Chương 49: ⊹⊱ Ngoại truyện: Hoàng Thiên Lâm ⊰⊹ Tôi sinh ra ở đâu? Cha mẹ tôi là ai? Tôi không biết.
Chỉ biết bắt đầu từ khi có ý thức tôi đã sống ở cô nhi viện.
Nghe nói, là vào một ngày nắng đẹp, tôi được ai đó đem đặt ở trước cửa cô nhi viện, khi đó tôi mới được vài tháng tuổi.
Cô nhi viện là nơi nuôi dưỡng những đứa trẻ mồ côi, giống như tôi vậy.
Ở đó có các mẹ, các sơ, là những người rất tốt bụng, họ bỏ ra cả nửa đời mình vì những đứa trẻ như chúng tôi.
Nhưng người chăm sóc thì ít mà người cần được chăm sóc thì nhiều. Thậm chí lên đến hàng chục đứa trẻ cần được chăm sóc. Vậy nên tình thương hay sự quan tâm đối với những đứa trẻ lớn hơn một chút như tôi thì ít đến thảm thương.
Ở đó, chúng tôi không có tên, cũng không biết tuổi của mình.
Tôi tự nhận mình cũng không phải là một đứa bé khó ưa.
Ngày nhỏ, tôi đã biết đánh nhau, bảo vệ những đứa bé nhỏ tuổi hơn mình khi chúng bị bắt nạt.
Thật ra tôi không phải người cao thượng, hay giàu tình thương. Ai lâm vào hoàn cảnh như tôi mà từ nhỏ đã không lo cho sự sống chết của mình chứ? Tôi cũng rất lo, nhưng cũng kì ghét những đứa ỉ mình lớn hơn để tranh cướp đồ ăn của người khác.
Cô nhi viện nơi tôi sống quả thật không có ngày nào yên bình, nhưng cũng chẳng ai rảnh rang để quan tâm đến những vấn đề đó, các sơ còn phải lo chăm sóc cho những đứa bé mới có mấy tháng tuổi.
Năm tôi 3 tuổi đã bắt đầu ý thức được những gì đang diễn ra trước mắt mình. Cứ cách vài ngày hoặc mấy tháng, lại có một đứa bé đáng thương được đem đặt ở trước cửa cô nhi viện.
Bọn chúng rất đáng thương, có đứa không kịp chờ đến lúc có người phát hiện ra mình, đã chết vì lạnh, hoặc vì đói. Vì thế nên từ sâu trong tâm lý tôi đã hình thành sự chán ghét, căm hận cực điểm với những người được gọi là cha mẹ.
Tôi 3 tuổi, đã bắt đầu tò mò về việc học chữ, vì thế nên luôn lén lút đi theo các anh chị lớn hơn, đến lớp học tình thương, nhưng cũng chỉ dám đứng ngoài nghe lén.
***
Cô nhi viện của chúng tôi cũng có rất nhiều những nhà hảo tâm ghé qua, bọn họ quyên góp tiền bạc, đồ chơi, quần áo cho chúng tôi. Có những người còn đến chơi với chúng tôi, tặng quà cho chúng tôi.
Có rất nhiều gặp qua tôi, họ nói tôi có một gương mặt thật đẹp.
Tôi không biết, bởi vì ở đây không có cái gọi là gương soi, cho nên từ nhỏ đến lớn tôi không hề biết diện mạo của bản thân. Chỉ tự thấy mình gầy gò đến đáng thương.
Sau đó, một thời gian rất dài trôi qua, tôi cũng không biết chính xác là bao lâu.
Có một người phụ nữ nước ngoài đến cô nhi viện của chúng tôi, bà ấy muốn nhận nuôi một đứa trẻ, và không biết là may mắn hay xui xẻo bà ấy chọn đúng tôi.
Ngày đó tôi 6 tuổi, theo như các sơ nói thì thế, tôi không biết ngày sinh của chính mình.
Và cũng từ đó, cuộc đời tôi mở sang một trang mới.
Bà ấy đưa tôi đến nước Anh xa xôi, nơi mà người ta nói toàn thứ ngôn ngữ tôi không tài nào hiểu được.
Bất đồng ngôn ngữ, bất đồng văn hóa, tôi không cách nào hòa nhập được, nên chỉ biết thu mình trong vỏ bọc của chính mình.
Tuy vậy, người phụ nữ ấy rất thương tôi, bà ấy cho tôi ăn no, cho tôi mặc đẹp, bà ấy dạy tôi thứ ngôn ngữ khó hiểu, bà ấy còn cho tôi đến trường nữa.
Tôi không gọi bà ấy là mẹ, mà chỉ gọi bằng bác. Bà ấy tên là Jenny. Bà ấy có một người chồng, một người đàn ông mặt mày dữ tợn, ông ta không thích tôi lắm.
Bà ấy đặt cho tôi một cái tên là James. Tôi chẳng biết nó có ý nghĩa gì cả, cũng chẳng thấy nó hay ở chỗ nào cả, nhưng mà cái tên ấy cũng gắn liền với tôi 4 năm.
Từ bé tôi đã rất ham học, nên cũng không khó khăn để học được thứ ngôn ngữ này. Chỉ mất nửa năm, tôi đã có thể nói, hay nghe hiểu những gì người khác nói, chỉ là còn có một chút khó khăn.
8 tuổi, bà Jenny xin cho tôi học vượt cấp, học chương trình của những năm cấp 2.
Tôi rất thích vẽ, đặc biệt là có niềm đam mê kì lạ đối với quần áo, nhưng cũng chỉ dám lén lút vẽ mỗi lúc rảnh thôi. Tôi không nói cho ai biết việc đó cả.
Năm tôi 9 tuổi, bà Jenny mất, hóa ra bà ấy bị một căn bệnh nan y nghiêm trọng, không có cách chữa trị. Bà ấy không có khả năng làm mẹ, nên từ rất lâu đã muốn chăm sóc một đứa trẻ, trong một lần về thăm lại quê hương, bà ấy gặp tôi, và cũng vì thế, tôi đã hoàn thành cái ước mơ dang dở của bà ấy.
Sau khi bà ấy mất được mấy tháng thì chồng bà ấy cưới một cô vợ khác.
Ông ta vốn đã không ưa gì tôi, bây giờ lại có thêm một mụ vợ dữ dằn không kém, nên tôi liên tục bị bọn họ đánh đập, hành hạ, sai khiến như một người ở không hơn không kém.
Tôi không thiết tha gì với gia đình ấy, nhưng vì còn phải đi học, chỉ có bọn họ mới có khả năng lo cho tôi học hành nên đành nhẫn nhục ở lại.
Năm tôi 11 tuổi, tôi hoàn thành chương trình học cấp 2.
Cũng lúc đó, tôi nảy ra ý tưởng trốn đi, và thế là nhân một ngày bọn họ vắng nhà, tôi trốn đi, lang thang đến một khu ổ chuột của thành phố.
Nơi ấy có rất nhiều người, da đen, da trắng, da vàng gì cũng có.
Tôi lại bắt đầu lao vào cuộc sống đánh lộn để kiếm từng cái ăn, từng chỗ ngủ. Có khi bị mấy đứa to con hơn cùng đánh, đánh đến mức ngất đi, nhưng rồi tỉnh lại cũng vẫn phải lăn lộn như thế sống qua ngày.
Thân thể mới có da có thịt hơn một chút sau 3 năm sống với bà Jenny giờ lại gầy đến thảm thương.
Cuộc sống như thế, trôi qua gần 1 năm, có lẽ tôi luyện được kĩ năng đánh nhau hơn người cũng nhờ những ngày tháng ấy.
Năm tôi 12 tuổi.
Một ngày mùa đông lạnh đến thấu xương, ở nước Anh còn có tuyết rơi nữa.
Những ngày tháng mùa đông đúng là cực hình đối với những người như chúng tôi, bởi kiếm đâu ra quần áo mặc cho đủ ấm bây giờ, thế nên người chết vì lạnh cũng không phải là hiếm.
Một ngày mùa đông năm tôi 12 tuổi, đó là ngày mà tôi nhớ nhất trong cuộc đời này.
