Hoàng Tử Da Ngăm và Công Chúa Dịu Dàng
|
|
Năm tháng cứ thế trôi đi, Tinh Kỳ vẫn ở cạnh Á Mỹ, vẫn luôn đứng đầu bảng xếp hạng về cả thành tích lẫn nhan sắc, anh hết học lại đi thực tập ở công ti của bố. Giờ thì anh đã tốt nghiệp và đang học làm chủ tịch thay bố. Tinh Vân thì vẫn luôn có Tuệ Châu và Hoàng Vũ là bạn đồng hành, sáng thì đi học, trưa thì lâu lâu lén nhìn qua bàn của Tinh Kỳ, chiều thì lại học tiếp, tối thì đi hát. Lâu lâu, hai người có đi qua nhau trong hành lang trường, nhưng không ai nói câu gì, không ai ngoảnh mặt lại như hai đường thẳng song song không bao giờ cắt. Còn bí mật tại sao Tinh Vân lại chia tay với Tinh Kỳ thì chỉ có Tuệ Châu, Hoàng Vũ, Gia Vệ và Gia Hoành biết. Nhưng không ai dám hé nửa lời với Tinh Kỳ vì lý do quá “chính đáng”
Đang ngủ, đột nhiên Gia Vệ thấy nhột nhột ở chân. Anh mở mắt ra thì thấy một cục đang nhoi nhoi dưới chăn. _Ma hả? Áaaaa, ma… ma… Trong lúc hoảng hồn chạy trốn con ma thì Gia Vệ bị vướng cái chăn té ngửa xuống giường. _Em nè – Gia Hoành nói tỉnh bơ, mở tấm chăn ra cho Gia Vệ thấy mặt Gia Vệ hậm hực : _Nửa đêm nửa hôm qua phòng anh làm gì? _Tại em không ngủ được, em có chhuyện này muốn bàn với anh nè – Gia Hoành với cái người nhoi nhoi, cái mặt cún con ra chiều biết lỗi _Chuyện gì? Để mai nói không được sao? – Gia Vệ hơi hơi mủi lòng _Không được, không được đâu mà – Gia Hoành phùng má làm nũng (Anh em nhà này ngộ ghê!) _Ừ được rồi, nói nhanh cho anh còn ngủ _Anh nè, Tinh Kỳ ra trường đi làm ở công ti được mấy tháng rồi anh? _2 ngày nữa là một tháng, thì sao? _Làm việc lâu với anh Tinh Kỳ, em mới phát hiện ra một chuyện là nó bị bệnh hoang tưởng đó! _Là sao? Em nói rõ ra cho anh nghe koi – Gia Vệ tự nhiên hết buồn ngủ _Hình như nó nhớ Tinh Vân quá anh à. Hôm qua, cô thư ký của nó mang tách cà phê qua, tự dưng nó la toáng lên: “ Tinh Vân sao em lại ở đây?” Đúng lúc đó, em định nhờ nó duyệt cho bản hợp đồng nên nghe .
|
_Ừ, nhỏ Tinh Vân dạo này cũng lạ nữa, hôm qua anh thấy nó lấp la lấp ló nấp trong bụi cây đối diện công ty. _Thì đó, hay tụi mình thử… _Em điên à? Tội cho Tinh Vân, cô bé đã chịu đựng biết bao lâu nay cho Tinh Kỳ với Á Mỹ được viên mãn, để công ti Âu Long hợp tác với công ti Gia Minh trở thành tập đoàn lớn mạnh nhất châu Á. Quên rồi sao? _Không, ý em không phải vậy, tạo điều kiện cho hai người gặp nhau cho đỡ nhớ thôi. _Ừ ha – Gia Vệ thốt lên _Em tính vầy nè: …..
