Anh Là Xã Hội Đen Thì Sao
|
|
Hải Nam cười tự mãn. Anh ta giơ tay yêu cầu mọi người im lặng. Đám đông trật tự. - Đương nhiên tôi phải tìm hiểu rất rõ ràng rồi mới có thể công bố. Nhất Mai dù sao cũng là đối tác quan trọng của công ty chúng tôi, vậy nên tôi không thể đứng nhìn đối tác của mình gặp phải rủi ro. - Ý anh là Gold Wall muốn thâu tóm Nhất Mai? – Nhà báo lên tiếng. Hải Nam cười, ra điều dạy bảo: - Gold Wall là tập đoàn lớn và nổi tiếng thế giới, bạn hãy thận trọng với phát ngôn của mình. Gold Wall lớn mạnh là vậy, thật đáng tiếc lại nhìn nhầm người, để một kẻ xã-hội-đen vào làm việc. Kẻ đó chính là Jimmy. Hải Nam chỉ thẳng tay vào mặt Jimmy. Jimmy điềm nhiên nở nụ cười, không khí lại bắt đầu ồn ào. Đầu óc Mai Mai nửa như đã nắm được vấn đề, nửa như rối tung rối mù cả lên. - Hải Nam, chúng tôi có thể kiện anh tội vu khống đấy. – Alice nói. Hải Nam bỏ ngoài tai, tiếp tục nói: - Tôi có bằng chứng chứng minh. Thùy Linh. Thùy Linh bước vào. Khi ánh mắt của Mai Mai và Thùy Linh chạm nhau, Thùy Linh lập tức chuyển hướng nhìn ra chỗ khác. Mai Mai bắt đầu cảm thấy lo, cô lại nhìn Jimmy: Tại sao anh ta vẫn có thể bình thản như vậy được?! Mai Mai nhìn sang cô trợ lí Alice, Alice cũng một biểu hiện như vậy, thậm chí gương mặt còn như đang cười. Trong khi Thùy Linh phát cho mỗi nhà báo cái gọi là ‘bằng chứng’ của Hải Nam, thì anh ta ở trên này không ngừng nói, càng nói càng tự đắc. - Mọi người vẫn được biết ngài Jimmy với một tiểu sử rất hào nhoáng và vô tội. Tuy nhiên, con người thật của ngài Jimmy đây thì phải gọi là vô số tội. Thay vì xuất thân trong một gia đình được giáo dục đàng hoàng thì anh ta lại lớn lên trong môi trường bẩn thỉu và đáng sợ đến ghê người… Thùy Linh đã phát ‘bằng chứng’ đến những người cuối cùng là mấy người đang đứng trên sân khấu, chỉ trừ Jimmy, Alice là những người đang được nhắc tới, và Hải Nam, kẻ đang hăng say nói kia. Nhưng cũng lúc này không khí phía hàng ghế phóng viên đã thay đổi, mọi người không còn nghe Hải Nam nói nữa mà thì thầm với nhau về tập giấy trong tay.
Mai Mai run run nhìn vào tờ giấy trong tay mình. Cô mở to mắt vì kinh ngạc… Hải Nam lúc này như đã nhận ra sự bất thường, anh ta nói không còn hào hùng như trước. - ĐỦ RỒI. – Ông Lâm đứng bật dậy quát lớn. – Hải Nam, tôi thật sự thất vọng về cậu. Mọi việc cậu làm giờ đã rõ ràng, Tôi sẽ gặp cậu ở tòa. Hải Nam thất thần, vội bước về phía Thùy Linh, cô ta cũng kinh thất sắc, giật lấy tập giấy trong tay Thùy Linh. Đáng lẽ đó phải là quá khứ thật của Jimmy, nhưng không phải – Là bằng chứng chứng minh Hải Nam hợp tác với một công ty nước ngoài nhàm hủy hoại Nhất Mai. Hải Nam trừng mắt nhìn Thùy Linh, nhưng chính Thùy Linh cũng không hiểu tại sao lại như vậy, cô ta lắc đầu quầy quậy. Hải Nai chạy đến trước mặt ông Lâm, khúm rúm: - Bác, bác nghe cháu giải thích đã, không phải như vậy, mọi chuyện thật sự không phải như vậy. Rồi anh ta lại chỉ vào mặt Jimmy: - Nó mới chính là kẻ lừa đảo, xin bác hãy tin cháu…. Ông Lâm đẩy Hải Nam ra: - Mau báo cảnh sát, luật sư của tôi sẽ làm việc với cậu. Hải Nam lập tức bị lôi đi, anh ta vẫn không ngừng hét lên: - Bác Lâm, bác tha cho cháu… Mai Mai.. hãy tin anh… Mai Maiiiiiiii…….
