Sô Cô La Đen
|
|
lại bị người dọa cho giật mình, An An nằm dưới nền cỏ xanh tươi.. ngủ ngon lành. Vẻ mặt còn trông rất là hạnh phúc nữa, cứ cuôn tròn trên bãi cỏ như đang nằm trên một chếc giường êm ái..
Người này, không lẽ mất ngủ đến độ này hay sao??
Nhưng cứ để như thế thì không được, trời lại sắp tối, cũng là có khách sắp đến mà người này ngủ ở đây thì không tiện cho lắm. Nghĩ đoạn, Hàn Nhi tiến lại gần, vừa định đưa tay lên khều khều vài cái thì lại bị dọa cho hồn bay khắp nơi vì cái hành động đột nhiên khi không xoay người kia. Hàn Nhi như chết trâng nhìn người đối diện, đôi bàn tay đặt trên không trung nhìn chẳng có dấu hiệu thả xuống....
Người này quả nhiên kỳ lạ.... Thôi thì để cho cô ấy nằm ngủ một chút nữa vậy, nhìn rất là mệt mỏi..
Hàn Nhi xoay lưng hướng đi về phía nhà bếp... "Dì Mai à, ở ngoài sân, có một cô gái tên An An gì đấy, dì gọi cô ấy dậy, để nằm ngủ ngoài đấy sẽ không tốt" Vừa thật may thấy dì Mai ở trong đây, nói gì thì lại cũng phải nên gọi dậy, chứ ở đó nhiễm gió thì sẽ không tốt
"À vâng, thưa cô chủ" Dì Mai cúi đầu cung kính nhìn Hàn Nhi rồi tức tốc định ra sân làm theo lời cô chủ dặn. Nhưng lại bị bàn tay nó để ngang trước mặt khiến dì cũng bất chấp ngừng mà không hề suy nghĩ gì.
Ây da, chẳng phải lúc nãy, dì vừa mới thấy nó ở gần tủ đông hay sao? Lại còn thấy nó vẫn đang loay hoay đem chiếc banh mình ra bên ngoài xem xét gì đó. Sao mà chỉ thoáng một chút lại đứng trước mặt thế này, chuyện này lại khiến bao nhiêu cặp mắt kinh sợ phóng về phía Hàn Nhi…
"Cô An An đó thật sự là người như thế nào?" Kề sát miệng bên tai dì Mai, Hàn Nhi thì thào nge tiếng giống như có con gì vo ve bên tai, ngứa ngáy khó chịu nhưng dì Mai vẫn là một mực đứng im nghiêm túc nghe kỹ từng lời
Chẳng phải rất lạ sao? Dì Mai ở bên đó từ nhỏ đến giờ, lại không ngại gì tính cách của Hàn Nhi. Rất ít khi nào nó quan tâm đến người mới đến nhà mình, chưa nói đến đối tượng lại là một người làm. Nhưng có một chuyện cần phải ghi nhớ, đó chính là Hàn Nhi mà chú ý đến ai, thì người đó sẽ bị nó chọc phá chưa tròn 3 ngày sẽ tự động xin phép nghỉ. Điều này khiến cho sắc mặt dì Mai đặc biệt trắng bệt
"Cô...cô chủ à..." Con bé An An đó thật sự là người tốt, cô chủ cũng không phải là người xấu. Nhưng mà hai người này đối mặt không phải sẽ rất động trời sao. Mà trời lại sinh bản tính cô chủ hiếu động từ nhỏ, lại còn hiếu thắng, nhưng hiện giờ người bà lo lắng là cô chủ Hàn Nhi của mình nha…
"Dì chỉ cần nói... con sẽ không làm gì đến cô ấy" Như hiểu rõ dì Mai đang lo lắng điều gì, Hàn Nhi liền mở lời trấn an. Thật sự thì nó cũng có làm gì người khác đâu, chỉ là tò mò thôi, lại liên quan đến tính mạng mình thì nó không thể yên lặng mà nhìn được
"An An là...."
---
"Cảm ơn cậu đã đồng ý...haha" Tiếng cười rộn lên cả căn nhà, ai nấy đều hết sức vui vẻ cười đùa với nhau nhưng lại có 2 người không thoải mái cho lắm.