_Alô, Tinh Vân hả? _Gia Vệ, anh hâm à? Dở chứng à? Em mới đi hát về, ngả lưng một chút cũng không yên nữa – Tinh Vân phàn nàn _Hờ, tại anh nóng quá, mai đi bơi với anh, với Gia Hoành nữa nha! – Gia Vệ nài nỉ _Hỡ mai? _Ừ, đang hè mà. Bỏ ra chút thời gian đi với bọn anh đi! Có cả Hoàng Vũ nữa. Đi đi mà! Em không đi, anh không cho em ngủ. Đi đi mà, lạy em đó. _Gia Vệ nhiều lời, em không đi đâu. Em khóa máy, coi anh làm được gì _Ấy, ấy đừng. Hè mà, lâu lâu mới đi với bọn anh một tí. Tình nghĩa bao lâu nay của chúng ta không đủ để em chấp nhận à? _Được rồi… mấy giờ? – Tinh Vân vừa nói vừa ngáp _3h chiều nhé! Hồ bơi Royal ý _Rồi rồi – Tinh Vân gác máy
_Alô, Tinh Kỳ à? _Ừ… MÀY ĐIÊN À? Thế mà tao cứ tưởng là Á Mỹ. Thằng điên, giờ này gọi điện. Đồ điên – Tinh Kỳ cáu kỉnh hét vào cái Iphone trắng _Mai đi bơi với tụi tao _Thằng điên. Tao không đi. Tao cúp máy _ẤY ẤY – Tinh Kỳ đã bỏ điện thoại ra khỏi tai, lờ đờ kiếm phím tắt để nhấn vào – CÓ TINH VÂN ĐẤY – Gia Hoành la lên vào điện thoại Tinh Kỳ nghe loáng thoáng tiếng Tinh Vân, hai mắt mở to, áp cái điện thoại vào ngay lập tức _Cái gì? Mày nói lại nghe coi _Có Tinh Vân, nhưng cô ấy không biết sẽ có mặt mày đâu! Bí mật thôi nhé! _Mấy giờ? Mấy giờ? – sao giờ lại phấn khởi thế? _Ờ 3H chiều, hồ bơi Royal Tinh Kỳ cúp máy _Chết, còn Hoàng Vũ? _Không sao, em bàn với nó hết trước rồi – Gia Hoành cười toe toét
|
“Mai gặp Tinh Vân rồi! Phải thật đẹp trai mới được” – Tinh Kỳ vừa tự nhủ vừa vuốt vuốt mái tóc. Thế là mới sáng sớm ra đã đi cắt tóc, tập thể hình, mua một đống đồ mới (Tên này cua gái là nhờ nhan sắc! _”_). Lâu lắm rồi không gặp các anh, cũng phải ăn mặc sao cho được chứ. May là bữa nhiều tiền, có đi mua một bộ bikini màu xanh biển với Tuệ Châu. Giờ có dịp mặc rồi (Cô nàng này thì còn quá ngây thơ trước âm mưu đen tối của anh em nhà họ Vương)
Ở hồ bơi Royal Tinh Vân đến sớm hơn nửa tiếng, cứ chỉnh đi chỉnh lại bộ đồ. Tay xách nách mang đủ thứ. Khăn tắm, đồ thay, kem chống nắng, xà bông đủ loại và kem rửa mặt. Vừa nhìn thấy Gia Hoành, cô nàng đã đưa hết cho anh xách. _Chào Gia Hoành, anh xách phụ em nhé! Gia Vệ đâu? _Nó đang vào, Hoàng Vũ đang ở ngoài đó Tinh Vân ngó theo hướng tay mà Gia Hoành chỉ, nhìn ra thấy có 4 bóng người. Vừa đi qua cổng, cô đã nhận ra người đầu tiên… Là… Tinh Kỳ…. Ánh nắng chiếu vào anh làm lộ rõ nước da nâu khỏe khoắn của anh, đôi mắt to trong veo, khuôn mặt gầy, cái miệng với nụ cười rực rỡ hơn cả nắng. Tinh Vân ngẩn tò te hết mấy giây. _Này, giữ đi – Gia Hoành đưa một đống đồ cho Tinh Kỳ _Của ai đây? – Tinh Kỳ làu bàu (Mất hết cả hình tượng) _Của em… anh không thích thì đưa em cũng được – Lần đầu tiên sau gần một năm, cô chịu mở miệng nói gì đấy với Tinh Kỳ _Không anh hỏi vậy thôi, để anh giữ cho! – Tinh Kỳ thì đổi thái độ ngay lập tức khi quay mặt ra phía Tinh Vân. Bộ đồ xanh rất đẹp tôn được làn da trắng của cô, mái tóc bồng bềnh gợn sóng để xõa qua hai bên vai gầy thật quyến rũ. Thấy Tinh Kỳ nhìn cô từ đầu đến chân, mặt cô đột nhiên đỏ ửng. Biết vậy đến sớm thay đồ trước làm gì. _Mày làm gì như muốn ăn thịt em nó vậy? Từ từ thôi chứ! – Gia Vệ thấy Tinh Kỳ như vậy liền chọc. Anh chàng bị nói trúng tim đen vội quay đi chỗ khác.