|
hap 76
Tiếng hét của Hải Nam nhỏ dần, và bị lấn át bởi tiếng ồn ào của những người trong hội trường, đặc biệt là của cánh nhà báo. Thùy Linh nhìn Mai Mai với đôi mắt vừa tội lỗi, vừa như cầu xin, rồi cô lặng lẽ rút khỏi hội trường. - Nhất Bảo, mày sẽ phải trả giasaaaaaaaaa…….. Tiếng của Hải Nam tuy còn rất nhỏ nhưng cũng đủ để trở thành tiếng sấm đối với Mai Mai. Mai Mai lập tức chuyển ánh mắt đến Jimmy, lần này thì tim cô như muốn nhảy ra ngoài. ‘Hỏng rồi, nhà báo nghe thấy tin này thế nào cũng sẽ đi điều tra về cái tên Nhất Bảo. Như vậy thì… Phải làm thế nào đây???’. Đầu óc Mai Mai tuy nhanh nhạy, có thể nhìn ngay ra mối lo trước mắt, nhưng các phóng viên ngồi dưới cũng đã bắt đầu ‘tiến đến con mồi’. - Nhất Bảo? - Anh ta vừa nhắc đến cái tên Nhất Bảo? - Phải chăng Nhất Bảo có mối liên quan nào đến Jimmy? - ……….. Các nhà báo đua nhau đưa nhận định, rồi một người hét lớn: - Jimmy, xin anh hãy giải thích, tại sao hôm nay Hải Nam lại đến đây làm khó anh? Và lời cuối cùng Hải Nam nói là ám chỉ điều gì? Và còn cái tên Nhất Bảo? Nhà báo đúng là nhà báo, hỏi rất đúng trọng tâm.Mấy người này thật là rắc rối. – Mai Mai **** thầm, rồi cô đưa mắt cho người MC để anh ta bịt miệng phóng viên. Người MC lập tức hiểu ngay ra ý của Mai Mai nhưng chưa kịp nói gì thì Jimmy đã lên tiếng trước rồi. - Các bạn nhà báo, xin yên lặng một chút. Thực ra chuyện này cũng không có gì, đúng hơn đó là chuyện riêng tư. - Việc riêng tư đó có liên quan đến người tên Nhất Bảo sao? – Phóng viên lại hỏi. Jimmy nhếch môi: - Nhất Bảo… chính là tên của tôi. - Mai Mai mở to mắt nhìn Jimmy ‘Anh ấy… thật quá mạo hiểm’. Đây thật sự là điều bất ngờ với tất cả mọi người, bởi trong hồ sơ tiểu sử của Jimmy, toàn bộ những gì liên quan đến Nhất Bảo đều được giấu kín, dĩ nhiên cái tên đó cũng không được phép xuất hiện - Đó là cái tên khi tôi còn ở Việt Nam, bố mẹ tôi đã đặt cho tôi cái tên đó, nhưng sau này khi sang Mỹ, mọi người cũng biết tôi sang Mỹ định cư từ khi còn rất nhỏ, và để thuận tiện, tôi đã lấy một cái tên Mỹ. Đơn giản chỉ có vậy. Một câu trả lời thuyết phục, nhưng cánh phóng viên vẫn chưa chịu buông tha. - Vậy tại sao Hải Nam lại nói anh là tên lừa đảo? Sau câu trả lời trước của Jimmy, Mai Mai nghe mà như chút được tảng đá lớn, nhưng đến câu hỏi này… ‘Anh sẽ trả lời sao đây?’ Jimmy lại mỉm cười, nghe Jimmy nói mà Mai Mai ngỡ mình đang được nghe những lời nói rất thật. - Cũng chỉ là sự hiểu nhầm thôi. Tôi đã giải thích điều này với Hải Nam, nhưng anh ấy không chịu tin. – Jimmy thở dài như thật – Tôi có dự định mở một công ty riêng tại Việt Nam. Nhưng như mọi người đã biết, thì tôi về Việt Nam lần này với tư cách là đại diện của Gold Wall trong dự án hợp tác với Nhất Mai. Cho nên, dù có thế nào, tôi cũng phải hoàn thành dự án này rồi mới tính đến dự định lập công ty kia. Nhưng mà, Hải Nam đã hiểu nhầm là tôi có ý xấu với tập đoàn Nhất Mai. Và còn không ngờ hơn nữa, là sự thật về những việc Hải Nam đã làm. Vậy mà anh ta còn muốn giáng họa cho tôi. Tôi thật sự thất vọng. – Mặt Jimmy buồn rười rượi. ***
Tuy xảy ra sự cố ngoài mong muốn nhưng cuối cùng, buổi lễ ký kết vẫn được hoàn thành. Mọi việc đã rõ ràng rồi, Jimmy chính là Nhất Bảo. Mai Mai một mình lang thang ở Bờ Hồ, cô không nhớ mình đã đi bộ được bao lâu. Khi buổi họp báo vừa kết thúc, Mai Mai đã ngay lập tức rời khỏi hội trường, lái xe vòng vòng rồi dừng lại ở chỗ này. - Chú ơi chú mua hoa đi. Giọng cô bé gái nghe rất đáng yêu, Mai Mai dừng bước quay lại nhìn, không ngờ người ‘chú’ mà bé gái vừa gọi chính là Nhất Bảo. Nhất Bảo nhìn Mai Mai, rồi quỳ xuống cạnh bé gái, cười nói: - Uhm, chú sẽ mua. – Nhất Bảo rút ví, đưa cho cô bé mấy trăm nghìn. – Chú sẽ mua hết chỗ hoa này, con xem số tiền này đã đủ chưa? Cô bé nhìn số tiền, mặt buồn thiu: - Thừa rồi, con không có đủ hoa. Mai Mai nghe mà bật cười. Nhất Bảo xoa đầu cô bé nói: - Không đủ hoa thì con giúp chú làm một việc nhé! Cô bé nhìn Nhất Bảo suy tư rồi mới gật đầu. Nhất Bảo nhìn Mai Mai một cái rồi thì thầm vào tai cô bé. Một lúc sau thì cô bé ôm bó hoa trong tay chạy lại phía Mai Mai. - Cô ơi, chú kia nhờ con tặng hoa này cho cô. Xin cô đừng giận chú nữa. – Rồi cô bé kiễng chân lên, Mai Mai hiểu là cô bé muốn nói nhỏ với mình, cũng cúi thấp người xuống. – Cô hãy chơi cùng chú nhé, đừng để chú chơi một mình, chơi một mình buồn lắm! Mai Mai nhận bó hoa trong tay cô bé. Cô bé cười như thiên thần nhỏ rồi lon ton về phía Nhất Bảo nhận tiền. Cô bé đi rồi. Nhất Bảo chầm chậm tiến lại gần Mai Mai, có vẻ hơi ngượng ngùng. - Uhm… bé con đó thì thầm điều gì với em vậy? – Nhất Bảo nói, đây là cách mở đầu câu chuyện để rút ngắn khoảng cách sao?! - Chẳng phải là những gì anh xui nó sao? – Mai Mai nói. Nhất Bảo lắc đầu: - Những gì anh bảo nó nói chỉ có hai câu đầu thôi. Cô bé này thật là… Mai Mai lườm Nhất Bảo một cái rồi lững thững bước đi. Và cô biết Nhất Bảo vẫn đang đi sau mình. Im lặng một hồi, Nhất Bảo mới lên tiếng: - Mai Mai, anh xin lỗi! Bước chân của Mai Mai dừng lại. - Anh đã lừa dối em suốt thời gian qua. Em đã rất đau khổ. Anh không biết nói gì hơn ngoài lời xin lỗi. Tất cả những đau khổ của em đều là tại anh, là anh đã gây ra cho em. Đã có những lúc anh cảm thấy hối hận vì