Anh Phát Bệnh Rồi, Em Đến Đây !
|
|
Anh phát bệnh rồi ... Em đến đây!!!
Tác giả: Quỷ Miêu Tử
Thể loại: Sủng, nữ cường, trinh thám
Editor: Queenie_Sk
Độ dài: Đã hoàn (120 chương)
Giới thiệu nội dung:
Đây là chuyện kể về một thiên tài pháp y gặp được một bậc thầy tâm lý học, cuối cùng trở thành một đôi vợ chồng biến thái 'bệnh xà tinh'!
*Bệnh xà tinh [Shéjīngbìng] có phát âm khá giống [Shénjīngbìng]: bệnh thần kinh, xuất phát từ video "Vạn vạn không ngờ tới", cho nên cụm 'bệnh xà tinh' được dùng như tiếng lóng chỉ người bị bệnh thần kinh. -~-~-~-~-~-~-~-~ Cô là thiên tài pháp y nổi danh lừng lẫy cả nước, chuyên viên đội Cảnh sát hình sự.
Anh là chuyên gia tâm lý học phạm tội nổi tiếng thế giới, chuyên gia suy lý logic trinh thám.
Hai thiên tài, cả hai đều là thiên tài.
Yêu nhau?Yêu nhau?
Cả hai đều biến thái, rất rất biến thái.
Ngờ nghệch, cũng đều rất ngờ nghệch.
|
Chương 1: HỨA LUẬT Tháng mười, tiết trời cuối thu ở thành phố Giang vẫn còn nắng gắt.
Sau giữa trưa, thời tiết đột ngột thay đổi, gió nổi mây vần, những đám mây đen che kín bầu trời, chẳng bao lâu sau, tiếng sấm chớp ầm ầm, từng hạt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống nền đất nóng hổi, khiến người qua đường cũng có thể nghe được âm thanh xèo xèo phát ra khi nước mưa chạm mặt đất.
Hứa Luật mới ở hiện trường trở về Cục, đã nghe thấy báo cáo Đội trưởng Tô tìm cô.
“Biết rồi!”
Cô sửa soạn lại một chút rồi mới đi 'phục lệnh’.
Thủ trưởng của là Tô Tử Khiêm, cái tên nghe thật tao nhã, thoạt nhìn có thể thấy là người có diện mạo đoan chính, khiêm tốn, nước da ngăm đen, môi hồng răng trắng. Nhưng tuyệt nhiên đừng để vẻ bề ngoài này của anh ta đánh lừa. Ai ở trong Cục cảnh sát của thành phố Giang nghe nhắc tới cái tên Tô Tử Khiêm thì như tiếng sét bên tai.
Từ lúc tốt nghiệp trường cảnh sát cho đến khi gia nhập đội hình sự đã phá không ít vụ án lớn.
Nhà họ Hứa và nhà họ Tô cũng xem như là thân quen.
Tô Tử Khiêm hơn cô ba tuổi, hai người lớn lên trong đại viện, có thể coi là thanh mai trúc mã, hiện tại hai người lại là đồng nghiệp, cùng công tác trong Cục cảnh sát thành phố Giang. Y theo lời bạn bè của Hứa Luật nói: Hai người này không đến được với nhau, quả thực thật có lỗi với đoạn tình duyên này .
Cốc! Cốc! Cốc!
“Mời vào.”
Giọng nam trầm ổn từ bên trong truyền ra.
Hứa Luật đẩy cửa vào.
Tô Tử Khiêm hiện tại là Đội trưởng đội cảnh sát hình sự, có phòng làm việc riêng.
“Tìm em có việc gì sao?”
Hứa Luật ngồi xuống cái ghế ở trước mặt, cách bàn làm việc, nhìn chăm chú người đã từng lớn lên bên cô. Ngày xưa gương mặt tuấn tú, trải qua mấy năm trong đội hình sự, anh lại điểm thêm nét cường tráng và lạnh lùng.
Trong Cục cảnh sát có không ít người ngầm gọi Tô Tử Khiêm là ‘Nam Thần’ của Cục cảnh sát, Hứa Luật lần đầu tiên nghe thấy biệt danh này liền hỏi lại ngay: Vậy ‘hoa’ của cục đâu?
