Người Vợ Bất Đắc Dĩ
|
|
Ông thở dài nói tiếp:
_Giá mà tôi đã biết được những điều này sớm hơn, thì bi kịch kia đâu có xảy ra, chưa hết tôi không ngu mà xa vào bẫy do bà giăng ra, tôi cũng không làm tan nát gia đình mình….!!!
Bà Thắm cầm tay của ông Sơn, bà giở cái giọng ngọt ngào mà bà vẫn dùng hàng ngày, bà hy vọng có thể thay đổi được quyết định của ông Sơn, bà bảo:
_Em van anh mà, anh không còn yêu em nữa, nhưng còn thằng Hoan, nó là con của anh mà đúng không, không lẽ anh lại hại mẹ của nó, anh không nghĩ đến em thì anh cũng phải nghĩ đến nó nữa chứ…??
Ông Sơn, tay bóp thật mạnh vào vai của bà Thắm, ông bảo:
_Bà có câm đi không hả, bà đừng bao giờ nói với tôi bằng cái giọng đó nữa, tôi định cho qua chuyện này, nhưng hình như bà không hiểu thì phải, vậy để tôi nói luôn nhé….!!!
Ông nhìn Hoan đang ngồi đấy, trong ánh mắt của anh ánh lên những nét buồn phiền, ông bảo thằng con trai của mình.
_Bố xin lỗi, bố định sẽ mang chuyện này xuống mồ, nhưng bố không thể nào dấu kín được nữa rồi, thật ra con không phải là con đẻ của bố, mẹ của con đã có thai với người đàn ông khác, bà ta vì muốn trói buộc bố nên mới làm như vậy, bố không hề nghi ngờ gì cả, bố yêu con và luôn yêu con ngay cả khi bố biết con không phải là con đẻ của bố, mẹ con và người đàn ông ấy vẫn lén lút gặp mặt nhau, họ đã phá tan cái chi nhánh mà bố mới mở, họ đã đổ hết tội lên đầu của Trường, bố tưởng là thằng đó nó hận bố nên mới làm như vậy, trong một lúc tức giận và thiếu suy sét bố đã tống cổ nó đi…!!!
Hoan run rẩy và mồ hôi túa ra, anh không phải là con đẻ của bố anh, và mẹ anh đã dùng anh để trói buộc ông, hay thật, bây giờ anh mới hiểu tại sao có nhiều lúc mẹ anh hay nhìn anh thở dài, và bà ấy lại tìm nhiều cách để hại anh Trường như vậy, bà ấy muốn anh độc chiếm cái gia tài của nhà họ Hạ này đây mà, trên khóe mắt của anh có hai dòng lệ, anh chán đời quá rồi, anh mặc dù là con của mẹ anh, nhưng anh chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ tranh giành gia sản của anh Trường cả, với anh, tài sản có nghĩa lý gì đâu.
Anh chỉ hận Trường một điều là anh ấy chưa bao giờ coi anh là em trai, anh ấy luôn tìm cách tránh mặt anh, anh nhớ hồi nhỏ, dù anh có nói gì hay làm gì anh Trường cũng đều lờ anh, anh hay tủi thân và khóc rất nhiều, anh chỉ mong anh ấy một lần thôi coi anh là em trai của mình, nhưng anh ấy không thích anh và có lẽ không bao giờ thích anh.
Cuộc đấu đá và tranh giành của người lớn, anh không muốn tham gia, và anh cũng không có hứng thú tham gia, anh ghét quyền lực và anh cũng ghét luôn lòng tham của con người, vì nó mà tan nát cả một gia đình, anh chỉ mong có thể sống vui vẻ bên người thân mà thôi, tại sao họ không hiểu mà sống tốt cho anh nhờ, còn cái di chúc ấy, anh cũng không cần, anh có thể sống trên đôi vai của mình, anh cũng đã sống tự lập từ lâu, anh chưa bao giờ ngửa tay xin tiền của bố anh hay của mẹ anh, anh cũng có công ty và nhiều cửa hàng riêng, anh tự tin trên đôi chân của mình.
Nay anh lại biết được thêm, anh không phải là con trai của bố anh, anh bị xốc, vì ông không đối xử với anh quá tốt hay quá tồi tệ, nhưng anh yêu ông, và quen có ông rồi.
