Anh Là Xã Hội Đen Thì Sao
|
|
- Gặp lại cô ấy rồi, anh thấy sao? - Alice, trợ lí của Jimmy, cũng là Việt kiều Mỹ. Jimmy lắc đầu. - Anh không biết lần trở về này là tốt hay xấu nữa? - Cô ấy không quên anh. Mà ngược lại, vẫn luôn nhớ đến anh… Nhất Bảo, đây là thời điểm nhạy cảm, anh phải luôn nhớ anh là Jimmy… Thời gian tới, vất vả cho anh rồi. Không lẽ tất cả những gì Mai Mai chờ đợi trong bao nhiêu năm qua, nó bất chợt hiện ra nhưng chỉ trong chốc lát đã hoàn toàn biến mất, giống như một quả bóng bay, phải mất công thổi trong bao lâu, nhưng chỉ cần một cái chích nhẹ, quả bóng sẽ không còn.
Lái xe lòng vòng cho khuây khỏa, không ngờ Mai Mai lại lái tới chỗ này. Nhà cũ của Nhất Bảo. Đằng nào cũng đến rồi, Mai Mai quyết định xuống xe đi bộ. Kể từ ngày đó, Mai Mai không còn quay lại nơi này. Rất nhiều lần cô muốn đến đây với tâm trạng đầy hy vọng nhưng rồi cô lại sợ làm mình thất vọng. Đây là lần thứ hai cô đi bộ trên con đường này, và cũng là lần thứ hai cô đi một mình trên con đường này. Không biết đó có phải là số phận!
- Chú cho con xin lại quả bóng. Tiếng cậu bé con này nghe rất hay. Mai Mai nhìn về hướng cậu bé. Đám trẻ con đang chơi đá bóng. Nổi bật trong số đó là một thân hình cao lớn, trên tay anh ta đang cầm quả bóng. Trong phút chốc, ánh mắt của anh ta và Mai Mai chạm nhau. Trả lại quả bóng cho đứa trẻ, Jimmy còn kèm theo nụ cười rất hiền, nụ cười mà trước đây Nhất Bảo chỉ dành cho Mai Mai. - Chào cô. – Jimmy chạy lại phía Mai Mai. Mai Mai cười nhẹ: - Chào anh. Sao anh… - Sao cô… Cả hai cùng nói. Jimmy cười, anh ta cười tự nhiên thôi, đâu biết rằng nụ cười ấy lại đang làm cho Mai Mai xáo động đến thế nào. - Hì hì, cô nói trước đi? - Tại sao anh lại đến đây? Jimmy tỏ ra ngạc nhiên: - Tôi cũng đang định hỏi cô câu đấy đây. - Vậy anh trả lời tôi trước đi. – Mai Mai nói. Jimmy giơ cái máy ảnh đang treo trước ngực lên: - Nhận ra chưa? Tôi thấy khu phố này có một nét cổ kính rất hấp dẫn, muốn lưu lại vài bức hình. Đây, cô nhìn ngôi nhà này… - Jimmy đưa máy ảnh chụp ngôi nhà gần nơi họ đang đứng. Mai Mai không biết cảm giác của mình lúc đó thế nào, cô nhìn ngôi nhà, rồi nhìn Jimmy, lòng cô gần như trống rỗng. Đó chính là ngôi nhà của Nhất Bảo.
- Mai Mai, Mai Mai.. Cô sao thế? Rất giống, thật sự là rất giống mà. Nhưng tại sao, từ thái độ, cách nói cho đến cử chỉ… rốt cuộc thì anh là ai? - Jimmy này, tôi có thể hỏi anh một chuyện được không? - Được chứ. - Uhm, anh… anh còn có anh em nào khác không? Jimmy lắc đầu: - Tôi là con một. Jimmy trả lời, tay vẫn nháy máy ảnh liên hồi. - Anh có chắc không? Có khi nào anh còn có một người anh em sinh đôi mà anh không biết không? Ví dụ như cảm giác còn có một suy nghĩ hay một cuộc sống, một linh hồn khác cũng đang tồn tại cùng lúc trong anh… Jimmy hạ cái máy ảnh trong tay, nhìn Mai Mai có phần cảnh giác: - Cô nói gì nghe ghê vậy? Mai Mai biết là mình đang hơi quá đà. Nhưng thực sự, nếu không phải anh em sinh đôi thì làm sao có chuyện hai người giống nhau đến như vậy. Cô lại đang hy vọng, nếu như Jimmy và Nhất Bảo là hai anh em thì cô có hy vọng có thể tìm lại Nhất Bảo. Nhưng nhìn Jimmy thì đúng là anh ta không nói dối. - Bỏ đi. – Mai Mai chán nản nói.