Hai người quá thân quen, nên Tô Tử Khiêm không vòng vo mà vào thẳng vấn đề: “Hình như đã lâu em chưa được nghỉ ngơi?!”
“Không cần thiết.” Hứa Luật không hề suy nghĩ mà từ chối thẳng.
Tuy rằng tổ pháp y bây giờ không còn khan hiếm người như những năm sáu mươi, bảy mươi của thế kỷ trước, nhưng cũng không nhiều đến mức tùy tiện cắt bớt một người cũng không ảnh hưởng đến công việc.
Cũng không hề ít trường học có mở các ngành học liên quan ít nhiều đến bộ môn pháp y, nhưng từ lúc nhập học cho đến khi tốt nghiệp thì biến động khá nhiều, hơn phân nửa chuyển ngành nửa chừng thành kỹ thuật viên hoặc kế toán viên, số người kiên trì cho đến cuối cùng là rất ít.
Mà những người vừa tinh thông pháp y, vừa hiểu biết về điều tra hình sự quả là cực hiếm.
Tô Tử Khiêm nhíu mày: “Em có hiểu biết y học, hẳn là rõ ràng hơn ai hết mấy chữ làm việc kết hợp nghỉ ngơi nên viết như thế nào chứ!”
Hứa Luật nhếch miệng, không cãi lại.
“Vụ án đó, em đã tận lực rồi!”
Tô Tử Khiêm nhìn người con gái trước mắt, hai gò má trắng hồng, gương mặt tinh tế, không trang điểm chút nào. Tuy đã 26 tuổi nhưng nhìn qua không khác những kẻ mới chập chững bước chân vào đời là bao. Nếu nhìn vào gương mặt này nói rằng cô mới chỉ là sinh viên đại học chắc ối kẻ tin răm rắp.
“Dĩ nhiên là chưa đủ!”, Không thể nào cho hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật như vậy được.
Vụ án chính là vụ tai nạn giao thông xảy ra tuần trước.
Qua khám nghiệm và điều tra cho thấy, người gây tai nạn chính là Hàn Tư Minh, nghiêm trọng hơn là tai nạn xảy ra do say rượu lái xe, vậy mà cuối cùng lại chuyển thành vụ tai nạn giao thông bình thường, còn có người đứng ra nhận tội thay cho hắn. Hơn nữa, lại còn được gia đình người bị hại bãi nại, tự hòa giải ngoài tòa.
Tô Tử Khiêm thầm thở dài, cầm lấy phong bì trên bàn: “Hiện tại, nhà họ Hàn viết thư khiếu nại em!”
Hứa Luật nhướng cặp chân mày xinh đẹp.
“Khụ khụ!”, Tô Tử Khiêm hắng giọng, “Trong thư khiếu nại nói em tự ý hỏi cung Hàn Tư Minh, đã vượt quá chức trách của mình, hơn nữa những lời nói của em đã gây tổn thương không nhỏ đến tâm lý của Hàn Tư Minh.”
“Ha ha ha …”, Hứa Luật giật giật khóe miệng, ôm lấy cánh tay hừ lạnh: “Vậy chắc anh chưa cho họ biết ‘chị’ đây kiêm một lúc hai chức: Vừa là pháp y, vừa là cảnh sát hình sự. Còn nữa, cái tên súc sinh uống rượu lái xe mà cũng có thể bị một đứa con gái như em nói mấy câu làm tổn thương tinh thần sao?”
“Còn nữa …”, Tô Tử Khiêm nhìn lá thư khiếu nại trong tay, “Ngoại trừ tổn thương về mặt tinh thần họ còn kiện em đả thương thân thể của Hàn Tư Minh.”
“Vậy chắc bọn họ cũng không biết, vừa nhìn thấy đàn bà là cái tên súc sinh ấy quay về bản năng ngựa đực, còn dám mạnh miệng tuyên bố một đêm bảy lần cũng chẳng có nghĩa lý gì hết!”
Tô Tử Khiêm đặt lá thư khiếu nại xuống, rút ra một tập tài liệu khác từ chồng giấy tờ bên cạnh: “Đây là văn kiện cấp trên giao xuống.”
Hứa Luật nhận lấy, quét mắt rồi trở nên trầm mặc.
