Tình Yêu Của Vương Tuấn Khải
|
|
Chương 15: Rốt Cuộc Đây Có Phải Là Mộng Du
Sáng hôm sau - Aaaaaaaaaaaaaaaaaa......cái gì thế này, tại sao....tại sao.....???? Tiếng hét thất thanh của nó khi mở mắt dậy. Chuyện gì đang xảy ra ở đây thế này? Tại sao nó lại nằm trên giường với Khải? Tại sao nó lại đang ôm Khải mà ngủ thế này? - Aaaaaaaaaa, tại sao cô lại nằm đây, bỏ cái tay của cô ra!!!!!!_ Khải cũng hét lên ( anh Đại à, em tưởng anh phải biết rõ hơn ai hết chứ) - Tại sao? Tại sao tôi lại nằm ở đây, rõ ràng tối qua tôi ngủ trên sofa cơ mà?_ Phương rối rít giải thích, trong đầu vẫn còn có hàng nghìn dấu "???????" - Làm sao mà tôi biết cho được!!!!!!!Có lẽ nào.........????_ Khải vẫn tỏ ra ngây thơ như không biết gì - Có lẽ nào làm sao??? Anh nói nhanh lên coi_ nó sốt ruột - Cô bị mộng du à????_ Khải - What???? Anh nói cái gì thế? Tôi.....tôi bị mộng du á???_ nó chỉ 1 ngón tay vào mặt mình kèm theo cái mặt ngơ ngơ ngác ngác - Chứ còn gì nữa! Chả nhẽ tôi bế cô lên đây?_ Khải vẫn cái thái độ đấy( đó là sự thật mà đại ca) Nó im bặt, không nói thêm 1 từ nào nữa chạy ngay vào nhà tắm soi mặt vào gương lảm nhảm - Chả nhẽ mình bị mộng du thật?....................Không thể nào, từ trước đến nay mình có bị thế đâu.........Rốt cuộc đây có phải là mộng du không nhỉ?..........._ hàng loạt câu hỏi do tự nó đặt ra mà nó không thể trả lời ****Bên ngoài phòng tắm, Khải đang trên giường cười lăn lộn ( à hóa ra đây là kế hoạch của anh), do không biết sẽ giải thích thế nào nên Khải tự bịa ra 1 câu chuyện là Phương bị mộng du. Chả nhẽ lại giải thích là " Tôi lo lắng cho cô, sợ cô bị cảm hay khó chịu nên tôi bế cô lên giường ngủ với tôi", nếu giải thích như thế chả khác nào thể hiện tình cảm, có khi còn bị cho là.......dê nên phải nói dối thế, nhưng không ngờ nó lại tin dễ dàng như vậy nên Khải không kìm được cười***** 15 phút sau, Phương thoát khỏi mấy cái suy nghĩ mông lung ấy từ từ bước ra khỏi nhà tắm kèm theo là khuôn mặt ủ rũ và khó hiểu Yī gè yī gè mèng fēi chū le tiān chuāng Yī cì yī cì xiǎng chuān suō jiù shí guāng Yǔ zài dà yě zǒng yào huí jiā Bèi lín shī de xié shài gàn zài chū fā Qīng sōng de bù fá bèi ní tǔ chōng shuā Lì liàng wú xiàn fàng dà Wǒ men bèi xiǎo shì dǎ rǎo Wéi xīn shì fán nǎo gǔ gé hé shí jiān sài pǎo Wèi lái de zuì jiā nán zhǔ jiǎo Zhǔn méi zhǔn bèi hǎo Dài zhe guāng gēn wǒ fēi xiáng Gǎn shòu fēng de sù dù zài ěr biān hū xiào yuǎn fāng Yī gè yī gè mèng fēi chū le tiān chuāng Yī cì yī cì xiǎng chuān suō jiù shí guāng Chā shàng zhú qīng tíng zhāng kāi le chì bǎng Fēi dào rèn hé xiǎng yào qù de dì fāng Yī gè yī gè mèng xiě zài rì jì shàng Yī diǎn yī diǎn kào jìn nuò bèi ěr jiǎng Zhī yào nǐ gǎn xiǎng jiù suàn méi dào dá lǐ xiǎng Zhì