Tình Chấp
|
|
Tình Chấp Tác Giả : Tiểu Trân Bảo Thể loại: Trọng sinh, hắc bang, tình cảm. Số Chương: 62 Trạng Thái : FULL
~Văn Án~ Nếu cho Tinh Nghiên một cơ hội, cô sẽ lựa chọn không yêu hắn. Nếu cho Quách Diệp Thiên Kỳ thêm một cơ hội, hắn sẽ khiến cô một lần nữa yêu hắn. Yêu khó không? Không khó. Cái khó là có đủ can đảm thừa nhận hay không mà thôi. Đối với Tinh Nghiên, bi thương chỉ gói gọn trong bốn chữ: Quách Diệp Thiên Kỳ Đối với hắn, hạnh phúc chỉ gói gọn trong hai chữ: Tinh Nghiên. Một lần nữa mở mắt, sống trong một thân thể khác. Cô không muốn yêu anh nữa.
|
❤ Chương 1 ❤ Một Lần Nữa Mở Mắt "Mau, bảo vệ lão đại và chủ nhân." Tiếng hô hét vang lên, cùng lúc đó là một âm thang chấn động, tiếng nổ như xé đi không gian. Đôi mắt xinh đẹp nhẹ nhàng mở ra, đau quá, đây là cảm giác đầu tiên Tinh Nghiên cảm nhận được. Cơ thể cô rất đau, tay chân không thể cử động. Khung cảnh xung quanh là một nơi hoang tàn, xơ xác, cô dễ dàng nhận ra, đây là một nhà kho bỏ hoang. Có âm thanh nói chuyện của mấy tên đàn ông cách cô không xa. "Ông bà già, số tiền chúng tôi cần là 300 triệu đô, nên nhớ 7 giờ tối tại ngõ thứ 3. Đừng giở trò với chúng tôi, con gái yêu của ông bà ở đây, chỉ cần có một tên cảnh sát thì cái mạng nhỏ bé của nó cũng không giữ được đâu." Tinh Nghiên nhận thức được đây là một vụ bắt cóc tống tiền. Không đúng! Rõ ràng cô bị một đám người mưu sát trên du thuyền mà, Tinh Nghiên còn nhớ, cô có một vụ giao dịch vũ khí trên du thuyền của Lý gia. Lúc gần rời đi thì du thuyền bị gài bom nổ lớn, trong lúc nguy hiểm Tinh Nghiên nhìn thấy hắn thoát chết. Cô nhếch môi lạnh lùng, con người hắn được làm từ băng ngàn năm, không thể, suốt đời cũng không động lòng với cô. Đến giây phút cuối cùng hắn vẫn không bảo vệ cô. Nhưng... sao cô lại còn sống? Mà lại còn bị bắt cóc như vậy? Bộ đồ này cũng không phải của cô. "Đại ca, con bé tỉnh rồi."- Một tiếng nói vang lên, sau đó một người đàn ông lực lưỡng bước đến, cầm chặt cằm cô cười đê tiện: "May cho mày không phải gu đàn bà của tao, bằng không tao sẽ cho mày biết sung sướng là như thế nào. Thật tiếc, đúng không?" Tinh Nghiên lạnh lùng nhìn gã ta, nếu không phải đang bị trói tay chân như thế này, kẻ dám dùng lời khiếm nhã với cô kiểu này sẽ chết không toàn thay. Một vài tên lính cười gian tà: "Đại ca, bọn em quanh năm đói khát, anh có thể..." Tên đại ca kia hừ lạnh: "Loại chưa dậy thì xong mày cũng muốn chơi? Thôi được, khéo một chút, đừng làm nó đau đến chết là được, nên nhớ, mạng của nó đáng giá 300 triệu đô đó." Nghe bọn chúng thỏa hiệp, cô thầm tìm một mảnh thủy tinh không xa cứa vào dây, thấy mấy tên đàn em lại gần, chết tiệt. "Em gái, ngoan ngoãn cùng bọn anh một lúc." "Làm tụi anh vui thì em sẽ dễ sống." Một tràn những lời lẽ khiếm nhã phun ra, Tinh Nghiên mặt không đổi sắc, lạnh lẽo nhìn bọn người kia. Bàn tay dơ bẫn của bọn chúng còn cách ngực cô không xa. Những tưởng sẽ được một trận no nê mê mệt nào ngờ, viễn cảnh tiếp theo làm bọn chúng chấn kinh. "Rắc rắc."