Tiểu Thư Phá Phách
|
|
Chương 29 Đầu Óc Đen Tối Đang ngồi học bài tự dưng nó thấy đầu mình đau nhức dữ dội, nó cắn chặt răng cố không phát ra tiếng kêu đau đớn, bàn tay nhanh chóng lấy trong cặp ra vài viên thuốc đã chuẩn bị sẵn, trong đầu mắng thầm-"chết tiệt, mọi khi đến tối mới đau cơ mà". Huy thì bị cô giáo gọi lên bảng giải bài tập, không hề hay biết tình trạng của nó hiện giờ. Chỉ có Lan ngồi đằng sau thấy nó cứ thỉnh thoảng lại lắc đầu nên lo lắng, lay nhẹ vai cô bạn: -Mày bị sao thế Anh Anh? -Tao không sao, chỉ hơi mỏi cổ tí thôi- nó lắc đầu nhưng không giám quay xuống, nhỡ để bọn họ nhìn thấy bộ dạng khổ sở lúc này của nó chắc sẽ lo lắng lắm. -Ừ- Lan thấy nó lắc đầu nên tưởng thật, lại tiếp tục chú tân vào việc giải bài toán cô mới cho-Ay da, bài này nhìn thế mà cũng khó phết. Nó khép hờ đôi mắt cảm nhận sự đau đớn, mặc dù đã uống thuốc nhưng nó cũng chẳng thấy khá hơn là bao, đầu vẫn đau như bị kim châm trúng. Huy trở về chỗ, thấy nó úp mặt xuống bàn lại cứ tưởng nó buồn ngủ nên để yên, nhẹ nhàng lấy sách vở nó sang chép bài hộ, mấy đứa kia thấy thế lại hùa vào trêu cậu. -Bạn bè chơi với nhau bao nhiêu lâu, có khi nào tui thấy ông chép bài hộ đâu, thế mà bây giờ sao galang thế? -Mới sắp thành người yêu thôi mà được mày coi trọng hơn cả bạn bè rồi, đến lúc yêu nhau không biết mày đá bọn tao vào xó sỉnh nào nữa đây. -Chúng mày chỉ được cái nói nhảm, im hết đi. Huy quay xuống mắng khẽ, trong ánh mắt như đang che dấu sự ngượng ngùng của 1 thằng con trai mới biết yêu. Nó nằm đấy, tuy chưa ngủ nhưng lại chẳng nghe được gì cả, nó chỉ biết đầu nó đang đau và rồi nó ngủ quên lúc nào không hay. -Anh Anh, dậy thôi, đến giờ về rồi-Huy lay nhẹ vai nó, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng khi thấy nó ngủ tới 2 tiết liền. Nhìn cái mặt ngái ngủ ngơ ngác nhìn xung quanh của nó làm cậu phải cố nén cười vì không muốn nó ngại, trông nó giống y như 1 kẻ ngố tàu chính hiệu. Nó dụi dụi mắt đáng yêu nhìn Huy: -Mọi người đi đâu hết rồi? -Bọn họ bảo đi mua ít đồ nên về trước, bọn mình cũng nên về thôi- Huy đứng dậy, cậu khoác balô lên vai rồi cầm luôn balô của nó ra về. Nó mở to mắt ngạc nhiên nhưng rất nhanh sau đó liền chạy đuổi theo cậu. -Ê nè, balô của tớ mà. -Lúc trước thôi, còn bây giờ nó trong tay tớ thì là của tớ. À tớ mới phát hiện ra 1 điều, rằng trong balô của cậu lúc nào cũng mang theo cái "ấy". -Cái ấy? Trời ơi ai cho cậu lục cặp tớ hả? -Có gì đâu, dù sao chúng ta cũng lớn cả rồi, không cần phải căng thẳng đâu. Huy bất ngờ quay lại làm nó giật mình suýt đâm vào cậu, Huy tiến sát về phiá nó, ép nó vào tường khiến nó hốt hoảng giơ 2 tay đề phòng. Thích thì thích nhưng nó cũng không có khái niệm "cho" trước khi kết hôn đâu. -Cậu... Cậu muốn làm gì? Huy không nói, chỉ nhẹ nhành đặt tay lên má nó nói 1 câu đậm chất dụ hoặc. -Dù sao cũng có cái "ấy" rồi, cậu