Thiếu Gia Lạnh Lùng và Tiểu Thư Dễ Thương
|
|
Chương 70: Yến Tiệc ( 4 )
Vừa nghe thấy điều đó thì tim nó thót lại, gây ra chuyện gì , ba nó đã làm gì với gia đình hắn . nó không hiểu gì cả , không hiểu gì hết .
Đôi mắt vô hồn nó tiến về phía trước .
'' 2 người đang nói chuyện gì vậy ? ''
Giật mình quay ra cùng câu hỏi của nó , chủ tịch Trường dường như chỉ đành câm nín .
Lòng oán hận sao mọi việc lại xảy ra 1 cách lộ liễu như thế này .
Trái tim thầm hối tiếc về quá khứ của mình .
'' chuyện gì à ?cô muốn biết chứ Xuân ?''
Ánh mắt nhìn ba rồi lại nhìn sang người mẹ hắn .
Nó không thể nào tưởng tượng ra chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo .
''Cô biết vì sao con trai tôi bỏ cô không . Cô không xứng đáng với nó vì chính người ba này của cô đã là người phá vỡ hạnh phúc gia đình tôi . ông ta từng thề sẽ mang lại hạnh phúc cho tôi khi tôi bỏ gia đình và ông ta cũng sẽ ruồng bỏ mẹ cô . Nhưng cuối cùng thì sao chứ , tôi cũng chỉ là 1 con cờ trong tay ông ta , sau khi ông ta lấy được thứ mà ông ta muốn từ tôi thì ông ta hất bỏ tôi ...''
'' CÔ IM ĐI '' _ba nó
'' ĐỦ RỒI , TẤT CẢ LÀM ƠN IM ĐI ''
Nước mắt tuôn trào , nó ngồi gục xuống đất chân đã mềm nhũn như chẳng còn chút sức lực nào .
Khuôn mặt nhạt nhòa nước mắt nó ngước lên nhìn ba , tiếng nói có phần bị ngắt bởi những cơn nấc lên .
'' tại sao ..hức ..hức...vì sao ông lại có thể làm vậy với mẹ tôi ? ...hức hức ...huhuhu ...tại sao ông có thể làm như vậy được chứ ....huhu ??? ''
'' ba xin lỗi ''
'' ÔNG ĐỪNG CÓ XIN LỖI TÔI BẰNG NHỮNG CÁCH ĐÓ , TÔI KHÔNG CẦN , TÔI KHÔNG CẦN SỰ THƯƠNG HẠI CỦA ÔNG ''
Đứng dậy và chạy nhanh ra ngoài . Đúng lúc đó nó chạy ngang qua chỗ Trường Minh .
Dù là đang bận tiếp khách nhưng vì nhìn thì thấy chẳng còn nhiều nên anh cũng chạy theo nó luôn .
Ra đến ngã tư đường thì anh mới gọi to .
'' XUÂN ''
dừng bước chân ở giữa con đường nó chỉ biết đứng yên đó không giám quay lại cố ngăn cho những giọt nước mắt không rơi nó hét to .
'' ANH ĐỨNG YÊN ĐÓ , ĐỪNG ĐẾN GẦN EM ''
không muốn anh trai nhìn thấy mình rơi nước mắt vì có lẽ từ trước tới giờ đây là lần đầu tiên nó rơi nước mắt khi có mặt Trường Minh ở đây .
Nở 1 nụ cười ấm áp , anh nhẹ nhàng đi đến bên nó .
Ôm nó từ phía sau vòng tay ấm áp kia ần lan tỏa ra con người nó .
1 giọt nước mắt rới nhẹ vào tay anh .
'' khóc đi , em cứ khóc đi nếu em muốn ''
'' huhuhuhu...hức..huhu..hứ...huhuhu ''
Trong 1 góc tối nào đó , 1 ánh mắt sắc lạnh quét qua 2 người
Trong đôi mắt ấy có sự điên cuồng và đau khổ .
|
Chương 71: Vô Tâm
'' anh buông em ra đi . ''
Tiếng nói nhẹ nhàng nhưng có phần khàn khàn nó nói .
'' uk ''
Buông nó ra Trường Minh không nói thêm gì chỉ có thể đứng đónhìn bóng dáng người em gái đã sống với mình bao năm qua đang bước đi 1 cách u buồn mà lòng đau quặn lại .