Anh buồn buồn hỏi ông:
_Bố có thể cho con biết con có thể làm con trai của bố nữa không, và ai mới là bố đẻ thật sự của con…???
|
Hồng sau khi tiễn Trường ra khỏi cổng, anh hôn tạm biệt nó, anh cười hạnh phúc, anh ôm nó vào lòng và bảo:
_Em yêu, mình nhanh kết hôn đi em nhé, anh sẽ chết mất, nếu em bắt anh phải đợi em lâu…!!
Hồng ôm anh, nó cố hít lấy mùi nước hoa hòa lẫn vào mùi đàn ông đầy nam tính của anh, nó không hiểu là tại sao nó muốn làm vậy, nó thì thầm vào tai anh, nó bảo:
_Anh có thể hôn em và ôm em thêm nữa được không…??
Trường kinh ngạc, sao hôm nay cô ấy lại tốt với anh thế nhỉ, vì mọi lần, anh phải khó khăn lắm mới có cơ hội được ôm hay hôn cô ấy, sao bây giờ cô ấy lại muốn anh làm điều này, anh không cần nó nói lần thứ hai, anh ôm chầm lấy nó mà hôn, anh hôn nó không chỉ một lần, mà nhiều lần, anh muốn được hôn và ôm nó cho thỏa, và cho bõ những ngày tháng phải kiềm chế kia, đôi môi nó bị bỏng dát vì anh hôn nó cuồng nhiệt quá, nước mắt của nó chảy ra, nó cảm tưởng đây là lần cuối nó được hôn và ôm anh.
Anh say sưa ôm và hôn nó, đến khi anh buông nó ra, anh thấy mắt nó đỏ hoe vì khóc, anh ngượng ngùng bảo:
_Anh xin lỗi, tại anh không kiềm chế được, anh hứa lần sau sẽ nhẹ nhàng với em hơn…!!!
Nó quẹt nước mắt, nó ôm anh vào lòng, nó bảo:
_Em khóc không phải vì anh làm em đau đây, em chỉ muốn hỏi anh câu này…!!!
Trường ôm lấy nó, anh cũng hít lấy mùi hoa trên tóc và trên cơ thể của nó, anh cảm thấy ấm áp và hạnh phúc quá, anh hỏi thật dịu dàng.
_Em có gì cần nói với anh nào…??
Hồng buồn buồn hỏi:
_Nếu chúng ta phải xa nhau, anh sẽ không buồn đau, và vẫn sống tốt chứ…??
Trường vội đẩy Hồng ra, anh sợ hãi và nhìn thẳng vào mặt nó mà hỏi:
_Em nói như vậy là sao, không lẽ em muốn xa anh thật…??
Hồng cố gượng cười bảo:
_Em chỉ hỏi như vậy thôi, vì em sợ nhỡ đâu chuyện này là thật thì sao…!!!
Anh lại ôm lấy nó, anh nói:
_Em đừng có nói gở, và em cũng hứa sẽ không bao giờ rời xa anh ngay cả trong ý nghĩ cơ mà, em nói ra những lời đó làm cho anh đau lòng lắm em có biết không…??
Hồng không nói gì, nó chỉ ôm lấy anh thật chặt, nó chỉ ước phút giây này là vĩnh cửu, nhưng trong lòng của nó không yên, ngày trước nó lo gia đình của Trường sẽ hại nó, nhưng nay nó yên tâm rồi, cái nó lo bây giờ là bản thân nó, nó sợ, nó sẽ không vượt qua được chính mình mà bỏ anh, và ra đi thật xa
|
Hôm nay, nhà của Trường tổ chức tiệc để ra mắt con dâu mới, Hồng mặc bộ váy mà Trường thiết kế riêng cho nó.
Trường ngây ra mà ngắm, anh ôm nó vào lòng, anh thì thầm.
_Em yêu, em đẹp lắm, em mà còn quyến rũ và đáng yêu như thế này, anh sẽ không kiềm chế được mà chiếm đoạt em mất…!!
Hồng cũng hơi sợ, vì nó và anh đang ở trong phòng riêng, nhưng nó nghĩ anh ấy chỉ đùa nó thôi, nó phì cười bảo:
_Thôi đi, bây giờ là lúc nào rồi, sao anh không buông em ra, chúng ta cũng phải ra chào khách của gia đình nữa chứ…!!