có muốn cùng tớ "thử nghiệm" không? Nó giật mình hất tay Huy ra, cái giọng điệu này giống y như mấy tên sở khanh trong tiểu thuyết. Ôi thôi, lại nữa rồi, nó đang nghĩ đi đâu vậy chứ, Huy đang nói về cái "ấy" cơ mà. Thật là. Tất cả cũng tại Huy mà thôi, nói rõ ra không nói cứ nói "cái ấy" làm ngay cả nó cũng hiểu lần. Biết nó hiểm lầm Huy phá lên cười, đưa tay lên xoa đầu nó. Cậu phải công nhận rằng chọc nó rất rất vui nha. -Cậu còn cười được nữa, sao không nói thẳng là cái máy ghi âm đi, cứ nói "cái ấy" làm tớ hiểu lầm- thẹn quá hoá dận, nó đánh cái bốp vào vai cậu rồi bỏ đi trước. Huy ở phía sau, miệng vừa cười vừa hỏi: -Cái ấy là của cậu sao lại hiểu lầm? Mà cậu hiểu lầm thành cái gì vậy? -Đáng ghét, không nói, hứ... -Khoan đã Nó thấy Lan và Nhi định đi ra ngoài liền lên tiếng gọi lại, nhưng khi họ đứng lại thì nó lại không muốn nói nữa. Mặc dù nó sợ chuyện như tối qua xảy ra nhưng nó lại càng không muốn làm bọn họ lo lắng. Nó nghĩ chỉ cần chuẩn bị sẵn thuốc là được nên lại thôi. -Gì thế? -Không có gì, tự dưng tao muốn ăn mì xào nên định dặn mày tí về mua hộ ấy mà. Thôi đi đi- Nó phẩy tay. -Được rồi, tí về tao mua cho. Nói rồi 2 người xách túi ra ngoài đóng cửa lại. Còn 1 mình, nó để sẵn mấy viên thuốc lên mặt bàn phòng khi cơn đau đầu ập đến thì uống.
|
Chương 30 Biến Mất -Chết tiệt Nó chửi thề,2 tay lấy vội viên thuốc và cốc nước trên mặt bàn uống ngay khi thấy đầu mình bắt đầu nhức. Nhưng lần này có vẻ còn nghiêm trọng hơn mấy lần trước,nó đã uống thuốc ngay từ đầu nhưng cơn đau đầu vẫn cứ mỗi lúc 1 nặng hơn, mấy viên thuốc đau đầu bình thường nó lấy dưới phòng y tế đã không còn tác dụng nữa rồi. Nó không thể làm theo những gì Ngọc Liên đã dặn, nó đau, và nó không thể khống chế nổi bàn tay đang giữ chặt lấy đầu mình nữa. Nó đau đến nỗi phải hét lên, nước mắt cũng cứ thế mà tuôn rơi lã chã,chưa bao giờ nó cảm thấy kinh khủng và sợ hãi như lúc này. Lan với Nhi vẫn chưa về,nó sợ tới nỗi phải lấy máy gọi về cho gia đình.Những hồi chuông vang lên thật nặng nề,cuối cùng thì đầu dây bên kia cũng có người bắt máy. Giọng nói nhẹ nhàng quan tâm vang lên bên tai: "Có chuyện gì mà gọi cho mẹ muộn vậy con gái?Không ngủ được hả?" Nó nấc nhẹ,cố nói cho thành tiếng: -Mẹ ơi,hức,cứu con với,con sắp không chịu nổi nữa rồi,huhu... Con gái đau lắm.- nó oà lên khóc như 1 đứa trẻ bị dao cứa vào tay,rồi lại hét lên vì đau đớn,bàn tay đang cầm điện thoại buông thõng xuống đất. "Mỹ Anh, con làm sao thế này? Mỹ Anh? Con gái... Ông ơi,mau đến trường đón con bé về mau lên, huhu... Tôi đi ngay đây." Buổi tối hôn đó,sân KTX trường YH school đột nhiên xuất hiện chiếc xe BMW sang trọng khiến nhiều người tò mò,vì KTX từ trước đến nay đâu có cho xe chạy vào? Từ trên dãy hành lang tầng 2 KTX khu nữ,1 người đàn ông cõng trên vai 1 cô gái đã ngất đi như chạy tiến về chiếc xe,bên cạnh còn có 1 người