Khi bóng dáng nó đã khuất dần trong ánh đèn đường mờ nhạt .
1 tiếng nói vô hồn cất lên .
'' tại sao em không bao giờ cho anh cơ hội để yêu em , Xuân ? ''
Những tiếng bước chân vang lên lộp cộp trong bóng đêm .
Những suy nghĩ đau khổ vang lên trong đầu nó .
1 lời nói '' xin lỗi '' muốn gửi tới người mình yêu
Lòng cầu mong 1 tiếng tha thứ được gửi lại từ người mình mong nhớ
Nhưng những thứ đó chỉ còn là ý nghĩ và sự mong đợi mà nó tìm kiếm trong vô thức .
Màn đêm kia bao phủ lấy bóng dáng cao và thanh mảnh của nó.
Từng bước chân rất chậm và dường như không biết là vô tình hay vô ý mà nó lại đi đến nhà hắn .
Tay ấn chuông cửa 1 cách điên cuồng .
Ấn mãi ấn mãi cho đến khi giúp việc ra mở cửa nó vô hồn bước vào trong phòng khách mặc cho đã bị những tiếng nói ngăn cản của người phía sau vào phòng khách rồi nó không thấy hắn thì liền đi nhanh lên cầu thang và vào phòng hắn
RẦM
Ẩn cửa thật mạnh nó nhận ra bóng dáng quen thuộc kia đang ngồi trên ghế .
Ánh mắt hướng về phía nó
'' cô muốn gì ?''
'' anh ruồng bỏ em cũng vì chuyện đó sao ?''
'' cô nói gì mà tôi không hiểu ''
'' tại sao vậy Long ? tại sao anh không nói toàn bộ sự thật cho em biết rằng ba em là người phá vỡ hạnh phúc gia đì....''
'' cô biết rồi thì làm ơn xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra đi ''
''...''
'' cô đến đây để mà nói với tôi thì có ích gì cơ chứ , chúng ta...''
''....''
'' chúng ta không thể nào mà quay lại được , cô về đi ''
Ngã phịch xuống sàn nhà
Nước mắt nó lại tiếp tục rơi
Câu nói này của hắn thực sự còn làm cho lòng nó đau gấp bội lần sự thật kia
Cho dù là sự thật đã rõ ra dành dành nhưng nó không thể nào quên đi được hắn .
Ngoài trời mưa bắt đầu rơi
mưa rơi như khóc thay cho đôi mắt hắn
mưa rơi như gào thét thay cho trái tim hắn
mua rơi như lời xin lỗi hắn muốn trao đến nó .
'' nếu có 1 ngày mình nói chia tay thì lúc đó em sẽ chết mất ''
'' tại sao anh có thể vô tâm với em như vậy ''
'' mưa rơi ngoài kia ngày 1 to ''
'' lòng em lúc này như lửa đốt ''
'' dù rất đau nhưng em chẳng thể nói thêm 1 câu nào nữa ''
'' dù vẫn biết mình đã chia xa nhưng người ơi sao em không thể nào quên anh ''
'' liệu anh có nghe thấy được con tim em đang gào thét ''
'' liệu anh có hiểu được trái tim em đã 1 vết cắt làm cho chảy máu ''
'' và tại sao ??? ''
'' và tại sao anh lại là người cầm dao rạch 1 vết cắt trong tim em ??? ''
'' đau nhiều lắm ''
''nhưng em không thể nào bật khóc dù chỉ là 1 chút ''
'' hãy cho em thêm 1 lần được nói với anh rằng ''
'' EM YÊU ANH ''
|
Chương 72: Sống Thiếu Anh ...liệu Đó Có Phải Cuộc Sống Giành Cho Em ???
Cơn mưa rơi trong màn đêm đên u buồn , bước đi trong làn mưa rơi trắng muốt trời đất .
Cảm giác như muốn ngã khuỵu xuống .
Từng bước đi trở nên thật nặng nề nó đặt tay lên chiếc vòng cổ với những kỉ niệm tình yêu ngày nào nó từng trải qua .
nó quay lại , nhìn căn nhà mờ ảo bởi nước mauw kia mà lòng đau như cắt .
Lòng thầm hận người nào đó tại sao không chịu đuổi theo nó và nói 1 câu '' tha thứ ''
đứng chờ nhưng vẫn chẳng nhận được gì nó quay bước đi ra khỏi cánh cổng đang rang rộng chào mừng sự ra về của nó .