|
_Anh Vệ nói gì kỳ quá… - Đang nói thì Tinh Vân chợt nhìn thấy Hoàng Vũ đi ra chung với một người con gái. Không ai khác, đó là … Tuệ Châu – Tuệ Châu, cậu…. Tuệ Châu dường như chẳng để ý gì đến nó. Cứ mãi líu lo, tíu tít bên Hoàng Vũ, hết bá vai, lại nắm tay, rồi hôn má. _Ủa, hai người đó quen nhau à? – Tinh Vân hỏi nhưng không có câu trả lời. _Thôi, tụi anh đi thay đồ! – Gia Vệ nói rồi kéo một đám vào phòng vệ sinh _A, Tinh Vân kìa! – Tuệ Châu giờ mới nhận ra có Tinh Vân “trên đời” Tinh Vân không thèm trả lời gì, nguýt cô bạn mình một cái rõ sắc, rồi lại nguýt một cái qua Hoàng Vũ _Chài, mới gặp mà em làm gì anh đau quá vậy nè! _Hai người nha, quen nhau không nói tui biết nha. Bạn bè như không. – Tinh Vân bĩu môi giận dỗi _Có đâu – Hoàng Vũ với Tuệ Châu quay qua nhìn nhau, đồng thanh đáp. Tinh Vân quay lại thì hai người quay đi, bỗng đầu cô nảy ra một ý tưởng, cười rất chi là gian _Tuệ Châu, cậu chưa quen với Hoàng Vũ à? _Ừ, … chưa … gì đâu mà quen – Mặt nàng đỏ ửng _Cậu thích Hoàng Vũ không? Tuệ Châu thoáng nhìn qua Hoàng Vũ, im lặng chưa chịu trả lời. Chắc đang đấu tranh tư tưởng _Không trả lời là đồng ý nha! Mình hôn anh Vũ à. Anh Vũ, bữa anh nói là vật thế chỗ của Tinh Kỳ cho em cơ mà… Tinh Vân nói mà không để ý, Tinh Kỳ tồng ngồng đứng sau _Tinh Vân,… Tinh Vân… - Tuệ Châu lay lay cái tay Tinh Vân _Sao vậy, đổi ý rồi à? Thích anh Hoàng Vũ đúng không? – Tinh Vân cười đắc thắng, tự nhiên thấy chỗ mình đứng bỗng tối sầm. “Ủa, trời đang nắng thế mà?”. Mặt Hoàng Vũ cũng vậy, cứ hết liếc nó rồi liếc ra sau, ngúng ngoáy cái đầu. _Anh sao vậy? Sắp mưa sao? – Nói rồi Tinh Vân quay lại.
