Thiên Thần Của Bóng Đêm (Black Angel)
|
|
Chương 22:
...
Lúc này, đằng sau bữa tiệc, nơi con gái Hoàng Bá Nguyên đang cố gắng gây sự chú ý...
- Vì ba... nên em đã cố gắng rất nhiều, ba có mỗi mình đứa con là em mà... Ừ... thực ra thì... nãy giờ anh có nghe được em nói gì không?
Phong vẫn không một cử động, nét mặt hoàn toàn không thay đổi... Yến Chi lập tức ngồi xuống, sát cạnh Phong, cố đẩy người về phía Phong càng gần càng tốt.
- Anh thật sự... không nghe thấy sao? Hay cố tình không nghe? Anh ghét em à? - Ở cự li rất gần, Chi cố ngắm kĩ từng đường nét trên khuôn mặt Phong, nhìn không chớp mắt.
Bỗng, Phong từ từ mở mắt và hơi quay đầu.
Hai đôi mắt chạm nhau trong vài giây...
Một đôi màu cafe đặc lạnh lùng nhìn...
Một đôi mắt long lanh to tròn chớp chớp rồi bối rối cúi xuống... Chi biết ở khoảng cách quá gần thế này, quá đủ để người đối diện thấy hết sức hấp dẫn của mình...
Đương nhiên, là bất kì thằng đàn ông nào, trừ Chấn Phong!
Cậu đẩy người đứng dậy và chân bước đi... ở đây không thể yên tĩnh được.
- Ơ... ơ anh...
Phong trở lại bữa tiệc, định nhanh chóng ra cửa và trở về phòng, nhưng cũng như tẩt cả khách tham dự, Phong phải dừng lại và mắt nhìn về hướng... một thiên thần đang xuất hiện...
Tiếng xôn xao vẫn không ngớt... Hải Băng sắp bước xuống sàn, những bước chân thật nhẹ từ đôi bàn chân trần.
Một phép lịch sự, một thiếu gia bước đến, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào khuôn mặt bí ẩn ấy... còn tay đang đưa lên như muốn thành hoàng tử của của bữa tiệc, khi bàn tay mình may mắn được đỡ lấy bàn tay công chúa.
Mọi người đang nín thở để chờ giây phút thật đẹp diễn ra. Nhưng vị thiếu gia liều lĩnh ấy đã mừng hụt... khi Băng bước xuống lướt qua người hắn, không một ánh nhìn liếc đến, gương mặt lạnh băng và kiêu kì...
Xôn xao. Xôn xao...
Băng đứng trước mấy chục con mắt tò mò... Và không để một thiếu gia nào có cơ hội thêm nữa, Khang đã chen qua đám đông bước lại gần người đẹp. Đương nhiên Khang đủ thông minh để hiểu với Băng, không nên đưa tay để chờ đợi bàn tay nhỏ đặt vào. Khang cúi xuống nắm lấy bàn tay đang núp sau những lọn vải mềm.
- Thứ lỗi vì đã để mọi người chờ lâu... đây... là người tình của tôi!
- Ồ...
Tiếng bàn tán lại nổi lên, các thiếu gia bạn Khang đang cố nhớ xem cô người tình của Khang lần này có thể là tiểu thư quyền quí nhà ai... Dù chưa thấy rõ mặt nhưng ai cũng đoán được đó là một cô gái đẹp, còn đẹp cỡ nào thì...
- Thật may vì thiếu gia nhà Lâm Chấn không phải kẻ nói suông như tôi đã nghĩ... - Davinci Uyliam đang bước đến, mắt hắn không dời khỏi khuôn mặt đầy bí ẩn của Băng.
- Kìa ngài Uyliam? Ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống ấy là sao?
- Là sao à? Lâm Chấn Khang này, cậu nói coi trước một cô gái đẹp... cậu muốn gì?
Davinci đã tiến sát Hải Băng, mắt hắn vẫn nhìn nhỏ không chớp... hắn nâng một bàn tay Băng lên và hôn nhẹ.
- Lần đầu tiên được biết người đẹp, rất hân hạnh. Nói cho anh được không? Em là ai và đến từ đâu?
Bàn tay Davinci đang đưa lên... vuốt nhẹ trên mái tóc dài... những ngón tay tiếp tục đưa lên nhưng chưa thực hiện được ý định tiếp theo thì Khang đã kéo Băng về sau mình, làm tay Davinci bỗng trở nên hụt hẫng giữa không trung...
- Quá rồi đấy, ngài Uyliam!
- Cậu làm tôi mất hứng quá... Chí ít, cũng nên để mọi người ở đây chiêm ngưỡng toàn bộ khuôn mặt của “nàng”!
- Tôi chắc chỉ đôi mắt nâu sau chiếc mặt nạ này đã đủ làm ngài và đám bạn rôi... quá phiêu rồi... Chiếc mặt nạ này được mở ra nữa, ở đây sẽ xảy ra... hỗn chiến mất...
- Ồ... cậu nói vậy làm tôi nảy sinh một ham muốn tột cùng lúc này... “nàng” sẽ trở thành của tôi!
Khang nhếch mép cười:
- Ngài nghĩ tôi dễ dàng để điều đó xảy ra? Vậy ngài... đang mơ đấy à?
Cả căn phòng cười rộ lên...
Davinci khẽ mỉm cười, mắt vẫn chưa chịu dời khỏi khuôn mặt đầy bí ẩn của Băng.
- Nhiều lúc thay đổi sẽ cho cảm giác thú vị. Thế nào? Cậu với tôi hoán đổi... người tình một đêm?
- Ngài Uyliam, tôi không thích những vụ làm ăn mà đối phương hời hơn mình... Tôi từ chối! Cô gái này là bí mật của tôi và chỉ của tôi thôi! - Khang chợt siết lấy bàn tay Băng hơn.
- Ngài càng làm tôi tò mò đấy, khiến thiếu gia nhà Lâm Chấn muốn giữ làm của riêng, chắc hẳn không phải cô gái tầm thường. Nhưng... trước giờ tôi đã nghe khá nhiều người về cậu con đầu của ông trùm Lâm Chấn Đông, một kẻ tham vọng và bất chấp thủ đoạn để có được quyền lực...
- Ngài đang có ý gì?
- Tôi chỉ muốn biết... cậu - một thằng đàn ông trưởng thành đầy tham vọng, tiền, quyền và đàn bà... cậu chọn gì?
- Cả ba, thưa ngài!
- Đôi lúc vẫn phải lựa chọn đấy... Ra giá đi, một đêm thôi, vì cô gái bí ẩn kia, tôi chấp nhận một cái giá không dễ dàng.
- Có vẻ tiền của ngài quá dư thừa. Nhưng chắc phải xin lỗi tiếp vì tiền tôi cũng không thiếu. Để báo chí biết tôi đem người tình ra đổi lấy tiền, chắc tôi sẽ thành kẻ buôn người mất.