quyết định quay trở về Việt Nam, và hối hận vì đã để mình xuất hiện trước mặt em. Anh… Mai Mai quay lại nhìn Nhất Bảo, cô thấy anh đưa tay day day khóe mắt. - Đúng. Đúng là em đã rất đau khổ. Tất cả là vì anh. Vì anh bỏ đi không một lời mà em đã sống khổ sở suốt bốn năm qua. Cuộc sống của em chẳng khác gì địa ngục. Lí do anh bỏ đi là gì chứ? Muốn em được bình yên à? Suốt bốn năm qua anh có thấy em được bình yên ngày nào không? Bao nhiêu chất chứa trong Mai Mai lâu nay, cô hét ra cho thỏa thích. Cô khóc… - Cái chết có thể giải thoát mọi đau khổ, nhưng em cũng chưa từng nghĩ sẽ tìm đến cái chết để giải thoát cho mình, vì em muốn được gặp lại anh, vì em tin sẽ có ngày anh quay lại. Ngày nào anh chưa quay lại thì lòng em còn dằn vặt ngày đó. Em không thể tha thứ cho bản thân mình, em không thể… Nhất Bảo ôm chầm lấy Mai Mai. Nước mắt Mai Mai rơi lã chã trên bờ vai của Nhất Bảo. Và chính bản thân Nhất Bảo cũng không ngăn được những giọt nước mắt của mình. - Anh xin lỗi… Hãy tha thứ cho anh. Mai Mai nghẹn ngào: - Hứa với em, nếu em không cho phép, anh tuyệt đối không được rời xa em một lần nữa. Nhất Bảo cười: - Anh hứa.
|
Chap 77
- Chúng ta về thôi. – Nhất Bảo nói. Mai Mai cười gật đầu. - Xe của anh để ở đâu? - Anh đi nhờ xe của Alice. Mai Mai lườm yêu Nhất Bảo: - Anh đã tính trước là sẽ đi xe của em về rồi đúng không? Nhất Bảo gật gù: - Uhm… anh không nghĩ lại suôn sẻ đến thế! - Ý anh là em đã bỏ qua cho anh dễ dàng quá đúng không? Thế thì được… Mai Mai sải bước nhanh hơn để đi trước Nhất Bảo. Khi đã vượt lên Nhất Bảo mấy bước chân thì Mai Mai cởi giày cao gót và chuyển thành chạy: - Em lấy xe về trước, anh phải đi bộ, cấm được bắt taxi. Tiếng cười giòn giã của cô vang lên trong không gian, bay đến tận trời xanh. Em đã cười trở lại, Mai Mai. - Ngày trước em không như thế? Em học thói hư đấy ở đâu thế? – Nhất Bảo mắng yêu, chạy đuổi theo sau. ***
Đầu ngõ nhà Mai Mai. - Tại sao lại dừng ở đây? – Mai Mai hỏi. - Những lần trước anh cũng chỉ dừng lại ở chỗ này. Mai Mai tinh quái : - Những lần trước khác, anh muốn chỉ dừng lại ở chỗ này mãi à? Nhất Bảo đang định nói gì đó thì Mai Mai có điện thoại. - Bố em. Alo. Ông Lâm ở đâu dây bên kia: - Con đang ở đâu vậy mau mau về nhà đi. À, bảo cả Jimmy về nữa đấy. - Dạ. Có... Tút tút tút Mai Mai quay sang Nhất Bảo thắc mắc: - Bố em bảo anh về nhà cùng em. Tại sao bố lại biết anh đang đi cùng em??? Nhất Bảo nhún vai.
Trước cồng nhà Mai Mai. Mai Mai mở cổng rồi nhường Nhất Bảo đi vào trước, nhưng khi nhìn lên Nhất Bảo, cô cười: - Sao thế? Anh căng thẳng à? Nhất Bảo cười mỉm: - Không. Rồi anh đi vào.