Ngày hôm ấy rất lạnh, tôi trong một bộ quần áo cực kì mỏng manh, lạnh đến mặt mũi tái nhợt đi, đang cầm trong tay chiếc bánh mà khó khăn lắm tôi mới có được, thì bị 4 tên da trắng, to con, dồn vào mộ góc, mục đích của bọn chúng là cướp cái bánh trên tay tôi.
Tôi mặc dù đánh nhau rất giỏi nhưng thân thể gầy gò thảm hại, lại đói suốt mấy ngày, làm sao đủ sức để dấu lại bọn chúng.
Bị đánh chắc chắn sẽ rất đau, nhưng miếng ăn đối với những đứa như tôi cũng hết sức quan trọng, cho nên tôi nhất quyết không chịu giao ra cho bọn chúng.
4 đứa đó rất bực mình, tôi đang chuẩn bị bị đánh một trận thì có một giọng nói vang lên.
- “ Dừng tay!” - Đó chính xác là một giọng nữ, còn rất ngây ngô, nhưng lại mang một vẻ lạnh băng.
4 đứa đó dừng lại, tôi cũng tò mò nhìn lên, cô bé ấy ném cho bọn họ mỗi đứa một cái bánh rồi bảo chúng biến đi.
Bọn chúng đi rồi, tôi không hiểu cô bé ấy định làm gì, còn đang ngơ ngác thì có một cánh tay trắng nõn chìa đến trước mặt tôi.
- “ Đứng lên!” - Giọng nói lạnh lẽo ấy tiếp tục vang lên. Tôi rất ngạc nhiên cùng sợ hãi, nên rất lâu sau đó mới dám run run đặt bàn tay gầy gò của mình lên bàn tay đẹp đẽ ấy.
Cô bé ấy chỉ cần dùng chút sức là đã có thể kéo tôi đứng lên.
Tôi không dám nhìn vào cô bé ấy, nên chỉ cắm đầu nhìn xuống đất.
- “ Nhìn thẳng lên! Nhìn xuống dưới làm gì?” - Bỗng nhiên bị quát, tôi sợ hãi ngẩng đầu lên.
Lúc đó mới nhìn được khuôn mặt cô bé ấy. Rất xinh đẹp! Từ nhỏ đến lớn tôi chưa gặp được ai đẹp như thế, cô bé ấy có đôi mắt màu xanh lá cây, rất lạnh lẽo. Cả người mặc một bộ quần áo đắt tiền, chiếc khăn lông dày quấn quanh cổ, mái tóc đen dài xõa ra, đẹp như một thiên sứ hạ phàm vậy!
- “ Đói không?” - Tôi ngơ ngác gật đầu, rồi chợt nhớ đến chiếc bánh của mình.
Đang tính cầm lên ăn thì chiếc bánh bị cô bé ấy giật mất, ném đi.
Chiếc bánh mà tôi mất bao công sức kiếm được lại bị ném đi như thế.
- “ Đừng ăn những thứ như thế! Bẩn rồi!”
Rồi cô bé ấy đưa cho tôi một chiếc bánh còn nóng hổi, tôi ngay lập tức ăn lấy ăn để, đó là chiếc bánh ngon nhất từ bé đến lớn tôi từng ăn.
Cô bé ấy rất kiên nhẫn đợi tôi ăn xong, mới hỏi
- “ Bao nhiêu tuổi?”
- “ Tôi ... mười... mười... mười hai”
- “ 12? Ừm, muốn sống cuộc sống khác không?”
- “ Tôi có thể sống cuộc sống khác sao?”
- “ Đúng thế! Muốn không?”
Tôi ngơ ngác gật đầu, tất nhiên là muốn, sống cuộc sống mà không biết hôm nay hay ngày mai sẽ chết như thế này thì sống làm gì? Nếu có cơ hội, tất nhiên là muốn sống cuộc sống khác.
- “ Ừm, đi theo tôi.”
Tôi ngơ ngác đi theo cô bé ấy. Đi được chừng vài bước, thì cô bé ấy bỗng dừng lại, quay đầu nhìn tôi, rồi bỗng nhiên lấy chiếc khăn lông dày đang đeo trên cổ mình, quàng qua cho tôi.
Ấm lắm, ấm đến mức tôi ngơ ngác. Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi nhận được tình thương từ một người, một người lần đầu gặp mặt.
Chiếc khăn này rất đắt tiền, còn mang theo hương hoa hồng thoang thoảng, mà cả người tôi lại dơ bẩn đến thảm thương thế này. Cô bé ấy không sợ tôi sẽ làm bẩn chiếc khăn ư? Kể từ ngày đó, tôi bắt đầu yêu thích hương hoa hồng.
Khóe mắt bỗng cay cay, lần đầu tiên trong đời, kể từ khi bắt đầu có ý thức, tôi muốn khóc!
- “ Đừng có khóc!” - Tôi nhìn thấy cô bé ấy cười, nụ cười đẹp nhất trong kí ức.
Chúng tôi đi thêm một đoạn trong khu ổ chuột ấy nữa, lại gặp một người có hoàn cảnh tương tự tôi.
Nhưng đó lại là một cô bé gái, cô bé ấy cũng bị người ta đánh để dành đồ ăn, những chuyện như thế này cũng không phải là hiếm trong khu này.
Cô bé đi bên cạnh tôi cũng làm như vừa nãy, ném cho bọn chúng mấy cái bánh rồi bảo chúng biến.
Chỉ còn lại cô bé đang nằm trên mặt đất rất đáng thương ấy.
Sau khi kéo cô bé ấy lên, tôi mới nhìn rõ mặt mũi của cô bé ấy.
Có một đôi mắt màu nâu rất to, rất sáng.
Khuôn mặt nhem nhuốc gầy gò nhưng lại rất xinh xắn.
Cô bé ấy cũng rất giống tôi, gầy gò thảm thương.
Sau khi nói chuyện một lúc, cô bé tốt bụng cởi chiếc áo khoác dày mà mình đang mặc, khoác cho cô bé kia rồi dẫn chúng tôi về nhà, phải ngồi qua mất chuyến xe, đi rất xa khu ổ chuột ấy, chúng tôi mới đến được nhà.
Ngôi nhà mà chúng tôi đến rất lớn, rất rất lớn, có cỏ cây, có hoa, có lá.
Đối với những người lớn lên trong thành thị, có lẽ nó cũng không đến nỗi quá lớn, nhưng đối với những đứa trẻ lăn lộn trong nghèo khó từ nhỏ đến lớn như chúng tôi thì căn nhà này giống như cả một vương quốc vậy!
Cuộc sống của tôi, kể từ ngày hôm đó, bước sang một trang hoàn toàn mới.
Sau đó, tôi mới biết, cô bé tốt bụng ấy có một cái tên rất hay - Hoàng Thiên Nhi, tên tiếng Anh là Vanessa, nhưng chẳng bao giờ dùng đến.
Thiên Nhi 11 tuổi, cô bé kia cũng 11 tuổi, tôi lớn hơn 1 tuổi nên được làm anh.
Lúc đầu tôi tưởng Thiên Nhi sống cùng cha mẹ nhưng không ngờ căn nhà lớn như thế mà cũng chỉ có một mình Thiên Nhi sống, nghe nói mẹ nuôi Thiên Nhi vừa mới mất.
3 chúng tôi đều là trẻ mồ côi, nhưng hoàn cảnh không giống nhau, mỗi người một cảnh.
Thiên Nhi đặt cho chúng tôi một cái tên
Cô bé kia tên Hoàng Thiên Vy
Còn tôi tên Hoàng Thiên Lâm. Thiên Lâm - một cái tên rất hay, cái tên gắn với tôi suốt cuộc đời.
Kể từ ngày bước vào ngôi nhà ấy, tôi được ăn ngon, được mặc đẹp, được sống cuộc sống của những người nhà giàu, có riêng một căn phòng của mình, được ngủ trên một chiếc giường lớn, được khoác những chiếc áo ấm áp vượt qua mùa đông lạnh giá. Nhưng Thiên Nhi không biết nấu ăn, nên chỉ gọi đồ ăn bên ngoài, đó là lý do sau này tôi và Vy Vy lại nấu ăn ngon như thế.