- Thật may vì cậu chưa nói rằng, cô gái ấy... là vô giá. Được rồi. Tôi sẽ kiên nhẫn cho cậu sự lựa chọn thứ hai: Hoặc là mất cô gái đó một đêm, hoặc là giấy thông hành cho tất cả các vụ làm ăn của cậu khi đi qua bất kì một trạm hải quan nào trong nước, cộng thêm sự giúp đỡ của ba tôi trong giao dịch sắp tới của ba cậu với Liên Bang. Đây sẽ là cơ hội lựa chọn cuối cùng của cậu... nếu làm tôi không vừa ý lần nữa... tôi là kẻ thù dai đấy...
Tiếng xôn xao lại nổi lên... các thiếu gia có mặt đều hiểu trong cuộc trao đổi này, Lâm Chấn Khang quá hời. Khang muốn kết giao với Davinci thực chất cũng chỉ muốn đạt được mục đích ấy thôi. Giờ chẳng cần nịnh nọt, phát triển quan hệ gì nữa mà miếng thịt béo bở đã ở ngay trước mắt...
- Sao nào?Tôi đang chờ câu trả lời. Và tôi chờ để đánh giá luôn về con người cậu đấy, Lâm Chấn Khang...
- Tôi đồng ý!
Cả căn phòng đổ dồn mắt về phía Khang... dẫu phần đông cũng chẳng ngạc nhiên lắm. Nếu lần này còn từ chối, đó mới là điều làm kẻ khác sửng sốt... Còn đồng ý thì, Lâm Chấn Khang vẫn là Lâm Chấn Khang thôi...
Khang đã thả bàn tay người con gái của cậu ra tự lúc nào...
Davinci bật cười khanh khách...
- Quả đúng là Lâm Chấn Khang. Tôi đã không nhìn nhầm người.
Băng từ từ ngước mắt lên nhìn Khang, cái ánh nhìn không ngạc nhiên hay giận dữ, nhưng có vẻ như muốn xác nhận lại. Cùng lúc, Khang cũng liếc xuống nhìn...
- Nàng có thể làm tôi phát điên lên, khiến tôi muốn giữ nàng làm của riêng mình, khiến tôi muốn bảo vệ nàng... Nàng hấp dẫn... nhưng so với mục tiêu và sự nghiệp của tôi... nàng... chẳng là gì cả.
Khang nhìn thẳng vào Davinci.
- Như đã nói, tiền - quyền - và đàn bà đều quan trọng. Nhưng có một điểm khác, là đàn bà là thứ để tiêu khiển sau khi đã có tiền và quyền. Mong ngài sẽ giữ lời hứa ngài Uyliam.
- Đương nhiên.
- Còn nữa, một đêm hay hai thì tùy... Tôi không nhận lại hàng đã qua sử dụng. Và tôi cũng không thích đứng giương mắt nhìn người con gái của mình thuộc về tay kẻ khác đâu...
Khang quay người... lướt qua mặt Băng không một cái liếc nhìn lại... Trong đầu cậu đang có những lợi nhuận dễ dàng kiếm được mà không tốn công sức...
Bỗng... Khang khựng lại.
Bàn tay Băng đưa ra đã túm nhẹ lấy tay Khang... Cậu hơi quay đầu...
- Không thích...
- Em nghĩ là em có quyền chọn lựa à? Em là sở hữu của ta, cũng như một món hàng “có giá trị”, không hơn!
Khang giật tay mình ra và bước tiếp...
Đám đông bắt đầu tản ra trở lại hoạt động như lúc chưa có mặt Davinci... Với thiên thần vừa lộ diện, khi đã vào tay Davinci thì chẳng còn thiếu gia nào dám suy tính thêm gì... Họ biết lúc này nên tảng lờ đi là khôn ngoan nhất...
Davinci đang tiến lại gần Hải Băng... nhỏ quay người định chạy đi, không biết sẽ sao nhưng trước mắt phải tránh xa người đàn ông kia đã. Nhưng Davinci đã kịp túm lấy cổ tay nhỏ kéo lại...
- Định đi đâu vậy? Người đẹp?
Băng cố giật tay mình ra nhưng Davinci quá khỏe, nhỏ ngước mắt nhìn thẳng vào hắn với một chút thách thức. Khuôn mặt bị che đi một nửa nhưng lúc này ở cự li gần, Davinci nhìn rõ được đôi mắt nâu trong veo và bí ẩn.
- Em làm anh tò mò quá đấy... Một khuôn mặt đẹp nên phô bày để người khác chiêm ngưỡng...
Tay hắn vuốt nhẹ trên cánh tay Băng...
Khang bước ra gần cửa vào... Tay quản lý của cậu ta đứng ngáng đường.
- Cậu chủ... xin hãy rút lại quyết định!
- Khi nào cha về đến nơi thì báo lại là ta đã hoàn thành nhiệm vụ.
- Thật sự cậu không có cảm giác gì sao? Khi ném cô ấy đi như một món hàng?
- Ngươi nhầm rồi... Cô ta... rất có giá.
Khang hơi mỉm cười đi lướt qua người tay quản lý... Hắn vẫn đứng đó, mắt nhìn về phía Băng, bàn tay siết chặt.
... Băng đang cố giằng ra khỏi bàn tay của Davinci nhưng càng cố lại càng bị hắn túm chặt và kéo lại gần hắn hơn.
- Thái độ gì thế này? Người đẹp không nhớ là vừa bị bán cho anh à? Cái giá sẽ không rẻ đâu... nhưng yên tâm rằng, người đẹp đã thuộc sở hữu của anh rồi thì anh sẽ đối xử tử tế và ít nhất sẽ không bao giờ đem bán đi như Lâm Chấn Khang...
Hắn kéo mạnh Băng sát vào người, rồi cúi xuống.
- Cảm giác thế nào nhỉ, khi bị đem bán như một món đồ không hơn... anh cũng thấy thương người đẹp đấy... nhưng em có hận Lâm Chấn Khang không anh không quan tâm... điều anh muốn bây giờ là... em phục tùng anh... ngoan nhé...
Hắn cuối xuống gần hơn, mắt nhìn như mê đắm một làn môi mềm. Băng quay đầu tránh hắn... hắn đưa bàn tay lên đẩy nhỏ quay mặt lại...
- Đừng chống cự... vô ích thôi... em chỉ càng kích thích anh hơn... - Rất nhiều con mắt đang chú ý đến Davinci... Nhưng lúc này, hắn chỉ cómột mối quan tâm là ham muốn đang trỗi dậy... Hắn tiếp tục cúi xuống... gần hơn... Băng không thể phản kháng... Và.
- Á...
