Người Vợ Bất Đắc Dĩ
|
|
Còn mấy ngày nữa là cưới rồi, lẽ ra Hồng phải vui lên mới đúng, nhưng cái mặt của nó lại đang rầu rầu, và mắt của nó cứ nhìn xa xăm mãi.
Trong khi bố mẹ và anh chị của nó lo chuẩn bị mọi thứ cho nó, còn nó lại lang thang ngoài đường và đang đi dạo ở bờ hồ.
Nó nhìn những cây liễu đang rũ bóng xuống nước, nó buồn quá, nó đến gần và hái cho mình một cái lá, nó bước xuống những bậc thang mà người ta đã xây để cho họ rửa chân hay chỉ đơn giản là cho họ vày nước.
Nó bước xuống ngập cả gối, nó muốn đứng đây mà ngắm, mà nhìn, làn nước như đang đùa dưới chân nó, nó cúi xuống, bốc một vốc nước trong tay mình, nó đưa lên và nhìn vào đó.
Nó cứ đứng mãi như thế nếu không có tiếng gọi của ai đó.
Nó quay lại nhìn, vì giọng nói này nghe quen lắm, nó thấy bà Thủy Tiên đang bước xuống chỗ của nó, bà nhìn nó buồn buồn, bà bảo:
_Con có thể gặp Dì một chút được chứ…??
Hồng thấy trên khuôn mặt của bà tái lại và chỉ qua có mấy đêm mà bà đã già thêm mấy tuổi, nó không biết đã xảy ra chuyện gì mà bà lại lo lắng đến nỗi hành hạ bản thân như thế này.
_Có chuyện gì hay sao mà trông Dì buồn quá vậy…???
Bà Thủy Tiên mắt như xắp khóc đến nơi, bà bảo:
_Ta lên xe, và về nhà Dì đã, Dì có chuyện cần nói với con…!!
Hồng ngoan ngoãn nghe lời, nó nói:
_Vâng, con đi lên ngay đây…!!
Nó bỏ nắm nước xuống, rồi bước lên, do rêu hơn trơn, nên suýt nữa nó bị ngã, may mà nó không bị làm sao, tim của nó đập nhanh trong lồng ngực vì sợ.
Nó bước cẩn thận và leo lên từng bậc, nó quay lại nhìn bờ hồ một cái trước khi nó leo lên xe của bà Thủy Tiên.
Khi nó đã yên vị trên xe và cài được cái dây àn toàn, bà bảo lái xe:
_Anh lái xe về nhà tôi…!!!
Anh chàng tài xế, vội cho quay xe theo hướng ngược lại, chiếc xe lăn bánh trên đường, Hồng nhìn sang hai bên của chiếc xe, nó nhìn hàng cây mà nó hay đi qua hàng ngày, nó cảm tưởng là nó xắp phải tạm biệt chúng vậy.
Nó linh cảm bà Thủy Tiên gọi nó lần này là muốn nói cho nó biết, nó là ai, nó có quan hệ như thế nào với bà, và với cả gia đình của Trường mà lâu nay nó thắc mắc.
|
Sau cuộc gặp gỡ với bà Thủy Tiên, Hồng như người mất hồn, cơ thể của nó không còn sức sống nữa, nó gọi điện cho Trường.
_A lô, Hồng hả, em đang ở đâu thế, tại sao anh gọi cho em từ sáng tới giờ mà không được…??
Hồng khóc nấc lên, nó bảo:
_Mình hủy hôn ước đi anh, em không thể lấy anh được…!!!
Trường nghe Hồng nói, anh kinh ngạc đến nỗi, anh suýt nữa đánh rơi cả cái điện thoại, anh hốt hoảng hỏi:
_Em nói vậy là sao, sao tự nhiên em lại muốn hủy hôn ước với anh…??
Hồng buồn thảm quá, nó nói:
_Anh hãy quên em đi, và hãy tìm cho mình một người phụ nữ khác, em không xứng với anh đâu…??