Suốt 1 tuần đầu tiên đến căn nhà ấy, chúng tôi không ai nói với nhau câu gì, bởi vì Thiên Nhi rất kiệm lời, tính cách lạnh nhạt, không hay bắt chuyện, mà tôi và Thiên Vy thì còn quá sợ hãi, nên cũng không dám bắt chuyện.
Ngày thứ 5 của tuần thứ 2 chúng tôi ở đấy
Sau khi ăn cơm xong, Thiên Nhi gọi chúng tôi lại nói chuyện.
- “ 3 chúng ta đều là trẻ mồ côi, đều có hoàn cảnh giống nhau, đúng chứ?” - Tôi ngơ ngác gật đầu.
- “ Nếu như thế thì hãy là một gia đình thực sự đi. Từ nhỏ em đã sống trong tình thương của mẹ, nhưng sau khi mẹ mất, em thật sự rất cô độc, không phải vì không thích hai người, mà vì tính cách của em từ lâu đã như vậy, không giỏi bắt chuyện. Cho nên hai người đừng sợ em, được không? Hai người có thể gọi em là Thiên Thiên, còn Thiên Vy, gọi cậu là Vy Vy nhé, anh Lâm là anh trai, chúng ta sẽ là một gia đình thực sự, thương yêu nhau, được không?” - Nói xong, Thiên Nhi còn nở một nụ cười rất tươi.
Tôi và Vy Vy đồng loạt nghệt mặt ra vì nụ cười ấy, như ánh nắng rực rỡ trong ngày đông vậy, đẹp đến lạ.
- “ Em... em..”
- “ Anh có gì muốn hỏi sao?”
- “ Em ngày nhỏ cũng từng có gia đình sao? Mẹ em.. mẹ em... vậy còn ba em đâu?”
Thiên Thiên ngập ngừng một lát rồi kể cho chúng tôi nghe câu chuyện của em ấy.
Nghe xong, Vy Vy đã nước mắt dàn dụa. Tôi bỗng nhiên dâng lên một tình thương kì lạ đối với cô bé này. Thiên Thiên từ nhỏ đã lớn lên trong vòng tay bảo bọc của mẹ, chứ không như chúng tôi, lăn lộn từ nghèo khó để sinh tồn. Mẹ mất, Thiên Thiên mất tất cả, từ một cô công chúa trong lâu đài xa hoa bị đày xuống làm một thường dân, cái đó còn khó khăn hơn là những người nghèo khổ từ nhỏ như chúng tôi.
Nhưng Thiên Thiên rất thông minh, lại kiên cường, cho nên tôi vừa thương, vừa khâm phục em ấy.
Sau đó, Vy Vy và tôi cũng kể câu chuyện về cuộc đời mình.
Nghe qua rồi mới thấy, cuộc đời Vy Vy còn bất hạnh hơn tôi nhiều. Em ấy từ nhỏ đã bị bắt nạt, bị cô lập, còn bị bệnh liên miên nữa.
Cũng kể từ hôm đó, khoảng cách của chúng tôi rút ngắn hơn rất nhiều.
Thỉnh thoảng tôi và Vy Vy còn vui vẻ đùa nghịch với nhau nữa,
3 tháng sau, dưới sự chăm sóc của Thiên Thiên, tôi và Vy Vy cuối cùng cũng có da có thịt hơn đôi chút.
Vy Vy ngày càng xinh, khuôn mặt có chút thịt trở nên bầu bĩnh đáng yêu, y như búp bê barbie vậy.
Ừm, tôi cũng tự nhận rằng mình rất đẹp trai.
Cái này là thật đấy! Không đùa đâu! Ai cũng nói thế, ngoại trừ con bé Vy Vy, tôi đoán là nó ghen ăn tức ở với tôi.
Kết thúc kì nghỉ đông, Thiên Thiên trở lại trường học.
Bất ngờ thay, 11 tuổi Thiên Thiên đã bắt đầu học cấp 3. Tôi 12 tuổi, cũng đã học hết chương trình cấp 2, còn Vy Vy, tuy rằng chưa học xong cấp 2, nhưng với trí thông minh hiếm có, cuối cùng tôi với Vy Vy cũng thi đậu trường mà Thiên Thiên đang học.
Thế là 3 chúng tôi học chung một trường.
Vì là học vượt cấp, nên 3 chúng tôi trở thành những đứa trẻ lạc loài trong đám thiếu niên ấy.
Đám con trai rất thích Thiên Thiên và Vy Vy bởi vì hai em ấy rất xinh. Còn tôi thì bị đám con trai ấy ghét, tôi đoán cũng vì ghen ăn tức ở, ai bảo tôi thông minh lại còn đẹp trai như vậy ^^
Aizz, nhưng chung quy lại, đẹp trai vẫn là một cái tội, bởi vì tôi từng bị chặn đánh mấy lần, từ bé đã lăn lộn, đánh nhau với cái đám nhà giàu ấy với tôi chỉ là trò vặt.
Tuy nhiên, bị đánh hội đồng thì không đơn giản như thế. Tôi từng mang theo đống thương tích đầy mình về nhà.
Sau khi hỏi rõ chuyện xảy ra, Thiên Thiên nói em ấy sẽ xử lý.
Và quả thật, ngày hôm sau, tôi đã nhìn thấy Thiên Thiên dùng bàn tay bé bé xinh xinh của mình vả một cái thẳng vào mặt thằng cầm đầu, nghe bảo là đại ca gì đó. Sau đó nghênh ngang bỏ đi. Từ đó, bọn chúng chẳng có gan động vào tôi và Vy Vy nữa.
Sau khi tan trường về nhà, tôi vẫn giữ thói quen vẽ vời hồi nhỏ của mình, tôi vẽ quần áo, hoặc trang sức, đặc biệt yêu thích hình hoa hồng.
Một lần bị Thiên Thiên bắt gặp. Nó lôi đống giấy đầy những nét vẽ nguệch ngoạc của tôi ra nhìn ngắm một lúc, rồi từ đó nhất quyết lôi tôi đến lớp học thiết kế với nó. Cả Vy Vy cũng đi cùng bởi vì nó cũng có năng khiếu với bộ môn này.
Thế là bắt đầu từ đó, 3 chúng tôi sống cuộc sống mà chỉ toàn là học và học.
Buổi sáng học kiến thức ở trường.
Buổi chiều đến lớp học thiết kế.
Buổi tối lại đến lớp học về kinh doanh.
Rất mệt mỏi nhưng cũng đủ thời gian cho chúng tôi gây rối.
Từ ngày thân nhau hơn, tôi và Vy Vy bắt đầu như chó với mèo, cãi nhau suốt ngày, nhưng tôi cũng cực kì thương con bé.
Chúng tôi phối hợp cực ăn ý, nhất là ở lĩnh vực phá hoại, hay giả nai chọc giận người khác.
3 chúng tôi học cấp 3 mất 2 năm..
Trong 2 năm đó, không biết đã làm cháy biết bao nhiêu phòng thí nghiệm, đã làm mấy thầy cô nhập viện vì bực mình, đã làm Thiên Thiên bị mời lên phòng hiệu trưởng bao nhiêu lần, hay đã đánh nhau đến mức nhập viện đến mấy lần. Ai cũng nghĩ chúng tôi phá phách, nhưng không ai ngờ Thiên Thiên là người đứng sau vẽ đường cho chúng tôi đi.
Cho nên, phá phách ấy là do Thiên Thiên chỉ dạy hết đấy!
Tôi 14 tuổi, Thiên Thiên và Vy Vy 13 tuổi, chúng tôi chọn học một trường rất nổi tiếng chuyên về thiết kế thời trang, ngoài ra còn học thêm về quản trị kinh doanh.
Có lẽ vì tố chất thiên phú, sự thông minh bẩm sinh, hay do thật sự có duyên với thời trang, nên chúng tôi học rất nhanh.
Có một ngày, Thiên Thiên đề xuất với chúng tôi về việc mở một công ty nhỏ, thực hiện đam mê còn dang dở của mẹ Tâm Lan, cũng như của chúng tôi.