Lạc Thiên vừa đến cũng là lúc Hàn Nhi đang dọn thức ăn phụ mọi người trong bếp, Hàn Nhi thực sự rất cố chấp nha - điều này đã được minh chứng bởi đa số hầu hết mọi người trong bếp. Đã bảo là cô chủ hãy lên nhà trên, đừng ở lại đây mà rốt cuộc nó vẫn là đang hăng say làm việc nhất. Đang loay hoay xếp lại vài món trên bàn cho hợp đúng trình tự thì bất giác ngoài sảnh phòng khách nghe tiếng cười râm ran, lại vô cùng sảng
|
khoái. Khỏi phải biết nét mặt Lạc Thiên như thế nào khi nhìn thấy Hàn Nhi...
Trải qua vài giây ngượng ngập giữa hai đôi mắt đang giao nhau, ông Trương nhìn cũng thấy bầu không khí căng thẳng đó thì lên tiếng cười đùa, tiếp tục chủ đề cùng nói với Lạc Thiên ban nãy. Anh cũng vui vẻ mà tiếp nhận, đi theo ông Trương vào phòng ăn. Nó thì lại thở dài rồi lại thoăn thoắt đi lại vào phòng bếp. Giờ lại thêm một điều để Hàn Nhi có thể cám ơn người cha của mình, ông thiết kế nhà bếp và gian nhà chính cách nhau khá xa, rất tiện cho hoàn cảnh lúc này vì Hàn Nhi vốn muốn câu giờ, không muốn mình luống cuống hay mất tự nhiên khi ngồi trên bàn ăn....
------
"An An đâu?" Đang trò chuyện vui vẻ thì ông đột nhiên nghiêm giọng, lên tiếng hỏi dì Mai đứng phía sau lưng, khiến Hàn Nhi một lần nữa đang húp canh mà lại trào trở ra, sặc liên tục...
"Khục...khụ khụ..." Ây da, Hàn Nhi thiệt rất mất mặt nha, cứ ho sặc mãi không thôi. Lại không chịu dứt, nước mắt lại thi nhau rơi lã chã...
Lạc Thiên nhìn thấy không chịu được, anh đưa tay sang phía nó ngồi đối diện, đặt lên trên bàn tay đang nắm chặt khăn lụa trải bàn, lên tiếng: "Cô không sao chứ?" Tại sao lại có người khẩn trương như thế này, chẳng phải người khẩn trương nên là anh hay sao? Đằng này, cái cô gái đang ngồi trước mặt anh lại trở nên vô thức mà làm lộ ra tâm tính của mình...
"Không sao..không sao" Hàn Nhi nở nụ cười gượng, cố gắng vớt vát được chút hình ảnh của mình, rồi nhanh như cắt, rút tay mình ra khỏi tay Lạc Thiên, rời bàn tay chạy nhanh chóng vào gian nhà bên, khuôn mặt đỏ bừng vì nãy giờ cứ ho mãi chưa thể thở được miếng nào. Cùng lúc An An cũng từ trong đi ra, Hàn Nhi lại đang cúi đầu đi vào không chú ý...
Chỉ thấy một luồng gió mát lạnh thổi qua người rồi khiến cả người nó đứng sững người, cả ho sặc cũng bị nỗi giật mình dọa chạy mất.
"Cô chủ .. cô không sao chứ?" Chỉ là tự mình bảo vệ, An An vừa lộn một vòng thật cao qua đầu Hàn Nhi, thấy có gì không ổn, quay sang thì thấy Hàn Nhi ngồi thụp xuống sàn nhà, thở gấp từng cơn..
Thiệt sự khó thở quá. Cứ cảm thấy như lồng ngực vỡ tung vì bị khí lấn áp hết vậy.
Sau khi mọi chuyện đã ổn định, bàn ăn lại có thêm một người ngồi chung, lại là ngồi rất gần ông Trương khiến Hàn Nhi không khỏi rời tầm mắt. Không phải là vì nó ghen tị, thật ra mà nói nếu cho nó ngồi kế thì sẽ là rất miễn cưỡng. Nhưng bây giờ, chỉ là nó chỉ đang chăm chú quan sát động tĩnh mà thôi. Vả lại, Hàn Nhi cũng đang nhìn An An, vừa nãy cô ấy vừa nhảy lộn người qua đầu nó. Chứng tỏ cô nàng này rất ghê gớm..