đàn ông ăn mặc sang trọng, khuôn mặt cương nghị nhưng lại tràn ngập sự lo lắng.Rồi cả 2 cùng lên xe,chiếc xe phóng nhanh ra cổng và biến mất trong bóng tối. Chiếc xe vừa rời khỏi thì 2 người kia mới từ KTX khu nam trở về, và không hề hay biết chuyện gì vừa xảy ra,vẫn rủ nhau xuống căntin mua mì xào cho nó. Về đến nơi thấy cửa phòng mở toang,Nhi nhíu mày. -Con này nó làm gì mà mở cửa thế nhỉ,hay là có người tới chơi? -Vào đi rồi biết-Lan chẳng quan tâm, ung dung cầm túi mì đi vào trong gọi to:- Bọn tao về rồi đây, tao có mua mì cho mày nữa này. Đáp lại sự chào gọi nhiệt tình của cô là 1 sự im lặng đến đáng sợ. Căn phòng rộng lớn nhưng vắng tanh không 1 bóng người. Nó đã biến mất, và căn phòng có chút gì đó hơi lộn xộn. Nhi thộn mặt: -Ơ, nó đâu rồi mày? Mọi khi giờ này nó ngủ rồi mà? Lan nhún vai: -Tao biết chết liền, hay nó ra ngoài đi dạo nhỉ? Ra đó tìm thử đi. Mì để lâu sẽ không còn ngon nữa. -Ok. Lan, Nhi đang định ra ngoài tìm nó về thì cái loa trong phòng đột nhiên được khởi động làm 2 người giật mình. Giọng thầy HT vang lên trên loa rõ mồn một. "phòng 25 nghe rõ. Vừa xong người nhà hs Mỹ Anh có đến xin phép cho em được về nhà với lý do chính đáng, vì thế nhà trường cũng đã đồng ý cho em về vài ngày. Thầy thông báo để các em cùng phòng biết và không cần lo lắng. Còn đâu, chúc các em ngủ ngon." Loa đã tắt nhưng mặt bọn họ vẫn đơ như quả bơ. Nó về sao cả ngày hôm nay không thấy nó nhắc đến chuyện này? Đã thế lúc về điện thoại cũng không thèm gọi báo cho 2 người 1 câu nữa chứ, hại họ cất công mò xuống tận căntin mua mì xào cho nó ăn. Con nhỏ này không được rồi, mai phải gọi điện mắng cho nó 1 trận mới được, còn bây giờ thì đi ngủ đã. Dù sao nhan sắc cũng phải được quan tâm hàng đầu. Ở biệt thự Dương gia, 1 đoàn bác sĩ đã đứng đấy đợi sẵn, vừa thấy nó về là lập tức chuyến lên phòng khám riêng trên lầu. Ngồi trong phòng khách, mặc dù đã cố gắng kìm nén nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn ra, bà Dương ôm lấy tay chồng mình mà khóc vì thương con gái. Cứ nghĩ tới bộ dạng đau đớn của nó là trong lòng người làm mẹ như bà đau đến xé lòng. Bảo bối của bà, sao lại khổ thế này chứ. Ông Dương ngồi cạnh vỗ vai an ủi vợ, chốc chốc lại nhìn người trước mặt thở dài não nề. Lúc ông đến nơi, nó vẫn còn tỉnh, khuôn mặt nó tái mét, nước mắt chảy dài nhìn ông đau đớn. Nó chỉ kịp nói câu "Ba ơi" rồi lịm đi trong vòng tay ông. Lúc đấy tự dưng ông cảm thấy mình thật bất lực và vô dụng, muốn khóc nhưng không thể, vì ông là trụ cột duy nhất của gia đình này, cho nên ông không được phép yếu đuối. Người ngồi đối diện vợ chồng ông Dương không phải ai xa lạ mà chính là thầy Vỹ-người đã cõng nó trong KTX và cũng là người bạn thân lâu năm của gia đình ông,hiện tại thầy cũng đang rất lo lắng cho bệnh tình của nó và càng lo lắng hơn cho vợ chồng bạn vì con mà suy kiệt tinh thần.
