Sô Cô La Đen
|
|
Hàn Nhi giữ chặt chiếc áo lại
"Người anh thế kia mà đòi mặc áo sao, hong khô trước đi"
Đứng thẳng người, Hàn Nhi giật hẳn chiếc áo giữ trên tay mình rồi xách balo đeo vào vai. Cái tên Lạc Thiên này, có lẽ đang khiến trái tim đã nguội lạnh từ lâu của nó ấm dần ấm lại....
Hong khô?? Lạc Thiên đứng im lặng tại chỗ một hồi rồi nụ cười lóe sáng trên môi. Cô gái này thật sự muốn đợi đến khi anh hong khô chiếc áo rồi mới trả áo vest lại sao. Phì cười một cái rõ nhẹ, anh bước nhanh gần theo Hàn Nhi rồi nắm khủy tay cô kéo đi, vì anh bít nếu nắm bàn tay, 99% sẽ bị vật ngã lăn ra đất mất thôi....
"Nếu muốn hong khô, thì đi theo tôi" - Nói rồi Lạc Thiên kéo hẳn nó ra khỏi hội chợ, vào bãi đậu xe
****
Căn nhà phố Quang Đông sáng đèn, nhưng lại không ồn ào tấp nập như trước. Những con người lản vản xung quanh căn nhà lại một phen náo loạn- thường là những tên do thám của băng hội khác, chúng hùa rồi kéo nhau về thông báo cho các chủ bang khác để chuẩn bị trận chiến. Đúng thế, Black luôn khiến những băng hội khác phải dè chừng, phòng thủ mọi lúc
|
Thành viên Black đứng kín khắp nhà, toàn một màu đen bao trùm, trên tay mỗi người đều cầm một tờ giấy cỡ A4, in hình một cô gái kèm theo một ái tên duy nhất - Dương Hàn Nhi. tờ giấy ấy, nhìn y hệt một tờ giấy truy nã mà người ta vẫn thường dùng để truy tìm tội phạm
* * *
"Thằng nhóc này, mày tập hợp mọi người chỉ để đi tìm một cái địa chỉ nhà hay sao???"
"Muốn cái địa chỉ nhà mà đến cái thông tin chủ nhà cũng không có, chú mày muốn chết sao??"
Khi Black tụ họp, đồng nghĩa với việc nhiều quyết định quan trọng được đưa ra và cả những kế hoạch của băng nhóm. Mọi việc đều được đưa ra và thống nhất trong nhanh gọn. Nhưng không phải tất cả đều tuân theo " chủ tướng". Những thành viên luôn có những ý kiến trái chiều nhau khi có một quyết định nào đó - đây là quyền tự do ngôn luận. Cũng vì đa phần những thành viên Black dều lớn tuổi hơn Dương Phong.. Nhưng tất cả lại để Dương Phong làm chủ tướng - câu trả lời duy nhất " tên này không giống với vẻ ngoài của hắn"
"Đây là nhiêm vụ ngày hôm nay, nó có ý nghĩa rất lớn đối với những cuộc đấu tranh về sau đấy"
Đứng lên một bậc thang cao hơn những thành viên khác, tay Dương Phong cũng cầm một tờ giấy A4 đó, giọng dõng dạc tuyên bố..
"Gì mà ảnh hưởng về sau, nói quá thế Phong??"
"Bạn gái à??"- Câu nói vừa dứt, thì cả căn nhà cũng rầm rộ lên tiếng cười. Có thể là mỉa mai, cũng có thể là chúc mừng....
Đứng trên bục Dương Phong bất chợt giật mình. Chậc, thật sự thì đó giờ, hắn chưa từng có ý nghĩ đó trong đầu?? Hàn Nhi là bạn gái ư?? Không thể nào, chỉ là hắn đang đùa giỡn thôi mà.. Nhưng sao hắn lại có thể đùa giỡn với một đứa con gái lâu đến thế này.. Chỉ là đùa giỡn, thế mà sao mấy ngày nay trong đầu hắn vẫn cứ lởn vởn những việc liênn quan đến Hàn Nhi. Và lại vui khi được nhìn thấy và hôn Hàn nhi dù bị nó cho một trận như thế…. Chủ tướng của Black nổi tiếng với việc giải quyết nhanh gọn. Trong chuyện này cũng thế....
Hay là, cứ thế đi nhỉ…..
"Có thể sau này đó sẽ là " phu nhân chủ tướng Black" đấy" - một nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý sau câu nói vừa rồi, cả ánh mắt cũng toát lên một vẻ gì đó... ngạo mạn
Đến cả Khang Luân cũng giật mình vì câu nói này huống hồ gì cả bọn đứng dưới kia nghe xong đã hoàn toàn biến thành đá
"Còn Du Y thì sao?"