"Thật sự là chuyện một năm trước, Dương gia chúng tôi có lỗi quá..." Ông Trương ra vẻ mặt tiếc nuối, ngồi khoanh tay trên bàn nhìn về phía Lạc Thiên, anh vẫn đang thản nhiên ngồi dùng bữa, tâm trạng rất vui vẻ. Khi nhìn qua Hàn Nhi, vẫn thấy ánh mắt nó lấm lét nhìn sang phía ông Trương, khiến anh không nhịn được cười vì hành động trẻ con này của nó. Đây cũng là lần đầu tiên anh thấy Hàn Nhi trở nên như thế này, chắc là trong đầu lại đang phân tích chuyện của anh và nó đây mà [ tg: Lạc Thiên ơi, anh đoán tài qá *bật ngón cái*]
"Thật sự là không sao, lúc đó một phần cũng là mọi việc diễn ra quá nhanh.... hẳn Dương tiểu thư cảm thấy không thể nào thích ứng kịp" Anh vừa nói vừa quay sang nhìn Hàn Nhi đang chăm chú vào việc ăn cơm của mình, khuôn mặt lãnh cảm độc giác chỉ một biểu hiện bỗng bắt đầu có biểu hiện thứ hai, rồi thứ ba khi cảm thấy câu nói vừa rồi đang cố ý dò xét mình
|
"Mọi chuyện cũng trôi qua rồi, tôi cũng vừa nghe nói rằng thư ký của cậu vừa có việc bận phải ngừng công tác, hiện tại cậu lại không có ai để hỗ trợ trong công việc.." ông nhúp ngụm trà, rồi nói tiếp " Mối quan hệ giữa hai nhà ta cũng không phải xa lạ, nên tôi nghĩ mình có thể giúp một chút" vừa nói ông Trương lại nhìn qua An An, cô cúi thấp đầu xuống, miệng không nở nụ cười, mặt thì cứ đỏ bừng tỏa ra hơi nóng căng thẳng hừng hực khắp người
Lạc Thiên cùng quay sang nhìn người ngồi kế ông Trương, Hàn Nhi thì ánh mắt đảo lia lịa, không thể giữ được nét lãnh đạm vốn có nữa rồi. Nó hầu như không thể quan sát xung quanh vì lo lắng, và nghiễm nhiên cũng không biết là ông Trương đang nói đến ngừoi khác chứ không phải là nó. Vì nếu lần này mà xảy ra chuyện đính hôn gì gì đó như một năm trước, nó không đủ dũng khí để bỏ chạy lần nữa. Lần trước cũng là vì anh là người nó không quen biết. Nhưng bây giờ Lạc Thiên thì không còn xa lạ gì, vả lại anh cũng nhiều lần ẩn ý nói ra tình cảm của mình cho nó. Hàn Nhi bức bách sắp phát điên nha
"Xin ngài cứ nói tiếp…" Lạc Thiên lễ phép nhìn sang An An rồi chống hai khủy tay lên bàn, nâng cằm lên, hoàn toàn ung dung nhìn về ông Trương
Tốt! Ông cảm thấy rất hài lòng vì tính cách, và cách ứng xử của thằng bé này...
"Có thể hay không con bé này sẽ là thư ký của cậu, nó thật sự rất có tài"
Ơ.... Hàn Nhi thoát nạn rồi sao??? Vì người ông Trương vừa mới giới thiệu cho Lạc Thiên là An An chứ không phải là nó. Cũng không có nhắc gì đến chuyện đính hôn nữa... Hàn vừa mừng thầm trong bụng lại chuyển tầm nhìn sang Lạc Thiên thì ngay vừa trúng tầm mắt của anh đang nhìn nó mỉm cười...
"Nếu như ý ngài là muốn bù đắp lại cho lần đó, thì tại sao khi có sẵn người ở đây, chúng ta cứ tiếp tục tiến hành như 1 năm trước" Lạc Thiên vừa nói anh vừa nhìn xem thái độ của Hàn Nhi, nó đang trợn tròn mắt lên nhìn, thấu rõ cả ẩn ý sâu xa nhất trong lời nói vừa rồi...
|
Nghe câu nói của Lạc Thiên, bầu không khí xung quanh hạ xuống một bậc, cả Dương gia người người đều có thể hiểu được ẩn ý trong câu nói vừa rồi, ông Trương đột ngột nhíu mày, hạ trầm giọng muốn khẳng định lại:
"Ý cậu là...."
---
Ăn xong bữa cơm, Hàn Nhi xin lui trước, câu chuyện trong bữa cơm vừa rồi khiến nó cảm thấy khó chịu, cứ nghẹn tức trong lòng, cảm thấy hành động và suy nghĩ của mình vô cùng mâu thuẫn..