|
Chương 31 Biết Bệnh -Sao rồi bác sĩ? Bệnh tình của con bé có nghiêm trọng lắm không?-bà Dương quơ vội lấy tay vị bác sĩ vừa bước ra, đôi mắt đỏ ngàu vì khóc nhìn ông như cầu khẩn:làm ơn,hãy mau nói tình trạng của con bé cho tôi biết. -Phu nhân,bà hãy bình tĩnh,tình trạng hiện giờ của tiểu thư đã ổn định.Chỉ có điều,Có điều..-nói đến đây vị bác sĩ kia lại trở nên ấp úng,dường như ông sợ điều mình sắp nói ra sẽ làm tổn thương những người có mặt,nhưng với cương vị là bác sĩ,ông bắt buộc phải nói-có điều chúng tôi phát hiện ra trong đầu của tiểu thư xuất hiện 1 khối u,và nó đã sang đến giai đoạn 3,các dây thần kinh trong não bị khối u chèn ép nên mới gây ra hiện tượng đau đầu gần đây của tiểu thư.Tình trạng này rất nguy hiểm,nếu không mau làm phẫu thuật thì rất có thể khối u sẽ phát triển sang giai đoạn cuối. Tất cả từ trên xuống dưới người nhà Dương gia đều nhất thời hoá đá.Quản gia cùng mấy người làm không thể kìm nén tiếng hét đầy kinh hãi của mình: -Ung thư sao? Còn ông bà Dương như vừa từ trên trời rớt xuống địa ngục,sock tới nỗi không thể đứng vững mà phải dựa người vào tường.Bà Dương vùi mặt vào ngực chồng khóc nức nở,câu nói phát ra không còn được chọn vẹn. -Ông ơi,hix..Con..Con bé bị ung thư,chúng ta..Chúng ta phải làm sao đây? Huhu.. Ông Dương không nói gì,đúng hơn là ông không còn sức để nói nữa,con gái ông..nó mắc phải căn bệnh mà bất cứ ai cũng phải sợ. Cái tin này giống như sét đánh ngang tai khiến ông không thể tin đó lại là sự thật. -2 người bình tĩnh đi,chẳng phải chỉ cần làm phẫu thuật cắt bỏ khối u là con bé sẽ khỏi hay sao? Người ta nói đúng,người ngoài bao giờ cũng tỉnh táo hơn người trong cuộc,thầy Vỹ nhẹ nhàng khuyên bảo ông bà Dương rồi hỏi bác sĩ:- vậy bao giờ thì con bé có thể làm phẫu thuật? -Càng sớm càng tốt,nhưng tôi khuyên gia đình nên đưa tiểu thư sang Mỹ thì hơn,bên đấy dụng cụ hỗ trợ lẫn tay nghề đều cao hơn hẳn,tỉ lệ thành công lại không để lại di chứng sẽ cao hơn mức 70%. Ông bà Dương thấy thế thì cũng yên tâm hơn phần nào,bà Dương cũng đã thôi khóc,nhẹ nhàng bước vào phòng thăm con gái,còn ông Dương thì xuống lầu tiễn khách. -Con gái ngoan của mẹ,sao con lại khổ thế chứ? Tại sao con lại mắc phải căn bệnh này?