Vợ Nhặt
|
|
|
Vợ Nhặt
Tác Giả: ilikemyselfsomuch
Nguồn : Zing Forum
Thanh và Trang đang ở trong một siêu thị. Thanh bảo Trang.
- Cậu ở đây nhé, mình lên trên kia mua một cây chổi…!!
Trang gật đầu.
- Ừ, cậu đi đi. Nhớ là lúc nào về phải gọi điện cho mình đấy…!!
- Biết rồi…!!
Thanh đi thang máy lên lầu trên, Thanh choáng váng vì ở đây có nhiều thứ để chọn quá. Thanh chỉ sống có một mình nên cũng không cần phải cầu kỳ lắm. Bố mẹ Thanh đã đi nước ngoài được hai năm. Thanh hiện giờ là sinh viên năm thứ nhất, mùa hè này Thanh định đi thăm bố mẹ nhưng do ở trường còn nhiều hoạt động nên Thanh vẫn chưa đi được.
Thanh và Trang là bạn thân từ nhỏ, hai đứa có thể nói thân thiết hơn cả chị em ruột, hai đứa đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện vui buồn trong cuộc sống. Thanh chọn một cây chổi lau nhà có cán màu đen. Thanh thử đi thử lại mấy lần, thấy ưng ý Thanh để nó vào giỏ xe đẩy mua hàng.
Chọn một chiếc cốc màu hồng nhạt, một cái ly bằng thủy tinh trong suốt, một cái bàn chải. Thanh mua thêm một cái bát bằng sứ. Thanh mua để trưng không phải để dùng, mỗi lần đi siêu thị chỉ cần nhìn những món đồ nhỏ xinh Thanh đều mua về nhà, trong tủ kính nhà Thanh đã đầy ắp những món đồ linh tinh kiểu này. Chúng được mua từ những lần Thanh đi du lịch, đi siêu thị hay trên vỉa hè.
Tiếng khóc của một đứa bé làm cho Thanh chú ý. Thanh đẩy chiếc xe đẩy vào một góc, Thanh lần mò theo tiếng kêu của đứa bé. Thanh thấy một bà khoảng năm mươi, năm mươi ba tuổi đang dỗ dành một đứa bé một tuổi. Đứa bé khóc ngặt ngẽo, nó khóc to quá đến nỗi những người xung quanh cũng quay lại nhìn hai người.
Thanh bước lại gần. Thanh quan tâm hỏi.
- Nó bị làm sao vậy hả bác…!!
Người đàn bà giật mình nhìn Thanh, bà ta lắc đầu nói.
- Bác cũng không biết nữa, lúc sáng trước khi đưa nó đến đây bác đã cho nó uống sữa và ăn cháo rồi…!!
Thanh tò mò nhìn đứa bé. Thằng bé có đôi má lúng lính, nước da trắng hồng, đôi mắt đen láy, nhìn nó có thể phán đoán mai sau nó sẽ trở thành một quý ông lịch lãm và đẹp trai. Thanh rất thích trẻ con, do Thanh là con một nên không có cơ hội được chăm sóc em, Thanh dành nhiều thời gian đến trại trẻ mồ côi chăm sóc cho những đứa bé mới sinh và mấy tháng tuổi nên có rất nhiều kinh nghiệm.
Người đàn bà dỗ dành mãi mà thằng bé không nín, bà ta chán nản nói.
- Lẽ ra bác định để nó ở nhà nhưng vì chẳng có ai nên đành mang nó theo cùng…!!
- Bác là gì của thằng bé này…??
Thanh thấy Thanh hơi thọc mạch khi quan tâm đến chuyện đời tư của người ta quá. Thanh vội nói.
- Mong bác thông cảm cháu chỉ buột miệng nói ra thôi, cháu không có ý tìm hiểu đời tư của bác đâu…??
Bà kia lắc đầu.
- Không sao, bác là bảo mẫu của thằng bé này….!
- Bố mẹ của thằng bé đâu ? sao bác không để họ trông nó khi bác đi mua đồ…??
Bà kia im lặng không nói gì thêm nữa. Thanh hiểu bà ấy không muốn tiết lộ chuyện gia đình ông chủ cho một người ngoài như Thanh. Thanh ấp úng nói.
- Bác…bác có thể cho cháu bế nó một chút được không ạ…?
|
Bà kia nhìn xững Thanh. Chắc bà ta chưa bao giờ gặp phải một đứa con gái nào kỳ lạ như Thanh. Làm sao họ dám giao con của họ cho một người lạ.
Thằng bé nhìn Thanh chằm chằm, đột nhiên đôi tay của nó chìa ra. Thanh kinh ngạc nhìn nó không chớp, ngay cả người phụ nữ cũng thế. Đôi môi nó chúm chím, nó đang đòi Thanh bế nó. Thanh không hiểu tại sao thằng bé lại đòi Thanh bế nó khi Thanh chưa bao giờ gặp nó hay làm quen với nó.
