Người Vợ Bất Đắc Dĩ
|
|
Tuấn cười buồn bảo:
_Tôi nói dối cô làm gì, tôi có mang theo cả ảnh đây này…!!
Anh liền mở điện thoại của mình ra, anh bấm vào mấy cái hình mà anh đã chụp Hồng, anh đưa cho cô gái xem.
Con nhỏ liền cầm ngay lấy, nó há hốc mồm ra vì kinh ngạc, nó không thể tin vào mắt mình nữa, vậy là có người giống nó y như đúc, nhưng tại sao có chuyện lạ như thế chứ, vì nó và con bé này có quan hệ họ hàng gì đâu, chưa hết nó lại là con một nữa chứ.
Nó tò mò hỏi:
_Con nhỏ này bao nhiêu tuổi và nó đang ở đâu…??
Tuấn trả lời khi thấy nó có hứng thú với Hồng.
_Cô ấy 17 tuổi và nhà của cô ấy ở gần đây….!!
Nó giật mình nói:
_Tôi cũng 17 tuổi, anh đứng nói với tôi là nó sinh ngày 23/12/1993 nhé…!!
Tuấn suýt chút nữa là đánh rơi cái ly, anh nhìn nó mà không tin vào tai mình nữa, anh run run bảo:
_Đúng rồi, cô ấy sinh ngày 23/12/1993…!!
Con nhỏ kia đánh rơi điện thoại của Tuấn xuống đất, nó kinh hãi nói:
_Không thể nào có chuyện phi lí như vậy được, rõ ràng tôi là con một và bố mẹ của tôi vẫn còn ở nhà kia mà, sao tự dưng lại xuất hiện một con nhỏ giống hệt tôi và trùng cả ngày sinh với tôi là thế nào, vô lý quá…!!
Tuấn cũng thở dài, anh bảo:
_Tôi cũng đâu có muốn tin, nhưng cô cũng đã xem ảnh rồi đấy, tôi có phải là nói không đâu…!!
Nó liền nhặt cái điện thoại của Tuấn lên, nó nhìn cho thật kỹ tấm hình, chưa hết nó còn xăm xoi cả mấy tấm kia nữa, nó dò tìm số của Hồng, nó không quan tâm đến hành động bất lịch sự vì nghịch điện thoại của người khác, cái nó cần bây giờ là sự thật và bằng chứng.
Nó xăm xoi một hồi, nó hỏi Tuấn:
_Anh có thể cho tôi điện chỉ của nhà con nhỏ này không, tôi muốn đến gặp họ, tôi chỉ muốn nhìn cho rõ mặt của con nhỏ này thôi, vì tôi muốn xác minh lại vài chuyện…??
Tuấn nhìn cái vẻ quyết tâm và tò mò của nó, anh liền rút cây bút và tờ giấy ra, anh nghi điện chỉ và cả số điện thoại của anh nữa, vì với anh có thể gặp được một người giống hệt Hồng như thế này thật là hiếm có, anh muốn tìm hiểu thêm về nó.
Anh đưa cho nó anh hỏi:
_Cô có thể cho tôi biết tên của cô được không…??
Nó cầm lấy, và đưa lên ngang mắt để đọc, nó nghe anh hỏi, nó liền nói:
_Tôi tên là Cúc, thế còn anh…??
Tuấn phì cười, vì nó đúng là giống hệt Hồng, cái miệng và cái cách mà nó nói với anh không khác nhau tí nào cả.
_Tôi là Tuấn….!!
|
Sau cuộc gặp gỡ ấy Tuấn hay gọi điện thoại cho nó và nó cũng vậy, cả hai rất vui vẻ bên nhau, Tuấn mặc dù vẫn còn cảm thấy đau vì mối tình không thành với Hồng nhưng anh có thể tìm cho mình một người giống hệt Hồng như thế này, anh càng ngày càng thích nó, vì nó cũng nghịch ngợm, cũng lý lắc và hay làm cho anh cười.
