Thần Tượng Của Tôi
|
|
Chương 5. Ngay Lúc Này Em Cần Anh
tiếp nè..... Cả 5 chúng tôi đều đã tụ họp đông đủ. Trong 5 người chỉ có một mk tôi là ngồi ăn, còn cái Thủy thì hết chỗ nói. Cứ ngồi đấy ngắm thần tượng. mi không ăn thì để tôi ăn chò "Nè bà ko ăn ak?" "......" "nè nè.." Tôi phải lay người nó cả chục lần thì nó mới tỉnh lại, quay sang nhìn khuôn mặt ngây ngô hết mức tôi cúi mặt thấp xuống, thất vọng. thôi tui không cần nữa đâu, bà cứ ngắm tiếp đi. thấy tôi không nói gì nữa đâu. Phần bánh xếp của tôi đã sắp hết chả lẽ lại gọi nữa. nhưng nếu vậy thì 3BB sẽ cho rằng mk như con lơn...(T_T) TFBOYS chẳng biết có phải tham ăn không mà suốt nãy giờ tay thì bấm bấm cái điện thoại mặt thì cứ nhìn chằm chằm và ăn.... nhìn ăn cũng đáng yêu nữa chứ tôi cũng ngồi thừ mặt ra ngắm những thiên-thần."Sao em không ăn?" "Em nhìn các anh ăn cũng đủ no oy." Câu nói của tôi làm họ suýt nữa phùn nước mới uống ra. tôi giật nảy mình ra định đưa khăn giấy thì họ bảo thôi thôi và đứng dậy đi vào phòng rửa tay. thủy cũng đứng dậy hớt chỉ có mình tôi ngồi đây. Oài cô đơn thật.tôi dựa người vào ghế và nghịch điện thoại. bỗng nhiên có một người đứng trước mặt tôi. ơ hơ ai vậy? tôi ngẩng lên Way là 1 cô gái rất ư là dễ thương. Cái khí lành lạnh ấy....tôi khâm phục quá đi. Nhưng suy nghĩ của tôi trái ngược với thực tế. "Cậu.." "Sao dám đụng vào TFBOYS của tôi hả????" tôi giật thót tim, lời nói mới manh mẽ làm sao! Nhận ra cái vẻ ganh tỵ ấy tôi vẫn nhởn nhơ đúng dậy nhìn xung quanh người cô ta. nhìn cũng đâu tệ lắm đâu mà tính cách tệ thế nhở? Tôi ghì mặt đối diện. "Cậu nhìn đâu có dữ đâu?" Giờ..ngay khi phát ngôn ra tôi mới nhận ra mk ngớ ngẩn thế nào. Trời ạ nhìn kiểu cách ăn mặc của cậu ta cộng thêm cái vẻ kiêu ngạo, cùng với tiếng nói hống hách cũng đủ để biết mình không đủ trình để chiến rồi mà. Tôi cúi gằm mặt xuống x2 nhưng kiểu này không giống như lúc nói chuyện với cái Thủy. Tôi ko muốn tiếp chuyện với con nhỏ này đâu. "Này sao cậu dám đi cùng ăn cùng với TFBOYS của tôi hả?" "a ha TFBOYS là của cậu ak?" "Tất nhiên tôi là con gái chủ tịch tập đoàn Kana đầu tư cho 3BB dĩ nhiên..." Tôi lập tức nổi khùng lên chửi thẳng vào mặt cậu ta "3BB là do chính sức lực của mk mà trở thành nổi tiếng chứ không phải nhờ mấy cái đồng tiền ít ỏi mà bố cậu đưa ra đâu." Cậu a trố mắt nhìn tôi với cặp mắt ếch...AAA... em sợ lắm chị ơi.... rồi lắp bắp không lên lời, mắt chớp liên tục như cái kiểu không nói thành lời. Chắc chắn khi thế của ta đã làm giặc trố mắt lên mà nhìn rồi. Đúng lúc đó 3BB bước ra cả con thủy nữa không hiểu truyện gì nên cũng ngạc nhiên không kém, họ chạy đến hỏi mấy người xung quanh thì mới biết "Giờ cậu thick sao? " "Tôi chỉ cấm cậu động vào 3BB thoy." "Gì cơ? Tôi cũng là TDT có quyên gì tôi không được động chứ." Cái từ"động" nghe có vẻ không tế nhị cho lắm thì phải. 3BB thì ngây người ra. Vào can đi can đi. Họ cứ đứng bần thần ở đấy ép 1 con ếch mặt mũi lèm bèm như tôi phải lượn trước. Thoy tôi không tám nữa về đây tôi mệt mỏi lắm oy. tôi đi qua mặt cậu ta thì nghe thấy tiếng xì xào không ngớt "Con bé này là ai mà sao dám đương đầu với Dịch Thiên Vi nhỉ?" "Uk con bé này to gan thật.." Bla Bla... Thì ra là Dịch Thiên Vi...cái tên này nghe quen quen cứ như nó rất thân thuộc với mk. Đầu óc tôi choáng váng chắc chắn Thiên vi có 1 điều gì đó rất quan trọng liên quan đến tôi thì tôi mới cảm thấy như vậy chứ. Người tôi lảo đảo may mà có Thủy nó kịp thời đỡ và đưa vào lớp. Nghỉ một lúc tôi bình thường trở lại, lại tươi cười và trò chuyện với bạn bè. ủa mà TFBOYS đâu nhỉ? Từ lúc về lớp đến giờ tôi chả thấy đâu cả. "Em đỡ chưa?" Bất chợt có tiếng nói sau lưng tôi quay lại. Nhị Nguyên hả? Cái Thủy lại đơ x2. Haizz haizz "Không sao không sao....em xin lỗi vì làm các anh lo lắng." Anh ấy cười với tôi.wow nụ cười thiên thần...(^-^) Tùng tùng tùng.Một tiết học mới lại bắt đâu. Tôi đặt sách vở lên bàn và nghe giảng....Dịch Thiên Vi?Dịch Thiên Vi?...Cậu là ai?...Cậu rốt cuộc là ai?....Cậu là ai mà sao là tôi đau khổ đến như vậy?... ...........................................