“Nếu như em không muốn …”, anh có thể lấy thân phận nhà họ Tô.
|
“Thôi quên đi!”, Hứa Luật nhướng mày, nhìn nhìn một lúc, sau đó gấp lại văn kiện: “Em đi! Mất công lại khiến anh khó xử.” Hơn nữa gần đây cô cũng cảm thấy cảm xúc tiêu cực của cô ngày càng tăng cao.
Tô Tử Khiêm rời khỏi bàn, vòng qua lại gần bên Hứa Luật, xoa đầu giống như đang vỗ về một đứa trẻ. Cô nhóc bướng bỉnh thế này tại sao lại có thể nuôi được mái tóc dài mềm mượt đến vậy: “Coi như nghỉ ngơi thư giãn đi!”
“Vâng!”
Hai người nói thêm vài câu, sau đó Hứa Luật đứng dậy rời đi, Tô Tử Khiêm nhịn không được tò mò hỏi: “Lúc đó em đã làm gì Hàn Tư Minh vậy?”
Hứa Luật chu miệng: “Em chỉ nói: Cho dù anh không mở miệng cũng không sao cả, chị đây còn có rất nhiều biện pháp ngụy tạo ra chứng cứ. Bây giờ miệng bên trên cạy không ra thì đợi vào phòng tạm giam tôi sẽ nhờ mấy ‘anh’ trong đó cạy ‘miệng bên dưới’.”
Tô Tử Khiêm nghẹn họng … chuyện này …
“Vậy cái vụ bị đả thương là sao?”
“… Nín!”
“Hả???”
“Hắn nói muốn đi vệ sinh, chị đây bắt hắn phải nín!”, Hứa Luật hừ hừ một tiếng, “Em còn nói: Nếu như không nhịn được để chị đây thắt cho ‘em’ cái nút bướm.” Nghĩ đến dáng vẻ sợ hãi của tên Hàn Tư Minh lúc đó, trong lòng cô thấy thoải mái hơn hẳn.
“Được rồi!”, Tô Tử Khiêm bái phục.
Hứa Luật không đợi tâm trạng sững sờ của Tô Tử Khiêm hồi phục, cô cầm lấy tập văn kiện rời đi: “Đi nhé!”
Tô Tử Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, quay trở về chỗ ngồi, được một lúc lâu sau không nhịn được cũng phải bật cười.
Cô nhóc này chẳng biết giữ mồm miệng.
Trong phòng làm việc không một ai nhìn thấy, Đội trưởng Tô Tử Khiêm đang cười lăn lê bò càng.
Ra khỏi văn phòng của Tô Tử Khiêm, Hứa Luật không còn duy trì được dáng vẻ thoải mái như vừa rồi, cả người cô ỉu xìu, khiến đồng nghiệp không thể không chú ý.
“Tiểu Hứa, Nam thần Tô Tử Khiêm tìm cậu có việc tốt gì sao?”
Mối quan hệ giữa Hứa Luật và Tô Tử Khiêm chẳng phải là bí mật gì trong Cục cảnh sát, không ít đồng nghiệp còn hi vọng bọn họ sớm thành một đôi.
Chỉ tiếc, bên nhau nhiều năm như vậy, một tia lửa điện cũng không thấy.
Thật ra, khi còn trẻ, Hứa Luật cũng có chút ảo tưởng với Tô Tử Khiêm. Dù sao Tô Tử Khiêm vừa đẹp trai lại biết chăm sóc cô, thêm vào đó Hứa Luật thuộc tuýp người ‘Mê vẻ bề ngoài điển hình’, nên tình yêu nảy mầm là chuyện không thể tránh khỏi. Cô cũng giống như những nữ sinh khác, làm mấy việc ngốc ngếch như đan khăn quàng cổ, hoặc tặng chocolate trong ngày lễ tình nhân.
Tô Tử Khiêm đều nhận hết, chưa bao giờ từ chối nhưng từ trước đến nay vẫn không có bất cứ thêm một biểu hiện gì.
Sau này khi ra ngoài xã hội, mầm tình yêu đó bị những bận rộn bon chen của cuộc sống làm cho héo úa dần, đến bây giờ cô đối với Tô Tử Khiêm không còn mảy may tâm tư nào nữa.
Tuy Tô Tử Khiêm vẫn chăm sóc cô không hề thay đổi, nhưng với Hứa Luật sự chăm sóc quan tâm này chẳng khác nào thứ tình cảm anh em, gắn bó khắng khít từ bé đến lớn.