-bà rơm rớm nước mắt. Khuôn mặt nó lúc này cũng bớt xanh sao hơn,đôi lông mày cũng dãn ra dễ chịu nhưng đôi môi anh đào kia vẫn còn nhợt nhạt lắm. Nó nằm yên đấy,khoé mắt trào ra 1 giọt nước trong suốt trong thầm lặng. Cũng trong tối hôm đấy,1 cuộc gọi từ Việt Nam sang Mỹ được kết nối. -Mày giúp tao 1 việc được không? "..." -Tối mai về Việt Nam đón tao sang Mỹ cùng mày. "..." -Tao..Muốn sang Mỹ chữa bệnh. Nó bước xuống phòng khách thì thấy ba mẹ đang ngồi uống trà,8h rồi,2 người không đến công ty sao? Chợt,nó thấy tim mình nhói đau khi biết ba mẹ vì mình mà lo lắng,bỏ cả công việc để ở nhà chăm sóc nó. -Ba mẹ à-nó cố gắng cười thật tươi rồi sà vào lòng mẹ. -Cái đứa này,lớn rồi mà cứ như trẻ con ấy.-Bà Dương cười hiền,xoa đầu cô con gái nhỏ,trong lòng có chút gì đó xót xa. -Dậy rồi à,vào ăn sáng đi con-Ông Dương đặt tờ báo xuống bàn,nhìn nó quan tâm. -Dạ, mà tối qua con bị gì vậy ạ?-nó ấp úng. Nghe nó hỏi,ông bà Dương hơi tái mặt,bà không giám nhìn nó còn ông thì lấy lại bình tĩnh,trả lời: -Bác sĩ bảo tại con hay học bài khuya dẫn đến căng thẳng,nghỉ ngơi vài ngày sẽ không sao cả. Nó mỉm cười,gật đầu đi vào nhà bếp ăn sáng.Nếu ba mẹ sợ nó buồn thì nó sẽ không hỏi nữa,dù sao thì nó cũng biết cả rồi. Ăn sáng xong nó mới nhớ ra 1 chuyện hết sức quan trọng,đó là từ tối qua tới giờ nó chưa gọi điện báo cho mấy đứa kia tiếng nào. Nó đau khổ cầm điện thoại gọi cho Lan,hồi chuông còn chưa đổ quá 2 lần thì bên kia đã có người nhấc máy.Đúng như những gì nó nghĩ,vừa bắt máy là Lan và Nhi đã ca nguyên 1 bài không kịp để nó ú ớ câu nào,nào là trách nó về mà không báo trước,lại còn bắt họ đi mua mì xào;nào là về rồi mà sáng cũng không chịu gọi,đợi đến trưa mới gọi rồi tùm lum tà la hết cả lên,nó phải cố gắng năn nỉ mãi bọn họ mới chịu bỏ qua cho.Thật là mệt hết biết luôn. Xong,nó tắt máy gọi điện cho Huy.Thấy nó gọi,cậu vui lắm thì phải,suốt cuộc nói chuyện cứ thấy cậu cười mãi thôi. Tại nó về nhà đột xuất nên lịch đi chơi valentime của nó và Huy phải thay đổi thời gian xuất phát,đáng ra là 9h nó và Huy sẽ trốn trường đi chơi đến tối mới về nhưng bây giờ phải chuyển xuống 2h chiều, thật đáng tiếc.