(Mấy bác thông cảm,em đang bí...) ::Tan học:: Lèm bèm..lèm bèm..... .N gươi nói nhiều thế hả Thủy? Tai ta sắp điếc rồi. Ai biểu bố mẹ ngươi không cho ngươi sống gần nhà TFBOYS giờ lại di than vãn.. Bước ra khỏi cổng trường, nó quay lại nhin TFBOYS tiếc nuối, lại còn dơ tay bye bye nữa cơ chứ. Chúng tôi leo lên xe để về nhà..Haizz sao việc hôm nay lại làm mk đau đầu nhức óc vậy chứ.Thiệt tình. Tôi mở điện thoại ra và search tên Dịch Thiên Vi..Wow con bé nổi tiếng thật, cậu ta là đứa con gái duy nhất của chủ tịch tập đoàn Kana(thảo nào kiêu dữ vây) Bố cậu ta tên gì nhỉ?...Dịch Thiên Hạo...Dịch Thiên Hạo,cái tên này mình đã nghe qua, nó vừa thân thuộc, vừa gần gũi.. OMG tôi đau đầu lắm rồi, ai cho tôi biết đó là ai đi. tôi giậm ghịch trong lòng ko ngờ hành dộng cũng bị ảnh hưởng theo. má ơi kinh động họ oy. 3 thiên thần, phải không ai #,Không ai tò mò ngoài 3 người họ, đang trố mắt nhìn tôi. Dáng điệu thục nữ trong mắt họ đâu oy? Tôi đỏ tím mặt, nhăn như khỉ ăn ớt, cúi gằm mặt xuống. Opps thật xấu hổ quá đi mà. ::Tại nhà::15pm Thật may mắn khi bên nước này buổi chiều cho nghỉ. 3 caca lại không có lich trình nên ở nhà chơi với tôi.nói chơi thì hơi ngượng quá.... không còn cách nào khác tôi bắt buộc phải gọi về gia đình cho đỡ buồn nhưng lại bắt gặp tiếng ...Ò í e...Khó chịu thật. "Ring ring,...Listen to my heart.." Yeah có người gọi rồi, số này nhìn rất lạ, mới gặp lần đầu.. "A lô!" "quản lí đây nè." "Ay ya vậy mà em tưởng ai gọi...Có chuyên gì vậy ạ" "Em đến công ty đi." "làm gì cơ ạ?" "Là thực tập mới phải làm quen và tập luyện chứ sao." Anh cúp máy luôn thật bất lịch sư. HUHU tôi kêu trời kêu đât... Thiên linh linh địa linh linh mau ban cho ta sức mạnh linh tinh để quản lí gọi lại bảo không cần tới nữa...Chờ một lúc vẫn không thấy có phản ứng gì tôi đành đi thay quần áo và đi đến công ty. TFBOYS vẫn đang thản nhiên ăn. Nhìn đáng yêu quá papa ơi.. ::Công tY:: lalalalala..Đang đi vòng quanh công ty thì gặp quản lí. Hey yo em chào anh, tôi cúi nhẹ người và nở 1 nụ cười, chẳng biết trong mắt quản lí nó đẹp hay xấu nữa. Anh dẫn tôi tới phòng tập, trong đó có mấy đứa học sinh gì đó. Mặt vênh váo khủng khiếp, ta sẽ dùng lực kameyoko đánh bại các người(Ảo tưởng sức mạnh...^10000) Nhìn thấy một con bé lom khom đi vào, chiều cao không phải dạng vừa, cao hơn đứa này, bằng đứa kia, và có trường hợp lùn hơn một chút so với một số đứa,bọn họ lập tức xông vào hỏi lấy hỏi để như phỏng vấn người nổi tiếng ý. Đến mức Yoori ta đây không trả lời xuể... Trong mấy phút sau lại có dáng của 3 người đi đên, lại là TFBOYS."Em tưởng các anh ở nhà chơi chứ?" Vừa mới gặp tôi đã hỏi một câu hết sức ngây ngô, vô đối luôn "các em đây là Yoori, thực tập sinh mới của chúng ta...Bla bla.." Anh nói nhiêu vậy quản lí. Em buồn ngủ quá đi. tôi ngáp ngắn ngáp dài, câu chuyện thật buồn tẻ. Lập tức anh ép tôi vào trận luôn. Làm mấy cái động tác ép chân hơi bị khổ sở.Tôi cứ la hét ầm ĩ, khóc lóc đủ kiểu vậy mà họ vẫn không tha...HUHU..Anh ơi, em hiểu cảm giác của Tiểu Khải với Nguyên nhi hồi ấy oy..Em biết các anh đau đớn thế nào oy..(Cố chịu đi em giờ tỉnh ngộ ra cũng chưa có muộn đâu) "Em đau lắm oy cho em nghỉ một lúc nhé." Giọng tôi dịu lại, tôi đi ra ghế nằm phịch xuống đây, nen nén nững giọt nước mắt. Khải gia đã đến đưa khăn giấy cho tôi,và an ủi "Em..có đau lắm không?" Giọng anh có chút xót xa, vậy là em vui rồi. "Hức hức..em không đau lắm đâu.." Trước mặt anh tôi vẫn có thể khóc, vì tôi không nhịn được, tôi không thể kiềm chế nỗi đau của mk được.Tôi lấy khăn giấy lau sạch nước mắt nhìn chằm chằm vào anh, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm ấy. Em cảm ơn cảm ơn anh.tôi khập khễnh ra hiệu có thể tiếp tục được. Lần này tôi không la hét nữa, tôi cố cắn rang chịu đựng. My hãy nghĩ đến Tiểu Khải, phải vì anh ấy, phải tiếp tục, dần dần làm quen, cái cam giác đau đớn ấy biến mất. Thật sự tôi đã làm được oy sao?Ôi trời ơi tôi đã vượt qua chính mình.. mấy bác chịu khó đọc nhé chap này có vẻ hơi dở xin lỗi ạ.*cúi đầu*
|
Chương 6. Ngày Em Câm Lặng
Tôi vui sướng và hạnh phúc biết nhường nào, bản thân tôi, bản thân tôi thật sự đã thành công ở bước đầu tiên trên con đường trở thành ca sĩ hay sao? Ôi trời ơi lạy đất lạy quỷ thần tôi làm được....Mơ đê...Mơ đê con đường làm ca sĩ còn dài lắm đó chú... Trong lúc tôi và các thực tập sinh khác luyện tập thì quản lí gọi TFBOYS ra gặp ai đó.Mấy đứa thực tập sinh thì cứ bàn luận xôn xao oy nói này nói nọ cứ như là vui lém. Rốt cuộc đó là ai nhỉ?.... Ngoài kia bầu trời xanh ngắt, nhìn thật là lãng mạng nhưng trong lòng mình đang có 1 niềm bất an nào đó, cứ như nó khủng khiếp lắm, nó liên quan đến số phận của mình???... Thoy đừng nghĩ nhiều nữa.. Tôi lại cắm cúi luyện tập(dù chả bít mk đang tập cái gì?) Mục tiêu của mk bây giờ là trở thành 1 ca sĩ thực thụ sánh vai cùng với TFBOYS chứ không