Trường càng nghe Hồng nói, anh càng mù mờ không hiểu gì cả, anh vò đầu mình, anh nói:
_Em nói không xứng với anh là sao, không lẽ chỉ có mỗi lý do này mà em bỏ anh, chằng phải chúng ta đã nói rõ khi anh đến nhà em cầu hôn là gì…??
Hồng không muốn cho anh biết sự thật, vì làm như thế anh ấy sẽ hận bản thân mình hơn mà thôi, nên nó nói trớ đi:
_Em không hề yêu anh, mà em chỉ muốn vui đùa với anh thôi, em muốn tiếp tục cuộc chơi nhưng nay em chán rồi, nên em muốn dừng lại….!!
Trường không tin những điều mà Hồng nói là sự thật vì qua thời gian anh bị bệnh rồi Hồng tới chăm sóc cho anh, anh cảm nhận được là Hồng yêu anh thật, nhưng tại sao cô ấy lại nói là không hề yêu anh và muốn trêu đùa tình cảm của anh thôi, anh hỏi:
_Em đang ở đâu, chúng ta cần nói chuyện…??
Hồng ôm lấy tim của mình, nó cố nói:
_Chúng ta không có gì cần nói với nhau cả, em mong anh hiểu cho em, và tha thứ cho em….!!
Trường không hiểu gì cả, đang tốt đẹp, anh và Hồng cũng sắp đến ngày cưới rồi, sao tự nhiên Hồng đòi chia tay và hủy hôn ước với anh, chưa hết cô ấy lại không cho anh cơ hội gặp mặt để giải thích là sao.
Trường bực mình bảo:
_Anh không cần biết, nếu em mà không nói rõ cho anh biết là vì sao, anh sẽ bám theo em cả đời, và dù cho em có trốn đến nơi chân trời nào, anh cũng sẽ tìm ra em, anh không bao giờ bỏ em và cũng không bao giờ bỏ cuộc mà không biết nguyên nhân…!!
|
Đăng và Loan tay nắm tay, cả hai cùng nhau dạo bước trên đường, Đăng trong lòng hạnh phúc ngập tràn, vì bây giờ anh đã có được Loan, tuy trong lòng anh vẫn còn thắc mắc về thái độ của Loan nhưng anh hiểu anh cần cho nó thời gian, anh tin rằng, nó sẽ nói cho anh biết khi nó muốn, anh cũng không nên ép nó làm gì.
Loan bảo Đăng:
_Mình đến ghế đá kia ngồi đi anh…!!!
Đăng cười bảo:
_Ừ, mình đi thôi em…!!
Loan và Đăng cả hai dắt tay nhau cùng bước lại cái ghế đá gần ven hồ, họ ngồi xuống và lắng nghe hai con tim đang đập, họ đang hạnh phúc, nhưng trong lòng của Loan vẫn lo lắng và buồn phiền vì chuyện của chú Tuấn và cả chuyện Hồng quyết định lấy Trường nữa.
Nó dựa vào vai của Đăng, nó hỏi:
_Anh sẽ không buồn và không trách em khi em nói cho anh biết chuyện này chứ…??
Đăng cũng đang muốn biết nó đang dấu anh chuyện gì, nên anh trả lời nó luôn:
_Em nói đi, dù cho có chuyện gì anh sẽ cùng em gánh vác…!!
Loan thở dài và bảo:
_Anh biết chuyện Hồng kết hôn với Trường không…??
Đăng buồn buồn bảo:
_Anh có đọc báo nên anh biết chuyện này, anh cảm thấy chán và lo cho Tuấn quá, vì nó nói cho anh biết là nó yêu Hồng, nay cô ấy lại đi lấy chồng thế này, anh sợ Tuấn sẽ đau khổ mất, anh không biết làm gì để an ủi nó bây giờ…!!
Loan khóc nấc lên, nó nói trong nước mắt:
_Chuyện này là do em, nếu không phải tại em, Hồng sẽ không bao giờ gặp Trường và yêu Trường, anh hãy trách và mắng em đi, vì em là kẻ có tội….!!
Đăng nghe Loan nói một hồi, anh chẳng hiểu gì cả, tại sao Hồng đi lấy chồng và yêu Trường lại liên quan tới Loan.