Thanh rụt rè đưa tay ra, rồi nhẹ nhàng nhấc bổng nó lên. Thằng bé bá cổ Thanh và thôi không còn khóc nữa, nước mắt của nó rơi xuống vai Thanh. Thanh bần thần cả người vì cảm giác ấm áp đang dâng lên trong lòng. Người phụ nữ sau một phút định thần lại người, bà ta mới phát hiện thằng bé đang ngoan ngoãn nằm trên tay Thanh. Nó không khóc mà đang cười với Thanh, bà ta không tài nào tin nổi vào mắt bà ta nữa.
Bà ta định bế nó nhưng nó bám diết lấy Thanh không rời, cứ động vào người nó là nó kêu ré lên. Thanh kêu khổ.
- Cháu xin lỗi, cháu không cố ý…!!
Bà ta lắc đầu.
- Không phải lỗi của cháu. Lạ thật tại sao nó lại thân thiết với cháu đến thế, trong khi bác trông nom nó cả tháng nay rồi mà mỗi lần bác bế nó, nó đều kêu toáng lên và hay hờn bác. Trong khi cháu chỉ vừa mới gặp nó, nó lại cho cháu bế nó, cười với cháu, thật khó hiểu….!!
Thanh ấu yếm bảo nó.
- Em phải ngoan để cho bác bế em, không được khóc nữa nhé…??
Đôi mắt thằng bé long lanh nhìn Thanh, nó dụi mặt vào ngực Thanh. Bàn tay nhỏ xíu của nó bám chắc vào áo Thanh. Tự nhiên Thanh thấy gắn bó với thằng bé này, Thanh không muốn rời xa nó.
Thanh muốn biết thằng bé này là con nhà ai, bố mẹ nó ở đâu và làm gì nhưng Thanh ngại không dám hỏi. Thanh lo cho đứa bé, Thanh không biết cảm giác trong lòng là gì nhưng Thanh thấy bứt rứt không yên, một sợi dây vô hình đang gắn kết Thanh với thằng bé.
Thanh đề nghị.
- Bác cứ mua đồ đi, cháu sẽ bế thằng bé theo bác…!!
Bà kia nghi ngờ nhìn Thanh. Bây giờ chuyện bắt cóc trẻ em xảy ra nhiều quá nên làm sao bà ta tin ngay Thanh được. Thanh hiểu nên trấn an bà ta.
- Bác đừng sợ, cháu không phải là người xấu đâu. Cháu biết chuyện này thật khó tin nhưng cháu rất thích trẻ con nên bác làm ơn cho cháu bế nó thêm một lúc nữa…!!
- Hay là bác đề nghị mấy anh bảo vệ ở đây đi theo cháu cũng được….!!
Bà ta nhìn Thanh rồi nhìn đứa bé đang nghịch tóc Thanh, trông nó bây giờ mới ngoan ngoãn và đáng yêu làm sao. Bà ta thở dài.
- Thôi đành vậy, bác hy vọng cháu làm đúng những gì cháu nói. Bác không muốn đi tù vì tôi làm mất con của người ta đâu…!!
Thanh sung sướng vội nói.
- Dạ, cám ơn bác…!!
Bà ta phì cười.
- Lẽ ra người cám ơn phải làm bác mới đúng…!!
Thanh nựng má thằng bé.
- Em ngoan không được khóc nữa nhé…!!
|
Thắng bé cười toe với Thanh. Bà ta hiền từ nhìn Thanh. Cả buổi mua sắm hôm ấy Thanh không mua gì được cho bản thân, Thanh bế thằng bé đi theo người phụ nữ. Thanh giúp bà ta chọn đồ, giúp mua quần áo, giày dép cho thằng bé, mua thực phẩm cho gia đình chủ của bà ta. Thanh mua cho thằng bé mấy bịch sữa, một chiếc mũ thật xinh. Tuy chỉ vừa mới gặp mặt nó nhưng Thanh đã thấy thích và yêu nó rồi.
Thanh bịn rin khi phải chia tay thằng nhóc, chơi cả buổi mệt nên nó ngủ quên trên tay Thanh, nhờ thế nên người phụ nữ dễ dàng mang nó về nhà. Trước khi đi bà ta còn cảm ơn Thanh thêm mấy lần nữa. Thanh đừng bần thần nhìn hình bóng của hai người khuất sau con đường. Trong lòng Thanh một nỗi buồn không tên đang dâng lên, cảm giác mất mát buồn đau làm Thanh muốn khóc.
Trang đã mua xong đồ, thấy mãi mà Thanh không chịu gọi điện, Trang đành mở máy điện thoại gọi cho Thanh. Thanh mở điện thoại như một cái máy. Trang hét.
- Con nhỏ kia..!! Cậu đang ở đâu thế hả…?? Có biết là mình chờ cậu lâu lắm rồi không..??
Thanh chán nản nói.
- Mình xin lỗi. Cậu ra cổng siêu thị đi, mình đang đứng ở dưới này…!!
- Cậu đã xuống rồi à…?? Được mình ra ngay…!!
Trang lỉnh kỉnh sách một túi đồ to tướng. Trang kinh ngạc hỏi Thanh.