Còn nó từ hôm gặp anh, nó cũng thích anh và nó cảm nhận được nỗi đau của anh, nó đã bao lần muốn đến nhà của Hồng nhưng nó không dám, nó cũng muốn hỏi bố mẹ của nó nhưng họ bận quá không có thời gian dảnh dỗi nên nó đành chờ, bố mẹ nó bận bù đầu ở bệnh viện nên ít khi về nhà, mà có về thì họ cũng mệt lả rồi, nó làm sao dám quấy giầy gây phút nghỉ ngơi hiếm hoi của họ.
Nhưng sống với những dấu chấm hỏi to đùng trong đầu, nó không chịu đựng được, nên hôm nay nó dò theo điện chỉ mà Tuấn cho nó, nó đang ngập ngừng là có nên bấm chuông cửa hay không.
Nó sợ không dám làm phiền người khác, vì nó có quan hệ gì với họ đâu, nó quay ra nó định đi về, nhưng nó lại nghĩ, mình mà đi về thì câu hỏi này biết bao giờ mới có câu trả lời, thôi thì vào đi cho xong, dù đúng hay sai mình cũng muốn biết để còn ăn ngon ngủ kỹ nếu không mình sẽ chết vì tò mò mất.
Nó dơ tay lên và bấm chuông, một lúc sau có người mở cửa ra mở cổng cho nó, vừa nhìn thấy nó, bà Hoa kinh ngạc hét lên:
_Hồng con đi đâu mà sao lại ở đây, và không mang theo chìa khóa cổng là thế nào…?
Cúc kinh ngạc, nó lắp bắp hỏi:
_Bác cho cháu hỏi đây có phải là nhà của Hồng không…?
Bà Hoa há hốc mồm ra mà nhìn, vì nó mặc dù giống hệt Hồng, nhưng giọng nói lại hoàn toàn khác, bà choáng váng, vì bà muốn xỉu ,bà nhìn nó không chớp mắt, bà kinh hãi nói:
_Cháu…cháu là ai mà giống con Hồng nhà bác thế…??
Cả năm người nhìn Cúc mà kinh ngạc như nhau, họ kinh ngạc vì không thể nào ngờ được là cô bé này lại giống Hồng như thế, nó và Hồng không khác nhau gì cả ngoại trừ mái tóc ra thì tất cả đều y như đúc.
Bà Thủy Tiên run run hỏi:
_Cháu năm nay bao nhiêu tuổi và cháu sinh ngày nào….??
Cúc lễ phép trả lời:
_Cháu năm nay 17 tuổi và cháu sinh ngày 23/12/1993…!!
Bà Thủy Tiên mắt rớm lệ bà khóc nấc lên, mọi người không hiểu tại sao bà Thủy Tiên lại khóc và tại sao cô bé này lại giống Hồng cả về tính cách và ngày sinh tháng đẻ cũng trùng nhau là thế nào.
Bà Thủy Tiên mắt rớm lệ bà trả lời thắc mắc của mọi người:
_Thật ra Thu sinh đôi, nhưng vị bác sĩ mà mổ cho Thu nói rằng chỉ cứu được một đứa bé thôi, tôi cũng không ngờ rằng nó vẫn còn sống và đã lớn như thế này rồi…!!
Cúc nghe mà lùng bùng hết cả lỗ tai, nó không hiểu gì cả, nó hỏi:
_Dì nói sao, cháu không hiểu, cháu cũng có bố mẹ ở nhà kia mà, không lẽ hai người này mới là bố mẹ ruột của cháu…???
|
Bà Thủy Tiên buồn buồn bảo:
_Bố mẹ đẻ của hai đứa đã mất rồi, đây chỉ là nhà bố mẹ nuôi của Hồng thôi…!!
Cúc kinh ngạc nói:
_Dì nói như thế thì bố mẹ của cháu ở nhà cũng chỉ là bố mẹ nuôi thôi sao…???
Bà Thủy Tiên gật đầu, bà đưa cho nó xem mấy tấm ảnh mà bà đã cho Hồng xem.
Cúc xem đến đâu, nó tái mặt đến đấy, nó và người đàn bà trong ảnh giống hệt nhau chưa hết cả cái con bé Hồng này nữa, vậy hóa ra nó là con nuôi của bố mẹ nó thật, và nó là chị em sinh đôi với con bé này.
Hồng thấy có tiếng nói lạ ở dưới phòng khách, nó vì không ngủ được và muốn đi dạo cho thư thái, nên nó bước xuống lầu.