phải nghĩ mấy cái chuyện vớ vẩn lãng xẹt đó.Haizz.. Trong đầu óc tôi đang xảy ra cuộc hỗn chiến giữa 2 tư tưởng. đại khái là tôi nghĩ nhiều lắm..Nói chung là vào 2 việc. Thứ nhất tôi tập,cố tập..Hai là tôi ra ngoài xem đó là ai .. tô nên làm gì đây? Giữa lúc tôi đang miên man suy nghĩ thì nghe tiếng gọị bất chợt của quản lí "Yoori,yoori.." Tôi đi theo tiếng gọi và ra ngoài. đỐI diện tôi,phải chắc các bạn đã biết, chỉ có người đó, kẻ thù của tôi, người đã chạm mặt tôi ở căng-tin,Dịch Thiên vi. Cô ta mở lời hăm dọa nhưng tôi không thèm nghe, mà cứ nhìn chằm chặp vào Dịch Thiên Hạo-papa của cô ta. Cái vẻ mặt đằng đằng sát khí đó nhìn đã thấy ghét. "Này cậu ko nghe tôi nói gì à?" Cậu ta thấy cái sắc mặt của tôi biết mình bị "bơ nặng" nên gượng hỏi "Không..." Đây mới là bản chất thật sự của tôi, đáp lại bằng 1 câu vô vị Thiên Vi nổi sung lên, cô chạy tới chỗ bố mình, làm người đàn ông lạnh lùng đó phải đột ngột quay lại, cuối cùng cũng chịu nhinfd..Haizz.. xung quanh chúng tôi,trên cái hành lang này,giữa 2 bức tường đối lập nhau chỉ có 3 người...Dịch thiên hào sau cái vụ méc của cô con gái thì buông điếu thuốc xuống, quay sang nhìn, ánh mắt thật lưỡng lự. Giờ thì toi thấy sợ, nhưng cái ánh mắt đó thật sự rất đỗi thân quen..Đầu óc tôi loạn hết cả lên.. "Cô ta lm gì con?" "Không thèm nghe con nói." Chỉ là không thèm nghe thôi sao? Tôi khinh loại người này.Và người đàn ông toát lên cái vẻ lạnh lùng đó lại nhìn tôi 1 lần nữa. Tôi xin ông tôi van ông..cho tôi biết sự thật đi. "Ông là gì đối với tôi?" Giọng tôi nhỏ lại, đầy nghi ngờ. Nhưng thật thất vọng, ông ta lại đáp lại trái ngược với mong đợi của tôi. "Tôi là cha của con bé...Cô đã làm con bé nhà tôi buồn." Xin hãy trả lời đi, cho tôi biết sự thật đi.Tôi chán nản lắm oy. "ÔNG LÀ GÌ CỦA TÔI???" Tôi"gào thét" trong nước mắt. Cái điệu bộ gào thét như bây giờ,đáng lẽ phải là lần đầu tiên, sao mà cứ như cả chục lần. Thiên hạo nhìn tôi ngạc nhiên, ông ta ấu trĩ hơn tôi tưởng. "Tôi không là gì cả" "2 cha con ông y như nhau." Tôi kết thục bằng câu nói chả có nghĩa lí ấy. Nực cười thật. tôi nhếch mép cười.Giờ tôi thật sự muốn cười. Sao ông lại xuất hiện? Lí do?Lí do? Tại sao nhìn ông tôi lại đau lòng đến thế? Tôi lấy tay gạt nước mặt, phải kìm nén, phải kìm nén. vào phòng tập, TFBOYS nhìn tôi đầy thắc mắc. Nỗi buồn tôi dịu lại... Ước gì tôi có thể quên đi. Tôi bơ phờ nằm dài trên ghế sofa.Hehe lại nhớ đến cái cảnh 3BB nằm trên ghế, chân đã dài lại còn gác lên nhau. Buồn cười quá đi. Dù tôi có đau lòng đến đâu chỉ vì nghe vài cái tên, thì tôi vẫn biết Khải bảo nhìn tôi nãy giờ.Anh lại đến bên cạnh tôi.Em yêu anh, hihi. Anh là người quan tâm em nhất. "Em có sao không?" "....." Tôi ngước mắt lên nhìn. Thank you my star. tôi bơ quơ trong không khí hệt như tên say rượu, mà tôi có say đầu nhỉ? "Em có sao không hả?" Anh ấy hét ầm lên làm kinh động mọi người. Thấy tôi cứ như 1 con điên, quản lí đành đưa tôi vè nhà. :: NHÀ TFBOYS:: Tôi trở về trong sự chán nản. haizz có vẻ tôi suy nghĩ hơi nhiều thì phải. Vậy thì làm gì giờ. TFBOYS chỉ biết lững thững đưa tôi vào nhà, còn chuyện gì tôi tự lo liệu. vào phòng tôi nhảy hẳn lên giường nằm suy nghĩ giờ tôi muốn ngủ. "Cộc cộc côc." Có tiếng gõ cửa? Tôi ngồi dậy vuốt lại mái tóc, mở cửa. Gặp 3BB phải đẹp đẽ chứ hờ hờ. Thì ra là Thiên Tỉ, anh ấy nhìn tôi bơ phờ có chút lưỡng lự nhưng rồi cũng hỏi han vài câu xong biểu đi ăn cơm. Tôi đóng cửa phòng lại và đi vào nhà bếp. Dù đã ngồi xuống nhưng ai cũng nhìn nhau mà không cầm đũa lên. Ui da tôi đói lắm rồi nhưng chả lẽ đầu têu trước Haizz cơm canh nguội lạnh hết oy. tôi đành cầm đũa lên và GẮP trong 3 cặp mắt ngạc nhiên. Ăn đi ngon mờ. Ngay phút giây đó 3 đôi đũa còn lại cũng được cầm lên... " Này miếng này của em cơ mà." Xin thưa mí cỏ, tôi hơi bất lực, ngay lúc này tôi đang tranh giành miếng ăn với Nhị Nguyên. Hì hì thứ gì tôi cũng thể ngường nhưng miếng ăn thì không được. Chứng kiến cái cảnh nửa thật nửa đùa đấy, Khải ca đành xen vào " Nguyên em nhường không được ak?" Lập tức Nhị ca nhìn ca ca. Xin lỗi anh em đã làm tình bạn sứt mẻ. Hừm nguyên nhi thôi không chấp nữa nhường cho tôi.... Trong 3 người đó....chỉ có 1 người...1 người duy nhất....