Bất chợt, Davinci đẩy Băng ra... mọi con mắt đổ dồn về phía hắn. Trong một giây, hắn cảm thấy có gì đó nóng lên ở ngực, nóng đến mức bỏng rát. Hắn nhìn xuống và thấy một vệt áo vest bị cháy xém, mắt hơn trợn tròn... Sau một hồi trấn tĩnh lại, hắn nhìn Băng. Nhỏ cũng chưa hiểu có chuyện gì, chỉ thấy Davinci lúc này đang cười khẩy.
- Em đã dùng bật lửa đấy à?... À, hoa hồng có gai... thú vị lắm, anh sẽ bẻ từng cái gai một, từng cái...
Davinci vẫy tay ra hiệu cho một tên vệ sĩ đứng gần bước đến:
- Đặt phòng khách sạn cho ta.
Rồi hắn tiến đến nhanh lại phía Băng... Nhỏ bị kéo đi, nhỏ cố chống cự nhưng Davinci quá khỏe... Rồi sẽ ra sao? Nhỏ vừa bị bán và sẽ trở thành sở hữu của cậu ấm nhà Uyliam?Tức là rời khỏi khu biệt thự... Không! Không được! Nhỏ không thể rời khỏi đây... Băng cố kéo người lại để không phải bước đi cùng Davinci nhưng bàn tay thô bạo ấy cứ siết chặt cổ tay Băng và lôi đi...
- Không! Không thích!
Davinci dừng chân, quay người lại.
- Tiếp đi! Em phản đối tiếp đi... anh muốn nghe tiếp...
Băng nhìn thẳng vào mắt hắn:
- Thân thể là của tôi! Lâm Chấn Khang đồng ý trao đổi, tôi thì không!
- Không? Ừ... không ổn rồi... anh “say” em thật rồi... Không! Không thể chịu thêm nữa, không chờ để đến khách sạn được nữa...
Davinci túm lấy cánh tay Băng đẩy mạnh lại phía chiếc bàn lớn, mắt hắn lộ rõ thèm muốn điên cuồng. Hắn gạt mạnh tay cho ly cốc trên bàn hất văng xuống kêu loảng xoảng. Và chưa kịp để Băng chống cự lần hai thì hắn đã xô ầm nhỏ xuống bàn... Hắn như một con thú khát máu, hôn lên khắp cổ Băng... nhỏ giãy giụa nhưng bị tay Davinci ghì chặt xuống bàn...
|
Hàng chục con mắt đang nhìn, một số thấy hưng phấn, một số khó chịu... nhưng rốt cuộc không ai muốn làm anh hùng cứu mĩ nhân. Thay vào họ còn muốn được như Davinci...
Hắn lúc này đang hưng phấn tột cùng... mặc cho Băng vẫn cố giãy giụa... nhưng bất lực... Nhỏ quay mặt đi và thấy bao nhiêu con mắt đang nhìn mình... Cố dàn lòng để bình tĩnh, để chịu đựng rồi đến đâu thì đến... nhưng anh đèn phía trên chiều thẳng vào khiến đôi mắt nâu thấy cay cay... Băng không chống cự nữa... Hai tay thả buông... mắt nhắm nghiền...
Và... khi từ khóe mắt... Một giọt nước trong veo... lăn ra...
Xỏangggggg!
- Á á á á...
Tiếng hét thất thanh vang lên...
Đèn treo cứ lần lượt vỡ choang và rơi xuống... bốc cháy. Người chạy tán loạn hốt hoảng...
Davinci buộc phải ngẩng lên... Hắn lau miệng và nhìn cảnh tượng hỗn loạn xung quanh... Cốc chén vỡ loảng xoảng dưới sàn... những đám cháy ngày một lớn...
Davinci chưa hiểu chuyện quái quỷ gì đang xảy ra. Hắn chỉ nghe trên đầu mình có gì kêu răng rắc... Hắn ngước lên...
- Cậu chủ! Tránh ra aaaaa ...
Chiếc đèn trùm lớn đang rơi xuống... Davinci phản ứng rất nhanh và đã nhào ra... chỉ va chạm nhẹ với những mảnh vỡ...
Hải Băng lúc này đã đứng dậy... mắt mở căng nhìn chiếc đèn chùm rơi ngay sát chân mình, thủy tinh văng tung tóe... Mọi người đang tìm cách chạy thoát ra ngoài
Vệ sĩ của Davinci chạy lại đỡ hắn dậy.
- Cậu chủ, ra ngoài đã, nguy hiểm lắm...
- Chuyện quái gì đây hả?
- Em không biết... nhưng ra khỏi đây đã...
Khách dự tiệc đã xô đẩy chạy hết được ra ngoài... Mấy cô giúp việc cũng hoảng hồn ríu chân lại... Chỉ có Thụy An đang tiến nhanh lại phía Băng và... Phựt!
Tay An giật phăng chiếc mặt nạ trên mặt Băng ra.
- Đừng cố tỏ ra bí ẩn. Ngứa mắt!
Băng không nói gì, quay đi (là quản lý của Khang bắt đeo mặt nạ đấy chứ) An chạy đi... Cùng lúc Davinci quay lại...
- Còn người đẹp của...
Mắt hắn trợn tròn... cơ thể cứng đờ 100%... hắn đang nhìn thấy khuôn mặt mộc của thiên thần sau chiếc mặt nạ.
Choang...
Hệ thống đèn đã hoàn toàn bị phá hủy... Chỉ còn ánh sáng mập mờ đâu đó và những đám cháy nghi ngút ngày càng lan nhanh. Một ai đó lao ra trùm chiếc áo vest lên đầu Băng và kéo tay nhỏ đi không một câu giải thích...
- Cậu chủ. Ra khỏi đây thôi. Nguy hiểm!
- Người... người đẹp!
Davinci thấy Băng biến mất trong tích tắc trước mắt hắn khi hắn bị hai tên vệ sĩ kéo đi...
Trong chốc lát, cảnh vệ của khu biệt thự đã được điều đến xử lý vụ hỗn loạn cùng những đám cháy... những chiếc đèn tự động được bật lên...
Ở một góc trong bữa tiệc... nơi những chiếc đèn được treo chỉ bị chấp mà không vỡ tan tành... Yến Chi vẫn đứng đó, như chôn chân xuống đất. Nhỏ là người duy nhất quan sát toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối... Không tin nổi vào mắt mình, đầy Chi căng ra và suy nghĩ rối tung nhưmột mớ bòng bong. Chi từ từ quay đầu... mắt nhìn về phía một người...
Chấn Phong đang đứng dựa vào một cây cột, tai vẫn đeo Mp3, cuối mặt xuống và mắt nhắm nghiền, như không hề nhận ra vụ hỗn loạn ngay trước mắt... Và... Phong chợt ngẩng đầu... đôi mắt từ từ mở ra...
Yến Chi sửng sốt hơn bao giờ hết... Khi thấy... trong đôi mắt màu cafe đang sợ ấy... hằn những tia đỏ ngầù...