Trường hơi nuối tiếc, anh bảo:
_Sao họ phiền phức thế nhỉ, anh chỉ muốn ở riêng với em thôi…!!
Hồng đấm nhẹ vào lưng của Trường, nó khẽ gắt:
_Buông em ra nào, chúng ta mà không ra, họ lại cười cho đấy…!!!
Trường đành buông Hồng ra, anh nắm tay nó cùng nhau bước xuống lầu.
Hồng và Trường bước xuống đến đâu là thu hút ánh mắt nhìn của mọi người đến đấy, Trường nổi tiếng đẹp trai và tài giỏi thì ai cũng biết rồi, cái họ tò mò là cô gái đi cùng Trường kia, họ muốn trông cho rõ mặt, họ muốn xem Hồng là người như thế nào, có xinh đẹp không, gia đình có giàu có không, và nhiều thứ khác nữa.
Hồng mặc chiếc váy bằng lụa màu hồng dài đến gối, nước da của nó và chiếc váy hòa quyện vào nhau làm cho nó như cô tiên lạc giữa vườn hoa, các chàng trai của bữa tiệc nhìn nó không chớp mắt vì nó đẹp quá, Trường tự hào vì người ta trầm trồ khen cô vợ chưa cưới của mình, nhưng nhìn mấy tên công tử kia nhìn Hồng với ánh mắt thèm thuồng là anh lại bực mình, anh tức giận nghĩ “Cái bọn ngu ngốc kia đừng có dại mà động vào vợ của anh, nếu không anh sẽ cho họ biết tay”.
Tuy trong đầu anh nghĩ như vậy, nhưng miệng của anh vẫn cười tươi chào mọi người, họ chào lại anh, họ trêu anh, anh chỉ gật đầu chào lại và trả lời họ vài câu, anh ngán kiểu tiệc tùng này lắm, vì anh đã chán ngán cái xã hội kiểu thượng lưu đầy giả rối và lừa lọc này lắm rồi, anh chỉ vì bố anh nên mới làm vậy.
Bạn bè của gia đình Trường toàn là những người giàu có và những người tai to mặt lớn, họ nói chuyện với nhau về chính trị, kinh tế, mấy bà vợ của họ nói chuyện với nhau về trang sức, về chỗ đi mua sắm, quần áo, và những thứ linh tinh khác, ai cũng cố khoe mình giàu.
Hồng nghe họ nói mà ngán ngẩm, nó nhìn những bà vợ ấy với ánh mắt thương hại, nó nghĩ tại sao họ không dùng tiền của mình vào những việc có ích hơn nhỉ, lúc nào cũng ăn chơi, lại còn dùng ánh mắt và lời nó khinh người khác vì họ giàu hơn người ta là sao, có lẽ mấy bà này dảnh quá, không có việc gì làm nên họ mới bàn luận và lôi người khác ra làm trò đùa cho hết thời gian.
|
Trường đưa Hồng về nhà khi tiệc tan, anh hôn nó và chúc nó ngủ ngon, Trường vừa quay xe đi, nó nghe có tiếng thở dài ở đâu đây, nó quay lại, nó muốn xem là ai, nó gặp ngay Tuấn, vừa nhìn thấy anh, nó buồn quá, hình như anh ấy say khướt thì phải.
Nó bước lại và lo lắng hỏi:
_Anh không sao chứ…??
Tuấn ngắm nó trong chiếc váy lụa màu hồng, trong đêm lung linh ánh đèn này, nó đẹp quá, anh thở dài bảo:
_Anh không sao…!!
Thấy anh loạng choạng xắp ngã, nó hoảng quá vội đỡ lấy anh, anh ôm nó luôn vào lòng, nó sợ quá cố đẩy anh ra, nhưng anh ôm nó chặt quá, nó buồn buồn bảo anh:
_Em xin anh đấy buông em ra nào, và anh cũng nên về nhà của mình đi, hình như anh cũng hơn say rồi thì phải…!!!
Anh không buông nó ra mà còn ôm nó chặt hơi, anh nói với nó trong khi anh đang say, anh bảo:
_Em có thể suy nghĩ lại mà quay về bên anh được không…??
Hồng cố đẩy anh ra, nó chán nản nói:
_Em không thể nào làm như thế được vì em yêu anh ấy…!!!