|
Chương 32 Buổi Đi Chơi Cuối Cùng Nó tự ngắm mình trước gương thật lâu,trong lòng tự nhủ dù sao đây cũng là buổi đi chơi cuối cùng, cho nên phải thật xinh đẹp. Nó chọn cho mình chiếc váy lệch vai màu xanh dài trên gối, xếp li, trên cổ quàng khăn voan mỏng, chân đi giày cao gót. Mái tóc xoăn 3 màu được nó tết dọc dừa, trên đầu đội mũ phớt phong cách, khuôn mặt cũng được trang điểm nhẹ để che đi nét mệt mỏi của 1 người bệnh. Trước khi ra khỏi phòng, nó phải uống thuốc để đề phòng trường hợp xấu xảy ra. Mong rằng mọi chuyện sẽ suôn sẻ. Buổi đi chơi cuối cùng, nó rất muôn lưu lại kỉ niệm tốt đẹp trong Huy. Nó xuống lầu xin phép ba mẹ rồi ra ngoài, nơi có 1 chàng trai đang đứng đấy đợi mình. Chàng trai ấy rất đẹp, 1 nét đẹp của tuối trẻ năng động trong bộ đồ thể thao cá tính: áo phông rộng, quần hiphop, giày trắng, đầu đội nón. Bàn tay cậu khẽ đung đưa theo điệu nhạc phát qua tai nghe thích thú, đôi môi mấp máy theo lời bài hát sôi động nhưng lại không bật thành tiếng. Thấy nó, khuôn mặt đẹp trai ngệch ra rồi lại cười tít mắt: -A ha, Anh Anh nhà ta hôm nay xinh ghê. Tí nữa là tớ không nhận ra luôn đấy. -Chậc, thế trước đây tớ không xinh sao? Đau lòng quá.-nó vờ ôm mặt uất ức làm cậu chàng cười sằng sặc. -Đấy là cậu tự nói đấy nhé, tớ chỉ gợi ý thôi nha. -Ơ, sao Huy giám..- nó bặm môi đấm nhẹ vào vai Huy, khuôn mặt giận hờn y hệt trẻ con cấp 1. Thấy nó bỏ đi trước, Huy tháo tai nghe rồi cũng bưới tới đi cùng, bàn tay không yên phận chọc nhẹ vào vai nó. -Này, giận đấy hả? Nó vênh mặt, bước chân còn dài hơn lúc nãy: -Ai giám giận Huy chứ? Nghe nó hỏi Huy không ngần ngại mà chỉ luôn sang nó: -Cậu chứ còn ai. Nó méo mặt, lúc nãy chỉ là giả vờ nhưng bây giờ thì giận thật rồi đấy. Nó bỏ lại 1 câu rồi bước đi thẳng: -Cái đồ đáng ghét. Huy cố nín cười vì bộ dạng trẻ con của nó, đây là lần đầu tiên cậu làm nó giận, bởi cậu rất muốn nếm thử vị giận hờn trong tình yêu là như thế nào. Chợt, trong đầu Huy nổ cái bùm. Tại sao cậu lại quên hôm nay là ngày gì chứ,nhỡ nó giận rồi tí không nhận lời cậu nữa thì sao? Ôi điên mất. Vậy là Huy lại phải cấp tốc đuổi theo nó năn nỉ: -Hix,Anh Anh đừng giận Huy,Huy chỉ đù tí thôi mà.Xin lỗi,ngàn lần xin lỗi luôn đấy. -Không xin lỗi gì hết,nhìn cái mặt đã thấy ghét rồi. -Vậy là vẫn còn giận hả? Đừng mà, không Huy khóc đấy? -Ừ,khóc đi -Rồi nhé,nếu cậu mà bịt miệng tớ có nghĩa là cậu hết giận.Ok? -Ok -Ối làng nước ơi,oa oa oa oa..phụp -Trời ơi,cậu làm thật hả? Xấu hổ quá đi Đúng là ngày lễ tình nhân có khác,bọn nó đi đến đâu cũng thấy người ta có đôi có cặp khoác vai nhau tình tứ,thỉnh thoảng Huy còn lay vai chỉ nó cái cảnh 2 người thân mật làm nó ngại gần chết. Nói thì cậu lại bảo "đấy là chuyện bình thường" rồi lại nhìn nó với ánh mắt khó hiểu,phải cố gắng lắm nó mới không nghĩ ánh mắt ấy là của mấy tên dê xồm không thì lại có chuyện rồi đấy. Huy dẫn nó đến khu giải trí nằm giữa lòng