đang cắm đầu vào cái điện thoại. mà không biết nó có sức hút gì ngoài cái màn hình lập lòe ấy mà Thiên Tỉ vừa từ tốn ăn cái tay thì cứ lướt lướt. tôi lay người anh ấy, làm cái vẻ mặt đang chăm chú....bỗng nhiên bị ngây thơ. "Yoori,cái gì?" "điện thoại anh có cái gì vậy?" Không cần đợi câu trả lời tôi ngó măt vào màn hình điện thoại. Các bạn có biết là cái gì không?????? Rõ khổ ăn không ăn ngủ không ngủ nói không nói,mà cứ chúi chúi vào cái màn hình xem bình luận của fan chất Thiên Chỉ Hạc. Chỉ là ảnh vừa post 1 tấm ảnh mới. hehe thảo nào suốt nãy giờ ngồi cười mà không buôn với anh em. Tôi cầm đũa chỉ chỉ liếc mắt cười đểu với 2 ca ca còn lại.....Họ cũng nhìn tôi....Trời ơi tôi không nhịn được cười... Cả đám cười phá lên, cuối cùng gương mặt lạnh lùng đó đành tắt tạm màn hình điện thoại, nhìn 3 cái vẻ mặt như hề, cười muốn té ghế luôn của chúng tôi. "Cười gì vậy?" Thiên Thiên đặt đũa xuống, khoanh gọn tay lên bàn nhìn. Anh ấy cứ bị yêu ế. "Có...cười...ười....gì đâu..." Nguyên Nguyên xua tay cái miệng lúng búng đầy thức ăn. Huh...giờ nhìn anh còn buồn cười hơn. hahaaaaaaaaaa. Trong cái đám này, đầu têu là tôi, cười to nhất xũng là tôi, sung nhất cũng là tôi, đứa con gái duy nhất cũng là tôi. ......Bữa ăn lại diễn ra....trong đó có rất nhiều thú vị... ::8pm:: Giờ đã 8h rồi mấy chế ạ. Thật sự tôi không thể làm gì ngoài ngủ. Nhưng nằm mãi không tài nào chợp mắt được. Chán thật.. Tôi cứ lăn đi lăn lại trên giường, làm đủ mọi việc. "Cộc cộc." Lần này tôi nghe mấy lần gõ cửa. Tôi bò rột dậy. Là Dương Dương hehe vừa nãy em trêu anh xin lỗi. "En có muốn đi dạo không?" Chắc vì tôi lùn quá hay sao mà anh ấy phải chúi nhẹ người xuống, em lùn quá hihi. "Uwmmm được ạ.Em cũng đang chán ạ." Tôi cười ngai ngùng và đóng cửa để thay quần áo.Chắc giờ này ngoài trời đẹp lắm,thời gian này đi là tốt nhất. Sau khi sửa soạn xong, tôi ra ngoài cùng 3BB, có vẻ tâm trạng đang bức bối của tôi sẽ dịu lại khi ra ngoài. ::Công viên:: Tôi đi lướt qua những hàng ghế đá, vượt qua từng ngọn gió. tôi lon ton chạy trước...Xin nỗi đau trong lòng tôi hãy xóa tan tôi xin đây. Dịch Thiên Hạo...Thiên Vi hãy xóa đi trong kí ức tôiiii Xin lỗi nhé chap này mk hơi chú tâm đến tâm trạng của Yoori, mà ít sâu sắc về TFBOYS. Chắc chắn chap sau sẽ ko thế đâu ạ.
|
Chương 7. Cắt Ngang Dòng Nhật Kí 1
Tôi chạy vù đi một lượt, lướt qua từng hàng ghế đá. Những kí ức đau buồn hãy xóa tan đi, cái gương mặt lạnh lùng đó, cái cử chỉ làm người ta ớn người khi đối diện.... biến ra khỏi tâm trí tôi đi.Dịch thiên Vi...Dịch Thiên Hạo các người là ai mà sao lại xuất hiện trong cuộc đời tôi? Làm cho tô phải tò mò đến mức đau khổ, đau đớn đến như thế. Tôi cứ chạy chạy mãi, chạy đến mức hai đôi chân muốn rời ra. Mọi uất ức trong lòng tôi dồn lại, nhưng không biết lí do tôi uất ức, nó dày nát trái tim tôi cứ như có 1 nhát dao đâm sau vào tim....( có vẻ cảm xúc hơi quá...hị hị) Thấy đã mệt tôi dừng lại, không biết chỗ này là chỗ nào nữa, nhìn là lạ... " Yoori...........yorri....." Tôi nghe thấy tiếng gọi và đi về chiều ngược lại, cố ngó ra phía đằng sau...Tiếng 3BB thì phải, chắc mình lên đứng lại chờ thì tốt hơn. tôi đứng lại, đôi lúc lại nhón nhón người, hình ảnh của họ, cái dáng vấp vừa dáng dấp vừa bất cẩn mà cũng dễ thương ấy nhìn yêu thật.... thấy họ đang chạy lại gần, tôi tiến lên...thì bụm...tôi bị lôi vào bụi cây ven đường... Á nghẹt thở, tôi không thở được, xin đấy tha cho tôi.... tôi cứ thể giãy giũa nhưng không có ích gì. mắt tôi díu lại, cảnh vật xung quanh nhạt nhòa.... nhưng tôi vẫn nghe rõ tiếng gọi, cái giọng ấm áp, của 3BB.... ****************************************** Tôi lờ đờ tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, tôi lắc nhẹ người nhưng không sao cử động được. cái người tôi sao lại nhức khắp mình mẩy thế này. tôi cựa mình, thì bị cái gì đó siết chặt lại. không gian lúc này, quanh tôi một màu tối đen như mực, không có một ánh sáng nào cả, nó không làm tôi rùng mình, nhưng....cái cảnh này...quen thuộc lắm, tôi đã trải qua rồi... Tôi bất lực tựa đầu vào cây cột sau lưng, giá tôi mang một thứ gì đó có ích hơn một chút để tiện hơn trong lúc này...mà giờ hình như trời vẫn tối thì phải hay là trong căn phòng này đóng kín mít nên không có ảnh sáng nhỉ?.... Mà không biết giờ này thần tượng của tôi đang làm gì. Họ đang chơi...hay đang rối rít khi không thấy tôi ở công viên? ..Tôi đang lan man trong dòng suy nghĩ thì thấy có tiếng cửa mở''cạch'' và có ánh sáng lập lòe trước mắt. Có người đến gặp tôi.. Rốt cuộc là ai?Tôi cố căng mắt nhìn rõ khuôn mặt của ngươì đã bắt tôi vào đây... thì ăn một cái bạt tai. Nó thật đau điếng, đau thật. Có vẻ đây là cái tát lần đầu tiên trong đời tôi... "Mày tỉnh chưa con kia." Tôi ngẩng lên, là cô????????? tôi kinh ngạc và đưa mắt chằm chặp nhìn Thiên Vi. "Tôi tưởng cô hiền lành lắm..." thật sự câu này không liên quan gì cả. Cô ta nhìn tôi trong khi tôi đang cố gắng cứa dây thừng. Hự hự tôi không quen làm việc này. "mày nói gì hả con kia??" Cô ta trợn ngược mắt nhìn. Ghét thật. Tôi lặng thinh, chúi chúi vào công việc của mình. Ê thiên Vi cô ta đang cầm 1 cái điện thoại. Bìa có vẻ giống của tôi... "Cô đang cầm...