- Tiếng la của tên kia kiêu lên thảm thiết, tên đó chấn kinh trợn trắng con mắt nhìn bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt cổ tay mình vặn mạnh. Tên đại ca kia cũng kinh hoảng lao vào bắt cô, gã không tin, một con nhóc có thể thoát được đàn em của mình. Ánh mắt Tinh Nghiên trở nên sắc lạnh, hai chữ lạnh lùng cũng theo đó mà nói ra: "Muốn chết?" Cô là ai? Nữ chủ nhân của Quách Diệp gia tộc, vợ của lão đại hắc đạo, đâu thể bị làm nhục dưới tay một đám côn đồ cấp thấp như vậy. Cô vung chân kẹp đầu một tên tép riêu quật mạnh, tiếng xương cổ gãy làm y đau đớn nằm dưới đất rên la, nhưng thân thể này quá yếu, phản xạ không cao nên cô nhanh chóng bị một thanh sắc đánh vào gáy khiến đôi chân loạng choạng rồi khụy ngã. Chết tiệt, có trọng sinh thì cũng nên chọn người nào trưởng thành hơn một chút, cái thân xác gầy trơ xương này thì làm ăn được cái gì. "Khốn nạn thật, để lão tử cho mày biết thế nào là sống không bằng chết."- Tên đại ca kia nắm tóc cô, tát vài cái bạt tay thật mạnh, dùng chân đá mạnh vào bụng cô khiến máu từ miệng trào ra. Tinh Nghiên đau đớn đến ngát đi, chết tiệt thật, không ngờ có một ngày cô phải chịu cảnh thảm hại như thế này. --------++-------- Mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi khiến Tinh Nghiên vô cùng khó chịu, đôi mày liễu khẽ nhíu lại, khắp người điều đau đớn, ngay cả động một ngón tay cũng phải dùng toàn bộ sức lực. Cô biết mình đang nằm mơ, trong giấc mơ, hắn vẫn mang một gương mặt lạnh lẽo đó đến để gặp cô, tàn nhẫn mà nói rằng hắn không yêu cô. Tinh Nghiên cô cũng biết cô có chỗ nào không xứng với hắn, gia thế ư? Cô là con gái của ông trùm một phương, nhưng từ sau khi cha mất thì bị mọi người khinh rẻ. Năng lưc ư? Cô là tài nữ lãnh huyết của hắc đạo, thâu tóm biết bao nhiêu bè phái, nắm chặt một tổ chức có thể lực. Ấy vậy mà cô theo hôn ước làm vợ hắn, Quách Diệp Thiên Kỳ là lão đại của cả một bầu trời hắc bạch lưỡng đạo, lúc mới lấy cô hắn chỉ vừa mới ngồi vào cái ghế đó, vì muốn củng cố thế lực nên mới chấp nhận hôn sự này. Con cô thì sao? Mù quáng mà yêu hắn, bất chấp tất cả để rồi nhận được một câu nói phũ phàng, mọt ánh mắt vô tình từ hắn. Kết quả là hắn vẫn trơ mắt nhìn cô bị bom nổ mà chết. ... Tinh Nghiên tỉnh lại, đầu óc mơ hồ nhận thức được đây là bệnh viện, cô nhìn thấy một gương mặt lo lắng của người phụ nữ, bà ta thấy cô tỉnh lại thì hô lên vui mừng: "Tinh Nghiên, con tỉnh rồi à?!" Bà ta đỡ cô ngồi dậy, ân cần hết sức như sợ làm đau cô. Tinh Nghiên im lặng, quan sát, người này khoảng 40 tuổi, chắc là mẹ của "Tinh Nghiên." "Ngoan để mẹ xem, con gái mẹ sao rồi?"- Tinh phu nhân đau lòng nhìn cô. "Không sao..."- Tinh Nghiên không quen bị sờ mó như vậy, cô khéo léo nhích ra xa. Tinh phu nhân tươi cười: "Tốt quá, Quốc Hưng vừa mới đi mua ít đồ, chắc sắp trở lại rồi." Tinh Nghiên chau mày gật đầu, đầu cô đau quá, chắc do bị thanh sắc đánh vào khi nãy. Nhìn lại tay chân mình, cô chỉ biết chán nản, tay thì nhỏ xíu, chân thì xương không thế này thì làm sao tự vệ được đây? Tinh phu nhân thấy cô không nói thì lấy làm lạ, dựa theo tính cách của con gái bà khi thoát nạn sẽ nhào vào lòng bà nức nở một phen, lấy đâu ra lại bình tĩnh như vậy?