shǎo yǒu huí yì zhēn cáng Wǒ men màn màn dì shēng zhǎng Cóng xiǎo de yuàn wàng dào dà de mèng xiǎng qǐ háng Jiān chí shì shēng mìng de yǒng héng Tiào dòng de xīn zāng Dài zhe guāng gēn wǒ fēi xiáng Gǎn shòu fēng de sù dù zài ěr biān hū xiào yuǎn fāng Yī gè yī gè mèng fēi chū le tiān chuāng Yī cì yī cì xiǎng chuān suō jiù shí guāng Chā shàng zhú qīng tíng zhāng kāi le chì bǎng Fēi dào rèn hé xiǎng yào qù de dì fāng Yī gè yī gè mèng xiě zài rì jì shàng Yī diǎn yī diǎn kào jìn nuò bèi ěr jiǎng Zhī yào nǐ gǎn xiǎng jiù suàn méi dào dá lǐ xiǎng ( Big Dreamer_ TFBOYS) Chuông đt của Khải reo lên và đó là Thiên Tỉ gọi nhắc đi ăn sáng -Sao cái mặt lại bí xị như thiếu không khí thế kia?_ Khải chế giễu nó - Tôi bị thế thật à????_ nó vẫn cái khuôn mặt ấy - Tôi không biết_ Khải nhún vai đáp - Chắc tôi phải đi khám quá_ nó ngồi phịch xuống cái ghế sofa - Cứ theo dõi thêm vài ngày nữa đi đã rồi hãy tính - Ờ - Bây giờ hết buồn chưa? Đi ăn sáng không?_ Khải đứng lên đút hai tay vào túi quần hỏi - Có chứ sao không, có ai muốn chết đói đâu_ nhắc đến ăn nó thay đổi hẳn thái độ - Ok đi thôi ( Các bạn thông cảm, chap này hơi ngắn tí vì mình có việc bận nên ít khi đăng chương nhưng vẫn mong các bạn ủng hộ nhiệt tình ạ) hihiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii
|
Chương 16: Học Tiếng Việt ( Phần 1)
Phương và Khải cùng nhau đi xuống chỗ tập chung đi ăn, thấy vẻ mặt của Phương cứ bơ phờ, ủ rũ, Hiền và Quỳnh chạy ra hỏi chuyện - Ê! Cậu hôm nay làm sao đấy????_ 2 nhỏ đồng thanh hỏi - Ờ không sao, chỉ thấy hơi mệt chút thôi_ nó cố gượng cười Nghe thấy nó kêu mệt, Thiên Tỉ quan tâm chạy tới - Nè! Em không sao đấy chứ - Hì hì, em không sao_ nó cười híp mắt ( Anh Thiên à, anh càng làm như thế thì càng làm cho nó ngộ nhận thôi haizzz) " Nhìn mà phát ghét"_ đây là dòng suy nghĩ của Khải khi nhìn thấy nó cười như thế nên phá luôn - Thôi thôi, đi ăn sáng thôi Thế là mọi người tập chung đi ăn - Cơ mà ăn gì bây giờ nhỉ?_ Vương Nguyên hỏi - Em không muốn vào nhà hàng đâu, chán rồi_ Hiền cũng nhăn nhó - Thế thì biết ăn cái gì nhỉ? Cái gì ăn cũng chán rồi_ Quỳnh và Thiên đồng thanh - Chẳng nhẽ lại đi ăn phở luôn giờ_ nó nói đại 1 câu - Ê ê ê ăn phở à? Hay đấy! Lâu rồi tớ cũng chưa ăn_ Hiền nhảy cẫng lên - Phở?????_ TFBOYS đồng thanh - Đúng, là phở_ Quỳnh - Tôi nghe nói hình như chỉ có Việt Nam mới có món này_ Khải - Chính thế_ nó kiêu hãnh trả lời - Bọn tôi cũng muốn thử_ Nguyên và Thiên Tỉ đồng thanh - Ok vậy bọn em dẫn các anh đi_ Hiền Trên con phố đông người, cơn gió dịu dàng của buổi sớm khẽ đung đưa cành lá, trên lề đường có 6 người thanh niên đang đi tản bộ vui cười đi tới 1 quán phở gần đó - Bác chủ quán ơi_ Hiền hí hửng gọi - Tôi tới đây, các cô các cậu cần gì nào?