ và cánh hoa hồng. Đây là 1 cái kết viên mãn mà bất kỳ cô gái nào cũng thích, cũng muốn. Tôi là người hạnh phúc nhất trên đời rồi.
Thiên cầm váy sau tôi, những ánh đèn flash của máy chụp ảnh nhấp nháy, những tiếng tắc tắc chói tai vang lên theo tôi suốt lối đi. Thánh đường là nơi đông người và chật chội.
Jackson đang cười tươi hạnh phúc nhìn tôi, tôi tiến lên bục đứng đối diện anh. Tôi cười nhẹ. Cha sứ đang đọc lời hứa hẹn bên tai tôi. Tôi chỉ kịp nghe anh ấy nói : ” Con đồng ý!” Rồi đến lượt tôi. Tôi cố trấn an mình, hít 1 hơi thật sâu:
- Con đồng ý!
- Có ai phản đối hay không?- Cha sứ hỏi. Đôi mắt vẫn đăm đăm vào trang sách như ý nói chẳng ai sẽ phản đối đám cưới này đâu. Tôi mím môi cúi đầu, 1 lần cuối : ” Nam!” Tên anh xuất hiện trong đầu tôi.
- TÔI PHẢN ĐỐI!
Mọi người đổ dồn ánh nhìn vào người con trai vừa đẩy cửa vào. Mai mở to mắt ngạc nhiên rồi lại cười tươi roi rói. Tôi cũng khá bất ngờ khi chính anh lại xuất hiện vào giây phút này.
Jackson nhìn tôi, tôi nhắm mắt khẽ mím môi. Tôi biết rõ hơn ai hết nếu cái kết của cuộc hôn nhân không bền lâu thì 2 bên sẽ mất mặt, có thể giá cổ phiếu cũng rớt thảm hại. Sẽ nổi trội hơn nữa nếu… tôi hủy bỏ cuộc hôn nhân. Chỉ câu nói TÔI PHẢN ĐỐI của Nam cũng có thể làm cho giới báo chí tốn không ít giấy mực. Quả nhiên như tôi dự đoán, những ánh đèn flash không còn là của riêng đôi trai tài gái sắc trong ngày trọng đại, nó hoàn toàn xoay quanh người đàn ông đã phá vỡ cuộc hôn nhân này.
Nam bất chấp tất cả tiến về phía tôi giật bó hoa trên tay xuống:
- 5 năm trước, em đã nợ anh 1 lời hứa? Có đúng vậy không?
- Lời hứa?- Chính tôi cũng quên mất là tôi đã từng hứa, trong khi đó, người mất trí là anh lại nhớ đến.
- Lúc anh mang tài liệu đến văn phòng cho em.- Nam nghiêm nghị. Tôi cũng nhớ không rõ lắm, hình như tôi… có thì phải. Jackson nãy giờ còn ngơ ngác thì bây giờ bắt đầu bừng tỉnh. Anh kéo tôi về phía anh, tôi như 1 món hàng cho 2 người khách chợ giành giật nhau lựa. Jackson nói, giọng điệu nghiêm túc và gay gắt:
- Anh có điên hay không? Sao lại đến phá hỏng đám cưới của tôi chứ? Chẳng phải anh là người đầu tiên buông tay sao? Hơn nữa, anh còn có đứa con mà!
- Đúng… Anh đã kết hôn…- Tôi buồn rầu, đưa những ngón tay trắng nõn xanh xao của mình vuốt cái nắm chặt của anh xuống.
- Tôi.không.lấy.ai.ngoài.Thiên.Trang.- Anh gằn giọng từng chữ rồi nắm chặt lấy cánh tay tôi. Sức lực của 2 người đàn ông như muốn xé nát tôi ra. Tôi giằng cả 2 tay ra. Tôi ôm chầm lấy Nam, khẽ còoàng tay qua cổ đặt lên môi anh 1 nụ hôn, chỉ là cái lướt nhẹ. Nam vui mừng nhìn tôi nhưng tôi lại lùi về phía Jackson đang ngơ ngác:
- Em xin lỗi, nhưng em sẽ lấy Jackson. Và đó, là nụ hôn chấm dứt tất cả. Đừng làm cho tập đoàn Hoàng Việt mất thể diện.
Trong phút chốc, tôi rơi vài trạng thái trống rỗng, đây là điều tôi muốn? Đúng, đó là điều tôi muốn. Tôi đang từ chối hạnh phúc? Tôi đang đứng giữa bờ vực của đau khổ và hạnh phúc. Khi tôi đưa tay ra nắm lấy tay Nam, tôi sẽ được hạnh phúc… nhưng còn Jackson??? Nếu tôi ở cạnh anh ấy, tôi sẽ không tìm thấy hạnh phúc ở mình… nếu có hạnh phúc thì chắc hẳn tôi sẽ xem anh như người thay thế.
Nam đứng hình, anh mở to mắt nhìn tôi. Sau giây phút tôi hôn anh thì anh đã hoàn toàn rơi vào địa ngục. Tôi nhận thấy sự vô hồn trong ánh mắt anh. Tim tôi thắt nghẹn, sống mũi cay xè nhưng không thể nào bật thành tiếng khóc. Tôi cúi đầu chào anh, cái cuối đầu mang theo những giọt lệ trên khóe mắt rơi theo trong vô thức.
Jackson ngạc nhiên, không giấu giếm được cảm xúc vui mừng của người chiến thắng. Anh nắm tay tôi ra sau lưng, đối diện với Nam:
- Cô ấy chọn tôi. Anh đi đi!
- Không.cô.ấy.yêu.tôi. Trang, hãy nhìn đối diện sự thật, em sẽ hạnh phúc với lựa chọn của mình?