“Chuyện tốt! Chuyện rất tốt!”, Hứa Luật ném tập văn kiện trong tay đưa cho Tiểu Giang, thỏa mãn trí tò mò của bọn họ.
“Hả??? ‘Văn kiện Điều động lên tỉnh tham gia giảng dạy đào tạo chuyên ngành pháp y’ … Sao họ cho chị làm giảng viên à?”, Tiểu Giang sau khi xem qua văn kiện thốt lên kinh ngạc: “Nhận lương của một chuyên gia, bây giờ còn thêm lương giảng dạy, rồi công tác phí … A a a a … Quả là chuyện tốt, chuyện tốt thế này chẳng bao giờ rơi trúng đầu em cơ chứ? Nam thần Tô Tử Khiêm thật bất công!”
“Lòng người thâm cao như biển trời!”, chị Hoàng từ phòng nghỉ bước ra vừa nghe mấy câu than vãn của Tiểu Giang, mở miệng châm chọc: “Lần sau Tiểu Hứa có giải phẫu tử thi thì mang tên nhóc này qua để mở mang kiến thức.”
Tiểu Giang ngượng ngùng sờ sờ mũi, mọi người không nhịn được cười ầm ĩ.
“Chuyện gì mà vui vậy?”, Thẩm Mộng từ bên ngoài đẩy cửa bước vào: “Ở ngoài cũng nghe thấy tiếng mọi người cười đùa!”
“Người đẹp Thẩm, bọn anh đang nói về sư tỷ của em.”
Trong Cục cảnh sát đàn ông chiếm đa số, Hứa Luật và Thẩm Mộng là hai trong số ít ỏi nữ cảnh viên ở đây. Hai người đều theo ngành pháp y. Thẩm Mộng có mái tóc dài, đôi mắt to, giống như người mẫu trong tạp chí bước ra. Nếu chỉ nhìn bề ngoài, chắc không ai tin nổi cô lại là một bác sĩ pháp y.
Thẩm Mộng là sinh viên ưu tú nhất trong Viện Pháp Y của tỉnh. Pháp y chuyên sâu so với pháp y thông thường đương nhiên còn khó hơn nhiều. Phải học các khóa lý thuyết bao gồm sinh lý, sinh hóa, bệnh lý, ký sinh trùng, … Trong ba năm học, sinh viên khoa pháp y buộc phải hoàn tất các Chương trình học lý thuyết, sau đó đến các phòng ban pháp y, phòng khám để tìm kiếm cơ hội thực tập và kiến tập. Đến năm thứ tư, sẽ đến thực tập tại Phòng pháp y của Cục cảnh sát.
Thẩm Mộng từ kỳ nghỉ hè năm thứ ba đã đến Cục cảnh sát thành phố Giang để kiến tập. Năm nay là năm thứ tư, cô được thực tập dưới sự hướng dẫn của Hứa Luật.
Hứa Luật cảm thấy cô gái này khá hoạt bát, cũng khéo léo, năng lực rất tốt. Bây giờ cứ khi nào đến hiện trường cô đều cho Thẩm Mộng đi cùng, nếu không phát sinh chuyện ngoài ý muốn thì chỉ nửa năm nữa Thẩm Mộng tốt nghiệp, chính thức trở thành một thành viên của Cục Cảnh sát thành phố Giang.
Thẩm Mộng chớp mắt: “Sư tỷ sao thế ạ? Có chuyện kinh thiên động địa gì sao?”
“Ừ!”, Tiểu Giang, “Sư tỷ em lần này thành giáo viên mất rồi!”
“Giáo viên???”, Thẩm Mộng kinh ngạc, "Xảy ra chuyện gì sao?”
Hứa Luật chỉ tập văn kiện trong tay Tiểu Giang: “Cấp trên có lệnh, không thể không tuân!”
“Xem ra rất tốt!”, Thẩm Mộng xếp lại tập văn kiện, đặt lên bàn của Hứa Luật: “Đại Học Y của tỉnh là một nơi cực kỳ tốt!”
Hứa Luật: “Tiểu Mộng, mấy ngày tới đây tôi sẽ xử lý mấy vụ án tôi đang theo, còn mấy vụ án khác thì để em phụ trách được không?”, dù gì thì gì cô ta đã theo Hứa Luật hơn một năm, năng lực của cô ta thế nào cô nắm rõ.