_ Bác chủ quán lịch sự chào hỏi - 6 bát phở bò nha nha_ Hiền vừa cười vừa nói với 1 thái độ dễ thương làm Vương Nguyên cứ đơ người ra nhìn Thiên Tỉ và Khải thì ngồi chầm ngâm nhìn bọn họ nói chuyện, phát hiện được điều gì đó thú vị Thiên Tỉ quay ra thì thầm vào tai của Khải - Khải này, em thấy ngôn ngữ của người Việt Nam cũng thú vị lắm đấy - Anh cũng thấy vậy, phải chi chúng ta nói được ngôn ngữ Việt Nam nhỉ? " Ờm, ờ"_ Thiên Tỉ ngồi suy nghĩ 1 chút rồi nói - Hay là nhờ họ dạy đi - Họ nào?_ Khải - Anh bị ngơ à! Thì là nhờ các cô ấy dạy cho_ Thiên chỉ chỉ vào 3 người con gái đang ngồi trước mặt, không ai khác chính là Hiền, Quỳnh và Phương - Ờ ha, với chỉ số thông minh của anh em ta thì chắc sẽ học nhanh thôi hahaha_ Khải bật cười ( hơ hơ có phải là tự tin thái quá không?) 2,3 phút sau, phở bò đã được mang lên, nếm thử miếng đầu tiên TFBOYS đều thốt lên khen - Ôi cha mẹ tôi ơi, ngon quá đi_ Thiên Tỉ ( đúng là câu cửa miệng của Thiên) - Chu choa, ngon ngon ngon_ Nguyên vui sướng thốt lên ( vẫn cái tật hay ăn) - Cũng khá ngon đấy_ Khải điềm đạm nói 3 cô gái ngồi trước mặt TFBOYS cũng cười khi thấy họ như vậy Sau khi ăn xong, họ lại tiếp tục rủ nhau đi mua sắm, đi chơi công viên, tuy TFBOYS có mấy lần bị Fan phát hiện nhưng nhanh chóng trốn thoát nhưng họ thật sự chơi rất vui
|
Chương 17: Nhà Mới
Sau khi đi chơi với nhau hết nguyên 1 ngày, chúng nó lại kéo nhau vào quán nước ngồi "tâm sự", đang mải hàn huyên say sưa nói chuyện thì điện thoại của Hiền vang lên "Cây ghi-ta kia khẽ đàn, ngân lên những tia nắng vàng. Mắt ai trong veo như mơ, khẽ nhìn phía xa, ô kìa cánh hoa Bay theo gió cuốn lên trời cao, xuôi theo ánh nắng sẽ về đâu? Có lẽ sẽ đến chốn thiên thần đang hát ca . Vô tư trong bao sắc hồng, cơn say mang tên giấc mộng Ôi sao ta có thể thoát, giai điệu mê muội, ngân từ cây đàn. Để rồi nụ cười của ai khẽ tinh nghịch hiện ra Nụ cười đã làm ta say nắng" ( Lời Việt bài hát: Lời thật lòng quá mạo hiểm) * bài hát do nhỏ tự cover rồi cài làm nhạc chuông điện thoại* - Alo! Chào baba yêu quý_nhỏ bắt đầu õng ẹo - Ờ, đang làm gì đấy con_ ông Dũng ( bố của Hiền) ở đầu dây bên kia nói - Con đang ngồi uống nước thôi, mà bố gọi cho con có chuyện gì không?_nhỏ - Ơ hay con bé này, thế ta nhớ con gái ta gọi về cũng không được hả? Cứ nhất thiết phải có chuyện gì mới được gọi à?_ bố nhỏ ra vẻ bức xúc - Ơ à không hihi, bố bớt giận_nhỏ nũng nịu - Giỏi ha, đi chơi với 3 anh chàng ca sĩ bên xứ Trung có thấy vui không?_ bố nhỏ - What? Sao bố biết?