Việc mở công ty không phải chuyện dễ dàng gì, hơn nữa còn ở cái đất London xa hoa này, chuyện này quả thật còn khó hơn lên trời.
Số vốn của Thiên Thiên không nhỏ nhưng cũng không quá lớn.
Mạo hiểm thực hiện đam mê, nếu thành công thì tốt, nhưng nếu thất bại đồng nghĩa với việc chúng tôi phải ra đường ở.
Nhưng đời người có mấy lần được mạo hiểm, vì thế chúng tôi đánh cược một lần.
Bắt đầu thực hiện mới thấy, việc ấy còn quá nhiều vấn đề phát sinh.
Khởi đầu không thuận lợi, thiếu vốn, sức cạnh tranh quá lớn, không có thị trường đầu ra, stress liên miên.
Nhiều khi nhìn Thiên Thiên thức đến tận sáng, tôi cực kì thương nó. Bỏ cuộc cũng đã từng nghĩ đến, nhưng có những chuyện vẫn không thể cam long, vì vậy cố gắng gượng dậy.
Đúng vào thời điểm công ty đang khó khăn nhất, thì nhận được một nguồn đầu tư rất lớn, từ cô Marina, nghe nói là người từng cùng mẹ Tâm Lan gây dựng công ty ngày xưa.
Thời điểm ấy, Thiên Thiên tung ra một bộ sưu tập do chính tay em ấy thiết kế, đã đánh mạnh vào tâm lý người tiêu dùng. Vì thế tình hình Hoàng Thiên bắt đầu đi lên.
Khó khăn liên miên, cạnh tranh kinh doanh không lành mạnh là việc thường thấy ở thương trường. Hoàng Thiên cũng vướng vào vài vụ như thế. Nhưng không thể phủ nhận hướng xử lý của Thiên Thiên rất tốt.
Thời trang Hoàng Thiên lấy hoa hồng làm chủ đạo, đặc biệt hạn chế màu sắc rực rỡ quá mức, ví như màu đỏ.
Thời trang Hoàng Thiên lấy chất lượng đặt lên hàng đầu, giá thành tuy rất đắt nhưng thiết kế độc đáo, chất lượng cực tốt, nên dần dần có uy tín trong ngành thời trang.
Năm tôi 17 tuổi, Hoàng Thiên đã có một chỗ đứng rất vững mạnh trong ngành thời trang.
Thiên Thiên quay về nước thực hiện kế hoạch của nó. Không lâu sau, Vy Vy và tôi cũng theo về, phần vì tôi nhớ nơi đó, phần vì sợ hai đứa em gái ngốc này không ai chăm sóc.
Nhưng chúng tôi cũng không ngờ, ở nơi đó, chúng tôi gặp được những người quan trọng nhất của cuộc đời mình.
Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ yêu, nhưng có lẽ gặp được cô ấy cũng là duyên phận.
Bây giờ, nhìn 2 cô em gái - 2 người quan trọng nhất của cuộc đời tôi lần lượt bước lên xe hoa, xây đắp hạnh phúc trọn đời.
Tôi ôm người con gái tôi yêu trong vòng tay, tự hứa rằng sẽ đem đến hạnh phúc cho cô ấy!
Mãi mãi ...
|
Chương 50: ⊹⊱ Ngoại truyện: Hạnh phúc bình yên ⊰⊹ Sau khi cưới
Cuộc sống hôn nhân của họ bình yên và hạnh phúc.
Thiên Phong và Thiên Nhi trở lại sống trong lâu đài nhỏ ngày xưa mà mẹ Tâm Lan và Thiên Nhi từng sống.
Hai vợ chồng già nhà họ Lâm mặc kệ con trai và con dâu, cùng nhau đi du lịch khắp nơi, bồi đắp tình cảm.
Thiên Phong và Thiên Nhi cùng nhau viết tiếp câu chuyện huyền thoại đang dang dở của những người đi trước, trở thành cặp vợ chồng nổi danh khắp chốn, làm mưa làm gió trên thị trường thời trang.
***
Thành phố London, nước Anh.
Một ngày mùa đông đẹp trời.
Thiên Nhi 22 tuổi
Sau khi từ bệnh viện trở về, Thiên Nhi ngồi thẫn thờ trên ghế sofa, nhìn chằm chằm vào tờ giấy xét nghiệm, rất lâu, rất lâu.
Lâu lâu lại xoa xoa bụng mình, cười ngây ngô.
Sau khi đã ngắm đủ, bàn tay run run cầm lấy điện thoại, ấn một dãy số.
Tập đoàn thời trang Thiên
Một tòa nhà sừng sững tọa lạc ở trung tâm thành phố, đẹp đẽ và hoa lệ.
Trong phòng họp.
Tập trung các nhân vật quan trọng, các nhân viên chủ lực của Thiên.
Hôm nay là buổi họp rất quan trọng, mỗi năm một lần.
Báo cáo về tình hình tài chính, kinh doanh, doanh thu, chất lượng, phản hồi của người tiêu dùng,... trong một năm vừa qua.
Trưởng phòng kinh doanh đang báo cáo về doanh thu, lợi nhuận của tập đoàn, thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Thiên Phong liếc nhìn màn hình, ra hiệu dừng lại, rồi tiếp điện thoại.
- “ Thiên Nhi?”
“ Em đây.”
- “ Sao vậy? Còn mệt không? Em đến bệnh viện chưa?”
“ Em đi rồi.”
- “ Bác sĩ nói sao? Sức khỏe của em có vấn đề gì không?”
“ Không...”
- “ Thế thì tốt rồi, trưa nay anh sẽ cố gắng về sớm, em ở nhà ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi.”
“ Sức khỏe thì không sao, nhưng mà...”
- “ Nhưng sao?”
“ Em... em...”
Thiên Phong nhíu chặt lông mày.
- “ Bình tĩnh lại, nói anh nghe có chuyện gì.”
Thiên Nhi hít sâu một hơi, chậm rãi nói
“ Bác sĩ nói em có vấn đề rất lớn, trong bụng em có thêm một sinh linh...”
- “ Hả?” - Mặt ngu ngơ.
“ Em có thai rồi!”
Ai đó tạm thời vẫn chưa thể tiêu hóa được thông tin khủng khiếp vừa nhận được. Biểu cảm trên khuôn mặt lại thêm phần ngơ ngác.
- “ Em... nói... lại ... lần nữa.”
- “ Em có thai rồi, anh sắp được làm ba rồi.”
Cái chữ 'làm ba' đó quả thật có sức công phá cự kì lớn.
Dặn dò Thiên Nhi vài câu, anh cúp điện thoại.
Thông tin vừa nhận được khủng khiếp đến mức làm cho cái người lúc nào mặt cũng lạnh tanh đó, bây giờ đang ôm điện thoại cười ngây ngô.
Hại một đám nhân viên bị dọa chết kiếp. Có khi nào chủ tịch của bọn họ bị ma nhập?
Thiên Lâm ngồi ở vị trí bên phải Thiên Phong, không nghe rõ những gì người trong điện thoại nói, nên cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, khiếp sợ nhìn cậu em rể.
Thiên Phong phất tay ra hiệu cho người trưởng phòng kinh doanh tiếp tục báo cáo.
Nhưng báo cáo thì báo cáo, một chữ cũng không lọt vào đầu người khác.
Ngài chủ tịch thì đang mải cười ngu ngơ không rõ lý do.
Nhân viên thì đang mải mê săm soi ngài chủ tịch, xem thử có nên đưa ngài ấy vào bệnh viện hay không.
Trưởng phòng kinh doanh báo cáo xong, hỏi ý kiến của chủ tịch.
Thiên Phong nghe đến tên mình, mới nhớ đến mình đang ở cuộc họp.
Vốn muốn nói vài câu, chỉ đạo gì đó, nhưng lời thốt ra lại là.
- “ Vợ tôi có thai rồi....”
Đám đông đồng loạt nghệt mặt ra.
- “ À không, tình hình kinh doanh năm qua của tập đoàn chúng ta... Ash, hủy hết tất cả lịch trình ngày hôm nay của tôi, cả ngày mai nữa, cuộc họp này dời sang tuần sau sẽ tiến hành.”