Tuy nhiên một bác sĩ pháp y ngoài nắm chắc các kiến thức căn bản thì cần nhất phải có kinh nghiệm thực tế.
“Dạ! Để em kiểm tra xem, nếu có vấn đề gì, lúc này vẫn còn có sư tỷ giúp em!”
“Hứa Luật gật đầu: “Ừ! Tôi sẽ nói với anh Vương, mấy tháng sau này sẽ do anh Vương trực tiếp hướng dẫn em, nếu em có điều gì không hiểu cứ trực tiếp hỏi anh ta, hoặc cũng có thể gửi thư cho tôi.”
“Vâng!”, Thẩm Mộng gật gù, cười híp mắt, tiếp sức cho Hứa Luật: “Sư phụ cố lên! Em cũng sẽ cố gắng. Hai thầy trò ta cùng cố gắng!”
“Ừ! Cố lên!”, Hứa Luật gật gật đầu.
|
Chương 2: ĐI DẠY Trường đại học Y của tỉnh tọa lạc tại thành phố Tân.
Vào một buổi chiều của tuần lễ sau đó, Hứa Luật sắp xếp hành lý, ngồi xe lửa đến thành phố Tân.
Rời khỏi nhà ga, trời đã sẩm tối, ánh đèn loe loét, cô vừa liếc mắt đã nhìn thấy người bạn thân Cố Sênh.
Cố Sênh là con gái phương Bắc, dáng người cao gầy hơn so với các cô gái phương Nam. Cô mặc chiếc đầm màu đỏ, khoác chiếc áo khoác lửng màu đen, đôi giày cao gót màu bạc. Cả người tựa vào cửa xe hơi, đôi chân thon dài gợi cảm khiến bao người qua đường phải đưa mắt trộm nhìn.
“Này, người đẹp, có hẹn sao?”
Cố Sênh liếc một cái sắc lẹm: “Hẹn cái đầu anh!”, thanh âm không che giấu tâm trạng đang mất kiên nhẫn, muốn tống cái tên đàn ông ‘thứ n’ này tránh xa khỏi tầm mắt cô. Câu trả lời khó nghe như vậy thì có cho tiền anh ta cũng không dám lại gần.
Vừa quay đầu nhìn lại đã trông thấy dáng vẻ tươi cười của Hứa Luật, cô ta nuốt toàn bộ lời nói khó nghe vào miệng.
“Sênh! Tớ đến rồi!”
Hứa Luật đặt hành lý xuống nền đất, tiến lên ôm lấy Cố Sênh.
Cố Sênh dở khóc dở cười ôm chầm lấy cô bạn thân: “Tiểu quỷ! Chào mừng đến với thành phố Tân. Nào mau lên xe, chị đây đưa ‘em’ đi mở mang tầm mắt.” Cố Sênh nhấc hành lý nhét vào khoang sau.
Tướng mạo Cố Sênh thật mê người, là loại phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, nếu nói khó nghe, cô ta phảng phất dáng dấp của hồ ly tinh, nhưng ở chung lâu ngày mới biết người phụ nữ này mang đậm tính cách đặc trưng của phụ nữ phương Bắc, cởi mở, vui vẻ, ẩn dấu nét hiền lành và thiện lương.
Tân Thành là thành phố biển, tính theo âm lịch, tháng này là mùa cua. Cố Sênh đưa Hứa Luật đến một nhà hàng khá có tiếng trong thành phố Tân.
“Muốn ăn gì cứ gọi thoải mái, hôm nay chị đây mời!”, Cố Sênh gọi trước mấy món cua đặc sản của nhà hàng như: Cà ri cua, Bánh gạch cua, Cua rang muối, rồi sau đó mới đưa thực đơn cho Hứa Luật. Hứa Luật khách sáo chỉ gọi thêm vài ba món.
Nhà hàng phục vụ khá nhanh, trong phút chốc bữa tiệc cua thịnh soạn đầy đủ sắc hương mỹ vị khiến Hứa Luật chảy nước miếng.
Hứa Luật thích ăn cua từ nhỏ, ăn bao nhiêu cũng không biết chán: “Tớ chọn thời gian này đến Tân Thành quả là chính xác!”