|
❤Chương 2❤ Vị Hôn Phu Rắc Rối Tinh Nghiên rất không thích mùi thuốc sát trùng ở trong phòng bệnh, nhân lúc Tinh phu nhân đi lấy thuốc thì ra khỏi phòng bệnh, tản bộ xuống khuôn viên bệnh viện. Cả đời cô chưa từng nghĩ mình sẽ có một ngày đi đứng khó khăn như vậy. Thông qua tờ giấy chuẩn đoán của bác sĩ cô biết được một số thông tin cá nhân của cỗ thân thể này, người này cùng tên với cô, là con gái cưng của công ty bất động sản Tinh thị, năm nay 21 tuổi, hiện đang là sinh viên đại học IT. Theo như cô đoán thì quả nhiên cỗ thân thể này bị chậm phát triển về thể chất, 21 tuổi mà cơ thể vẫn không khác gì học sinh lớp 9. Cô từ thành phố X trọng sinh đến thành phố A này, cả hai nơi cách nhau một quãng đường rất xa, thời gian lại không quá chênh lệch. Tinh Nghiên không ngờ một trường hợp phản khoa học như thế này lại xảy ra trên người mình. Dù sao thì cũng được một lần nữa sống lại, cô muốn sống thật bình thường như bao người khác, không có máu me, không còn mưu kế, cũng không có người đàn ông làm cô yêu đến mụ mị kia. Lúc trước cô không có cha mẹ, bị người trong gia đình ghẻ lạnh, lần này có phải hay không ông trời đang cho cô một lần được sống như một người bình thường. Chiếc lắc tay đột ngột bị đứt rơi xuống bãi cỏ xanh, sao cô phải đeo mấy thứ rườm rà này? Phiền chết được, định cuối người nhặt thì một bàn tay khác nhanh hơn nhặt lấy. Tinh Nghiên đưa mắt nhìn, đó là một gương mặt anh tuấn, đôi mắt màu đen toát lên sự ấm áp, chan hòa, người đó nhìn cô nhẹ nhàng mỉm cười, đứng thẳng người, xem qua chiếc lắc rồi tiếc nuối nói: "Đứt rồi." Tinh Nghiên lạnh nhạt nói: "Bỏ đi." Cô đi qua anh, đến bên ghế đá ngồi xuống, anh đi đến ngồi cạnh cô. Tinh Nghiên chau mày dịch người ra xa một chút. Trời sinh bản tính cô lãnh đạm, lớn lên trong xã hội đen nên cái sự lạnh lùng đó đã sớm ăn sâu vào xương tủy, mà cả đời cô, e rằng chỉ khi đối mặt với sự lãnh khốc của con người đó mới có khiến cô có thể dịu dàng đôi chút, nhưng sự dịu dàng đó bị hắn vô tình mà phớt lờ đi. "Tinh Nghiên, em vẫn chưa khỏe hẳn, để anh dìu em lên phòng nghĩ ngơi." Ngữ khí dịu dàng này chắc là Tạ Quốc Hưng, người Tinh phu nhân vừa nhắc đến, là vị hôn phu thanh mai trúc mã với "Tinh Nghiên." người thừa kế công ty nước hoa Tạ thị có tiếng nhất nhì nước. "Không cần."