Vừa đi nó vừa nghĩ nghĩ những gì đã xảy ra trong bao lâu qua nhưng không thể nào còn tâm trí để có thể nhớ nỏi cái cảm giác mà hắn đã ruồng bỏ nó không thể nào tưởng tượng được cái cảm giác khi không có đến 1 vòng tay yêu thương của 1 người mẹ
nó chưa từng cảm nhận được cái ôm ấm áp của mẹ những lời nói ngọt ngào , dịu dàng mà đầy sự yêu thương của tình mẫu tử thiêng liêng .
Nó đi lang thang đến 1 căn biệt thự rồi sau đó mọi thứ dần dần biến mất trong bóng đêm .
Không còn gì cả
Bỗng nhiên lúc đó nó tỉnh dậy trước mắt nó 1 cánh rừng đen u ám đến rợn người
Tiếng chim vang lên như 1 thứ tiếng kêu chết chóc
Cảm giác sợ hãi ập đến bên nó
Lúc này giá như có ai đó đến và đưa nó đi , đi ra khỏi nơi này
Bỗng có 1 ánh sáng lóe lên trước mặt nó
1 người con trai mang 1 vẻ đẹp tuy không ấm áp nhưng tận sâu trong đáy mắt người đó như đang có 1 tiếng gọi vang lên .
tiếng gọi đó mách bảo nó rằng hãy chạy về phía trước
Nghe theo lời mách bảo ấy n ó chạy đi chạy thật nhanh chạy đến nỗi nó đã mệt đến đứt hơi
Bây giờ nó đã không còn sức mà chạy nữa
Nhìn lên thì nó không còn thấy bóng dáng ánh hào quang hồi nãy ôm mặt gục xuống mặt đất mà khóc , nước mắt trào dâng
1 bàn tay nhẹ đặt lên người nó , nó ngẩng mặt lên ...2 đôi mắt chạm vào nhau .
Nó nhận ra đây là người con trai mà tim nó đang mong đợi cuộc đời nó đang tìm kiếm ...
'' LONG ''
hét to nó ôm chầm lấy người đó nước mắt nhạt nhòa bờ vai rộng của hắn vuốt nhẹ máu tóc lòa xòa của nó
hắn hôn lên trán nó
'' sống hạnh phúc nhé ! người anh yêu ''
Trong vô thức hắn biến mất để lại cho nó 1 sự cô đơn lanh lẽo hét to lên và gọi tên hắn nhưng hắn đã đi ..đi thật rồi
'' LONG , ĐỪNG BỎ EM LẠI ''
Nằm trên giường nó bật dậy , mồ hôi tưa tứa trên trán
'' chuyện gì vậy ''
Cầm bát cháo trên tay Trường Minh lo lắng ẩn cửa đi vào .
Nhìn Trường minh với ánh mắt thắc mắc nó không nói .
'' hồi nãy em bị ngất ở trước cửa nên anh đưa em vào , chẳng nhẽ anh trai mà không có quyền để chăm sóc cho em gái sao ? ''
Búng đầu nó 1 cái nhè nhẹ Trường Minh nở nụ cườ ấm áp
'' anh đừng hòng quyến rũ được em bằng nụ cười đó ''
'' haizzz !!! không có em thì vẫn còn người khác mà ''
Cười mỉm 1 cái khá nhạt nó lại đưa tay sờ vào cổ
Bỗng nhiên mắt trợn to nó nhìn xuống cổ thì đã không còn thấy chiếc vòng cổ đâu nữa
|
Chương 73: Mất Thật Rồi
Chạy thật nhanh xuống giường nó phóng xuống nhà mà suýt nữa thì ngã cầu thang
Vội vàng chạy theo nó phía sau , vừa đi Trường Minh vừa lo lắng em làm gì vậy , em định đi đâu , ngoài trời vẫn còn mưa rất to mà
Lao nhanh ra chỗ ngoài cổng to nó quỳ xuống đất tìm chiếc vòng cổ trong trời mưa .
Mang theo chiếc ô chạy ra Trường Minh kéo tay nó đứng dậy đi vào , nếu em cứ tiếp tục như thế này em sẽ bị cảm nặng đó , ĐI VÀO
ANH BUÔNG EM RA EM PHẢI TÌM CHIẾC VÒNG CỔ
hất mạnh tay Trường Minh nó tiếp tục tìm những nơi khác
Nhìn theo nó 1 cách đau lòng Trường Minh hét lên chen ngang cả tiếng mưa rào rả rích .