Rõ ràng trong lòng luôn cảm thấy bức bách đến độ chỉ muốn ngay tại lúc đó đứng lên, bỏ đi ngay. Nhưng kết quả vẫn là nó cặm cụi ăn đồ ăn, không một lần ngưởng mặt lên phản kháng
Vốn định không nói ai, Hàn Nhi định một mình đi về nhà, nhưng chỉ vừa bước ra đến sân thì phía sau lưng lại vang lên giọng nói quen thuộc khẽ gọi
"Cô chủ..."
"Gọi tôi là Hàn Nhi.." Cứ gọi mãi là cô chủ, nghe cỡ nào cũng không vừa tai. Vì giờ phút này đây nó thật sự chẳng muốn can hệ gì đến căn nhà này nữa..
Vừa vặn người quay lại thì thấy cô nàng An An đứng phía xa, nhìn như có vẻ muốn nói chuyện, Hàn Nhi cũng tiến lại gần. Nó cũng có chuyện muốn giải quyết…
"Nói chuyện một chút...nhỉ?" Hàn Nhi mở giọng ôn hòa, đi lại bộ bàn ghế bằng đá được chạm khắc tỉ mỉ kế một bồn phun nước lớn, ở giữ đặt một tượng đài nhỏ, lại một khóm hoa dại nhỏ hình vuông lọt thỏm vào bên trong tượng đài khiến nơi đây có phần thơ mộng, tạo nên một không khí ấm áp
Cả hai người bước đến ngồi đối diện nhau. Đôi mắt Hàn Nhi thoạt nhìn trông hờ hững, bâng quơ ngó đủ phía nhưng vẫn là đang tìm cơ hội quan sát kỹ cô gái này
"Chuyện hồi nãy, cô chủ nghĩ thế nào ạ?" Là vấn đề giữa ông chủ và Âu thiếu gia nói trong buổi cơm. Cô biết mình hỏi câu này có hơi đường đột, nhưng quả thật vẫn nên hỏi kỹ một chút
"tôi??” Hàn Nhi gặng hỏi xác minh lại, vì cớ gì tại sao người đây muốn hỏi nó chuyện đó, nhưng lịch sự vẫn là luôn đáp lại khi thấy đối phương bên kia gật đầu có chút e dè – “ không nghĩ gì cả..."
Nhìn dáng vẻ lãnh đạm, một phần rất nghiêm túc nên An An cảm thấy yên tâm, lòng nhẹ đi vài phần. Thật mà nói, mấy ngày nay cô mất ngủ cũng vì chuyện này. Từ khi về Dương gia, chuyện của cô chủ Hàn Nhi đây thì An An chưa bao giờ được nghe nhắc đến. Nhưng dạo gần đây, khi nghe ông chủ (ông Trương) nói chuyện với cô về việc có thể cô sẽ làm thư ký cho một giám đốc thì mọi tò mò cũng bắt đầu nảy sinh từ đó.
Nghe loáng thoáng qua là Dương gia có rất nhiều mối quan hệ tốt, đặc biệt là với Âu gia nên việc trở thành thư ký của Âu gia cũng không làm cô ngạc nhiên cho lắm. Nhưng một lần tình cờ tìm được thông tin và hình ảnh của Âu Lạc Thiên - vị giám đốc mà trong tương lại có thể cô sẽ đi theo thì cảm thấy như bị một luồng điện chạy qua người
Vốn được rèn luyện trở nên lạnh lùng từ nhỏ nên cảm giác điện giật đó phải nói là cảm giác đầu tiên mà cô bắt gặp. Vừa khiến đầu óc con người ta điên đảo, vừa khiến tâm hồn người ta như được tiếp một ánh nắng le lói nhẹ nhàng sau cơn mưa dài vùi lắp.
Nhưng sau đó lại là cảm thấy ánh nắng đó quá nhỏ, không thể giúp gì được nữa khi mà cô nhìn thấy thêm một thông - lúc trước giữa Âu gia và Dương gia lại có một hôn ước, nhưng bất thành. Lý do vì sao hôn ước đó bất thành cũng là do người đang ngồi trước mặt cô đây...
Chuyển nảy sinh tình cảm tuyệt đối là một điều cấm kỵ, nhất lại là với
|
cô – Lâm Dĩ An, một người vệ sĩ luôn đem nguyên tắc lên hang đầu. Chuyện này, chỉ là cô tò mò một chút mà thôi.