điện...th...oại..của...ai?" Cô ta ngạc nhiên nhìn rồi dơ thẳng cái màn hình vào mặt tôi. Là của tôi? Nó đang bị khóa... nhìn cái vẻ mặt ngây ngô bây h tôi biết thừa Thiên Vi đang cố mở khóa. Cái mật khẩu....nó dính liền với cuộc sống của tôi..... Chắc cả đời hoặc là một khoảng thời gian khá dài, cô ta không mở được. Oài buồn ngủ thật đấy. Tôi ríu mắt lại, ngáp và đi sâu vào giấc ngủ, bỏ mặc cô ta.... :: Sáng hôm sau:: Tạt...tùm.... Ai tát nước vào tôi vậy? Sau một ca tạt nước mạnh, tôi lờ đờ tỉnh dậy. Đầu tóc tôi ướt lèm bèm, nhem nhuốc, chắc giờ tôi như một con điên bởi vì mỗi lần gội đầu xong, ai nhìn thấy cũng phải khiếp sợ và tưởng là con ma. Trời ơi??? Có chuyện gì đang xảy ra? Sao tôi dính nước?? Tôi ngước mặt lên, trời đã sáng... Ánh nắng đã lọt qua khe cửa.. một ngày mới bắt đầu... À tôi phải xem cái tên đáng ghét nào đã lam chuyện kinh thiên động địa này. Có một khuôn mặt nhìn rất quen..Lại là cô ta, ngày nào cũng chạm mặt kiểu này tôi sớm già. "ê......." "gì?" "Tỉnh hắn chưa hả?" "Kệ tôi, tùy cô nghĩ.." "Mày.mày..." "Ring ring ring...Listen to my heart..." âm thanh điện thoại của tôi? Tôi cố giương mắt tìm nguồn phát ra âm điện thoại, thì thấy trên tay thiên Vi đang cầm 1 cái điện thoại, đúng oy hôm qua cái điện thoại của tôi đã ở trên tay cô ta. Mặt cô ta cứ nhìn chằm chằm vào màn hình, loay hoay không biết nen làm gì. Cạch. Vừa chấp nhận cuộc gọi, tôi đã nghe thấy tiếng hét thất thanh..chỉ có thể là họ..."Yoori em ở đâu vậy??? Sao bọn anh không thấy?" Vậy là họ quan tâm đến tôi, chứ không bơ.. )) Lòng tôi chợt trở nên ấm áp hẳn, chắc giờ Thiên Vi ghen tị dữ lắm. Vì tôi thấy mặt cô ta đỏ bừng bừng nãy giờ...Haizz,,, "Đấy m nghe đi." "Cô không sợ tôi nói cô bắt tôi hay sao?" "Dù sao m cũng có biết nơi này đâu..." "Tôi không nghe." "M nghe nhanh đi." "Không. Tôi đang mệt tôi k thích nghe." Phụp, cái điện thoại bị tắt ngúm, cô ta không còn cách nào khác. Nực cười. Chắc chắn tôi sẽ không ở nơi này đâu... Có khả năng như vậy. tôi phải tìm mọi cách để thoát ra nơi này. Thiên Vi đi ra khỏi, đóng chặt cửa lại. Tôi chú ý quan sát từng ngõ ngách trong phòng. Cạch. Hết người này đến người khác. Hết Thiên Vi lại đến ai? Người này là đàn ông? và nhìn thấy ng đó, lòng tôi bất an vô cùng. Cái dáng dấp đó cứ bước từ từ vào một cách thản nhiên. Tôi cứ dần thu mình lại, co dúm về đến khoảng diện tích nhỏ hẹp nhất. Ông ta cứ tiến lại gần, mỗi lúc một gần... Và lại đột ngột dừng lại, dơ điếu thuốc lên. Trong không gian tối đen như mực này tôi k thể nhận dang được người đang đứng trước mặt. Nhưng tôi chỉ kịp nhận ra cái điếu thuốc đang cầm trên tay và cái giọng nói thều thào...hichic.... "Sao cô lại ở đây?" "ông là ai.."" Cô không cần biết." Nghe câu lại tôi lại cảm thấy sao ông ta giống tôi đến thế. "Sao cô lại ở đây?" "Thiên Vi..con gái Thiên hạo.bắt tôi vào đây>" "Sao con bé lại bắt cô vào?" Ông ta vừa nói vừa đi ra phía sau..Cạch cạch tiếng dép cứ lê lết trên sàn nhà... "Tôi...không biết." Tôi ngó ra phía sau thì kịp biết,con dao..ông ta chuẩn bị vung lên.Đừng đừng giết tôi..Tôi chưa có bạn trai...chưa lập gia đình...chưa có công danh ổn định.. Phựt. tôi tưởng rằng trong cái phút giây đó tôi đã gặp diêm vương nhưng cái dây thừng đột nhiên đứt ra, và rơi xuống. Tôi trố mắt nhìn. Trong cái giây phút bất thần của tôi ông ta đã đi từ bao giờ. Tôi cẩn thận đi ra cửa sau, cánh của vừa mở ra thì trước mắt không phải nơi nào khác. Công viên? sao tôi lại ở chỗ này,rõ ràng tôi được đi rất xa.. tôi thôi suy nghĩ và ra khỏi căn phòng quái quỷ đấy. Giờ là ban ngày nên nhiều người qua lại, nhưng cảm giác trống vắng trong lòng tôi vẫn còn. Có một điều không hay đã xảy ra... À cái điện thoại của tôi. Tôi cẩn thận quay lại và lần mò tìm cái điện thoại "Cô tìm cái gì?" Một người đàn ông lạ mặt, hic hic có lẽ bằng tuổi tôi.Tôi cứ lờ đi "Cô.." tìm điện thoại." "Cái này hả?" Tôi quay lại định giật lấy cái điện thoại thì hắn giơ lên. có vẻ chiều cao của tôi không bằng hắn. Không đọ được chiều cao tôi dùng sức hét..Ka ka chộp được oy. Tôi chạy vụt ra trung tâm công viên. Phù phù...Mồ hôi đầm đìa chảy ròng ròng trên mặt tôi... Lần đầu tiên tôi sợ thế này.. "Yoorri?