- “ Nhưng thưa chủ tịch, chiều nay có cuộc hẹn với một đối tác rất quan trọng...” - Thư kí nói.
- “ Hủy, hủy hết, tôi phải về nhà bây giờ, vợ tôi có thai rồi, tôi sắp được làm cha rồi...”
Nói rồi, dùng tốc độ ánh sáng, rời khỏi phòng họp.
Bỏ lại một đám nhân viên mặt ngu ngơ n lần.
Thiên Lâm mặt mày cũng ngu ngơ không kém. Có phải cậu ta vừa nói Thiên Thiên có thai?
- “ Tổng giám đốc, cuộc họp này...”
- “ Hủy, hủy hết tất cả lịch trình của tôi hôm nay. Em gái tôi có thai rồi, tôi sắp được làm cậu rồi.”
Rồi dùng tốc độ nhanh không kém đuổi theo người kia.
Nhân viên tiếp tục nghệt mặt ra, này, đừng đùa chứ! Em gái anh có thai chứ có phải vợ anh có thai đâu!
Khi hai người đó trở về nhà, Thiên Nhi vẫn đang ngồi trên ghế sofa, khuôn mặt ngu ngơ không kém.
Thiên Phong ngay lập tức ôm chầm lấy cô, rồi ghé đầu xuống bụng Thiên Nhi nghe ngóng.
- “ Sao nó không có chút động tĩnh gì?”
Thiên Nhi dở khóc dở cười.
- “ Bác sĩ nói cái thai mới được 2 tháng thôi mà anh.”
Thiên Phong gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, trên mặt duy trì nụ cười ngây ngô.
Thiên Vy sau khi nghe tin, lập tức bế đứa con trai cưng chưa tròn 1 tuổi chạy đến nhà Thiên Nhi, rồi nhất quyết cắm rễ ở đó không chịu đi, lý do là ở lại để truyền thụ kinh nghiệm làm mẹ cho Thiên Nhi, làm cô dở khóc dở cười.
Ba mẹ Thiên Phong sau khi nghe tin cũng tức tốc chạy về, để chăm sóc con dâu và cháu nội.
Thiên Lâm cực kì buồn bã nhìn Thiên Duy rồi lại nhìn Thiên Phong, gục đầu vào vai Minh Châu
- “ Vợ ơi, chúng ta cũng nên có một đứa con đi chứ. Anh cũng muốn làm cha.”
Minh Châu mặt đỏ bừng ấp úng không nói nên lời.
Vậy mà nửa năm sau, tin vui cuối cùng cũng có.
Từ ngày Thiên Nhi mang thai, lập tức trở thành báu vật của cả nhà. Hằng ngày bị Thiên Vy giảng giải đủ thứ chuyện, rồi lại bị mẹ chồng cật lức bồi bổ. Cô đúng là khóc không ra nước mắt.
Thiên Nhi mang thai, bất ngờ hơn còn là song thai. Cũng may mắn là hai đứa bé không làm khổ mẹ, không ốm nghén đến mức xanh xao như những người khác.
Thiên Phong từ ngày biết mình sắp làm cha lại càng hào hứng hơn, vui vẻ thiết kế những bộ quần áo bé bé xinh xinh, dành cho con trai có, mà dành cho con gái cũng có. Ngoài ra còn tự tay trang trí căn phòng công chúa ngày xưa của Thiên Nhi thành một căn phòng cho trẻ con cực kì đáng yêu.
Một ngày mùa thu đẹp trời.
Hai đứa nhóc nhà họ Lâm cuối cùng cũng chào đời.
Một trai, một gái.
Đứa bé trai là anh, tên Lâm Thiên Vũ.
Đứa bé gái là em, tên Lâm Thiên Vân.
Thiên Vũ có đôi mắt màu xanh đen giống hệt ba.
Thiên Vân có đôi mắt màu xanh lá cây giống hệt mẹ.
Hai đứa nhóc là sự kết hợp vẻ đẹp của ba và mẹ nên từ nhỏ đã rất rất đẹp, ai nhìn cũng thích.
Nhưng hai đứa nhóc nhà họ Lâm lại cực kì lạnh nhạt với người ngoài.
Từ bé đã không thích hóng chuyện, ăn no lại lăn ra ngủ, không quan tâm ai cả.
Tuy vậy, nhưng chúng nó lại rất được cưng chiều.
Ông bà nội thương như báu vật, lúc nào cũng giành nhau bế. Ông nội bế Thiên Vân, bà nội bế Thiên Vũ. Không lúc nào chịu rời hai đứa cháu.
Thiên Vy và Thiên Duy cũng cực kì cưng hai đứa nhóc, cưng hơn cả con trai nhà mình nữa kìa.
Lần đầu tiên nhìn thấy Thiên Vân, Thiên Vy đã tuyên bố một câu rằng sau này phải bắt nó về làm con dâu nhà họ Hàn.
Chỉ tội cho thiếu gia bé nhỏ nhà họ Hàn, luôn luôn bị ba mẹ bỏ rơi không thương tiếc.
1 tuổi, chỉ biết làm bạn với Mark và Rain.
Đứa bé trai nào đó, sau này lớn lên, luôn miệng gào thét bất công, nhưng cũng chẳng có ích lợi gì.
Thiên Lâm, Minh Châu và cô Marina cũng rất thương hai đứa nhóc, lúc nào đến nhà cũng luôn miệng đòi bế cho bằng được.
Thiên Phong và Thiên Nhi dở khóc dở cười.
Này, tụi nó là con chúng tôi đấy!
***
Thiên Vân và Thiên Vũ càng lớn càng đáng yêu, càng lớn càng hiểu chuyện.
Thiên Vũ càng lớn càng giống ba. Thiên Vân càng lớn càng giống mẹ. Và càng có nhiều nét giống nhau.
7 tháng bắt đầu bi ba bi bô gọi tiếng ba, tiếng mẹ đầu tiên, hại cặp vợ chồng nào đó, mừng suýt khóc.
10 tháng, chập chững tập đi từng bước.
Thiên Vũ biết đi sớm hơn Thiên Vân. Còn vô cùng hào hiệp dắt em gái tập đi nữa kìa.
Ừm, hai đứa nhóc có tố chất của dân thời trang từ nhỏ.
Điển hình là Thiên Vũ, 1 tuổi.
Nhìn thấy đống bản thiết kế ba Phong khó khăn lắm mới lựa chọn ra cho bộ sưu tập sắp tới, để ở trên bàn phòng khách.
Đại thiếu gia siêu cấp đáng yêu của nhà họ Lâm tò mò đến nhìn ngó, chăm chú nhìn rất kĩ, rồi nhân lúc ba không để ý, dùng bàn tay bụ bẫm đáng yêu, xé tờ giấy thành mười mấy mảnh, rồi tung tăng trốn đi chơi. Làm cho người cha nào đó nộ khí xung thiên nhưng tìm mãi không ra đứa con cưng.
Thiên Vân thì ngoan hơn một chút, chỉ nhìn thôi, nhưng sau nhiều lần bị hấp dẫn bởi hành động của người anh trai nào đó, cũng tò mò làm theo.
Lâm Thiên Phong lửa giận ngút trời quyết tâm phải cho 2 đứa một trận, thế mà nhìn thấy ánh mắt long lanh long lanh giống hệt Rain của con trai và con gái, thì lại không nỡ xuống tay.
Cuối cùng vẫn là bị mẹ Thiên Nhi mắng cho một trận, cả cha lẫn con.
Người cha nào đó vô cùng oan uổng mà chẳng làm được gì.
***
Thiên Vân và Thiên Vũ 3 tuổi
Một hôm Thiên Nhi đang mắng hai đứa con vì tội phá hư hết đồ chơi.
Thiên Vân từ nhỏ đã thích búp bê, ừm, hình như là để tập may quần áo cho nó.
Còn Thiên Vũ, thì cái gì cũng chơi được, máy bay, ô tô, tàu hỏa, siêu nhân,... nhưng chơi cũng chỉ được đến lần thứ 2 thì hoặc là ném ra ngoài, hoặc là bẻ gãy hết, làm hai bạn ba mẹ cực kì khổ tâm.