- Cậu không mua gì sao…??
- Mình định mua đồ nhưng mình gặp được một thằng bé nên không mua được gì…!! http://kenhtruyen.com
Trang nhíu mày.
- Gặp thằng bé thì có liên quan gì đến việc cậu mua đồ…??
- Mình bế nó suốt từ bấy đến giờ…!!
- Nó là con nhà ai ? Người quen của cậu à ??
- Không, mình không quen người ta…!!
Trang ngạc nhiên.
- Sao họ lại để cho cậu bế con của người ta. Người ta không sợ cậu bắt cóc nó sao…??
Thanh đập bốp một cái vào vai Trang.
- Cậu dám nói bạn cậu là một kẻ xấu hả…??
Trang nhăn mặt vì đau.
- Mình chỉ đang nói tâm lý chung thôi. Mình thấy báo chí và truyền hình nói đầy về những trường hợp như thế này…!!
- Mình biết, đầu tiên bà ấy cũng không đồng ý nhưng do mình năn nỉ quá nên bà ấy mủi lòng cho mình bế thằng bé…!!
- Cậu đúng là điên, tự dưng lại yêu cầu người ta cho bế con của người ta. Nếu có rảnh cậu nên làm chuyện khác…!!
Giọng Thanh buồn buồn.
- Thằng bé rất đáng yêu, mình hy vọng một ngày nào đó có thể gặp lại được nó…!!
Trang thấy Thanh cứ nhìn ra đường mãi. Trang giục.
- Chúng ta mau đi về thôi. Sắp trưa đến nơi rồi…!!
- Ừ…!!
|
Trên đường về nhà Thanh kể cho Trang nghe chuyện Thanh gặp thằng bé và người phụ nữ ở siêu thị. Hai đứa đưa nhau về nhà Trang, hôm nay mẹ Trang mở tiệc nên mời Thanh đến chung vui với cả nhà. Thanh luôn coi mẹ Trang là mẹ Thanh, bác ấy cũng coi Thanh như vậy. Thanh thường xuyên đến ăn cơm và ngủ lại qua đêm. Bà Nhung vừa bế thằng Tiến về nhà, sau khi đặt nhẹ nó vào nôi, bà bắt đầu công việc dọn dẹp. Tiến Dũng là cha của đứa bé và cũng là ông chủ của bà. Anh ta thuê bà cách đây một tháng, công việc chủ yếu của bà là chăm sóc thằng Tiến, nấu cơm và dọn dẹp nhà cửa. Công việc trông trẻ không hề đơn giản, thằng bé này lại hay quấy khóc suốt ngày nên bà không có lúc nào được nghỉ tay chân.
Bà không hiểu mẹ của đứa trẻ đâu mà bỏ thằng bé mới có một tuổi cho bố nó, không lẽ hai người này mới ly hôn, nếu thế cô ta phải mang theo đứa bé theo cùng chứ. Bà lẩm bẩm.
- Thôi chuyện riêng tư của người ta mình quan tâm làm gì, chỉ cần mình hoàn thành tốt nhiệm vụ người ta giao cho là được rồi…!!
Tiếng chuông cổng réo inh ỏi, bà vội bỏ công việc đang làm dang dở. Bà lấy chìa khóa rồi chạy nhanh ra cổng. Chiếc xe ô tô màu trắng từ từ lăn bánh vào trong sân. Một người đàn ông gần ba mươi tuổi bước ra, anh ta cao một mét bảy, mặc bộ quần áo công sở, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt đen sâu, anh ta có vẻ bề ngoài quến rũ. Bà Nhung lễ phép chào.
- Mừng cầu về nhà…!!
Anh ta hỏi.
- Thằng bé đâu rồi…??
- Thưa cậu, Tiến đang ngủ trên phòng…!!
Anh ta nhếch mép.
- Ngủ, mọi hôm tôi về nhà nó đều khóc inh ỏi lên kia mà, sao hôm nay đột nhiên nó lại ngoan thế…??
Bà Nhung ấp úng.
- Chuyện này….!!
- Thôi được rồi, nó ngủ được là tốt. Tôi mệt mỏi vì ngày nào cũng phải nghe nó gào khóc. Tôi không biết tại sao nó cứ nhìn thấy tôi là nó khóc…!!
Anh ta cay đắng nói tiếp.
- Nhiều lúc tôi tự hỏi nó có phải là con tôi không…??
Bà Nhung ngơ ngác hỏi.
- Cậu nói sao…?
- Không có gì…! Bà đã nấu cơm chưa…??
- Dạ, thưa cậu, tôi đang chuẩn bị ở trong bếp…!!
- Bà vào nấu ăn đi…!!
- Vâng…!!
Bà Nhung bước vào bếp với bao nhiêu câu hỏi ở trong đầu, cậu ta nói không phải là con nghĩa là sao, không lẽ người vợ trước của cậu ta đã mang thai trước khi cưới. Bà lắc đầu nghĩ.
- Mình lại đa sự rồi…!!
|