_ nhỏ ngạc nhiên hét lên làm cả 5 người còn lại ngồi đó giật nẩy cả mình - Bố thì cái gì mà chả biết( thật ra bố nhỏ không yên tâm về sự an toàn của 3 đứa nó " là Phương, nhỏ, và Quỳnh" nên đã âm thầm thuê vệ sĩ luôn đi theo dõi nhất cử nhất động của chúng nó), chuyển đề tài đi, bố vừa mua cho các con 1 căn nhà nằm ở phía đường XX gần khách sạn của con đang ở, thu dọn sang đấy đi cho đỡ phải ở khách sạn ( đúng là đại gia có khác, chả bù cho mình huhu) - Thật á bố, ui bố con là tuyệt nhất hihi_ nhỏ nhảy cẫng lên - Thôi ngay mấy cái trò nịnh nọt ấy đi, mau về thu xếp sang đấy luôn nhá, bố phải đi họp đã tạm biệt con gái diệu Sau khi cúp máy mặt nó hớn ha hớn hở mà thông báo cho mọi người biết - Ế thật á, sướng nhỉ? Còn phải ở chung phòng nữa không?_ câu đầu tiên mà Phương hỏi nhỏ là như vậy đấy vì nó cảm thấy áp lực khi phải chung phòng với Khải nhất là cái vụ đêm qua - Cái đấy thì còn tùy, đã đến đó đâu mà biết, thôi chúng ta mau về khách sạn thu dọn đồ nghề đi_ Hiền - Thế bọn tôi có được đến đấy không?_ Nguyên lên tiếng hỏi theo cách đùa giỡn - Đương nhiên là có rồi_ Quỳnh và nhỏ Hiền đồng thanh, nó vẫn im lặng - Vinh dự thế cơ đấy, thôi đi_ TFBOYS đồng thanh đứng dậy ******Về khách sạn******* Chúng nó về phòng thu dọn đồ đạc rồi trả phòng, khi ra ngoài đường, chúng nó tự dưng thấy 1 chiếc xe ô tô màu đen sang trọng đỗ ngay ở đấy, thấy chúng nó ra cánh cửa xe ô tô cũng bật mở, từ bên trong lại có 1 người mặc áo đen quần đen, giày cũng đen nốt tiến về phía chúng nó - Mời các cô các cậu lên xe - Ế! Anh là ai vậy?_ nó hỏi - Tôi là người làm của ông chủ Dũng_ người đó - À!_ 1 tiếng à rõ dài phát ra từ miệng của cả 3 đứa con gái - Các anh lên xe đi, bố em cho người tới đón đấy_ Quỳnh quay ra - Ok Khi chúng nó lên xe hết, chiếc xe từ từ lăn bánh hòa vào con đường đông đúc tấp nập xe cộ, những ánh đèn hai bên đường chiếu sáng thật rực rỡ. 20 phút sau chiếc xe đừng lại trước 1 ngôi nhà màu xanh dương, à mà không phải, chính xác là 1 căn biệt thự to đùng đoàng cách mạng - Đã đến rồi cơ à, nhanh gớm_ Hiền uể oải chui từ xe ra, tiếp đó là Quỳnh, rồi đến nó và cuối cũng là TFBOYS Khi bước chân xuống xe, ngước nhìn lên căn nhà to đùng ấy, không ai nén nổi được cảm giác lúc bấy giờ, cả 6 con người hét lên - ÔI CHA MẸ TÔI ƠI, ĐẸP QUÁ ĐI MẤT Không nén nổi sự háo hức, chúng nó nhanh chân mở cổng chạy vọt vào trong như lũ trẻ ( mạ ơi, 18, 19 tuổi rồi đấy nhá), khi mở cổng ra, hiện lên trước mắt chúng nó là 1 vườn hoa hồng đẹp không tả xiết được trồng ở hai bên lối vào, đi thẳng vào là cửa chính, chưa kịp đẩy cửa ra thì cửa tự mở, 1 người phụ nữ trung tuổi ăn mặc gọn gàng bước ra tươi cười - Xin chào các cô chủ cậu chủ
|
Chương 18: Học Tiếng Việt( Phần 2)