- Tinh Nghiên lạnh nhạt nói, cho dù người này có quan hệ nhưng cũng là với chủ nhân lúc trước của cỗ thân thể này, còn bây giờ thì khác, cô không có lý do để dây dưa với anh. Tốt nhất là khiến anh thất vọng để từ bỏ hôn ước gì đó. Quốc Hưng mỉm cười, cũng không ép cô, chìa tay đưa ra một cái hộp giấy nhỏ, Tinh Nghiên nhíu mày: "Cái gì vậy?" "Sữa có đường, em rất thích uống mà, uống đi."- Quốc Hưng trả lời, vui vẻ nhìn cô. Sữa? Là thứ gì? Cô chưa từng nghe cũng chưa từng uống thử, nói thì nói vậy chứ lúc mới sinh cô cũng có uống sữa mẹ, nhưng sau khi bà mất thì không còn uống nữa, đến bây giờ vẫn không thể nhớ mùi vị ra làm sao. Tinh Nghiên uống một ngụm thì sắc mặt lập tức khó coi, cô nhìn nụ cười trên mặt Quốc Hưng mà ráng nuốt rồi ho sặc sụa. Quốc Hưng ngồi bên cạnh vỗ nhẹ lưng cô, hỏi: "Thế nào, ngon không? Uống từ từ thôi." Ngon cái đầu anh? Thứ gì khó uống chết được, ngọt ngọt lại béo, mùi vị cũng khó ngửi. Nghĩ vậy nhưng vì câu "Em rất thích uống" kia mà cô gắng nói: "Rất ngon, khụ khụ, ngon lắm." Quốc Hưng mỉm cười yêu chiều: "Vậy uống hết đi." "Hả?"- Gương mặt lạnh lùng cuối cùng cũng trắng bệch, suốt hơn 20 năm sống trong đời, nữ chủ nhân của Quách Diệp gia tộc, mưa bom, bão đạn, đổ máu, sắc mặt cũng không biến chuyển, duy chỉ có lần này, chắc có thể ghi vào lịch sử của cô khi bị một hộp sữa dọa đến trắng mặt trợn mắt. Thật vi diệu. Nhưng vì tránh bị nghi ngờ dẫn đến việc rắc rối, Tinh Nghiên đành nín thở uống hết sữa trong hộp. Con bà nó, nếu không phải bây giờ cô đang sống trong một thân phận khác thì cô đã một phát bắn chết tên vị hôn phu ngu ngốc trước mặt rồi. Quốc Hưng không biết cô nghĩ những gì nên từ đầu tới cuối vẫn giữ nguyên một nụ cười tao nhã. Người này để lại một ấn tượng với cô, anh ta là đàn ông, nói không phải khen chứ anh ta nói nhiều kinh khủng, cứ lải nhải bên tai, nào là còn hai tuần nữa là bắt đầu năm cuối đại học của cô, có cần chuyển trường không? Thấy trong người thế nào? Vân vân. Tinh Nghiên đứng lên rời đi: "Phiền phức." Quốc Hưng có chút ngạc nhiên, cô hôm nay có chút xa lạ, anh cũng không biết là điểm nào nhưng cứ cảm thấy cô không giống lúc trước, có lẽ vụ bắt cóc làm kinh hãi đến cô, bây