... Cảnh vệ khu biệt thự được huy động hết mức để xử lý sự cố và đưa khách ra ngoài cổng an toàn. Chẳng có ai hiểu chuyện gì đã xảy ra, vẻ như vừa có động đất nhưng chỉ thấy mọi thứ vỡ choang và bốc cháy chứ chẳng thấy mặt đất rung chuyển, tóm lại là thật kinh khủng!
Phía trong khu biệt thự vẫn hoàn toàn yên tĩnh... Khang vừa vào trong phòng không hề biết có sự cố xảy ra...
Trên dãy hành lang, một tên cảnh vệ cúi đầu.
- Đừng thông báo gì cho cậu cả. Tôi sẽ tự lo liệu.
Quản lý của Khang kéo tay Hải Băng đi, nhỏ không chống cự và ngoan ngoãn đi theo... Tên cảnh vệ mặt đằng đằng sát khí hơi quay đầu nhìn the mái tóc Băng, người đứng im như phỗng trong một chốc... hắn nhận ra nước miếng đang rớt xuống.
Hành lang khu giữa, vắng lặng. Chỉ nghe tiếng bước chân chậm và đều đều... Phong đang đi về phía phòng 102. Đằng sau cách vài mét... Yến Chi cũng đang đi thep... Nhỏ định thăm dò và thắc mắc vài điều, nhưng nhìn cán vẻ thản nhiên không chút quan tâm như chẳng xảy ra chuyện gì của Phong, Chi lại thôi...
- Từ đó đến giờ... anh chẳng nói với em câu nào... có phải em là người thừa không?
Như mọi lần, Chấn Phong vẫn bước và không có câu trả lời.
- Anh... ghét em à?... Vì lần trước em tự ý chạm vào đồ của anh? Em xin lỗi rồi còn gì...
Phong vẫn như chẳng nghe thấy gì... Chi bỗng chạy nhanh lên phía trước, đứng ngay trước Phong ngáng đường.
- Em đang nói chuyện với anh đấy!
Đôi mắt vô hồn nhìn thẳng vào Chi... rồi từ từ liếc đi chỗ khác.
- Hoàng Yến Chi từ bé tới giờ chưa bao giờ không có được thứ mình muốn. Anh cứ tảng lờ em đi... sẽ nhanh thôi, em sẽ làm anh phải chú ý tới sự có mặt của em. Nhìn em đây này! Nhìn em!
Cái cách ra lệnh như trẻ con của Chi không làm Phong mảy may. Cậu bước sang và tiếp tục đi, lướt qua người Chi... Chi quay phắt lại:
- Em nói rồi đấy. Em sẽ làm anh thuộc về em!
Phong đưa tay chỉnh lại tai phone, chân vẫn bước...
Phòng 101
Khang ném phăng cuốn tạp chí xuống đất, dựa vào thành đầu giường, có vẻ khó chịu.
- Phải rồi! Phải vui chứ... Sẽ không phải lo bọn hải quan trong nước nữa. Còn được cha khen vì mối quan hệ tốt đẹp với nhà Uyliam... Mọi chuyện thật thuận lợi như vàng từ trên trời rơi xuống còn gì... Mày đâu có mất mát gì nhiều... Chỉ là một đứa con gái bỏ công sức bèo bọt nuôi năm năm nay... quá hời... thật quá hời...
Miệng thì nói to như thế nhưng trong đầu Khang lúc này không chỉ có những suy nghĩ ấy... Hình ảnh chợt ùa về trong tâm trí cậu, là khuôn mặt Băng lúc nhỏ kéo nhẹ tay Khang ở bữa tiệc, ánh mắt như muốn Khang đừng đi, đừng bỏ nhỏ lại... Khang giơ bàn tay mình lên... Nhớ ra rằng đó là lần đầu tiên Băng chủ động túm lấy tay Khang... Vậy mà cậu đã giật ra và bước đi vô tình... Khang ôm đầu... Bỗng cậu quay người, rướn lên đập uỳnh vào cái loa đang phát nhạc ầm ĩ cho nó tắt ngấm luôn...
- Lâm Chấn Khang! Mày điên rồi, điên thật rồi. Đối với mày đàn bà không là gì hết... mày sống vì điều gì chứ... cô ta không là gì hết... chỉ vì mày khó chịu khi chưa một lần chiếm đoạt thôi...
Trong đầu Khang, những hình ảnh cứ hiện lên tua đi rõ nét như một cuốn băng... lúc Băng ngủ, lúc Băng ăn... lúc băng bó vết thương cho cậu... lúc...
- Delete! Delete! Thế gian không thiếu đàn bà... chỉ là một trò tiêu khiển thú vị... delete!...
- Anh!
Khang mở mắt, nhìn ra. Một cô gái với chiếc sơ mi nhẹ nhàng bung vài khuy ngực và chiếc váy ngắn ngang đùi.
- Anh gọi phục vụ của Pady phải không ạ? Người ngoài cổng cho em vào.
Khang nhìn chằm chằm cô gái, khi ham muốn trỗi dậy... cậu sẽ quên được những điều khó chịu.
- 90-62-86. Không tệ. Tên?
- Hanna Quyên ạ.
- Tuổi?
- Mười chín ạ.
- Cởi hết ra!
- Dạ?
- Tôi bảo cởi hết ra. Hoặc là trên người không mặc gì và lại đây hoặc là cút về. Như một cái máy, cô ta tháo khuy áo và lần lượt trút bỏ y phục... Khang vẫn nhìn chằm chằm, như đã nói, đó là cách Khang quên đi chuyện khó chịu.
|
Tip dj tg oi.dug bo fjc ma
|
Chương 23:
Ngoài ba căn phòng của ba cậu chủ rộng như những căn nhà thực sự, khu B còn có vài chục căn phòng nhỏ hơn được xây dựng như trong khách sạn.
Phòng 82.
Băng đang ngồi trên giường, dù vẫn khoác chiếc áo vest dài nhưng người co ro vì lạnh. Viên Zkilico hồi chiều đã sắp hết tác dụng... Từ phòng tắm, quản lý của Khang cầm theo chiếc áo sơ mi... Hắn bước lại phía giường.
- Mặc thêm vào đi.
Băng đưa bàn tay hơi run run ra nhận lấy, thấy không cần thiết phải cảm ơn. Quản lý quay ra... lại chiếc tủ lạnh lấy hộp sữa và gói bánh ngọt.
- Tôi không hay ăn lắm nên chỉ có vậy thôi. Đói rồi phải không?
Băng lắc đầu.
- Vẫn thích kiệm lời nhỉ. Lạnh à?
Tay ôm lấy đầu gối, người Băng bắt đầu run lên, nhỏ không đem theo Zkilico.