"Này…” Hàn Nhi vẫy vẫy tay trước mặt An An khiến cô vừa bừng tỉnh thì lại kịp giật mình khi bất ngờ trước mặt mình là một khuôn mặt bất thường, giữa hai hang long mày nổi lên vài nếp khó chịu của Hàn Nhi…
"À không, xin lỗi cô chủ..." Lần này đến lượt An An cười tươi rỡ rối vấn đề. Nhưng cô lại lâm vào một trận trầm mặc khác khi nhìn thấy cô chủ trước mặt mình thật sự rất đẹp. Trên người ăn vận một bộ đồ giản dị đến độ có thể nói là thập phần che hết đi điểm mạnh nhưng vẫn là lưu lại một nét đẹp thanh thoát, thái độ dửng dưng lạnh lùng tạo cho đối phương một cảm giác bị thu hút. Bỗng dưng cô nảy sinh cảm giác ghen tị
"Giờ tôi hỏi cô một chuyện được chứ?"
"Sao ạ?"
"Cô thật sự là người như thế nào?" An An chết sững ngạc nhiên vì câu nói thâm thúy này, vừa ngắn gọn súc tích lại vừa đủ giết người như cô trong chốc lát. Thái độ của An An càng làm cho Hàn Nhi chắc chắn suy đoán của mình là đúng. Việc cô nàng này vào “ biệt thự trắng” hẵn phải có bất thường
"Sao cô lại hỏi như thế ạ?" Giọng nói An An có phần run run, cô vẫn biết là Hàn Nhi đây thông minh, nhưng vẫn không ngờ lại bị phát hiện sớm thế này
"Cô hỏi thế tất có nghĩa là cô thật không chỉ đơn thuần là giúp việc trong nhà, đúng không?" Hàn Nhi bình thản, đáp lại bằng một câu chặn mọi hướng đi cuả đối phương
Trong lúc cô gái nhỏ trước mặt còn đang đảo mắt không dám nhìn thẳng thì Hàn Nhi lại cất lên một câu hỏi bất thường : "Chúng ta làm bạn được không?"
"Dạ?" Tại sao lời nói nhẹ như gió thoảng qua này trong tích tắc lại như hàng loạt tiếng sấm rền vang dội trong đầu An An. Đột nhiên tại sao cô chủ lại hỏi cô một câu như thế. Hàn Nhi trước đây không hề có bạn, cô cũng biết sơ qua. Nhưng lí do là vì Hàn Nhi không muốn chuốt them rắc rối, cô cũng biết đều này. Nhưng tình hình hiện tại là đang như thế nào?? Cô không hiểu gì cả..
"Chẳng phải tôi đã nói là chúng ta làm bạn sao? Giờ thì cô kể chuyện của cô được rồi chứ?" Vẫn biết được rằng bạn bè thì thường chia sẻ mọi điều cho nhau, nên Hàn Nhi quyết định dùng cách này. Cũng mong cô nàng này biết điều một chút mà chấp nhận. Nó thật không muốn nói lại lần thứ 3
Ặc.....An An như chết lặng Cô có tưởng tượng cũng không nghĩ ra cảnh của mình thảm thế này. Cô chủ lạnh lùng muốn làm bạn với cô nhưng lại là với mục đích khai thác thông tin... Cô cũng rất muốn có bạn, nhưng không phải trong tình cảnh này.
Nếu cô chủ không đề nghị như thế, cô cũng sẽ kể mà. Đâu cần phải làm cho cả hai người bây giờ đều khó xử thế này...
"A... không, không phải là... “ Torn giây phút ngớ người ra, An An nói chuyện với ngôn từ khó hiểu, lắp bắp mãi không ra được câu từ hoàn chỉnh nào… “Cô chủ thật muốn nghe chuyện của tôi ư?"
"Hàn Nhi" Đôi lôngmày lá liễu lại thanh mãnh cong lại, nét lạnh lẽo trên mặt bắt đầu được hâm nóng, biến chuyện đột ngột. Hàn Nhi gằng giọng, nó thật sự không muốn nhắc tới cái từ ngữ đầy ám ảnh này nữa...
Và sau đó là một tràng mặc niệm, Hàn Nhi rất chăm chú nghe từng lời kể của An An. Nhìn lúc An An kể, nét mặt cô cũng rất nghiêm túc khiến nó lại không thể không tin.
Từ nhỏ An An vốn bị bỏ rơi. Lúc đó thật chưa đầy một tháng tuổi nhưng lại đang nằm khóc trước
|