Hai người bạn thân hơn nửa năm không gặp, ngồi tán gẫu với nhau tình hình gần đây. Chuyện công việc của Hứa Luật Cố Sênh đã nghe nói sơ sơ nhưng hôm nay mới biết được tường tận đầu đuôi câu chuyện.
“Cậu chưa kể cho tớ khúc phía sau”, Cố Sênh vừa múc gạch cua vừa nói: “Chứ tớ thậm chí có thể miễn phí cho ‘case’ này, dù gì cũng phải đem tên họ Hàn đó tống vào tù, mấy năm thì không được chứ sáu bảy tháng là chuyện nhỏ.”
Cố Sênh là luật sư, chuyên thụ lý mấy vụ kiện án hình sự, rất có tiếng tăm trong giới luật sư trong nước.
Hứa Luật gặm càng cua: “Thôi bỏ đi!”. Cha mẹ của nạn nhân chỉ là tầng lớp thấp cổ bé họng, cũng chỉ muốn giải quyết cho êm chuyện. Lấy thế lực của nhà họ Hàn ở thành phố Giang, cho dù có thắng kiện ở trên tòa, chắc gì đã có thể tống được tên Hàn Tư Minh đó ngồi tù, chẳng có gì làm khó được tên tiểu tử đó.
Cô chợt nhớ lại lời nói của chị nạn nhân: “Thắng kiện thì sao? Em trai tôi cũng đâu thể sống lại. Thân phận nhà họ Hàn chúng tôi làm sao có thể đấu nổi. Nửa tháng qua ngày nào họ cũng đến trước cửa, mặt ngoài thì giả bộ van xin tha thứ nhưng phía trong đó thật sự chính là những lời đe dọa. Ba mẹ tôi vì cái chết của đứa em đã sống dở chết dở. Người chết không thể sống lại, chúng tôi cũng đã nhận được tiền bồi thường. Đến đây là kết thúc được rồi.
Pháp y Hứa là người tốt chúng tôi rất cám ơn … Thật sự cám ơn cô!”
Hứa Luật lại nghĩ đến dáng vẻ đau khổ cha mẹ của nạn nhân hôm nhận thi thể của người con trai về, gương mặt hằn rõ sự bất lực và cô đơn.
Cố Sênh vội vàng chuyển đề tài: “Được rồi! Được rồi! Nói qua chuyện khác đi. Thái hậu tớ gần đây điên cuồng áp dụng chính sách đi coi mắt với tớ đây nè!”
Hứa Luật không giấu được dáng vẻ vui sướng khi cô bạn thân ‘gặp đại họa’: “Chỉ có thái hậu mới có thể chế ngự được tính tình nữ vương của cậu.”
Cố Sênh và Hứa Luật hai người bằng tuổi nhau, năm nay đều đã 26 tuổi.
“Không công bằng!”, Cố Sênh nghiến răng nghiến lợi gặm cua: “Tại sao cậu lại không bị ép kết hôn? Để tớ gọi cho mẹ Hứa, nói với mẹ vài câu để mẹ thúc cậu!”
“Ha ha ha! Xin mời, xin mời!”, Hứa Luật hả hê cười cợt, không mảy may lo lắng đến lời đe dọa của Cố Sênh.
“Pà mịa nó!”, Nhìn bộ dáng ‘tiểu nhân đắc chí’ của Hứa Luật, Cố Sênh thầm ước ao và ghen tị: “Đừng tưởng có Tô Tử Khiêm làm lá chắn là cậu có thể lên mặt với tớ!”
“Được lên mặt như vậy còn tốt hơn là không được!”, Hứa Luật cầm hai càng cua trong tay lúc lắc qua lại trước mặt Cố Sênh trêu ngươi.
“Này, nói đi cuối cùng cậu và Tô Tử Khiêm rốt cục là thế nào vậy?”
|
“Còn có thể thế nào, cứ như vậy thôi”, Hứa Luật mút máp mấy đầu ngón tay dính gạch cua, vẻ mặt thỏa mãn: “Đàn ông thì có gì ngon, có thể ăn ngon hơn cua không?”
Cố Sênh vừa gặm càng cua vừa gật đầu tán thành: “Chị đây tướng mạo xuất chúng, tính cách tuyệt vời, còn có một công việc tốt lương cao, có xe có nhà, ngày ngày thư thái tự tại, tại sao lại phải đi tìm kiếm cái gông mà đeo vào cổ chứ!”