- Biết rồi. Không lắc đầu tức là đúng. Hôm nay cũng đâu có lạnh lắm. Nhìn cô như nhiệt độ đang âm vậy.
Hắn với lấy chiếc điều khiển tăng nhiệt độ của điều hòa...
- Không thể ở chỗ tôi qua đêm đâu. Nếu ổn rồi tôi sẽ đưa về phòng cậu cả.
Băng lắc đầu quầy quậy.
- Ừ. Cô bị bán đi rồi... À, tôi không có ý đó... Nếu không có sự cố xảy ra ở bữa tiệc, chắc chắn Davinci sẽ không chịu về tay không đâu. Không muốn đi theo hắn phải không?
Băng im lặng. Ừm. Không lắc đầu là đồng ý.
- Cậu cả chắc chưa biết chuyện xảy ra... Tôi vẫn chưa tìm được nguyên nhân của sự cố... có gì đó rất kì lạ, nguồn điện bị phá hỏng nhưng lại không giống bị chập điện thông thường. Giống một vụ động đất hơn, nhưng mặt đất lại không rung chuyển, không lẽ tại... (định nói về lò phản ứng)... mà thôi, coi như vận may của cô... Định sẽ sao?
Băng im lặng, chưa biết tiếp theo nên làm gì.
Quản lý của Khang ngồi xuống đất, dựa vào thành giường, tay cầm lon nước ngọt uống.
- Ông chủ sắp về tới rồi... tôi sẽ báo cáo chuyện này. Dù gì cô cũng do ông chủ mang về, nhưng tôi nghĩ ông chủ tán thành quyết định này của cậu Chấn Khang...
- Tôi đã nói rồi phải không. Với cậu Khang, mục tiêu, quyền lực, địa vị là những điều quan trọng nhất. Cậu sẽ vứt bỏ tất cả, bất chấp thủ đoạn kể cả là cướp đi sinh mạng người cậu yêu để đạt được nó... Tôi... thật sự tò mò về cô... cô không phản đối việc trở thành người con gái của cậu cả là vì điều gì? Chắc chắn không phải vì tình cảm phải không... kể cả với cậu Chấn Nam... tôi không hiểu nổi cô là con người thế nào... cô đang nghĩ gì... nhưng... có một điều tôi chắc chắn... mỗi lần nhìn cô... tất cả nghi ngờ xét đoán của tôi biến mất, thay vào là... sự rung động không kiềm chế được... của trái tim...
Quản lý của Khang quay người... Trên giường, Băng đã nằm xuống ngủ từ lúc nào. Tay quản lý... từ từ đưa bàn tay lên... nhưng nó rụt lại trước khi làm thêm điều gì trong ý nghĩ của hắn...
Hơn nửa đêm, Lâm Chấn Đông ngồi xuống ghế, dựa lưng vào, có vẻ hơi mệt sau một phi vụ lớn.
- Ta nghe qua tình hình rồi. Nói về sự việc chính đi.
- Em nghĩ là ông chủ tán thành với cậu cả về vụ trao đổi với Davinci Uyliam, chúng ta quá hời!
- Không dễ dàng vậy đâu. Ngươi mong điều đó xảy ra phải không?
- Ông chủ hiểu được rồi thì em cũng không cần biện minh nữa. Đương nhiên là em muốn con bé đó biến mất khỏi khu biệt thự.
- Ngươi đã quên về mục đích của ta khi đưa cô bé về sao?
- Cô ta quá quỷ quyệt. Không thể hiểu nổi cô ta đang tính toán điều gì.
- Chấp nhận trở thành người của thằng Chấn Khang, cô bé liều lĩnh hơn ta tưởng... chắc cô bé đã biết về những nguy hiểm phải thử đúng không?
- Hết cậu ba lại sang cậu cả, cô ta đúng là một con hồ ly.
- Vậy là ngươi đang cho rằng Chấn Khang sẽ sập bẫy tiếp theo?
- Hoàn toàn không ạ. Việc trong bữa tiệc hôm nay đã chứng minh điều đó. Cậu cả chẳng coi một đứa con gái nào ra gì. Cô ta cũng chẳng là gì khi bị đem bán không do dự như vậy.
- Ta không hề ngạc nhiên về quyết định đó của thằng cả. Nhưng ta chắc cô bé sẽ không để yên cho mọi chuyện diễn ra đâu. Còn... sự cố khó hiểu đó... ta cũng đang suy nghĩ. Trên camera ghi hình... có sự có mặt của Chấn Phong!
- Cậu hai thì vẫn vậy mà. Trời có sập cũng kệ thôi ạ.
- Có vẻ nhưng cái vẻ phớt đời của nó đã làm con gái của Hoàng Bá Nguyên chết mệt rồi...
- Em lại đã nghĩ người Hoàng Yến Chi nhắm đến là cậu cả... Nhưng hôm nay em để ý thấy... cô ta và cậu hai... khá thân mật ạ.
- Ngươi nghĩ sao về mối quan hệ này?
- Nếu cậu hai nắm được con gái Hoàng Bá Nguyên trong tay thì là một lợi thế lớn rồi. Em biết cậu hai là người chẳng cần gì... nhưng đây là lần đầu tiên cậu chấp nhậnmột đứa con gái ở gần thế mà không hề phản ứng gì. Ngạc nhiên quá mức ạ!
- Còn nhiều điều khiến ngươi phải ngạc nhiên nữa. Ngươi quên rằng thằng con chẳng - cần - gì của ta là kho báu sở hữu của riêng ta! Chuyện về cô bé thú vị ấy, ta sẽ không nhúng tay vào. Nếu cô bé để mình dễ dàng bị bán như vậy, với ta, cô bé vô giá trị.
Tên cận vệ chạy vào, cúi đầu:
- Ông chủ. Một cô gái xưng tên Hoàng Yến Chi muốn gặp ạ.
- Ồ... thật bất ngờ. Cho vào.
- Vậy em xin phép luôn ạ.
...
- Cô gái trẻ. Lần đầu gặp mặt.
- Cháu chào bác! Chắc bác đã nghe về cháu rồi nên cháu không giới thiệu nữa. Cháu vào đề luôn ạ.
- Đúng là một du học sinh, cách ăn nói rất tự tin và khoáng đạt.
- Cảm ơn vì lời khen, cháu nghe nhiều người nói vậy rồi.
- Thế này thảo nào Hoàng Bá Nguyên rất tự hào về con gái mình. Vừa xinh đẹp lại thông minh... Được rồi. Cháu bảo nói thẳng vào vấn đề mà... Cháu muốn gì?
- Muốn anh Chấn Phong!
Một nét ngạc nhiên lẫn vui thích hiện lên trên mặt Lâm Chấn Đông. Ông bật cười...
- Đúng là giới trẻ bây giờ... thẳng thắn lắm!