Nó vừa nhìn thấy con bé trước mắt mình, nó hoa cả mắt lên và nó dụi mắt mình hai ba lần, vì nó tưởng mắt của nó bị nhòe nhưng con bé kia vẫn ngồi đấy và đang nhìn nó không chớp mắt, cả hai kinh ngạc mà nhìn nhau.
Hồng bước từng bước lại, nó run run hỏi:
_Chị là ai mà sao chị giống tôi thế…??
Bà Thủy Tiên trả lời thay Hồng:
_Đây là chị em sinh đôi của con…!!
Hồng nhìn bà Thủy Tiên, nó lắp bắp hỏi:
_Nhưng sao Dì nói mẹ con chỉ sinh được có một mình con thôi mà sao bây giờ con lại có thêm một người chị sinh đôi là thế nào…??
Bà Thủy Tiên đau khổ bảo:
_Dì không muốn nói cho con biết vì Dì tưởng là con bé này chết rồi, vị bác sĩ và cả y tá mà mổ cho mẹ con hôm ấy đều nói chỉ có thể cứu được một trong hai đứa thôi, nhưng Dì không ngờ và sung sướng quá vì nó vẫn còn sống và khỏe mạnh như thế này…!!
Hồng khóc, nó ôm lấy Cúc, cả hai ôm nhau mà khóc, mặc dù Cúc vẫn còn không tin lắm nhưng ở trên đời này làm gì có chuyện hai người giống nhau như đúc thế này, và hơn nữa lại trùng cả ngày sinh tháng đẻ nữa chứ, vừa mới nhìn thấy Hồng là nó đã cảm nhận được tình thân rồi, nó khóc nó bảo:
_Không biết hai chúng ta ai là người sinh ra trước đây để biết mà còn xưng hô…??
Hồng cười bảo:
_Vậy em sẽ gọi chị là chị, vì em nghĩ ai là chị mà chẳng được….!!
Cúc nắm lấy tay của Hồng, cả hai nhìn cho kỹ mặt của nhau, cả hai phì cười vì họ giống nhau quá.
Hồng hỏi Cúc:
_Chị tên là gì để em còn biết mà xưng hô…??
Cúc cười bảo Hồng:
_Chị là Cúc, còn tên của em chị đã biết rồi…!!
Bà Thủy Tiên thắc mắc:
_Tại sao cháu lại biết ở đây mà tìm, không lẽ có ai chỉ cho cháu…???
|
Cúc liền kể cho cả nhà nghe cuộc gặp gỡ với Tuấn và lý do vì sao mà nó tìm đến đây.
Hồng nghe Cúc nhắc đến Tuấn trong lòng nó nhói đau, nhưng khi nó nhìn vào mắt của chị nó, nó lại mỉm cười, chắc là chị ấy thích anh Tuấn, nên khi nhắc đến Tuấn, mắt của chị ấy mới long lanh lên thế kia, nó thở phào nhẹ nhõm, không phải bây giờ anh ấy đã có chị của nó chăm sóc rồi hay sao.
Nó không còn cảm thấy có lỗi hay ăn năn nữa, nó sẽ giành trọn con tim này để đau thương cho mối tình của nó.
Bà Thủy Tiên mừng quá, bà bảo:
_May mà cháu gặp được Tuấn và anh chàng ấy lại quen biết với Hồng nếu không cả đời này không bao giờ ta có thể gặp được cháu…!!
Cúc mặt đỏ lên bảo:
_Vâng, cháu cũng vui lắm…!!
Hồng phì cười, xem ra nhận xét của nó không hề sai tí nào, chị ấy thích anh Tuấn thật rồi, may quá.
Hồng trêu:
_Chị nhớ không được ăn hiếp anh ấy đâu đấy nhé, em đã nhận anh ấy làm anh trai từ lâu rồi…!!
Khoa cũng bảo Cúc:
_Anh hy vọng em sẽ làm đồng minh của anh, nếu không anh khổ lắm, anh bị bốn chị em nhà này xúm lại ăn hiếp anh thì anh chết mất…!!
Cúc cười bảo, nó lém lỉnh không khác gì Hồng.
_Dạ, em nào đâu dám, nhưng anh phải cho em xử anh khi anh bắt nạt em chứ….??