giờ vẫn chưa thể hoàn hồn được. Biệt thự sang trọng được bao phủ bởi một lớp sơn tối màu, lối kiến trúc baroque cổ điển làm tổng thể bên ngoài ngôi nhà toát lên sự cao quý của phong cách Châu Âu cổ đại. Bên trong một căn phòng, trên chiếc sofa màu đen dài, một người đàn ông vận bộ âu phục màu đen khiến thân hình cao lớn như hòa làm một với sofa, mái tóc đen che đi đôi mắt khiến người khác không nhìn thấy được vui buồn trong hắn, sóng mũi cao thẳng, đôi môi mỏng lạnh lùng không động đậy. Đứng cạnh anh là ba người đàn ông cũng lạnh nhạt và nghiêm túc. Họ là ba thuộc hạ đắc lực nhất của lão đại Quách Diệp gia tộc, được mọi người trong hắc đạo xưng là Tam Trượng có nghĩa là ba thanh sắc vững chắc của "Quách Diệp" Hữu Quân, một trong ba người hướng về phía người đàn ông cung kính: "Thưa lão đại, tang sự của phu nhân đã hoàn thành xong, hài cốt cũng được thu gom lại, xin hỏi nên đặc ở đâu ạ?" Người đàn ông không phản ứng, ngón tay gõ nhẹ từng nhịp lên thành sofa, một lúc sau mới chậm rãi nói, âm thanh trầm thấp mê người, lại lạnh lùng không chút cảm xúc: "Đem rãi xuống biển." Hữu Quân và hai người còn lại thoáng ngập ngừng, dù sao cũng là phu nhân của "Quách Diệp" là nữ chủ nhân mà bọn họ tôn kính, hài cốt lại bị quăng xuống biển, thật khó chấp nhận nhưng dù sao cũng là mệnh lệnh của lão đại, bọn họ cho dù không muốn cũng không dám làm trái. Một người khác bước lên, anh ta là Minh Triều, thành viên thứ hai của Tam Trượng. Nghiêm túc báo cáo: "Thưa lão đại, kẻ sát hại phu nhân đã xác định là gia tộc Samuel, xin hỏi tiếp theo nên làm gì?" Người đàn ông nâng ly rượu đỏ lên lắc nhẹ, lạnh lùng nói: "Lão già Samuel Jok không phải hạng xoàng tốt nhất không nên bức dây động rừng." "Nhưng thưa lão đại, người của Samuel dám mưu sát chúng ta một lần có nghĩa đã công khai đối đầu với "Quách Diệp" chúng ta, ắt hẳn chúng sẽ không bỏ cuộc."- Người nói là Trần Hoàng, thành viên thứ ba của Tam Trượng. Bàn tay xoay ly rượu của người kia chợt dừng lại. "Các cậu yên tâm, kẻ dám làm hại người của Quách Diệp Thiên Kỳ tôi, sẽ phải trả một cáo giá rất đắt." Nói rồi bàn tay khẽ dùng sức, ly rượu trong tay vỡ toang thành nhiều mảnh rơi xuống nền gạch cẩm thạch tạo nên những âm thanh trong suốt rợn người.