- Cháu nghĩ gì thì nói vậy thôi. Trước giờ cháu chưa bao giờ từ bỏ thứ mình muốn, bằng mọi cách sẽ có bằng được. Còn nếu không thể có được thì cháu sẽ làm cho không một ai có được nữa ạ.
- Tuyệt lắm... cháu giống ta!
- May là bác không khó chịu vì cháu. Kể các bác không thích cháu thì cháu cũng không từ bỏ anh Chấn Phong đâu ạ!
- Ồ không. Ta không ghét cháu... Ngược lại, ta cũng rất muốn cháu với thằng con ta thành đôi.
- Thật sao ạ?
- Ta không nói chơi!
- Vậy cảm ơn bác trước.
- Nhưng... thằng con ta, cả thằng cả và thằng hai, đều là những tên khó chiều đấy.
- Cháu biết ạ. Nhưng điều đó chẳng là gì. Được bác cho phép thì càng tốt...
- À... hôn sự giữa cháu và con trai Thượng nghị sĩ...
- Cháu hủy rồi ạ. Hắn là một kẻ nhu nhược và bất tài.
Lâm Chấn Đông hơi mỉm cười... mọi chuyện đều đã trong dự tính của ông. Chấn Phong và Yến Chi quan hệ tốt thì ông và Hoàng Bá Nguyên cũng sẽ như vậy. Thêm vào, ông đã gián tiếp cắt đứt mối quan hệ của Hoàng Bá Nguyên và Thượng nghị Obanrad. Qủa là một mũi tên trúng ba đích... Giờ chỉ còn chờ cách xử xự của Chấn Phong thôi.
5 giờ sáng. Chuông di động réo inh ỏi. Khá bực mình vì bị phá giấc ngủ, Khang với tay tìm di động.
- Alo?
- Người đẹp của tôi đâu?
- Thằng điên nào thế?
- Tỉnh ngủ đi, Davinci Uyliam đây!
Khang mở choàng mắt, nhớ ra mọi chuyện tối qua.
- Trời còn chưa sáng. Ngài có việc gì vậy? Không lẽ phiêu cả đêm chưa mệt còn muốn hàn huyên tâm sự? - Khang nói với giọng hơi mỉa mai.
- Cậu vẫn mơ ngủ đấy à? Hay giả bộ không chớp mắt? Nếu cậu không trả người đẹp đây thì tôi sẽ hủy lời hứa đấy.
- Vụ trao đổi có bao nhiêu người chứng kiến, ngài định lật lọng sao? Mà ngài bảo trả người đẹp đây là ý gì?
- Sau vụ động đất, tôi không thấy người đẹp đây và về nhà tay không đấy. Cậu giấu người đẹp đâu rồi?
Khang bật người dậy.
- Động đất?
- Hờ... cậu giả bộ giỏi nhỉ. Người đẹp của tôi đâu?
- Khoan đã. Tôi sẽ nói chuyện với ngày sau!
Khang tắt máy choàng chăn nhảy ra khỏi giường. Cô tiếp viên ở vũ trường khẽ cựa người, dưới chăn, cô ta vẫn trần truồng.
- Anh... chưa sáng mà. Chuyện gì thế?
Khang bước nhanh lại phía bàn máy, liếc qua đồng hồ.
- Cô ở đây hơn bốn tiếng rồi đấy. Dậy cuốn gói đi.
Cô gái dụi mắt, chưa hiểu gì.
- Em buồn ngủ lắm... đợi sáng rồi...
- Tôi bảo cô cuốn gói khỏi đây!
Giọng Khang quát lên giận dữ, tay cậu mở laptop, khởi động. Cô tiếp viên hơi rùng mình tỉnh hẳn, lục cục ngồi dậy mặc quần áo... Một tên đàn em của Khang bước vào, cúi đầu.
- Cậu chủ!
- Đưa cô ta ra ngoài và gọi người đến thay chăn gối đi!
- Vâng.
Màn hình máy tính đang thu về hình ảnh từ party... Khang tua đến lúc cậu ra khỏi bữa tiệc... Nếu không phải Davinci nói quá lên là có động đất thì Khang chẳng muốn xem lại cảnh lúc ấy tí nào... Nhìn Davinci quá thân mật với người con gái của cậu trong khi Băng cố chống cự... Khang chỉ muốn đập tan cái màn hình ra... Hai tay cậu siết chặt lại... Nhưng Khang kiên nhẫn đợi đến cái sự cố như Davinci nói... Mọi thứ bắt đầu hỗn loạn, người rú hét lên, hoảng hốt chạy. Khang nhíu mày... rồi bỗng đập tay cái rầm xuống bàn.
- Sheeply! Ngươi biến vào xó nào rồi!
Mọi chuyện to nhỏ trong khu biệt thự quản lý của Khang luôn báo cho cậu. Vậy mà chuyện nghiêm trọng thế này đến giờ Khang mới hay thì thật không thể bỏ qua được. Khang rút di động... Số máy đầu bên kia không liên lạc được... Khang thấy người đang nóng lên, cơn giận bốc ngùn ngụt.
Rầm...!
Cửa phòng ngủ của Sheeply - quản lý của Khang mở choang.
Tay quản lý giật mình tỉnh giấc khi đang ngủ vật vờ trên ghế tựa.
- Cậu chủ...
- Tao tưởng mày chết ở xó nào rồi?
Nhìn vẻ giận dữ của Khang, Sheeply đoán được cậu chủ đã biết hết tình hình.
- Sự cố xảy ra quá đột ngột ngoài dự tính. Em đã xử lý xong nhưng hiện chưa tìm hiểu được nguyên nhân ạ.
- Chuyện nghiêm trọng vậy sao mày không báo cho tao? Mày không coi tao ra gì nữa phải không?
- Em xin lỗi... vì cậu chủ đã dặn nếu tự giải quyết được thì không cần báo những...
- Câm miệng! Vậy tại sao mày không nghe điện thoại? - Khang ngày càng tức giận, chỉ chút nữa thì có thể cho tay quản lýmột trận nhừ tử.
- Cậu chủ... có thể hạ giọng không... trong phòng còn có người đang ngủ...
Khang nhíu mày... Chợt nghe tiếng cựa người... Khang quay đầu nhìn... Trên giường kê ởmột góc phòng, Băng đang cuộn người ngủ ngon lành, mặc áo sơ mi của tay quản lý và đắp chiếc vest đen dài của hắn luôn...
Khuôn mặt đang biến sắc của Khang... Hai tay siết lại kêu răng rắc... nhưng, cậu quay lại nhìn tay quản lý với một vẻ cố thản nhiên và giọng nói cố nhẹ nhàng:
- Sao cô ta ở đây? Không phải tao đã bán rồi sao?
- Vì xảy ra sự cố nên Davinci Uyliam chưa đưa theo được
- Vậy là cả tối cô ta ngủ trên giường mày? Mày... đã làm gì cô ta rồi?