//yoorri" Cái tiếng gọi đấy lại cất lên. Tôi ngó nhìn xung quanh nhưng không thấy gì hết. nó cứ văng vẳng bên tai, hay là tôi bị ảo tưởng??? Nó lại vang lên, lòng tôi nhức nhối vô cùng. Mở điện thoại ra thì có hàng chục cuộc gọi.. Đều là TFBOYS? tôi không tin vào mắt mình vào chạy vụt ra khỏi công viên. công viên ở Trung Quốc thật lớn khiến tôi phải chạy mãi chạy mãi trên đường. Nhưng tôi phải tìm nhà mình...Nhà?? Nhà...??? "Yoori!" Lại một nữa vang lên, tim tôi đau từng cơn...Tôi không chịu nổi tiếng gọi ấm áp đó. Xin đừng vang lên...Xin đừng nhắc tới... Ặc..khục... tôi quỵ người xuống... à mắt lim dim nhìn thấy 3 bóng người đang hớt hải chạy đến... Toi cứ thế mà lăn ra đường không biết mô tê gì cả nhưng tôi vẫn có cảm giác ấm áp lạ thường,có cái gì đã sưởi ấm trái tim tôi. *** Choáng tâm sự với mọi người một lúc ạ vì con bé đang bất tỉnh** Mk xin lỗi vì thời gian vừa qua không đăng chap mới vì ôn thi mà. * giờ mk sẽ tích cực viết lại mong mọi người cho nhận xét hen** Á con bé tỉnh rồi**PP Tôi lim dim mở mắt, trước mặt toàn là một mày trắng, chẳng lẽ đây là địa ngục??(địa ngục màu đen mà má* má này lấn chỗ người ta đang nói** Nhìn xung quanh người tôi chỉ thấy toàn phụ kiện gắn vào, cái bệnh viện chắc? Nhưng tôi có sao đâu mà...đang suy nghĩ miên man thì nghe tiếng bước chân...Nghe quen quá "Yoori.." Nghe tiếng gọi tôi giật mình, 3 ca ca...ôi nhớ quá...chạy đến cạnh tôi và hỏi han mọi thứ? Tôi đã làm sao sao?
|
Chương 8. Cắt Ngang Dòng Nhật Kí 2
^^ nhờ sự góp ý của các bạn mà mình đã dần chỉnh sửa hen ^^ Quay lại với 1 màu sắc mới..............hey............... _____________ Tôi lim dim nhìn ra khung cửa sổ, bầu trời hôm nay thật đẹp.. Nắng chan chứa những nụ hôn ấm áp đôi môi hồng. Gió mang những hơi ấm nhẹ nhàng anh mang đến. Tôi nhìn cành cây thường xuân ngoài kia và nghĩ. Vớ vẩn thật! À tôi nhớ TFBOYS, không biết giờ này họ đang làm gì, đang diễn,đang ngủ, đang ăn,đang nói chuyện? tôi cứ suy nghĩ bâng quơ trong sự yên tĩnh đến lạ lùng.Nhưng sao tôi thấy nhớ họ nhiều quá, không phải dưới cảm xúc của một fan, một TDT.. -Yoori...- Nghe tiếng gọi tôi quay đầu về phía cửa thì bóng Khải ca đập ngay vào mắt. Người anh ấy ướt đẫm mồ hôi, mặt nhễ nhãi.. Ước chi tôi có thể đứng dậy đỡ anh ấy về ghế nhưng mấy cái phụ kiện xung quanh người cứ ghì chặt lại..(Như 1 bạn đã góp ý, lời thoại mình sẽ viết bg "-" để phân cách rõ ràng hơn ) - Anh.......anh làm gì ở đây? Tôi bất giác hỏi lạ thì anh ấy không trả lời mà mệt mỏi tựa người vào ghế,thở phì phào. -Anh làm gì mà mệt thế?-Tôi hơi ngạc nhiên, nghiêng đầu hỏi nhưng vẫn không nhận được câu trả lời... .... -Anh đến thăm em ak?- Không biết có phải lúc đó tôi ảo tưởng không mà phát ngôn ra câu ngu ngốc đó, cái câu nu lốc -_-.. Thế mà anh chỉ nhìn tôi với chiếc băng gâu dán bên lề má. .... -Anh mệt lắm không?-Lần này câu hỏi của tôi quan tâm hơn rất nhiều.Chắc lần này anh lại không trả lời tôi..Anh bỗng nhiên cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi bằng 1 câu hỏi, giọng rất nghiêm chỉnh. Và điều đó làm tôi dễ chịu. -Em đỡ chưa? -Đỡ đỡ...Hơi hơi Anh phi cười. Và rồi, nhìn thấy anh cười, nụ cười ấy... tôi phải thừa nhận rất ấn tượng với 2 chiếc răng khểnh trông rất duyên. Nhờ anh, tôi đã vơi đi phần nào đau đớn, tôi đã cảm ơn anh.. Bởi đó là câu tối thiểu. Khải đến được 1 lúc thì Thiên,Nguyên cũng ùa vào thăm tôi với bánh, với sữa, ..Nguyên còn tâm lí mua cho tôi một chiếc bánh nguyên tiêu. Nó rất ngọt, hợp với khẩu vị.. 4 bọn tôi cứ thể quây quần bên nhau như một gia đình, không hiểu sao tôi lại có cảm giác ấy, nó rất ấm áp và mơ hồ. :: 2 ngày sau:: - Đây là đơn xuất viện. Em kí vào đấy rồi dọn đồ.- Cô y tá quay sang nhắc tôi sau khi làm xong hết mọi thủ tục. TÔi cứ vâng, dạ, bừa đi cho có với bà con. Xu dọn đống quần áo vào va li, tôi hơn hở vô cùng. Cuộc sống đã bình yên trở lại. -Hế nhô!!!!! Tôi quay lại đằng sau và mỉm cười ^^ hi. Khải bước tới, tiến gần lại tôi, và đưa tay lên áp vào trán tôi, rồi nghiêng đầu nở 1 nụ cười thật tươi tắn.. Cmnr tôi đổ rồi ... -Khu trọ- Mấy cái va li lỉnh kỉnh đã được đưa và dọn vào phòng tôi từ trước, h tôi chỉ việc vác cái thân về nhà.... Cơ mà hình như bản thân tôi đã quên thứ gì đó, quên vụ trí 1 đồ vật chăng hay là quên 1 việc tôi cần làm? Tôi cảm tưởng thứ mà tôi quên còn quan trọng hơn những thứ tôi nghĩ đến. Rốt cuộc tôi đã quên gì? "Tít tít tít.. Listen to my heart.." Nghe tiếng chuông tôi nhảy phịch vào góc giường nhấc máy nghe. Nhấp nháy trên màn hình nhỏ xíu nằm gọn trong lòng bàn tay là dòng chữ :"Mom calling", Là mẹ gọi, phải rồi từ lúc tôi bị bắt cóc, tôi chưa liên lạc với mẹ lần nào. -A lô! -Sao con không gọi cho mẹ?