|
- Jimmy. - Tôi đang nghe đây. Mai Mai chỉ ngôi nhà nói: - Ngôi nhà này có gợi lên trong anh điều gì không? - Ngôi nhà rất đẹp. Là của cô à? Thực sự càng nói chuyện với Jimmy chỉ càng khiến cho Mai Mai thêm thất vọng. - Không. Là của anh ấy. Tôi chỉ là từng đến nơi này… Cũng gần bốn năm rồi tôi không còn quay lại nơi đây nữa. Tôi còn nhớ lần cuối cùng, tôi đã phải vất vả thế nào mới đến được đây. Hôm đó ngoài trời rất lạnh, tôi đã phải trốn ra khỏi nhà, lại còn phải chạy bộ từ đầu đường vào đây. Lúc đó tôi không quan tâm nhiều đến hoàn cảnh, chỉ mong sớm gặp được anh ấy… Nhưng không ngờ, khi tôi đến được nơi này, thì đã quá trễ. Anh ấy đã bỏ tôi mà đi. Mai Mai nói và không quên để ý phản ứng của Jimmy. Nhưng anh ta lại chẳng có phản ứng gì đặc biệt. - Suốt thời gian qua, tôi vẫn luôn chờ đợi ngày anh ấy quay về. Nhiều lúc tôi tự hỏi, nếu như anh ấy biết tôi đang chờ anh ấy thì anh ấy có quay về bên tôi không. Rồi Mai Mai quay sang nhìn thẳng vào mắt Jimmy, hỏi: - Nếu là anh, anh biết được người con gái ấy vẫn luôn chờ đợi mình. Anh sẽ làm thế nào? Mai Mai cố gắng đọc suy nghĩ của Jimmy qua đôi mắt anh ta. - Ấy, xin lỗi tôi có điện thoại. Jimmy nói rồi quay ra nghe điện thoại. - Alice… Là Alice. - Xin lỗi, Alice vừa gọi, cô ấy… À thôi, có lẽ tôi phải về trước. - Anh có vẻ rất quan tâm đến cô trợ lí của mình. – Mai Mai nói. Jimmy chỉ cười không đáp. - Nếu vội thì anh về trước đi. - Ok. Vậy tôi đi trước. Bye. Nhìn Jimmy từ đằng sau, vẫn câu nói ấy ‘Rất giống Nhất Bảo’.
- Thấy người ta quan tâm người con gái khác, thấy rất khó chịu, đúng không? Mai Mai quay người lại, Hải Nam từ trong con hẻm bước đến. - Sao anh lại ở đây? Hải Nam vừa đi vừa nói: - Anh ta là Jimmy, bố mẹ là Việt kiều Mỹ, là con một. Từ năm 5 tuổi, anh ta đã cùng bố mẹ sang Mỹ và định cư ở bên đó cho đến nay. Những chuyện sau này chắc em cũng đã biết. Đâu phải em chưa từng điều tra anh ta. Hải Nam đã đi đến trước mặt Mai Mai. - Em đã biết anh không phải là Nhất Bảo?! Mai Mai trừng mắt nhìn Hải Nam. Tại sao anh ta lại biết về Nhất Bảo? Lẽ nào là bố nói? Không, không phải, bố từng gặp mặt Jimmy rồi, nhưng bố không có phản ứng gì cả, cho thấy bố chưa hề biết mặt của Nhất Bảo. Hơn nữa chuyện của mình và Nhất Bảo đã bị ém nhẹm từ lâu. Không đời nào bố đi kể cho anh ta...
- Đừng quan tâm vì sao anh lại biết chuyện về Nhất Bảo. Hải Nam nắm tay Mai Mai trong tay mình, nói: - Mai Mai, chuyện của Nhất Bảo đã là quá khứ rồi. Đừng nhớ đến anh ta nữa. Anh ta đã quên em rồi. Jimmy là Jimmy, không phải là Nhất Bảo. Đừng tự lừa dối mình nữa… Hãy chấp nhận anh, được chứ? Mai Mai cắn chặt môi. Tất cả những gì Hải Nam vừa nói chính là những gì mà lâu nay Mai Mai vẫn luôn tìm cách lẩn trốn. Nhưng... anh ta đã phạm phải một sai lầm đó là Mai Mai rất ghét bị người khác bới móc đời tư. Mai Mai giật tay mình ra khỏi tay của Hải Nam. Gương mặt của cô đầy vẻ hăm dọa. - Đó là chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh. Anh không có quyền xen vào.
|
Dù rất kiên quyết với Hải Nam nhưng những gì anh ta nói thật sự khiến Mai Mai phải suy nghĩ rất nhiều, hay nói cách khác, nó đã khiến cho những suy nghĩ cố chấp lâu nay của Mai Mai lay động, rằng Jimmy không phải là Nhất Bảo.