|
Thấy ngực của một người đàn ông, nhìn quen ta. Cô nhìn lên, nhìn lên nữa, mới chợt nhận ra Tinh Kỳ. Cô ý thức lại lời nói của mình lúc nãy. Chết rồi, hình như có nhắc đến chuyện thế chỗ cho Tinh Kỳ, anh ấy sẽ cho rằng nếu mình không yêu anh sao phải tìm người thế chỗ. Vậy là lý do chia tay hôm trước là không hợp lý. Cô bất giác , lấy hai tay ôm miệng. Hy vọng là anh ấy không nhận ra, hy vọng là anh ấy đã quên… Không được, phải tỏ ra bình thường, coi như không có gì xảy ra. _Tinh Kỳ, anh ra thay đồ xong rồi sao? – cô cười toe toét Tinh Kỳ thì đứng đó như trời trồng. Tay anh nắm chặt nghe cả thành tiếng ma sát. Mắt anh nhìn cô như muốn cô tan thành than. Tinh Vân sợ sệt quay ra nép vào người Tuệ Châu. _Cứu mình với! – cô thỏ thẻ _Hết cách rồi – Tuệ Châu giờ đứng đối diện với Tinh Kỳ cũng sợ lây Tinh Vân né ánh mắt Tinh Kỳ, dáo dác nhìn xung quanh. Chúa ơi, mấy bà cô, cứ nhìn đăm đăm vào Tinh Kỳ, thấy ghét. Có gì đáng để coi vậy sao? Làm như coi phim hành động không bằng. Mấy bà cô cứ nhìn nhìn, rồi bốc cái gì đó ăn, rồi cười cười, rồi quay qua nói với bà bên cạnh cái gì đó. Hai bà mặt đỏ như quả cà chua. Cô nghe tiếng Tuệ Châu nuốt nước miếng cái ực. Bất giác, cô nuốt theo. Tuệ Châu chạy qua nép vào lưng Hoàng Vũ. Ok! Giờ thì giống trò rồng rắn lên mây rồi đây. Chài ai, đang căng thẳng mà chỉ nghĩ được mấy thứ đó. Gia Hoành, Gia Vệ thấy vậy cũng đứng ra sau cách Tinh Kỳ ba mét. Đó là sức mạnh của Tinh Kỳ. Anh nhiều khi không cần nói nhưng ai cũng khiếp sợ. Cô rê từ từ đôi mắt lên nhìn thẳng vào Tinh Kỳ. Như chỉ chờ có thế, Tinh Kỳ hầm hầm đi đến chỗ cô, mang tiếng là hầm hầm nhưng thật ra đi rất nhanh. Anh vừa tới chỗ cô, là ngay lập tức, Hoàng Vũ với Tuệ Châu dạt ra chạy qua bên Gia Vệ với Gia Hoành với Gia Vệ. Cô định với lấy Tuệ Châu, nhưng không kịp nữa rồi. Cô sợ sệt quay ra nhìn Tinh Kỳ. _Rốt cuộc… CÁC NGƯỜI, ĐANG GIẤU TÔI CHUYỆN GÌ? – Tinh Kỳ đột nhiên quay ra đám Gia Hoành, Gia Vệ la lên, khiến cả Tuệ Châu đang đứng đó cũng run cầm cập chạy ra sau Hoàng Vũ. Cô đột nhiên bấn, bấn vô cùng. Đang định chạy. Thì ngay lập tức, ánh mắt Tinh Kỳ quay về phía cô. Từ lúc, não bộ đưa ra ý kiến, đưa đến quan tòa trung ương thần kinh, rồi ra lệnh cho tay chân làm việc. Không hiểu sao đúng lúc anh vừa nhìn cô thì cô mới bắt đầu chạy. Thật đáng sợ. Tay anh ngay lập tức nắm chặt tay cô, làm cô không chạy được nữa. Anh đã giận dữ, bây giờ còn tức tối hơn. Tay anh nắm chặt như muốn lột da cô ra
|