Đi gần đến nhà, Mai Mai nghe tiếng ông Lâm đang nói chuyện rất vui vẻ, cô nói với Nhất Bảo - Nhà đang có khách. Khi cả hai vừa bước vào nhà thì không thể tin được. Vị khách đấy chính là ông Hàm. Nhìn thấy Mai Mai, ông lập tức nở nụ cười hiền từ: - Chào Mai Mai, đã bốn năm rồi không gặp cháu. Mai Mai gặp lại ông Hàm thì thấy rất vui nhưng ông Hàm với bố cô ngồi uống nước với nhau thật là không thể ngờ. Cô tưởng Nhất Bảo còn điều gì giấu cô, nhưng không phải, gương mặt lạnh lùng của Nhất Bảo cũng đang không giấu được ngạc nhiên. - Hai đứa mau vào nhà, đứng ở đó mãi thế. – Ông Lâm vui vẻ nói. Mai Mai bước vội vào nhà: - Bác, sao bác… chuyện gì vậy ạ? Nhìn thấy sự ngạc nhiên của hai đứa con mà hai ông bố chỉ nhìn nhau cười. *** Ông Hàm bắt đầu: - Có lẽ chúng ta cần cảm ơn Hải Nam. Nếu cậu ta không thông đồng với công ty khác làm chuyện mờ ám thì chắc mọi chuyện đã rẽ theo hướng khác. Ông Lâm gật đầu: - Tôi thấy tiếc cho cậu ta. Nhưng có lẽ tất cả đã an bài như vậy. Mai Mai sốt ruột: - Bố và bác có thể vào thẳng vấn đề luôn không ạ? Ông Hàm đột nhiên quay qua cậu con trai: - Bố nghĩ con nên kể lại cho Mai Mai lần về Mỹ giải quyết công việc của con. Mai Mai Nhất Bảo lập tức bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt của Mai Mai như muốn nói: ‘Anh vẫn đang giấu em!’ Nhât Bảo nói: - Lần đó đúng là anh phải về Mỹ thật nhưng thời gian trên thực tế không lâu đến vậy. Trước khi về Mỹ anh đã liên lạc với bố nhờ bố điều tra chuyện của Hải Nam giúp anh. Anh chỉ ở Mỹ có ba ngày. Lúc quay trở lại Việt Nam thì việc điều tra Hải Nam đã bắt đầu có manh mối. Nhưng cũng lúc này, anh phát hiện ra Hải Nam cũng cho người điều tra anh. Vì thế, kế hoạch có thay đổi, và mọi thứ phải tính toán lại từ đầu. Ông Hàm tiếp tục: - Việc tiếp theo phải cảm ơn Alice. Sớm biết, nếu như Hải Nam nắm được sơ hở của Nhất Bảo, thế nào cũng sẽ tìn đến bố cháu để gây khó dễ cho chúng ta, để tránh phiền phức, Alice đã sắp xếp một buổi gặp mặt cố ý mà như vô tình cho bác và bố cháu. Việc này thì Nhất Bảo không hề biết. Và để bố cháu không nghi ngờ, đơn giản nhất là làm như một cuộc mua bán thông tin. Bác đưa ra lời cảnh báo về Hải Nam với bố cháu. Có phần mạo hiểm nhưng trong hoàn cảnh này bắt buộc phải chọn cái cho ta cơ hội sống nhiều hơn. - Bố đã mất một khoản để có được thông tin mật đó, sau khi xác minh lại… - ông Lâm lắc đầu buồn bã - … - Sau đó thì sao ạ? Hải Nam đã tìm đến bố chưa ạ? – Mai Mai hỏi. Ông Lâm lắc đầu: - Cậu ta không hề tìm bố vì chuyện này, chỉ đến hôm nay ở buổi họp báo thì mọi người cũng đã biết rồi đấy. Nhất Bảo nói: - Sau khi Hải Nam phải nhập viện vì tai nạn, anh đã biết vấn đề nằm ở đâu. – Nhất Bảo nhìn Mai Mai đầy ẩn ý - Anh quyết định, nếu cả anh và Hải Nam đã nắm được đuôi của nhau thì không nên nhử nhau mãi. Mai Mai bật cười, đã hiểu ra vấn đề: - Và anh cố tình tỏ ra thân mật với em trước mặt Hải Nam là để kích anh ta nhanh chóng tố cáo anh. Nhưng lại là để anh mượn thế gậy ông đập lưng ông chơi lại anh ta. Nhất Bảo gật đầu: - Em thông minh hơn trước nhiều rồi.