- Chào các cô chủ cậu chủ_ người phụ nữ trung tuổi cúi đầu lễ phép - Ơ....bác là?_ Quỳnh chỉ tay về phía người phụ nữ hỏi - Tôi là quản gia của các cô ạ, tôi tên Lan rất vui được gặp các cô_ bác Lan lại lễ phép cúi đầu làm cho mấy cô gái thanh niên ấy thấy ngại vì hành động quá lễ phép ấy, dù gì thì bác Lan cũng đáng tuổi mẹ các cô mà làm thế này ai cũng ngại thôi - Ơ, bác đừng có hành lễ thái quá như thế, cứ coi bọn cháu là cháu trai, cháu gái của bác là được rồi chứ như thế này bọn cháu thấy ngại lắm bác_ Phương nói Nhìn mọi người đứng nói chuyện với nhau từ nãy tới giờ, 3 chàng trai của chúng ta cứ ngơ ngác không hiểu họ nói cái gì, trong lòng cũng có chút hiếu kì, Thiên Tỉ nghĩ " nhất định phải học cho kì được ngôn ngữ Việt Nam" - Vâng! Mời mọi người vào nhà đi ạ_ bác Lan đưa tay xách túi hành lí của từng người một về phòng - Oa! Thế là không phải ngủ chung với cái tên đáng ghét ấy nữa rồi_ nó về phòng, thả mình xuống chiếc giường màu trắng thoải mái lăn qua lăn lại trên giường Cơn gió của buổi tối Nha Trang man mát dễ chịu lùa vào mái tóc làm tung bay phấp phới hòa quyện vào cùng mùi hoa hồng trong vườn quả nhiên khiến con người ta dễ chịu. Hiền sau khi cất dọn đồ đạc rồi lặng lẽ đi ra vườn hoa hồng ngồi xuống chiếc xích đu trong vườn đung đưa cất giọng hát nhẹ nhàng. Cùng lúc ấy, Nguyên đang lục đục chạy xuống bếp tìm bánh ngọt tình cờ nghe được giọng hát ngọt ngào êm tai. Tò mò nên anh đã theo giọng hát ấy ra đến vườn hồng, nhìn thấy 1 cô gái đang đung đưa chiếc xích đu và hát, gió thổi mái tóc cô bay để lộ ra khuôn mặt trắng hồng xinh đẹp, bất giác Nguyên đi đến bên cạnh và ngồi xuống bên cạnh cô làm cô giật mình thôi không hát nữa - Anh Nguyên! Anh ra đây làm gì?_ Hiền nhỏ giọng nói - Tôi xuống chơi thôi, đi hít thở không khí trong lành tí ấy mà_ Nguyên cười cười rồi nói tiếp, quay người sang phía nhỏ _ À đúng rồi! Vừa nãy em hát hay lắm đấy - Ơ thật ạ_ nhỏ đỏ bừng mặt - Chẳng nhẽ tôi lại nói dối em - Hihi cảm ơn anh - Này! Ăn không?_ Nguyên vừa nói vừa chìa ra 1 chiếc bánh kem cỡ nhỏ, điểm thêm 1 quả dâu đỏ bên trên - Ớ! Anh lấy đâu ra thế?_ nhỏ tròn xoe mắt - Trong tủ lạnh ý, nhiều lắm - Thế thì để em vào lấy, anh ăn cái này đi_ nhỏ đứng dậy chuẩn bị bước vào nhà thì Nguyên nắm chặt lấy tay nhỏ khiến nhỏ đứng không vững ngã nhào vào lòng Nguyên - Ơ.........anh.......anh Nguyên_ nhỏ ấp a ấp úng Ngay đến anh cũng không hiểu tại sao anh lại kéo Hiền ngồi xuống, chẳng qua chỉ là anh không muốn rời xa cô, chỉ muốn cô ngồi mãi như thế này, thật sự anh cảm thấy rất yên bình khi ở cạnh cô - Ngồi đây ăn luôn đi, ăn chung cùng tôi, không cần lấy_ vẫn giữ Hiền khư khư trong lòng, Nguyên nói Trong cái khung cảnh lãng mạn như thế, đang vui như thế thì tự nhiên Quỳnh và Thiên ở đâu " bay" ra - E hèm! Cậu kia muốn làm trò gì thế hả?