Bây giờ tôi không ngăn được dòng cảm xúc nữa, nước mắt rơi như dòng suối nhưng tôi lại gật đầu chắc nịch. Tôi cố gắng nói, hơi thở như không còn của mình nữa:
- Anh nên chúc phúc cho em!
- KHÔNG!
Mọi người nãy giờ đang bàn tán xôn xao thì bảo vệ đã đến theo lời của chủ tịch. 2 người bảo vệ đến lôi anh đi, hôn lễ sẽ được cử hành tiếp tục. Nhưng Nam chỉ cúi đầu, đưa tay ra hiệu đừng đụng vào:
- Tôi sẽ đi. Đây là chuyện ngu ngốc nhất tôi từng làm. Trang, anh… không hề muốn chúc phúc cho em.
Nói rồi, Nam bước ra khỏi thánh đường. Đôi chân tôi không còn trọng lực nữa mà ngã quỵ xuống.
……………………………………………………………………………………………….
- Anh bị điên hay sao mà lại đến đám cưới của họ mà phá chứ?- Giọng của Jane bực dọc trong điện thoại, cô ấy bắt tin nhanh thật, Nam tự nói với mình rồi quăng điện thoại ra đường, chiếc xe chạy vội đã cán nát.
Tin tức chẳng bao lâu lại được đưa lên báo mạng, thậm chí qua truyền hình. Nam ngước lên nhìn màn hình ti vi rộng lớn của 1 siêu thị đang bật. 1 số người đi qua nhìn anh xì xầm. Anh ngán ngẫm bước tiếp.
Anh đã thua thật ư? Đúng là ông tơ bà nguyện độc ác, đã buộc nhầm dây tơ.
Lúc này, trên thánh đường, Trang vẫn chưa hết bàng hoàng vì mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Cha sứ giục đeo nhẫn cho chồng, cô đưa chiếc nhẫn lên không trung, vừa gần đến tay anh thì vuột tay rớt xuống đất lăn đi mất. Jackson mở to mắt nhìn cô, ánh mắt lo sợ đều sắp xảy ra. Cô hít thật sâu nói:
- Em không xứng đáng với anh. Mọi người nghe đây, tôi đã có con, đứa con đó chính là con của Hoàng Nam, giám đốc tập đoàn Hoàng Việt. Không phải là của Jackson như mọi người đã nghĩ.
Cô nói đến đây, vẻ mặt của bà chủ tịch như không còn sức sống. Mọi người nhìn nhau ngỡ ngàng rồi bàn tán xôn xao.
Cô lấy hết sức lực nói tiếp:
- Tôi rất cảm kích Jackson đã xem Thiên như con của mình. Nhưng anh à, em không thể chối bỏ là em yêu Nam.- Cô quay sang nhìn Jackson rồi đưa mắt nhìn đứa con đứng phía sau mình.- Em đã tự lừa dối chính bản thân mình và rất có thể nếu chúng ta thành hôn thì em sẽ lừa dối anh nữa. Em không thể ích kỷ hạnh phúc cho riêng mình nhưng em cũng không thể dối gạt và xem anh như cái bóng. Quả thật là 2 người giống nhau, cái hôm mà anh cầu hôn, em cứ ngỡ là Nam nên đã nhận lời. Em xin lỗi, rất xin lỗi…- Nói rồi, cô khóc thảm thiết…
Jackson bỗng dưng cười nhẹ:
- Anh… vẫn là người thua cuộc. Anh chấp nhận lời xin lỗi này và… anh cũng rất có lỗi với em. Anh cũng đã tự lừa dối bản thân và anh thấy rất mệt mỏi. Chúng ta vẫn có thể làm bạn. Anh… ganh tỵ với Nam thật đó. Anh hôn em có được không? Đôi môi mà chưa một lần anh chiếm hữu, chỉ có thể là cái ôm cổ hay nắm tay… 1 phút thôi…
Trang ngước khuôn mặt đầm đìa nước mắt lên nhìn Jackson. Anh ghé môi mình vào môi cô nhưng vừa chạm đã rụt lại. Anh nói:
- Nụ hôn của 1 người bạn, xã giao kiểu Mỹ. Tiệc đã tàn, em có thể đi. Anh sẽ giữ Thiên giúp em, đi tìm anh ta đi!
Cô nhìn anh mỉm cười gật đầu rồi chạy ra khỏi thánh đường. Bà chủ tịch có vẻ vẫn chưa chấp nhận được sự thật nên ngồi im lặng chết trân.
………………………………………………………………………………………………
Trên đường phố xa lạ của quê người, tôi vội vã chạy đi tìm 1 nửa của mình. Gió trên nền trời bỗng thổi mạnh, trời chuyển âm u. Có lẽ ông trời đã thêm thử thách cho tôi bằng cách gieo mưa. Tôi cởi đôi giày ra chạy bằng đôi chân trần cho thoải mái. Tí tách… tí tách… từng hạt mưa bắt đầu trĩu hạt 1 cách lạnh lùng. 1 chiếc ô che trên đầu tôi, tôi ngẩng đầu nhìn, thân hình cao to của anh che lấy tôi. Tôi cười tươi nhìn anh rồi choàng tay qua cổ anh. Chiếc ô rơi xuống, nhưng bây giờ thì ai quan tâm đến mưa chứ?
Anh khẽ giơ tay vuốt mái tóc tôi:” Nụ hôn ban nãy chấm dứt tất cả khoảng cách nhé!”
Tiếng gió rít khẽ qua kẽ lá, tôi loáng thoáng nghe được câu nói: EM YÊU ANH và tiếng tin nhắn vang lên của facebook.
HOÀN
|