- “ Anh ngày xưa có nghịch như thế này không?” - Thiên Nhi hỏi.
Thiên Phong cực kì vô tội mà lắc đầu.
- “ Anh đâu có phá đến mức này. Mà có phá cũng không ngốc như nó. Anh chỉ toàn phá đồ chơi của thằng Duy thôi...”
- “ ... “
- “ ... “
- “ ... “
Bà mẹ và hai đứa con nào đó đồng loạt câm nín.
- “ Thiên Vũ, con nghe ba con nói chưa, sang nhà chú Duy, tìm đồ chơi của anh Huy mà phá, phá đồ chơi của mình là rất ngốc.”
Lâm Thiên Vũ cực kì có nghĩa khí, gật đầu.
Ngày hôm sau, nhà của Thiên Duy và Thiên Vy chính thức thành bãi rác.
Hàn Thiên Huy, vô cùng buồn bã tìm ba mẹ mình nói lý lẽ.
- “ Lâm Thiên Phong, mày còn có thể quá đáng hơn được nữa không hả? Ngày xưa mày phá đồ chơi của tao, bây giờ mày xúi giục con trai phá đồ chơi của con trai tao là sao hả?” - Thiên Duy quạ bay đầy đầu, gọi điện thoại cho bạn nào đó chất vẫn.
Bạn nào đó thong thả mỉm cười khiêu khích.
- “ Duy ạ, ngày xưa là mày ngốc. Còn bây giờ, là vợ tao xúi chứ không phải tao, thế nhé!”
Bạn Thiên Duy cực kì ấm ức, gục đầu vào vai vợ.
- “ Vợ ơi, vợ chồng bọn họ bắt nạt chúng ta.”
Thiên Vy rất không có nghĩa khí mà vỗ vai chồng an ủi.
- “ Ai bảo anh sinh ra để bị bắt nạt làm gì? Làm em và con liên lụy theo.”
- “ ... “ - Bạn nào đó bị tổn thương nghiêm trọng, trốn vào một góc tường tự kỉ.
***
Thiên Vũ 3 tuổi rưỡi
- “ Ba, ba cho Thiên Vũ, giấy và bút chì đi.”
Thiên Phong cực kì tự hào vì đứa con từ bé đã có tinh thần tự giác, yêu thích nghiệp làm thời trang.
- “ Thiên Vũ muốn lấy giấy và bút chì làm gì?”
- “ Vẽ ạ.”
Đưa giấy và bút cho con trai
- “ Thiên Vũ vẽ đi, để ba xem.”
- “ Không được, ba đi ra chỗ khác đi con mới vẽ, nhìn mặt ba con không thể tìm ra chút cảm hứng nào.”
Người ba nào đó cực kì tổn thương đi tìm vợ, cuối cùng vẫn bị vợ phũ phàng buông một câu 'con trai chúng ta có con mắt rất tốt'.”
Tổn thương chồng chất tổn thương, Lâm Thiên Phong bế con gái cưng vào lòng.
- “ Vân Nhi, con nói xem, ba như thế nào?”
Lâm Thiên Vân dùng bàn tay bé bé xinh xinh, sờ lên mặt ba mình.
- “ Ba là người đẹp trai nhất con từng gặp.”
- “ Đúng là con gái ba có khác, có mắt nhìn người rất tốt. Thế con nói xem, ba với anh Vũ thì ai đẹp trai hơn?”
Thiên Vân nghĩ nghĩ đôi chút
- “ Tất nhiên là ba rồi. Anh Vũ nhìn đi nhìn lại còn chẳng đẹp bằng con nữa là so sánh với ba.”
Lâm Thiên Phong cực kì vui vẻ bế con gái cưng đi chơi. Từ đó, độ cưng chiều của người ba nào đó với con gái tăng lên một bậc, với con trai giảm xuống 2 bậc.
Lâm Thiên Vũ vẫn vô cùng vô tư, không biết mình đã bị phân biệt đối xử.
Thiên Vân ngày ngày nhìn thấy anh trai cắm cúi vẽ gì đó, một lần tò mò chui vào phòng anh trai, xem những bức vẽ.
Tâm trạng đầu tiên là ba chấm, xem tiếp tăng lên 4 chấm, xem đến khi hết thì lên đến mấy chục dấu chấm.
Anh Vũ vẽ hoa, vẽ lá, vẽ cỏ cây, vẽ chó, vẽ quần áo, họa tiết hình con chó.
Ừm, nếu là bình thường thì không sao, nhưng mà nét vẽ, phải gọi là thảm họa của nhân loại.
Lâm Thiên Vân 3 tuổi rưỡi, lần đầu tiên nhìn thấy tranh vẽ con chó mà y như con gà, à chỉ là nó có 4 chân.
Thế là bé gái xinh xắn đáng yêu của nhà họ Lâm, một buổi chiều nọ, tính cách trẻ con nổi lên, dùng bút nguệch ngoạc mấy nét, biến những bức vẽ người nào đó dầy công tìm cảm hứng nghĩ ra thành một đống hỗn loạn không rõ hình thù, sau đó vui vẻ trốn sang nhà cậu Lâm chơi.
Lâm Thiên Vũ sau khi phát hiện sự lạ, lại không tìm thấy em gái yêu quý đâu cả, ủy khuất đi khóc lóc với ba mẹ.
Mẹ Thiên Nhi ra sức an ủi con trai, còn ba Thiên Phong thì ngược lại, ra sức bảo vệ con gái, ai bảo Thiên Vũ dám chê ba nó.
Kể từ hôm đó, anh Vũ chính thức giận bé Thiên Vân, mặc cho bé nịnh nọt, làm bao nhiêu thứ cũng không chịu bỏ qua. Cho đến khi, bé Thiên Vân thẳng thừng tuyên bố một câu
- “ Anh cứ giận đi, em sang chơi với anh Huy, cả đời này cũng không thèm chơi với anh nữa. Anh Vũ là đồ xấu xa.”
Khi đó mới chịu hết giận.
Hai đứa nhóc nhà họ Lâm, ra ngoài thì cực kì lạnh nhạt, người lạ hỏi gì cũng chẳng thèm quan tâm. Chẳng thèm giao du với đám trẻ con khác ngoại trừ Thiên Huy - con trai Thiên Duy, và Thiên Tuyết - con gái Thiên Lâm. Nhưng về đến nhà là bắt đầu dở tính trẻ con, bám riết lấy ba mẹ, không tha.
Từ nhỏ, Thiên Phong và Thiên Nhi không hề nghiêm khắc với hai đứa nhóc, mặc cho chúng muốn làm gì thì làm. Thiên Phong thường xuyên chỉ dạy cho con trai mấy trò phá phách ngày xưa anh từng chơi, làm cho vô số người khóc không ra nước mắt.
Nhưng hai nhóc nhà họ Lâm cực kì hiểu lý lẽ, lại vô cùng thông minh, không phụ sự kì vọng của ba mẹ và họ hàng.
***
Thiên Vân và Thiên Vũ 5 tuổi, bắt đầu đi học.
Vì rất thông minh, từ bé lại hay tò mò nên học rất nhanh.
Một lần, ba Thiên Phong giảng giải về ý nghĩa của những cái tên cho 2 đứa con nghe.
Mẹ Thiên Nhi là bầu trời, ba Phong là gió, Thiên Vũ là mưa, Thiên Vân là mây.
Một gia đình quy tụ các hiện tượng của thiên nhiên.
Thiên Vũ nghe rất hăng say, gật gù một lúc, và từ đó, bé Thiên Vân được anh trai gọi bằng cái tên là Mây. Nhất quyết không chịu thay đổi.
Lúc nào cũng “Mây ơi, mây ơi, ra đây anh cho xem cái này.”
Hại bé Thiên Vân cực kì ấm ức.
***
Thiên Vân vốn rất xinh, nên từ bé đã là tâm điểm của mọi sự chú ý, được vô số đứa trẻ yêu thích.
Có những đứa còn chặn đường tỏ tình ngay khi tan học.
Thiên Vân cực kì không thích, nên về méc với anh trai.
Ngày hôm sau, Lâm Thiên Vũ và cậu bé kia đánh nhau một trận.