_ Thiên đưa tay lên miệng " e hèm" 1 tiếng nghiêm nghị chạy tới chỗ Nguyên và Hiền, còn Quỳnh thì cũng chạy theo sau lấy tay bịt miệng để tránh bị phát ra tiếng cười. Nghe thấy thế, Nguyên giật nảy mình bỏ tay Hiền ra và cả 2 cùng đứng dậy mặt đỏ như cà chua chín - Ơ....à....ừm không.....không có..gì hết_ Nguyên luống cuống giải thích rồi quay ra chỗ Hiền_ Chúng ta vào nhà thôi Lơ đẹp câu hỏi của Thiên, Nguyên kéo tay Hiền vào nhà để lại hai con người ngẩn ngơ đứng đó không hiểu chuyện gì đang xảy ra - Bọn họ làm sao thế nhỉ?_Quỳnh ngơ ngác như con nai vàng hỏi Thiên - Tôi biết là chết liền á! Thôi vào nhà đi Sau khi tập chung đông đủ ở phòng khách, uống hết cốc nước cam mà chị Liên( người phụ trách nấu ăn) vừa pha cho, Khải trịnh trọng tuyên bố - Anh gọi các em xuống đây có 1 chuyện muốn nhờ các em giúp_ chỉ tay về phía Hiền, Quỳnh và Phương, Khải uy quyền nói tiếp_ theo như anh và Thiên Tỉ nghiên cứu thì ngôn ngữ Việt Nam rất phong phú và rất hay nên anh có ý định nhờ các em giúp bọn anh học Tiếng Việt - Hả? Học Tiếng Việt? Anh và Thiên Tỉ nghiên cứu? Thế mà không thèm nói cho em 1 câu_ Nguyên ngạc nhiên nhìn Khải và Thiên - Ế! Được đấy, bọn em sẵn sàng giúp đỡ hehe_ Hiền bắt đầu giỡn - Thế ai dạy cho ai đây?_ nó nãy giờ ngồi khoanh tay trước ngực bắt đầu lên tiếng - Thế này đi Hiền sẽ dạy cho anh. OK_ Nguyên tiếp lời của Phương - Ơ thế để em dạy Thiên đi nha_ nó hứng lên cười cười đề nghị
|
Chương 19: Học Tiếng Việt( Phần 3)
- Ế! Được đấy, bọn em sẵn sàng giúp đỡ hehe_ Hiền bắt đầu giỡn - Thế ai dạy cho ai đây?_ nó nãy giờ ngồi khoanh tay trước ngực bắt đầu lên tiếng - Thế này đi Hiền sẽ dạy cho anh. OK_ Nguyên tiếp lời của Phương - Ơ thế để em dạy Thiên đi nha_ nó hứng lên cười cười đề nghị Nói được hết câu nó đã bị Quỳnh cầm tay lôi nó vào trong bếp khiến mọi người không thể hiểu nổi hành động của Quỳnh. Vào đến trong bếp, Quỳnh mặt nhăn nhó nhìn Phương - Cậu dám "cướp" Thiên Tỉ của mình? - Ơ......ơ "cướp" là sao?_ nó ngây ngô đáp, nhìn mặt nó bây giờ ngu ngơ không chịu nổi - Cậu dám giành quyền dạy Tiếng Việt cho anh Thiên của tớ?_ Quỳnh phụng phịu - À! Nói vậy cậu muốn dạy anh ý chứ gì?_ nó tỏ ra vẻ hiểu hiểu Quỳnh không đáp lại nó, chỉ khoanh tay đứng dựa người vào tường - Vậy thì tớ nhường, tớ dạy cho Khải là được chứ gì? Được chưa? Đừng giận nữa mà nha nha_ nó cầm tay Quỳnh lay lay nũng nịu, nó không muốn chỉ do 1 việc cỏn con thế mà tình bạn giữa 2 người phải chuyển sang giai đoạn mới - Ui! Tớ thương cậu lắm cơ hihi, chỉ có cậu mới hiểu tớ_ Quỳnh thơm "chụt" vào má Phương và hớn hở chạy ra ngoài. Tới phòng khách nhỏ Quỳnh trịnh trọng tuyên bố - E hèm, theo như em và Phương bàn bạc với nhau thì em sẽ là người đảm nhận vai trò dạy anh Thiên còn Phương là anh Khải. Có ai có ý kiến gì không? - Ừ! Cứ theo như ý của em đi_ tất cả mọi người đồng thanh - Vậy thì bây giờ học luôn được không?