thành phố,cậu đi mua 1 đống tiền xu rồi dẫn nó vào trong chơi. Vừa đi qua thấy có máy chơi bắn súng nó liền kéo tay Huy lại nằng nặc đòi chơi,thế là Huy lại phải lấy mấy đồng xu bỏ vào máy rồi nhìn nó thách thức. -Giám thi với tớ không? -Ok,chơi thì chơi-nó vênh mặt tự tin đáp,nhưng cái tự tin đấy dần xẹp lép khi liên tiếp thua cậu 5 ván liền.Nó tức dận đá vào máy chơi mắng xối xả và kéo Huy sang trò khác. Huy cứ vừa đi vừa tủm tỉm cười khiến nó muốn giả vờ không biết cũng không được,nó đã ngại bây giờ còn ngại hơn,tới nỗi nó chẳng giám nhìn mặt cậu nữa.Cái tên này,sao hôm nay hắn đáng ghét thế nhỉ? Huy hắng giọng,lấy lại bộ mặt tử tế để an ủi nó: -Cậu đừng tức làm gì,thua trò này nhưng không có nghĩa là sẽ thua hết mấy trò khác.Ở kia có trò cá ngừ đại dương,chúng ta lại chơi nha. Nó gật đầu đi theo Huy. Luật của trò này là người chơi phải điều khiển chiếc vợt của mình sao cho vợt được con cá ngừ vào lưới,người nào vợt được trước và không bị cá mập cắn sẽ được thưởng 1 chiếc lắc tay bằng bạc.Nghe thì có vẻ dễ nhưng lại chưa thấy ai nào làm được điều này. Màn hình vừa hiển thị chữ "start" là nó cắm đầu vào đuổi theo con cá ngừ,mặc kệ mình đang bị 1 con cá mập đang đuổi theo sát nút,đến lúc nó sắp bị ăn thịt thì Huy bất ngờ nhảy ra thay nó chui vào bụng con cá. -Yeah Nó nhảy cẫng lên sung sướng,ôm chầm lấy Huy,sau bao lần Huy chấp nhận hi sinh thay nó thì cuối cùng nó cũng vợt được con cá kia vào lưới. Huy cười,xoa nhẹ đầu nó: -Cậu thắng rồi
|
Chương 32/1 Nó gật gật, từ khoé mắt trào ra 1 giọt nước trong suốt. Nó thấy hạnh phúc, không phải vì chiến thắng mà là vì Huy. Nó biết suốt trò chơi Huy luôn làm nhiệm vụ canh cá mập cho nó, thấy nó gặp phải nguy hiểm là thay nó nhảy vào. Chỉ cần thế thôi, như thế là nó đủ biết rằng Huy luôn quan tâm đến suy nghĩ của nó, sợ nó thua sẽ nản lòng nên mới nhường nó, chỉ cần thế thôi, là nó đã thấy hạnh phúc lắm rồi. -Ngốc, sao lại khóc chứ, người ta không biết lại tưởng tớ bắt nạt cậu đấy.-Huy chọc nó, được nó ôm, trong lòng cậu ấm áp lắm. -Tại tớ vui quá đấy mà-nó buông Huy ra làm ai đó tiếc hùi hụt. -Chúc mừng em đã giành được phần thưởng là chiếc lắc bạc từ Ban tổ chức- chị nhân viên mỉm cười, đưa cho nó chiếc lắc bạc hình bông hoa tuyết rất đẹp. -Cảm ơn chị-nó còn chưa kịp nhận lấy thì đã bị Huy nhanh tay cướp mất. Cậu nhìn nó nở nụ cười mê hoặc, nhẹ nâng bàn tay nó lên: -Để tớ đeo cho cậu nhé! -Ồ Mấy người đang chơi trò chơi ở gần đấy thích thú ồ lên rõ to. Nó ngại, chỉ gật đầu chứ không giám nhìn ai đó. Cái nụ cười ấy khiến nó muốn từ chối cũng không thể được. Đeo cho nó xong, 2 người lại tiếp tục sang chơi trò khác. Còn mấy cặp kia thấy thế cũng bắt trước 1 người vợt 1 người canh cá mập, thành ra số người thắng cứ thế tăng lên vùn vụt, số lắc bạc bị tẩu thoát cũng ngày 1 nhiều khiến cho mấy người nào đó tức ói máu. -Hắt xì, ai chửi mình thế nhỉ? Nói xong cả 2 cùng