Mai Mai không biết mình đang hành động theo lý trí hay tình cảm, tuy nhiên ở góc độ nào đó, cô vẫn cảm nhận thấy Jimmy không phải hoàn toàn xa lạ với cô. Nhưng sau những lời Hải Nam đã nói, Mai Mai lại phân vân, cảm giác của cô có thật sự đúng, hay tại cô quá mong nhớ Nhất Bảo nên lú lẫn vậy?
Hôm nay là buổi họp đầu tiên của hai tập đoàn. Chỉ là lên kế hoạch cho một hợp tác lâu dài. Tổng giám đốc của Tập đoàn Nhất Mai cũng tham gia buổi họp này, và đã cùng với đại diện của Gold Wall – Jimmy có một buổi nói chuyện khá thoải mái. Mai Mai cũng có mặt, và trong suốt buổi họp cô đã phải rất nhiều lần tự kiềm chế mình để không nhìn như mất hồn vào Jimmy, để rồi lại tưởng tượng ra anh ta là Nhất Bảo. Nhưng sự thật, là đã có lúc Mai Mai tưởng Jimmy là Nhất Bảo thật, rồi cô hình dung , sau buổi họp, cô sẽ khoác tay anh ta, vui vẻ nói chuyện, và trở thành một cặp đôi lý tưởng trong mắt mọi người. Mơ mộng chỉ kết thúc khi Mai Mai nhìn thấy Alice thì thầm gì đó vào tai Jimmy, hai người rất tự nhiên. Mỗi lần nhìn thấy như vậy, Mai Mai lại chạnh lòng nghĩ rằng hai người họ mới là một cặp.
Cho đến khi buổi họp kết thúc, Mai Mai tìm cách đến gần Jimmy. - Jimmy. - Chào cô, Mai Mai. - Buổi họp hôm nay rất thoải mái. Jimmy gật đầu, cười: - Đúng vậy. Chúng ta sẽ hợp tác rất vui vẻ. Mai Mai cũng gật đầu rồi nói chuyện chính: - Bây giờ anh có… Nhưng còn chưa kịp nói thì Alice đã đi đến cạnh Jimmy. - Chào cô, Mai Mai… Jimmy, bên Mỹ họ yêu cầu mình nộp bản dự thảo trong ngày mai, em đã chuẩn bị hết rồi, chỉ chờ anh kiểm tra lại thôi. - Uhm, về văn phòng anh sẽ đọc. Alice hớn hở nói: - Việc công thế là có thể tạm dừng rồi. Tối nay chúng ta đi đâu chơi? - Tùy em, em muốn đi đâu thì anh sẽ đưa em đi đấy! ……….. Hai người họ nói qua nói lại chuyện đâu đâu. Mai Mai nghe vừa buồn vừa tức. Lần đầu tiên, cô thấy mình chẳng khác nào người thừa. - Alice. – Mai Mai lên tiếng. - Ồ, sorry, Mai Mai, tôi quên mất cô vẫn đang ở đây. Có chuyện gì vậy? - Tôi có chuyện muốn nói với Jimmy, cô có thể tránh ra chỗ khác không? – Mai Mai nói thẳng thừng. Alice nhìn Jimmy. Jimmy ậm ừ: - Uhm, Alice, em đi làm việc trước đi. Alice đi rồi, Jimmy hỏi Mai Mai: - Xin lỗi cô. Cô nói có chuyện muốn nói với tôi. Chuyện gì thế? Mai Mai mặt lạnh tanh: - Bây giờ anh có bận không? Jimmy lắc đầu. - Vậy anh đi cùng tôi nhé! *** - Cô lái xe giỏi thật đấy. – Jimmy nói. Mai Mai im lặng một lúc mới nói: - Chiếc xe này, trừ tôi ra, anh là người đầu tiên ngồi lên đấy. - Vậy à? Vinh dự cho tôi quá. – Jimmy cười nói. Trên cả quãng đường đi, Mai Mai không nói gì nhiều. Trong lòng cô đang có một toan tính, là một phép thử, một phép thử cuối cùng với Jimmy.