|
❤Chương 3❤ Quách Diệp Gia Tộc Từ bệnh viện trở về, biệt thự của Tinh gia độc một màu trắng tinh khôi, bước qua cánh cổng, cô được Quốc Hưng đỡ lên phòng, từ lúc ở bệnh viện đến về nhà anh luôn rất quan tâm cô, có những cử chỉ chăm sóc rất ân cần, nhưng thế thì sao chứ? Người anh yêu cũng không phải cô mà người cô yêu chắc chắn không là anh. Quốc Hưng đỡ cô ngồi xuống sofa, Tinh Nghiên cố thế nào cũng không gạt tay anh ra được, anh ngồi cạnh cô, rồi nói: "Vết thương trên người em không có gì quá nghiêm trọng, nghĩ ngơi vài ngày sẽ khỏi thôi." Tinh Nghiên không nói gì, chỉ chống tay lên thành sofa đôi mắt nhắm lại như đang ngủ. Quốc Hưng có một số việc phải trở lại Tạ thị, anh rời đi, còn mình cô trong căn phòng lớn. Tinh Nghiên nhìn quanh một vòng, khắp phòng điều là những màu sắc lóa mắt, tủ sách, kệ trưng mỹ phẩm, gấu bông, toàn là mấy thứ của mấy cô tiểu thư nhà giàu. Chẳng thèm quan tâm, Tinh Nghiên nhảy lên thành đá kế bên cửa sổ nhìn xuống bên dưới. Có lẽ khi màn đêm buông xuống, nỗi cô đơn sẽ dâng lên, ban ngày bạn có đeo bao nhiêu loại mặt nạ kiên cường đi chăng nữa thì chúng cũng vô hiệu với uy lực của đêm đen. Tinh phu nhân mở cửa căn phòng ra thì cũng phải ngỡ ngàng với không gian âm u này, bà giơ tay bật đèn rồi bê khay thuốc đến cạnh cô ngồi xuống, Tinh Nghiên không nói gì mà Tinh phu nhân cũng là mẫu phụ nữ trầm tính nên cả hai vẫn im lặng, cô để bà xử lý vết thương trên tay, con mình thì lặng lẽ quan sát từng cử chỉ trên mặt bà. ... "Mẹ, cha... tỉnh dậy đi, mẹ ơi, cha ơi." Đó là tiếng nức nở bên cạnh một rừng thi thể của mọi người trong Tinh Bang, ngày hôm đó, người làm, quản gia, anh chị, thuộc hạ và cả cha mẹ cô điều chết dưới tay chú họ mình. Năm đó cô chỉ mới 6 tuổi, may mắn trốn thoát được họng súng tàn nhẫn kia, quỳ bên hai thân thể lạnh ngắt của cha mẹ, cô chỉ biết bất lực gọi. Sau đó, một đưa bé gái, nhỏ tuổi, yếu đuối, mất đi chỗ dựa là cha mẹ làm sao có thể được mọi người tôn trọng, người trong dòng tộc lật mặt với cô, lúc đó Tinh Nghiên từng thề sẽ khiến bọn họ hối hận. Cứ như vậy, ngày ngày cô luyện tập, tình nguyện tham gia đợt đặc huấn loại trừ cay nghiệt, qua 16 năm sau, cô trở thành nữ chủ nhân của "Quách Diệp" gia tộc, đường đường chính chính giết chết người chú họ vô lương tâm của mình, một lần nữa khẳng định lại địa vị của mỉnh ở Tinh Bang. ... "Đau không?"- Tinh phu nhân dịu dàng hỏi. Cơn đau bởi thuốc sát trùng kéo cô về từ mớ ký ức hỗn độn kia. Tinh Nghiên không nói, chỉ khẽ lắc đầu. "Vừa qua, vụ nổ lớn làm chấn động thành phố A xảy ra với tập đoàn dầu khí Quách Diệp, rất may, chủ tịch Quách đã an toàn, nhưng phu nhân của ngài đã không may thiệt mạng."- Ti vi phía xa đang chiếu một chương trình thời sự, có tin về vụ nổ kinh hoàng đó. "Thật đáng sợ, chắc tập đoàn Quách Diệp kia lớn lắm nên mới bị đối thủ mưu sát."- Tinh Phu nhân cảm thán. "Quách Diệp ở Bạch Đạo nắm giữ 3 phần thị trường dầu khí ở Châu Âu, là tập đoàn có vị thế hàng đầu trong khu vực, bị lọt vào vụ mưu sát loại trừ này cũng không có gì lạ."- Tinh Nghiên nhìn ti vi, lạnh nhạt nói. Tinh phu nhân ngạc nhiên nhìn cô: "Con cũng có tìm hiểu về tập đoàn này à?" Tinh Nghiên không trả lời, cô không chỉ hiểu mà còn nắm rõ trong lòng bàn tay về "Quách Diệp", thân phận ở bạch đạo chỉ là bề nổi của một tảng băng chìm. Nhưng còn bề chìm của một tảng băng nổi thì ở hắc đạo, Quách Diệp là gia tộc lớn mạnh không thể xem thường.