CHIẾC VÒNG CỔ ĐÓ ANH ĐÃ VỨT ĐI RỒI
Như vừa nghe thấy 1 tin động trời nó bước đi 1 cách thất thần đến chỗ anh .
CHÁT
TẠI SAO ANH LẠI LÀM VẬY ? ANH CÓ BIẾT ...
ANH BIẾT NÓ RẤT QUAN TRỌNG VỚI EM NHƯNG GIỜ TÊN ĐÓ VÀ EM ĐÃ KHÔNG CÒN QUAN HỆ VỚI NHAU NỮA , HẮN TA ĐÃ RUỒNG BỎ...
KHÔNG , không phải là như vậy đâu , anh ấy vẫn còn yêu em mà..hức..huhu..huhu..anh ấy vẫn còn yêu em mà ...huhu huhu
Ôm chầm lấy nó lòng Trường Minh như lửa đốt tại sao không phải là người này mà lại là hắn tại sao Trường Minh yêu nó nhiều như vậy mà nó không hề nhận ra hay sao ?
tình yêu mà Trường Minh trao cho nó vẫn không hề thay đổi trong mười mấy năm qua .
nó không hề biết hay sao ?
Sáng hôm nay nó đã trở thành từ ốm nhẹ sang ốm nặng
Trường Minh định đưa nó đi bệnh viện nhưng nó nói chỉ muốn nằm nhà nên anh lại thôi em thật là không sao chứ ?
uk
Khuôn mặt tái nhợt nó nhìn Trường Minh với ánh mắt yếu ớt
vậy anh ra ngoài em nghỉ đi
umk
Đi ra ngoài và đóng nhẹ chiếc cửa gỗ lại Trường Minh móc ra 1 chiếc vòng cổ và đó là chiếc vòng cổ của nó
tay nắm chặt vào nó
lòng thầm thề rằng
NHẤT ĐỊNH SẼ KHÔNG BAO GIỜ ĐỂ NÓ QUAY TRỞ LẠI BÊN HẮN .
|
Thiếu Gia Lạnh Lùng Và Tiểu Thư Dễ Thương Tác giả: linh suri Chương 74: Đe Dọa
Reng Reng Reng
Bỗng nhiên lúc đó tiếng điện thoại của nó reo ing ỏi .
Lấy ra chiếc điện thoại của nó từ phòng bên cạnh Trường Minh nhìn vào số máy .
Rồi bắc máy
‘’ ba à ? ‘’
‘’ sao lại là con ? Xuân đâu ‘’
‘’ xuân đang ở đây , hôm qua nó ngâ…à không , hôm qua nó đến nhà con chơi 1 lúc rồi buồn ngủ quá nên ngủ lại luôn , ba yên tâm ‘’
‘’ vậy thì tốt rồi , ba chỉ sợ nó shock vì chuyện này quá mà quẩn trí ‘’
‘’ con thì lại không nghĩ vậy đâu , nó chỉ shock thôi chứ chuyện đó của ba không đáng để nó phải tự hành hạ bản than ‘’
‘’ Minh này …’’
‘’ sao ba ‘’
‘’ con nên dừng lại được rồi đó , cho dù ba có chấp nhận thì ba cũng không muốn tập đoàn này phải chịu 1 lời dị nghị về chuyện con thích cái Xuân ‘’
‘’ con lớn rồi , con có quyền quyết định cuộc sống riêng của con . Và nếu không phải là con thì thằng Trí Long cũng sẽ không bao giờ có được cơ hội ‘’
Nói rồi cúp máy thật nhanh , trước khi Trường Minh cúp máy anh chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dài của ba mình .
Tại sao chứ ? chỉ cần là không chung 1 dòng máu thì chuyện anh em hay không thì chẳng phải là không quan trọng hay sao ?
Tại sao mọi người lại phải kì thị chuyện đó cơ chứ .
Trường Minh đã phải chờ đợi nó trong suốt bao năm qua .
Vậy thì cho đến bây giờ thì anh phải nhận được 1 thứ gì đó xứng đáng với những gì anh đã làm .
Anh sẽ không bao giờ buông tay nó .