Chiếc xe dừng lại. Hai người xuống xe. Mai Mai mở cổng: - Anh vào đi. Trên con đường dẫn vào căn nhà gỗ. Mai Mai còn nhớ, lần đầu cũng là lần cuối Nhất Bảo cùng cô đến nơi này, Nhất Bảo đã nắm tay cô đi trên con đường với hai bên là hai hàng cây rậm rạp xanh rì. Còn giờ đây, cô đang nhìn từ phía sau con người này. Jimmy đi rất bình thường, không hề quay đầu lại. Bọn họ cứ người đi trước, người đi sau không hề quay đầu lại cho đến khi tới căn nhà gỗ. Lúc này Mai Mai mới tiến lên trước để mở cửa.
Hai người leo lên gác hai. Hoàn toàn im lặng. Mai Mai ra ngồi cạnh cửa sổ. Qua ô cửa sổ, Mai Mai nhìn về quá khứ…
- Mai Mai… cô đưa tôi đến đây để làm gì vậy? – Jimmy nói sau một hồi lâu im lặng. - Anh có còn nhớ lần anh đưa em đến nơi này không? Mỗi khi nhớ về anh em đều nhớ đến những lời anh nói với em tại căn nhà này. – Mai Mai vẫn đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng cô run run – Nếu như ngày đó em thông minh hơn thì có lẽ mọi chuyện sẽ không ra nông nỗi như ngày hôm nay… Nếu như em nhận ra tình cảm của mình sớm hơn thì có lẽ, em đã có thể giữ anh ở lại… - Mai Mai quay đầu lại, nhìn Jimmy bằng đôi mắt đỏ hoe đẫm nước mắt - … Ngay chính tại ngôi nhà này, anh đã từng hỏi em, nếu như có một ngày anh rời xa nơi này, em sẽ cảm thấy thế nào? Em đã trả lời ‘chắc là sẽ rất buồn’. Nhưng lúc đó, em thật không biết nếu điều anh nói là thật thì sẽ buồn đến mức nào?... Lúc đó… em còn nói… - tâm trạng của Mai Mai thổn thức đến tột độ, khiến cho câu nói của cô cũng bị ngắt quãng - …còn nói, muốn anh là bạn thân mãi mãi của em. Bởi vì em không muốn… anh rời xa em, muốn anh… ở bên em mãi mãi.. - ...Nhưng tất cả, chỉ đến khi anh thực sự bỏ em ra đi… em mới biết, không chỉ có buồn, mà còn cả đau đớn.. nuối tiếc.. dày vò.. ân hận… Và cũng chỉ đến khi anh đi rồi.. em mới biết, hóa ra, không phải mình muốn anh chỉ là bạn thân.. mà còn.. hơn thế… - … Anh có biết, em đã đặt tên cho ngôi nhà này là gì không?.. Là Hồi Ức.. Bởi vì lần nào đến đây,em đều nhớ về những hồi ức giữa anh và em.. Tất cả đều là quá khứ.. em không sao quên được… - Mai Mai… - Nhất Bảo… lẽ nào anh đã quên em thật rồi sao?.. Lẽ nào sai lầm của em không thể sửa chữa được nữa sao?.. Em đau khổ lắm rồi.. Xin anh đừng để em phải đau khổ hơn nữa… Bao nhiêu năm qua, em luôn tự nhắc mình phải mạnh mẽ, và chờ đến ngày anh quay về… Nhưng tại sao… người thì đã quay về, mà em vẫn phải đau khổ thế này?... Nhất Bảo.. thật sự em không thể gắng gượng được nữa rồi.. Jimmy tiến lại, quì xuống bên cạnh cô, một tay đặt lên vai Mai Mai. Mai Mai khóc nức nở, bất ngờ nhổm dậy, vòng tay ôm chầm lấy Jimmy.