|
❤Chương 4❤ Lợi Ích Ánh nắng xuyên qua những hàng lá, hôm nay là ngày đầu tiên của khóa học mới. Trường đại học IT rộng lớn này nằm ở trung tâm thành phố, nói về IT có lẽ Hữu Quân trong Tam Trượng là người tài giỏi nhất, có điều cô cũng chỉ biết sơ bộ mà thôi. Tinh thần ham học hỏi dâng cao, Tinh Nghiên quyết tâm tìm hiểu về lãnh vực này. Trong lớp cô học có ba người vừa thấy cô đã nhào vào gọi cô là đại tỷ. Hỏi ra mới biết thì ra khi còn sống cỗ thân thể này khá quậy phá, ngỗ ngược, ngay cả thầy cô cũng không xem ra gì nên thành tích lẫn hạnh kiểm luôn đứng bét lớp. Hai người đó, một người tên là Mỹ Khanh, có vẻ bề ngoài điệu đà, gương mặt đầy son phấn. Người còn lại là nam, có biệt danh là Minh Khờ. Có vẻ ngoài khờ khạo, đeo mắt kín ôm một chòng sách. Nói chung nhìn bộ dáng ngu ngu của họ cũng không thể gây nguy hiểm cho cô được nên Tinh Nghiên dứt khoát cho qua. Đến giờ giải lao, Mỹ Khanh và Minh khờ kéo cô xuống căn tin, vừa ra khỏi lớp thì Mỹ Khanh va phải một người làm cô nàng suýt bật ngửa, may mà giữa chừng có Tinh Nghiên kéo lại. Nhưng người kia thì không may mắn như vậy, té một cái rõ đau, kiêu lên thảm thiết. Ở đại học IT, sinh viên không cần mặc đồng phục nên Tinh Nghiên chọn một chiếc quần Jeen bó sát được gạch những đường chỉ sành điệu ở gối. Nhưng người bị ngã kia lại mặc một cái váy khá là ngắn, khi té váy bị tốc lên làm lộ ra chiếc quần nhỏ màu hồng bên trong, xung quanh nam sinh nữ sinh điều nhìn thấy hết. Cô ta xấu hổ che lại quát: "Mấy người nhìn cái gì hả?"- Lại quay qua Mỹ Khanh hung hăng trừng mắt: "Con bánh bèo kia, cha mẹ sinh ra đã thiểu năng hay sao mà lại bị mù mắt thế kia?" "Nè, rõ ràng là người bị mù là cô, còn dám quát tôi, trên đời sao lại có người ngang ngược thế?"- Mỹ Khanh không thua gằng cổ cãi lại. Cô nàng ghét nhất bị người khác gọi là bánh bèo đấy. "Mày nghĩ mày là ai mà dám cãi lại lời tao? Cho mày chết."- Nói rồi người đó vung tay về phía Mỹ Khanh làm cô nàng run lên đưa tay đỡ. Bàn tay kia đột nhiên khựng lại khi một giọng nói vang lên: "Lâm Nguyệt Cát, quấy đủ chưa?" Quốc Hưng từ phía xa đi tới chắn trước mặt Tinh Nghiên. Cô phải công nhận anh đến thật đúng lúc, vừa rồi anh không cản cô đã bẽ gãy tay của con người phách lối này rồi. "Quốc Hưng... là tại bọn họ kiếm chuyện trước, bọn họ làm em mất mặt."