Thêm một câu hỏi vô tình được thốt ra, thái độ của Dương Phong thay đổi hẳn. Hình như hắn vẫn chưa quên được Du Y thì phải. Tâm trạng hắn bổng nhiên trầm lại, khác hẳn với lúc đắc ý ngạo mạn khi gặp Hàn Nhi. Bầu không khí xung quanh chùn xuống…..
|
"Được rồi, chúng ta đi nào"
Để phá tan bầu không khí ngột ngạt đó, Khang Luân đứng lên vỗ tay vài cái rồi bước xuống đi ra cửa, mọi người cũng hiểu tình hình lúc này và từ từ dãn ra, từng bước ra cửa
Dương Phong ngồi phịch xuống chiếc ghế salon màu gỗ phía sau, ngả người thẳng trên ghế… thở dài một cách mệt mỏi. Hắn thật sự bất lực với tình cảnh của mình lúc này, trông thật thảm hại…..
Dương Phong trước đây…từng làm nhiều việc vì người con gái ấy, hắn yêu một cách cuồng nhiệt. Làm mọi việc để thể hiện tình yêu của mình. Sự nồng nhiệt của anh lại khiến ngườ ta cảm thấy trẻ con. Nhưng Dương Phong lại không nghĩ vậy, cái mà hắn cố làm là tạo được sự vui vẻ, đơn giản nhẹ nhàng, một tình yêu luôn hiện diện nụ cười..
|
hế mà… cái mà Dương Phong nhân được là sự bất lực như hiện giờ. Có lẽ khi yêu Du Y, hắn quá đề cao tình cảm của mình, đề cao Du Y, rồi tự biến mình thành một người hoàn toàn khác. Còn Du Y, cô đề cao Lạc Thiên, đề cao bản thân…
Suy cho cùng, Dương Phong và Du Y giống nhau ở cái cách mà họ yêu bản thân và đề cao bản thân, đề cao người mình yêu. Chính cái sự giống nhau đó, khiến bức tường mâu thuẫn ngày càng được xây cao. Du Y mãi không có tình yêu của Lạc Thiên, và cũng tự mình làm mất tình yêu của Dương Phong. Và Dương Phong, khi bức tường mâu thuẫn đó được xây lên mức cao nhất, cũng là lúc nó che lấp tất cả mọi thứ mãi mãi, thay vào đó, lại là một tia nắng – không sáng chói, chỉ là một tia sáng nhẹ, đang giúp hắn thoát ra khỏi bức tường mâu thuẫn đó…..
|
Lái xe đi đến một bờ sông đối diện khu thương mại sầm uất, một nơi không quá im ắng, cũng không ồn ào. Lựa chọn một chỗ khuất khá yên tĩnh, chiếc xe vừa dừng, Hàn Nhi vội đu người nhảy ra khỏi chiếc xe mui trần sang trọng đó. Để lại bao ánh mắt ngạc nhiên của mọi người xung quanh và cả Lạc Thiên
"Cô đi đâu vậy"
Xem chừng, lời nói này càng lúc càng xa với đối với Hàn Nhi khi mà nó đã đi khá xa Lạc Thiên….
"Ở yên đó đi"
Với suy nghĩ của mình, nó biết rằng có thể Lạc Thiên sẽ lái xe đuổi theo nó nếu không nói lời nào nên Hàn Nhi hét lớn lên rồi đi nhanh một mạch đến cửa hàng gần đấy
Lúc này, Lạc Thiên mở cửa xe và từ từ bước xuống, anh đi dạo trên bờ sông. Một nơi khá lãng mạn cho những cặp đôi khi mà những ánh đèn đủ màu sắc lấp lánh trang trí của khu thương mại được dịp rọi sang. Lạc Thiên thở khì một cái rồi đứng nhìn xa xăm ra xa
Đúng thế con người anh đã thay đổi, cũng giống như ai kia.. thay đổi hoàn toàn, khác hoàn toàn đối với một Lạc Thiên của 1 năm về trước. Cái ngày anh chỉ nhìn thoáng qua và nghe được toàn bộ câu chuyện đó....
Thế mà bây giờ, anh lại đứng đây và kế bên là người đã thay đổi anh thành như thế này.... Con người này không biết đến sự tồn tại của anh, còn anh thì vẫn cứ luôn dõi theo từ ngày đó, 365 ngày, không thiếu một ngày nào...
Vẻ mặt trầm tư suy nghĩ của anh vẫn luôn đẹp nhất, những cô gái xung quanh đang ngồi kế người yêu nhưng ánh mắt vẫn hướng về con người đang nhìn xa ra ấy....
"Nhìn gì ngoài đấy?"
Lạc Thiên giật mình nhẹ rồi quay sang hướng phát ra tiếng nói. Là Hàn Nhi, nó đang đứng dựa vào cửa xe, nhíu mày, nhìn theo hướng mà anh đang nhìn, trên tay cầm 2 bao đựng đồ gì đó....
"Này"
Nói rồi nó cũng quăng hẳn một lon nước ngọt vào người Lạc Thiên. Phản xạ, anh cũng chụp lấy nó, hơi bất ngờ…. Hàn Nhi cũng không đến nỗi lạnh như vẻ bề ngoài nhỉ. Cô ấy chỉ là đang tạo một vỏ bọc vô hình đối với thế giới bên ngoài, với tất cả mọi người và đương nhiên là anh cũng không ngoại lệ
"Cảm ơn"
|