Sheeply khẽ liếc nhìn Hải Băng trên chiếc giường, suy nghĩ chạy đi rất nhanh trong đầu.
- Qủa thực... Khi một cô gái hấp dẫn đến thế ngủ không biết trời đất là gì trên giường mình thì... bất kì một thằng đàn ông nào...
- Tao hỏi mày là đã làm gì? - Khang gần như gầm lên khi nghe cái cách nói vòng vèo của Sheeply.
- Sao cậu chủ quan tâm? Chẳng phải cậu đã bán cho Davinci rồi sao?Qua tay em trước rồi mới đến Davinci thì cũng có sao.
Chát!
Một cái tát làm mặt tay quản lý quay phắt 90 độ, hắn lại nhìn thẳng vào Chấn Khang.
- Cậu chủ khó chịu gì chứ? Món đồ cậu chủ vứt đi... nhưng đối với em, đó là một viên ngọc vô giá. Nếu em có được...
- Im miệng! Tao không muốn nghe thêm gì cả. Tao chỉ cần biết một điều... bàn tay mày đã chạm vào cô ta chưa?
Cạch! Họng súng chĩa thẳng vào đầu tay quản lý. Hắn cố giữ bình tĩnh nhìn họng súng.
- Cậu tức giận vậy là vì điều gì? Nếu tối qua Davinci đưa cô ấy đi... cậu đã tưởng tượng ra được... hình ảnh trong khách sạn cũng với cô gái kia... Khi...
Cạch cạch! Khẩu súng vừa được lên đạn và ngón tay Khang đang ghì lấy cò súng. Khang nghiến chặt răng và mắt nhìn tên quản lý với cái nhìn như có hàng vạn những mũi tên lao tới...
|
Sheeply đã nghẹn họng và mắt căng ra nhìn ngón tay cậu chủ đặt ở cò súng... đang kéo dần dần. Và...
- Ồn quá...
Không khí như loãng ra sau khi một giọng nói trong veo vang lên... Khang cùng tay quản lý... quay đầu...
Băng đang ngồi trên giường... chớp chớp mắt nhìn. Nhỏ hoàn toàn không tỏ thái độ gì khi thấy có mặt Khang, ngay cả cây súng trên tay Khang đang chĩa về phía tay quản lý... Rất bình thản như chẳng có chuyện gì, Băng liếc đi nhìn quản lý của Khang:
- Đói nữa...
Khang đã hạ tay xuống, quay đi chỗ khác.
- Cậu chủ nên về phòng. Nếu ngài Davinci đến, em sẽ tận tay giao cô ấy nguyên vẹn để cuộc trao đổi không bị phá hỏng.
Không muốn nói thêm gì, đúng hơn là không muốn nhìn Băng lần nữa, chân Khang bước ra cửa không suy nghĩ. Cùng lúc tay quản lý lấy miếng bánh từ tủ lạnh đem lại giường.
- Chỉ còn ít bánh ngọt thôi. Vì đói quá nên em không ngủ được nữa sao? - Không quan tâm tới giọng nói thân mật và đầy lo lắng đã thay đổi đột ngột của Sheeply, Băng nhận lấy miếng bánh và ăn.
Khang dừng chân ở cửa, thấy có gì đó khó chịu dâng lên khi nghe cái điệu quan tâm của tay quản lý...
- Ăn từ từ thôi... nghẹn bây giờ. Anh lấy nước ấm cho em nhé... - Tay Sheeply vuốt nhẹ lên tóc Băng, cử chỉ dịu dàng và âu yếm vô cùng...
Ngay tức khắc, tên quản lý bị túm lấy cổ áo và xô mạnh xuống đất... Khang đã không thể bình tĩnh thêm khi nhìn cái cảnh tượng ấy... Cậu nhìn Băng, nhỏ chẳng để ý ai bị ngã và có xung đột gì xảy ra... điều nhỏ quan tâm là... miếng bánh rất ngon.
- Cái vẻ bình thản ấy là sao? Sao có thể bình thản khi tay thằng đàn ông đang chạm vào mình hả? Ta đã nói là sẽ rất khó chịu khi kẻ khác chạm vào em mà...
Giọng Khang gắt lên... nhưng Băng vẫn cắn bánh ăn ngon lành. Thế này thì hết chịu nổi... Khang túm lấy tay Băng và kéo mạnh nhỏ xuống giường một cách bạo lực.
Khang kéo Băng ra khỏi cửa phòng như kéo đi một món đồ... Băng chẳng hiểu gì và buộc phải bước nhanh theo...
Trong phòng, tay quản lý đã phủi tay, đứng dậy và... mỉm cười.
... Cửa phòng ngủ của Khang mở đến rầm... Khang chận Hải Băng vào tường, hai tay ghì lấy vai nhỏ... Khang cúi xuống, nhìn chằm chằm vào mắt Băng:
- Nói đi! Nói là em không muốn bị trao đổi nhưmột món đồ! Nói là em muốn ở lại bên ta và muốn là người con gái của ta! Chỉ ta thôi! Em nói đi!
Băng ngước lên nhìn vào mắt Khang, cái ánh mắt vẫn chẳng chút thái độ và luôn khó hiểu vậy.
- Đừng có làm ta điên thêm nữa! Em chỉ cần nói vậy thôi, chỉ cần ngoan ngoãn gật đầu và phục tùng ta thôi... Ta sẽ không để cho bất kì ai chạm vào em hết, sẽ không để cho bất kì kẻ nào làm tổn thương em... và sẽ không có ai làm người con gái của ta nữa... ngoài em ra...
Rốt cuộc giọng nói nhẹ và trong veo cũng cất lên:
- Không muốn bị trao đổi... không muốn... làm người con gái của ai... không muốn gì cả...
Bàn tay đang siết chặt lấy vai Băng khẽ run lên... Bàn tay ấy chợt buông ra khỏi người Băng... Khang đang lùi, lùi dần...
- Được... được rồi... hiểu rồi... không ngờ... em lại đáng giá như vậy... chỉ là con trai ngài Ủy viên... mà đã chịu cho ta quá nhiều để có được em... Vậy không biết... mang em ra đấu giá... ta còn có thể nhận được những gì... - Khang chợt cười - Hẳn là đắt giá lắm... - Khang chợt dừng chân...
- Nói coi... trước khi không còn làm người con gái của ta... em muốn gì? Trước giờ... lúc nào cũng là không thích... không muốn... không gì cả... giờ ta muốn biết... ta sẽ thực hiện một điều... em muốn.
- Là lời hứa!
Khang hơi nhíu mày.
- Lời hứa... nếu đến bữa tiệc...
Khang đã nhớ ra cậu từng nói rằng nếu Băng xuất hiện trong bữa tiệc, thì “em muốn gì cũng được”. Thì ra Băng có mặt ở bữa tiệc vì điều kiện ấy...