-Mở đầu mẹ đã hỏi tôi-Mẹ gọi còn không bắt máy nữa?-Làm tôi ú ớ mãi.. -Vâng hì hì con quên ^^ Sr mom! - Thôi được rồi- Giọng mẹ trầm lại, nghe thật ấm áp (thật là vi diệu!)- À mà Triển nó gọi con suốt, hình như nó không liên lạc được với con. -Triển nào? Ai? Tôi bâng khuâng về cái tên kì lạ. Hình như đã nghe ở đâu rồi, mà cũng chả có ấn tượng nào cả. -Ơ, con không nhớ à? Triển là bạn trai con mà! -bạn trai? Mẹ đùa à !Cơ mà.. triển con cũng không quen ^^ Vụ tai nạn.. mẹ tôi vẫn chưa biết, phải không? Vì tôi thấy bà không nhắc đến. Cả cái vụ bệnh viện, mẹ biết không? Tôi xoay người, khoanh tròn chân lại, đặt máy điện thoại kề sát tai -Mẹ có biết con ở bệnh viện không? -À..chuyện đấy..mẹ biết.. Con có sao không? -Ahihi không sao !..Con đi có việc rồi, pp mẹ - ờ- Giọng mẹ nghe rất buồn, có chút gì đó lạnh nhạt, giá tôi được gặp mẹ bây giờ. Nỗi kinh hoàng trong lòng vẫn chưa biến mất. Lặng người, tôi nằm ngửa ra, bật màn hình điện thoại on fb. ^^ Onl Fb is my job! Mà mở lên cũng không có gì mới. Còn tin nhắn cũng có vài tin, nhưng điều đáng chú ý là ib của nick XXX. Nick đó bị unlock hay chặn mình nhể? Sao mà không thể trả lời cuộc trò chuyện này.. Tôi kéo tin nhắn, tin nhắn nào cũng đều đều, gửi thường xuyên.. Kéo, kéo, kéo cuối cùng cũng đến chốt. Mấy cái tin nhắn đầu thật nhạt nhẽo ! Chả ra gì cả.. Xàm..Tôi lúi húi đứng dậy vứt điện thoại vô một góc và đẩy cửa ra ngoài. 3BB đang ngủ, chắc họ mệt lắm. Mà bây giờ đồng hồ đã điểm 10h.. Khá sớm. Tôi đeo vội đôi dép đi vào nhà bếp không quên mang theo cái điện thoại để còn search mạng ) Đâu tiên làm món gì nào? .. Cà chua xào trứng....Đậu.. Mì.... >o< đầu óc tôi loạn hết cả lên khiến..... :: 30 phút sau:: Lúc này tình trạng vẫn y nguyên lúc trước. Không có một thứ gì được động đến .... Tôi vẫn cắm đầu kéo kéo để tìm món.. Thời gian trôi qua thật là nhanh! Lúc tôi còn đang hí húi tay giơ chảo tay cầm điện thoại, thì có 1 người đã bước ra, đang vò đầu như tổ quạ )) . 2 đứa, bóng dáng k tương đối chút nào, 2 cặp mắt bất chợt gặp nhau, 2 khuôn mặt đập vào mắt nhau. Anh nhìn tôi đơ một lúc,tôi nhìn anh mà mắt ==' chớp liên tục... -Em? Làm gì vậy? Tôi lảo đảo nhét cái chảo về chỗ cũ.... , miệng lắp bắp: -Không...không.... cơ mà anh đúng là đao ==( chất Khải).. -Ờ ờ mà em vô phòng đi.. anh làm cơm -ớ? em con gái phải làm...anh cứ đi.. Hai chúng tôi giằng co nhau mãi.. cuối cùng cả 2 đều xông vào làm. ==' trong khi tay tôi cứ quơ đồ =, động đâu hỏng đấy, thì bên kia.. Có một người chân tay nhanh nhẹn, mắt thì tập trung rần rần, quần áo không lếch nhếch như tôi, mà sạch sẽ,tinh tươm vô cùng...ể, sao nhìn ==' chả lo lắng chút nào vậy? Tôi gạt tay vô tình đổ đĩa bột.... Mặt bắt đầu chuyển.. Đỏ... Xanh..... Tim.......... Hồng......... Tôi sựng người lại , không dám liếc ca ca lần nào.. Ôi mẹ ơi!! Khải cứ nhìn tôi, ...Đầu tóc anh đã chỉnh tề.. Ôi soái ca !!!! AAAAAAAAA!!! ==' Giờ phút này còn nghĩ mấy cái đấy. -Em..Này! -dạ..dạ... gì ạ..?? - Đổ rồi. -Vầng vầng để em đi dọn ^^! Anh không một chút lời mắng mỏ, ahihi soái ca!! Tôi lom khom cúi nhẹ người, vớ lấy cái chổ thu rác về một chỗ. Cuộc sống này mà có những người như anh >< em muốn sống hết đời luôn ahihi.. Tôi cứ rờ rờ... 1 phút..2 phút... ể, tôi cứ ngồi nghĩ rồi cười tự kỉ, ca ca đã xong món ăn rồi.Còn khu của tôi anh ấy cũng dọn nốt rồi. Người gì đâu mà phóng khoáng thế chứ !!< hạnh phúc hạnh phúc >> .. Tôi làm chậm như rùa bò, cuối cùng anh lại phải cúi cái cơ thể 1m8 xuống làm phụ. Nhoáng.. Ôi em kêu anh là Đại thần mất người gì đâu mà nhanh ^^ với đáng yêu cơ! *ngẩng* Hai đứa nhìn nhau x2, nhưng anh làm gì mà mắt em mê anh ghê ^^ òa òa. Bỗng, anh gõ nhẹ vào đầu tôi làm trái tim tôi suýt rơi ra ngoài. - Nhỏ này, làm gì mà lâu thế ==' Anh dọn phát xong nè! -ờ ờ ..==' anh nhanh.. Anh lại vươn cơ thể ấy đứng dậy, nhẹ đem rác ra ngoài, ôi tôi ngại ngùng quá òa òa )Tôi chạy vù về phòng, quần áo vẫn lấm lem bột như con osin =='. Tôi cứ ngỡ ngỡ, ôi nhìn anh, nhìn anh, ôi ánh mắt ấy, ôi nụ cười ấy,lấp lánh lấp lánh.. Anh nhìn tôi kìa, nhìn lâu >o< Oa chu choa mọa ơi... Em kêu anh là Đại Thần mất thôi!!