|
Chap 78
Mai Mai vẫn còn khúc mắc: - Nhưng con vẫn thắc mắc tại sao giữa bố và bác lại có thể, hai người mới biết nhau chưa được bao lâu mà còn dưới danh nghĩa tống tiền nữa? Ông Lâm cười lớm, nói: - Cách đây ba hôm bố muốn tìm gặp ông Hàm, đang không biết làm thế nào để có thể gặp được thì ông Hàm lại chủ động hẹn gặp bố. – Rồi ông rút từ gầm bàn lên một tập giấy đưa cho Mai Mai và Nhất Bảo. Hai người mở ra xem, là thông tin về Nhất Bảo. – Cách đây bốn năm, bố đã cho người điều tra nhưng kết quả, hai đứa cũng thấy đấy, chẳng có gì nhiều, ảnh cũng không có. Bố thấy ông Hàm đây có vẻ có nhiều tai mắt nên muốn nhờ ông tìm hiểu về người này – ông Lâm cười vui vẻ - Không ngờ ông ấy xem xong lại chỉ nói có một câu: cậu này là người đang âm thầm giúp đỡ tập đoàn của ông. Bố nghĩ mãi mà không biết người đó là ai. Nhưng hôm nay thì biết rồi. Ông Lâm nhìn Nhất Bảo với ánh mắt rất thân thiệt. Mai Mai thấy bố mình có cái nhìn tốt với Nhất Bảo như vậy thì vui không thể tả. Ông Lâm nói tiếp: - Chiều nay bố mời ông Hàm đến nhà thì mới vỡ lẽ ra nhiều chuyện. Không biết bây giờ tôi nên gọi cậu là gì đây? Jimmy hay Nhất Bảo. Nhất Bảo từ tốn: - Bác thấy gọi tên nào tiện hơn thì bác cứ gọi cháu như thế ạ. - Ồ, vậy tôi sẽ không gọi cậu bằng cả hai tên đó, mà gọi bằng một từ khác được không? Nhất Bảo không hiểu ý của ông Lâm. Ông Lâm lại tỏ ra thích thú: - Gọi cậu là con rể. Thế nào? Nhất Bảo lúng túng - chuyện chưa từng thấy: - Cái đó… Mai Mai mặt đỏ bừng: - Bố. Ông Lâm nói con gái: - Con thử nhìn lại con suốt bốn năm qua với con của tối hôm nay đi. Tâm sự của con lẽ nào bố lại không biết. Mai Mai ngượng ngùng, chỉ nói được ba chữ: - Bố thật là… Thì xấu hổ đứng dậy đi lên phòng. Ông Lâm và ông Hàm thì phá lên cười. Ông Lâm nói: - Từ ngày mai, chúng ta phải bắt tay vào việc lo đám cưới cho hai đứa nhỏ thôi. Ông thấy thế nào? Ông Hàm cũng rạng rỡ mặt mày: - Tôi chờ ngày này lâu lắm rồi.
|
Chap 79
Sáng hôm sau, Mai Mai tỉnh dậy, bất giác mỉm cười một mình, lâu lắm rồi cô mới hưng phấn trào đón ngày mới như hôm nay. Điện thoại Mai Mai có tin nhắn – là của Nhất Bảo. Cái tên này mỗi lần nhắc đến, Mai Mai vẫn không thể tin được chủ nhân của cái tên này đã thật sự quay lại, chứ không còn là những hình dung về người đó mỗi khi cô nhớ lại những chuyện trong quá khứ. Lát nữa anh qua đón em đi làm nhé. Anh, Nhất Bảo. Đọc dòng tin nhắn mà nước mắt Mai Mai cứ tự động trào ra. Dĩ nhiên là Mai Mai đồng ý với đề nghị đó. Mai Mai xuống nhà, thấy ông Lâm đang ngồi đọc báo, uống cafe. Nhìn ông mà Mai Mai chợt thấy nhói đau. Suốt bốn năm qua, cô thờ ơ với mọi thứ, và với cả bố mình. Ông Lâm chợt ngẩng lên, thấy Mai Mai cứ đứng ở chân cầu thang, liền gọi: - Con đứng đó làm gì, mau vào ăn sáng đi. Mai Mai cười: - Dạ thôi, Nhất Bảo nói sẽ qua đón con đi làm, rồi trên đường đến công ty sẽ ăn luôn. Cô đến ngồi bên ông Lâm. - Bố, có chuyện này… con muốn hỏi bố. - Con hỏi