Anh nắm lấy tay nó, và lau nước mắt cho nó, anh dịu dàng hỏi:
_Có chuyện gì thì em nói ra đi, tại sao em lại là người có lỗi trong chuyện này…??
Loan nấc lên, nó nhìn Đăng với ánh mắt yêu thương và chứa trong đó có cả ngàn lời xin lỗi nữa, nó nhắm mắt lại, nó cố lấy bĩnh tĩnh và nó bắt đầu kể cho Đăng nghe chuyện nó gặp Trường như thế nào, và vì sao Hồng lại lấy và yêu Trường.
Đăng ngồi nghe, anh vừa tức giận, vừa buồn, vậy hóa ra tất cả đúng là do cô người yêu trẻ con của mình gây ra, nó có công khi tạo nên tình yêu cho một đôi, nhưng vì nó có một người bị lẻ loi và đang đau khổ.
|
Trường lái xe mà tâm trí không để ở đường mà anh để cả ở chỗ của Hồng, anh không biết là bây giờ nó ở đâu, anh gọi điện đến nhà của Hồng, bố mẹ của Hồng nói, Hồng chưa về nhà, và họ cũng không liên lạc được với Hồng.
Anh dối quá, anh không thể chờ đợi được nữa, nên anh phóng xe đi tìm, anh lái xe dọc bờ hồ, anh nghĩ biết đâu cô ấy đang lang thang ở đây thì sao.
Nhưng anh đã đi khắp cái hồ này tới hai ba lần rồi mà có thấy Hồng đâu, anh ôm đầu khổ sở, anh còn đang cố nhìn ra hai bên đường thì điện thoại của anh reo, anh mừng quá vội mở ra xem, anh tưởng là Hồng gọi nhưng rất tiếc đó là cuộc gọi của bố anh.
_Trường hả, sao con không về nhà ăn cơm…??
Trường đang buồn nẫu cả ruột, anh làm sao mà nuốt nổi, anh chán nản nói với ông Sơn:
_Bố và mọi người cứ ăn trước đi, con không ăn đâu, mà bây giờ con đang bận…!!!
Ông Sơn lại tưởng Trường đang ở bên Hồng, nên ông bảo:
_Con có thể đưa Hồng về đây không, bố cũng có chuyện muốn nói với hai đứa…!!!
Trường nghe ông Sơn nhắc tới Hồng, tim của anh nhói đau, anh cũng muốn biết Hồng ở đâu lắm, anh tự trách mình sao anh không nhận ra thái độ lạ lùng của cô ấy khi cô ấy ở bên anh, anh cứ tưởng là do anh làm cho cô ấy buồn vì anh là một thằng lăng nhăng, cô ấy lo là mai sau lấy anh sẽ khổ, nhưng bây giờ anh lại nghĩ khác biết đâu cô ấy hủy bỏ đám cưới với anh vì nguyên nhân khác thì sao.
Cô ấy ở đâu, anh tự hỏi mình ngàn lần như thế, nhưng anh cũng chịu vì anh đã phóng xe đi tìm Hồng từ sáng tới giờ mà có thấy đâu, anh nghĩ mình mà còn phải chịu đựng tình trạng này nữa, anh sẽ điên lên mà chết mất.
Ông Sơn không thấy Trường bảo nào, ông nhắc:
_Kìa con, sao con không nói gì đi…??
Trường giật mình, anh cố dấu, anh không muốn ai biết chuyện Hồng hủy bỏ hôn ước với anh cả, anh cần một lời giải thích từ Hồng anh nói bằng cái giọng khàn khàn, anh bảo:
_Dạ, Hồng không ở chỗ của con, con nghĩ bây giờ cô ấy đang đi mua sắm ở đâu đó, vì cũng sắp cưới rồi mà, cô ấy cần mua vài thứ cho mình…!!
Ông Sơn nghe Trường nói vậy thì gật gù, ông gợi ý:
_Sao con không đi cùng nó, hai đứa cùng đi sắm đồ không phải là hay hơn à…??