- Nguyệt Cát yếu ớt lên tiếng, như cái người định đánh người vừa rồi là hai người khác nhau vậy. Theo con mắt của người đứng một bên xem kịch là Tinh Nghiên có thể thấy cô ả kia có tình ý với Quốc Hưng, mà anh lại là chồng sắp cưới của cỗ thân thể này, suy đoán từ địch ý trong mắt cô ta có thể thấy chuyện này chắc chắn Nguyệt Cát đã biết. Kết luận một câu, người này có mối quan hệ đối địch với cỗ thân thể này, mà cô lại đang sỡ hữu nó, vì vậy cần phải cẩn trọng. Quốc Hưng mặc kệ cô ả giải thích gì đi nữa, anh trực tiếp qua chỗ Tinh Nghiên, dịu dàng quan tâm: "Có sao không?" Cô lắc đầu không trả lời, giọng Nguyệt Cát phía sau vang lên: "Sao anh cứ quan tâm cô ta như vậy? Em có chỗ nào thua cô ta? Tinh Nghiên tôi nói cho cô biết, vẻ bề ngoài của cô đã đủ để dọa người rồi, tôi hoàn toàn hơn hẳn cô, nếu không nhờ thân phận tiểu thư của Tinh gia thì cả đời cũng đừng mong với tới Quốc Hưng." Tinh Nghiên nắm chặt tay, đôi mắt lặp tức lóe lên tia sắc lạnh, từ trước đến giờ chưa kẻ nào dám dùng lời lẽ nhục mạ cô, cô gái này thật sự muốn chết. "Lân Nguyệt Cát đủ rồi."- Quốc Hưng gằng giọng quát cô ả, anh cầm tay Tinh Nghiên, lạnh lùng nói: "Nếu cô còn lên tiếng xúc phạm bạn gái của tôi thì ngày mai đừng đến trường nữa." "Quốc Hưng..." Cô ả uất ức khóc gọi, Quốc Hưng cầm tay Tinh Nghiên rời đi. "Hưng ca vẫn là nhất, anh hùng cứu mỹ nhân, cho con nhỏ chảnh cún đó một phen mất mặt luôn."-Mỹ Khanh hâm mộ nhìn Quốc Hưng. Minh khờ ngồi kế bên nói: "Con nhỏ đó thường ngày kiếm chuyện chọc tức đại tỷ, hôm nay cho nó biết, đại tỷ của chúng ta không phải dạng vừa đâu." Tinh Nghiên không nói gì, cô chỉ chăm chú ăn phần ăn của mình, Quốc Hưng ngồi cạnh cũng thỉnh thoảng gấp thức ăn vào chén cô. Đến lúc chuẩn bị lên lớp học, Tinh Nghiên cố tình đi qua lớp Quốc Hưng tìm anh, bây giờ mới để ý, ở khối IT này hình như tất cả sinh viên điều có thành kiến với cô, họ nhìn cô chỉ trỏ này nọ. Bất quá. Tinh Nghiên cũng không quá quan tâm. "Vừa rồi tại sao anh lại đứng về phía tôi?"- Tinh Nghiên khoanh tay, lưng tựa vào bức tường ngăn trên sân thượng nhìn Quốc Hưng. Anh mỉm cười, trả lời: "Vì em là người yêu của anh, bảo vệ em là chuyện bình thường mà." "Thật sự không có mưu tính riêng?" Quốc Hưng chau mày khó hiểu nhìn cô: "Mưu tính? Tinh Nghiên, em nghĩ đi đâu vậy?" Cô quay về lớp, lạnh nhạt để lại một câu: "Không có gì." Mưu tính? Hai từ này luôn trong đầu cô từ trước đến giờ, trên thế gian này có ai giúp mình mà không cần lợi ích. Chú cô giết cả nhà cô vì gia sản khổng lồ của Tinh bang, người trong dòng tộc cô trở mặt với cô vì cô không còn giá trị lợi dụng không thể mang lại lợi ích cho họ. Thậm chí cả cuộc hôn nhân của hắn và cô cũng mang tính chất lợi ích. Tất cả, điều chỉ là một màn kịch cho mọi người xem, tất cả những điều đó khiến cô trở thành một người lãnh cảm như vậy, trên đời này, ai thật lòng với cô chứ?
|