“Không sai”, Hứa Luật vừa khều thịt cua vừa nói: “Tháng trước tớ có theo một vụ, ông chồng giết chết vợ mình rồi ngụy tạo thành vụ tai nạn giao thông nhằm gạt lấy số tiền bảo hiểm kếch xù. Cuối cùng cũng tra ra, một năm trước ông ta đã mua bảo hiểm cho vợ mình, ra vẻ là người chồng tốt muốn bảo đảm an toàn cho người vợ mình. Ai ngờ đó chính là quả bom hẹn giờ, cậu xem như vậy có thể an tâm mà kê cao gối ngủ sao?”
“Chính xác!”, cứ nói xấu đàn ông là Cố Sênh hưng phấn hẳn, cô góp thêm một viên gạch, “Trước khi chuyển qua phụ trách mảng án hình sự, tớ cũng từng giải quyết mấy vụ ly hôn. Thật sự, mỗi ngày đối diện với mấy vụ án không phải đàn ông có vợ bé, thì đàn bà ngoại tình. Năm đó thì thề sống thề chết bên nhau trọn đời, bây giờ thì lôi nhau ra tòa cấu xé; nếu không phải vậy thì một bên khăng khăng ly hôn, bên kia thì dù có chết cũng không chịu …”. Nói đến mấy vụ án ly hôn đã từng trải qua, Cố Sênh vẫn còn cảm thấy tức tối: “Bởi vậy thái hậu tớ sợ quá, mới bắt phải đổi công việc khác. Bà nói nếu tớ mà cứ tiếp xúc mấy loại án thế này thì cả đời cũng chẳng mong kết hôn được, bởi quá hiểu rõ ‘hồng trần’ phũ phàng.”
“Đáng tiếc lại chậm một bước”, Hứa Luật ăn uống no say, ngồi tựa vào thành ghế, xoa xoa bụng: “Mẹ Cố không biết từ lâu cô con gái yêu của mình đã sớm hiểu rõ ‘hồng trần’, đã sớm tuyệt vọng với đàn ông khắp thế gian này rồi. Ôi! A di đà phật! A di đà phật!”
“Phì! Ai nói cậu vậy!”, Cố Sênh lau miệng, “Chị đây vẫn còn thích đàn ông, phong thái của một người đàn ông hoàng gia Anh, thông minh tiêu sái.”
Hứa Luật tiếp lời: “Âu phục thẳng tắp, vóc dáng khêu gợi!”
“Còn có tính cách kiêu ngạo …”
“Tóc xoăn đáng yêu …”
“Dùng nicotine để phát tán bớt năng lực siêu quần …”
“Điên cuồng xử lý vụ án đến quên ăn quên ngủ …”
…
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thanh la lớn: “Sherlock Holmes!”
“Thân sĩ áo xanh, tay cầm thanh kiếm, mắt sáng như sao trên trời, tướng mạo oai phong lẫm liệt, dáng vẻ bất phàm, thần sắc đằng đằng sát khí. Thân phận thấp hèn nhưng tâm cao như trời, ngay cả lời xin lỗi cũng lẫm liệt không một chút hèn kém của một thân phận tôi tớ.”*
“Nhất cố tích triêu ngộ chung sinh, bất cố tích triêu ngộ chung sinh”, Cố Sênh cảm xúc dào dạt, lại bồi tiếp: “Là át chủ bài của đội bóng rổ quận Kanagawa, trời sinh lạnh lùng, vô cảm, cao ngạo, trầm mặc ít nói, đơn giản thuần khiết, ngoài lạnh trong nóng, vĩnh viễn không khuất phục.”
*Nhân vật Cố Tích Triều trong truyện kiếm hiệp Nghịch Thủy Hàn Kiếm. Đọc thêm về nhân vật tại đây
“Kaede Rukawa”, Hứa Luật vỗ tay cái bốp, nhấp một ngụm nước trái cây.
Hai người ‘anh một câu, tôi một câu’, từ tình cảm đến võ hiệp, rồi qua các mỹ nam trong truyện anime, kiến thức sâu rộng khiến người khác phải thầm thán phục. Ở một góc độ nào đó sở thích giống nhau cũng là một trong những lý do khiến bọn họ mãi là đôi bạn thân.