Trường buồn lòng, anh cũng muốn như thế lắm, nhưng bây giờ cô ấy ở đâu anh cũng không biết thì mua và sắm cái gì, anh còn phải đi tìm Hồng nên anh bảo ông Sơn:
_Bố ạ, cả nhà cứ ăn cơm đi nhé, con có việc rồi, con cúp máy đây…!!
Ông Sơn trước khi cúp máy, ông còn cố nói nốt câu cuối:
_Lúc nào con về nhớ mang theo cả Hồng nữa nhé, mà con có làm gì thì cũng nên quan tâm tới nó một chút….!!!
Trường chỉ nói một câu vâng, rồi anh cúp máy luôn, anh đút cái điện thoại vào túi, anh cho nổ máy và phóng xe đi.
Nhưng nếu anh chờ thêm một chút nữa thì anh đã gặp được Hồng rồi, vì nó đang đi trên vỉa hè cách cái hồ không xa.
|
Hồng đi mà hồn đã bay mất đi đâu rồi, nước mắt nó tuôn như mưa, vậy là những lo lắng của nó không hề sai, tất cả đã thành sự thật rồi.
Nó vừa đi, vừa cười và vừa khóc, nhìn nó lúc này rất giống một con điên, mà nó điên thật rồi, nó ước nó được giống như một người điên hay một người mất trí, vì khi bị điên và bị mất trí, họ sẽ không còn nhớ và coi hiện tại này là cái gì cả, với họ tất cả chỉ là mơ mà thôi.
Nhưng nó là một người bình thường, và nó đang sống, nó phải đối diện với hiện tại này, nó không muốn một chút nào, nhưng làm sao nó có thể tránh khỏi được.
Chuyện của bà Thủy Tiên như một thước phim quay chậm trong đầu của nó.
Bà Thủy Tiên đưa nó về nhà mình, bà mời nó ngồi, bà nhìn nó, bà buồn buồn, bà nói:
_Chuyện này lẽ ra, ta không bao giờ nói với con, nhưng….!!
Hồng bưng ly nước cho lên môi uống, nó thấy bà buồn như vậy, nó sợ hãi, nó hỏi:
_Dì có chuyện gì hay sao, mà trông gì buồn quá vậy…??
Bà nắm lấy tay của nó, bà run run bảo:
_Con sẽ không trách ta khi ta cho con biết được sự thật về thân thế của con chứ…??
Hồng nghe Dì Thủy Tiên nói sẽ cho nó biết nó là ai, nó siết chặt lấy ta của bà, nó van xin:
_Dì làm ơn hãy cho con biết con là ai và con có quan hệ như thế nào với gia đình của anh Trường, vì lần trước khi con nói con yêu anh ấy, Dì đã có thái độ rất lạ…??
Bà Thủy Tiên lau nước mắt, bà lấy ra một tấm ảnh, bà đưa cho Hồng xem và bảo:
_Con hãy nhìn tấm hình trong ảnh ấy, xem con giống ai…!!
Hồng chăm chú quan sát hai người phụ nữ trong tấm ảnh, người thứ nhất, nó biết đây là bà Thủy Tiên lúc trẻ vì Dì cũng không thay đổi gì nhiều, nhưng còn người phụ nữ thứ hai, nó giật mình vì bà ấy giống nó quá, chưa hết đôi mắt của bà ấy, đôi mắt hay xuất hiện trong giấc mơ của nó và cả cái vườn hoa kia nữa.
Nó sợ quá, nó run run hỏi:
_Người phụ nữ này là ai, và bà ấy có quan hệ như thế nào với cháu…??
Bà Thủy Tiên khóc, bà ấy bảo Hồng:
_Nó là mẹ của cháu…!!
Hồng đánh rơi tấm hình xuống đất, nó không thể nào tin được, nó có gia đình cơ mà, bố mẹ của nó không phải là ông Hùng và bà Hoa hay sao, chưa hết nó còn có cả anh trai là anh Khoa nữa cơ mà, vô lý không thể nào, bà ấy không thể nào là mẹ của nó được.
Nó gương đôi mắt đầy lệ lên, nó nhìn bà Thủy, nó nói:
_Cháu không tin vì bố mẹ cháu hiện đang ở nhà, sao người phụ nữ này lại là mẹ của cháu được….!!
|