Reng...
Di động của Khang chợt kêu. Cậu lại phía bàn cầm lên, là Davinci gọi. Khang tắt máy rồi ném lên bàn. Quay lại, đã thấy Băng đứng trước mặt.
- Có lẽ sẽ gặp rắc rối nếu không trao em lại cho hắn đây. Được rồi, trước khi làm việc ấy, ta sẽ thực hiện lời hứa. Em nói đi, bất kì việc gì có thể, ta sẽ làm...
- Bất kì?
- Phải.
- Tầng hầm!
Khang nhíu mày như chưa nghe rõ lắm.
- Gì?
- Tầng hầm của khu biệt thự!
Khang đơ vài giây... rồi bật cười:
- Em đang nói chuyện gì vậy? Tầng hầm nào? Khu biệt thự này sao?
Không để Khang tiếp tục giả bộ... Băng đi vòng qua, lướt qua người Khang, qua bàn máy... rồi đứng trước tủ kính lớn trưng bày súng... - Khang đã quay lại nhìn, đầu cậu đang đặt ra những tình huống khó lường trước.
Băng lần tay trên một khoảng tường trống cạnh chiếc tủ lớn... những ngón tay lướt đi rất nhẹ, khuôn mặt vô cùng tập trung như để cảm nhận điều gì đó... Chợt bàn tay khựng lại... đẩy dần... đẩy mạnh hơn... Một mảng tường bị đẩy đi như một ô cửa nhỏ được lắp trên tường kín mít và nhẵn mịn y như cả một bức tường không có chút gì khiến người ta hoài nghi. Trên bức tường hiện ra một ô vuông bằng mặt báo, lắp ẩnmột bảng điện tử gồm bảng số và màn hình cảm ứng... Băng quay người, Chấn Khang đang nhìn nhỏ bằng vẻ mặt cả ngạc nhiên lẫn một chút xét đoán.
- Thực hiện lời hứa!
- Em đã biết...
- Đừng hỏi tại sao!
Nhìn vào mắt Băng, Khang không còn cách khác ngoài đầu hàng...
- Đã thế này ta cũng không giấu em nữa.
Khang quay người đến bàn máy, khởi động laptop và truy cập vào hệ thống an ninh... Khá nhanh, Khang bước lại phía Băng cẩn trọng nhấn mật mã trên bảng số, rồi đặt tay lên màn hình kiểm tra dấu vân tay. Màn hình hiển đỏ “Match”. Lập tức, chiếc tủ kính lớn từ từ chuyển động... Lộ ra một cửa kính dẫn vào thang máy phía trong. Băng hoàn toàn không bất ngờ... nhìn Khang.
- Cùng vào đi. Nếu em muốn biết.
Hai người cùng bước vào thang máy trong suốt hình hộp. Trên bảng số chỉ có hai số: một và hai. Ngay khi Khang ấn số hai, cửa thang máy đóng và cửa phòng ngủ 101 cũng tự động khép lại, khóa vào ổ, hệ thống an ninh trên máy cũng để chế độ đóng tạm thời và hỏi lại mật khẩu. Đương nhiên toàn bộ những điều vô cùng tỉ mỉ, cẩn thận và vô cùng bảo mật này là từ bộ não của Lâm Chấn Phong.
Băng và Khang cùng bước trênmột con đường nhỏ và xa tít, không biết phía trước sẽ dẫn tới tận đâu. Hai bên là hai lớp kính rắn chắc cách âm, chịu lực và chịu nhiệt. Tầng hầm dưới cùng rộng y như một khu biệt thự dưới lòng đất. Con đường Băng đang đi chia tầng hầm ấy thành hai khu vực...
Băng dừng chân, quay người tiến thêm hai bước. Tay đặt lên kính, mắt Băng thấy rõ mồnmột cảnh tưởng phía bên kia tấm kính vách ngăn: như một xưởng sản xuất lớn với hàng chục công nhân tay nghề cao và hàng trăm loại thiết bị, máy móc phức tạp ngổn ngang. Đây là nơi chế tạo và sản xuất vũ khí do Khang quản lý, những loại vũ khí tối tân để bán cho các nước chiến tranh với lợi nhuận khổng lồ. Băng quay người lại, bước đến tấm kính ngăn cách phía bên kia. Hoàn toàn khác cảnh tấp nập ở khu vực phía bên kia, đằng sau mặt kính là một thế giới tĩnh lặng như không có sự sống. Một khe nước chảy xiết chạy thành một vòng khép kín, nhưng mắt thường khó mà thấy được cái vòng khép kín ấy. Bên trong, một tòa nhà không khác gì một con quái thú bọc sắt khổng lồ nối liền từ đất lên đến trần cao hai chục mét. Chỉ có vậy, không một dấu hiệu của sự sống. Đương nhiên bên trong cái tòa sắt khổng lồ ấy là một nhà máy đặt một lò phản ứng hạt nhân với hoạt động gần như tự động hoàn toàn.
Mắt Băng nhìn không rời cái toàn nhà khổng lồ, không hề nhạc nhiên hay bàng hoàng.
- Không phải kho vàng đâu. Cũng chẳng có gì nghiêm trọng đến chết người cả - Khang nói với cái vẻ thản mặc.
- Xưởng chế tao vũ khí và lò phản ứng hạt nhân!
Băng quay người lại nhìn Khang. Cậu đang trợn tròn mắt nhìn Băng, không tin nổi là tai mình vừa nghe thấy gì.
- Bí mật! Phi pháp! Khu biệt thự là vỏ bọc hoàn hảo!
Chân Băng bước quay ngược về con đường đã đi, thực chất con đường này cũng chỉ chạy dọc theo hai tấm kính vách ngăn. Muốn vào xưởng sản xuất hay lò chế tạo, phải vào bằng cửa khác.
Khang nhìn theo mái tóc dài... đầu đang sắp xếp lại những suy nghĩ...
- Ý định thật sự của em là...
Băng dừng chân, nói, nhưng không quay lại.
- Là sự lựa chọn! Hoặc tiếp tục trao đổi để hưởng lợi... hoặc không... để giữ kín bí mật khu biệt thự...
Mắt Khang chợt tối sầm xuống.
- Em quên lựa chọn thứ ba! Quy định của khu biệt thự là trừ khử kẻ ngoài biết về bí mật. Súng trong người ta... có đạn đấy...
- Tùy... - Chân Băng bước tiếp.
Bàn tay Khang đã lên gân, ngón tay chạm nhẹ vào khẩu súng trong áo... Nhưng khuôn mặt đang tối sầm dãn ra... Khang bật cười:
- Lâm Chấn Khang... Lần đầu tiên mày bị qua mặt bởi một người con gái đấy... Rốt cuộc thì... em là ai và IQ của em... là bao nhiêu vậy?
|