Đánh nhau thì nhiều nhưng cậu bé rất thông minh, không để ba mẹ biết.
Tuy vậy, có một lần đánh nhau rất lớn, ba mẹ cậu bé kia hình như cũng là người làm lớn thì phải, yêu cầu Thiên Vũ phải mời phụ huynh đến xin lỗi mới bỏ qua.
Lâm Thiên Vũ cực kì bất cần, hừm, ba mẹ cậu rảnh rang lắm sao mà đến.
Thấy đứa nhóc mới được mấy tuổi mà thể hiện thái độ đó, phụ huynh của bên kia rất bực mình, quát nạt một lúc.
Lâm Thiên Vân trưng ra vẻ mặt thách thức
- “ Bác à, bác già rồi thì bớt nói một chút đi, cho con cái noi gương.”
Người phụ nữ ấy nhìn lại mình, chỉ mới có 30 tuổi, già sao?
Thấy thế lại tiếp tục mắng hai đứa nhóc không có lễ phép.
Lâm Thiên Vân cực kì chán ghét, nói với anh trai
- “ Anh Vũ, anh xem, bà ta vừa già vừa xấu, còn nói nhiều nữa. Chẳng trách đứa con nhìn đã thấy không thiện cảm chút nào. Cái mặt thế mà cũng đòi thích em, trèo cao quá rồi!”
Người phụ nữ ấy á khẩu ngay lập tức.
Thiên Vân rút điện thoại gọi mẹ yêu.
- “ Mẹ ơi, có người mắng con và anh Vũ.”
Thiên Nhi ở bên kia đang làm dở một bản hợp đồng, ngay lập tức nhíu mày. Có ai có gan dám mắng con cô?
- “ Ai mắng con? Giờ con đang ở đâu?”
Thiên Vân sụt sùi nước mắt, giọng điệu vô cùng đáng thương.
- “ Con đang ở trường, một bà cô vừa già vừa xấu, mắng chúng con không biết lễ phép. Mẹ ơi, Vân Nhi ngoan mà mẹ...”
- “ Đứng yên ở đấy, ba mẹ đến ngay.”
- “ Vâng ạ.” - Thiên Vân tắt điện thoại, cười với anh trai.
- “ Mẹ nói ba mẹ sẽ đến ngay anh ạ.”
Thiên Vũ xoa đầu em gái
- “ Giỏi lắm, Mây không sợ ba mẹ mắng sao?”
Thiên Vân bĩu môi.
- “ Ba thương em lắm, không mắng đâu, mẹ mà mắng thì ba sẽ bảo vệ em.”
- “ Vậy anh thì sao?”
- “ Anh Vũ yên tâm Thiên Vân sẽ bảo vệ anh.”
Thiên Vũ phì cười.
20' sau, mẹ Thiên Nhi vội vàng chạy đến, nhìn thấy 2 đứa con cưng của mình không làm sao mới thở phào nhẹ nhõm.
Thiên Vân sụt sùi đến gần mẹ.
- “ Ba đâu hả mẹ?”
- “ Ba con đang tìm chỗ đậu xe, lát nữa sẽ vào. 2 đứa làm sao vậy? Ai mắng hai con?”
Thiên Vân chỉ vào người phụ nữ kia
- “ Bà ấy mắng tụi con không biết lễ phép.”
Thiên Nhi nhíu mày nhìn người phụ nữ ấy, ừm, vừa già vừa xấu trong con mắt của Vân Nhi nhà cô hình như cũng... khá đúng, bởi vì tụi nhóc luôn lấy cô làm hình mẫu để đánh giá người khác nên cũng có thể xem như thế. Bên cạnh cô ta còn có một người đàn ông, và một người con trai, chắc lớn hơn Thiên Vũ, nước mắt nước mũi tèm lem.
Người phụ nữ ấy cũng ngạc nhiên tròn mắt nhìn Thiên Nhi.
Thiên Nhi năm nay 28 tuổi, nhưng khuôn mặt chỉ như 18, 20, cùng với bộ váy màu xanh nhạt cực cá tính, nhìn chỉ như một cô nhóc ở tuổi thiếu niên, vậy mà đã là mẹ của 2 đứa trẻ?
- “ Xin hỏi chị là?”
- “ Chào cô, hai đứa bé này là con cô?”
- “ Đúng vậy!”
- “ Vậy thì tôi nói thẳng luôn, con trai cô đánh con trai tôi ra nông nỗi thế này, mà không chịu mở miệng xin lỗi. Cô dạy con kiểu gì đây?”
Thiên Nhi nhíu mày
- “ Ừm, tôi nghĩ trình độ giáo dục của tôi tốt hơn gấp trăm lần của chị.”
- “ Cô...”
- “ Thiên Vũ đánh nhau sao?”
- “ Vâng ạ.” - Thiên Vũ không hề sợ sệt nhìn mẹ.
- “ Vì sao lại đánh nhau?”
- “ Không vừa mắt thì đánh thôi ạ.”
Thiên Nhi nhíu nhíu mày, thằng nhóc này
- “ Vân Nhi, nói cho mẹ nghe lý do anh hai con đánh nhau.”
- “ Tại cậu ta cứ bám lấy con, phiền phức chết đi được nên anh Vũ mới đánh ạ.”
Khóe môi Thiên Nhi khẽ cong lên.
Quay sang đứa bé đang mặt mũi tèm lem đó
- “ Con bị đánh có đau không?”
- “ Có... đau... đau...một chút ạ.”
Thiên Nhi nhướn mi
- “ Thiên Vũ có bị đánh không?”
- “ Mẹ nghĩ con là ai? Con mà để bị đánh à?”
Thiên Nhi xoa đầu con trai
- “ Con chẳng có chút đáng yêu nào con trai ạ.”
- “ Chẳng phải mẹ luôn khen Thiên Vũ đáng yêu nhất nhà sao? Đáng yêu hơn ba nữa mà.”
- “ Hừm, con nhìn bạn kia xem, sao con lại đánh người ta như thế?”
Người phụ nữ kia tưởng Thiên Nhi đang giáo dục con trai nhưng câu nói tiếp theo của cô chính thức làm cô ta á khẩu.
- “ Con có biết đánh như thế làm tốn thời gian của mẹ lắm không hả? Mẹ dặn này, lần sau con có muốn đánh nhau ấy, thì đánh cho mạnh vào, ít nhất cũng phải nhập viện để không phí thời gian của ba mẹ, nghe không?”
- “ Nghe ạ.” - Thiên Vũ cười nhìn mẹ.
- “ Sau này ấy, nếu như có ai có gan bám theo em gái con, thì cứ việc đánh, nhưng nhớ điều kiện tiên quyết là phải đánh đến mức nhập viện, nhớ rõ chưa?”
- “ Rõ rồi ạ.”
- “ Lâm Thiên Vũ!”
- “ A, baaaaa...”
Thiên Vân chạy nhanh, lao vào lòng ba, Thiên Phong bế con gái cưng tiến về phía vợ và con trai.
- “ Ba tính mắng con chứ gì?”
- “ Đúng thế! Ai dạy con đánh nhau thế hả?”
- “ Con...”
- “ Nói cho con biết, lúc bằng tuổi con, ba đánh nhau, một là cho đối phương nhập viện, hai là cho nó bò để về nhà luôn. Chứ ai như con, nhìn đi, con đánh nhau kiểu gì mà chỉ làm con người ta ra như thế hả? Con còn chưa bằng được chú Duy của con ngày xưa nữa kìa.”
Thiên Vũ cực kì ủy khuất nghe ba mắng.
- “ Ba, ba đừng mắng anh Vũ, anh ấy sợ làm phiền ba mẹ thôi.”
- “ Hừm, hôm nay về ba sẽ dạy con đánh nhau, nếu muốn con có thể tập cùng Thiên Huy, ba ngày xưa cũng thế đấy!”
Thiên Vũ phì cười, ba à, ba có thể bớt ăn hiếp người ta được không?
- “ Ba, ba, bế.”
- “ Lâm Thiên Vũ, con 6 tuổi rồi còn đòi bế gì nữa?”