_ Nguyên nóng vội - Ý các em thế nào_ Khải và Thiên - Ờ......thì học Sau khi bàn bạc xong, chúng nó lôi nhau lên phòng, lấy sách vở xong Hiền qua phòng Nguyên bắt đầu cho buổi học đầu tiên. Căn phòng đã được người giúp việc dọn sẵn, 1 chiếc bàn học, hai cái ghế cùng với tông màu chủ đạo của căn phòng: màu xanh lá cây rất mát mẻ - Nào nào! Bây giờ chúng ta bắt đầu học_ Hiền nghiêm nghị như 1 cô giáo_ chúng ta bắt đầu từ bảng chữ cái và đánh vần, cái chủ yếu đầu tiên là anh phải học thuộc bảng chữ cái thì mới đánh vần được. Rõ chưa? - Rõ, thưa cô giáo_ Nguyên cũng nghiêm túc hợp tác theo, câu nói này không khỏi làm cho Hiền bật cười thành tiếng - Nào nghiêm túc thôi, anh nhìn và đọc theo em nhé, bắt đầu nè: A, Ă Â, B, C.......v.....v ( để cho đôi này học bài, chúng ta qua phòng Thiên- Quỳnh xem sao nhá) Căn phòng của Thiên thì lại khác, tông màu chủ đạo là màu đỏ nhạt, không có bàn ghế, chỉ có 1 chiếc giường to, đối diện với chiếc giường là 1 chiếc tivi lớn, sang bên phải vài bước chân là có 1 chiếc cửa sổ lớn làm bằng kính trong suốt, chỉ cần kéo dèm cửa là có thể quan sát con đường nhộn nhịp phía dưới kia - Phòng này, bàn học không có vậy học ở đâu?_ Quỳnh sau khi ngó quanh, quan sát phòng 1 lần rồi lên tiếng - Phòng em có bàn học không?_ Thiên Tỉ - Phòng em không có_Quỳnh - Vậy chỉ còn cách " bò" lên giường mà học thôi_ vừa nói Thiên Tỉ vừa đi tới giường nhảy lên và nằm soài ra giường theo kiểu nằm úp người đầu ngẩng lên - Ờ vậy cũng được_ Quỳnh lật đật bê chồng sách lên giường để trước mặt Thiên và nằm xuống như thế. Tiết học bắt đầu, nằm trên giường Quỳnh chú tâm chỉ chỉ, bảo cho Thiên học, Thiên cũng chăm chú nghe " cô giáo" giảng bài 1 cách say mê. Thật sự rất chăm chỉ ( còn phòng của đôi còn lại thì sao ta?????? Chắc lại đánh nhau ầm ĩ lên cho xem) - Anh có học nghiêm túc cho tôi không hả?_ nó hét lên, đạp bàn ( biết ngay mà) - Thì tôi vẫn nghiêm túc đây còn gì?_ Khải mặt tỉnh bơ trả lời, cái thái độ này càng làm nó thêm tức điên - Anh nghiêm túc thế đấy hả? Tôi giảng bài thì anh ngồi nghịch điện thoại cười khúc khích như thằng hâm ý_ tiếp tục hét, nó giựt lấy cái điện thoại của Khải nhét vào trong túi quần_ Đưa cái này đây, học nghiêm túc giùm tôi - Ê ê trả lại đây, rõ ràng đoạn ấy tôi học tốt rồi cô lại giảng lại, chán nên tôi nghịch điện thoại_ Khải đưa người với lấy cái điện thoại - Học lại không thừa đâu, anh ngồi xuống đánh vần lại coi_nó cũng không phải của vừa, nhất quyết không trả điện thoại Xô đi xô lại 1 hồi bỗng Khải đưa người cao hơn để lấy lại cái " dế yêu" của mình thì tự nhiên mất đà ngã nhào xuống ôm lấy con người đang đứng trước mặt
|