đi. Mai Mai chần chừ rồi cũng hỏi: - Tại sao bố lại đồng ý chuyện con với Nhất Bảo…? Con đã nghĩ bố sẽ phản đối, vì dù sao anh ấy cũng từng là… Ba từ ‘xã hội đen’ dù Mai Mai chưa bao giờ thấy đó là vấn đề nhưng thốt ra ba từ đó cũng không phải dễ dàng. Ông Lâm mỉm cười, từ tốn nhấp một ngụm café, thấy bố không trả lời ngay, Mai Mai lại càng sốt ruột. - Trước đây khi biết con qua lại thân thiết với cậu ta, bố đã rất giận. Cậu ta đang lừa dối con, và cậu ấy không xứng với con… về mọi mặt. Hai con ở hai tầng lớp và địa vị khác nhau, làm sao có thể để một người như vậy tiếp cận với con. Thân thế bí ẩn của cậu ấy càng làm bố không thể tin tưởng con người này,và càng không thể chấp nhận chuyện con thường xuyên bên cậu ta. Đến sau ngày con bị bắt cóc, con liều mình bỏ trốn khỏi nhà để đến tìm cậu ta, khi trở về thì con hoàn toàn biến thành người khác. Con mạnh mẽ và quyết đoán hơn, có cái nhìn thấu đáo hơn với mọi thứ. Với con của ngày trước, bố đã rất lo, vì bố chỉ có một mình con, Nhất Mai trước sau gì cũng sẽ do con tiếp quản, nếu con cứ yếu đuối và ngây thơ như vậy… bố thật không yên tâm. Ông Lâm nhìn Mai Mai, nhìn cô con gái đã thay đổi hoàn toàn chỉ sau một đêm. - Bố biết Nhất Bảo là người có ảnh hưởng rất lớn đến con. Nếu không, con đã không như vậy. Và chuyện cậu ấy ra đi, nếu như cậu ấy ra đi là vì con, thì con người này có lẽ không phải như bố nghĩ. Mai Mai rất cảm động trước những câu nói của bố, tâm sự của bố bao năm qua cô đã không hề để tâm tìm hiểu. - Vậy nếu… lần này Nhất Bảo trở lại không phải với thân phận và địa vị như vậy, thì bố có chấp nhận anh ấy không? Ông Lâm lại uống ngụm café nữa, câu hỏi ông cũng đã từng tự đặt cho mình. Ông biết con gái mình rất yêu Nhất Bảo, nhưng với thân phận cậu chủ xã hội đen của cậu ta, ông làm sao đành lòng gả cô con gái độc nhất của mình vào hang hùm? - Rất khó nói. Cho dù cậu ấy có thực lòng yêu con đi chăng nữa thì bố vẫn không thể để con sống trong… môi trường đó, quá nhiều nguy hiểm xung quanh con, và nó… không ‘sạch sẽ’ đối với con. Mai Mai hiểu những lo lắng của bố. Nếu như thay bằng cô ở vị trí đó, cô chắc cũng sẽ làm như vậy. - Nhưng mà bố, bây giờ Nhất Bảo đã là một người khác. Nhưng những chuyện trong quá khứ… không thể nói xóa đi là có thể xóa được. Ví như ngày hôm qua, nếu thân phận thật của anh ấy bị Hải Nam lật tẩy thật… thì cũng sẽ không có chuyện bố đồng ý chuyện của bọn con. Nhưng trong tương lai… không thể khẳng định chuyện này sẽ không lặp lại. Lúc đó, chẳng phải tất cả những gì mà bố lo lắng vẫn xảy ra sao? Ông Lâm thở dài: - Sau sự việc lần này, bố đã có cái nhìn khác về Nhất Bảo. Tiếp xúc với cậu ấy, bố tin tưởng chàng trai này có thể đem lại hạnh phúc cho con. Mai Mai xúc động đến rơi nước mắt. Cô muốn nói một ngàn lời cảm ơn đến bố mình, nhưng thay vì làm như cô muốn, Mai Mai chỉ có thể ôm chầm lấy ông Lâm. Từ tận đáy lòng, cô thật sự rất rất biết ơn ông.
|