Lâm Thiên Vũ bĩu môi.
- “ Mây cũng 6 tuổi kìa, con nhẹ hơn em ấy nhiều. Ba mau bế con đi.”
Thiên Phong dở khóc dở cười, một tay bế con trai, một tay bế con gái.
Hai vị phụ huynh nhà kia bị đả kích nặng nề, bây giờ mới lên tiếng.
- “ Con trai hai người phải xin lỗi con trai chúng tôi đi chứ.”
Lâm Thiên Phong trưng ra vẻ mặt bất cần.
- “ Nếu hôm nay, con trai anh chị nhập viện, chúng tôi sẽ xin lỗi.”
- “ Các người... chúng tôi sẽ kiện các người.”
- “ Vợ à, luật sư của tập đoàn chúng ta dạo này cũng đang rảnh rỗi, đảm nhận mấy vụ này cũng không khó đâu nhỉ?”
Thiên Nhi bật cười.
- “ Vợ à, em chẳng thương anh gì hết vậy? Đưa danh thiếp cho bọn họ đi rồi chúng ta về, hai tiểu quỷ này nặng muốn chết.”
Thiên Nhi rút tấm danh thiếp, đưa cho bọn họ
- “ Chúng tôi sẽ đợi nói chuyện với luật sư của anh chị.”
Nói rồi, gia đình 4 người vui vẻ rời đi.
Bỏ lại cặp vợ chồng đang đứng chết sững khi nhìn vào tấm danh thiếp.
Lâm Thiên Phong - Chủ tịch tập đoàn thời trang cao cấp Thiên...
***
Một câu chuyện nhỏ: Nụ hôn đầu của Lâm Thiên Vân
Thiên Vân 18 tuổi, bắt đầu dấn thân vào con đường nghệ thuật.
Là một cô gái đa tài, một tài nữ của giới giải trí.
Vừa là người mẫu, là diễn viên, vừa là ca sĩ, rất nổi tiếng.
Thiên Vân đam mê thời trang, nhưng cũng có ước muốn dấn thân vào sự nghiệp giải trí để thử sức.
Quyết định ấy, bị anh trai Thiên Vũ cật lực phản đối, ba mẹ không cấm nhưng cũng có ý ngăn cản, bởi giới giải trí, hào quang thì ít mà thị phi thì nhiều.
Thiên Vân bướng bỉnh không nghe lời. Từ đó, Thiên Vũ nhất quyết không nhìn mặt cô nữa.
***
Hôm nay, là buổi họp mặt bàn về kế hoạch cho video ca nhạc sắp tới của Thiên Vân.
Thiên Vân dấn thân vào giới giải trí, không lấy tên thật, cũng không với thân phận là con gái nhà họ Lâm, mà mọi người chỉ biết cô qua nghệ danh Vanessa.
Buổi họp bàn kế hoạch, có rất nhiều thành viên trong ekip, đến cả giám đốc công ty giải trí mà cô đang đầu quân cũng có mặt.
Ừm, đặc biệt, có một nhân vật không ai ngờ tới. Hàn thiếu - Hàn Thiên Huy.
Tình cờ gặp Thiên Vân mấy ngày trước, và giờ chỉ có bám theo.
Ekip đang ra sức thuyết phục nhân vật phong vân, nổi danh này tham gia làm nhân vật nam chính trong video ca nhạc mới của Vanessa. Trong khi ý định ban đầu chính là ngài tổng giám đốc công ty giải trí, đồng thời cũng là một nam ca sĩ nổi danh nhất hiện nay. Người đang vướng tin đồn tình ái với Vanessa.
Thiên Vân hờ hững không thèm quan tâm, Thiên Huy cũng mặc kệ bọn họ, nhưng đắn đo suy nghĩ một lúc, anh hỏi
- “ Trong video ca nhạc đó có cảnh hôn chứ?”
Ekip đồng loạt câm nín, điều kiện tiên quyết mà Vanessa đặt ra cho kịch bản là không có cảnh hôn.
- “ Không có!” - Thiên Vân nói.
- “ Viết lại kịch bản đi, có cảnh hôn thì tôi đóng.”
- “ Còn lâu!” - Thiên Vân.
- “ Vanessa, cô cân nhắc một chút được không? Mời được Hàn thiếu đóng thật sự rất có lợi.”
- “ Không phải tôi đã nói không hy sinh nụ hôn đầu tiên cho màn ảnh rồi sao? Không được.”
Thiên huy bỗng nhiên cười cười.
- “ Vân Nhi, anh cũng là nụ hôn đầu mà.”
- “ Quỷ mới tin được anh.”
- “ Thật đấy, từ bé đến lớn, anh giữ thân như ngọc vì em, chưa từng hôn qua ai khác, thật đấy!”
- “ Kệ anh!”
- “ À mà khoan, nụ hôn đầu của anh... mất rồi.”
Thiên Vân bĩu môi. Cầm lấy ly nước từ từ uống.
- “ Biết ngay mà.”
Thiên Huy trưng ra vẻ mặt ủy khuất.
- “ Không phải là em cướp nụ hôn đầu của anh sao?”
Lâm Thiên Vân chính thức phun ra số nước vừa uống. Ho sặc sụa.
- “ Anh... anh đừng có mà vu oan cho em, em hôn anh hồi nào chứ?”
- “ Còn không nhớ sao? Từ nhỏ em đã thông minh lắm cơ mà.”
- “ Không có thì lấy gì mà nhớ chứ?”
- “ Vậy để anh nhắc lại cho em nhớ. Năm đó em 4 tuổi, anh 5 tuổi. Hôm đó anh bị ba mẹ đuổi sang nhà em chơi để dành không gian riêng cho họ. Anh sang chơi cùng em và Thiên Vũ. Nhớ chứ?”
- “ Anh sang chơi biết bao nhiêu lần, làm sao mà em nhớ được?”
- “ Ok, để anh kể tiếp. Hôm đó Thiên Vũ đang vẽ vời cái gì đó. Em kéo anh đi xem tivi. Đó là một bộ phim tình cảm rất nổi tiếng, trong phim có một cảnh nhân vật nam hôn nhân vật nữ. Em xem xong, liền chạy đến chỗ Thiên Vũ, hỏi họ đang làm gì. Cậu ấy nói họ hôn nhau, em nói em cũng muốn thử. Nhưng với Thiên Vũ thì không được, nên em kéo anh đi làm vật thử nghiệm.”
Lâm Thiên Vân trợn tròn mắt vì ngạc nhiên, cô có lần quá đáng đến thế sao?
- “ Ngang nhiên cướp đoạt nụ hôn đầu của anh, hôn xong em còn dám nói, toàn mùi dâu, con trai mà lại ăn kẹo dâu. Trong khi cây kẹo dâu đó là em ép anh ăn cho bằng được. Em đúng là đồ quá đáng, cướp nụ hôn đầu của anh rồi, giờ phải chịu trách nhiệm với anh đi.”
Lâm Thiên Vân há hốc mồm vì ngạc nhiên, cô... cô... từng làm ra loại chuyện mất mặt đó sao?
Toàn bộ ekip và những người có mặt ở đó cũng ngạc nhiên không kém.
- “ Em... em không tin.”
- “ Hừm, biết ngay mà, may mắn là khi đó có Thiên Vũ làm chứng, cậu ta còn vô cùng thông cảm cho anh nữa kìa. Vậy cho nên, mau viết kịch bản có cảnh hôn đi, nụ hôn đầu của em mất từ lâu lắm rồi.”
Lâm Thiên Vân tạm thời vẫn chưa tiêu hóa hết những gì vừa nghe được.
Tạm thời đang trong trạng thái đờ đẫn, không kịp phản bác.
Thế nên, cuối cùng kịch bản vẫn theo hướng mà chàng trai gian ác nào đó mong muốn.
.....................
***
Cuộc sống của gia đình 4 người ấy, tuy rằng có rất nhiều chuyện, vui có, buồn có, nhưng khó khăn tất cả cũng qua.
Hạnh phúc bình yên là được nắm tay nhau đi đến hết cuộc đời...
------ Vẫn có một người đợi em nơi cuối con đường ------
------ Hoàn -------
|