nhìn nhau ngạc nhiên vì sự trùng hợp đến không thể nào tin này. Ngay cả hắt xì cũng trùng hợp thì hơi bị lạ đấy. -Kệ đi, chúng ta đi chơi tiếp- nó cười hì hì rồi cầm tay lôi Huy đi chơi đủ thứ trò, đến khi trong túi chỉ còn lại 1 đồng xu duy nhất mới chịu ra về. Đi ra đến cửa, Huy thấy người ta tụ tập đông đúc ở chỗ trò chơi ném phi tiêu nhận quà nên cũng tò mò kéo nó lại xem thử. Thì ra bọn họ thích thú đến vậy là do con gấu bông to đùng nằm ở tấm biển số 28. Huy chỉ tay về phía con gấu rồi nói với giọng điệu vô cùng tự tin: -Cậu thích con gấu đó chứ? Để tớ lấy nó cho cậu nha. Huy mang 1 đồng xu duy nhất còn sót lại để đi đổi lấy 1 cái phi tiêu. Cậu đứng ở vòng tròn quy định, đưa phi tiêu lên ngang tầm mắt, nhắm thẳng tấm bảng tí hin số 28 mà chuẩn bị ném. Mấy đứa con gái thấy trai đẹp thì ra sức hò hét làm náo loạn cả 1 khu, còn nó thì chỉ nhìn cậu nói đúng 1 câu: -Tớ không hi vọng gì ở cậu cả, mong rằng người nào dính phải sẽ không quá nặng. Người ngoài không hiểu nhưng Huy thì hiểu rất rõ, cậu phá lên cười, nháy mắt với nó rồi bắt đầu phi. Tất cả như nín thở nhìn theo hướng chuyển động của phi tiêu, và rồi họ như sực tỉnh bởi tiếng hét chói tai của 1 cô nàng mê trai, cái phi tiêu ấy không gim trúng tấm bảng số 28 mà lại gim trúng trán cô nàng. Cũng may phi tiêu được làm bằng nhựa chứ không xong rồi. Người yêu của cô gái thấy thế vô cùng tức giận, mắng chửi xa xả nhưng lúc quay lại thì chỉ hỏi được đúng 1 câu ngớ ngẩn: -Ủa, bọn nó đâu rồi? Nó chống chân thở phì phò. Mệt, quá mệt. Bên cạnh Huy cũng chẳng khác nó là mấy, mặt mũi cũng đang đỏ bừng hết cả lên vì mệt. Nó chợt rùng mình khi nhớ lại bộ dạng săm trổ đầy mình của người yêu cô gái lúc nãy, cũng may 2 người chạy nhanh chứ nếu để bọn họ bắt được không biết sẽ phải gãy mất mấy cái xương sườn nữa. -Cậu thật là, tại cậu mà tớ mệt gần chết luôn này- nó lườm Huy trách móc, nhưng ngay sau đó lại bật cười khi nhớ lại khuôn mặt thảm hại của cô gái kia. Đáng đời, ai bảo giám nhìn Huy của nó bằng ánh mắt đắm đuối đấy chứ. -Vui mà, đúng không-Huy ổn định nhịp tim, tiến tới ngồi cạnh nó bên vỉa hè. -Ừ- nó gật đầu. Trời cũng bắt đầu tối, đường phố cũng đã lên đèn, ngoài đường những chiếc xe cũng thưa dần, và quan trọng hơn hết là... Bụng nó cũng bắt đầu đói rồi!!! -Chúng ta đi ăn tối nha?- Huy đề nghị, đưa tay ra trước mặt nó mời mọc. -Ok- nó đặt tay mình lên tay Huy, nhờ sức của cậu mà đứng dậy. Quán ăn Huy đưa nó tới là 1 quán ăn bình dân nhưng lại rất đông người tới ăn, nó và Huy phải cố gắng lắm mới tranh được cái bàn trong góc quán. Sau khi gọi 2 đĩa cơm xào thập cẩm, Huy mới bắt đầu giải thích lý do cậu đưa nó tới đây. -Cậu đừng nghĩ tớ vì tiếc tiền nên mới dẫn cậu tới đây nha, tại tớ nghĩ cậu dù sao cũng là 1 tiểu thư danh giá ,món ngon nào cũng đều thử qua hết rồi nên hôm nay tớ mới dẫn cậu đến đây để thay đổi khẩu vị.. -Thì tớ có bảo sao đâu. Đồ ngốc!
|