|
Chương 9 . Khi Bên Em
bận ôn thi nên h mới up ^^ sr nha ____________________________ Help me! Help me! Đại Thần ca ca có phải anh quyến rũ quá rồi không ? >< Anh nhìn em,ánh mắt đấy,ánh mắt sâu thẳm ấy, ôi! >< Em hết mức chịu đựng mất!!!!!!! cả cái giọng trầm ấm đấy nữa >o< nghe càng mang nhiều tình yêu thương. Chết mất! Chậc! Chết mất!Khi tôi đang bay bổng trên mây, lững thững trôi dạt lại kỉ niệm thì bị kéo tụt xuống đất, tiếng gõ cửa vang lên: -My....! Em ra ăn.... Tôi lật chăn khỏi người, vuốt lại hẳn hoi mái tóc, len lỏi mở cửa: -Vầng Vầng! Chết tiệt! Giấc mộng tan rồi ) Nhưng bây giờ ra ăn, >< tôi không những đước gặp một Đại Thần chốn siêu phàm không đâu mà gặp hẳn ba Đại Thần !!!!!!! Tôi cười lén ngồi vào ghế, không phụ giúp gì cả, mà ba ĐẠI THẦN kia đang sắp bát ==' chả lẽ đứng dậy kêu em làm cho à? Tôi chống tay vào cằm, mặt"ngơ ngác" ngắm < cảm giác hơi dâm> Bóng dáng họ cứ lập lờ lập lờ trước mắt, nhanh nhẹn....... Bay.......Đại Thần bay........ .............Cục cục..................... -Ể....My...dậy ăn cơm nào! Đang mơ màng....bàn tay Đại Thần đã chạm vô người...cái cảm giác nâng nâng đó cứ kéo dài, kéo dài mãi cho đến khi...mùi thức ăn nồng nàn, xông xộc vào mũi ><..ể, mùi gì mà thơm ghê ắ!!! Tôi lim dim mở mắt, trước mặt là một bữa cơm thịnh soạn, rất ư thịnh soạn. Điều đáng chú ý hơn, ba ĐẠI THẦN ĐANG NHÌN TÔI.. Ánh mắt rất lạ,rất lạ... Phải đơ một lúc,tôi mới phát hoàng. Khi nhận ra họ đang nhìn tôii trong khi ==' nhìn nãy giờ, té ngửa.. Và quay sang...Đại Thần "lớn" đang quàng tay vào ghế, nghiêng đầu nhìn, cái tay vẫn đặt lên vai tôi.. Cái tay... cái tay....cái tay...ấy ấy !! Bảo bối ca ca, anh đang làm gì vậy? Bảo bối....bảo bối....cục cưng.....cục cưng....ấy ......ấy......>o< đầu óc tôi lập tức bẩn bựa. Này các anh nói gì đi chứ ==' -Anh.....anh.... -Hử? -..... -Này! Gọi sao không nói gì? -Ta ăn cơm?? chứ? Bụng sẵn đói+ tôi đang ngại... Sau cái gật đầu, anh"hô hoán" hai ca ca còn lại sẵn sàng ăn cơm. Nhưng họ không rời mắt khỏi, mắt chằm chằm nhìn.. Mặt tôi đỏ ửng lên..Nóng nóng.. Hỏa hỏa.. >< Này nhé!!! Mặt Nguyên ca nãy giờ vẫn lạnh, cơ mà nhìn mặt anh hơi đỏ đỏ, hồng hồng, nóng à? Trời đang lạnh + anh mặc áo ấm ==' cái thân người nhỏ nhỏ ấy..có cái hồng hồng, êu ơi đáng yêu vãi!! Tôi liếc nhìn Thiên Tỉ. Bất chợt nhận ra, tôi đang nhìn,anh lại cúi gằm mặt xuống..Ặc ặc.... Mà hình như càng lớn anh càng đẹp zai ) >< Ối ối soái ca ! AAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!! Í....ít nói =='. Đói....đói...Tôi giơ đôi đũa gắp bừa thức ăn đi ăn cho có với 3 người họ. Ể mà ==' sao không ai nói gì.? Tôi đá chân Thiên Thiên làm anh ấy giật nảy lên. Giật-Giật-.. Đang nghĩ gì mà"giật" Gớm !! Nhìn người ta xong lại cúi xuống. Tôi lại phải vươn cố cái chân ra đá Vương Nguyên... -Này! Nguyên ca chống tay vào bàn, mắt nhìn tôi ==' -dạ??-Tôi tự mạo nhận trả lời -Lúc nãy... -?????? - Em trông đáng yêu thiệt đấy ) >< òa anh khen làm em xúc động ) òa òa ... Tôi đỏ mặt x2.. sao tự nhiên nói >< thế chứ?? Ngại quá ngại quá! Tôi mặt tưng bửng như quả gấc im lặng cắm đầu vào ăn .. Lâu lâu thần tượng khen lại cảm thấy có một sự phê không hề nhẹ Sống trong căn nhà idol từ ngày nào tôi dần quen thói sinh hoạt của họ . Nếu được sống mãi mãi thì hạnh phúc biết bao ! :: Ngày hôm sau :: - Anh ra mua chút đồ mấy đứa ở nhà ngoan nhé ! - Mới 7h sáng , khi Vương Khải cưa cưa ra ngoài anh ấy dặn dò chúng tôi kiểu như con vậy . - Em biết rồi . Anh ra ngoài cẩn thận ! ^^ Hai đứa kia thì cắm đầu coi phim với chơi game chỉ có tôi là hỏi thăm và nhắc nhở lại . Anh mỉm cười nhìn tôi , nụ cười tỏa nắng với chiếc răng khểnh . Khuôn mặt anh lâu rồi tôi chưa ngắm , cảm giác lâu lắm rồi . Khi Đại thần ra ngoài , tôi cũng hét ầm ĩ lên thông báo mình cũng ra ngoài . Hai người họ chỉ à ừ ậm ừ vài tiếng rồi baii tôi . Hôm nay là ngày nắng đẹp , ngày tốt , sẽ không có chuyện gì xảy ra hết ...............
|