Tuấn nghe Hồng nói, anh buông nó ra, tay anh cầm vào hai vai của nó, mắt của anh nhìn vào mắt nó, anh đau khổ nói:
_Lẽ nào trong mắt của em, anh chỉ là anh trai hay là một người bạn của em thôi sao..??
Hồng khóc, nó lo lắng cho anh, và nó cũng cảm thấy có lỗi với anh, nó nói trong tiếng nấc.
_Em xin lỗi nhưng em chỉ coi anh là bạn của em thôi, em không thể nào đáp lại tình cảm của anh được….!!!
Anh thở dài, mắt của anh nhìn nó đầy đau khổ và đầy yêu thương, anh nghĩ thế là hết, anh mong tờ báo kia chỉ là tin đồn, vì những người nổi tiếng hay bị báo chí xoi mói, nhưng nay chính miệng của Hồng nói như thế này thì làm sao mà giả được, vậy là anh hết hy vọng, anh tự hỏi là mình uống rượu say như thế sao anh không quên được mà lại mò đến đây làm gì.
Anh run run hỏi nó:
_Hắn ta cũng yêu em chứ…??
Hồng trả lời trong nước mắt:
_Vâng, anh ấy cũng yêu em…….!!!
|
Nhìn cái dáng liêu xiêu của Tuấn khi anh bước đi, Hồng khóc, và nó như đang thì thầm với anh.
_Anh ơi…!! Hãy quên em đi nhé, em cầu chúc cho anh tìm được một người con gái yêu anh, hãy sống vui lên và coi em là em gái của anh thôi, em xin lỗi, và ngàn lần xin lỗi anh….!!
Không biết Tuấn có nghe thấy lời của nó nói không, nhưng trong khóe mắt của anh có hai giọt lệ rơi, anh khóc cho mối tình vô vọng của mình, nhìn bầu trời đêm nay có nhiều sao quá, chỉ có mình anh cô đơn đêm nay, anh buồn, buồn cho tình đời và cũng buồn cho mối tình của mình nữa.
Mọi cảm xúc của anh lúc này tê liệt hết rồi, trái tim của anh đóng băng lại, anh không còn cảm nhận gì ở xung quanh nữa cả, anh chỉ nghe thấy bước chân của mình đang đi, anh muốn mình cứ đi mãi như thế này, giá mà mỗi bước chân của anh là mỗi bước đường thì hay biết mấy.
Anh sẽ gởi lại đó những đau khổ chất chứa trong lòng anh bao lâu nay, nhìn những đôi tình nhân nắm tay nhau đi dạo trên đường, và xung quanh anh những tiếng cười cất lên, anh thở dài, anh không biết từ nay về sau anh còn có thể cười được nữa không…??
Anh nhìn cái quán vẫn còn sáng đèn, anh nghĩ mình vẫn còn chưa uống đủ, thôi thì vào làm tiếp vài chai rượu nữa rồi về, anh không muốn mình tỉnh táo để suy nghĩ, anh muốn mình say để ngủ và để quên.
Anh bước sang bên kia đường, anh mở cửa, anh bước vào, anh nhìn ông chủ quán, anh bảo:
_Bác cho cháu một cái ly và một chai rượu nhé, cám ơn bác…!!!
Bác chủ quán nhìn chàng trai trước mặt, xem ra anh chàng này đang gặp chuyện gì buồn đây mà, ông xốt xắng bảo:
_Cậu cứ ngồi xuống đi, để tôi đi lấy…!!!
Anh chọn cho mình một cái bàn, gần góc của quán, anh muốn được yên tĩnh mà thưởng thức một mình, anh đang định ngồi xuống thì có một cô gái hỏi anh:
_Anh có thể nhường cho tôi chỗ này được không…??
Anh giật mình nhìn lên, anh muốn xem cô gái này là ai, tại sao lại đi tranh chỗ với anh làm gì.
Nhưng khi nhìn rõ mặt của cô gái rồi, anh kinh ngạc đến nỗi anh há hốc mồn ra mà nhìn, mắt của anh mở to ra, tay chân của anh run rẩy, anh lắp bắp nói:
_Cô…cô đây là…!!!
Cô gái thấy anh ta tự nhiên nhìn mình mà kinh ngạc như thế kia, cô cũng ngạc nhiên không kém, hỏi lại:
_Anh là ai, sao lại nhìn người ta với thái độ đó là sao…??
|