“Aizza …”, Cố Sênh cảm thán, “Sherlock Holmes, Cố Tích Triều, Kaede Rukawa … tại sao bên cạnh họ đều là đàn ông cơ chứ!”
Hứa Luật cũng tỏ vẻ ưu tư: “Sherlock Holmes thì có Watson.”
“Cố Tích Triều thì có Thích Thiếu Thương.”
“Kaede Rukawa thì có Hanamichi …”
“Tớ cảm thấy Kaede Rukawa thích hợp với Akira hơn.” Là người theo ‘Chủ nghĩa bề ngoài điển hình’’ thì với cô Sendoh mới là hoàn mỹ nhất.
*Kaede Rukawa, Hanamichi, Akira Sendoh nhân vật trong truyện Slam Dunk – Cú nhảy cuối cùng
“Hanamichi hợp hơn!”
Tiếp sau đó chính là đi sâu vào thảo luận Hanamichi hay Akira thì thích hợp với Kaeda hơn.
Cuối cùng hai người đi đến kết luận: Hai người đều thích đàn ông bị GAY, thế mới nói làm sao họ có thể thích mấy tên đàn ông khác được. Nếu tất cả đàn ông trên thế giới đều đồng tính thì làm sao lại có cảnh con người phải rơi vào tuyệt vọng được cơ chứ!
“Aaaa! Luật Luật mau nhìn đi … Trai đẹp! Trai đẹp … Hướng hai giờ, phía cửa tự động kìa.”
Hứa Luật ngẩng đầu nhìn theo hướng Cố Sênh chỉ, ánh mắt sáng lên, hưng phấn: “Aaa, ôi trai đẹp, đẹp quá, đẹp trai quá. Di động, đi động đâu, chụp ngay chụp ngay!”
Chờ Hứa Luật lấy được điện thoại di động người đàn ông đó đã bước ra khỏi cánh cửa kiếng. Hứa Luật nhất quyết không từ bỏ, quay người dán mắt sát vào tấm cửa sổ bằng kính, nhìn chằm chằm xuống dáng người người đàn ông đang đứng ven đường bên dưới: “Thời nay đàn ông mặc âu phục không thiếu nhưng đẹp đến mức đó chỉ là thiểu số.” Ánh mắt Hứa Luật vẫn nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia.
“Chính xác, chỉ muốn lột hết quần áo của hắn, trực tiếp đè xuống”, Cố Sênh cũng xen vào: “Mịa nó! Quá đúng thời điểm … con tim nhỏ bé của tớ run rẩy.”
Một chiếc xe màu đen dừng lại, người đàn ông khom người bước lên xe, đóng cửa, rời đi.
“Ôi! Đi rồi, đi mất rồi”, Hứa Luật thỏa mãn, “Tân Thành quả là một nơi cực tốt!”. Mới vừa tới thôi đã gặp được ‘hàng tốt’ thế này.
“Không biết nhìn chính diện thì thế nào nhỉ?”, Cố Sênh cũng thỏa mãn, tuy là hai người bọn cô chỉ nhìn thấy bóng lưng mà thôi.
“Vậy là quá đủ!”, Hứa Luật tỏ vẻ dày dạn kinh nghiệm, “Chỉ như vậy cũng khiến người ta sống trong mộng tưởng cả đời.” Thời nay chỉ cần ‘bóng lưng’ cũng đủ tàn sát chúng sinh rồi.
“Vậy thì, để ăn mừng ‘bóng lưng’ ngày hôm nay chúng ta phải ăn thêm hai con cua lớn!”
“Được! Được! Được! Mau mau … Phục vụ đâu!”
“Gọi món đi!”
“Phốc … khụ khụ khụ …”
Khách bàn bên cạnh sau khi nghe hai cô gái ba hoa chích chòe luận đủ chuyện thế gian một hồi, bây giờ lại tiếp tục gọi đồ ăn khiến họ không nhịn được cười.
Phụ nữ như vậy, người nào dám rước chắc cũng chẳng phải người thường.
Toàn nói chuyện không đâu, chuyện không nên nói cũng nói … như vậy ai có thể ở chung nổi.
Chẳng trách người ta bảo nhau ‘lão bà’ thời nay toàn hàng cực phẩm.
|