|
Mai Mai muốn thời gian mãi mãi ngừng lại tại thời điểm này. Ngay cả khi Jimmy không phải Nhất Bảo, cô cũng chấp nhận. Cái ôm của Mai Mai rất chặt. Cằm cô đặt trên vai anh. Jimmy cảm nhận từng tiếng nấc nghẹn ngào của Mai Mai. Mỗi tiếng nấc là mỗi tiếng đau đớn, day dứt, ân hận mà Mai Mai đã âm thầm chịu đựng suốt thời gian qua. Mỗi tiếng nấc càng làm trái tim Jimmy thêm đau khổ. Từ từ, Jimmy cũng vòng tay ôm lấy Mai Mai. Cái ôm này anh đã mong từ rất lâu rồi. - Tại sao không ôm em chặt hơn? – Mai Mai bất ngờ lên tiếng. Jimmy đột nhiên buông tay, tách mình ra khỏi Mai Mai, làm ra vẻ lúng túng: - Xin lỗi, đáng lẽ tôi không nên làm vậy. Tôi nên đi trước. Nói rồi Jimmy vội vàng đứng lên. Nhưng vừa bước xuống được một bậc thang đã nghe Mai Mai hỏi: - Anh có dám nói mình không phải Nhất Bảo không? Như vậy, tôi sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa. – Giọng nói của Mai Mai chưa bao giờ sắc bén như thế. - Sao? Không trả lời được à? Jimmy im lặng. Anh chưa bao giờ thấy Mai Mai như vậy. Mạnh mẽ đến lạnh giá. Với những gì hiểu về Mai Mai, nếu đúng những gì anh linh cảm, thì lần này nếu không thừa nhận thật chẳng khác nào giọt nước tràn ly. Cố giữ cho giọng nói bình thường, Jimmy nói: - Tôi biết mình rất giống với một người quen cũ của cô. Nhưng xin lỗi, đó không phải điều tôi muốn. Nói xong Jimmy bước nhanh xuống cầu thang. Từ ô cửa trong nhà, Mai Mai nhìn theo Jimmy từ đằng sau. Bất giác cô nhếch mép cười, miệng lảm nhảm: - Không phải anh. Nhất Bảo. Không phải anh. Mai Mai hờ hững vớ lấy cái túi xách, dốc ngược làm cho toàn bộ đồ đạc trong túi rơi hết xuống sàn. Cô lấy từ trong đống hỗn độn đó một lọ thuốc. Từ từ mở nắp, những viên thuốc trắng tinh được đổ đầy lên bàn tay cô…
***
- Mai Mai, Mai Mai nghe anh nói đã. Hải Nam đuổi theo giữ Mai Mai lại. Mai Mai giật mạnh tay mình không để Hải Nam động vào người. - Tôi đã nói rồi, anh không có quyền can thiệp vào chuyện của tôi. Anh là gì chứ? Anh là gì mà dám nhắc đến Nhất Bảo? Tôi nói cho anh nghe Nhất Bảo nhất định sẽ quay lại, anh ấy nhất định sẽ đến tìm tôi. Hải Nam, nếu anh còn muốn chúng ta nhìn mặt nhau thì đừng bao giờ xen vào chuyện riêng của tôi một lần nữa. – Mai Mai nói như hét vào mặt anh ta. Nhưng ngay sau câu đó, Hải Nam cũng gầm lên. - Nhưng anh không muốn nhìn thấy người mình yêu lại đi đợi chờ một người đã chết. Mai Mai mở trừng mắt, chân cô bỗng nhiên mềm nhũn, run rẩy nói: - Anh.. anh nói.. nói gì..? Hải Nam dịu giọng trở lại, nói: -Chuyện này anh không có ý định muốn để em biết. Nhưng anh không thể đứng nhìn em lún ngày càng sâu được. - Bằng chứng.. bằng chứng đâu? Anh đừng có dựng chuyện lừa tôi. Hải Nam đi lấy từ trong ngăn kéo một tập giấy, đưa lại cho Mai Mai. Danh sách khách hàng trên chuyến bay ngày.
|
Là danh sách hành khách trên chuyến bay định mệnh 4 năm trước. Mai Mai run rẩy dò danh sách. Cô liên tục phải giơ tay gạt nước mắt vì nó khiến mắt cô nhòe đi, không còn nhìn thấy gì cả, nhưng sao càng lau nó lại càng xuất hiện. Lật qua hai trang đầu và rồi.. cái tên Nhất Bảo nhanh chóng đập vào mắt cô ở trang tiếp theo. Mai Mai buông thõng tay, tập giấy rơi xuống đất, người cô cũng gục ngã ngay khi ấy.
***
- Nhất Bảo nếu anh đã không đến tìm em, vậy thì để em đi tìm anh. Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi. Cả chục viên thuốc trắng yên vị trong lòng bàn tay Mai Mai. Thuốc là để cứu người nhưng với Mai Mai lúc này, thuốc còn giúp cô có thể đoàn tụ với người cô yêu. - Nhất Bảo, chờ em nhé.
|