Yêu nó và mang đến cho nó hạnh phúc đó mới chính xác là thứ anh cần bây giờ .
Có được tài sản thì không phải là hạnh phúc .
Đứng dựa lưng vào tường Trường Minh bất lực ý chí .
Đúng lúc đó thì cánh cửa phòng nó mở toang
‘’ sao nha đứng đây , hồi nãy em nghe thấy tiếng chuông điện thoại của em reo , đưa nó cho em ‘’
Giật mình đứng thẳng dậy Trường Minh nhìn nó
Khuôn mặt vẫn tái nhợt như hồi nãy
Chẳng phải đã uống thuốc rồi sao
sao còn chưa đỡ ?
Nghĩ đến đây mà lòng anh đau nhói
‘’ em nói anh đưa điện thoại em đây .’’
Nhíu mày tức giận nó nói
‘’ chắc em nhầm rồi , có tiếng chuông điện thoại nào đâu chứ ? ‘’
‘’ vậy anh tính giữ điện thoại của em mãi hay sao hả ?’’
Nhìn ánh mắt kiên quyết của nó mà lòng lại đau
Khi anh về không phải nó đã nở 1 nụ cười rất tươi hay sao .
Tại sao chỉ được lúc đó còn đến bây giờ nó lại lạnh lung với anh đến như vậy .
‘’ em …tại sao lại làm vậy với anh . Tại sao em chẳng bao giờ chịu hiểu lòng anh vậy Xuân ?’’
‘’ ĐỦ RỒI !!! NHƯ THẾ LÀ QUÁ ĐỦ . ANH LÀM NÓI VẬY THÌ ĐƯỢC GÌ CƠ CHỨ ? TRONG LÒNG EM HIỆN GIỜ CHỈ CÒN 1 MÌNH NGƯỜI MÀ EM TỪNG YÊU THÔI .
làm ơn mà , anh đừng làm em phải khó xử them nữa , cho dù có yêu anh hay không thì chúng ta cũng không thể . em xin lỗi ‘’
Dựt chiếc điện thoại trên tay Trường Minh nó chạy nhanh vào phòng .
RẦM
Đứng ngoài cửa mà chỉ biết nhìn vài trong cánh cửa gỗ đen kia .
Nhưng nó dường như là 1 vật cản ngắn cách Trường Minh và nó .
Nhắm chặt đôi mắt để nuốt lấy nỗi đau Trường minh quay bước .
Trong phòng lúc này nó cũng chẳng khấm khá gì hơn
Tuy nó biết Trường Minh yêu nó
nhưng nó không thể nào nhận lấy tình cảm đó . Không thể
Ngồi trước cửa rồi lịm đi luôn bỗng nhiên mấy tiếng sau nó nhận được 1 cú điện thoại từ số lạ .
‘’ alo ‘’
‘’ nhớ ta chứ cô bé ‘’
‘’ bà gọi cho tôi làm gì chứ ? ‘’
‘’ huh , gọi để làm gì à ? gọi để mà báo cho cô 1 tin vui , ba cô …hiện giờ đang ở cùng tôi , quả thực …ông ta vì còn quý đứa con gái của mình là cô nên mới khôn ngoan nộp cái mạng già cho tôi rồi ‘’
‘’bà đã làm gì ông ấy hả ?’’
‘’ muốn biết là ta đã làm gì thì đến sẽ biết ‘’
Tút tút
Phải làm sao đây
Tính mạng ba nó đang gặp nguy hiểm
Nếu bây giờ nó không đi cứu ông ấy thì biết làm gì bây giờ
Chuyện này nhất định không được cho Trường Minh biết
Nếu biết chuyện này thì nhất định anh ta sẽ chỉ làm rối mọi chuyện lên mà thôi
Với lại trong chuyện này nhất định mục tiêu là nó chứ không ai khác
‘’ ba ơi , chờ con ‘’
Mặc thật nhanh 1 bộ đò vào người nó ngó đầu ra ngoài thì không thấy Trường Minh đâu .
Như vậy thì càng thuận lợi cho nó hơn .
Trốn ra khỏi phòng thì nó mới đi xuống phòng khách thì nó cũng chỉ thấy trống trơn không có 1 ai .
Mặc dù rất lạ nhưng nó lại không còn thời gian để mà thắc mắc cho chuyện này nữa .
Bây giờ nó phải đi . nó chỉ còn biết như vậy
|