Khoa ôm đầu kêu khổ, cái mặt của anh nhăn lại làm cho cả nhà phì cười.
Hồng cũng mừng vì nó đã tìm được gia đình và nó biết nó có thêm một người chị gái, nhưng nếu phải đau khổ như thế này, nó thà không biết gì còn hơn.
Cúc ở lại gia đình của Hồng chơi suốt cả buổi chiều hôm ấy, Hồng đã kể cho Cúc nghe hết về cuộc đời mình và về cả cuộc tình tan vỡ của mình nữa, hai chị em ôm lấy nhau mà khóc.
Cúc không ngờ cô em gái của mình lại gặp nhiều bất hạnh như thế, nó ôm lấy Hồng, nó vỗ về.
_Đừng buồn em ạ, rồi em cũng sẽ quên được thôi, nhưng còn mối thù của bố mẹ, em định làm gì…??
Hồng lắc đầu khổ sở, nó bảo chị gái:
_Em không biết nên làm gì vào lúc này nữa, trả thù ư, liệu bố của anh ấy có gây ra cái chết của bố mẹ chúng ta hay không thì chị em mình cũng không có bằng chứng chứng mình cho điều đó, mà ông ấy cũng sắp chết rồi, ông ấy đang hối hận vì những gì mà ông ấy gây ra cho anh Trường…!!
|
Hồng nhìn thật sâu vào mắt của chị mình, nó hỏi:
_Nếu chị mà là em, chị sẽ trả thù bố của anh ấy chứ khi chị biết bố của anh ấy gây ra cái chết cho mẹ của mình…??
Cúc lúng túng không biết trả lời Hồng như thế nào, vì bên tình và bên hiếu khó vẹn toàn.
Hồng thấy chị mình im lặng không nói gì, nó cười buồn bảo:
_Khó quá phải không chị, em cũng không biết phải làm gì nữa, nhưng em đã có cách rồi….!!!
Cúc hỏi Hồng với giọng quan tâm.
_Em có cách rồi à, sao không nói nhanh lên đi…??
Hồng thở dài bảo:
_Em sẽ không trả thù ông ấy đâu, mà em định giao ông ấy cho luật pháp, nhưng suy nghĩ kỹ lại, bố mẹ của hai chúng ta là những con người tốt bụng và hiền hậu, họ cũng không muốn chúng ta bới lông tìm vết làm cho gia đình thêm tan nát, cái em làm là em muốn ông ấy bù đắp cho anh Trường và có thể tìm cho anh Trường một người vợ là được, em chỉ mong có như vậy thôi…!!
_Ông ấy cũng không còn sống được bao lâu nữa đâu, bệnh tim của ông ấy quá trầm trọng rồi, em thấy ông ấy đã ngất lên ngất xuống không biết bao nhiêu lần, em không muốn ông ấy kết thúc cuộc đời mình ở trong tù, và anh Trường phải đau khổ cả đời, vì thế em không dám nói cho anh ấy biết được sự thật này…!!
Cúc ngồi nghe Hồng nói, cho dù nó không đồng ý với việc làm của Hồng, nhưng nó hiểu vì nó yêu anh Trường nên nó mới làm như vậy, dù sao người chết thì cũng đã chết rồi, tha thứ cho nhau được mới là đáng quý, hai nữa ông Sơn cũng đang trên bờ vực của cái chết, hãy để cho ông ấy sống thêm được ngày nào hay ngày ấy, ông ấy sẽ phải sống trong ăn năn và hối hận, cái hình phạt ấy còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Cúc hỏi:
_Em đã nói gì với anh Trường chưa….??
Hồng khóc nấc lên, nó nói:
_Em đã chia tay với anh ấy rồi, mà chị có thể giúp cho em việc này không….??
Cúc nắm lấy tay của Hồng, nó âu yếm hỏi Hồng.
_Việc gì em nói đi, nếu có thể giúp, chị sẽ làm hết sức mình…??
Hồng buồn bã bảo:
_Chị và anh Tuấn có thể giúp em trong chuyện này…!!
Cúc nôn nóng hỏi:
_Em nói đi, cứ úp úp mở mở mãi làm người ta bực cả mình…!!
|